Bão Lòng (ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?) P1
PHẦN MỘT: ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Bản thảo gốc)
Tôi rít một hõi thuốc thật dài, ðôi mắt lim dim, một làn khói ðặc quánh vây quanh. Hôm nay ðã là ngày 29 Tết...
Tôi quay lại hất tay ra hiệu, thằng Thãng rón rén býớc ðến
- Dạ, anh gọi em?...
- Ừ bóp chân cho anh
- Dạ, vâng
- Tình hình thế nào rồi?
- Dạ vẫn cãng lắm anh ạ! Tàu vẫn chýa thể cập Bến
- Mẹ kiếp - tôi vãng tục - Tết ðến ðít rồi mà thế này thì chết à?...
Tôi ngao ngán nhìn ra ngoài, gió rét cãm cãm, mấy thằng lính gác ðứng yên bất ðộng
- Thãng này, mày thấy có buồn cýời không? Ai ðời VIP nhý thế này, xe ðýa xe ðón, cõm býng nýớc rót ðến tận mồm, ðýợc bảo vệ 24/24... thế mà vẫn cứ phải kiếp ve... sầu... chứ...
Thằng Thãng cýời gãi ðầu không trả lời
- Thãng này, bảo chúng nó soạn ðĩa cho anh
- Dạ anh muốn nghe nhạc gì ạ?
- Ờ, buồn thế này, mở "Tuyệt tình ca" ði em...
- Dạ, có ngay!
Không gian xung quanh lắng xuống, nhýờng lại là tiếng hát bi ai: "Từng ðêm xuống ru em mỏi mòn, từng ðêm xuống yêu em vẫn còn, vì yêu em nên anh xót xa, tim anh xót xa ðêm từng ðêm..."
Tiếng hát réo rắt, não lòng, não ruột... những khuôn mặt ðờ ðẫn, bâng quõ, ngoài trời thỉnh thoảng gió vẫn rít lên từng chặp... Từ tận ðáy lòng tôi, bão bùng ðang giằng xé. Tôi nén tiếng thở dài "biết bao giờ bão tan?"...
Sáng thứ hai ðầu tuần tôi ngủ dậy rất sớm, tôi cố tạo vẻ tự tin tìm cho mình một chút thãng bằng về mặt tinh thần, tôi xác ðinh tý týởng khi ðã biết chắc sáng nay có một chuyến chuyển can phạm từ Công an Quận ði Hoả Lò.
Không lẽ số phận ðang ðùa giỡn với tôi? Không lẽ thông tin ngýời ta cố tình muốn hại tôi là có thật?...
Ðêm qua hầu nhý tôi không ngủ, cứ chập chờn với những suy nghĩ miên man và lo lắng, ðôi lúc tôi bị giật mình bởi những tiếng ðộng vô hình, cảm giác nhý có một thế giới khác lạ, kỳ bí ngay xung quanh,... ngay cả cái ánh ðèn vàng ðục ở ngoài sân kia cũng nhý là một sự ðeo bám, móc mói... Những cõn gió nhẹ nhàng ngày thýờng thõ mộng và dịu êm, ðêm nay nó vãng vẳng, quằn quại nhý những tiếng cýời lạnh lùng và man rợ...
Tôi nhý một kẻ ở cõi u mê không phýõng hýớng... sáng nay sự tự tin nõi tôi thực sự là giả tạo, có những luồng suy nghĩ xé nát tinh thần tôi, mang ðến cho tôi một niềm ðau khôn xiết, sự thãng bằng trong thoáng chốc trở nên xô lệch. Tý týởng xác ðịnh nhýng tôi vẫn hoang mang... Tôi phải ði, một chuyến ði bắt buộc, mà bất trắc là ðiều ðã ðýợc báo trýớc, ở cái chốn "ðịa ngục trần gian" kia chýa bao giờ có khái niệm cho hai chữ "bình an"...
Tôi lặng lẽ nghe ðọc tên, lặng lẽ nhặt một vài bộ quần áo, lặng lẽ chào mọi ngýời và lặng lẽ býớc ra xe...
Thằng Minh, cái thằng hàng ngày vẫn thýờng dành cho tôi những miếng ãn ngon, tếu táo: Anh õi, mình ði chung một con "a còng" nhé?... Tôi cýời mà miệng méo xệch - giờ này mà nó vẫn còn ðùa ðýợc...
Sau khi ký nhận nội vụ, cứ hai thằng bị còng tay bằng một chiếc khoá số 8, còn tôi chẳng biết do may mắn, do gia ðình tôi ðã "biết ðiều" với họ, do tôi là ngýời có học nhất, tội nhẹ nhất... hay do lý do gì ðó mà tôi không bị... còng tay...
Chuyến ði này cả thảy có 9 ngýời, tất cả ðýợc nhồi vào một chiếc xe thùng trật trội và kín mít - chiếc xe mà lũ can phạm vẫn thýờng gọi là "bao diêm" hay "thùng kem" gì gì ðó...
Nóng nực và ngột ngạt quá, cái thùng này thiết kế ðể chứa 4 ngýời, vậy mà nó nhồi ðến 9... Chúng tôi cố ngoi ngóc hýớng cổ về phía cái lỗ thông hõi duy nhất trên nóc thùng, nắng ðầu mùa oi bức và khó chịu...
Chiếc xe rùng rùng lắc lý, chúng tôi bắt ðầu hành trình ðánh ðu cùng số phận. Qua khe kính nhỏ, xã hội thật an bình, cảnh vật và con ngýời trông mới gần gũi và dễ thýõng làm sao, cảm nhận về một tình yêu bỗng trỗi dậy hõn bao giờ hết, cái tình yêu mà khi ở ngoài không mấy khi trân trọng - tình yêu dành cho sự tự do.
Lũ can phạm chẳng nói gì, chúng chuyền tay cho nhau hút ðiếu thuốc lào cuối cùng chúng mang theo, ðiếu thuốc nhý một con sâu kèn khổng lồ quấn bằng giấy báo, không khí ðã ngột ngạt lại càng thêm ngột ngạt bởi khói. Tôi nhắm mắt ðờ ðẫn, mồ hôi ðầm ðìa nhý tắm, tôi nhớ nhà...
Tôi cũng ðã từng nếm trải qua nhiều býớc thãng trầm và sóng gió trong cuộc ðời, cũng bao nhiêu lần tôi výợt qua ðýợc bởi một niềm tin sắt ðá, không lẽ giờ ðây , ðứng trýớc một chuyến ði tôi lại yếu ðuối thế này?... Không, tôi không phải là con ngýời hèn nhát nhý thế. Khổ ðau ý? Tôi chịu ðýợc. Vất vả ý? Tôi chịu ðýợc.... Vậy tôi sợ cái gì? - Ðiều tôi sợ ở ðây, nó giống nhý một chiếc thòng lọng vô hình thắt vào cổ, và cũng bởi vì tôi không thấy nó nên tôi sợ, chẳng khác nào ngýời mù ði trên ðýờng mà lại thiếu chiếc gậy... những býớc ði phía trýớc là mờ mịt, tôi bị mất ði cái quyền tối thiểu của một con ngýời - quyền công dân. Nỗi sợ làm ngýời mà không ðýợc làm ngýời là ở chỗ ðó. Tôi sợ, cái sợ của một con ngýời khi ðã hiểu và thấm thía về mặt phải của cuộc sống, giá trị của một cuộc sống tự do không có gì sánh nổi.
Nhìn con ðýờng phía sau cứ mãi lùi xa, tôi cố kìm những giọt nýớc mắt cứ chực trào ra, tôi không phải loại ngýời cứ ðộng tí khó khãn, khổ ðau là khóc, vậy mà lần này tôi ðã phải khóc vì sự dày vò, dằn vặt... Ôi nýớc mắt của ðàn ông, nó nhý hàng vạn mũi dao bầm dập lên thân xác, ðau, nhýng biết trách ai ðây?...
Chiếc xe thùng ði chầm chậm rồi dừng lại, cánh cửa vừa mở, một làn gió nhẹ ào ðến, sự thoáng mát của khí trời làm khuôn mặt tôi giãn ra ðôi chút, chúng tôi bị lùa vào một cái phòng trực ban, nõi mà sau này tôi còn ðýợc biết ðến với cái tên do lũ tù gọi: "Cột Ðồng Hồ". Chúng tôi tiếp tục bị lùa vào một cái phòng chờ phía sau "Cột Ðồng Hồ" ðể chờ làm thủ tục khám sức khoẻ nhập trại. Trong phòng lúc này có nhiều can phạm từ các Quận khác ðýa lên cũng ðang làm thủ tục chờ nhý chúng tôi.
Mọi ngýời ðýợc tháo còng và xếp hàng ngồi thứ tự dýới ðất. Tôi nhắm mắt, ngón tay bấm chặt vào nhau...
Chừng 15 phút, một tay y tế ðeo hàm ðại uý býớc vào, anh ta ngồi xuống bàn và bắt ðầu việc khám sức khoẻ...
- Nguyễn Hữu Ðức
- Dạ, có... - thằng tên Ðức lom khom ðứng dậy và tiến về phía tay y tế
- Cút mẹ mày xa ra, cách 3m - tay y tế quát
Thằng tên Ðức luống cuống ðứng lại vì bị quát, tôi thì ngỡ ngàng không hiểu, không lẽ tay y tế này sợ bị... lây bệnh? Hay là sợ bị... ám sát???... Mà ðứng thế thì khám cái mẹ gì, hắn nhìn can phạm bằng con mắt ðầy vi trùng - Bây giờ tôi mới tin lời anh em nói khi còn ở Quận. Tôi hiểu vì sao cán bộ ở ðây bị lũ tù gọi là... chó vàng, quả là khét - khét thật - Mẹ tiên sý, chúng nó bố ðời quá...
- Cởi hết quần áo ra
Thằng Ðức lập cập cởi quần áo dài
- Ð. mẹ mày chứ, không biết thế nào là cởi hết à?
Thằng Ðức ngõ ngác rồi cũng tụt nốt cái quần ðùi...
- Hút hay chích?
- Dạ... cháu không nghiện
- Quay ðằng sau... Ðýợc rồi... Thằng tiếp theo...
Ối giời, khám sức khoẻ kiểu mẹ gì vậy? Khám bằng mắt à?... Thằng y tế này tài giỏi quá - Thánh thật - nó khám chýa ðến 2 phút mỗi ngýời, khám nhý vậy mà có thể ghi ðầy ðủ chiều cao, cân nặng, huyết áp, tim mạch, tai mũi họng...???... Quả là ðại tài, ðại tài... Thế này mà cụ Hải Thýợng Lãn Ông có sống lại, chắc là cụ sẽ phải chắp tay mà vái thua cái thằng cha y tế này thôi. Không thể chấp nhận ðýợc.
Tôi cũng phải trải qua việc khám y nhý những thằng kia, tuy nhiên do ðã rút kinh nghiệm, tôi cứ rãm rắp thực hiện nên không bị quát lấy một câu. Phải cắn rãng mà chịu thôi. Vẫn còn nhiều cửa ải lắm. Tôi nén tiếng thở dài, lòng nghe xót xa quá...
Phần khám sức khoẻ kết thúc, tôi ðýợc gọi lên làm thủ tục nhận số giam và buồng giam, một tay quản giáo ðýa cho tôi một miếng bìa chỉ nhỏ bằng ðốt ngón tay, có ghi số 1957P.
- Cõm áo gạo tiền ðấy con ạ, nhớ mà học thuộc
Tôi vâng - nhýng mà mẹ nó chứ, tôi có hiểu nó nói gì ðâu, mãi sau này tôi mới biết rằng, khi bất cứ can phạm nào làm thủ tục tạm giữ, tạm giam thì ðều ðýợc phát một số nhý vậy ðể theo dõi, sau này muốn gọi ai nó chỉ cần ðọc cái số ðó lên là xong - Cái số ðó lũ can phạm vẫn gọi trần trụi là... "số tù".
Thái ðộ của lũ quản giáo ở ðây thật sự làm tôi khó chịu, dýờng nhý cứ can phạm nào vào ðây cũng ðều bị chúng nó coi không bằng con vật, chúng nó chẳng cần quan tâm ðến già trẻ, lớn bé, tội nặng, tội nhẹ, bị oan hay không oan... cứ can phạm là chúng nó sừng sộ mày tao... ngứa mắt là nó vác cặc ngựa (dùi cui) ra nó phang ngay, kể cả là can phạm có bằng tuồi hoặc lớn hõn cả tuổi của bố chúng nó...
Biết làm sao ðýợc ðây, "cá ở trên thớt", léng phéng nó ðánh cho bỏ mẹ, cho nên tốt nhất trong lúc này phải ðặt chữ "nhẫn" lên ðầu tiên. Tôi nghĩ tôi cần phải nhẫn nhịn ðể ðấu tranh với chính cái tội danh "cố ý gây thýõng tích" của tôi - cái tội mà nhý bình thýờng ngýời ta sẽ không khởi tố nếu không có ðõn kiện, hoặc sự việc xảy ra quá nghiêm trọng gây thýõng tích nặng - tôi rõi vào trýờng hợp thứ nhất, tôi bị ngýời ta cố tình lu loa kiện cáo.
Thật ra tôi cũng không biết phải trách ai... chỉ biết nói "giá nhý..."... giá nhý nó không cố tình chõi tôi, giá nhý hôm ðó tôi không uống quá nhiều rýợu, giá nhý hôm ðó tôi và bạn tôi bình tĩnh hõn, giá nhý cú ðánh của tôi chỉ vào ngýời nó chứ không trúng ðúng vào ðầu, giá nhý và giá nhý... ôi giá nhý...
Giờ thì muộn mất rồi...
Thật sự tôi không muốn mình là một thằng tù nhý thế này, thế - thời bây giờ ðang không thuộc về tôi...
Tôi býớc qua một cái cửa với một khoảng sân nhỏ, sừng sững trýớc mặt là một bức týờng ðen xám xịt, cao chừng 6 - 7m, có dây thép gai giãng kín, bên trong là một hàng dây ðiện gắn vào những con sứ chạy dài týởng nhý vô tận... cao hõn nữa là những cái chòi gác lêu nghêu giống nhý những cái ðồn bốt thời chiến tranh mà tôi từng ðýợc biết ðến qua sách báo, phim ảnh... tất cả ðập vào mắt tôi. Một cảm giác lạnh chạy dọc khắp sống lýng... Tôi býớc những býớc chậm chạp, ngõ ngác...
Sau khi bị lột quần áo, nội vụ một lần nữa ðể khám xét, kiểm tra xem có mang ðồ cấm vào không... chúng tôi ngồi xếp thành hai hàng và chờ ðợi... 11 giờ trýa - tôi khát khô cả cổ, miệng ðắng ngắt... Từ bên trong, tôi nhìn thấy có một nhóm ngýời trong trang phục kẻ sọc, trang phục mà lũ tù gọi là JUVE - ý ám chỉ nó kẻ sọc giống trang phục thi ðấu của CLB Juventus của Ý - ði ra, chắc là ði lấy cung... Mắt tôi hoa lên, nếu ở ngoài xã hội gặp lũ ngýời mặc bộ ðồ này, tôi sẽ coi khinh lắm, thế mà giờ ðây... Tôi ðang là ai thế này hả Trời???...
Ðúng lúc ấy tôi nghe tiếng loẻng xoẻng, tôi quay ðầu lại, có hai phạm nhân với vẻ mặt thất thần, xanh xao, tay bị còng, chân bị xích... mỗi ngýời ðýợc ốp bởi 5 chú áo vàng. Tôi nghe có tiếng xì xào "Thân Dái cá và Nam Cu chính ðấy" - "Hai tử tù trốn trại mới bị bắt lại ðấy" - "Bọn này chỉ hai tháng nữa là bắn thôi" - "Thấy bảo vụ này có hõn hai chục thằng bị khật, từ giám ðốc trại trở xuống" - "Kín cổng cao týờng, lối ði duy nhất, bảo vệ 3 - 4 vòng, 24/24h, khoá mấy lớp cửa sắt kín býng..." - "Chắc là có tay trong rồi..."...
Tôi cứ lắng nghe từng câu một nhý vậy, cho ðến khi có tiếng quát
- Mấy thằng kia câm mồm, thích chuyện không, bố ðá chết mẹ mày bây giờ...
À, thì ra là... bố công an trực ban ðang nhắc nhở lũ tù trật tự. Mọi ngýời im lặng, còn tôi thì cứ bị ám ảnh mãi về hình ảnh của hai kẻ tử tù, nghĩ ðến hai cái xác chết chýa chôn ấy mà rùng mình...
.......................................
Hõn 12 giờ...
- Tất cả ðứng dậy, thằng nào nghe ðọc tên thì ðọc to số giam lên rồi xếp hàng ra ðây
- ... Ðýợc rồi... Ði - Chúng tôi bắt ðầu ði theo tay quản giáo trên tay ðeo bãng ðỏ có chữ "trực trại". Qua một cái cửa ðầu tiên có chốt gác, chúng tôi ði dọc theo một cái hành lang dài chừng hõm trãm mét, bên trên là mái bê tông, cạnh hai bên là týờng bao xung quanh cuộn ôm lấy các khu nhà, tôi ðể ý, cũng chỉ có lối ði này là lối ði duy nhất thông ra ngoài. Không ai nói gì, không khí lạnh lẽo và ảm ðạm, chắc là họ ðang ðýa chúng tôi vào buồng giam ðây...
Chúng tôi rẽ trái, ði qua một cãn phòng thông giữa bên trong và bên ngoài, cãn phòng này là nõi trực ban của ðội chỉ huy quản giáo, lũ tù gọi ðây là "Ban ðội" - một cãn phòng khá tiêu chuẩn với bể cá cảnh, truyền hình cáp, có một vài vị ðeo hàm cấp tá ðang ngồi ghếch chân uống nýớc... Mẹ, nhìn chúng nó rõ oai - chỉ mỗi tội... oai ðýợc ở cái xó này thôi, oai với mấy thằng tù thôi... chứ ở ngoài, cỡ ðấy có mà nhiều nhý... lợn con...
Những dãy buồng giam bắt ðầu hiện ra...
Những dãy buồng giam bắt ðầu hiện ra trýớc mắt. Tôi cảm thấy choáng và sốc thật sự. Có khoảng 3.000 can phạm, phạm nhân bị giam giữ ở khu vực này. Các buồng giam ðýợc thiết kế nhý những cái chuồng cọp khổng lồ, mỗi buồng có "mặt tiền" chừng 6m với 3 lớp "lồng sắt", tất cả ðýợc thể hiện bằng một màu ðen xám xịt và u ám. Khu vực tạm giam, tạm giữ ở ðây ðýợc phân theo "thứ hạng" của tù, loại tiền án ðầu một dãy, tiền án thứ hai một dãy, và từ tiền án tiền sự thứ ba thì cho vào một dãy ðặc biệt...
Ngay phía ngoài cùng là một dãy 4 buồng dành cho những ngýời có từ 3 tiền án tiền sự trở lên. Chúng tôi ðang ði qua ðó...
"Sếp õi cho thằng Hàn Quốc kia vào ðây" - "Ê thằng tóc vàng, ðýa mẹ mày hết ðồ ðây" - "Thằng tóc dài kia nữa... cho vào ðây"....
Mẹ õi, nó bảo thằng "tóc dài" tức là nó bảo con ðấy... Khiếp quá, thằng nào thằng nấy trần trùng trục, thằng nào cũng xãm trổ kín ngýời... Mỗi buồng này có khoảng 40 thằng, mà nhìn thằng nào cũng... khiếp nhý nhau. Lũ tù ðầu vì chýa biết mô tê gì, thấy vậy thì sợ, chân tay "xoắn" hết lại nhý cái... quẩy thừng... Vào buồng thế này, chỉ cần mỗi thằng nó... búng cho một cái cũng ðủ chết rồi...
Sau khi dừng lại ðể chuyển giao phạm nhân ðã có tiền án cho các dãy khác, chúng tôi tiếp tục rẽ trái lên cầu thang tầng 2. Cả khu lẻ này có hõn một trãm buồng giam, bao gồm cả buồng ca dành cho nam can phạm phạm trọng án và tử hình (trại có các khu lẻ, khu chẵn riêng biệt). Chúng tôi ði theo một cái hành lang trên không, ðúng hõn là một cái cầu nổi bằng bê tông nối giữa các khu giam với nhau, lũ tù gọi ðây là cái "Cầu Kiều". Chúng tôi dừng lại ở một cái ngã tý, chỗ tiếp giáp của 4 hýớng cầu ðổ về (mỗi hýớng dài hàng trãm mét), lại tiếp tục việc chuyển giao can phạm...
Chỉ còn 4 can phạm phạm tội lần ðầu, chúng tôi tiếp tục rẽ trái, tôi không còn ðịnh hình ðýợc lối ði vừa qua nữa, tất cả nhý một mê cung chẳng biết ðýờng nào mà lần, cũng ðã ði mấy trãm mét rồi mà vẫn chýa ðến ðýợc nõi phải ðến...
- Ông Ð... õi, ra mà nhận lính mới này!
Từ trong một cái buồng có ghi chữ "Quản giáo" có một tay thýợng uý với vẻ mặt ngái ngủ býớc ra
- Quân ở ðâu thế?
- Ðống Ða, Hoàn Kiếm.
- Rồi, ông cứ ðể hồ sõ lên bàn cho tôi
...
- Mấy thằng này ngồi gọn vào góc.
Tay thýợng uý vừa quát vừa ngồi xuống ghế. Tội nghiệp cho một "thằng"... râu tóc bạc phõ, ðáng tuổi bố nó cứ lóng ngóng, lập cập và loay hoay với túi nội vụ lỉnh kỉnh...
- Thằng nào là thằng N...?
- Dạ, cháu ạ!
Tay quản giáo soi ði soi lại hồ sõ của tôi
- Giám ðốc à? Nhà quan tâm chứ?...
- Dạ vâng.
- Quà cáp có gửi ðều không?
- Dạ có. Cháu vào ðây có gì chýa biết mong thầy chỉ bảo, giúp ðỡ (trong các trại giam, chủ yếu phạm nhân gọi quản giáo là thầy và xýng con - trong khi quy ðịnh của Bộ Công an là gọi cán bộ, xýng tôi, tôi học ðýợc chiêu gọi bọn này bằng "thầy" từ khi còn ở Quận), cháu và gia ðình sẽ không quên õn thầy ðâu ạ
- Ðýợc rồi, ðọc số ðiện thoại ði...
- Dạ... 715 xxxx...
- Gặp ai?
- Dạ gặp......
- Có vợ chýa?
- Dạ chýa, có ngýời yêu thôi...
- Ðọc nốt tên và số ðiện thoại của ngýời yêu ði...
Sau khi ghi xong ðịa chỉ và số ðiện thoại của tôi, tay quản giáo soi qua mấy bộ hồ sõ khác rồi vứt toẹt ngay xuống bàn.
Ông già ban nãy lập cập: "Dạ xin cán bộ báo giúp số ðiện thoại...." - Tay quản giáo trừng mắt: "Ngồi mẹ mày im, gia ðình có quan tâm thì tự mà mò ðến...". Mặt ông già tiu nghỉu, hình nhý con ông ta nghiện, mang heroin về nhà chõi, bị công an bắt, ông ta ðứng ra nhận thay?! Kể cũng tội cho ông ta khi mà ông ta ðã quá già rồi...
Tôi thừa hiểu việc quan tâm của tay quản giáo kia với tôi sau khi hắn ðọc xong lý lịch của tôi. Cuộc sống thật sự của hắn ta là ở chỗ này ðây, mỗi một cái hồ sõ ðẹp là một cõ hội kiếm tiền thật sự của hắn... Qua sông phải luỵ ðò, biết làm sao ðýợc bây giờ...
Ðang là buổi trýa, tay quản giáo mở khoá và nhốt tạm chúng tôi vào buồng tạm giữ...
Tôi ngồi phịch xuống nền nhà, vừa mệt, vừa ðói, vừa khát... Khốn nạn cho cái thân tôi, chẳng biết gia ðình ðã biết ðýợc tôi ðýợc ðýa lên ðây chýa? "Mình ðã nhờ gọi ðiện về nhà trýớc khi ði rồi, cả Hà nữa, em ðã nhận ðýợc thý của tôi chýa?"...
Nhục nhã quá, còn mặt mũi nào mà gặp lại mọi ngýời nữa chứ, mất rồi, mất hết rồi, công danh sự nghiệp của tôi õi, cuộc sống của tôi õi...sẽ còn lại gì? Còn lại gì??? Ngày mai, ngày kia, rồi ngày kìa nữa... Cái gì ðang ðón chờ tôi ở cái nõi tối tãm này? Không! Không! Không!... Hãy tỉnh lại ði..., hãy ra khỏi cõn ác mộng này ði... Không...
Chúng tôi ðýợc gọi ra kiểm tra nội vụ và ðóng số giam vào quần áo, lúc ấy là 14h. Xong xuôi, chúng tôi ðýợc ðýa về buồng giam, "vào buồng chấp hành nghiêm nghe chýa?" - nói rồi tay quản giáo mở cửa buồng giam số 19C, tôi và một thằng nữa cùng ðýợc ðýa vào buồng này, ðể chúng tôi vào xong tay quản giáo khoát tay rồi ðóng sầm cửa lại, sau ðó hắn gọi một thằng to cao, có lẽ là trýởng buồng ra cửa và nói một ðiều gì ðó (sau này tôi biết ðó là mật lệnh không ðýợc ðánh tôi, phải sắp xếp chỗ tốt cho tôi, nhýng phải doạ ðể... ðýa vào "khuôn") .
Tôi biết rằng tôi ðã chính thức rõi vào "vòng xoáy" từ giờ phút này. Tôi ðã nghe kể nhiều về tù ở cái Hoả Lò này, tôi biết có nhiều ðiều kinh khủng lắm, toàn những "nỗi kinh hoàng" cả, mới nghe kể ðã "vãi linh hồn" rồi... Liệu rồi ðây tôi sẽ ra sao khi mà tôi ðang là "diễn viên" chính?
Tôi býớc vào, không dám nhìn, cũng không dám cả thở mạnh...
- Dạ em chào các anh
- Ð.mẹ, chào to cái mồm lên
Tôi giật bắn mình vì tiếng chửi, không thể hình dung ðýợc rằng tôi ðang ðýờng ðýờng là Giám ðốc một Công ty, tôi chỉ có biết quát ngýời khác chứ ðâu có ðể cho ai quát mình... vậy mà ðằng này nó lại chửi mình mới ức chứ... Tôi cố nhẫn nại...
- Býớc nhanh mẹ mày lên, ngồi vào góc bên trái, tối nay các bố sẽ sờ ðến chúng mày!
Tôi býớc nhanh về phía cuối buồng, hai bên là hai cái bục xi mãng, gọi là "MÀ", ở giữa là lối ði nhý cái mýõng nýớc, gọi là "LÒNG MÀ", tất cả những "khái niệm ngôn ngữ" ấy vào ðây tôi mới ðýợc biết.
Tôi býớc lên "mà" phía bên trái, ngồi vào góc cuối cùng, tôi liếc mắt nhìn nhanh ra xung quanh, hai bên "mà" là hai hàng ngýời cởi trần trùng trục, im phãng phắc và ngồi cùng theo một tý thế "hai chân bó gối", chỉ có duy nhất một vài thằng bên trên và mấy thằng ðang cầm bát chia cõm là ðýợc quyền ði lại.
Tôi ngồi xuống, cũng "bó gối" nhý lũ ngýời kia, mồ hôi ra ýớt ðẫm chiếc áo, nóng kinh khủng, tôi run rẩy khi nghĩ ðến việc tối nay chúng sẽ ðánh tôi chết, tim tôi ðập mạnh...
- Anh em xuống tắm
Tôi nghe tiếng hô, rồi thấy từng ngýời thứ tự xuống bể nýớc, rồi lại thứ tự lên, rất nhanh... Tôi không nhìn xuống, ðó là "kinh nghiệm" ðầu tiên tôi "học" ðýợc khi còn ở Quận, ðó là: Chớ có nhìn lung tung, nếu không sẽ bị chúng nó "búng" cho vỡ... "pha"...
- Ðại ca õi có cho hai thằng lính mới xuống tắm không?
- Hôm nay ðại xá, cho tắm luôn!
- Ê lính mới, xuống tắm!
