Nói chuyện

Lâm Tuyết Ý dậy khá sớm, lúc cô đi xuống nhà đã thấy Võ lão gia ngồi ở phòng khách đọc báo.

"Chúc bác buổi sáng vui vẻ." Lâm Tuyết Ý đi đến ngồi xuống bên cạnh Võ lão gia.

"Sao con dậy sớm vậy, ngủ nhiều một chút." Võ lão gia bỏ tờ báo sang một bên nói chuyện với cô.

"Chắc lạ giường nên con ngủ không được sâu giấc."

"Ở lại đây ăn sáng rồi hẵng đi"

"Thôi ạ, nay công ty con có buổi họp sớm nên con phải đến công ty luôn"

"Vậy đi đường nhớ cẩn thận. Con yên tâm, vị trí con dâu Võ gia chỉ có thể là của con thôi." Võ lão gia nói bằng giọng chắc nịch.

Lâm Tuyết Ý khẽ cười, nắm lấy bàn tay đã nhăn nheo của Võ lão gia.

"Con rất cảm ơn bác đã luôn quý trọng con, nhưng bây giờ con đã hiểu ra rằng có những thứ đã định sẵn sẽ không thuộc về mình, có cố ép thế nào thì kết quả cũng chỉ có bản thân đau khổ. Vị trí con dâu này ngay từ đầu đã là của Vỹ Dạ dù là con hay bất cứ ai cũng không thể thay thế được." Nhìn tất cả những gì Trường Giang làm vì cô ấy, cô đã hiểu Vỹ Dạ trong lòng Trường Giang quan trọng đến thế nào.

"Sao con lại nói vậy?" Võ lão gia không hiểu, trước giờ Tuyết Ý vẫn luôn muốn có được Trường Giang, mấy năm nay đều chưa từng thay đổi, nhưng sao bây giờ lại muốn từ bỏ.

"Vì con nhận ra trái tim mình bây giờ đang đặt ở đâu. Con mong bác sẽ chúc phúc cho con?" Lâm Tuyết Ý nói đến đây trong đầu liền xuất hiện nụ cười của ai đó, cô cũng bất giác mỉm cười theo.

Võ lão gia hiếm khi thể hiện tình cảm hôm nay lại chủ động ôm lấy Lâm Tuyết Ý, ông khẽ xoa lưng cô

"Bác đương nhiên sẽ chúc phúc cho con, như vậy cũng tốt, con sẽ không phải đau lòng vì Trường Giang nữa."

Ông đã sớm coi Tuyết Ý như là con gái mình, vì suốt thời gian Trường Giang không ở nhà thì chỉ có Tuyết Ý thường xuyên quan tâm, hỏi han ông mà thôi.

"Cảm ơn bác." Trên gương mặt rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng không phải vì đau lòng mà là cảm thấy gánh nặng và sự cố chấp trong suốt thời gian qua cuối cùng cô cũng có thể buông bỏ xuống để bắt đầu lại từ đầu rồi.

****

Lúc Vỹ Dạ tỉnh lại bên cạnh đã không thấy Trường Giang. Cô xoa xoa cái eo nhức mỏi của mình, đêm qua Trường Giang giống như thú hoang ăn cô đến mảnh xương cũng không còn. Anh thì có thể vui vẻ xuống giường, còn cô thì lại phải chịu khổ thế này đây.

Vỹ Dạ đang định xuống giường thì điện thoại rung lên, là mẹ gọi cho cô.

"Alo, mẹ ạ?"

"Con thế nào rồi, sao không thấy gọi điện về cho mẹ vậy?" Bà Loan nói bằng giọng trách móc nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng.

"Con xin lỗi, con vẫn ổn mẹ yên tâm nhé."

"Ừ, vậy là tốt rồi, có gì thì nhớ gọi điện báo cho mẹ nha con."

"Vâng"

Vỹ Dạ cúp máy, màn hình xuất hiện khung chat ở nhóm chat của Shine, cô tiện tay mở ra xem.

Lướt lên một chút đập vào mắt cô là hình ảnh cô và Trường Giang ở sân bay, hình ảnh không quá rõ nét nhưng có thể nhận ra đấy là Trường Giang.

"Cô gái đó là ai vậy?"

"Thấy mấy trang báo đưa tin nói là bạn gái của Giang ca."

