phiên ngoại 3: Cố tình là em lại là tôi


05

Buổi chiều thứ ba, sau khi Thẩm Chi Nhất tham gia xong bài kiểm tra mô phỏng của cuộc thi vật lý do trường học tổ chức, thì đi KFC ở ngoài trường mua chút đồ ăn, sau đó đi đến phòng học.

Vì né tránh đám người, anh đi xuống hành lang ít người qua lại, vừa mới lên đến lầu hai, liền nghe được giọng nói của một nữ sinh truyền đến.

"Giang Nam, Thẩm Chi Nhất không phải là thích cậu chứ, bằng không sao lại cõng cậu."

Hạ Tiểu Minh là ngồi sau bàn của Thẩm Chi Nhất, sau khi vào cao nhị, học tập đặc biệt nỗ lực. Tuần trước cô ấy học đến khuya mới đi, liền vô tình nhìn thấy một màn lãng mạn nam sinh cõng nữ sinh dưới trời mưa to bàng bạc.

Mới đầu cô hâm mộ muốn chết, nhưng khi đi theo đôi nam nữ mặc giáo phục kia đi đến nhà ga, cô bị dọa sợ chết khiếp.

Hạ Tiểu Minh trăm triệu không nghĩ tới, bạn học Thẩm Chi Nhất không hề có cảm tình máy móc, thế nhưng sẽ cõng nữ sinh.

Chủ nhật sau khi về trường học, Hạ Tiểu Minh vẫn luôn quấn lấy Giang Nam hỏi, vô luận cô giải thích như thế nào, Hạ Tiểu Minh đều kiên định ý nghĩ của mình : Thẩm Chi Nhất thích Giang Nam.

Giang Nam bị hỏi đến không kiên nhẫn, liền trầm mặc mà chống đỡ.

Hạ Tiểu Minh lại ra oai chủ ý: " Bằng không, cậu cũng viết thư tình đưa cho Thẩm Chi Nhất, xem thử cậu ta có ném xuống không, không ném xuống, chính là thích cậu!"

"Cậu thực rảnh sao?" Giang Nam hỏi.

Hạ Tiểu Minh biểu tình ý vị thâm trường, "Cậu không phát hiện, cậu nói chuyện ngữ khí đều cùng cậu ta giống nhau sao?"

Giang Nam không nói chuyện, chỉ là cúi đầu làm trực nhật.

Hạ Tiểu Minh lại hỏi:" Viết thư tình đi, Giang Nam. Nếu quái vật Thẩm Chi Nhất kia thích cậu, đủ cậu khoe khoang cả đời. Nếu các cậu yêu đương, cậu cũng coi như là người đem học thần kéo xuống tế đàn."

Xem Giang Nam không phản ứng cô, Hạ Tiểu Minh lại dụ hoặc: "Mình mua cho cậu một năm bữa sáng, cậu làm mình nhìn xem bộ dáng học thần rớt xuống tế đàn."

Giang Nam nhìn Hạ Tiểu Minh đang đau khổ cầu xin, căn bản không muốn dừng lại, thở dài, tìm lấy cớ không đáp ứng: " Đến lúc đó cậu ấy không cho mình giảng đề, cậu gánh vác mình sao?"

"Tìm Trương Vĩnh Kiệt a!" Hạ Tiểu Minh nhìn chằm chằm Giang Nam trước sau vẫn không đáp ứng trêu cợt Thẩm Chi Nhất , hỏi: "Giang Nam, cậu sẽ không là cũng thích Thẩm Chi Nhất chứ?"

Tâm sự của thiếu nữ bị chọc trúng, Giang Nam phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận: "Không phải."

Có lẽ là chột dạ, cảm thấy hai chữ này lực độ không đủ, lại buột miệng thốt ra:" Ai sẽ thích một cái ngốc tử chỉ yêu học tập, mình chỉ là không muốn vứt bỏ một vị miễn phí lão sư thôi."