Tôi ðứng dậy lập cập cởi quần áo, ở dýới vẫn còn một lũ, ðều "nhý con nhộng" hết, thế là tôi cũng phải... "nhộng" theo, thằng lính mới kia ðang loay hoay thì một thằng ngồi trên nóc bể quát : "ngồi gần mẹ mày vào ðây". Ðến lýợt tôi, tôi ngồi xuống, thằng ngồi trên nóc bể thò gáo múc nýớc rồi dội từ ðầu tôi trở xuống... "kỳ cọ cho hết mùi..."xã hội" ði..."
Ðang nóng, bức bối từ sáng, nay ðýợc dội gáo nýớc mát thật, tôi nghển cổ chờ nó dội cho gáo thứ hai, những chẳng thấy nó ðả ðộng gì, một lát sau nó múc và dội ào cho tôi hai gáo nữa rồi quát: "xong rồi, chim cút"... Tôi ngõ ngác, tức là chỉ ðýợc tắm ðúng 3 gáo, mẹ cha nó chứ, 3 gáo thì chýa ðủ ýớt ngýời nói gì ðến tắm. Nhục thật, nhìn cái mặt thằng oắt con chỉ chừng 20 tuổi ðầy vẻ trâng tráo, nó chửi lũ ngýời ðang tắm dýới bể nýớc nhý hát hay. Tôi vốn nóng tính, quả thật trong lúc này tâm trạng bức xúc và bất cần... tôi chỉ muốn nhảy vào "quại" vào mặt nó vài quả cho bõ tức, nhýng chợt nhớ ðến lời cảnh báo của một tay "tù già" ở Quận: Chớ manh ðộng và phải cẩn thận với lũ 'chó ðàn". Tôi kìm lại, nghĩ cũng phải, nhịn nhục lúc này là trên hết, "tránh voi chẳng xấu mặt nào", ðến nhý HÀN TÍN bên TÀU trýớc khi nổi tiếng chả từng phải chui qua háng một gã bán thịt ðể bảo toàn tính mạng ðó sao!
Tôi bắt ðầu bài học về chữ "NHẪN" kể từ khi býớc vào vòng lao lý nhý thế ðó.
Tắm xong chừng 10 phút thì tôi nghe thấy tiếng hô: "Buồng xếp hàng ãn cõm"
Thế là lục tục một lũ xếp hàng dýời lòng "mà", tôi cũng ði theo và xếp ở cuối cùng, tôi nghe tiếng râm ran ở phía trýớc "em mời các anh ãn cõm"... Thì ra là tiếng mời lũ ngýời ðýợc ngồi ãn ở trong nhà, còn bọn tôi phải ra ngoài "lồng". "lồng" ở ðây là một cái ô nhỏ ngoài cùng rộng chừng hõn chục mét vuông, dùng ðể chứa ðồ ãn và ãn uống ở ðó, ðó là quy ðịnh của trại (nhýng thực tế nõi ðây, các quy ðịnh không tồn tại).
Tôi býớc ra sau cùng và tất nhiên cũng phải dùng một câu quen thuộc của lũ ngýời ði trýớc "em mời các anh ãn cõm".
Ra ngoài lồng, một thằng ðứng sẵn ðýa từng bát cho từng ngýời. Tôi nhận một bát cõm, bên trên có cắm một chiếc thìa nhựa, gọi là thìa cho oai chứ thực ra chỉ là một mảnh vỡ của cái thìa, bằng 1/3 cái thìa bình thýờng, cầm còn khó chứ nói gì ðến chuyện dùng ðể xúc cõm.
Tôi ðýợc bố trí vào một nhóm ngồi khoảng 10 ngýời, có sẵn hai bát rau muống hấp, thế nhýng nhìn vào hai bát rau tôi thấy lợm giọng, rau thì ðen sì sì, ðể nguyên cả gốc, dễ, ðất cát, lại còn có cả sâu nữa... (ở ðây sau này tôi còn chứng kiến có lần trong bát rau có một con sâu to bằng ngón tay cái... kinh quá). Nói hõi ngoa chứ, cái rau này cứ ðể thế, lợn nó ði qua nó cũng phải lắc ðầu ngao ngán chứ nói gì ðến ngýời... Thế mà lũ ngýời kia vẫn phải nhặt từng ngọn và chấm vào một bát nýớc bể pha với muối, bên cạnh là 2 bát nýớc bể khác ðýợc dùng thay cho canh, ðây là cái thứ nýớc ðýợc lọc qua một cái... khãn mặt, nguồn nýớc ðýợc lấy từ giếng khoan của trại, nýớc ô nhiễm và bẩn ðến mức nếu múc ra ðể chậu thì chỉ vài phút sẽ thấy ðầy váng và cặn vàng trong ðó, có lẽ cũng vì dùng cái nýớc này mà gần nhý 100% lũ tù ở ðây bị mắc bệnh ðái rắt, nýớc ðái cứ hệt nhý là màu của... chè Thái pha ðặc vậy... cứ gọi là kinh hồn luôn!
Tôi cũng hình dung ra cảnh khổ trýớc khi ðến ðây, nhýng khổ nhý thế này thì tôi không hình dung nổi. Tôi cố khều mấy hạt cõm không, có lẽ nếu không phải do ðói từ sáng thì tôi ðã không ãn.
Sau khi xong bữa, chúng tôi mang bát vào ðể ở dýới bể, rồi lại tiếp tục "ðóng vào góc" và "bó gối" y nhý lúc trýớc.
Chán thế này là cùng, còn ðiều gì sẽ chờ ðợi tôi nữa ðây? Ðầu óc tôi nhý có tổ ong bên trong vậy, cú ù hết cả lên, thật là tệ hại.
>>> Tiếp theo >>>
Những dãy buồng giam bắt ðầu hiện ra trýớc mắt. Tôi cảm thấy choáng và sốc thật sự. Có khoảng 3.000 can phạm, phạm nhân bị giam giữ ở khu vực này. Các buồng giam ðýợc thiết kế nhý những cái chuồng cọp khổng lồ, mỗi buồng có "mặt tiền" chừng 6m với 3 lớp "lồng sắt", tất cả ðýợc thể hiện bằng một màu ðen xám xịt và u ám. Khu vực tạm giam, tạm giữ ở ðây ðýợc phân theo "thứ hạng" của tù, loại tiền án ðầu một dãy, tiền án thứ hai một dãy, và từ tiền án tiền sự thứ ba thì cho vào một dãy ðặc biệt...
Ngay phía ngoài cùng là một dãy 4 buồng dành cho những ngýời có từ 3 tiền án tiền sự trở lên. Chúng tôi ðang ði qua ðó...
"Sếp õi cho thằng Hàn Quốc kia vào ðây" - "Ê thằng tóc vàng, ðýa mẹ mày hết ðồ ðây" - "Thằng tóc dài kia nữa... cho vào ðây"....
Mẹ õi, nó bảo thằng "tóc dài" tức là nó bảo con ðấy... Khiếp quá, thằng nào thằng nấy trần trùng trục, thằng nào cũng xãm trổ kín ngýời... Mỗi buồng này có khoảng 40 thằng, mà nhìn thằng nào cũng... khiếp nhý nhau. Lũ tù ðầu vì chýa biết mô tê gì, thấy vậy thì sợ, chân tay "xoắn" hết lại nhý cái... quẩy thừng... Vào buồng thế này, chỉ cần mỗi thằng nó... búng cho một cái cũng ðủ chết rồi...
Sau khi dừng lại ðể chuyển giao phạm nhân ðã có tiền án cho các dãy khác, chúng tôi tiếp tục rẽ trái lên cầu thang tầng 2. Cả khu lẻ này có hõn một trãm buồng giam, bao gồm cả buồng ca dành cho nam can phạm phạm trọng án và tử hình (trại có các khu lẻ, khu chẵn riêng biệt). Chúng tôi ði theo một cái hành lang trên không, ðúng hõn là một cái cầu nổi bằng bê tông nối giữa các khu giam với nhau, lũ tù gọi ðây là cái "Cầu Kiều". Chúng tôi dừng lại ở một cái ngã tý, chỗ tiếp giáp của 4 hýớng cầu ðổ về (mỗi hýớng dài hàng trãm mét), lại tiếp tục việc chuyển giao can phạm...
Chỉ còn 4 can phạm phạm tội lần ðầu, chúng tôi tiếp tục rẽ trái, tôi không còn ðịnh hình ðýợc lối ði vừa qua nữa, tất cả nhý một mê cung chẳng biết ðýờng nào mà lần, cũng ðã ði mấy trãm mét rồi mà vẫn chýa ðến ðýợc nõi phải ðến...
- Ông Ð... õi, ra mà nhận lính mới này
Từ trong một cái buồng có ghi chữ "Quản giáo" có một tay thýợng uý với vẻ mặt ngái ngủ býớc ra
- Quân ở ðâu thế?
- Ðống Ða, Hoàn Kiếm
- Rồi, ông cứ ðể hồ sõ lên bàn cho tôi
...
- Mấy thằng này ngồi gọn vào góc
Tay thýợng uý vừa quát vừa ngồi xuống ghế. Tội nghiệp cho một "thằng"... râu tóc bạc phõ, ðáng tuổi bố nó cứ lóng ngóng, lập cập và loay hoay với túi nội vụ lỉnh kỉnh...
- Thằng nào là thằng N...?
- Dạ, cháu ạ
Tay quản giáo soi ði soi lại hồ sõ của tôi
- Giám ðốc à? Nhà quan tâm chứ?...
- Dạ vâng
- Quà cáp có gửi ðều không?
- Dạ có. Cháu vào ðây có gì chýa biết mong thầy chỉ bảo, giúp ðỡ (trong các trại giam, chủ yếu phạm nhân gọi quản giáo là thầy và xýng con - trong khi quy ðịnh của Bộ Công an là gọi cán bộ, xýng tôi, tôi học ðýợc chiêu gọi bọn này bằng "thầy" từ khi còn ở Quận), cháu và gia ðình sẽ không quên õn thầy ðâu ạ
- Ðýợc rồi, ðọc số ðiện thoại ði...
- Dạ... 715 xxxx...
- Gặp ai?
- Dạ gặp......
- Có vợ chýa?
- Dạ chýa, có ngýời yêu thôi...
- Ðọc nốt tên và số ðiện thoại của ngýời yêu ði...
Sau khi ghi xong ðịa chỉ và số ðiện thoại của tôi, tay quản giáo soi qua mấy bộ hồ sõ khác rồi vứt toẹt ngay xuống bàn.
Ông già ban nãy lập cập: "Dạ xin cán bộ báo giúp số ðiện thoại...." - Tay quản giáo trừng mắt: "Ngồi mẹ mày im, gia ðình có quan tâm thì tự mà mò ðến...". Mặt ông già tiu nghỉu, hình nhý con ông ta nghiện, mang heroin về nhà chõi, bị công an bắt, ông ta ðứng ra nhận thay?! Kể cũng tội cho ông ta khi mà ông ta ðã quá già rồi...
Tôi thừa hiểu việc quan tâm của tay quản giáo kia với tôi sau khi hắn ðọc xong lý lịch của tôi. Cuộc sống thật sự của hắn ta là ở chỗ này ðây, mỗi một cái hồ sõ ðẹp là một cõ hội kiếm tiền thật sự của hắn... Qua sông phải luỵ ðò, biết làm sao ðýợc bây giờ...
Ðang là buổi trýa, tay quản giáo mở khoá và nhốt tạm chúng tôi vào buồng tạm giữ...
Tôi ngồi phịch xuống nền nhà, vừa mệt, vừa ðói, vừa khát... Khốn nạn cho cái thân tôi, chẳng biết gia ðình ðã biết ðýợc tôi ðýợc ðýa lên ðây chýa? "Mình ðã nhờ gọi ðiện về nhà trýớc khi ði rồi, cả Hà nữa, em ðã nhận ðýợc thý của tôi chýa?"...
Nhục nhã quá, còn mặt mũi nào mà gặp lại mọi ngýời nữa chứ, mất rồi, mất hết rồi, công danh sự nghiệp của tôi õi, cuộc sống của tôi õi...sẽ còn lại gì? Còn lại gì??? Ngày mai, ngày kia, rồi ngày kìa nữa... Cái gì ðang ðón chờ tôi ở cái nõi tối tãm này? Không! Không! Không!... Hãy tỉnh lại ði..., hãy ra khỏi cõn ác mộng này ði... Không...
Chúng tôi ðýợc gọi ra kiểm tra nội vụ và ðóng số giam vào quần áo, lúc ấy là 14h. Xong xuôi, chúng tôi ðýợc ðýa về buồng giam, "vào buồng chấp hành nghiêm nghe chýa?" - nói rồi tay quản giáo mở cửa buồng giam số 19C, tôi và một thằng nữa cùng ðýợc ðýa vào buồng này, ðể chúng tôi vào xong tay quản giáo khoát tay rồi ðóng sầm cửa lại, sau ðó hắn gọi một thằng to cao, có lẽ là trýởng buồng ra cửa và nói một ðiều gì ðó (sau này tôi biết ðó là mật lệnh không ðýợc ðánh tôi, phải sắp xếp chỗ tốt cho tôi, nhýng phải doạ ðể... ðýa vào "khuôn") .
Tôi biết rằng tôi ðã chính thức rõi vào "vòng xoáy" từ giờ phút này. Tôi ðã nghe kể nhiều về tù ở cái Hoả Lò này, tôi biết có nhiều ðiều kinh khủng lắm, toàn những "nỗi kinh hoàng" cả, mới nghe kể ðã "vãi linh hồn" rồi... Liệu rồi ðây tôi sẽ ra sao khi mà tôi ðang là "diễn viên" chính?
Tôi býớc vào, không dám nhìn, cũng không dám cả thở mạnh...
- Dạ em chào các anh
- Ð.mẹ, chào to cái mồm lên
Tôi giật bắn mình vì tiếng chửi, không thể hình dung ðýợc rằng tôi ðang ðýờng ðýờng là Giám ðốc một Công ty, tôi chỉ có biết quát ngýời khác chứ ðâu có ðể cho ai quát mình... vậy mà ðằng này nó lại chửi mình mới ức chứ... Tôi cố nhẫn nại...
- Býớc nhanh mẹ mày lên, ngồi vào góc bên trái, tối nay các bố sẽ sờ ðến chúng mày
Tôi býớc nhanh về phía cuối buồng, hai bên là hai cái bục xi mãng, gọi là "MÀ", ở giữa là lối ði nhý cái mýõng nýớc, gọi là "LÒNG MÀ", tất cả những "khái niệm ngôn ngữ" ấy vào ðây tôi mới ðýợc biết.
Tôi býớc lên "mà" phía bên trái, ngồi vào góc cuối cùng, tôi liếc mắt nhìn nhanh ra xung quanh, hai bên "mà" là hai hàng ngýời cởi trần trùng trục, im phãng phắc và ngồi cùng theo một tý thế "hai chân bó gối", chỉ có duy nhất một vài thằng bên trên và mấy thằng ðang cầm bát chia cõm là ðýợc quyền ði lại.
Tôi ngồi xuống, cũng "bó gối" nhý lũ ngýời kia, mồ hôi ra ýớt ðẫm chiếc áo, nóng kinh khủng, tôi run rẩy khi nghĩ ðến việc tối nay chúng sẽ ðánh tôi chết, tim tôi ðập mạnh...
- Anh em xuống tắm
Tôi nghe tiếng hô, rồi thấy từng ngýời thứ tự xuống bể nýớc, rồi lại thứ tự lên, rất nhanh... Tôi không nhìn xuống, ðó là "kinh nghiệm" ðầu tiên tôi "học" ðýợc khi còn ở Quận, ðó là: Chớ có nhìn lung tung, nếu không sẽ bị chúng nó "búng" cho vỡ... "pha"...
- Ðại ca õi có cho hai thằng lính mới xuống tắm không?
- Hôm nay ðại xá, cho tắm luôn
- Ê lính mới, xuống tắm
Tôi ðứng dậy lập cập cởi quần áo, ở dýới vẫn còn một lũ, ðều "nhý con nhộng" hết, thế là tôi cũng phải... "nhộng" theo, thằng lính mới kia ðang loay hoay thì một thằng ngồi trên nóc bể quát : "ngồi gần mẹ mày vào ðây". Ðến lýợt tôi, tôi ngồi xuống, thằng ngồi trên nóc bể thò gáo múc nýớc rồi dội từ ðầu tôi trở xuống... "kỳ cọ cho hết mùi..."xã hội" ði..."
Ðang nóng, bức bối từ sáng, nay ðýợc dội gáo nýớc mát thật, tôi nghển cổ chờ nó dội cho gáo thứ hai, những chẳng thấy nó ðả ðộng gì, một lát sau nó múc và dội ào cho tôi hai gáo nữa rồi quát: "xong rồi, chim cút"... Tôi ngõ ngác, tức là chỉ ðýợc tắm ðúng 3 gáo, mẹ cha nó chứ, 3 gáo thì chýa ðủ ýớt ngýời nói gì ðến tắm. Nhục thật, nhìn cái mặt thằng oắt con chỉ chừng 20 tuổi ðầy vẻ trâng tráo, nó chửi lũ ngýời ðang tắm dýới bể nýớc nhý hát hay. Tôi vốn nóng tính, quả thật trong lúc này tâm trạng bức xúc và bất cần... tôi chỉ muốn nhảy vào "quại" vào mặt nó vài quả cho bõ tức, nhýng chợt nhớ ðến lời cảnh báo của một tay "tù già" ở Quận: Chớ manh ðộng và phải cẩn thận với lũ 'chó ðàn". Tôi kìm lại, nghĩ cũng phải, nhịn nhục lúc này là trên hết, "tránh voi chẳng xấu mặt nào", ðến nhý HÀN TÍN bên TÀU trýớc khi nổi tiếng chả từng phải chui qua háng một gã bán thịt ðể bảo toàn tính mạng ðó sao!
Tôi bắt ðầu bài học về chữ "NHẪN" kể từ khi býớc vào vòng lao lý nhý thế ðó.
Tắm xong chừng 10 phút thì tôi nghe thấy tiếng hô: "Buồng xếp hàng ãn cõm"
Thế là lục tục một lũ xếp hàng dýời lòng "mà", tôi cũng ði theo và xếp ở cuối cùng, tôi nghe tiếng râm ran ở phía trýớc "em mời các anh ãn cõm"... Thì ra là tiếng mời lũ ngýời ðýợc ngồi ãn ở trong nhà, còn bọn tôi phải ra ngoài "lồng". "lồng" ở ðây là một cái ô nhỏ ngoài cùng rộng chừng hõn chục mét vuông, dùng ðể chứa ðồ ãn và ãn uống ở ðó, ðó là quy ðịnh của trại (nhýng thực tế nõi ðây, các quy ðịnh không tồn tại).
Tôi býớc ra sau cùng và tất nhiên cũng phải dùng một câu quen thuộc của lũ ngýời ði trýớc "em mời các anh ãn cõm".
Ra ngoài lồng, một thằng ðứng sẵn ðýa từng bát cho từng ngýời. Tôi nhận một bát cõm, bên trên có cắm một chiếc thìa nhựa, gọi là thìa cho oai chứ thực ra chỉ là một mảnh vỡ của cái thìa, bằng 1/3 cái thìa bình thýờng, cầm còn khó chứ nói gì ðến chuyện dùng ðể xúc cõm.
Tôi ðýợc bố trí vào một nhóm ngồi khoảng 10 ngýời, có sẵn hai bát rau muống hấp, thế nhýng nhìn vào hai bát rau tôi thấy lợm giọng, rau thì ðen sì sì, ðể nguyên cả gốc, dễ, ðất cát, lại còn có cả sâu nữa... (ở ðây sau này tôi còn chứng kiến có lần trong bát rau có một con sâu to bằng ngón tay cái... kinh quá). Nói hõi ngoa chứ, cái rau này cứ ðể thế, lợn nó ði qua nó cũng phải lắc ðầu ngao ngán chứ nói gì ðến ngýời... Thế mà lũ ngýời kia vẫn phải nhặt từng ngọn và chấm vào một bát nýớc bể pha với muối, bên cạnh là 2 bát nýớc bể khác ðýợc dùng thay cho canh, ðây là cái thứ nýớc ðýợc lọc qua một cái... khãn mặt, nguồn nýớc ðýợc lấy từ giếng khoan của trại, nýớc ô nhiễm và bẩn ðến mức nếu múc ra ðể chậu thì chỉ vài phút sẽ thấy ðầy váng và cặn vàng trong ðó, có lẽ cũng vì dùng cái nýớc này mà gần nhý 100% lũ tù ở ðây bị mắc bệnh ðái rắt, nýớc ðái cứ hệt nhý là màu của... chè Thái pha ðặc vậy... cứ gọi là kinh hồn luôn!
Tôi cũng hình dung ra cảnh khổ trýớc khi ðến ðây, nhýng khổ nhý thế này thì tôi không hình dung nổi. Tôi cố khều mấy hạt cõm không, có lẽ nếu không phải do ðói từ sáng thì tôi ðã không ãn.
Sau khi xong bữa, chúng tôi mang bát vào ðể ở dýới bể, rồi lại tiếp tục "ðóng vào góc" và "bó gối" y nhý lúc trýớc.
Chán thế này là cùng, còn ðiều gì sẽ chờ ðợi tôi nữa ðây? Ðầu óc tôi nhý có tổ ong bên trong vậy, cú ù hết cả lên, thật là tệ hại.
"... Có những khi buồn ngồi sau song sắt, nghe cô ðõn trong lòng, ãn nãn sám hối, em yêu ðang vui ðùa hay ðang trách móc? Ôi tháng nãm tù ðầy, tháng nãm khổ ðau, ngồi ðếm suy tý, thời gian quá dài..."
Tiếng hát dập dìu thê lýõng vẫn vãng vẳng bên tai, chẳng ai bảo ai nhýng mọi ngýời ðều hiểu rằng trong lòng mình ðang trào dâng lên một nỗi buồn tê tái...
- Anh õi có ðiện
Tôi giật mình trở lại thực tại khi nghe tiếng gọi, tôi quay sang thằng Thãng vẫn ðang bóp chân cho tôi:
- Mày nghe ðiện cho anh
Ðýợc một lát thằng Thãng chạy vào
- Anh õi 3A báo, Tàu ðang về Bến...
Tôi nhỏm dậy, bốn nãm chục cặp mắt hýớng theo và cùng reo lên: - Sống rồi...
- Anh em vào vị trí - tôi ra lệnh
Không khí yên ắng trở lại, dõi theo và chờ ðợi, ai cũng thấy vui hõn...
Một bóng ðen lýớt qua, nhìn trýớc nhìn sau, rồi... "bịch... bịch... bịch..." những gói hàng ðýợc ném vào vội vã... Rồi bóng ðen biến mất, cũng nhanh y hệt nhý lúc nó ðến. Không khí khẩn trýõng, loáng một cái hàng ðã ðýợc tập kết vào bãi an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm...
- Kiểm tra hàng xem ðủ chýa?
- Dạ, anh õi ðủ rồi
- Tốt, tạm thời nhý thế ðã, cũng mất mấy triệu rồi còn gì
"Bộ chỉ huy tối cao" ðýợc tập hợp, lúc này chúng tôi gồm ba ngýời, anh Tân, Thi và tôi. Tôi lắc ðầu chua chát: - ðúng là tù, ngýời ta bảo cực nhý tù chẳng sai tẹo nào, những thứ bình thýờng nhất của xã hội vào ðến ðây bỗng "khét lẹt", ðã thế sõ sểnh một tý là phải trả giá ngay... Thằng Thi cũng thở dài ngao ngán: - Ðồ cấm mà, biết làm sao ðýợc
- Nói thật với anh Tân và Thi - tôi nói - tôi sẽ chỉ làm buồng trong dịp Tết này thôi, từ sau Tết tôi sẽ chỉ ðứng sau làm quân sý cho các ông thôi
- Nhýng anh em nó rất tín nhiệm ông - thằng Thi nói - bọn tôi cũng rất tin týởng ông
- Thì tôi ðâu có thoái thác, tôi vẫn ở sau các ông cõ mà
- Thôi nào, chuyện ấy ðể sau tính ði - anh Tân bây giờ mới lên tiếng - Anh em nó ngóng kia kìa...
Tôi quay xuống dýới - Ờ phải rồi, cho anh em nó "xoã" cái ðã, Tết mà. - Tôi dõng dạc: - Anh em ổn ðịnh vị trí, ngồi chắc, bám chặt ðể Xe chạy
Ba thằng Xe với 3 ðiếu thuốc lào quấn giấy báo to nhý 3 con sâu kèn khổng lồ bắt ðầu châm lửa và chạy lần lýợt từ trên xuống dýới...
- Chõi cho nó ðã ði, chõi xong nhớ ngồi im ðấy - thằng Thi nói
Ba thằng xe chạy qua một lýợt, cảnh týợng lúc này thật là... tù hết chỗ nói, ðứa thì trợn mắt co giật, ðứa thì ngã ngửa ðập cả ðầu vào týờng, ðứa thì chân tây khua khoắng, ngả ngốn, dựa vào nhau thở hổn hển... Chúng nó phê ðấy mà, cái cảm giác mà những thằng nghiện ma tuý nói rằng nó còn phê hõn cả heroin, có chãng heroin nó phê lâu hõn, còn thuốc lào này nó sẽ qua nhanh trong vài phút.
Tôi rùng mình, vậy là chúng nó vẫn thèm khát ðến ngu muội, sẵn sàng ðánh ðổi cả quần áo, thức ãn... chỉ ðể lấy một ðồi (một ðiếu) thuốc lào. Không có ãn cấm thấy thằng nào kêu lấy một câu, thế nhýng không có thuốc lào chúng nó rền rĩ nhý sắp chết ðến nõi ấy, chẳng trách mà ở "Hoả Lò" lũ tù coi thuốc lào nhý máu khô vậy. Tôi thậm chí còn nghe một câu chuyện, có một thằng tù khi vừa hút xong ðiếu thuốc lào ðứng dậy, phê quá, ngã ðập ðầu và thành bể nýớc chết, hừm, nếu là vậy ðúng là chẳng còn gì ðể mà nói thêm nữa...
(còn tiếp...)
>>> Tiếp theo >>>
...
Thật sự tôi không thể hình dung nổi những gì ðang diễn ra tại ðây lại tệ hại ðến mức nhý vậy. Tôi thấy chán, mọi thứ cứ be bét... vận hạn ðổ dồn lên ðầu... Tôi không còn nhận ra mình nữa.
Vốn dĩ cái cõ cấu trong buồng giam này ðã là rất quái ðản rồi, nó giống nhý một xã hội bần tiện thu nhỏ và ngôn ngữ ở ðây không có hai từ: "công bằng".
Hõn bốn chục con ngýời bị nhốt chung trong một cái buồng. Chỉ có 50m2 nhýng là cả một "xã hội" với nhiều tầng lớp khác nhau.
Ðứng ðầu mỗi buồng là một trýởng buồng, gọi là "trực buồng", vị trí này ðýợc mua bằng rất nhiều tiền, "trực buồng" thay mặt quản giáo quán xuyến anh em trong buồng... Về lý thuyết "trực buồng" là ngýời có quyền lực cao nhất trong buồng, nhýng trên thực tế "trực buồng" chýa chắc ðã phải là ngýời có quyền lực nhất cao nhất.
Thýờng ngýời có vị trí số một thật sự là một nhân vật ngầm, nhân vật này có quyền "sinh", quyền "sát" ở trong buồng, là "con cýng" của quản giáo chính (mỗi dãy buồng giam giữ có 1 quản chính và 2 quản phụ). Vị trí này ngoài nhiệm vụ làm "tai mắt" mà còn có nhiệm vụ "làm kinh tế", chuyên lo phát hiện và "chãm sóc" những "con gà ðẻ trứng vàng" cho quản giáo ("chãm sóc" những ðứa gia ðình có ðiều kiện về kinh tế). Nhân vật này thýờng ðýợc gọi là "Ngýời làm buồng". Dýới hai nhân vật này là một bộ sậu ðýợc gắn với cái tên: "Trách nhiệm". "Trách nhiệm" cũng khá có quyền lực dù chỉ là ở một mức ðộ nhất ðịnh, ða số lũ ngýời này thuộc diện COCC (con ông cháu cha) hoặc gia ðình giàu có. Dýới lớp ngýời này tiếp ðến là một "tầng" gọi là "Xe" hoặc "Bộ ðội", "Xe" ở ðây có 2 loại, "Xe trên" làm nhiệm vụ "giữ trật tự buồng", ðánh ngýời, quản lý thức ãn, ðồ cấm... Loại này oai hõn hẳn "Xe dýới", vốn vẫn ðýợc gọi là "xe thồ", "Xe không xích" hay "Cộ"... Loại "Xe" này vốn chỉ ðể ãn và làm lặt vặt nên "chế ðộ" có kém hõn so với "Xe trên"...
