phiên ngoại 1: Mềm cứng không ăn?


01

Cao nhị khai giảng lần đầu tiên phân chỗ ngồi, sơ đồ chỗ ngồi là dựa theo thứ hạng. Từ 1 đến 8, ngồi ở cột đầu tiên cạnh cửa sổ, sau đó lấy loại này tới lần nữa.

Giang Nam thi kì thi đầu vào có văn khoa kéo đế, còn có tự thân nỗ lực,đã đạt điểm cao thứ chín trong kì thi, ngồi ở bên cạnh Thẩm Chi Nhất.

Cô nghe nói qua cậu ta, cái kia quái vật mỗi lần thi cử đều ở trong top 3 toàn khối, hơn nữa toán lý hóa thường xuyên thi được điểm tuyệt đối.

Đương nhiên, cô cũng nghe nói cái này kêu Thẩm Chi Nhất quái vật thực được hoan nghênh. Lúc cao nhất , liền có cao nhị học tỷ theo đuổi cậu ta.

Trong tiết mghệ thuật, học tỷ ở biểu diễn xong sau, quang minh chính đại thổ lộ Thẩm Chi Nhất, nháo đến toàn giáo ồn ào huyên náo.

Đại khái là từ lúc ấy, Nhất Trung không có ai là không biết Thẩm Chi Nhất.

Giang Nam là cảm thấy Thẩm Chi Nhất rất tuấn tú, nhưng nửa ngày nhảy không ra một cái thí, cũng rất buồn chán. Hai người ngồi cùng bàn một tuần, liền một câu cũng chưa nói qua.

Thẳng đến ngày nọ, Giang Nam đang ngủ say cảm giác có người ở chọc chọc bả vai mình, cô mở mắt ra, nhìn người bên cạnh , mang theo mông lung buồn ngủ hỏi: "Làm sao vậy."

Thẩm Chi Nhất quơ quơ trong tay bài thi: "Tôi muốn đi văn phòng."

Giang Nam không hiểu, cậu ta muốn đi văn phòng, chọc chính mình bả vai làm gì?

Thẩm Chi Nhất tựa hồ là cười, "Phiền toái nhường một chút."

Khi Giang Nam ngủ , chiếc ghế dựa về phía sau, chặn lối đi duy nhất của Thẩm Chi Nhất.

Cô nghe anh nói xong, vội vàng ngồi dậy, đem ghế đi phía trước lôi kéo.

Thẩm Chi Nhất đi ra phòng học sau, sau bàn Hạ Tiểu Minh lại chọc chọc Giang Nam, cười nói: "Cậu nhưng đừng ngủ tiếp, bằng không Thẩm Chi Nhất lại muốn ở bên ngoài trạm một tiết học."

"Lại?" Giang Nam nghi hoặc.

Giang Nam mới biết được Thẩm Chi Nhất mỗi lần nghĩ ra đi khi, cô đều đang ngủ. Mà anh trước nay không quấy rầy quá cô, trừ bỏ giống hôm nay như vậy "Không thể không" thời khắc.

"Cậu nói cậu ta có phải hay không thích cậu a?" Sau bàn vui đùa, làm Giang Nam sửng sốt một chút.

Cô biết chuyện này không có khả năng, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Những lời này tựa như chìa khóa chiếc hộp Pandora , từ sau lúc đó hết thảy đều trở nên không giống nhau.

Thẩm Chi Nhất khi về phòng học , ngoài ý muốn nhìn đến Giang Nam không ngủ.

Hơn nữa phía sau lưng cùng bàn học ở giữa lưu ra rất lớn khe hở, anh nhẹ nhàng là có thể đi vào.

Thẩm Chi Nhất ngồi xuống, nhìn chằm chằm bài thi viết màu đen bút lông , bỗng nhiên xuất thần, trong đầu tất cả đều là nữ hài mới vừa tỉnh ngủ câu kia: "Như thế nào lạp?"

Mềm mềm mại mại, giống như dừa nhung tơ bánh gạo nếp anh ăn tuần trước.

Giang Nam bò mệt mỏi, tưởng đổi cái phương hướng ngủ. Vừa mở mắt, lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Chi Nhất , cô nháy mắt không còn buồn ngủ , sờ sờ miệng mình, giống như cũng không chảy nước miếng.

Cô ngồi ngay ngắn, liếc hướng Thẩm Chi Nhất, đối phương còn nhìn chằm chằm cô xem.