"Ôi không, là cô Lâm gì gì đó sao?"

"Tôi nghĩ không phải đâu, cái cô Lâm kia tóc ngắn, còn cô gái trong ảnh là tóc dài.",

"Nhưng sao có thể khẳng định là bạn gái được?"

"Nhìn hành động của hai người họ đi, anh ấy còn giúp cô gái đó cầm hành lí."

Vỹ Dạ không đọc tiếp mà tắt điện thoại đi, sức ảnh hưởng của Trường Giang cũng quá kinh khủng đi, dù bọn họ đã cố tránh con mắt của phóng viên nhưng cuối cùng vẫn là bị phát hiện, dù đã đeo khẩu trang kín mít nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra đó là Trường Giang.

Vỹ Dạ để điện thoại sang một bên rồi đi vệ sinh cá nhân một chút sau đó xuống dưới nhà. 

Xuống đến phòng khách liền thấy Trường Giang cùng Võ lão gia dường như lại tiếp tục dương cung bạt kiếm với nhau.

"Chào buổi sáng bác" Vỹ Dạ đi đến lễ phép chào.

Võ lão gia nhìn cô, Vỹ Dạ bị ánh mắt của ông làm cho hoảng, cô đã chuẩn bị tâm thế nghe Võ lão gia nói mấy lời khó nghe với cô, chỉ cần không quá quá đáng thì cô vẫn sẽ nhịn được. Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là Võ lão gia chỉ nhìn cô rồi hơi gật đầu một cái sau đó liền đi vào phòng ăn.

Dù ông ấy vẫn chưa cho cô sắc mặt tốt nhưng ít nhất cũng không phải là không chấp nhận cô, điều này khiến Vỹ Dạ vui như thấy mẹ đi chợ về. Cô quay sang nói với Trường Giang.

"Bác ấy có phải đã dần đón nhận em không?"

"Anh không biết." Trường Giang nhún vai một cái, chỉ khi nào ông đối xử với Vỹ Dạ giống như Lâm Tuyết Ý thì lúc đó anh mới có thể chắc chắn là ông đã hoàn toàn chấp nhận cô làm con dâu.

"Anh đó không thể nhường nhịn bác ấy chút sao? Người già vẫn luôn khó tính như vậy, anh càng đối nghịch thì sẽ càng khiến bác ấy không thích em." Vỹ Dạ nắm lấy tay anh cố gắng khuyên nhủ.

Trường Giang nhìn cô một hồi rồi mới trả lời "Anh biết rồi."

Vỹ Dạ khẽ cười chủ động hôn lên cằm anh "Cảm ơn anh vẫn luôn bảo vệ em"

"Đồ ngốc, đó là nghĩa vụ cả đời này của anh" Trường Giang thấy cô chủ động hôn mình thì tâm trạng cũng tốt lên hẳn.

Vỹ Dạ cười ngọt ngào dựa vào lòng anh. Sau đó cô chợt nhớ ra tin mình mới đọc được sáng nay.

"Hình ảnh anh với em ở sân bay bị phóng viên chụp lại rồi tung lên mạng, fan của anh đều đang loạn cả lên."

"Anh biết rồi, kệ họ đi, dù sao anh cũng không định giấu lâu." Trường Giang vẻ mặt thản nhiên nói.

Vỹ Dạ kinh ngạc nhìn anh "Anh định làm gì?" Cô nghi hoặc hỏi, dù trong lòng cô cũng đã ngờ ngợ biết được câu trả lời.

"Công khai cho cả thế giới này biết em là của anh, là vợ sắp cưới của anh." Trường Giang nhìn cô nghiêm túc nói.

Vỹ Dạ muốn nói không cần gấp như vậy, nhưng khi chạm phải ánh mắt kiên quyết không ai được phép từ chối của anh khiến lời đến miệng cô đành phải nuốt xuống.

Ăn bữa sáng xong, ông Võ đột nhiên gọi Vỹ Dạ lên phòng muốn nói chuyện riêng.

"Bố muốn nói gì thì nói ở đây luôn đi." Trường Giang ngăn cô lại không cho cô theo Võ lão gia lên thư phòng.

"Mày...." Võ lão gia đang định quát anh thì Vỹ Dạ vội tiến lên ngăn giữa hai người họ.