Nhýng nhìn chung, từ hàng "Xe" trở lên thì ðều sýớng hõn hẳn so với các tầng lớp khác bên dýới, hõn hẳn phần còn lại trong buồng (khoảng 2/3 quân số), ãn uống và sinh hoạt có phần thoải mái. Cũng phải thôi, vì từ lớp "Xe" này trở lên ðều phải mua bằng tiền hết. "Xe" thýờng có giá từ 1 - 2 triệu, "Xe trên" từ 2 - 3 triệu, "Trách nhiệm" từ 3 ðến 5 triệu... Những con số quả là giật mình khi mà lúc nào trong mỗi buồng cũng có khoảng 15 "Trách nhiệm" và "Xe", con số lúc cao ðiểm lên ðến gần 30, trong khi một Quản giáo chính quản lý tới 4 buồng trong một dãy (ở ðây quản phụ gần nhý không có giá trị gì, vì tất cả quyền thuộc về quản chính), mà số lýợng này thay ðổi liên tục, cứ lớp cũ ði xử chuyển sang buồng án (buồng ðã thành án) lại có lớp mới vào, ðó là chýa kể việc quản giáo "bắt lỗi vi phạm" lập tức "khật" hoặc cho ði kỷ luật cùm chân, mỗi lần nhý vậy lại phải "mua" lại vị trí từ ðầu...
Nghe nói rằng ngay cái vị trí Quản giáo chính của mỗi dãy giam ở ðây ðều phải "mua" bằng rất rất nhiều tiền, nhất là quản chính dãy "tù ðầu" béo bở này. Bảo sao mà quản chính ở ðây luôn tìm cách "cày" thật lực, tận dụng tối ða bọn tù ðầu gia ðình quan tâm... Mỗi cuộc ðiện thoại trung bình có giá 1 triệu, một lá thý gửi về gia ðình có giá tối thiểu 500 nghìn... Chính vì thế ở mỗi buồng giam ðều có "chỉ tiêu" hẳn hoi, và ngýời ðýợc giao "chỉ tiêu" là nhân vật "làm buồng"... Bù lại sẽ ðýợc quản giáo "bật ðèn xanh" trong mọi vấn ðề... từ ðánh ngýời, mua ðồ cấm, v.v...
Là "diễn viên" trong một "vở kịch" nhý thế này, ðôi lúc tôi thấy thật là tởm, ðúng là "ở trong chãn mới biết chãn có rận"... Tôi cãm giận lũ quản giáo ở ðây... Tôi hy vọng ðấy chỉ là một trong những số ít những "con sâu làm rầu nồi canh".
"Bức tranh toàn cảnh" về tù này quả là có quá nhiều ðiều ðể nói. Tôi cứ ði hết từ kinh ngạc này ðến kinh ngạc khác. Thế giới của tù là một "thiên sử buồn" mà tôi không bao giờ muốn nhớ.
Sau lớp "Trách nhiệm" và "Xe" là ðến lớp "Ýu tiên", lớp ngýời này chủ yếu là do quan hệ hoặc có liên quan ðến các "chức sắc" trong buồng nên ðýợc ýu tiên một chút trong chuyện ãn uống, sinh hoạt. Kế ðến là lớp "Vệ sinh" là lớp ngýời ðýợc các anh "trên" quý mến tạo ðiều kiện nâng ðỡ, ðội này chuyên làm vệ sinh, giặt giũ, rửa bát, lau nhà, býng bê... Tóm lại trong buồng có việc gì phải làm thì bọn này phải làm tất, ðứng ðầu ðội này cũng có một thằng phụ trách chung... bù lại bọn này cũng ðýợc "cải thiện" ðôi chút trong sinh hoạt, bữa ãn có thêm tí lạc, tí ruốc...
Lớp cuối cùng, là tầng lớp thấp kém nhất, "mút chỉ" và "bóp dái" nhất, bọn này ngồi ðâu ngồi ðấy, ãn uống bốn mùa cõm với muối trại và rau muống bẩn... hở ra là bị ãn "sút", bị ðối xử hết sức thú tính... Lớp dýới cùng này ðýợc gọi là... "Dân".
Trong sinh hoạt của buồng giam thì "Xe thồ", "Ýu tiên", "Vệ sinh" và "Dân" bị nằm dýới sự kiểm soát nghiêm ngặt, cấm nói chuyện, cấm ði lại, ðặc biệt một ngày chỉ ðýợc ði ðái 3 lần, sáng, trýa và tối trýớc khi ði ngủ, ði ỉa thì có giờ quy ðịnh hẳn hoi. Ban ðêm ðừng có mà dại dột dậy, dù có... "buồn" ðến mấy cũng cố mà nhịn, không nhịn ðýợc thì xác ðịnh ãn ðòn no.
Ðáng sợ thay cho cái kiếp tù. Với cái lớp ngýời phân thứ cấp trên - dýới kia, ẩn chứa sau nó là cả một sự phức tạp ðến khủng khiếp, ðó là sự bon chen, kèn cựa, bì tị, ghen ghét, ðố kỵ, vùi dập... chúng tìm ðủ mọi cách, mọi thủ ðoạn ðể triệt hạ, ðể hại nhau... Vũ khí ở ðây là tiền, là ðánh ðấm, là bè phái, là gài bẫy...
Không thể hình dung nổi, chỉ vì một câu nói, một cái nhìn, một miếng ãn, vài hạt lạc, một hõi thuốc lào... bọn chúng sẵn sàng rút bàn chải ðâm nhau, ðánh nhau vỡ ðầu xẻ trán, thậm chí là cả mạng sống cũng bị ðánh ðổi. Từ khi tôi vào Hoả Lò này ðến lúc ra, ðã xảy ra ít nhất 5 vụ ðánh chết ngýời trong buồng giam, tự tử, còn chết vì bệnh thì... ðếm bét nhè, dýới bệnh xá có ngày chết tới 3 mạng...
Thật là chua xót, chẳng hổ danh cho cái tên "Ðịa ngục trần gian". Ở ðây "Ái - Ố - Hỷ - Nộ" là những thứ diễn ra nhý "chuyện thýờng ngày ở huyện"... Là một "hố ðen" tãm tối cùng cực...
Không còn là thời kỳ "tù bản lĩnh, xýõng máu" nữa, thế nhýng giữa giai ðoạn chuyển giao gọi là "tù tiền" này còn ðáng sợ hõn gấp nhiều lần.
Cũng nằm nhý những thằng khác, nhýng tôi có cái may, do tôi một phần, do tiền một phần, cũng có thể tôi còn có "Quý Nhân Phù Trợ" nữa...
Ðắng cay tôi cũng phải nếm ðủ, ðau khổ tôi cũng phải chịu nhiều... nhýng tôi ðều výợt qua ðýợc tất cả, ðem theo mình ðýợc hầu nhý trọn vẹn hai chữ "Bình An" - hai chữ ðýợc coi là xa xỉ và vô cùng hiếm hoi nõi Hoả Lò này. Tuy nhiên, những gì tôi ði qua và chứng kiến vẫn cứ là một cõn ác mộng kinh hoàng...
Khoảng hõn 16h, một tiếng hô vang lên: "Buồng ðiểm", cả buồng lập tức dồn lên trên cùng, ngồi xếp thành 4 hàng, hoá ra là ðiểm danh, tất cả can phạm phải cúi gắm ðầu xuống chứ không ðýợc nhìn quản giáo vào kiểm tra. Tôi nghe mọt tiếng hô dõng dạc: "Báo cáo cán bộ, buồng 19C tổng số 42, có mặt ðủ, báo cáo hết". Tay quản giáo ði một lýợt rồi quay ra và không quên dặn: "làm cái gì thì nhớ kin kín nghe chýa?" - "Dạ". Sau ðó là tiếng hô "Buồng nghỉ", cánh cửa sắt ðóng lại rầm rầm, qua hai lớp cửa khoá hai lớp song sắt ðan vuông lạnh lẽo mới ðến hành lang và một lớp song sắt nữa, rồi tiếp theo mới là không gian ngoài trời, một góc ánh sáng yếu ớt và nhỏ nhoi - Tôi nén tiếng thở dài...
Tôi lại về chỗ và vào tý thế "bó gối" quen thuộc, chân cẳng tôi tê cứng và mỏi nhừ nhýng tôi không dám duỗi, cũng không dám kêu ca, tôi cố nhẫn nhịn ðể xem diễn biến tiếp theo sẽ thế nào... cũng chẳng biết rồi mình có ðủ sức ðể chịu ðựng nữa hay không?...
Dýờng nhý chẳng ai thèm ðể ý ðến tôi, ngẫm cái sự ðời mà thấy chán, cuộc ðời này là cái gì cõ chứ?... Cứ phải lê từng býớc từng býớc mà chẳng thể ðiều chỉnh ðýợc cái "vết" býớc mà mình ðã qua. Liệu rằng có mấy ai ðến một lúc nào ðó bỗng "dừng lại" nhý tôi ðể mà thốt lên: Tại sao lại thế này?"...
Tôi giật mình vì tôi ðã býớc vào chỗ không bằng phẳng trong cuộc ðời của mình, quay lại không ðýợc, mà býớc tiếp thì...
Không suy nghĩ sao ðýợc khi mà "býớc chân" mình vẫn còn ðó một "vết ðau"...
Ôi...
"Một býớc ði hàng ngàn dấu vết
Biết ðâu là vết thật của lòng
Trên ðýờng ðời còn lắm long ðong
Chân ta býớc mà lòng ta cũng býớc"
Ngồi ðếm thời gian trong tù nhý một cực hình, chýa bao giờ tôi thấy chậm ðến vậy, tôi không còn một từ ngữ nào ðể mà miêu tả nữa, cảm giác nhý mình ðang chết dần chết mòn trong sự khổ ðau, ðày ðoạ... Tôi thèm một ánh mắt, một cử chỉ, một lời ðộng viên an ủi của ngýời thân biết nhýờng nào, thèm lắm, dù biết rằng những thứ ấy không thể giúp cho tôi "bay" thoát ngay ra khỏi cái "lồng" sắt tãm tối này... Tôi ðõn ðộc quá, tôi nhý một kẻ trõ chọi giữa sa mạc, giữa biển khõi... chẳng còn biết ðâu là phýõng hýớng nữa, mọi thứ cứ mờ mịt, mờ mịt...
- Ê thằng lính mới kia lên ðây
Tôi giật mình vì nghe tiếng gọi, ngẩng mặt lên thì ra nó gọi thằng lính mới kia, thằng mà hồi chiều ðã "nhập kho" cùng với tôi...
Tôi liếc mắt, thấy thằng kia lặng lẽ ngồi xuống, xung quanh có 3 - 4 thằng to cao nhý "tịnh thâm" - Giây phút cãng thẳng ðến cùng cực - Tôi lẩm bẩm trong ðầu, bọn này mà mỗi thằng sút tôi một cái thôi thì cũng ðủ ðể tôi chết mà không kịp ngáp rồi, "hồn phách" của tôi dýờng nhý ðang... ðộng ðậy.
- Mày tên gì?
- Dạ em tên Việt
- Ð. mẹ mày chứ, mày không có họ à?
- Dạ... em tên Phan Ðức Việt
- Tuổi?
- Dạ em 22
- Ha ha ha - những tiếng cýời khả ố vang lên - Mày nhiều tuổi quá ðấy con ạ, mày có biết rằng ngýời nhiều tuổi nhất ở trong buồng cũng chỉ có bốn tuổi rýỡi không?
Tôi giật mình, ðúng rồi lúc ở Quận, bọn nó nói rằng ở Hoả Lò này nó tính 10 nãm bằng... 1 tuổi...
- Mày chỉ có hai phẩy hai tuổi thôi con ạ...
- Thằng kia nữa, lên ðây - Nó gọi tôi rồi ðấy - Tôi býớc ði những býớc mà nhý ngýời say...
Chúng hỏi tôi cũng nhý thằng kia rồi "chốt" lại một câu: "Nói cho chúng mày biết, hôm nay ðại ca tao nhận ðýợc giấy báo xử, ðại ca tao vui nên "ðại xá" ngày hôm nay, chúng mày ðýợc miễn làm luật, sống chấp hành nghe chýa, ðừng ðể "các anh" phải "bắt lỗi" lúc ðó ðừng có trách... Cút về chỗ ði"
Tôi thở phào, quay về chỗ ngồi, tôi ðã tránh ðýợc một trận ðòn (mà ngày hôm sau tôi ðýợc chứng kiến) - ðộc nhất vô nhị, không hề có tí tính ngýời nào trong ðó, tôi lẩm bẩm "xã hội còn không có sự công bằng, nói gì ðến tù..." (về sau tôi biết thực ra là... tiền ðã "ðỡ" cho tôi cái vụ "làm luật" này chứ thực tế chúng nó chẳng có sự "nhân ðạo" nào ðâu, chính thằng lính mới kia cũng ðã ðýợc... may ké từ tôi nhờ thế).
Tôi bải hoải mong tối nhanh, tôi mệt quá rồi, thế này thì bao giờ mới "trôi" hết cái lệnh tạm giữ ðây?...
Khoảng 20h, tôi chợt thấy "rào rào"... , rồi loáng một cái, bữa ãn tối của tù ðýợc dọn ra, 6 thằng "Trách nhiệm" ðýợc ãn bánh mỳ kẹp bõ sữa, bánh kem xốp và uống sữa týõi, bọn "Xe" mỗi thằng ðýợc nửa thanh lýõng khô, lũ "Vệ sinh" mỗi thằng một cái... kẹp lạc, còn lại... "phễu" hết, theo cách gọi của tù thì là "chýa ðến tuổi ðýợc ãn", kể cả gia ðình có gửi vào thì cũng... nhịn. Ðúng là ðắng, ðắng thật.
Ãn xong, chúng dàn "Xe cộ", "Ýu tiên", "Vệ sinh" ngồi ra hai bên lòng "mà", rồi một thằng cầm hai ðiếu thuốc lào "sâu kèn" ði "se" thứ tự từ trên xuống dýới, ðó là "tiêu chuẩn ðýợc hút" của bọn này, còn cỡ "Trách nhiệm" thì chhúng thích hút lúc nào cũng ðýợc.
Khoảng 21 giờ kém 5, sau khi bọn "Vệ sinh" quét và lau nhà xong, anh em ðýợc hô trải chãn chiếu, thế nhýng bọn "Dân" thì lấy ðâu ra chiếu mà trải, ðành phải "bán lýng cho... mà xi mãng" vậy chứ làm sao ðýợc. Chúng tôi ðýợc lần lýợt ði vệ sinh một lần cuối.
Ðúng 21 giờ, một tiếng hô vang lên: "Buồng ðổ", thế là "ðổ" hết từ xe trở xuống, một mệnh lệnh ðýợc phát ra: "Tắt máy, tắt pha, khoá cổ, gạt chân chống", tôi thấy lạ, chýa hiểu gì, mãi sau này tôi mới biết ðó là mệnh lệnh khi nằm ngủ rồi thì cấm ðýợc nói chuyện (tắt máy), cấm mở mắt (tắt pha), cấm nghiêng ðầu nghiêng cổ (khoá cổ), cấm co chân (gạt chân chống)... Thằng nào mà mở "pha" dù là ti hí, nó biết ðýợc nó búng thẳng vào "pha", còn thẳng nào trót quên mà co "chân chống" lên thì sẽ ãn ngay một "cái gót" nhý trời giáng ngay lập tức...
Ở ðây chỉ có "Trách nhiệm" và "Xe trên" là thích ngủ lúc nào thì ngủ, ða số bọn chúng thức nói chuyện, "chém gió" - tức nói phét... ðến khoảng 23 - 24 giờ mới ngủ, chỉ khổ cho bọn bên dýới, không ngủ ðýợc thì cũng phải cố mà ngủ, thời gian biểu ở ðây khiến thằng nào mặt cũng "nặng ra" vì nằm nhiều, ngủ thế này cho ðến tận 8 giờ sáng hôm sau, lúc nào nghe hô "Buồng dậy" thì mới ðýợc dậy và... mở mắt, 9 giờ 30 ãn cõm, 10 giờ 30 lại "ðổ" cho ðến tận 14 giờ, sau ðó 15 giờ 30 ãn cõm... và rồi 21 giờ... lại "ðổ"... Một chu kỳ khủng khiếp nhý thế cứ lặp ði lặp lại từ ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác...
Thấy nhý thế mà "vãi ðái" cả ra quần, nói thật rằng nếu tôi mà phải ðóng "Dân" chừng 1 tuần thôi, thì tôi không chết vì khổ cũng sẽ chết vì bệnh tật mất thôi...
Tôi nhắm chặt mắt, thở dài thýờn thýợt, từ ðuôi mắt hai dòng nýớc nóng hổi lặng lẽ rõi xuống, chýa lúc nào tôi cảm thấy cô ðõn, chán ðời nhý thế này, tôi gây ra chuyện, dù không phải do tôi hoàn toàn, nhýng tôi phải chịu là ðýõng nhiên, "tai nạn" này quá nặng, một mình tôi là quá ðủ rồi, vậy mà ðằng này tôi ðã ðem "vết tràm" bôi lên cả thanh danh của gia ðình, bao nhiêu ngýời vì tôi mà vất vả và bị ảnh hýởng... hõn ai hết tôi hiểu "miệng lýỡi thế gian" và "búa rìu dý luận"... Ai sẽ "gánh" ðây ngoài gia ðình và ngýời thân của tôi ra... Trời ðất õi, tôi phải mắc nợ ðời ðến bao giờ nữa ðây?... Niềm tin và tự hào mà tất cả mọi ngýời dành cho tôi, tôi sẽ lấy lại bằng cách nào ðây???
(Còn nữa...)
(Phần 4) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
>>> Tiếp theo >>>
Tôi lịm dần trong sự mệt mỏi và mộng mị, tôi cứ mõ mõ, tỉnh tỉnh... thỉnh thoảng lại giật thót mình ngõ ngác, rồi lại thiếp ði, có lúc tôi thấy mình bay bổng nhẹ nhàng nhý ðám mây, có lúc tôi lại thấy mình ðắm chìm, nặng trịch nhý một tảng ðá...
Tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng ðộng và tiếng nói chuyện râm ran, trời ðã sáng từ lâu nhýng bọn tôi vẫn phải nằm im - và tất nhiên là không ðýợc mở mắt, ðêm ðầu tiên ở Hoả Lò của tôi trôi qua với sự chán chýờng..., tôi ðã phải chia xa với khoảng trời riêng ngọt ngào, chia xa với cảm xúc, chia xa với những công việc, với những hoài bão, với những ýớc mõ còn ðang dang dở... Tất cả bắt ðầu bằng một cái ngày ðịnh mệnh... một ngày thật buồn... Một ngày u sầu tê tái, tôi sa chân và ðể lại phía sau biết bao biết bao cay ðắng và nýớc mắt, biết bao nhiêu ngýời ðã khóc vì tôi...
Ðầu óc tôi nặng nề và mụ mị, tôi giật thót với tiếng hô: "Buồng dậy" - khi ấy là 8 giờ.
Chúng tôi dậy rồi thì phải quen thuộc với ðiệp khúc "bó gối", một ðiệp khúc kinh hoàng của tù, mà từ việc "bó gối" nhý thế này, số ngýời chân tay teo tóp, suy kiệt và bị liệt nhiều vô kể... ðó là chýa nói tới việc không có ãn, không có vận ðộng, sinh hoạt bẩn thỉu... dẫn tới ðủ các loại bệnh tật nữa...
Tôi dựa lýng vào týờng, dáo dác... Tôi buồn ðái ðến cứng cả ngýời mà không biết phải làm thế nào, chúng nó chýa cho "ði" thì cứ việc ngồi im, cố mà nhịn... phải chờ cho bọn chúng vệ sinh cá nhân xong, tức là phải 8 giờ 30 mấy thằng "Dân" mới ðýợc ra hiệu xuống...
Sau khi ðã xả... "buồn", mỗi thằng ðýợc tiêu chuẩn... một gáo nýớc, bao gồm súc miệng và rửa mặt... "Dân" ở ðây mỗi tuần ðýợc ðánh rãng 1 lần, cứ 3 thằng thì chung nhau một bàn chải cùn (cùn vẹt ðến mức không thể cùn hõn ðýợc nữa), trên cái gọi là bàn chải ðó ðýợc bõm một lớp kem ðánh rãng... mỏng nhý tờ giấy põ luya, khi ðánh rãng, thay vì thấy một màu trắng của bọt, thì chỉ thấy một màu... ðỏ lòm, chính vì thế mà mấy thằng "Dân" thýờng nói với nhau rằng: "Ở ðây miệng thằng nào cũng thối nhý... tre ngâm". Kinh quá!
Chýa hết, bọn này một tuần mới ðýợc thay một cái... quần ðùi (cái quần mà ngày nào cũng ýớt ðẫm vì mồ hôi), ðầu tóc thì cũng một tuần mới ðýợc gội một lần bằng "lai - boy" và cũng chỉ ðýợc... xoa lên ðầu một tí gọi là có. Khỏi phải nói, ðầu thằng nào cũng nhý... nhím và luôn ðýợc che phủ bởi một lớp..."sýõng trắng miền quê ngoại"...
Hôi hám và bẩn thỉu quá mức, bảo sao mà số ngýời bị ghẻ lở ở ðây luôn chiếm tới 99% quân số, kể cả sống bên trên, tuỳ theo ðộ bẩn mà ghẻ ít hay ghẻ nhiều, có thằng bị ghẻ trên... từng centimet thịt chỉ chừa có mỗi cái mặt, chắc là do lớp da mặt... miễn dịch với ghẻ (vì chýa có ai ghẻ ở mặt bao giờ), ðó là chýa kể việc bị lở loét, mýng mủ ðầy mông, ðầy chân tay, rồi lại còn bị nấm ở các chỗ... hiểm, thôi thì nấm "hòn", nấm "cục"... ðủ cả... Chỉ cần nhìn thấy nhý thế là ðã ðủ sởn hết cả gai ốc lên rồi.
Sau bữa ãn lúc 9 giờ 30 sáng và tỉnh dậy sau giấc ngủ nhàm chán vào lúc 14 giờ, tôi vẫn phải lặp lại tý thế ðáng ghét kia, vẫn một nỗi sợ hãi ðến kỳ lạ, cảm nhận từ lúc vào buồng hôm qua cho ðến hôm nay vẫn y nguyên - Buồn chán và lo lắng.
Cửa buồng bật mở. Có lính mới. Tôi quay ra và trợn tròn mắt, những gì tôi nghe nói về sự dã man trong tù týởng rằng là do ngýời ta nói quá lên, nào ngờ...
... "Quỳ mẹ mày xuống, bò vào..." - Thằng lính mới chừng ngoài 20 tuổi run rẩy bò xuống dýới lòng "mà", nó chỉ bò ðýợc chừng 1 mét thì... rầm... rầm... rầm... nó nằm bẹt ngay xuống, hai bên thành "mà" là mấy thằng "bộ ðội bộ chạc" giõ thẳng gót chân "táng" xuống lýng thằng lính mới... "Dạ.. em xin các anh..." - "Xin à..."... Rầm một tiếng, lần này là một cú sút chí tử vào mạng sýờn, thằng lính mới quay lô lô... "Ð.mẹ mày, "cò quay" à... Bò nhanh mẹ mày lên..." - Nó cố gýợng dậy, dýờng nhý nó không thở ðýợc sau cú sút kia, mặt nó tái dại... Khi nó bò ðýợc vào góc bên phải chỗ gần bể nýớc (lũ tù gọi là "tủ lạnh") và khu vệ sinh (lũ tù gọi là "nhà mét" - vì nó chỉ rộng chừng 1 mét vuông), có một thằng cầm ðến một cái chổi cùn: "Quỳ mẹ mày lên, cầm lấy cái này, giõ thẳng lên trời, tay kia chống vào sýờn... Bố cho mày làm... týợng Nữ thần Tự do... mày mà hạ tay cầm... "ngọn ðuốc" này xuống ðể "cháy" buồng thì bố ðập mày chết..." - Thằng lính mới sợ sệt làm theo... nhýng cũng chỉ ðýợc 15 phút, nó mỏi tay quá, tay nó cứ trùng xuống... trùng xuống... Một thằng từ dýới lao lên tung chân ðá thẳng vào ngực nó, nó "hự" một tiếng ròi ðổ vật ra phía sau, ðàu nó ðạp vào týờng, nó nýớc mắt ngắn nýớc mắt dài... "em xin các anh..." - "Mày xin gì? Bố mày làm gì có cái gì mà cho..." "A... "pha" của mày sáng quá, làm cho bố mày... chói mắt quá..." vừa nói nó vừa búng thẳng vào mắt thằng lính mới, tiện tay nó giõ tay lên "táng" thêm một quả khá mạnh vào ðầu thằng lính mới...
..."Thôi ðể "ðiểm" xong..." - thằng kia lập tức dừng lại, quay ra...
Sau khi buồng ðiểm xong xuôi, gã "trực buồng" gọi thằng lính mới lên, khác hẳn với hôm qua, gã tỏ giọng "tử tế": "Mày tên gì?" - "Dạ, em tên Vũ Trọng Thái" - Một thằng "Xe" ðứng bên bợp mạnh vào ðầu thằng tên Thái "Ð.mẹ mày, nói chuyện với các anh phải thýa gửi ðàng hoàng nghe chýa, ở nhà bố mẹ mày không dạy ðýợc mày, vào ðây các anh dạy cho... Mà cái "pha" của mày sáng quá, cụp mẹ mày xuống..."
Sau khi hỏi tên tuổi, ðịa chỉ, tội danh.. thằng cha "trực buồng" thủng thẳng:
- Ừ, vào ðây có sợ khổ không? Có muốn gọi ðiện ðể nhà lên không? Tao gọi cho...
- Dạ... dạ... nếu có... anh gọi cho em... nhà em sẽ mang tiền lên...
- Ðýợc ðýợc, mang ðiện thoại lên ðây
Từ phía dýới, một thằng bê nguyên một chiếc dép nhựa ðúc to ðùng lên
- Cho nó gọi ði
Thế là cứ cái dép ðúc ấy thằng tên Thái bị chúng ðập vào mang tai
- Gọi ði, gọi ði, nghe rõ không, ðể bố mày thông tai cho...
- Ối ối... em xin các anh.. tha cho em
- Á à... mày dám "be" à... Chúng mày ðâu mang cho tao cái khãn lên ðây, thít cổ thằng này lại nếu nó còn "be"...
- Dạ dạ em không kêu...
- Ừ, biết thế là tốt
...
- Mày vào ðây chắc cũng ðói, mày có muốn ãn cháo "sýờn" không? À hay cháo "tim gan, cuống họng" nhé? Hay ãn "ðùi gà"?...
- Dạ... thýa anh... em không dám...
- Thôi "ãn" ði, toàn món ngon cả ðấy, "quý" mày lắm tao mới cho "ãn"....
- Chúng mày ðâu cho thằng này xuống "tắm" ði rồi còn lên học "nội quy"...
Xuống bể nýớc, có 3 thằng "Xe" ði theo ðể "tắm" hộ thằng tên Thái.. Chúng hất nýớc vào mặt thằng tên Thái rồi thi nhau "sút", cho ãn ðủ các loại "cháo"... Tôi nghe tới vài chục cú sút. Thằng tên Thái quằn quại rồi lịm ði... Trong tiếng ồn ào, tôi nghe một thằng nói: "Mẹ nó chứ, mới ðánh nó có mấy cái mà nó... phọt cả cứt ra ðây này, kinh quá..."
Buổi tối, thằng Thái tiếp tục bị gọi lên, nó run rẩy lảo ðảo, trong cõ thể thằng này, không hiểu... mật của nó có còn không nữa?...
Nó bị bắt ngồi xuống lòng "mà", hai chân duỗi thẳng, tay bỏ ra sau lýng, mặt nó cúi gằm...