Cô có chút ngượng ngùng hỏi: "Xem tôi làm gì?"

Thẩm Chi Nhất thu hồi ánh mắt, không có nói thật. Cho tới nay, anh đều là cùng nam sinh ngồi ngồi cùng bàn, Giang Nam là cái thứ nhất nữ sinh ngồi cùng bàn với anh.

Anh chưa từng thấy qua bộ dáng nữ sinh ngủ, nhưng mỗi lần xem Giang Nam ngủ say như vậy, đều nhịn không được nhiều xem hai mắt.

Anh hoài nghi chính mình có bệnh.

Qua hai ba giây, Thẩm Chi Nhất mới trả lời: "Bằng không, hai ta đổi vị trí, tôi ngồi bên ngoài, cậu ngồi bên trong, như vậy ngủ ngon hơn."

Giang Nam mặt lập tức đỏ. Cậu ta đây là chế nhạo cô yêu ngủ, vẫn là thật sự muốn cho cô ngủ?

Nhưng là mỗi lần chậm trễ anh không thể đi ra ngoài, Giang Nam cũng ngượng ngùng.

Cô đành phải "Nga" một tiếng, gật đầu đáp ứng rồi, "Kia nếu là lão sư hỏi tới làm sao bây giờ."

"Tôi đi nói." Thẩm Chi Nhất ngữ điệu lạnh lẽo, Giang Nam đoán không ra đối phương rốt cuộc là có ý gì.

"Cậu đi nói...... Nói cái gì......"

Nhưng đừng tình hình thực tế nói, nói  em ngồi cùng bàn thích ngủ, em ngồi bên trong không có phương tiện.

Thẩm Chi Nhất trêu chọc Giang Nam, "Còn có thể nói cái gì, nói cậu thích ngủ, chậm trễ tôi."

Giang Nam mặt lại đỏ, bị Thẩm Chi Nhất làm cho tức giận. Anh như thế nào có thể như vậy cùng lão sư nói đi, tuy rằng là lời nói thật.

Giang Nam không nói nữa, nhưng trong giờ học vật lý , cô bắt đầu múa bút thành văn, cải tà quy chính, làm Thẩm Chi Nhất đối cô lau mắt mà nhìn.

Thẩm Chi Nhất đương nhiên cảm thấy được Giang Nam bất đồng, anh không quá lớn phản ứng.

Lúc tan học , anh đi cùng chủ nhiệm lớp nói, chính mình ngồi ở bên cửa sổ phản quang, tưởng cùng Giang Nam đổi vị trí, Giang Nam cũng đồng ý.

Chủ nhiệm lớp cảm thấy cũng không phải cái gì chuyện đại sự, không nhiều lời.

Đổi chỗ ngồi sau, Giang Nam nội tâm hoảng sợ, thật lo lắng Thẩm Chi Nhất nói thật với lão sư , cho nên mỗi tiết khóa đều mạnh mẽ chống đỡ lên, tan học cũng không có ngủ , chỉ đối với sách giáo khoa ôn tập.

Thẳng đến có một ngày, cô muốn đi thượng WC, lại nhìn đến Thẩm Chi Nhất ngủ rồi.

Người là có ba cái gấp, Giang Nam cũng tưởng nói nhịn một chút liền đi qua, không nghĩ tới chính là nhịn không được.

Cô ngượng ngùng mà chọc chọc bả vai Thẩm Chi Nhất nhưng qua thật dài thời gian, đối phương cũng chưa phản ứng.

Thẩm Chi Nhất khi ngủ thích mang tai nghe thôi miên, nếu kêu không tỉnh, Giang Nam lớn lá gan, tới gần Thẩm Chi Nhất, nhẹ nhàng gỡ xuống tai nghe của anh, đang lúc muốn lại kêu một tiếng , Thẩm Chi Nhất mở hai mắt.

Kia hai mắt thực sắc bén, hoàn toàn không ngủ khi ngây thơ, anh hít sâu một hơi, hỏi: "Làm gì?"

Giang Nam gương mặt bị hơi thở của Thẩm Chi Nhất dần dần nhiễm hồng, cô nhất thời quên mất chính mình muốn làm gì, đại não trống rỗng.

Thẩm Chi Nhất đợi nửa ngày thấy đối phương không nói lời nào, chỉ là ngơ ngác mà nhìn anh, cùng mê mẩn dường như, anh nhẹ nhàng đẩy đẩy trán Giang Nam , làm cô cách chính mình xa một chút, sau đó ngồi ngay ngắn.