"Con sẽ theo bác lên."Sau đó quay sang Trường Giang "Em không sao mà, anh yên tâm"

Trường Giang cuối cùng đành phải để cô đi cùng Võ lão gia lên thư phòng.

Thư phòng vô cùng lớn đa số là để đựng sách, hai kệ sách lớn cao đến gần trần nhà, nhìn qua một lượt cũng phải tầm hơn một nghìn cuốn.

Võ lão gia ngồi xuống bàn làm việc rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện mình.

" Cô thật sự yêu con trai tôi sao? Chứ không phải là vì mục đích khác?" Võ lão gia trực tiếp vào thẳng vấn đề mà không hề vòng vo.

"Con yêu anh ấy, yêu bằng cả trái tim." Vỹ Dạ nhìn thẳng vào mắt Võ lão gia mà trả lời chắc nịch.

Võ lão gia cũng không né tránh ánh mắt cô, với con mắt tinh tường và lão làng như ông thì tất cả cảm xúc trong mắt cô đều không thể giấu được ông, ông có thể thấy được sự chân thành và tình yêu mà cô gái này dành cho con trai ông.

"Vậy tại sao trước kia cô lại chia tay nó, để Trường Giang phải đau khổ suốt thời gian dài." Dù ngoài mặt ông tỏ ra không quan tâm đứa con trai này nhưng sau lưng thực chất vẫn luôn cho người theo dõi tình hình của anh.

Lúc đó Trường Giang như người mất hồn, cả ngày chỉ ở trong nhà uống rượu, sau đó dù vẫn tiếp tục công việc nhưng tính cách lại trở nên thâm trầm, chỉ cần ai đó làm không vừa ý liền phải gánh chịu cơn giận như thủy triều của anh.

"Lí do thì con không thể nói rõ được nhưng cũng là vì bất đắc dĩ nên con mới lựa chọn chia tay vào thời điểm đó. Hiện tại con đã hiểu bản thân mình cần gì và muốn gì, con yêu anh ấy và muốn làm vợ của anh ấy."

Võ lão gia nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, nếu không so về thân phận và địa vị thì cô gái này cũng không đến nỗi nào. Ngoại hình tuy không quá xinh đẹp nhưng ngũ quan hài hòa, đôi mắt chính là điểm thu hút trên gương mặt cô, đôi mắt to tròn long lanh vô cùng sinh động. Tính cách cũng rất được, biết lúc nào nên cứng lúc nào nên mềm.

"Tôi và Trường Giang tính cách giống nhau đều rất ương ngạnh và đặc biệt là sẽ không bao giờ chịu nhường nhịn ai, nếu cô có thể tự tin bản thân có thể chịu đựng và bao dung nó thì...tôi chấp nhận tác thành cho hai đứa."

Vỹ Dạ bất ngờ tới mức không thốt nên lời, trong lòng là hàng vạn cảm xúc ngổn ngang, ngạc nhiên, vui sướng và cuối cùng chính là hạnh phúc. Còn điều gì hạnh phúc hơn khi được hai bên gia đình đồng ý chứ.

"Cháu cảm ơn bác, cháu nhất định sẽ không làm anh ấy tổn thương nữa."

Võ lão gia khẽ gật đầu "Ừ, tôi sẽ sắp xếp thời gian sang gặp bà thông gia."

Vỹ Dạ cười đến không khép được miệng, liên tục dạ vâng rồi xin phép ra ngoài để nói tin vui này cho Trường Giang.

Võ lão gia nhìn bóng dáng chạy thoăn thoắt của cô không hiểu sao lại thấy có chút buồn cười, chút chuyện như vậy mà cũng có thể vui vẻ đến thế sao.

Trong đầu ông hiện lại câu nói của Tuyết Ý trước khi rời đi.

" Bác à, lần đầu tiên cháu thấy anh ấy sống là chính mình và cười hạnh phúc như vậy. Hãy thử hiểu anh ấy một lần đi bác, bác sẽ thấy thật ra thứ anh ấy cần chính là sự thấu hiểu từ bác. Hai người cứ định lạnh nhạt với nhau như vậy đến hết đời sao?"

Ông già rồi có thể quản được bao lâu, vẫn nên để bọn trẻ tự quyết định đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #giangda