- Ð.mẹ mày, vào ðây phải chấp hành nghe chýa? Có mắt nhý mù, có tai nhý ðiếc, có mồm nhý câm hiểu chýa? Ðối với cán bộ phải ãn gian nói dối, ðối với anh em trong buồng phải tuyệt ðối trung thành nghe chýa?
Nói rồi thẳng Thái bị chúng bắt nhắc lại, mỗi câu nhắc sai lại bị chúng nó táng cho một phát vào ðầu ðể chỉnh... "I.C" cho nhớ.
- Vào ðây quà của mày là của các anh, còn quà của các anh là của các anh mãi mãi nghe chýa?
- Dạ, vâng
- Mày ở "xã hệ" vào có biết rùa bò mấy chân không?
- Dạ, dạ... rùa bò... 4 chân ạ
- Cái con mẹ mày, rùa - bò, hai con mà lại chỉ có 4 chân thôi à - Cú "chỉnh I.C" kèm theo câu chửi
- Tóm lại rùa bò mấy chân?
- Dạ... dạ... rùa bò 8 chân ạ
- 8 chân à? Ð. mẹ mày chứ, con rùa nó bò mà lại có 8 chân à? Ngu
- Dạ... em.....
- Ð.mẹ mày, mày phải nói là: Các anh bảo sao thì nó là vậy nghe chýa?
Cứ mỗi lần "ngu" nhý thế, thằng tên Thái lại bị ãn ngay một cú "chỉnh I.C"
Thằng kia tiếp tục chỉ lên cánh tay nó hình xãm một con bọ cạp
- Con này là con gì?
- Dạ... dạ... là con bọ cạp ạ...
- Con này mà mày bảo là con bọ cạp à? Con này là con... tôm nghe chýa? Nhắc lại xem nào?
- Dạ... con này là con tôm ạ
- Ối giời õi, nó lại bảo con bọ cạp của mình là con tôm mới chết chứ, ngu quá, học trýớc quên sau... Con này là con... Ð.mẹ mày... anh bảo nó là con gì thì nó là con ðấy nghe chýa? Ð.mẹ mày ngu lắm, tạm thời hôm nay bố mày hỏi mày thế ðã, mau xin các anh rồi cút mẹ mày về chỗ ði...
- Dạ... dạ... em xin các anh ạ
- Mấy thằng lính mới nghe mà nhớ ðấy nghe chýa? Ðừng týởng chýa ai sờ ðến chúng mày mà làm gì thì làm...
Thật ðáng sợ, ðúng là cái số tôi nó cũng may, chứ tôi mà bị hành hạ nhý thẳng Thái kia thì chắc tôi sẽ không chịu ðýợc, sẽ chết mất... Hừ, nó không ðánh mà mình cũng thấy "quằn quại" (Sau này khi tôi có "quyền lãnh ðạo" tôi ðã là ngýời tiên phong trong việc từ bỏ hình thức "mất nhân tính" ðó ði - Ðiều tôi cảm thấy thanh thản nhất khi ðó là ðã mang ðýợc chút tình ngýời ðến với tù).
Ðúng là tù. Tôi không thể hình dung nổi, khổ cực nhục nhã nhý thế này mà sao vẫn có nhiều thằng không sợ, "ði" ðến 3 - 4 "tãng" liền... Ở Hoả Lò này lúc nào cũng có trung bình chừng 3000 can phạm và phạm nhân, một con số không nhỏ, ðây là một trong hai trại tạm giam của công an Hà Nội, vậy thì cả nýớc con số phạm sẽ là bao nhiêu???
Cuộc sống của tù vẫn diễn ra nhý thế, ngẫm mới thấy cái nõi "bần cùng" nhất của xã hội này thật là kinh khủng.
(Còn nữa...)
(Phần 5) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
>>> Tiếp theo >>>
Trong cái mớ "hỗn ðộn" và bần cùng này, ngoài cái sự phân cấp bẩn týởi có thể nhìn thấy kia... còn có vô cùng nhiều là sự phức tạp, bon chen, kèn cựa của "thế giới ngầm"... Nếu không tỉnh táo, sẽ thật khó ðể mà giữ ðýợc mình trọn vẹn và sẽ là cực kỳ nguy hiểm...
Tôi ðã phải quan sát rất nhiều, "câm nín" rất nhiều trýớc khi "hành xử" bất cứ việc gì... bởi nếu không, tôi sẽ là mục tiêu ðể triệt hạ ngay lập tức, có quá nhiều bài học nhãn tiền về những kiểu nhý thế rồi, thằng nào lớ xớ bị vào tầm "soi", tầm "ðèn" thì chỉ có xác ðịnh luôn, không thẻ ngóc ðầu lên ðýợc...
Có những sự việc nhiều khi tức ðến "nổ cổ" mà cũng vẫn phải nhẫn nhịn, ở ðây sự láo lếu và bất công tồn tại mọi lúc, mọi nõi...
Dã man nhất và cũng là ác liệt nhất là khi có sự kèn cựa nhau tạo thành bè cánh, chúng sẽ "chiến" nhau mà không chừa thủ ðoạn nào cả, có thằng ðêm không dám ngủ vì sợ bị... "moi pha", bị... "nhể ốc" (bị móc mắt)..., ðõn giản hõn thì bị lén vứt ðồ vi phạm hoặc ðồ của ngýời khác vào chỗ nằm, sau ðó kêu ầm lên ðể lấy lý do cho cả một "hội ðồng gấu mèo" lao vào sử dụng "thập cẩm chýởng"... Chýa hết, chúng ðánh xong, tiếp tục báo cho lũ quản giáo, mà quản giáo ðã biết thì thôi rồi, nó ðánh cho nhớ ông bà ông vải luôn, cứ dùi cui cao su loại chống bạo ðộng nó "táng", lũ tù gọi cái thứ dùi cui này là "cặc ngựa", cái loại "cặc ngựa" này vụt vào thịt phát nào thì "chín" luôn phát ðấy, tím ðen ngay lập tức... nhýng ác nhất là nó "quại" vào các khớp tay, khớp chân, mắt cá và bánh chè... "tra khớp" kiểu "chết mẹ chúng mày ði" này... dã man không thể týởng týợng nổi. Ða phần những thằng sau khi bị "tra khớp" chỉ có nýớc... bò, chứ ðố thằng nào ði ðýợc, có thằng sau khi bị "ðòn cán bộ" xong sốt xình xịch cả tuần luôn...
Thýờng những việc nhý thế là "chuyện trong nhà" và lũ quản giáo phải giấu, bởi ðến tai mấy "Ban" thì cũng hõi phiền, "Ban" ở ðây tức là mấy tay ðội trýởng, ðội phó quản giáo. Quản giáo ở ðây sợ "Ban" nhý sợ cọp... nếu lỡ ðể "Ban" biết thì chỉ có nýớc dúi cho "Ban" vài "quả" (tức vài triệu), sau ðó sẽ tìm cách ðể "quay" lại tù sau...
Việc xýng hô ở ðây cũng có thể gọi là quái ðản và "hiểm hóc" kinh dị. Lũ tù phải gọi quản giáo là "thầy" và xýng "con", gọi mấy tay ðội trýởng, ðội phó quản giáo là "ban" và cũng xýng "con"... thằng nào lớ xớ gọi nhầm là nó ðá thẳng vào mặt ngay (trong khi theo quy ðịnh thì gọi chung là "cán bộ" và xýng "tôi" ). Một ðiều nữa là việc lũ quản giáo ở ðây ðặc biệt thích dùng... gầm giầy ðể "dạy dỗ" tù.
Bọn quản giáo nhìn chung là rất ðáng ghét bới thật sự chúng quá... "bẩn", thế nhýng còn một loại nữa cũng ðáng ghét không kém, ðó là bọn "trinh sát" (lũ tù gọi là "choang", "chuếch"...), bọn này làm nhiệm vụ bảo vệ, kiểm tra và dẫn giải can phạm (hình ảnh bọn công an dẫn giải can phạm ra toà khi xét xử mà mọi ngýời hay nhìn thấy trên các phýõng tiện thông tin ðại chúng chính là "choang", "chuếch" ðấy)... chúng nó chủ yếu là "oắt con" chừng 19 - 20 tuổi, chủ yếu là lính ði nghĩa vụ, bọn này tuổi "oắt con" nhýng bố láo, trịch thýợng và ðánh ngýời thì chẳng "oắt con" tẹo nào, lũ tù cũng phải gọi bọn này là "thầy" và xýng "con", ðã từng có thằng... nhỡ mồm gọi nhầm nó là "anh", lập tức bị nó ðá cho sýng vều cả mặt, ức kinh khủng mà chằng thằng nào dám "bật".
Mỗi lần chúng nó "ðập buồng" (tức là kiểm tra buồng) mà phát hiện ra ðồ vi phạm nhý: tiền, thuốc lá, thuốc lào, bật lửa, dao cạo râu, vật cứng... thì cứ "cặc ngựa" nó... "chõi", cứ gầm giầy nó dẫm vào mặt... ðánh chán rồi nó bắt ký vào biên bản rồi cho ði cùm chân mýời ngày.
Ðứa nào chẳng may bị ði kỷ luật thì "chột nhớn" luôn, bị cùm chân 10 ngày liên tục tại chỗ trong một gian buồng tối rộng chừng 3m2, nóng và bẩn thì có thể nói là số 1, không có nýớc sinh hoạt, không tắm rửa, ðái ỉa vào bô, ðến bữa có thằng vứt cho nắm cõm, thức ãn thì bị cấm... Buồng bẩn, muỗi nhiều nhý "quân Nguyên", con to con nhỏ bay vè vè nhý trực thãng luôn... Nhiều thằng khi hết kỷ luật ra khỏi buồng cùm, ngã ðổ vật nhý cây chuối, chân tê cứng, suy kiệt, liệt... chýa kịp về buồng chung ðã phải "chuyển khẩu" xuống bệnh xá.
Nghịch cảnh và trớ trêu lắm, quản giáo nó coi tù không ra cái cứt gì cả, có chãng nó "ãn" tiền của thằng nào rồi thì nó "bảo kê" cho thoải mái trong buồng thôi, còn không thì cứ gọi là "mút chỉ" với chúng nó (mút chỉ: ý nói ngồi mút cuộn chỉ vào mồm nó khó chịu và rất lâu và gần nhý là không mút ðýợc). Nhiều lúc quản giáo nó ðứng giữa buồng tuyên bố: "Ð.mẹ chúng mày, ở nhà bố mẹ chúng mày nói có thể chúng mày không nghe, chứ vào ðây bố nói không nghe bố... "ðập chết ãn thịt"..." . Nhiều lúc nghĩ tội cho mấy ông già, ðáng tuổi bố nó, thậm chí có ngýời ðáng tuổi ông nó mà vẫn cứ phải ngọt nhạt "thầy thầy, con con"... Ðời chúng nó "ãn mặn" nhý thế, liệu ðời con cháu chúng nó có... "khát nýớc" không ðây???...
Cuộc sống của tù quanh quẩn, quẩn quanh, nhiễu nhýõng và quái ðản. Cũng may là tôi vẫn bình an vô sự. Ðôi lúc thiếu kiềm chế, tôi cũng ðã từng chạm vào cái ngýỡng của sự "phang, phập"... có lần do thiếu kiềm chế, tôi cũng ðã "xuống tay" ðánh ngýời, thế nhýng tôi luôn ðýợc anh em trong buồng bảo vệ tuyệt ðối. Nói vậy không phải là bởi tôi "ðầu gấu, ðầu mèo" gì, thực tế tôi vẫn sống bằng tình cảm là chính, tôi quen giúp mọi ngýời chứ chýa hề bao giờ có ý hại ai. Ai thiếu quần áo, chãn ðắp... tôi cũng cho hoặc xin cho, lũ "Dân" thýờng xuyên ðýợc tôi cho tí lạc, tí ruốc vì tôi thấy chúng nó khổ quá... Tôi nghĩ ðời thằng tù ðã khổ lắm rồi, còn làm khổ nhau thêm làm gì nữa, chính vì thế có một thời gian dýới sự ðiều hành của tôi, buồng giam luôn có không khí thoải mái, ấm áp...
Tôi chỉ có bị nhiễm một thói xấu duy nhất, ðó là sinh ra nói tục, chửi bậy, có lẽ là do bị ảnh hýởng của môi trýờng sống... Ở cái chốn này, ðố mà tìm thấy một thằng nào ðó không chửi bậy, kể cả mấy ông già... Vì ở ðây lâu lâu ai cũng vậy, "nhiễm" hết. Tôi cũng ðã cố gắng hạn chế và sửa bớt cái kiểu "vô học" này ðýợc khá nhiều. Tôi quyết tâm giữ gìn, làm nhiều việc tốt và sống tốt với mọi ngýời, bởi ðõn giản, tôi phải trở về, tôi phải làm lại, tôi phải chứng minh cho mọi ngýời thấy tôi không phải là ngýời xấu, tôi vẫn còn cõ hội lấy lại những gì ðã mất, vẫn còn những ðiều tốt ðẹp chờ tôi ở phía trýớc và tôi cần phải cố gắng.
Việc tôi sa chân vào vòng lao lý, tôi rất ân hận và ðau khổ, biết bao ðêm tôi vắt tay lên trán ðể mà ngẫm nghĩ, tôi ðã phải trải qua nhiều cõn sóng gió mà có những lúc tôi týởng nhý mình không výợt qua nổi...
Môi trýờng tù ðã trui rèn tôi, cho tôi thêm bản lĩnh và sự lỳ lợm, tôi "rắn" hõn trýớc kia rất nhiều, tiếp xúc với ðủ loại ngýời ở góc ðộ này, tôi hiểu và vỡ ra nhiều thứ, những thứ mà nếu ở ngoài xã hôi sẽ không thể mà biết ðýợc, ở ðây có ðủ các loại ngýời, ðủ loại tội, thôi thì có cả 1001 lý do...
Có thể rằng ai ðó cứ nhắc ðến tù là nghĩ ngay ðến sự xấu xa, thế nhýng có rõi vào hoàn cảnh này thì mới hiểu ðýợc, cũng không phải ai vào ðây cũng xấu, cũng do bản chất lýu manh côn ðồ, nghiện ngập... Có nhiều lý do bị ði tù trớ trêu lắm, nghe mà cýời ra nýớc mắt... Có thằng trông rất hiền, ngoan, công ãn việc làm tử tế, trên ðýờng ði làm về, trêu mấy ðứa học sinh, giật mũ lýỡi trai trên ðầu chúng nó... ðúng lúc gặp mấy thằng ðội "chống cýớp giật" ði qua, thế là bị bắt, bị quy ngay vào tội "cýớp giật", bị "phang" ngay cái án 20 tháng tù vào mặt, "nhục nhý con trùng trục" chỉ vì cái mũ trị giá khoảng 15.000 ðồng; Rồi có thằng ði ðòi nợ 100.000 ðồng, thằng kia không có tiền nên nó bảo ðýa ðồng hồ gán, thằng kia "vui vẻ" tháo ðồng hồ ðýa cho, sau ðó ði... báo công an, thế là bị bắt, bị xử 30 tháng tù về tội "cýỡng ðoạt tài sản"...; Còn có một chuyện nhý thế này, nghĩ mà thýõng cho cái thằng Cýờng "béo" suốt ngày hài hýớc và tếu táo... Hôm ấy nó và vợ ði chõi về, bị một thằng quệt nhẹ xe chỗ ðèn ðỏ, lời qua tiếng lại rồi chửi nhau, thằng Cýờng "béo" chạy vào nhà bạn gần ðó cầm dao chay ra "lùa" thằng kia, vừa "lùa" vào một nhà gần ðó vừa hô "Bố giết chết mẹ mày...", không may gặp ðúng thằng "hình sự" ở số 7 Thiền Quang, bị dồn vào ðýờng cùng nó rút súng ra bắn xuống ðất, thấy vậy thằng Cýờng "béo" quay ra, lúc này thằng kia không tha, nó hô mọi ngýời bắt thằng Cýờng "béo" lại, thế là bị quy vào tội "giết ngýời", lý do không thành là ngoài ý muốn vì ðã cố tình truy sát ðến cùng và hô "bố giết mày...", chết là chết ở cái câu "bố giết mày...". Hôm ðem ra xử, nó bị xử tới 9 nãm, nó sốc và suy sụp hoàn toàn... Hôm tôi ðọc cáo trạng của thằng này tôi thấy thật là khôi hài, týởng rằng nó chỉ xử treo rồi cho về, ai ngờ nó xử hành vi mà nặng quá... không thể tin nổi nữa...
(Còn nữa...)
(Phần 6) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
>>> Tiếp theo >>>
Tôi ðã phải sống với một cuộc sống hết sức phức tạp của tù. Ở ðây chiếm ða phần là dân lýu manh, côn ðồ và nghiện ngập, cho nên thay vì ðối xử với nhau bằng tình ngýời thì chúng ðối xử với nhau bằng luật riêng, một cái thứ luật do chính lũ tù ðẻ ra, và cái lụât ấy ngýời ta vẫn gọi nôm na là "luật rừng". Tôi cũng ðã từng thắc mắc, nhýng cũng chỉ nhận ðýợc một câu trả lời không ðầu không cuối: "Tù mà".
Những ðêm ðầu tiên trong trại tạm giam, tôi luôn giật mình bởi những giấc ngủ mộng mị, tôi rất sợ cái ánh sáng vàng ðục chiếu thẳng vào mắt từ trên trần hắt xuống mỗi khi mở mắt, giấc ngủ luôn bị ðày ðoạ với những nhớp nháp khó chịu, ở quanh mình lúc nào cũng nhung nhúc là ngýời, bẩn thỉu, hôi hám. Khi buồng ðông, lũ "dân" còn phải nằm ngủ kiểu "úp thìa" - tức là nằm nghiêng úp mặt vào lýng nhau, một tý thế cực kỳ khó chịu, ðã thế cả ðêm chỉ ðýợc ðổi tý thế nằm ðúng 1 lần, ðó là xoay ngýời úp ngýợc lại so với tý thế ban ðầu. Kiểu nằm này ðýợc coi là một trong những "chiêu" khổ nhất của tù, nhýng không thằng nào dám chống ðối cả, bởi chúng sợ ðòn tù.
Với tôi, mỗi ngày ở tù là một ngày sống mà nhý chết, ở trong một cãn phòng nhý thế có cảm giác nhý là một con vật ðýợc nuôi nhốt theo kiểu công nghiệp, thiếu ánh sáng, thiếu khí trời, mọi thứ lặp ði lặp lại theo một trình tự nhàm chán, một dạng sống vô nghĩa, lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn, lúc nào cũng cảm thấy lo âu, ngày tháng thì trôi qua một cách chậm chạp, có những khi ðứng "bám lồng" cảm thấy nhý muốn phát rồ phát dại lên, tôi muốn ðấm, muốn ðá, muốn phá phách... Những lúc nhý thế con ngýời ta rõi vào trạng thái quẫn. Nhiều lúc cứ ngẩn ngõ, thậm chí ýớc gì mình có thể là một thằng ðiên không biết nhớ, một thằng ðiên không biết buồn...
Tôi bị ðóng "dân" ðúng một hôm, sang ngày thứ hai tôi ðýợc nhấc lên làm "vệ sinh", với lũ tù thì việc tôi ðýợc nhảy lên làm vệ sinh là một býớc ðại nhày vọt, bởi ở ðây chúng phải "phấn ðấu luồn cúi" thật tốt thì may ra...
Chúng không hiểu ðýợc, rõ ràng cùng là tù, nhýng tôi khác chúng nhiều lắm.
Công việc duy nhất của tôi lúc ðó là cùng một thằng nữa lau nhà, chỉ thế thôi nhýng cũng ðã khác nhiều so với "dân", chỗ ngồi, chỗ nằm của tôi "nhảy vọt" tới 12 bậc, nói thế bởi tù rất coi trọng chỗ ngồi, chỗ ngồi thể hiện vị trí ở trong buồng, bữa ãn của tôi cũng khác nhiều, tôi ðýợc ãn cõm với rau sạch, tức là rau ðã ðýợc nhặt tử tế, trong bát thì có them vài hạt lạc và tí ruốc... Lại nói ðến ruốc Hoả Lò thì thôi rồi, chủ yếu là... sắn dây, mặn thì khủng khiếp, loại ruốc này ðể vào bát cho ðẹp thôi chứ tôi hầu nhý không ãn.
Thú thực tôi không khoái cái vụ lau nhà này, hôm ðầu cõ tay ðau mỏi ðến phát sợ, có lẽ là do tôi lâu không phải lao ðộng kiểu cõ bắp nhý thế. Cũng may tôi cũng chỉ phải làm "vệ sinh" có 2 hôm.
Tôi chỉ thực sự "thãng tiến" khi bố và anh tôi thực hiện một cuộc "thãm viếng" ðến nhà ta quản giáo. Vậy là sau 3 hôm tôi ðýợc "nhấc" thẳng lên "xe trên", con ðýờng "leo" của tôi bắt ðầu thuận buồm xuôi gió từ ðấy, cũng phải nói rằng nhờ khả nãng ngoại giao mà tôi ðã "trõn tru" tạo ra cho mình ðýợc một cuộc sống dễ thở hõn.
Làm "xe" tức là tôi có thể ði lại thoải mái, ðýợc nói chuyện, ðýợc ði vệ sinh mà không phải xin phép, ðýợc ãn cõm có thịt, có giò, có chả... Mặc dù nhý vậy nhýng tôi cũng hết sức giữ gìn, bởi cuộc sống của tù cực kỳ phức tạp, nếu không cẩn thận, rất dễ mình sẽ trở thành mục tiêu triệt hạ vì ðố kỵ của kẻ khác ngay.
Phải nói rằng, tuy không bị "ðày ải" nhý những thằng tù khác, nhýng những gì tôi chứng kiến trong tù thì vẫn là một nỗi ám ảnh kinh hoàng, nõi ðây là một xã hội bần tiện thu nhỏ, là một "thị trýờng ðắt ðỏ nhất hành tinh" (phần 2 tôi sẽ viết riêng về cái "thị trýờng" này, cái "thị trýờng" mà một gói thuốc lào trị giá 500 ðồng ở ngoài xã hội, vào ðây có giá... 100.000 ðồng...), nõi ðây là một bộ phim "dã sử" sống ðộng nhất, miêu tả rõ nhất về những gì mà xã hội ngýời ta vẫn gọi nôm na là "ðịa ngục", ... Có bao nhiêu cái xấu xa, ở ðây có ðủ cả, tất cả hiển hiện hàng ngày, công khai, rõ nét.
Tôi dựa lýng vào týờng, rãng tôi cắn chặt vào môi rớm máu, mắt tôi cay xè... Tôi nhớ nhà. Ðã một tháng trôi qua kể từ ngày tôi bị bắt, tôi ðấm mạnh tay vào týờng... Tại sao cõ chứ???
Tôi bị ðýa về công an phýờng lúc 15 giờ, rêu rã, hoảng hốt và sợ hãi, cổ họng tôi ðắng ngắt.
- Bây giờ cứ bình tĩnh và ghi lại tất cả sự việc vào ðây, nhớ týờng trình rõ - Một tay công an trẻ mãng ðýa cho tôi tờ giấy và cái bút.
- Anh cho em gặp lãnh ðạo - Tôi nói
- Ðýợc rồi, cứ ghi bản kiểm ðiểm và lấy lời khai ban ðầu ðã
Nói rồi tay công an býớc ra ðể lại tôi một mình trong phòng.
16h, một tay thiếu tá býớc vào
- Cũng may cho mày là nó chỉ bị phần mềm thôi
Tôi thở phào, hình ảnh cú ðánh trúng ðầu nó của tôi hiện ra rõ mồn một, lúc ðó, nó ôm ðầu gục xuống, máu trào ra... Tôi ðã nghĩ rằng với cú ðánh bằng thanh sắt ấy, nó sẽ không qua ðýợc...
Tôi thấy hối hận quá, tôi ðâu có muốn thế này, nhýng tại sao hai ðứa nó lại tấn công tôi trýớc? Tại sao???...
Tôi châm thuốc, rít một hõi dài nhý vô tận, bao thuốc là "tài sản" cuối cùng còn ðýợc phép ở lại chỗ tôi ngồi, còn tất cả ðều ðã ðýợc tạm giữ hết. Tôi ngả ngýời vào ghế, ðầu óc tôi nhý có luồng ðiện chạy qua... Mới sáng nay thôi, tôi vẫn còn là một kẻ phong ðộ và lịch lãm...
(Còn tiếp...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 7) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
>>> Tiếp theo >>>
Tôi ðờ ðẫn hút hết ðiếu thuốc này rồi lại ðến ðiếu thuốc khác, thời gian sao mà nặng nề và chậm chạp, chiếc kim ðồng hồ cứ nhảy từng nấc một nhý trêu tức, tôi vô thức nhìn theo và ðếm, mãi lâu rồi mà mới có 2 giờ sáng, chân tay tôi tê cứng và mỏi nhừ, hai miếng vải ở ðầu gối rách toang, hậu quả của cú ngã lúc ẩu ðả hồi chiều, tôi kéo hai ống quần lên, bây giờ tôi mới thấy ðau, hai mảng da lớn tróc ra tím tái, tôi hít hà thổi nhẹ vào ðó... rát quá, cả buổi chiều tôi không ðể ý tới nó... mà cũng chẳng có thời gian mà ðể ý ðến cái nỗi ðau về thể xác ấy... Tinh thần tôi còn ðau gấp bội...
Tôi cứ ðau ðáu ðôi mắt, chẳng thể nào chợp mắt ðýợc dù chỉ là một phút, ngoài kia chỉ cách một bức týờng thôi vẫn thi thoảng những tiếng xe chạy, có một thế giới tự do ðẹp ðẽ, yên bình... Tôi muốn giật tung cánh cửa, muốn lao ra ngoài, muốn chạy về ôm lấy những ngýời thân yêu nhất của mình... tôi muốn nói từ sâu thẳm trái tim, từ ðáy lòng tôi: Tôi xin lỗi.
Tối hôm qua, mấy tay công an phýờng ðộng viên tôi cứ lên quận, rồi chờ mọi việc êm sẽ tính tiếp, và tôi ðã tin chúng nó, chẳng biết phải nói thế nào nữa, nhýng rõ ràng ở những chỗ "có công an" mà tôi ðã từng ði qua, ðâu ðâu cũng có thằng ðểu cả, chúng chỉ tử tế khi có tiền mà thôi.
21h tôi ðýợc ðýa tới quận, cùng lúc ấy ở phýờng khác cũng ðýa lên một thằng phạm tội mua bán ma tuý gì ðó. Vừa býớc qua cái cổng sắt cao ngật ngýỡng, những cái ðầu ðủ mọi hình thù vằn vện, nhất là mấy thằng ở buồng ngoài cùng chỗ trực ban, ngýời xãm xanh lét, chúng nhao nhao lên nhý những con hổ ðói: Có bật lửa không? - Có thuốc không? - Tội gì, tội gì???... Tôi chẳng nói, cũng chẳng trả lời, ðang chán ðây, các dây thần kinh cãng lên nhý dây ðàn - hỏi hỏi cái gì cõ chứ...
Thằng "ma tuý" ðã làm xong thủ tục "nhập kho" và ðýợc ðýa vào buồng số 5, tôi ngao ngán nhìn theo, sắp ðến lýợt mình rồi ðây... Bỗng từ buồng số 5 - Rầm, rầm... uỵch uỵch... hự... - Báo cáo cán bộ.ộ..ộ... - Thôi xong rồi, thằng lính mới bị ðánh - Những tiếng "uỵch, hự" tiếp tục vang lên, tay cán bộ trực ban lúc ấy ðứng dậy, dửng dýng nhý không býớc vào:
- Thôi
- Thýa thầy thằng này nó "bật", ngýời bẩn bảo nó tắm nó không tắm
- Thôi không ðánh nó nữa, thằng kia tắm ði, kêu ít thôi - Nói rồi tay cán bộ lại dửng dýng ði ra
Ở bên ngoài tôi bắt ðầu cảm thấy ghê ghê khi chứng kiến sự việc, xong rồi, cái thân xác còm cõi của mình nó mà ðá cho ba cái thì gãy hết cả xýõng...
Thằng này chýa nhận ðýợc, chýa có lệnh tạm giữ, cứ ðýa về phýờng ðã
Thế là tôi lại ðýợc ðýa lên xe về phýờng, mặt tôi giãn ra, chýa phải vào mấy cái buồng kia là may rồi, thoát ðýợc lúc nào hẵng cứ biết lúc ấy ðã.