Lời nói điên cuồng vừa ra khỏi miệng, Giang Nam đã hối hận, nhưng lời nói ra, như bát nước đổ đi, khó thu hồi.

Thẩm Chi Nhất đứng ở dưới lầu, nhìn chằm chằm trong tay túi KFC, một viên thiếu nam tâm lòng tự trọng bị giẫm đạp thành vụn.

Hóa ra, anh chỉ là miễn phí lão sư, là một cái ngốc tử yêu học tập.

Anh cho rằng cô sẽ lý giải anh, cho nên ngày đó trời mưa, mới nguyệt ý  mở rộng cửa lòng với cô.

Không nghĩ tới đều là giả vờ.

Trong tay KFC vẫn còn mang theo hơi ấm, Thẩm Chi Nhất dưới sự tức giận, lập tức ném nó vào thùng rác.

Nếu mang theo mấy thứ này đi giảng đề, Giang Nam có phải sẽ còn cảm thấy anh là nhân viên giao cơm miễn phí hay không.

Sau khi Giang Nam ở phòng học nghỉ ngơi trong chốc lát, mới nhìn thấy Thẩm Chi Nhất tiến vào.

Trong phòng học người không tính nhiều, cho nên Giang Nam chào hỏi Thẩm Chi Nhất:" Tối hôm nay giảng tiếp vật lý lần trước sao?"

Thẩm Chi Nhất xem cũng chưa xem Giang Nam liếc mắt một cái, liền nói:"Hôm nay không học."

Giang Nam thấy anh không vui lắm, quan tâm hỏi:" Đề mô phỏng cuộc thi vật lý hôm nay có khó không?"

Thẩm Chi Nhất không nói gì.

Giang Nam không nghĩ nhiều, cúi đầu sửa sang lại cặp sách. Nếu hôm nay không giảng đề, vậy sớm về nhà.

Trong góc ngăn kéo xuất hiện một cái phong thư đáng yêu, Giang Nam lấy ra, nhìn thấy mặt trên viết To Thẩm Chi Nhất.

Cô đem phong thư đưa cho Thẩm Chi Nhất, nói giỡn nói:" Không sao đâu,học tràng thất ý, tình trường đắc ý."

Giang Nam muốn cho Thẩm Chi Nhất vui vẻ một chút, nhưng lại nhìn đến   ánh mắt sắt bén của đối phương.

Giang Nam trong lòng có một loại dự cảm không ổn, nhưng lại không thể nói ra là cái gì.

Cô dư quang nhìn thấy Thẩm Chi Nhất ngồi xuống, sau đó cầm lấy phong thư tình kia, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp xé xuống.

Giang Nam ngây ngẩn cả người. Trước kia anh chỉ là vứt bỏ.

Phòng học an tĩnh có thể nghe được tiếng xé giấy.

Qua thật lâu, Thẩm Chi Nhất mới mở miệng:" Về sau tôi cũng sẽ không dạy cậu nữa."

Giang Nam hơi hơi sửng sốt, không quá hiểu những lời này của anh là có ý gì.

Thẩm Chi Nhất đã tới rồi nói không lựa lời nông nỗi," Dù sao cậu còn có Trương Vĩnh Kiệt. Mặc dù cậu ném túi văn phòng phẩm của cậu ta, chỉ cần cậu hướng cậu ta vẫy tay, cậu ta còn sẽ tung ta tung tăng lại đây cho cậu giảng đề."

Ngữ khí của anh lạnh như băng, nhưng còn cảm thấy thiếu chút ý tứ, cho nên không thoải mái phun ra:" Rốt cuộc cậu ta giống cái ngốc tử."

Giang Nam không hiểu Thẩm Chi Nhất thình lình thay đổi sắc mặt, trong lòng có chút tức giận, miệng lại rất ngốc, nói không nên lời một chữ.

"Cậu có ý gì?"Cô uỷ khuất hỏi.