Về phýờng, gia ðình tôi ðã ðến, tôi có phần yên tâm ðôi chút, mọi ngýời mua cho tôi phở, bánh... nhýng tôi không ãn, nói ðúng hõn là tôi nuốt không nổi, cổ họng thì khô rát và ðắng, tôi lập bập với bao thuốc, rút một ðiếu và châm lửa... tôi thậm chí không nhìn thẳng vào ðôi mắt của bố tôi nữa...
Tôi gật ðầu khi nhận ðýợc những lời ðộng viên, rằng sẽ không có vấn ðề gì...
Trời ðã sáng hẳn, mới một ðêm không ngủ, ngýời tôi dộc ði, râu ria lởm chởm, ði vệ sinh nhìn vào gýõng tôi không tin cái gýõng mặt tệ hại kia lại là của tôi nữa.
Tôi khắc khoải chờ cả một buổi sáng, hy vọng một phép màu nhiệm nào ðấy, gia ðình tôi sẽ giải quyết ổn thoả mọi việc và tôi sẽ ðýợc về...
Không, chẳng có phép màu nhiệm nào cả, gần 15 giờ... theo luật, lũ ngýời kia không ðýợc phép giữ tôi quá 24 tiếng, thế là chúng lại ðýa tôi tới quận và lần này tôi tới quận thật, nghĩ ðến chuyện tối qua, tôi rùng mình...
Sau khi làm thủ tục, tôi ký vào lệnh tạm giữ 3 ngày, nhìn tờ lệnh mắt tôi hoa lên, tôi lẩm bẩm trong ðầu, trời õi, bao giờ mới hết 3 ngày ðây? cái gì ðang chờ tôi thế này?...
Tôi ðýợc phân vào buồng 5, ðúng cái buồng tối qua, tôi sợ nhýng cố lấy vẻ bình tĩnh vốn có...
- Anh, sao lại vào ðây?
Tôi giật mình vì tiếng gọi, tôi nhận ra ở buồng bên cạnh ngýời gọi tôi là thằng Hùng (trýớc học khoa nhạc ở trýờng Nhạc Hoạ TW nhýng bỏ dở), tôi không chõi với Hùng, nhýng tôi và Hùng có sự quan hệ xã giao. Tôi nén tiếng thở dài...
- Anh ðánh nhau Hùng ạ, buồn quá...
- Em thì bị bắt vì sử dụng ma tuý. Nhýng thôi, ðừng kêu làm gì, ðã vào ðây rồi thì chấp nhận thôi, anh cứ yên tâm không phải sợ gì hết...
Nói rồi thằng Hùng gọi với sang buồng 5
- Này mấy thằng buồng 5 õi, ông anh tao vào nhớ giúp ðỡ ðấy nhé
- Ðýợc rồi, cứ yên tâm - từ buồng 5 có tiếng vọng sang
Thật là may, tôi cảm thấy yên tâm hõn khi có thằng Hùng.
Tôi býớc chân vào một cãn phòng rộng chừng mýời mấy mét vuông, có tất cả 8 thằng ðứng ngồi lố nhố, thằng nào yếu bóng vía lần ðầu gặp chúng chắc sẽ... xỉu luôn, toàn là dân trộm cýớp, nghiện ngập cả... thằng nào mặt cũng ðằng ðằng sát khí...
Sau khi chào hỏi xong xuôi, một thằng cao to nói với tôi:
- Mày ði tắm ði, sắp ðến giờ cõm rồi ðấy
- Vâng
Tôi cởi quần áo, cuối buồng là một cái bể nýớc nho nhỏ, ðối diện là cái bệ xí, cả hai ðýợc ngãn với phần còn lại của buồng bằng một bức týờng cao chừng 70cm. Tôi múc nýớc dội lên ngýời, những gáo nýớc lạnh làm tôi tỉnh ra ðôi chút.
Tắm xong thì cũng ðến giờ xếp hàng ra sân ãn cõm, tôi dửng dýng býớc ra, ngồi xuống lấy lệ, cõm ðýợc chia mỗi thằng một bát to nhý cái bát múc canh (sau này tôi biết lũ tù gọi cái bát ðó là "bo"), ãn với rau muống nấu và vài miếng dừa kho...
Thấy tôi hờ hững, một thằng bảo tôi: Ãn ði ông, thế này là thiên ðýờng rồi ðấy, lên Hoả Lò ấy à, gia vị cũng không có mà ãn ðâu... Bao giờ ông ãn bột canh mà cảm nhận ngon nhý ãn... thịt bò thì ông mới "thấu" ðýợc thế nào là tù...
Tôi thở dài, lắc ðầu, giờ này có sõn hào hải vị tôi cũng không nuốt nổi
- Em không ðói
- Không ðói cũng cố mà ãn ði, ðêm "xoáy" lắm (ðói cồn cào), không chịu ðýợc ðâu
Tôi lắc ðầu, từ hôm qua tới giờ hầu nhý tôi chẳng ãn gì, tôi cũng chẳng thấy ðói, chỉ thấy mệt và chán. Tôi lặng lẽ ðứng dậy ði vào trong buồng, mặc cho các cặp mắt nhìn theo...
Thằng Hùng từ buồng 4 ðýa sang cho tôi một bộ quần áo gió
- Cầm lấy ðêm mặc kẻo muỗi và lạnh anh ạ
- Ừ, anh cảm õn.
- Anh cố mà ãn không thì không chịu ðýợc ðâu, phải nhý em ðây này, bữa nào cũng "làm bo rýỡi, hai bo" ðấy
- Ừ
- Anh õi, nếu cần gì cứ gọi em nhé. Tối thằng nào mà làm gì anh cứ gọi em
- Ừ - Tôi trả lời Hùng mà ðầu óc cứ nghĩ ði ðâu... Sao tôi lại khổ thế này cõ chứ???...
Buổi tối, 18h
Chãn chiên ðýợc trải xuống làm chỗ nằm, tất cả ngồi lại, tôi ðýợc xếp ở vị trí cuối cùng, theo thứ tự vào trýớc - vào sau. Một thằng già nhất bọn gọi tôi lên hỏi tên, tuổi, ðịa chỉ, tội... Xong nó nói:
- Mày là anh thằng Hùng nên bọn tao miễn làm luật, từ trýớc ðến giờ chýa có thằng nào vào ðây mà thoát ðâu, kể cả tao ðây này, vì thế phải chấp hành nghe chýa, nhìn anh em mà sống.
- Vâng
- Thế thôi, có gì không biết thì hỏi. Mà mày có biết hát không?
- Dạ có
- Vậy hát ði, hát cho ðỡ buồn...
Tôi lặng lẽ cất tiếng hát...
"Lòng mẹ bao la nhý biển thái bình dạt dào, tình mẹ tha thiết nhý dòng suối hiền ngọt ngào, lời ru êm ái nhý ðồng lúa chiều rì rào..."
Giọng tôi nghẹn lại, suýt bật khóc, tôi nuốt từng câu, từng chữ, hình bóng mẹ nhý hoà vào trong từng câu hát... Tôi nhớ mẹ ðến da diết, cồn cào...
Bao nhiêu tâm tý, bao nhiêu muộn phiền nhung nhớ, bao nhiêu khắc khoải, ðau buồn... tôi ðem hết vào lời ca tiếng hát, tiếng hát nhý có cánh, vang vọng, truyền cảm... Xung quanh là những khuôn mặt ðờ ðẫn, tê tái... tiếng hát nhý ngấm vào da vào thịt...
Màn ðêm nhý cái miệng khổng lồ ðớp gọn chúng tôi vào bụng, tất cả ðều ðã ngủ say sau khi ðýợc thýởng thức một món ãn tinh thần vô giá (ít nhất với tù là nhý vậy).
Tôi dựa lýng vào týờng, không gian âm u, thỉnh thoảng có những cõn gió nhẹ chui vào buồng giam rồi lại thảng thốt bay ra, có lẽ chúng cũng không ýa gì cái chốn ẩm thấp, lạnh lẽo và ðầy u uất này. Tôi khóc, nhý chýa từng ðýợc khóc, vai tôi rung lên, tôi lấy áo bịt lên mặt, từng tiếng nấc nghẹn lại rồi bung ra.... Tại sao số phận lại nghiệt ngã với tôi nhý thế này? ...
Nýớc mắt tôi ýớt ðẫm chiếc áo, ôi nýớc mắt của ðàn ông, nó nhý ngàn vạn mũi dao bầm dập lên thân xác, tủi hổ và uất hận...
Tôi lả ði, chìm vào một giấc ngủ mệt mỏi, trong giấc mõ tôi thấy mình ðýợc trở về thời thõ bé, tôi cất tiếng gọi mẹ và thấy mẹ mỉm cýời...
(Còn tiếp...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
((Phần 8) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
>>> Tiếp theo >>>
Tôi giật mình tỉnh dậy khi thấy ai ðó ðạp vào ngýời, thì ra là cái thằng "ma tuý" vào trýớc tôi một hôm, nó ðang lên cõn "vật", chân tay nó cào cấu, nýớc mắt nýớc mũi giàn giụa, nó muốn nói gì ðó mà không ra hõi...
Lần ðầu tiên trong ðời tôi nhìn thấy ngýời lên cõn vật vã vì thèm thuốc, trông nó chẳng khác nào một con mèo sắp chết, một cảm giác lạnh chạy dọc khắp sống lýng tôi, lũ ngýời trong buồng tạm giam cũng bị ðánh thức dậy vì nó...
- Nó còn phải vật vã nhý thế này khoảng 10 hôm, sau ðó ðến giai ðoạn ỉa chảy kéo dài... - một thằng quay sang bảo với tôi nhý vậy, sau ðó vỗ vào ngýời thằng tên Dũng kia - Này Dũng, mày xuống bể dội vài gáo nýớc cho ðỡ vật ði
Thằng nghiện tên Dũng ấy lập cập bò xuống bể, nó dội ào ào mấy gáo rồi lại ði lên... ngồi thu lu, co quắp... Tôi cảm thấy ái ngại, thằng kia nói:
- Kệ nó, nýớc lạnh sẽ làm nó tỉnh táo hõn, ở ðây "chữa vật" chỉ có nýớc lạnh thôi...
Mọi ngýời quay ra ngủ tiếp, còn tôi không tài nào chợp mắt ðýợc, tôi cũng muốn lấy giấc ngủ ðể quên ði tất cả, nhýng càng muốn ngủ, ðôi mắt tôi càng mở to thao láo...
Trời sáng, lúc mọi ngýời tỉnh dậy là lúc thằng Dũng kia ngủ ðýợc. Tôi bải hoải, thiếu sinh khí, mắt liếc ra ngoài, lũ ngýời trong buồng tạm giam ðang làm một cái gì ðó bí mật, chúng cắt cử một thằng ra canh cửa rồi cầm một cái ống bằng giấy báo, chúng châm lửa rồi truyền cho nhau hút, hút xong thằng nào thằng ðấy mắt mũi lim dim... Ðến thằng cuối cùng hút, xong nó ðýa cho tôi: Hút không? - Tôi lắc ðầu, cảm thấy ghê tởm.
Mãi sau này tôi mới biết là chúng nó hút... thuốc lào, vậy mà tôi cứ týởng....
Những ngày tiếp theo ðúng là một cực hình ðối với tôi, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết vụ việc của tôi rồi sẽ ðến ðâu, không biết nhà tôi sẽ xử lý thế nào khi mà gia ðình nhà kia tiếp tục lu loa kiện cáo và cố tình "chõi" tôi... Trong khi bọn ðiều tra thì liên tục gặp "khủng bố" tôi bằng những cái giá, toàn là mấy nghìn, mấy nghìn USD cả...
Tôi ðã tìm cách viết rất nhiều thý về nhà cho gia ðình, tôi mong có một hýớng giải quyết tốt nhất, tôi hy vọng tất cả những lá thý ấy sẽ ðến ðýợc tay gia ðình tôi (mỗi lá thý ngắn ngủi viết vào tờ giấy gói lýõng khô nhý thế gửi ra ngoài có giá trung bình 500 nghìn)... tuy nhiên việc ðýa ra ngoài cũng hết sức khó khãn, việc có ðýợc một cái ruột bút bi cũng là một ðiều quá xa xỉ rồi...
Thời gian cứ gặm nhấm và vắt kiệt sức lực của tôi, mới có mấy ngày mà tôi gầy ði rất nhiều, tình hình xấu ði khiến cho tôi cảm thấy bất mãn, lo lắng và suy sụp...
Ðýợc cái khi ðã quen, tôi là ngýời ðýợc anh em rất quý trọng, vị trí của tôi khác hoàn toàn so với hôm ðầu, tôi trở thành ngýời chỉ ðạo và quản lý anh em trong buồng sau khi gia ðình tôi ðã "bôi trõn" cho tay ðội phó ðiều tra. Những cũng phải nói rằng tiền chýa phải là tất cả, cái chính là tôi ðýợc lòng bọn công an ở quận, ðýợc anh em tin týởng dù tôi không phải là ngýời lớn tuổi nhất trong buồng, dù sao tôi cũng là ngýời có học và ðàng hoàng nhất trong số chúng nó ở ðây... Chính vì thế mà sau này, khi làm bất cứ ðiều gì chúng cũng hỏi tôi, chúng phục vụ tôi chu ðáo, từ ãn uống, gặt giũ quần áo... Có lính mới, chúng ðánh xong rồi bắt bò lên quý trýớc mặt tôi xin tha... Tôi không muốn thế, cùng là con ngýời với nhau cả, hành hạ nhau làm gì... Tôi ðã yêu cầu chúng miễn tất cả các loại luật, trừ khi có sự chống ðối.
Chúng quan tâm ðến tôi càng nhiều tôi càng cảm thấy buồn, tôi chýa bao giờ là một thằng "ðầu gấu" cả, tôi chỉ có tiếng nói, có cách cý xử ðúng mực mà thôi, mọi ngýời có sự tôn trong tôi, tôi ghi nhận, tôi chỉ muốn làm ngýời tốt, một ngýời tốt thật sự, chứ không phải là một thằng tù nhý thế này.
Tôi luôn sống trong tình trạng thấp thỏm, hàng tuần có những chuyến xe chuyển can phạm ði trại tạm giam làm tôi lo lắng, tôi ðã ðýợc nghe kể rất nhiều về cái chốn "ðịa ngục trần gian" ấy, anh em thì ra sức ðộng viên tôi, nhất là cái thằng Dũng nghiện, nó ðã cầm chắc cái án 10 nãm tù trong tay, nhýng lúc nào cũng tỏ ra lạc quan vui vẻ, nó luôn gần gũi nói chuyện ðể tôi või bớt ði nỗi buồn, nó kể với tôi rằng cái hôm nó vào trýớc tôi 1 hôm ấy nó bị ðánh rất ðau, mà không chỉ ðánh một lần, ðêm ấy nó còn bị ðánh hội ðồng tới 3 lần, ðến mức mà nó "bệt" luôn không dậy ðýợc, nó khuyên tôi phải lạc quan lên, chứ không nếu phải lên trại cứ nhý thế thì "bóp dái" lắm, thấy tôi không hiểu nó giải thích: tức là suốt ngày chỉ ngồi và... "bóp dái" mà nghĩ thôi, ý nó là thời gian sẽ trôi rất chậm.
Kể ra nó cũng tốt, nhýng Dũng õi tao có cái ðầu, tao cũng là con ngýời, làm sao mà không nghĩ ðýợc cõ chứ, chúng mày thậm chí chẳng có cái gì ðể mất cả, còn tao, tao có nhiều cái ðể mất lắm, chúng mày không biết ðýợc ðâu...
Tôi âm thầm, ðau ðớn, chúng ðâu có biết ngoài những giấc ngủ ngắn ngủi, cứ thức là tôi nghĩ... Tôi ðang ðýờng hoàng là Giám ðốc một Công ty, thế mà ðiều gì ðã xảy ra với tôi? Ðiều gì thế này???...
Có ngồi trong bốn bức týờng lạnh lẽo này thì mới hiểu ðýợc cái câu: Một ngày tù bằng thiên thu tại ngoại...
Còn nhớ hôm thằng Hùng chuyển ði trại, nó nắm chặt tay tôi, ðôi mắt to và sáng của nó ðýợm buồn
- Anh õi ở lại giữ gìn, cố gắng lên...
- Ừ, em ði mạnh khoẻ và cũng cố gắng lên
Tôi dúi vội cho nó mấy bộ quần áo, nó dặn tôi
- Ðừng buồn nữa anh ạ, rồi thời gian cũng qua nhanh thôi mà
Nói rồi thằng Hùng býớc nhanh ra xe...
Trời mýa, cõn mýa ðầu mùa sầm sập, thối ðất thối cát...
Tôi lao ra cửa, bên ngoài gió rít, gió gào, ðu giật những cành cây nghiêng ngả, tôi chõi või với những nhớ thýõng, lúc này ðây cuộc ðời tôi cũng có một khoảng trời mýa gió...
Tôi và ngýời yêu cũng ðã từng có những chiều mýa, những chiều mýa lãng mạn, hai ðứa ngồi bên nhau trong cãn nhà nhỏ ngập tràn tiếng cýời... Tôi và cây ðàn ghita nhý một ca sĩ lãng du, còn em nhý một nàng thi sĩ...
Vậy mà giờ ðây, có vẻ nhý mọi sự ðang dần chỉ còn là kỷ niệm...
"Có những khi ngồi nhìn trãng sáng, ðời tựa là giấc mõ buồn, có những khi ngoài trời ðổ mýa... Tình yêu hai ðứa, còn hõn giông tố, hõn bão bùng, hõn gió mýa..."
Tôi hýớng ðôi mắt buồn trĩu nặng về một vùng trời xa xãm, góc ðằng kia có phải là nhà tôi với bố mẹ ðang ðau ðáu buồn và lo lắng? Còn góc ðằng kia nữa, có phải nõi ấy em ðang khóc - nýớc mắt tủi hờn?... Những ngýời than yêu nhất của tôi õi, biết giờ này có ai nhớ tôi không?...
Tôi ðấm mạnh tay vào týờng, rỉ máu, tôi không ðau, ðêm nay tôi lại thức một mình, là ðêm thứ bao nhiêu tôi cũng không nhớ nữa, cũng nhý ðêm trýớc, tôi buồn, gục mặt vào cửa... Ông trời cho tôi nhiều thứ, nhýng cũng lại lấy ði của tôi nhiều thứ quá, nghĩ mà cảm thấy chán, tôi khổ ðã ðành, nhýng còn bao nhiêu ngýời khổ theo ấy chứ...
Nếu tôi không còn tỉnh táo, không còn nghĩ ðến gia ðình, nghĩ ðến bản thân còn trẻ, ðời còn dài phía trýớc... thì tôi ðã phi ðầu vào týờng rồi.
- Anh khó ngủ à?
Tôi quay lại, thằng Minh - tội làm bằng giả ngồi bên cạnh, tôi gật ðầu, cố giấu ðôi mắt ðỏ hoe. Nó quấn ðiếu thuốc lào, châm lửa ðýa cho tôi, tôi cầm ðiếu thuốc ðýa lên mồm, bập một hõi dài... Tôi ðổ vật ra sau týờng, mắt mũi hoa lên, trời ðất quay cuống, chân tay tôi bủn rủn... Tôi phê... Chừng vài phút tôi ðýa tay lên quệt trán, mồ hôi ðầm ðìa. Lần ðầu tiên trong tù tôi ðã hút thuốc lào nhý thế, ðúng là lúc con ngýời ta chán, ngýời ta rất dễ sa vào tệ nạn, rất may là tôi không nghiện, ðấy là cái phúc, bởi sống giữa cuộc ðời nhiều cám dỗ thế này, chỉ không tỉnh táo một chút là chết ngay.
Tôi ở quận chừng gần một tháng thì anh Trung thụ lý vụ của tôi gọi ra
- Em ở ðây cũng lâu rồi, anh cố giữ lại ðể xem nhà kia nó thế nào, nhýng nó vẫn không chịu rút ðõn, thôi tuần tới có ðợt ði trại H.L, em cứ lên ðấy rồi tính tiếp, chứ quận không cho phép ở ðây lâu ðâu...
Vậy là xong rồi, tôi sẽ phải ði H.L, tôi sẽ phải ðối diện với một thực tế phũ phàng, ðầu óc tôi quay cuồng, ðối diên với H.L thì ít mà ðối diện với sự thật của bản thân thì nhiều. tôi không muốn tin ðó là sự thật, nhýng tôi phải chấp nhận sự thật này, dù biết rằng sự thật này quá phũ phàng...
(Còn tiếp...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 9) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Tiếp theo)
Lại nói tiếp chuyện ở trại tạm giam, sau khi gia ðình tôi làm một cuộc viếng thãm ðến nhà tay quản giáo, vị trí trong buồng của tôi ðã tốt hõn rất nhiều. Lũ tù nói rằng thời buổi bây giờ muốn sýớng thì phải có tiền, trong tù cũng vậy, chúng bảo cái thời kỳ "tù xýõng máu" qua lâu rồi, bây giờ gấu mèo trong tù cũng chỉ ðể... "lấy mật" thôi, cứ có tiền thì sẽ "là tiên là phật...", tiền có thể "vật" chết bất cứ bố con thằng nào...
Tôi cảm thấy cũng ðúng, nhýng rõ ràng bản thân mỗi thằng tù ðều phải biết tự lo cho mình là chính, sống mà không có bè cánh thì cũng chỉ có nýớc chết mà không kịp ngáp thôi...
Tôi cứ hình dung, phòng tạm giam nõi ðây nhý là một xã hội bần tiện thu nhỏ, cái xã hội bần tiện này cũng ðýợc phân cấp nhý một... quốc gia, với nhiều tầng lớp...
"Trực buồng" ðýợc ví nhý là chủ tịch nýớc, "ngýời làm buồng" ðýợc ví nhý là thủ týớng, lớp "trách nhiệm" ðýợc ví nhý là bộ trýởng các bộ phụ trách các mảng khác nhau (nếu có thể ðặt tên thì tôi sẽ ðặt là "bộ... ðánh ngýời" phụ trách mảng ðánh ngýời;"bộ... rích roác" phụ trách mảng soi mói tìm cách báo cáo cán bộ, khai thác các thông tin của can phạm và cung cấp cho ðiều tra, hiểu nôm na là làm... tình báo ấy; "bộ nông công nghiệp và phát triển... tù" chuyên phụ trách mảng "cõm áo gạo tiền" chia ðồ ãn ðồ uống, chãm sóc những "con gà ðẻ trứng vàng" là con những nhà khá giả có ðiều kiện, mục ðích là moi tiền cho quản giáo và giữ lại một phần cho buồng; "bộ... tý pháp tù" chuyên phụ trách cố vấn các kiểu... hành hạ và quản lý tù.... v.v và v.v... )...
Lớp "xe" ðýợc ví nhý là các vụ trýởng, cục trýởng vậy - lớp này làm ðầu sai, tay chân cho lớp "trách nhiệm". Còn lớp "vệ sinh" thì giống nhý là lớp cán bộ công nhân viên chức, dân lao ðộng ngoài xã hội, phải lao ðộng, làm việc cật lực mới ðủ sống (gọi là có dễ thở hõn một tí).... Lớp tiếp theo là lớp "ýu tiên", lớp này kiểu dạng nhý là quen biết những kẻ có "vai vế" bên trên nên ðýợc ýu tiên và ðýợc "sống" ngang hàng với lớp... "vệ sinh" (kiểu nhý là ở xã hội bên ngoài mà có họ... xa với các "sếp" ấy). Cuối cùng là "dân", ngay cái tên gọi cũng ðủ nói lên nhiều vấn ðề rồi, dân ðen ngoài xã hội còn chết nữa là dân trong tù, tầng lớp này có ra khỏi tù thì cũng sinh bệnh mà chết thôi, là cái loại khổ nhất trong các loại khổ ấy...
Tôi là một trong số những ðứa mất tiền ðể ðýợc ðối xử tử tế, chứ còn chủ yếu lũ tù "tự thân vận ðộng" ở ðây phải sống trong cảnh "sống mà còn hõn cả chết".
Thời gian trong trại tạm giam của bọn chúng ðýợc lập trình sẵn: 8h sáng dậy ngồi ðâu ngồi ðấy bó gối, dù có buồn ðái ðến mấy cũng phải... chờ "các anh" ðánh rãng rửa mặt xong ðã, sau ðó mới thứ tự ði vệ sinh, 30 thằng lần lýợt ðái chung vào một cái hố xí, sau ðó mới dùng nýớc thải giặt quần áo ðể dội, nếu muốn ði ỉa thì phải xin phép (mà cái việc xin phép này khó khãn chẳng khác nào các thủ tục hành chính ở ngoài xã hội), nhục lắm, mà ðýợc ði ỉa cũng chả sung sýớng gì, chúng nó phải vừa ỉa vừa... "chan" vừa... "húp" - tức là "cục" nào rõi ra là phải dùng nýớc dội cho nó trôi ði ngay, chứ lỡ quên mà ðể bốc mùi trong cái buồng trật trội này thì cứ xác ðịnh "ãn" ðủ, ðã có thằng bị "xử" bằng cách cho cả buồng ðái vào một cái hố, sau ðó bắt quỳ và cúi sát mặt xuống cái hố ðó, trên gáy thì ðể một cái bát nýớc, nếu mà ngẩng lên làm ðổ bát nýớc thì sẽ ðýợc... "ãn cháo chân giò thập cẩm" ngay lập tức, nó sẽ ðánh cho "chột nhớn" luôn... Kiểu "vi phạm" này thýờng nhẹ thì cũng phải quỳ cỡ 30 phút, còn nặng thì vô thời hạn...
Riêng cái chuyện ði vệ sinh ðã vậy, tiếp theo là ðến ãn sáng, tôi có tiêu chuẩn rõ ràng, nhýng từ "vệ sinh" xuống ðến "dân" thì ngồi ðâu ngồi ðấy, phải nhịn luôn. Kiểu ngồi thì không thay ðổi, có chãng nó linh ðộng nó cho... duỗi chân mỗi tiếng một lần (mỗi lần không quá một phút) và ðặc biệt chỉ ðýợc ngồi im, thằng nào lớ xớ "buôn dýa lê bán dýa hấu" nó tát cho rụng rãng...
Ðến 9h30 phút sáng thì ðến giờ chia cõm, cứ lần lýợt xếp hàng ðể bộ phận "xe" phân phát, và ðýõng nhiên lũ "dân" ðýợc phát cõm không, bên dýới có một nhúm rau muống bẩn (ðýợc hấp cả gốc dễ, ðất cát, sâu bọ...), cái thứ rau muống ðó chấm với một bát nýớc bể (nýớc lã và rất bẩn) pha với vài hạt muối (ở ðây lũ tù luôn mõ ýớc ðýợc ãn cõm với... bột canh Hải Châu, cái thứ ðó rắc vào cõm, bọn "dân" nói... "ãn ngon nhý hải sản"... Nhýng mõ ýớc của bọn chúng cũng chỉ là ýớc mõ mà thôi... ai cho phép ãn ðâu mà ðýợc ãn).
Thật sự tôi thấy lạ, bởi có nhiều trýờng hợp gia ðình vẫn gửi quà tiếp tế vào ðều, mỗi tuần một lần và ðều có thức ãn, thế những ða phần chúng chỉ ðýợc ra nhận cho... phải phép, chứ vào ðến trong buồng rồi thì ðể vào "bếp" cho "các anh", chúng sẽ không ðýợc ðụng tới, không ðýợc ãn vì... chýa ðủ "tuổi"... (ở ðây cứ càng nạp tiền cho quản giáo nhiều thì "tuổi" sẽ càng cao và càng có "quyền hành" nhiều).
Trýớc ðây tôi cũng ðã tự thắc mắc là vì sao bọn chúng không báo cáo cán bộ về chuyện này? Nhýng, xin nói ngay, thằng nào ra báo cáo cán bộ quản giáo, sẽ ðýợc cán bộ rất quan tâm lắng nghe, thậm chí là ðýợc "ðộng viên" là cứ về buồng ði rồi "thầy" sẽ giải quyết. Nhýng, sự thật là việc "báo cáo" ấy ðồng nghĩa với "rýớc hoạ vào thân", quản giáo sẽ nhắc nhở thằng "trực buồng" và bộ sậu "ðì cho thằng chó dám báo cáo kia muôn ðời không ngóc ðầu lên ðýợc" thì thôi.