Thẩm Chi Nhất nhìn chằm chằm nữ sinh phiếm hồng ánh mắt trước mặt, thu hồi mắt, đem trước mắt thư tình bị xé rách đẩy đến trước mặt Giang Nam, lạnh lùng nói: " Đừng cho là tôi đối với cậu tốt một chút, liền cảm thấy chính mình là ngoại lệ. Tôi bất quá là có lòng tốt."

Giang Nam có điểm manh mối, ở trước khi Thẩm Chi Nhất đứng dậy rời đi, túm chặt cánh tay anh," Cậu hiểu lầm, thư tình không phải tôi viết."

Giang Nam buông lỏng tay, tìm chữ ký giữa những mảnh giấy nhỏ, nhưng không tìm được.

Thẩm Chi Nhất nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Nam, cô tay chân luống cuống đang xếp lại bức thư, cảm giác lạnh lẽo trên cánh tay vẫn còn đó, vừa ý đột nhiên bình tĩnh xuống dưới.

Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ lo lắng cho tâm mình sẽ không vì ai mà hoảng loạn.

" Giang Nam, nếu cậu đem tinh lực đều dùng ở trên học tập, cũng không đến mức đẳng cấp dãy số đều có thể làm sai."

" Tôi và cậu nói qua, tôi muốn thi đại học A, cho nên không cần làm chướng ngại vật trên con đường mộng tưởng của tôi."

Thẩm Chi Nhất trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm đó anh cõng cô, đó là thời khắc hiếm hoi anh giao phó thiệt tình.

Cô chỉ là muốn nhìn anh từ chỗ cao ngã xuống.

"Giang Nam, từ nay về sau, tôi không dạy cậu nữa. Tôi sẽ cùng lão Trương nói bận thi đua vật lý, sau đó xin ngồi một mình."

Thẩm Chi Nhất mang lên cặp sách, rời khỏi phòng học.

Vẫn là ngày mưa sương mù mênh mông, cơn mưa nhẹ rơi vào trên người, không quá nhiều cảm giác.

Thiếu niên nắm chặt chiếc dù màu đen, trong đầu tràn ngập câu nói của cô gái trong lúc lơ đãng nói:" Tôi không có thói quen mang dù."

Trên hành lang đèn khống tối sầm xuống dưới, thiếu niên thu hồi dù, đi nhanh vào trong mưa bụi.

"Một vừa hai phải, như vậy cũng tốt."

"Dù sao cũng sẽ không có kết quả gì."

Thẩm Chi Nhất giả vờ không để bụng tự mình an ủi.

Giang Nam ở phòng học đem thư tình từng chút từng chút chắp lại, một trận gió ùa vào tới, thổi rối loạn trang giấy vừa mới ghép được.

Cô biết Thẩm Chi Nhất hiểu lầm, nhưng cô không rõ, mặc dù thư tình là cô viết, vì cái gì người khác đều vứt bỏ, chỉ có cô là xé đi?

Hóa ra, giảng đề, cho số điện thoại, cõng cô, thực sự bởi vì anh có lòng tốt.

Nhìn chữ ký ở chỗ trống cuối bức thư tình, Giang Nam cảm thấy như vậy cũng tốt. Ít nhất làm cô lạc đường biết quay lại, biết chính mình mấy cân mấy lượng, thật tốt đem tâm tư đều đặt ở trên học tập.

Chỉ là, cô không cam lòng, cô yêu thầm vì cái gì lấy phương thức này đến kết thúc.

______

Sau khi Thẩm Chi Nhất đổi vị trí, các bạn học nghị luận thời gian rất lâu. Ở trong các loại giọng nói, Thẩm Chi Nhất vẫn là người đứng đầu lớp, không lay chuyển được, nhưng anh so với từ trước càng lãnh đạm, cơ hồ không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, kể cả Giang Nam.

Cứ như vậy, cao nhị học kỳ một rất nhanh kết thúc, cao nhị học kỳ sau rất nhanh liền bắt đầu.

Vào năm học mới, lão Trương đã thay đổi cách điều chỉnh chỗ ngồi, ngồi cùng bàn dựa theo thành tích học tập, vì thế thứ nhất Thẩm Chi Nhất, ngồi cùng bàn biến thành thứ hai Trương Vĩnh Kiệt.