Ðến ngay bát cõm của tù, gặp bữa tù ðang ãn, quản giáo nó ði qua nó thấy chia cõm cho tầng lớp bên dýới hõi nhiều, nó sẽ gọi thẳng trực buồng ra và "chấn chỉnh": Ð.mẹ mày chứ, cho nó ãn nhiều thế kia ðể bố mày chết ðói à... (Kinh chýa, ý nó là phải cho tù ãn khổ vào, sau ðó "bắn tin" về ðể gia ðình thýõng, gia ðình sẽ phải gặp nó ðể mà nhờ..."giúp ðỡ")
Ãn xong, lũ tù tự mang bát xuống bể nýớc và vị trí nào về vị trí ấy, phần rửa bát sẽ do "vệ sinh" lo, sau khi rửa bát xong, từ lớp "vệ sinh" trở lên sẽ ðýợc "xe" chạy cho hút thuốc lào một lýợt, hút xong sẽ ðýợc lệnh "ðổ", tất cả ði ngủ (lúc ấy khoảng 11h). Ðến 14h cả buồng ðýợc hô "dậy", tiếp ðó 15h ðýợc "ãn cõm" hệt nhý lúc sáng, ðến 17h quản giáo sẽ vào buồng ðể "ðiểm" (ðếm xem số tù trong buồng có ðủ quân số không).
Quy trình ban ngày cứ thế ðýợc lặp ði lặp lại, bảo sao mà lũ tù không... "bóp dái". Theo tôi ðýợc biết thì việc "quy hoạch" giam giữ can phạm nhý thế này cũng là do "chính sách" của công an nó phải thế, không mang tính giáo dục một tí nào, cái kiểu tạm giam này quả thật là vừa "thâm" vừa "hiểm".
Ðấy, nói thế ðể thấy tôi may mắn thế nào, sau khi tôi ðýợc "nâng ðời" thì ðiều sung sýớng nhất của tôi lúc ðó là ðýợc... tự do thoải mái ði vệ sinh, rồi mới ðến việc ðýợc ðánh rãng, ðýợc thay quần áo hàng ngày, ðýợc nói chuyện và ðýợc ... ãn cõm có thức ãn...
(Còn tiếp.... )
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 10) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Tiếp theo)
Tâm trạng là thứ không thể thay ðổi trong tôi, càng sống thoải mái trong môi trýờng này tôi càng cảm thấy buồn, tinh thần thì luôn luôn trong trạng thái bất an.
Những ðiều nhìn thấy, chứng kiến và trải qua của tôi ðúng thật là khó có thể hình dung nổi. Khác với sự sợ hãi lúc ban ðầu, tôi dần dần lấy lại sự cân bằng, hoà nhập và trở thành một nhân tố quan trọng ðối với lũ tù (ít nhất là trong thời gian tôi bị tạm giam ở ðó), ðến mức mà buồng nào cũng muốn xin "thầy" cho tôi về ở cùng...
Ngoài vấn ðề tiền ra thì ðúng là tôi có sự quan hệ khá tốt với cán bộ quản giáo, nhýng ðặc biệt nhất vẫn là mối quan hệ với lũ tù, tôi hiểu ðýợc rằng sống ở môi trýờng nào thì phải biết thích nghi với môi trýờng ðấy, những tháng ngày lãn lộn với thýõng trýờng giờ ít nhiều có ích với tôi trong cái chốn "ðịa ngục" này, tôi là một trong những ngýời biết tạo ra lối sống dễ chịu ở trong buồng, tôi cố gắng khéo léo và mềm mỏng trong mọi vấn ðề (tất nhiên là tôi biết rất rõ khi nào thì phải "mềm nắn, rắn buông")...
Buổi tối sau giờ "ðiểm" chính là thời gian "bóp dái" nhất của tù, lúc ðó chỉ có "vệ sinh" trở lên là ðýợc chõi quanh quẩn, ðýợc nói chuyện, tuy nhiên ðịa bàn chõi cũng ðýợc phân ðịnh rõ ràng, chỉ có "trách nhiệm" và "xe" là ðýợc thoải mái, còn lại phải chõi theo khu vực (không ðýợc ðùa nghịch và nói to)...
Trong buồng tạm giam thì cái gì cũng bị cấm, không ðýợc hút thuốc, không ðýợc uống rýợu, không ðýợc ðánh bài, ðánh cờ, không ðýợc hát hò, không ðýợc có vật cứng nhý ðũa, thìa nhôm (bát và thìa ở ðây hoàn toàn bằng nhựa mềm)... Thế nhýng trò ðời, cứ cấm cái gì thì tù tìm mọi cách ðể có cái ðó, thậm chí là tìm mọi cách ðể có dẫu phải trả giá bằng những trận ðòn cán bộ và những quyết ðịnh kỷ luật cùm chân...
Tôi không nhớ là mình ðã vẽ ðýợc bao nhiêu bộ tú, bao nhiêu bộ tổ tôm, bao nhiêu bộ cờ týớng... ở trong tù nữa, sở dĩ tôi tìm cách vẽ cho anh em chõi là vì mỗi lần mua những thứ vi phạm ðó rất là ðắt, tôi có thể khẳng ðịnh rằng cái thị trýờng ở ðây là một thị trýờng ðýợc coi là ðắt ðỏ nhất hành tinh. Có "cầu" thì tất phải có "cung", nguồn cung cấp ở ðây chính là từ... cán bộ (chủ yếu là từ quản giáo phụ, lũ ngýời này tranh thủ kiếm thêm, và cái sự "kiếm thêm" này có thể mang lại số tiền nhiều gấp 5 lần lýõng của một cấp hàm "ðại uý"/ 1 tháng), ngoài nguồn cán bộ ra thì một nguồn nữa là từ bọn lao ðộng chạy ngoài (bọn này là lũ tù ðã ðýợc xét xử thành án, ðýợc "mua" suất ở lại lao ðộng phục vụ, có nhiều bộ phận khác nhau kiểu nhý nuôi lợn, trồng rau, quét dọn, "ô sin" cho cán bộ, chia cõm cho tù và trợ giúp việc... chôn cất tử tù... (kiểu sau khi xử ðýợc giữ lại cải tạo ngay tại trại giống nhý Hiệp "Gà" ở trại tạm giam số 2 - Vãn Hoà vậy)
Giá trung bình của ðồ vi phạm nhý sau: Một cái kim khâu: 50.000ð; Một cái ruột bút bi: 30.000ð; Một bộ tú: 150.000ð; một bộ tổ tôm: 180.000ð; Một bao thuốc vina: 150.000ð; Một gói thuốc lào: 100.000ð; Một lạng chè: 250.000ð; Một cái bật lửa ga: 80.000ð; Một "bóng" rýợu (túi nilon, khoảng 1/4 lít): 200.000ð; Riêng Heroin thì phải ðổi bằng vàng, nửa chỉ vàng chỉ mua ðýợc 1 "tép" heroin mà thôi...
Muốn liên lạc về gia ðình thì có mức giá cụ thể nhý sau: 500.000ð cho một mẩu thý và 1.000.000ð cho một phút gọi ðiện thoại (những việc "tế nhị" này cán bộ quản giáo thýờng gọi tù ra phòng riêng ðể... "kinh doanh")
Ở ðây thuốc lào là thứ ðýợc tiêu thụ mạnh nhất, bởi ðó là thứ mà lũ tù tiêu thụ hàng ngày, kiểu hệt nhý ãn cõm vậy, không thể thiếu ðýợc, cho nên ðây cũng là mặt hàng ðýợc cho là "hot" nhất trong trại tạm giam, thuốc lào ở ðây ðýợc lũ tù gọi là "máu khô".
Vậy tiền ở ðâu ra?
"Nguồn" tiền chủ yếu trong trại tạm giam là do lũ tù sau khi ra toà xét xử mang về.
Lũ "choang chuếch" (trinh sát) biết rất rõ ðiều ðó và cũng khám rất kỹ (có tới 3 cửa bị dừng lại khám ðồ vi phạm), thế nhýng tiền vẫn cứ lọt vào ðến buồng tạm giam. Lũ tù có những cách thức mang tiền vào phổ biến nhý: Sau khi xử ðýợc gặp gia ðình thì yêu cầu gia ðình quấn tờ polime 500 nhỏ lại sau ðó buộc chặt và... nuốt vào bụng, cách thứ hai, cũng cái tiền quấn nhỏ lại ấy ðýợc nhét sâu vào... lỗ ðít (hậu môn), chả thế mà lũ "choang chuếch" khi khám tù bao giờ cũng yêu cầu tù... tụt quần, chổng mông và vạch lỗ ðít cho chúng nó... nhòm..., một cách nữa và an toàn hõn là cách nhờ gia ðình gửi tiền thẳng cho bọn tù "chạy ngoài" mang vào (cách này thýờng bị "cắt phế" 50% )...
Thế lũ "choang" có biết và ngãn cản không? Xin lỗi là chúng biết, biết rất rõ là ðằng khác, nhýng chúng ngãn cản làm sao nổi, bởi chúng ðã ðýợc "tọng" ðầy mồm rồi thì còn cản cái nỗi gì (mỗi lần muốn gặp gia ðình ðể ABC... nhý thế, lũ "choang" sẽ ðếm ngýời ðể nhận tiền - chẳng hạn 5 thằng thì sẽ là 1 triệu - tuy nhiên chúng rất quái, chúng thýờng "tãm tia" những nhà có ðiều kiện ðể "chém" cật lực và số tiền khi ấy thậm chí có thể lên ðến vài triệu ðồng cho một lần gặp gia ðình 10 phút...)
Lại nói về tiền sau khi ðýợc nuốt vào bụng, trở về buồng sẽ ðýợc uống no nýớc bể (no ðến mức có thể oẹ ra ðýợc ấy) sau ðó thò tay vào "móc họng" ðể nôn ra, trýờng hợp nào không nôn ra ðýợc thì sẽ nhồi cho ãn thật nhiều ðể có thể sớm "thải" ra ðýợc bằng ðýờng hậu môn (có một ðội ngũ chuyên chãm sóc cho những "con gà ðẻ trứng vàng" kiểu nhý thế này).
Vậy việc mang tiền vào và việc trong buồng có ðồ vi phạm quản giáo có biết không?
Ðýõng nhiên là biết chứ, nhýng quản giáo ở ðây có chế ðộ "khoán" riêng cho mỗi buồng (kiểu mỗi tháng một buồng phải nộp ra ngoài cho "thầy" 10 triệu ấy), sau ðó buồng sẽ ðýợc "thầy bảo kê" cho dễ thở, buồng nào hoàn thành výợt chỉ tiêu sẽ ðýợc "thầy hào phóng" thýởng cho... một gói thuốc lào và mấy ðiếu vina...
Ở ðây thýờng cứ 1 tuần lũ "choang chuếch" sẽ "ðập buồng" một lần ðể kiểm tra ðồ vi phạm. Bao giờ chúng cũng ào ào khoảng 10 thằng bất ngờ ập vào các buồng, bọn này chủ yếu lính nghĩa vụ và rất trẻ, chúng ðýợc trang bị dùi cui chống bạo ðộng, dùi cui ðiện... Thằng chỉ huy thì ðeo súng trông rất "máu".
Tuy chúng hay "ðột kích" bất ngờ nhýng ða phần lũ tù ðều cảnh giác và ðýợc "ðiện báo" từ xa...
Vậy... "ðiện" cho nhau bằng cách nào?
Trong vấn ðề này, ðýợc cái lũ tù cũng... ðoàn kết, buồng phía ngoài cùng bao giờ cũng có một nhóm ðýợc cắt cử ðể "soi" trinh sát, qua các lỗ cửa nếu thấy chúng từ ngoài sẽ lập tức "ðiện" cho buồng bên cạnh, "ðiện" bằng cách ðập vào týờng ba phát "bộp bộp bộp", buồng phía trong nhận ðýợc tín hiệu sẽ "nghe ðiện" và nhận câu thông báo ngắn gọn: "Choang" ðang vào. Thế là cứ buồng ngoài "ðiện" cho buồng trong, và chỉ sau một phút cả trãm buồng ðã ðều sẵn sàng trong tý thế "ðối phó"... với "ðịch"...
Không khí ðối phó khẩn trýõng hệt nhý thời chiến tranh mỗi khi nhận ðýợc thông báo: "Ðồng bào chú ý, ðồng bào chú ý, máy bay ðịch cách HN 20 km..." vậy...
Sau khi nhận ðýợc "ðiện" các buồng lập tức tìm cách giấu ðồ vi phạm. Thuốc lào và một số ðồ vi phạm ðýợc chia nhỏ ra các túi và nhét vào tay cầm của chiếc gáo nhựa, vào lỗ cống, vào hộc của chiếc quạt trần trên nóc buồng (chúng công kênh nhau hình chiếc tháp 3 tầng), và cả nhét theo kiểu "truyền thống" vào... lỗ ðít nữa...
Có nhiều trýờng hợp "trực buồng" phải mang "ðồ" ra gửi quản giáo, và quản giáo luôn nhiệt tình bao che, sở dĩ có chuyện này là vì nếu chẳng may trong buồng bị phát hiện có ðồ vi phạm, bị lập biên bản, thì chính quản giáo sẽ là kẻ bị trại kỷ luật ðầu tiên (khi bị phát hiện, nếu quản giáo muốn "êm" thì phải hối lộ cho chính tay ðội trýởng trinh sát vài "quả") - Ở cái chốn này, chuyện ghen ãn tức ở, chuyện rình rập "cắn" nhau của quản giáo với trinh sát (choang) nhý cõm bữa, bọn trinh sát mà "a cay" thằng quản giáo nào thì nó cho "ðập buồng" liên tục, khổ cho quản giáo là buồng nào mà chả có ðồ vi phạm, tù mà, mở mắt ra là có vi phạm rồi. Quả thật, cái thế giới của lũ ngýời "trông tù" này cũng có nhiều ðiều ðể nói lắm...
(Còn tiếp...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 11) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Tiếp theo...)
Việc "ðập buồng" của lũ trinh sát (choang) thýờng là theo ðịnh kỳ mỗi tuần một lần, nhýng nhiều khi bọn nó "hứng" lên, chúng nó sẽ "ðập" liên tục, ấy là khi chúng nó thấy trong tuần lũ tù ðầu ði xử về ðông (thýờng tù lần ðầu thì dễ có ðiều kiện vì phạm tội lần ðầu vẫn còn ðýợc gia ðình thýõng), bọn "choang" ngửi thấy có mùi tiền và thế là chúng nó "ðập" nhiệt tình...
Lũ "choang" chiếm phần lớn ở ðộ tuổi ngoài 20, biết nói thế nào nhỉ, bọn "lính nghĩa vụ" này không những chẳng có "vẹo" gì mà còn bị chỉ huy trong trại nó coi chả ra cái mẹ gì, thế cho nên chúng luôn thích "thể hiện" với lũ tù ðể lấy "oai", lũ tù ði "lấy cung" , ði xử, hoặc ði gặp ngýời nhà về... trên ðýờng có lỡ gặp chúng thì "khôn hồn" tránh gọn vào một bên không là ãn "sút" ngay lập tức, thằng nào không biết "cụp pha" mà cứ giýõng mắt lên nhìn chúng nó là ðýợc nghe: "Ð. cái con mẹ mày, thích nhìn à, bố ðá chết mẹ mày bây giờ" ngay.
Khi chúng vào buồng ðể dẫn giải thằng nào ði xử, thì câu ðầu tiên của chúng cũng là: "Lát có muốn gặp ngýời nhà không?" Nếu trả lời là "thýa thầy, con có" thì sẽ nhận ðýợc câu tiếp theo "Bảo ngýời nhà mày ðýa tiền cho tao nghe chýa, ðừng ðýa cho... mấy thằng kia". Ðấy, nội bộ chúng nó ðã thế rồi, chúng thích "cẩu xực" kiểu ấy ðể khi chia chác thì có thể "cấu" lại ðýợc một phần... (lũ tù cũng luôn phải một ðiều "thầy thầy, con con" với cái loại "cẩu" này, lớ xớ gọi nhầm là "biết tay nhau ngay").
Lại nói về việc "ðập buồng" của lũ "choang". Khi chúng ðến buồng nào, chúng sẽ dàn quân thành hàng trýớc cửa buồng, thằng chỉ huy sẽ ra mệnh lệnh với tù: "Tất cả ngồi ðâu ngồi ðấy, thằng nào cử ðộng bố ðập chết", sau ðó chúng sẽ ðợi quản giáo mang chìa khoá ðến ðể mở cửa buồng.
Cửa buồng mở, chúng ào vào "án ngữ" ở những vị trí chủ chốt và "xung yếu" nhất ðồng thời ra tiếp mệnh lệnh:
- Tất cả ðýa tay lên ðầu và ngồi hết xuống "lòng mà"!
Thế là già trẻ lớn bế lặng lẽ ngồi xếp thành hai hàng, 4 thằng "choang" sẽ ði rũ tung chãn chiếu, nội vụ, 3 thằng khác ði soi ðèn pin và khám những chỗ "tối" nhất, 2 thằng ðứng chặn ở cửa buồng và lần lýợt gọi từng thằng tù ra "lồng" ðể khám ngýời, chúng khám ngýời cũng "hiểm" lắm, ðầu tiên là bắt há mồm ðể "soi" xem có ngậm cái gì không, sau ðó bắt tụt quần, chổng mông lên ðể cho chúng nó nhòm vào... lỗ ðít, kế ðến chúng mới lần sờ khắp nõi trên ngýời...
Khám xong chúng sẽ dồn tù vào một góc và chờ ðợi kết quả của việc khám buồng.
Tôi là ngýời ðýợc chứng kiến khá nhiều lần "ðập buồng" thế này, có thể dễ dàng nhận thấy thái ðộ "ðập" của bọn "choang" thế nào, nếu buồng nào mà quản giáo có sự "thân quen" thì chúng sẽ "ðập" rất nhẹ nhàng, khám qua loa thôi, thậm chí có khi thấy ðồ vi phạm chúng cũng sẽ làm ngõ, thế nhýng ngýợc lại thì, chúng "hành" cho tới nõi tới chốn, ðã có thằng "xe" làm nhiệm vụ quản lý "ðồ" vì vội vàng mà quên mất gói thuốc lào chýa kịp cất, chúng sờ thấy, thế là chúng gọi ra một góc, hai thằng "choang" dồn lại, một thằng cứ "cặc ngựa" (dùi cui chống bạo ðộng) nó táng, thằng còn lại vừa dùng gầm giày dẫm lên mặt vừa dùng dùi cui ðiện dí vào ngýời, khổ cho cái thằng "xe" kia, nó bị ðối xử còn hõn cả một con vật.
Tay quản giáo ðứng trõ nhý trời trồng, mặt tái dại, với việc ðể trong buồng có ðồ vi phạm thế này nó sẽ bị "mất ðiểm" và bị kỷ luật, nhẹ thì cũng là nêu tên khiển trách trong lần họp giao ban, còn nếu vài lần "dính" thế này thì sẽ bị "ðẩy" ðến khu vực khác "ít màu, ít mỡ".
Ở ðây chỉ có khu giam giữ tù ðầu là "ngon" nhất thôi, chứ khu giam loại nhiều tiền án tiền sự thì cũng ít "vẹo" lắm, còn "củ chuối" nhất thì vẫn là bị "khật" ði trông mấy thằng tử tù, tử tù chờ ngày ði bắn thì chúng còn kiêng nể mẹ gì nữa, ðối xử với chúng mà không tử tế có khi còn bị chúng nó hất cả bô cứt vào ngýời ấy chứ...
Việc "choang" túm ðýợc ðồ vi phạm ðồng nghĩa với việc chúng nó có "cõ hội" kiếm tiền, còn việc bị phát hiện có ðồ vi phạm, ðồng nghĩa với việc quản giáo có "cõ hội"... mất tiền... Thôi thì khôn ngoan, biết ðiều thì mời tay ðội trýởng trinh sát về buồng mà "dỗ ngon dỗ ngọt"... Mỗi lần "dỗ" thế này mất không ít ðâu, nhýng quản giáo vẫn phải "ngậm tãm", sau ðó thì "quay" lại tù thôi, cuối cùng theo cái vòng luẩn quẩn thì tù vẫn là những kẻ phải "hứng" tất...
Bị túm ðồ vi phạm, quản giáo chỉ "ðỡ" ðýợc vụ kỷ luật của chính mình, còn với tù thì ðýõng nhiên là một "suất" ði kỷ luật cùm chân dành cho kẻ vi phạm, trong trýờng hợp quản giáo không khéo thì thằng "trực buồng" cũng sẽ bị "ði" nốt.
Trong thế giới muôn hình vạn trạng của tù thì việc bị ði kỷ luật cùm chân cũng là một nỗi kinh hãi. Nõi ðó là một cãn phòng tối rộng chừng 3m2, không ðèn, không quạt, không nýớc, trong buồng là cái "mà" (bục xi mãng), phiá cuối "mà" là một cái suốt bằng sắt, tù vi phạm sẽ bị ðýa một chân vào ðó và cùm cứng lại (mỗi lần kỷ luật là 10 ngày), ðái ỉa sẽ có bô, bẩn thỉu kinh hồn, ðến bữa sẽ có thằng chạy ngoài ném cho nắm cõm (bị cấm tất cả các loại thức ãn)... 10 ngày liền nhý thế, cho nên có khoẻ ðến mấy ði chãng nữa, sau khi ði kỷ luật về thì trông cũng chẳng khác nào một con ðýời ýõi cả, ði ðến ðâu... ruồi bâu ðến ðó, tắm cỡ nửa bể nýớc cũng không hết ðýợc mùi...
Có già nửa số tù vi phạm sau khi ði cùm về thì không thể ði nổi và phải chuyển ngay xuống bệnh xá. Nhục nhã hết chỗ nói.
Trong buồng, cuộc sống nhiễu nhýõng và quái ðản vẫn cứ tiếp diễn, ðôi khi tôi cũng muốn nâng ðỡ cho lũ tù không có ðiều kiện, nhýng rồi tôi cũng chỉ có thể làm ðýõc một phần rất nhỏ, quy luật hà khắc nõi ðây không cho phép tôi làm ðiều ðó.
Ãn bẩn, sống bẩn thành một thứ "tiêu chuẩn" bắt buộc dành cho lớp ngýời bên dýới. Ở ðây, mùa hè thì nóng ðến khủng khiếp, khối bê tông hộp thẩm thấu và hấp sức nóng lên lũ tù, cho dù cởi trần quần ðùi cả ngày và bật quạt trần thì mồ hôi mồ kê vẫn cứ ra nhý tắm, ýớt sũng hết cả quần, không thể hình dung nổi mấy chục con ngýời nhý thế bị nhốt trong một cái "hộp" bê tông mấy chục mét...
Nýớc thì thiếu thốn, tiêu chuẩn 3 gáo dành cho "dân" là bất di bất dịch, cái quần ðùi ðầy mồ hôi kia cũng không ðýợc phép thay, một tuần chỉ ðýợc tiêu chuẩn một lần thay ra ðể giặt (gọi là giặt cho oách chứ cũng chỉ là rũ qua vào nýớc thôi, chứ "tuổi" gì mà ðòi giặt bằng xà phòng), cũng là tiêu chuẩn một lần trên tuần, ðấy là "ðýợc" gội ðầu với "lai - boi", mà cũng không phải gội nhiều ðâu, chỉ xoa qua loa lên cho có tí bọt thôi, ðến ngay nhý chúng tôi là tầng lớp trên mà cũng phải chung nhau 3 thằng một gói dầu gội ðầu, cũng may là ngày nào tôi cũng ðýợc tắm gội và thay... quần ðùi.
Chính vì bẩn thỉu nhý thế nên quân số nhiễm ghẻ lở, hắc lào và nấm ở trong buồng ðạt tới con số kỷ lục: 99%.
Ðến sạch sẽ nhý tôi mà còn bị dính một cõ số ghẻ vào chân nữa là...
Những ngày sống ở ðây tôi thấy kinh hãi thật sự, "dân" ngồi bó gối nhiều bị suy kiệt, bị liệt nhiều vô kể, cứ liên tục phải khênh ði bệnh xá, các bệnh ngoài da thì coi nhý "mút chỉ kinh niên"... Nhiều thằng bị ghẻ lở toàn thân, chỉ còn chừa lại duy nhất cái mặt là không bị (cũng không hiểu tại sao mà ghẻ nó lại không chịu "chõi" với mặt?).
Trại giam thì cũng tỏ ra "nhân ðạo", một tuần có hai lần lũ tù bị bệnh ðýợc "khám và cấp thuốc miễn phí".
Khám thế nào? Xin thýa là khám bằng mắt và một câu hỏi quen thuộc cho tất cả các loại bệnh: "Mày làm sao?". Sau khi "khám" xong, thằng nào cũng ðýợc phát vài viên "te - ta, xuyên - pha" hoặc "pép - pe - zin"... Những thứ thuốc ấy nếu mắc bệnh ði ỉa, sốt thì ðem uống, mắc bệnh ghẻ lở thì ðem nghiền ra bôi... Trýờng hợp bệnh cực nặng, không ãn không uống ðýợc, hoặc nguy hiểm ðến tính mạng thì sẽ ðýợc "chuyển khẩu" qua bệnh xá, mà có xuống bệnh xá thì cũng chỉ có "kinh niên" tiêm kháng sinh, có chãng tiêu chuẩn sống "khấm khá" hõn ðôi chút do ðýợc "phụ cấp" thêm... một bát cháo trắng.
Õn trời là dù ðã có quá nhiều biến cố nhýng tôi vẫn bình an vô sự. Sau những ngày ðầu dằn vặt khổ sở, tôi cũng ðã phần nào xác ðịnh tý týởng. Dù sao gia ðình và những ngýời thân yêu vẫn luôn ở bên tôi và dành cho tôi những tình cảm tốt ðẹp nhất. Tôi ðã phải xác ðịnh, ðây chỉ là "một vụ tai nạn" không hõn không kém, xác ðịnh tý týởng "cải tạo" ðể thời gian có thể "bon" nhanh hõn...
Sau mỗi buổi tối ãn uống, cứ tầm 8h30 là chúng tôi cho buồng "ðổ", vị trí nào nằm nguyên vị trí ðó ðể có thể thực hiện các "lai - vờ - sâu" vãn nghệ, tôi luôn là kẻ khởi xýớng và kiêm luôn "trýởng ban tổ chức", tôi hiểu, ngoài giấc ngủ là ngýời bạn tốt nhất, thì món ãn tinh thần này với tù là ngýời bạn tốt thứ hai...
Vãn nghệ trong tù cũng có những quy luật riêng, chẳng hạn bất cứ thằng nào ðýợc chỉ ðịnh ðều phải hát, không hát ðýợc thì phải múa bài "một con vịt", mỗi lần có thằng múa "một con vịt" thì cýời cứ gọi là vãi ðái ra quần, trẻ thì còn ðỡ, có ông già 60 tuổi không hát ðýợc thế là chấp nhận "múa", cứ phải vừa nhảy lên nhảy xuống ở cái bục xi mãng và "vỗ cánh" theo giai ðiệu do một thằng tù khác hát. Nhý thế vẫn còn là "may mắn" ðấy, chứ thằng nào bị chỉ ðịnh mà không hát không múa thì xác ðịnh phải... cởi trần, cởi truồng chạy nhông nhông trong phòng 3 vòng... (quái dị hết chỗ nói!)... Tuy thế nhýng mà dù sao 30 phút "lai -võ sâu" chui lủi này cũng khiến lũ tù sảng khoái ra rất nhiều (hát trong phòng giam cũng là ðiều bị cấm, nhýng cấm thì cứ cấm thôi, hát thì cứ hát, chứ... "sợ ðéo gì bố con thằng nào" ðúng nhý lời cái thằng trực buồng nó nói).
Tôi luôn là một cây vãn nghệ chủ lực trong buồng giam, có lẽ lời ca tiếng hát cũng làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm ði phần nào... Thậm chí, tôi ðã sáng tác ðýợc một số bài hát khá hay và ðã ðýợc rất nhiều thằng học thuộc... Nhýng trong ðó phải kể ðến một bài tân cổ, tôi viết tặng cho một bạn tù bị xử án chung thân vì tội ma tuý, bài hát ðã làm cho nhiều can phạm phải rõi nýớc mắt vì nhớ nhà, trong bài hát có những câu:
"Em õi hôm nay anh býớc chân ra toà mà lòng nghe chua... xót - Nhìn thấy cha mẹ già và em ðang bồng con thõ ðứng ðó mà anh nýớc mắt... lýng... tròng...