Chân chính quấy Thẩm Chi Nhất tâm, là anh phát hiện thẳng đến lão sư đọc xong tất cả các tên, lại vẫn chưa nghe thấy Giang Nam.

Thẩm Chi Nhất mặt ngoài lạnh lùng, lúc tan học lại dường như không có việc gì mà lên bục giảng cầm lấy sơ đồ chỗ ngồi xem.

Không thấy được Giang Nam.

Anh lại dường như không có việc gì mà về lại chỗ ngồi cùng người bạn cùng bàn mới Trương Vĩnh Kiệt nói câu nói đầu tiên từ khai giảng cho tới nay: " Trong lớp có phải ít người hay không."

Trương Vĩnh Kiệt trong lòng tỉnh táo, tuy rằng cậu ta không thông minh bằng Thẩm Chi Nhất, nhưng thắng ở là người ngoài cuộc.

Học kỳ 1 cậu ta liền nghe được có người truyền Thẩm Chi Nhất thích Giang Nam, chỉ là không nghĩ tới, Thẩm Chi Nhất thật tàn nhẫn, làm Giang Nam như vậy nan kham.

Vì thế cậu ta trào phúng nói: " Đôi mắt rất độc a, trong lớp thiếu một người đều có thể nhìn ra tới?"

Thẩm Chi Nhất không tiếp chiêu, tiếp tục hỏi: " Thiếu ai."

Trương Vĩnh Kiệt cười lạnh nói: " Thiếu ai cậu trong lòng không phải rõ ràng nhất sao?"

Thẩm Chi Nhất vẫn thực bình tĩnh, bình tĩnh chọc giận Trương Vĩnh Kiệt, cậu ta thay Giang Nam bênh vực kẻ yếu nói: " Giang Nam bị cậu dọa đến lớp văn khoa, cậu vừa lòng sao? Thẩm Chi Nhất tôi xem thường cậu."

Trương Vĩnh Kiệt cho rằng Thẩm Chi Nhất sẽ tức giận đến không bao giờ cho mình giảng đề, không nghĩ tới không chỉ có giảng, còn luôn dạy cậu ta tiểu kỹ xảo làm bài. Tốt hơn nhiều so với trước đây.

Cậu ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết, thế Giang Nam bênh vực kẻ yếu, làm Thẩm Chi Nhất tha thứ hành động cậu ta đã từng làm.

Sau đó không lâu, Thẩm Chi Nhất thật sự nhịn không được, liền làm bộ đi ngang qua lớp chín khoa văn.

Nhưng nhìn thấy Giang Nam cùng một cái nam sinh song song đi tới, hai người nói nói cười cười, cô cũng thấy được anh, sau đó cúi đầu, không đánh bất luận cái gì tiếp đón.

Thẩm Chi Nhất không thể nói đó là một loại cảm giác như thế nào, anh cảm thấy chính mình là một tiểu cẩu bị người vứt bỏ trên đường.

Hình như là cảm giác chua xót.

Vì thế anh không bao giờ đi lầu 3 tự tìm không thú vị.

Đã không có Giang Nam, sinh hoạt của Thẩm Chi Nhất cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Giang Nam rất thích uống sữa nguyên chất, mỗi ngày một bình, vì thế trên bàn của Thẩm Chi Nhất cũng bắt đầu xuất hiện cùng loại.

Nữ sinh thích Thẩm Chi Nhất nhìn thấy, cũng bắt đầu cấp Thẩm Chi Nhất đưa.

Trương Vĩnh Kiệt thấy được tỏ vẻ khinh thường, hỏi: "Cậu ở mượn sữa tiêu sầu sao."

Thẩm Chi Nhất đang định mặt lạnh xem Trương Vĩnh Kiệt, nhưng vừa mới quay đầu lại đã thấy được Giang Nam xuất hiện ở phía sau cửa sau lớp.