....
Cha mẹ õi hãy tha lỗi cho con, một thằng con bất hiếu
Em yêu õi hãy thay anh lo chãm sóc gia ðình...
Chỉ vì anh mà nên tội nên tình...
Nhìn con thõ ðang hồn nhiên ngõ ngác...
Cha biết rằng con có tội gì ðâu...
Vậy mà cha làm lỡ nhịp cầu
lấy của con ði tuổi thõ con vui nhất...
Xe tù chuyển bánh lãn ði, nhìn nhau qua song sắt nghĩ gì ðây em õi?..."
(Còn nữa...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 12) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Tiếp theo)
Tôi sốt, ðầu tôi nóng ran, thế nhýng tôi phải ðắp tới hai cái chãn vì quá lạnh, thứ thuốc ðầu tiên mà tôi có thể dùng là chanh týõi, một thằng "xe" pha cho tôi cốc nýớc chanh, sau ðó nó dùng chính cái vỏ quả chanh ðó ðể "ðánh cảm" cho tôi...
Tôi gắng gýợng với thanh lýõng khô, cố gắng ãn một nửa, tôi hiểu ở cái chốn này, nếu tôi không biết tự lo cho mình, tôi sẽ không tồn tại nổi.
Có ốm có ðau trong cái chốn tù ðầy nhý thế này thì mới cảm nhận ðýợc ðầy ðủ và rõ nét nhất nỗi cô ðõn nặng trĩu, tôi nhớ ðến cãn phòng ấm áp của mình, nhớ ðến ngýời thân với những vòng tay yêu thýõng...
Ký ức ðau buồn, u uất cứ hiện ra rõ mồn một...
.... Một ngày chủ nhật ðẹp trời, tôi rất thoải mái vì vừa mới ðạt ðýợc một thoả thuận tốt trong công việc, tôi qua chỗ bạn gái, với dự ðịnh sẽ tổ chức một bữa ãn týõi...
Nói một chút về cô bạn gái ðã có thời gian rất ðẹp "ði sâu vào ðời tôi", tôi và nàng quen nhau trong một dịp tình cờ, ðó là khi Công ty tôi thuê một khu nhà ðể làm xýởng sản xuất, cõ duyên ðó khiến cho tôi gặp nàng, khi ðó nàng ðang là sinh viên nãm thứ 3, thuê trọ ở dãy phòng ðối diện.
Thực sự lần ðầu tiên gặp nhau tôi chẳng quan tâm lắm, dù em là một cô gái khá ðẹp, ðiểm cuốn hút ngýời khác của em chính là nụ cýời týõi, một làn da trắng mịn và mái tóc dài luôn ðể xoã vai ðầy nữ tính...
Tôi chỉ thật sự ðể ý khi mà lũ nhân viên của tôi hay nhắc ðến em... "Anh õi, con "ranh kon" này hõi bị ðýợc ðấy...", cậu trýởng phòng kế hoạch thì bậy bạ thẳng toẹt "Chè Thái, gái Tuyên có khác, "hàng họ" mới nhìn bên ngoài thôi, nhýng cứ phải gọi là ðâu ra ðấy. Anh õi tuyển con này về vãn phòng làm "chim mồi"... câu khách ðê..."...
Bố khỉ, hình nhý mấy cái thằng làm mỹ thuật hay nhiễm cái kiểu tán bậy tán bạ và dùng từ thô lỗ nhý thế thì phải, có "chú" thậm chí còn chýa biết cầm tay bạn gái là gì, âý thế mà "tán bậy" nghe nhý một lão 40 từng trải mới gớm chứ.
Lúc ấy tôi cýời nhạt: "Các cậu... tởm quá ðấy", nhýng nói là nói thế thôi, tôi cũng ðã hùa theo (cái này hõi "mất nết" này):
- Cứ ðể ðấy, vụ này ðể anh... "xử lý" cho...
- Ôi Sếp lại ðùa rồi, có ngýời nghe thấy... lại phát sốt lên thôi.
Thời ðiểm ấy, Phòng Kinh doanh Công ty tôi có một cô NV tên là N, N không thật ðẹp nhýng cô nàng lại có cái duyên mà dýờng nhý ngýời khác không có, ðặc biệt là tính cách thẳng thắn, tình cảm, trong công việc thì khá nãng nổ và hiệu quả...
Ðiều quan trọng, tôi biết rằng ở thời ðiểm ấy N rất thích tôi. Thế nhýng giữa chúng tôi vẫn có một khoảng cách nhất ðịnh, dù rằng tôi cũng rất ấn týợng và thiện cảm về N (trong một khoảnh khắc nào ðó, tôi nghĩ trái tim tôi cũng ðã có... rung rinh một chút). Chính vì thế mà lũ NV cứ thích "vun vào"...
...
Nhắc lại về cô nàng "chè Thái, gái Tuyên". Có lẽ là sự ðời vốn cũng hay... "tréo ngoe, tréo nguẩy", sau mấy lần lũ nhân viên hay "buôn dýa lê, bán dýa hấu" về nàng tôi ðâm ra tò mò và rất muốn biết xem là cái cô bé tên Hà kia... hoành tráng tới cỡ nào...
Chẳng khó khãn gì, tôi ðã có buổi nói chuyện ðầu tiên... nói chung cũng không ðến nỗi tệ.
Thế rồi buổi nói chuyện thứ hai ðã ðến nhý thể Tất - Lẽ - Dĩ - Ngẫu vậy...
Cho ðến lần thứ ba, tôi bắt ðầu có cảm giác và thấy rằng... rõm ðang sắp... cháy...
Ngýời ta thýờng nói "Gái ham tài - Trai ham sắc" chẳng biết là ðúng ðến ðâu, cũng chẳng biết là lúc ấy nàng kết mấy cái tài vặt vãnh của tôi, hay là bởi vì mỗi lần nói chuyện nàng thýờng hay bị tôi... rót rất nhiều... mật vào tai?...
Thật lòng mà nói, lúc ấy tôi ðến với nàng theo... bản nãng của một thằng ðàn ông thôi, ðúng hõn là bản nãng của một thằng ðàn ông trẻ tuổi ðầy ngạo mạn, thế nhýng cũng vì cái sự... bản nãng này mà... tôi ðã không bao giờ gặp lại N nữa (giờ ở tận trời nam xa xôi, chắc N vẫn còn có nhiều "ấm ức" với tôi lắm?), lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là vào một buổi chiều tại quán cà phê SM, câu chuyện ðang... "thanh bình", tôi bỗng bất ngờ khi thấy N khóc và nói: "Em... chýa từng yêu ai cho ðến khi em... gặp anh, thế nhýng có lẽ em ðã sai... Từ hôm nay em xin ðýợc nghỉ việc vì lý do... gia ðình... Chào anh", nói rồi N ðứng dậy...
Tôi cảm thấy hụt hẫng và rất buồn, tôi ðã ðánh mất một cô nhân viên tốt, một ngýời bạn tốt, một ngýời ðã hết mình vì công việc và vì cả tôi nữa... Tôi ðã có lỗi với một ngýời yêu tôi.
Những ngày tiếp sau tôi rất muốn gặp N, rất muốn nói ðể N hiểu, thế nhýng N tìm mọi cách ðể tránh mặt tôi. Còn nàng, cô nàng "chè Thái..." thì tranh thủ thời cõ... một mình một chiến tuyến, liên tiếp bồi cho tôi những cú... "ô sa ma"... tình chýởng. Nàng chãm sóc tôi một cách kỹ lýỡng cho ðến khi tôi cảm thấy... nỗi buồn sắp hết... và rồi... hết hẳn.
Trái tim tôi ðã bị nàng vác xà beng ðến... cạy cửa nhý thế, tôi ðã bị knock out dù rằng lúc ấy khái niệm về tình yêu của tôi ðối với nàng chỉ là một thứ... mõ hồ.
Thời gian dần ði qua, tôi cũng cảm nhận ðýợc những gì mà nàng dành cho tôi là chân tình, ðiều này ðýợc thể hiện rõ nhất cả ở trong những thời ðiểm mà tôi gặp rất nhiều khó khãn, nàng ðã luôn ở bên cạnh tôi, ðộng viên và chãm sóc tôi... Cũng phải nói rằng nhờ thế mà tôi vững tin hõn trýớc sóng gió... Cũng từ ðấy những tình cảm mà tôi dành cho nàng trở nên sâu ðậm hõn.
ÐIỀM BÁO?
Mọi việc sẽ diễn ra tốt ðẹp và chẳng có gì ðể mà nói khi bữa ãn týõi hôm chủ nhật ấy... không bỗng dýng biến thành bữa tiệc chia ly... cứ nhý sự việc ấy là ðịnh mệnh sắp ðặt vậy...
Bữa ãn hôm ấy kéo dài ðến tận 21h, chúng tôi ðã nói rất nhiều chuyện, thế nhýng bỗng nhiên nàng ðã nhắc ðến N, và rồi câu chuyện của N ðã khiến chúng tôi cãi nhau... Lý do rất vớ vẩn, nhýng chuyện cãi nhau thì không... vớ vẩn chút nào, mọi chuyện lên ðến ðỉnh ðiểm khi nàng lấy bức chân dung tôi vẽ nàng ném xuống ðất "em chẳng cần mấy thứ này...", tôi nhặt lên " không cần thì em xé nó ði".... thế là nàng... xé thật... (vụ này lãng xẹt à)
Tôi trợn tròn mắt, khỏi phải nói cảm giác của tôi lúc ðó thể nào (tôi là ngýời sống tình cảm, nhýng cũng khá nóng tính, thậm chí khi nóng tôi luôn bất cần)... tôi nén áp suất trong ngýời... "Em ðýợc lắm, em không cần những gì tôi dành cho em, vậy ðýợc thôi, tôi sẽ giúp em một tay...."... Nói rồi tôi lẳng lặng lấy tất cả những thứ gì tôi tặng nàng ngồi xuống phá... cái gì ðốt ðýợc thì tôi châm lửa, cái gì không ðốt ðýợc thì tôi... ðập nát.... Tôi chẳng cần chú ý tới cái gýõng mặt sợ hãi ðang ngồi thu lu ở xó giýờng kia (hồi ðó tôi cũng thật là... trẻ ranh)....
Không khí bao trùm nhý một ðám tang... chýa bao giờ chúng tôi cý xử với nhau nhý thế này. Tôi vẫn chýa tỉnh hẳn, dýờng nhý là vô thức tôi với tay lấy chai rýợu vẫn còn 1/3 và làm một hõi... Tôi lim dim ðôi mắt, nói ðúng hõn là ðôi mắt tôi bị ríu lại bởi rýợu, thế nhýng thay vì cảm giác say, tôi lại thấy mình rất tỉnh táo, từng ngụm rýợu cứ ngọt lịm trôi xuống cổ họng... Nàng khóc, tôi biết thật sự Nàng thấy sai và muốn xin lỗi, thế nhýng tôi cũng ðâu có ðúng trong chuyện này, có khi tôi còn sai nhiều hõn ấy chứ, tôi cũng muốn xin lỗi, nhýng...
Tôi ngật ngýỡng ðứng dậy, khoác lên mình chiếc áo rét
- Ngày mai tôi có việc phải ði xa - Dứt lời tôi xách cặp, mở cửa ði ra... ðã là 23 giờ, tôi gọi taxi.......
Tôi uể oải výõn vai, trời ðã sáng... Mình ðang ở ðâu thế này? ồ mình ðang ở nhà, thì ra ðêm qua chiếc taxi ðã ðýa mình về ðây.
Tôi bật dậy ði xuống cầu thang, hôm nay tôi có rất nhiều việc phải làm
- Hôm qua con ði ðâu về muộn vậy? rýợu bia nồng nặc nữa chứ.... - Mẹ tôi hỏi khi vừa nhìn thấy tôi
- Dạ... hôm qua con... tiếp khách nên về muộn - tôi nói dối
Bố tôi từ trong phòng khách nói vọng ra
- Lần sau có về thì về sõm sớm, nửa ðêm nửa hôm làm mất trật tự quá
Tôi nhãn nhó ði vào nhà vệ sinh, trời õi mới sáng ra mà ðã bị lên lớp rồi....
Ðánh rãng rửa mặt xong, tôi mặc quần áo, chỉnh lại chiếc cavat và xách cặp...
- Con không ãn sáng à?" - mẹ tôi hỏi
- Dạ, thôi... con ði làm luôn ðây
Ðã lâu lắm rồi, hiếm khi nào tôi ở nhà nổi lấy một ngày, vì công việc nên tôi thýờng ngủ lại Công ty luôn, cho nên bố mẹ rất thýõng và muốn tôi dù bận mấy thì cũng nên về nhà ở. Tôi biết bố mẹ rất lo lắng cho sức khoẻ của tôi - Với bố mẹ, tôi vẫn là một thằng "oắt con" bé bỏng ngày nào, cần phải có sự chãm sóc.
Tôi býớc ra ngoài với býớc chân nặng trịch, những hình ảnh của buổi tối hôm trýớc cứ hiện ra chập chờn trýớc mắt tôi... Hừ trên ðời này có quá nhiều sự vớ vẩn, và chắc là chẳng có gì vớ vẩn hõn chuyện hôm qua của tôi?
Tôi ðã nhầm, có chuyện còn vớ vẩn hõn thế rất nhiều, mà vì cái chuyện vớ vẩn này, tôi ðã phải trả một cái giá quá ðắt - một cái giá không týởng........
Tôi gọi cho Tùng, một ngýời bạn, ngýời ðang giúp tôi thủ tục ðể thu hồi công nợ với Tập ðoàn LIFAN và cũng là ngýời ðang mời tôi tham gia vào một kế hoạch kinh doanh mới, chúng tôi hẹn nhau 12 giờ trýa tại nhà hàng Nam Hải...
Chúng tôi nâng cốc chúc mừng cho thành công ban ðầu, chúc sự hợp tác của chúng tôi sẽ ngày càng tốt ðẹp. Trong tiệc rýợu tôi có kể cho Tùng nghe câu chuyện tối hôm trýớc, Tùng cýời: "Ôi giời, ông phải nhớ rằng ðàn bà mãi mãi vẫn chỉ là ðàn bà mà thôi, nghĩ làm gì cho nó nặng ðầu, ông cứ bõ bõ ðiếc ðiếc ði cho tôi, rồi nó cũng sẽ phải mò ðến mà nãn nỉ, mà xin lỗi ông thôi... Ông phải nhớ rằng ðàn ông mình nó nhý cái gậy thằng ãn mày ấy..."
Tôi phì cýời
- Nó thích chọc vào ðâu nó chọc chứ gì
- Ðúng ðúng, chúng nó mà không biết giữ cái gậy của anh em mình thì chúng nó chỉ có thiệt thôi, ðúng không nào?
Nói rồi thằng Tùng cýời ha hả ha hả - Thằng này ðúng là quái dị.
Chúng tôi uống gần hết một chai cá ngựa thì tôi có ðiện thoại, ðó là cuộc ðiện thoại của một ngýời bạn cũ tên Ngọc Thanh, cậu bạn này ðang làm tại Công ty liên doanh xây dựng VIC, cậu ta muốn gặp tôi ngay ðể bàn về vấn ðề tìm kiếm công nhân ðýa vào công trình nạo vét sông Tô Lịch, thế là tôi hẹn luôn Ngọc Thanh ðến nhà hàng Nam Hải...
Ba chúng tôi vừa uống vừa nói chuyện, không ai nghĩ rằng cuộc nói chuyện lại bị ðổ vỡ nghiêm trọng vì hai ngýời bạn của tôi. Chẳng là trong khi uống rýợu Tùng và Thanh luôn mồm tranh luận về các vấn ðề liên quan ðến công trình của nhau, không ai chịu thua ai, rồi từ vui vẻ chuyển sang kích bác chê bai nhau.... Tôi ðã cố gạt ði ðể nói sang chuyện khác thế nhýng có lẽ vì rýợu mà hai ngýời bạn tôi ðã thiếu kiềm chế... Ngọc Thanh vãng một câu chửi thề khởi ðầu cho một cuộc ẩu ðả... Tôi không bênh ai nhýng có nói trách Ngọc Thanh sao lại hồ ðồ hành ðộng nhý ngýời không có học thế, Ngọc Thanh nhìn tôi có vẻ hằn học... Lúc ấy có lẽ vì tay chủ quán thấy tức vì vụ gây lộn làm náo loạn quán nên ðã ðẩy Ngọc Thanh ra và tát Ngọc Thanh một cái... Ðến ðây vụ gây lộn vớ vẩn này chính là lý do ðẩy cuộc ðời tôi býớc sang một býớc ngoặt mới...
Ngọc Thanh ðã không còn ðủ tỉnh táo khi cho rằng tôi cố tình bênh Tùng, ðể cho thằng chủ quán cũng là ngýời quen tôi ðánh nó... và Ngọc Thanh bỏ về với vẻ mặt ðầy tức giận...
Ngày hôm sau tôi gặp Tùng, tôi nói rất nhiều về sự việc chẳng ðâu vào ðâu hôm qua, tôi ðề nghị Tùng chiều nay ðến nhà Ngọc Thanh ðể hoà giải, Tùng ðồng ý và hẹn tôi sau khi ði ãn cõm trýa xong sẽ cùng ði...
Chúng tôi ðã lại tiếp tục mắc thêm sai lầm trong bữa ãn trýa khi lôi rýợu ra uống... Dýờng nhý là có sự sắp ðặt vô hình, hoặc nhý thể có ma xui quỷ khiến vậy...
(Còn nữa...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 13) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Tiếp theo)
...
"Thuyền tình lênh ðênh biết ðâu là bến?...
Mịt mù muôn phýõng biết trôi về nõi nao
Ngày xýa những ðêm trãng úa màu
Hai ðứa ngồi bên nhau xây ðắp chuyện mai sau
Nào ngờ tình yêu ðến mang nhiều nýớc mắt
Mà lòng yêu nhau ðã trãm lần thýõng ðau
Dòng sông nýớc xanh soi mái ðầu
Ai biết ðýợc lòng sau lên ðành lỡ nhịp cầu..."
...
Tôi bám vào song sắt, mắt nhìn xa xãm, góc sân cuối chiều là một ánh nắng vàng ấm áp, tôi chợt ýớc rằng giá mình có thể biến thành một con chim, chỉ một ngày thôi, tôi sẽ bay về nhà, tôi sẽ ðậu lên ô cửa quen thuộc, sẽ hót véo von, sẽ hồn nhiên nhý cái thời tôi còn thõ bé.... Ôi cái ýớc mõ chỉ có ở một kẻ dở hõi, một kẻ khùng... Ấy vậy mà tôi ðang mõ ýớc nó...
Tôi ðýa tay áo chấm lên mắt, không phải là tôi ðang khóc ðâu, hình nhý là cõn gió kia ðùa nghịch ném bụi vào mắt tôi hay sao ấy... Mà không, cũng không phải bụi, là mýa ðấy, trời ðang nắng mà sao lại mýa thế này? Tại sao thế hả ông trời õi???...
Bên phòng 4, cái Lan - tội "môi giới mại dâm" vẫn rền rĩ hát:
"Mýa õi! này mýa có phải mýa thýõng nhớ ai?
Có phải mýa than khóc ai?
Mang kiếp tha hýõng bao nãm giang hồ.
Không biết bây giờ anh ở nõi ðâu ?
Anh nỡ quên em những ngày buồn vui.
Ðừng ðể tan nát tim em,
Ðừng ðể phòng vắng cô ðõn
Ngýời về xin nhớ ðừng quên"...
...
Mỗi bài nó hát một ðoạn, cũng chẳng ra ðầu, chẳng ra cuối... Ban ngày thì tán chuyện với các anh nhý phét lác, ấy vậy mà cứ ðêm xuống, khi mọi ngýời ðã ði ngủ thì lại ngồi ti tỉ khóc.
Lũ can phạm ở buồng 5 chúng tôi, dù sao cũng bớt ði nhiều nỗi cô quạnh, bởi dù sao, chỉ cách một bức týờng thôi vẫn còn ðýợc nghe tiếng nói của ðàn bà... Ở quận thế này cũng còn là tử tế chán, chứ lên Hoả Lò rồi thì làm gì còn có cõ hội mà "bon chen".
Ở ðây ðứa nào cũng nghĩ, tội của tôi chỉ tạm giữ ít ngày là ðýợc về, nên chúng suốt ngày tỉ tê nhắn gửi, tôi có ghi lại câu chuyện của tôi và cái Lan - tội "môi giới mại dâm" nhý thế này:
- Anh õi?...
- Lan gọi anh à?
- Vâng, anh hát cho em nghe một bài ði? Tự nhiên em thấy buồn quá...
- Ừ, tù mà không buồn thì ai gọi là tù hả em.
- Giá mà có thể khoét týờng mà sang với nhau ðýợc anh nhỉ?
Tôi phì cýời
- Sang... làm gì?
- Thì... cũng chẳng làm gì ðâu, ðôi lúc chỉ muốn ðýợc dựa vào vai của một ai ðấy, nếu em sang ðýợc, anh cho em dựa vào vai anh và nghe anh hát chứ?
- Này, em làm cho anh "chạnh lòng" rồi ðấy...
- Nói ði, anh ðồng ý chứ?
- Ừ, nhýng mà này, anh hỏi em ðừng giận, cái này ở ngoài xã hội có phải ngýời ta gọi là "tình tù, nghĩa ðĩ" không?
- Anh quá ðáng, em không thế ðâu, nhýng sao anh biết cả câu này?
- Ờ... thì cũng nghe "giang hồ" nó nói thôi...
...
- Anh õi, tối qua anh hát bài "mừng tuổi mẹ" làm em khóc ðấy...
"Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi/ Mỗi mùa xuân sang, ngày tôi xa mẹ càng gần..."
Giờ chồng em bỏ rõi em rồi, em chỉ thýõng mẹ em thôi... Cũng chỉ vì miếng cõm manh áo mà ra nông nỗi này ðây...
- Thôi em ạ, nghĩ mà làm gì, vào ðến ðây rồi thì cố gắng thôi, cố gắng giữ gìn ðể mà còn về chứ...
...
Một thoáng yên lặng, rồi cái Lan lại cất tiếng hát khe khẽ...
"Ðêm ðã khuya rồi sao ngủ không yên.
Nghe tiếng mýa rõi nức nở trong tim.
Nhìn vào phố cũ không quen
Nhìn vào ngõ tối không tên
Chạnh lòng nhớ ðến ngýời yêu.
Anh nhớ nãm nào vui buồn bên nhau.
Nay ðã qua rồi biết tìm nõi ðâu?
Tìm về dĩ vãng nãm xýa
Tìm về những lúc mýa khuya
Ghi thành câu hát ngýời õi!... "
...
- Anh ðang làm gì ðấy?
- Anh ðang nghe em hát
- Anh có muốn nhìn thấy em không?
- Bằng cách nào?
- Anh lấy cái lắp thùng nýớc bằng inox ở cửa ðể làm gýõng, xong em cũng lấy một cái lắp khác... mình thò ra cửa là thấy nhau ngay...
- Ừ, ðể anh thử... Ðýợc rồi, thấy rồi... Nhýng này, sao mà ãn mặc sexy thế? quần "sịp" áo "may ô" thôi à?
Nó phá lên cýời
- Buồng nữ có ai ðâu anh, với lại nóng nhý thế này cõ mà... mặc thế cho nó mát...
- Anh nói thật nhé, mặc thế kia không sợ mấy thằng "ðực" nó nhìn thấy nó nhảy vào nó... hiếp à?
- Ha ha ha... Làm gì có ai, có chãng thì có mấy thằng "chó vàng" kia chứ làm gì có ai?...
- Suỵt, nói nhỏ cái mồm thôi, "nó" nghe thấy lại chết bây giờ...
- Mà anh cũng bạo mồm thật ðấy, nói chung ðang buồn nhý thế này mà có thằng nào nó vào nó... hiếp cho thì cũng là một ðiều hạnh phúc ðấy. Con ngýời mà anh, thiếu thì phải thèm thôi, con trai bọn anh có khi còn... "rực" gấp mấy lần con gái bọn em ấy chứ....
Lúc ðó tôi hõi shock vì cách nói chuyện của cái con Lan này, nhýng rồi sau này tôi mới hiểu, thực tế trong buồng giam còn hõn thế rất nhiều, có chứng kiến mỗi lần có quản giáo nữ ði qua buồng giam, lũ tù nam bên trong nhao nhao nhý hổ ðói thì mới thấy ðýợc rằng, chúng khao khát cuộc sống bằng bản nãng mạnh mẽ ðến thế nào.
Trong buồng giam bọn tôi cấm hành ðộng "thủ dâm" bẩn thỉu, nhýng khi mùa ðông lạnh, chúng ở trong chãn thì bố thằng nào mà biết chúng làm gì... Mà có khi không làm thế, chúng "bức xúc" quá cũng dở hõi...
Lũ tù nam bị giam lâu ngày với bốn bức týờng hầu nhý thằng nào cũng... "giậm giật" khi nhìn thấy gái (ðôi khi chỉ là nhìn thấy bọn nữ công an thực tập), chuyện ðêm ngủ chúng nó... "mộng tinh" là chuyện cõm bữa... Rõ ràng "bức xúc" mà không ðýợc "giải toả" thì tự khắc "nó thế" thôi.
Ở Hoả Lò, chỉ có dãy nhà giam khu chẵn là có các buồng giam của nữ, các buồng giam nữ cũng ðông lắm, cỡ mấy trãm can phạm chứ chẳng ít ðâu (tôi sẽ viết ðể kể về cuộc sống của nữ can phạm dựa theo lời kể của một "trýởng buồng" bên ðó sau). Dãy nữ và dãy nam nằm ðối diện cách nhau cỡ khoảng 200 mét, vì thế việc gọi cho nhau ðể mà kýa cẩm, tán tỉnh là hõi khó... Thế nhýng "Không có việc gì khó, chỉ sợ tù không làm... ".
Chúng vẫn "nói chuyện" với nhau "bét nhè", "nói" xong rồi cũng rền rĩ nhung nhớ, yêu thýõng...
Vậy chúng "nói" bằng cách nào?
Xin thýa ngay là chúng nó "nói" bằng... tay! Về vấn ðề này lúcðầu tôi cũng không hiểu lắm ðâu, nhất là lần ðầu tôi nhìn thấy hai thằng tù ðứng ở cách nhau rất xa, chúng nó cứ ngoáy cái tay nhý... ngoáy cháo ấy, chả hiểu chúng nó "ngoáy" kiểu gì mà cứ thấy chúng nó gật ðầu lia lịa (ðây là cách phổ biến trong các thýõng vụ "buôn bán" của tù trong trại tạm giam).
Nam và nữ phạm nhân cũng vậy, ra là chúng dùng tay ðể "viết" cho nhau ðọc (công nhận là tù sáng tạo thật), chúng viết nhý dùng bút bình thýờng thôi, ví dụ: chữ A thì tay "ngoáy" hình tam giác, chữ O thì ngoáy hình tròn... vân vân...
Cứ nhý thế chúng chuyện trò, tâm sự, nhắn gửi và bày tỏ yêu thýõng... Tâm sự chán xong chúng trèo lên trên "lồng"... tụt quần áo ðể show hàng cho nhau xem. Chiêu này ðúng là... tù hết chỗ nói (tất nhiên là những "chiêu" kiểu nhý thế này thì chỉ có "các anh" bên trên mới... ðủ tuổi "làm"). Cũng từ những kiểu "tâm sự" thế này mà có nhiều "cặp tù" ðã... yêu nhau ðến say mê ðắm ðuối, thế mới kinh chứ.
Thật ra theo sự hiểu của tôi, thì âu cũng là môi trýờng tù ở ðây nó thế, thiếu thốn tình cảm ðến kinh khủng, vì lẽ ðó cho nên nhận ðýợc những lời "có cánh" dành cho nhau (chýa biết thật giả thế nào?) nhýng cũng ðã là quá hạnh phúc ðối với tù rồi...
(Còn nữa...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 14) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
Tù tội - Hai tiếng nghe nhói lòng.
Thời gian giam cứu ðể ðiều tra là một cực hình ðối với bất cứ một thằng can phạm nào, kể cả là những thằng có "ðiều kiện" nhất.
Ngoài cái cuộc sống tạm cho là yên ả (có ãn, có mặc và không ðánh ðấm...) của những thằng "sống bên trên" ra thì thằng nào cũng có nhiều "tâm sự", nhýng có phải là lúc nào cũng có thể kể về chuyện phạm tội của mình cho thằng khác nghe ðâu, kể cả là với thằng hàng ngày "ãn cùng, ngủ cùng" và ðýợc coi là thân thiết nhất. Ở ðây rất khó ðể có thể nhận biết ðýợc thằng nào là tù ðõn thuần và thằng nào là tù "rích roác".
Tù ghét bọn "rích" lắm, bọn "rích" chuyên giả vờ "hồn nhiên nhý... mấy thằng ðiên" sau ðó khéo léo "tỉ tê", nhiều chú cứ týởng nó tốt, nó chia sẻ... nên cứ "bộc tuệch" hết cả ra, có những cái giấu nhý "mèo giấu cứt" với ðiều tra, thế nhýng lại kể "hồn nhiên" cho nó... oách với bạn tù, khai tuốt tuồn tuột những thông tin mà bọn ðiều tra chýa biết, rồi khai tuốt tuồn tuột luôn cả những thằng ðồng phạm chýa bị sờ tới... Thế rồi vài bữa sau thấy bị gọi ði lấy cung, bọn ðiều tra nó "rung" cho, nó "ðòn gió" là bọn tao ðiều tra ra hết rồi, nó bắt khai, nó doạ nếu không khai nó sẽ làm cho có "tình tiết tãng nặng" vì không thành khẩn và cho "ði tù mút chỉ".
Ðấy, thế có ngu không, thế rồi cứ týởng thật, nên ðành... ngậm ngùi "thú nhận" với ðiều tra thôi.
Mà bọn ðiều tra thì "thủ ðoạn" lắm, nếu gia ðình càng "biết ðiều" thì chúng sẽ càng "nhẹ tay" với hồ sõ chúng "làm", rồi mới chuyển sang viện kiểm sát ðể ðề nghị truy tố ra toà.
Lũ tù thì luôn manh ðộng, chúng mà nghi thằng nào làm "rích" (chỉ cần nghi thôi), thì chúng tìm cách "thủ tiêu" ngay lập tức, chúng lấy cớ ðánh cho một trận thừa sống thiếu chết, rồi sau ðó cho chuyển buồng khác (ðã từng có thằng bị ðánh chết týõi ngay tại buồng giam vì cái tội "làm rích" rồi). Việc lũ tù tìm cách "thủ tiêu" những thằng nghi làm "rích", tức là chúng tạo ra ðánh ðấm ðể cán bộ quản giáo cho chuyển buồng (nguyên tắc của tù là cứ có ðánh nhau, thì những thằng ðánh nhau sẽ bị quản giáo tách ra và chuyển buồng ngay lập tức ðể tránh xảy ra thù hằn và tự xử nhau theo luật rừng lúc nửa ðêm).
Nhiều khi biểu hiện ðể làm cõ sở nghi ngờ một thằng nào ðó làm "rích", lũ tù cãn cứ vào "thái ðộ" của thằng ðó, chẳng hạn thằng nào thấy "ðýợc gọi ði lấy cung" hõi nhiều một chút là phải nghi ngay, hay thằng nào thấy cứ ra "chõi" ðịnh kỳ với quản giáo là cũng phải cảnh giác, hoặc là nội bộ trong buồng ðang có "chuyện riêng" cần "tự xử" nhýng chẳng hiểu sao quản giáo lại biết, thì thằng gần nhất "ði ra khỏi buồng" (bất kể là ði vì lý do gì) chính là thằng bị vào tầm "ðèn"...
Tầng lớp "bên dýới" thì chẳng có gì phải nói cả, xác ðịnh bị ðày ải "mút chỉ" thì thôi, còn tầng lớp "bên trên" tuy có vẻ cũng "lành" ðấy, nhýng thực tế là cũng có rất nhiều "sóng ở ðáy sông", thằng "làm buồng" mà không "làm" tốt thì chuyện bè cánh sẽ rất dễ xảy ra, mà ðã gọi là bè cánh ở cái chốn lao tù này thì cứ gọi là cực kỳ phức tạp.
Tôi có lẽ là một trong số ít những thằng có học ở trong buồng, nên tôi nhìn "sự việc" cũng theo góc ðộ cảm nhận của một thằng "có học". Bởi vì ở môi trýờng tù, chẳng có mấy thằng "suy nghĩ" nhý tôi ðâu, ða phần chúng nó xác ðịnh và nhìn nhận theo góc ðộ "ðýõng nhiên tù nó là phải thế". Chẳng có ai thắc mắc, chẳng có ai kêu ca về sự bất công cả, bởi hầu nhý tý týởng của tù ðều ðã là: "xác ðịnh".
Chuyện tù ðánh tù cũng.. "vui" lắm, trýớc khi chúng xác ðịnh ðánh thằng nào, chúng sẽ "chuẩn bị" chu ðáo, một thằng sẽ cầm cái khãn tắm ðứng phía sau ðể sẵn sàng thít cổ cho không "be" ðýợc (tù cũng ghét hõi một tí là "be cán bộ" lắm, mà cũng chỉ có lũ tù ðầu là hay "be" thôi, chứ còn bọn tù "già" thì chúng nó chả "hõi ðâu", nếu bị ðánh chúng sẽ xác ðịnh "ãn ðầy ðủ các món mà các anh cho", sau ðó "ngoan ngoãn", nhý thế sẽ ðỡ hõn, chứ nếu chúng "be" thì ngay cả quản giáo cũng ghét chứ ðừng nói ðến tù, bởi ðể xảy ra ðánh nhau trong buồng, "ban" nó biết thì quản giáo cũng bị kỷ luật, chýa kể sau khi "be" vì bị ðánh, thằng "be" sẽ ðýợc chuyển buồng và bị... ðánh tiếp, bởi chả buồng nào nó ýa cái thằng "to mồm" làm "ảnh hýởng" ðến chúng nó cả). Nói tiếp về cái chuyện xử nhau theo luật này của tù, ba bốn thằng "xe" sẽ quây lấy thằng chúng muốn ðánh, cú ðánh ðầu tiên chúng nhắm tới thýờng là "mạng xýờn" (mạng mỡ), một cú sút vào ðấy thì chỉ có xác ðịnh "ðổ vật" luôn, thở không thở ðýợc chứ ðừng nói ðến "be"...
Tuy nhiên thýờng thì ðánh nhau bao giờ cán bộ cũng biết, bởi nhà tù này ðýợc thiết kế theo kiểu có tính toán rất "hiểm" từ thời Pháp, týờng bằng bê tông ðặc, còn tất cả sàn xi mãng ðều ðổ rỗng, cho nên ði không nhẹ nhàng sẽ gây ra tiếng ðộng ngay, bởi thế mà tù mới có cái câu quán triệt là phải "ði nhẹ, nói khẽ và ... ðánh rắm xịt".
Khi có ðánh nhau thì ðýõng nhiên sẽ là... "uỳnh uỵch" rồi, ở ngoài quản giáo nghe thấy rất rõ, thậm chí là ở phòng trực của "ban" cũng nghe rõ vì âm thanh từ trong buồng giam phát ra kêu rất to và âm...
Khi ấy quản giáo sẽ chạy vào và hô "thôi, thôi", ðồng thời ngó xem mặt những thằng ðánh nhau là thằng nào ðể còn biết ðýờng mà "xử". Lũ tù ðầu, theo quan sát của tôi thì cứ thấy quản giáo vào hô thôi là dừng lại ngay (dù sao tù ðầu còn chýa "nhớn" nên hay "cóng" lắm), chứ còn tù "già" rồi thì chuyện quản giáo hô "thôi" chúng cũng mặc, cứ ðánh tiếp, thậm chí khi cán bộ mở cửa lôi ra rồi chúng vẫn cứ cố "vớt vát" sút nhau thêm vài phát. Chúng xác ðịnh ðã ðánh nhau thế này thì 90% là phải ði kỷ luật cùm chân, cho nên với chúng, ðánh ít ðánh nhiều cũng nhý nhau thôi.
Với tù ðầu, việc ðánh nhau có nhẹ nhàng hõn, ðồng thời quản giáo cũng sẽ "xử" luôn tại buồng là chính, cách "xử" của quản giáo tù ðầu mang nhiều tính rãn ðe, rằn mặt...
Thằng nào "ðầu têu", là nguyên nhân sẽ bị "nằm mẹ mày xuống mà"... quản giáo sẽ dùng "cặc ngựa" thẳng cánh "táng", có tay quản giáo "sức khoẻ yếu" mới "táng" ðýợc mýõi phát ðã mặt ðỏ nhý gấc, ðứng thở hổn hển... Tù ðầu thì lúc ðó chỉ biết "quằn quại" mà... "con xin thầy, con xin thầy" (chả bù cho mấy thằng tù "già", muốn ðánh thế nào thì ðánh, chúng chả thèm xin xỏ lấy một câu). Sau khi "táng thẳng cánh" xong, sẽ ðến "chiêu" mà lũ tù vẫn gọi là "tra dầu, tra mỡ", quản giáo sẽ dùng "cặc ngựa" ðể "tra" vào các mắt cá chân, khớp xýõng, bánh chè... Tôi phải thú thật rằng cách "tra" này rất dã man, chýa có một thằng nào bị "tra" thế này xong mà có thể tự ðứng dậy ðýợc cả.
"Lũ này khát máu ðồng bang/ Lại còn ðểu cáng hung tàn hõn Tây/ Tù ðày cãm giận lắm thay/ Quyết tâm vạc mặt vạc mày nó ra".
Thýờng là quản giáo thích "xử" nội bộ thế này, bởi việc bị kỷ luật không quản giáo nào muốn cả. Phía sau hậu trýờng việc "nhìn mặt xem thằng nào ðánh", thằng ðánh là lớp ngýời nào... quản giáo sẽ soi rất kỹ ðể "hành xử" cho "phải ðạo". Nếu cần phải "xử" kiểu "tế nhị" thì quản giáo sẽ gọi lũ tù tham gia ẩu ðả ra phòng riêng. Sau khi "xử" lũ tù xong, quản giáo sẽ "kỷ luật" bằng việc cho ngồi xuống "góc" và "cấm vận" mọi sinh hoạt (ãn uống, tắm rửa, ði vệ sinh...), nhýng thực chất ðây là việc "tống tiền" tinh vi thôi, bởi sau mỗi lần kỷ luật thế này, các "thầy" sẽ có lý do ðể mà... "la liếm"...
"Một tay xách bị ðô la - Tay kia "cặc ngựa" giõ ra doạ tù"
Ôi tù...
"Ngýợc thời gian trở về quá khứ, phút giây chạnh lòng, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ân tình chỉ còn lại con số không..."
Với tôi có lẽ là một con số không tròn trĩnh. Tôi ði tù, nhýng ở bên ngoài, công ty của tôi bị xâu xé, những kẻ thýờng ngày vẫn "vỗ tay" với tôi nay bỗng trở thành những kẻ "lừa thầy phản bạn", ngay cả thằng cháu họ (sn 1976) ðýợc tôi nâng ðỡ cũng "mất nết, a dua a tòng" làm phản, nó thu hồi công nợ của công ty rồi nghễu nghện "phá" nhý một ông kễnh, tiếc là gia ðình tôi lúc ðó không nắm ðýợc vấn ðề nên cũng cứ nghĩ là chúng làm tốt và tin týởng (sau này gia ðình cái thằng cháu mất dậy kia ðã phải ðến quỳ lạy mà xin tôi tha cho, một vài thằng "có số má" trong tù cũng ðề nghị tôi "xin ðýợc cho em xử", trong số này có một thằng nổi ðình nổi ðám trong vụ "chém PGÐ býu ðiện HN" cứ nằng nặc bảo: Anh cho em xin ðịa chỉ của tất cả những thằng ðã hại anh ði...). Hồi ðầu, tôi cũng "hận" lắm, thế nhýng rồi tôi cũng ðã lặng lẽ cho qua... Tôi chỉ nghĩ, cuộc ðời này có "quy lật nhân quả" ðấy, kẻ nào "reo" thì kẻ ðó phải "gặt" thôi, với lại tôi cũng có phần nhiều lỗi khi ðể xảy ra sự việc này, cái giá của sự cả tin của tôi thêm một lần bị ðánh ðổi. Tuy nhiên, cho ðến tận bây giờ tôi cũng không bao giờ nói tôi phải ân hận vì những việc nhý thế cả, tôi nghĩ tôi ðã "khôn" ra ðýợc nhiều nhờ những bài học nhý thế, cho dù những bài học ðó có cái "giá" ðắt quá...
"Tấm lịch treo týờng chỉ tháng hai
Nhýng sầu ðông lạnh vẫn còn dài
Tim gan tuổi trẻ ngýng co giãn
Gân cốt thân còm gần ðứt dây
Chân ngứa gãi hoài, chán, chán ngấy
Da trầy xoa mãi, buồn, buồn thay
"Nắng xuân" sao chẳng mau mau ðến
Tạo phýớc làm tan cái khổ này
...
Dẫu biết tháng hai ðã ðến rồi
Nhýng lòng còn lạnh lắm ngýời õi
Ðêm nằm cong cẳng không yên giấc
Sáng dậy výõn vai nặng kiếp ngýời..."
...
(Còn nữa...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
(Phần 15) ÐI TÙ - ÐỊNH MỆNH HAY SỰ TRẢ GIÁ CỦA TUỔI TRẺ?
(Tiếp theo...)
Tôi hình thành ý týởng viết cuốn hồi ký này ngay từ những ngày ðầu tiên bị tạm giam ở Hoả Lò, thế nhýng phải mãi ðến khi tôi chuyển về trại 14 tôi mới có ðiều kiện ðể viết. Cũng gọi là "ðiều kiện" cho nó vui thôi, chứ việc viết "kinh" nhý thế này ðýõng nhiên là tôi bị cấm rồi. Ở ðây, ngay những lá thý viết về gia ðình cũng bắt buộc phải qua kiểm tra một cách hết sức nghiêm ngặt. Nhýng nói là nói thế, tôi vẫn viết một cách ác liệt, có ðến 2/3 số trang viết ðã ðýợc tôi viết trong tù, cứ mỗi lần ðýợc ði gặp gia ðình, tôi lại giấu những trang viết vào ống quần, sau ðó nhờ gia ðình "thậm thụt" mang về.
Có những lần lên thãm, mọi ngýời trong gia ðình ðã "chửi" tôi rằng ở ðây phải biết giữ gìn, cải tạo cho tốt mà còn về, ðừng có viết kiểu "chửi chế ðộ" nhý thế, "nó" biết thì lại khổ, "nó" kỷ luật cho chuyển ði Thanh Hoá, Nghệ An thì chết...
Lúc ðó tôi cũng mýờng týợng ra cảnh vác ðá ở những trại "vùng sâu vùng xa", thế nhýng cái tý týởng của tôi nó "ðiên" mất rồi, tôi tặc lýỡi, nếu có phải thế thì âu cũng là cái số... và tôi vẫn tiếp tục viết nhý "lên ðồng", ðể cho ðến ngày hôm nay tôi ðã có ðýợc một tác phẩm "Bão lòng" nhý thế này.
Khát khao viết của tôi lúc ðó là muốn viết ðể cho ngýời ðời thấy ðýợc sự thật trần trụi của cái chốn "ðịa ngục" kia, cái nõi mà ngýời ta không cần quan tâm ðến anh là loại ngýời nào, cứ là can phạm vào ðến ðây là bị coi "chả ra cái cứt" gì. Nhýng sau này tôi nghĩ, tôi phải viết ðể gia ðình tôi có thể hình dung ðýợc cái thế giới phức tạp ðằng sau song sắt ấy nó nhý thế nào, tôi muốn những ðứa trẻ trong gia ðình, trong họ hàng nó có thể nhìn vào bản thân tôi, nhìn vào những gì tôi thấy ðể mà sống tốt hõn.
Một ngýời bạn lớn tuổi của tôi (là một nhà vãn lớn, tôi xin phép ðýợc giấu tên) sau khi ðọc xong tập bản thảo của tôi, ông ðã ngồi với tôi rất lâu, sau khói thuốc ðặc quánh, khuôn mặt ông trầm ngâm, ông ðã thẳng thắn góp ý với tôi, ðại ý nhý sau:
- Chú hiểu những gì cháu trải qua, những gì cháu viết ðều là sự thật, nhýng chú nghĩ nếu nhý cháu muốn chuyển thể tập bản thảo này thành một câu chuyện ðể in sách thì cháu phải sửa tất cả những chỗ "gay gắt" trong này của cháu. Chú có thể nói ðể cháu dễ hiểu nhé, chắc là cháu ðã ðọc nhiều về những câu chuyện tù nhân chiến tranh ngày xýa, những "lão thành cách mạng"... sau khi bị bắt bớ, bị ði tù, bị ðày ra Phú Quốc, Côn Ðảo... ðều kể lại rằng họ bị tra tấn, ðánh ðập dã man, bị hành hạ không bằng một con vật, bị nhục hình, bức cung ðủ kiểu (lúc ðó nhân quyền trên thế giới ðã ðýợc nhắc ðến lâu rồi)... Báo chí và rất nhiều sách, truyện... của nýớc mình cũng ðã lột tả rất rõ (thậm chí là ghê gớm) những ðiều ðó.
Vậy thì truyện của cháu viết về tù bây giờ cũng vậy thôi, nếu cháu viết ở góc ðộ "ðối lập", viết ở góc ðộ của "ngýời ngoài", và viết hết... thì chú tin sự thật nó còn hõn thế rất nhiều. Cháu phải nhớ rằng tù thời nào và ở ðâu cũng thế thôi. Hiểu rất rõ, nhýng cháu không nên "lột tả trắng trợn" nhý thế, dù rằng sự thật ðó có ðúng 100%.
Cháu viết thì không ai cấm, nhýng viết không theo "chủ trýõng ðýờng lối" thì không ðýợc. Chú ðồng ý với cháu là giá trị hiện thực của tập bản thảo này rất cao, nó sẽ thực sự có ích cho xã hội, là lời cảnh tỉnh lớn ðối với các bạn trẻ, là bài học sâu sắc cho bất cứ một ai... nếu cháu viết theo cách khác, ví dụ viết theo dạng truyện ngắn chẳng hạn (ghi rõ là dựa trên một câu chuyện có thật), tên ðịa danh và nhân vật trong truyện cháu viết không cần chính xác, cháu hý cấu và thể hiện nó khác ði..."
Tôi hiểu và biết rất rõ những ðiều ông bạn nhà vãn của tôi ðã nói với "hàm ý" gì. Tôi cũng chỉ mới dám "vác" bản thảo ði "thãm dò" ý tứ của các bậc tiền bối trong lĩnh vực xuất bản. Tiếc là ða phần ðều cho rằng ðể nguyên sẽ không ổn, ngay cả ông anh họ tôi, nguyên là Cục trýởng Cục xuất bản cũng lắc ðầu: Chú mày "ngông" quá. Dù rằng hầu hết tất cả ðều khen bản thảo của tôi là rất hay.
Với tôi thì ðõn giản hõn, có thể tôi sẽ ði theo hýớng "khuôn phép", vì dù sao tôi cũng ðang là công dân của nýớc CHXHCN Việt Nam, tôi cần phải "sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật".
Nói thế không phải vì tôi sợ. Tôi viết sự thật và tôi ðếch phải sợ cái quái gì cả. Tôi viết sự thật chứ tôi không nói xấu chế ðộ, với lại "sự thật" của tôi chýa hề công khai in ra ðể nhắm cụ thể vào một ai, cho nên cũng chẳng có lý do gì ðể mà "khép tội" tôi ðýợc. Hiến pháp quy ðịnh rồi, mọi công dân ðều ðýợc tự do nói nên chính kiến của mình, miễn là ðừng có... "vừa nói vừa phá"...
Việc trích ðãng trên BLOG (nhật ký online) bản thảo này là quyền riêng tý của tôi, thằng nào có tật thì cứ việc giật mình. Còn khi nào tôi "làm rùm beng" lên thì nó sẽ khác.
Giờ thì viết tiếp nào...............
Thằng Hýng "tỷ" ðýa cho tôi ðiếu vina
- Hút ði ông, hút cho nó "thõm" mồm.
- OK, cảm õn thằng bạn
Sở dĩ thằng này có thêm cái ðuôi "tỷ" ở sau lýng là vì nó từng có tiền tỷ (dù "tỷ" của nó là "lạm dụng tín nhiệm" và "lừa" của ngýời khác), nó mua hàng trả chậm với giá cao, sau ðó bán ngay với giá thấp, mục ðích lấy tiền quay ra "ðánh quả", nào ngờ sập bét nhè (sau này nó bị xử 9 nãm). thằng này cùng tuổi với tôi, nó cũng khoái mỹ thuật lắm, cho nên nó và tôi có vẻ "tâm ðầu ý hợp". Lúc này nó ðang giữ "quyền" là "trực buồng", nó "nhập kho" trýớc tôi 4 tháng.
Hồi ðầu tôi mới vào nó cũng "thờ õ" với tôi lắm, nhýng rồi dần dần tiếp xúc, tôi và nó trở thành "cạ" của nhau từ lúc nào không biết.
Kỷ niệm lớn nhất của tôi và nó và việc tổ chức "xãm trổ" trong buồng.
Biết tôi là dân mỹ thuật, nó khoái lắm, nó nhờ tôi nghĩ ra một cái gì ðó hay hay ðể nó xãm, nó chán nhiều thứ nên muốn xãm ðể "ðánh dấu ðời". Tôi vẽ ðủ thứ nhýng rồi cuối cùng nó dừng lại và "kết" tích "Võ Tòng ðả hổ", ðó là cảnh Võ Tòng ðang cýỡi trên lýng hổ, một tay ghì chặt ðầu hổ còn một tay vung nắm ðấm, phong cảnh xung quanh có núi, có rừng, trên bầu trời là nháo nhác chim muông...
Nó háo hức nhý một ðứa trẻ
- Ông "phóng" lên lýng và xãm cho tôi
- Nhýng tôi có biết xãm éo ðâu mà xãm, ông nhờ xem trong buồng có thằng nào biết thì bảo nó xãm cho...
- Thôi, ðéo chõi nhờ thằng nào, ông vẽ và ông cứ xãm luôn cho tôi, nét vẽ của ông ông còn chỉnh ðýợc, chứ ðể thằng khác nó lại làm hỏng mẹ nó mất cái lýng của tôi ra
Rồi nó nói nhý... ðúng rồi
- Ông xãm ði, dễ lắm, quấn chỉ vào ðầu kim, xong gẩy gẩy theo nét vẽ là ðýợc...
- Mịa khỉ, thế ông xãm nhý thế bao giờ chýa
- Chýa, là tôi thấy "chúng nó" bảo thế
- "Chúng nó" nào? Lại mấy thằng "bác sĩ" chứ gì? (Ở ðây lũ nghiện, chuyên tiêm chích, khi hỏi về nghề nghiệp thì hay gãi ðầu gãi tai: Dạ, em làm..."bác sĩ" ạ)
Tôi tặc lýỡi, xãm thì xãm, sợ gì. Thế là chúng tôi âm thầm chuẩn bị, việc ðầu tiên gửi bọn chạy ngoài mua cho mấy cái kim, sau ðó cậy ðế kếp của ðôi "gà" (dép Biti's) ðể ðốt lấy muội ðen làm mực. Tuy nhiên sau ðó ðể nhanh, và cũng là tránh mùi khét, tránh khói... bọn tôi quyết ðịnh gửi bọn chạy ngoài mua cho thỏi mực tàu.
Việc có lửa ở trong buồng cũng ly kỳ cũng chẳng khác nào việc "xe râu". Hồi còn ở quận và khi mới lên trại giam, lúc ấy không có dao cạo, bọn tù muốn nhổ râu thì phải lấy sợi chỉ soắn lại nhý cái lò xo, sau ðó cứ tay trái "cụp" thì tay phải "xoè" và ngýợc lại, ðể cho cái "lò xo" chạy ði chạy lại và quấn râu vào ðó (he he... cứ phải nói là "nhổ tận gốc" luôn, tù "hiểm" thật).
Ðể có lửa ðể hút thuốc, ðun nýớc pha trà, "hâm" lại ðồ ãn... thì thế này, lũ tù dùng bật lửa ga cũ (không cần ga), sau ðó lắp viên ðá lửa vào (ðá lửa trong trại tạm giam cũng là một trong những thứ quý giá vào bậc nhất), cái viên ðá lửa ấy bật lên sẽ toé ra rất nhiều tia lửa nhỏ, lũ tù dùng bông (xé từ chãn bông ra), tách cho thật xốp, sau ðó dí sát vào bật lửa và bật, ngọn lửa sẽ bùng lên nhý có xãng.
Sau khi có lửa, vấn ðề là phải duy trì ngọn lửa ấy thế nào, bởi không lẽ mỗi lần hút thuốc lại phải bật nhý thế (lũ tù cực tiết kiệm ðá), thế là dùng giấy vệ sinh, se nhỏ lại kiểu nhý sợ dây thừng bé... và châm lửa vào ðó, lửa sẽ ðủ ðỏ và cháy chậm nhý thắp nhang (quan trọng nhất là dùng cách này sẽ không có khói).
Riêng với việc "ðun" nýớc ðể pha trà, tù sẽ chế "nồi" bằng vỏ hộp sữa hoặc túi sữa (bằng giấy), sau ðó dùng kem ðánh rãng bôi xuống ðáy ðể "chống cháy". "Nồi" ðýợc buộc dây treo lên bởi ðun kiểu này không "bắc" lên trên cái gì ðýợc. "Rõm và củi" thì ðýợc chế từ ðồ nhựa, tù thích nhất là bẻ "bo" (bát ãn cõm) ra ðun, "bo" bằng nhựa mềm, vừa cháy to, vừa ít khói...
Khi "ðun" nýớc, tức là làm việc vi phạm, tù canh chừng rất cẩn mật, bọn "vệ sinh" phải chui ra sau "tủ lạnh" (bể nýớc) ðể "ðun", phần còn lại trong buồng thì vị trí nào yên vị ở vị trí ðó, bởi nếu bị bắt về tội "có lửa" trong buồng giam thì ngay với cả quản giáo cũng sẽ là rất "to chuyện".
Nhờ có lửa mà bọn tôi có những buổi tối ngồi hút thuốc, uống trà, ðàm ðạo hệt nhý ở bên ngoài xã hội vậy (tất nhiên là cũng chỉ có ở lớp "bên trên" mới "ðủ tuổi" ðể mà nhý thế)...
Lại nói về việc xãm cho thằng "trực buồng"...
Bọn xe "rải chiếu" xuống dýới "tủ lạnh" sau khi tất cả buồng ðều ðã "cụp pha, khoá cổ, gạt chân chống" (việc làm này cần bí mật và ða phần trong buồng không biết việc này, bởi chúng tôi sợ bị "rích"). "Công việc" của chúng tôi thýờng bắt ðầu lúc nửa ðêm nhý thế.
Lúc ðầu tôi lóng nga lóng ngóng với cây kim... Nhýng rồi cứ vừa xãm vừa mày mò... Cuối cùng thì tay tôi cũng ðã "múa" ðýợc ngon lành với cây kim, ðúng là "trãm hay không bằng tay quen", khi ðã quen tay, tôi "gảy kim" tanh tách nhý một thằng ðã có nghề từ trýớc.
Nhýng cũng phải nói là việc xãm nguyên cả tấm lýng nhý thế này rất ðau ðớn, chỉ cần nhìn khuôn mặt thằng "trực buồng" và những giọt mồ hôi là ðủ hình dung nó ðau nhý thế nào... Lúc ðầu nó còn phải cắn rãng vào cái khãn mặt ðể chịu ðựng, nhýng sau khi tôi "nghề hõn" và nó cũng quen hõn, nó cũng không còn "cãng thẳng" nữa.
Sau ba tuần, công việc cũng gần hoàn tất, nhìn tác phẩm "ðầu tay" của mình trong tù, tôi thấy thật là hoành tráng, tôi dự kiến sẽ cố gắng hoàn tất "công việc" sau một tuần nữa, nhýng...
Việc xãm trổ bị lộ ra ngoài và ðến tai cả "thầy" lẫn "ban"...
(Còn nữa...)
DOMINO
DOANH NHÂN 6886
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top