Vẻ mặt của anh ở kia nháy mắt đông cứng lại, cùng Giang Nam nhìn nhau liếc mắt một cái, lại không nhanh không chậm mà cúi đầu, làm bộ chính mình rất bận.

Thẩm Chi Nhất trên giấy loạn hoảng, nhưng trong lòng lại ở cân nhắc cùng Giang Nam đối diện một cái chớp mắt kia.

Cô vì sao sẽ tới nơi này, vì cái gì sẽ
nhìn chính mình?

Có phải hay không.....

"Trương Vĩnh Kiệt, Giang Nam tìm!"

Thẩm Chi Nhất suy nghĩ bị một giọng nam đáng gãy. Hóa ra, cô tới chỗ này là vì tìm Trương Vĩnh Kiệt, vừa mới anh cho rằng đối diện, kỳ thật là cô đang nhìn Trương Vĩnh Kiệt.

Trương Vĩnh Kiệt nhìn thoáng qua Thẩm Chi Nhất, đắc ý mà đi ra ngoài.

Không trong chốc lát, cậu ta trở về đối Thẩm Chi Nhất nói: "Mang cao nhất toán học sao?"

Thẩm Chi Nhất làm bộ bình tĩnh: "Làm gì?"

Trương Vĩnh Kiệt: "Có người mượn."

Thẩm Chi Nhất hỏi: " Cô ấy mượn sao?"

Trương Vĩnh Kiệt gật gật đầu: " Ừ, là cô ấy, cậu cho mượn sao?"

Thẩm Chi Nhất lấy ra đưa cho Trương Vĩnh Kiệt, nhưng nhìn đến đối phương tà mị cười: " Tôi nhưng chưa nói cô ấy là ai."

Thẩm Chi Nhất tận mắt nhìn thấy, Trương Vĩnh Kiệt đem sách của mình đưa cho nữ sinh khác....

Giang Nam tiếp nhận sách của Trương Vĩnh Kiệt, biến mất ở phía sau cửa phòng học .

Từ sau lúc đó, cũng rất ít lại xuất hiện.

Trương Vĩnh Kiệt sau lại cũng hồi tâm, bởi vì mượn sách xong khi cậu ta trở lại chỗ ngồi, Thẩm Chi Nhất hỏi cậu ta: " Cậu biết túi văn phòng phẩm của cậu là ai vứt sao?"

Trương Vĩnh Kiệt lắc đầu.

Thẩm Chi Nhất nói: " Là Giang Nam."

Trương Vĩnh Kiệt không tin: " Tại sao cô ấy muốn ném túi văn phòng phẩm của tôi?"

Thẩm Chi Nhất nhướng mày, nói: "Vì tôi. Cho nên cậu đừng tự tìm không vui."

06

Cao tam mùa đông nào đó, kết quả của cuộc thi vật lý được công bố, toàn tỉnh mười cái huy trương vàng, Thẩm Chi Nhất là thành tích cao nhất trong đó, cảm xúc của tổ huấn luyện thi đua vật lý tăng vọt,  báo kết quả qua đêm cho trường học.

Hiệu trưởng cảm xúc tăng vọt, thứ hai khi kéo quốc kỳ, hung hăng khen ngợi Thẩm Chi Nhất,  đứng ở dưới đài Thẩm Chi Nhất lúc đó lại nghĩ là, Giang Nam sẽ nghĩ gì khi nghe được tên của anh.

Đạt thứ nhất, được cử đi học, giống như căn bản cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng.

Đây là kết quả anh muốn, rồi lại không được đầy đủ.

Phong thư tình kia đến quá không đúng lúc, cho dù muộn một chút, thậm chí là bây giờ, bọn họ có lẽ sẽ có một cái kết khác.

Thẩm Chi Nhất càng nghĩ càng hối hận, muốn tìm Giang Nam giải thích rõ ràng, nhưng lại nghĩ lại, cô đang ở thời điểm mấu chốt, vẫn là chậm một chút nữa.

Thời gian kéo dài đến ngày lễ tốt nghiệp.

Lại có nữ hài tử thổ lộ với Thẩm Chi Nhất, lúc này đây, anh không có vứt bỏ thư tình của đối phương, mà là cầm ở trong tay, lại trùng hợp bị Giang Nam nhìn thấy.

Thẩm Chi Nhất có chút hoảng loạn, đem thư tình giấu ở phía sau.

Giang Nam thấy được, vốn định đi về phía trước, lại xoay người rời đi.

Thẩm Chi Nhất đi theo chạy ra ngoài, muốn tìm Giang Nam nói rõ ràng, lại nhìn không thấy bóng người.

Giang Nam trốn ở dưới cầu thang lầu một, ngồi xổm khóc lên.

Anh có thể đối nữ sinh khác tốt như vậy, vì cái gì đối cô lại nghiêm khắc như vậy.

Cũng đúng, anh là người ưu tú như vậy, đương nhiên muốn một cô gái thật tốt, mới có thể xứng với anh.

Nếu lúc trước không có cãi nhau, có phải hay không, cô hiện tại liền có cơ hội nói với anh một câu, chúc mừng tốt nghiệp ?

Cô không biết chính là, đồng dạng một câu, Thẩm Chi Nhất cũng tưởng đối với cô nói.

Nhưng bọn họ cũng không có cơ hội.

Anh đi Bắc thành xa xôi, cô đi Nam thành xa xôi. Khoảng cách ở giữa bọn họ, lớn đến hai người đều cảm thấy đoạn tình cảm này sẽ không có bất luận kết quả gì.

Cứ như vậy, yêu thầm bị thiếu nam thiếu nữ bóp chết trong sự hiểu lầm, nhát gan và lòng tự trọng.

Vào đêm khai giảng của đại học năm nhất, ký túc xá chơi lời thật lòng đại mạo hiểm.

Thẩm Chi Nhất bị yêu cầu gọi điện thoại cho mối tình đầu.

Anh gọi vào điện thoại của Giang Nam, nhưng đối phương không bắt máy.

Sau lại, anh lại thêm WeChat của cô,cũng không có thông qua.

Đoạn thời gian kia, anh cũng không biết chính mình như thế nào lại đây, mỗi ngày ngâm trong phòng thí nghiệm, bất tri bất giác, liền thành lão sư.

06

Thẩm Chi Nhất ở hệ vật lý nhìn thấy Giang Nam ánh mắt đầu tiên, liền nhận ra cô.

Cô sinh động hoạt bát, giống mặt trời rực rỡ, cùng trước kia không giống nhau, nhưng càng lóa mắt.

Anh không nghĩ tới, pháp tắc vận hành của thế giới, còn sẽ xuất hiện cơ hội như vậy.

Từ một khắc lại lần nữa gặp được kia, Thẩm Chi Nhất liền biết, chính mình nhất định sẽ luân hãm.

Quả nhiên, cũng đi bước một luân hãm.

Thế giới này nhiều người như vậy, cố tình là bọn họ ngồi ngồi cùng bàn, cố tình là bọn họ lại gặp lại.

Cố tình anh thích cô, cô cũng thích anh.

Này có lẽ gọi là định mệnh.

Làm hạng mục đã khuya ngày đó, anh đưa cô về dưới ký túc xá.

Nhìn bóng dáng của cô, anh nhịn không được kêu một tiếng tên cô.

Sau lại, anh giải thích với cô, là nghĩ giải thích rõ ràng hiểu lầm năm đó.

Kỳ thật, điều anh muốn nói chính là, Giang Nam, gặp được em, anh thật vui vẻ.

Thế giới này cùng anh dự đoán không có bất luận cái gì lệch lạc.

Bởi vì nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng.

          _____ HẾT _____

Lời người đăng:  Chúc cho mỗi cô gái chúng ta dù có trải qua bao nhiêu khó khăn cũng sẽ được hạnh phúc giống Giang Nam vậy, tìm được cho mình một Thẩm Chi Nhất. ^o^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #3s#hiendai