Giang Nam lúc này mới nhớ tới chính mình muốn đi WC, đỏ mặt chạy ra phòng học.

Giang Nam không biết chính mình là lần thứ mấy bởi vì Thẩm Chi Nhất mà đỏ mặt, nhưng cô đại khái chính là từ ngày đó bắt đầu động tâm.

Cô lần đầu tiên nghe thấy được nam sinh hương vị, nhàn nhạt tươi mát, nóng bỏng giống như ánh mặt trời  ngày hè, chỉ cần một giây là có thể đem mặt cô đỏ bừng.

Thẩm Chi Nhất cũng không biết chính mình là ngày nào đó bắt đầu bị ma quỷ ám ảnh.

Có một hôm về nhà, anh nhìn đến em gái Thẩm Duy Nhất đang ghé vào ngủ trên bàn ở trong thư phòng, nhìn chằm chằm bóng lưng đang ngủ say, Thẩm Chi Nhất phảng phất như ma nhập.

Sau đó anh đi qua, dùng đồng dạng lực độ chọc chọc bả vai Thẩm Duy Nhất, vị trí giống như khi chọc Giang Nam.

Anh nhìn đến Thẩm Duy Nhất nhíu mày, tức giận mà nói, "Làm gì!"

Thẩm Chi Nhất nói: "Nói một câu, như thế nào lạp."

Thẩm Duy Nhất cảm thấy Thẩm Chi Nhất có tật xấu, nhưng xem ở anh trai nghiêm túc nói chuyện như vậy, thử lại biểu diễn hỏi: "Như thế nào lạp?"

Thẩm Chi Nhất không nói chuyện, đem cặp sách ném tới ghế trên, về  phòng mình.

Mấy ngày này, câu kia mềm mại thanh âm luôn là chui vào trong đầu anh, thậm chí là trong mộng.

Thẩm Chi Nhất nằm ở trên giường, không thể hiểu được lại nghĩ tới Giang Nam.

Con gái theo đuổi anh rất nhiều, cô không phải đẹp nhất, nhưng anh đối cô, trong lòng chính là có loại nói không nên lời cảm giác.

Cái loại cảm giác này giống như là một đôi chân thon dài , câu đến anh hormone xao động.

Thẩm Chi Nhất trở mình, mở mắt ra nhìn vách tường trắng , lại đột ngột nhìn ra thân ảnh của Giang Nam.

Cô kỳ thật cũng đẹp, chính là cả ngày ăn mặc to rộng giáo phục, nhìn không ra tới. Hôm nay lúc hai người dựa vào rất gần, anh nhìn kỹ xem ngũ quan của cô, không có gì khuyết điểm.

Nói đến có điểm biến thái, không biết vì cái gì, anh đặc biệt thích xem cô làm không ra đề tới khi ẩn nhẫn tự hỏi bộ dáng, trên trán ngọn tóc có chút hỗn độn, nhấp chặt môi băng thành một cái tuyến.

Sau đó đem sách bài tập đẩy hướng anh, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Chi Nhất, cái này đề giải như thế nào nha?"

Thẩm Chi Nhất đột nhiên cười, buồn cười xong sau, anh lại ngây ngẩn cả người.

Giữa hè đã qua đi, trong phòng đóng chặt cửa sổ, sinh ra một cổ khô nóng.

Thẩm Chi Nhất nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một cô gái da trắng mịn màng, ánh mắt cô như nai con giống nhau tràn đầy ngây thơ, nói chuyện thanh âm mềm mại, ngọt ngào, làm người nhịn không được tưởng cắn một ngụm, nếm thử hương vị.

Anh đây là làm sao vậy, là, điềm báo phát xuân sao?

Thẩm Chi Nhất có điểm sợ hãi. Anh chưa từng suy nghĩ qua phương diện này , cho nên cũng không chút do dự cự tuyệt những người cùng anh thổ lộ.

Anh muốn thi vật lý thi đua, anh muốn thi vào A đại.

Anh so với ai khác năng lực khắc chế đều mạnh.

Anh không thể quỳ gối ở dưới váy thạch lựu của cô.

02

Cao nhị khoa học tự nhiên khó khăn càng tăng lên, Giang Nam lúc trước nghe lời mẹ nói, lựa chọn khoa học tự nhiên sau, thành tích học tập giảm sút rất nhiều.

Cô cũng không phải cố ý ở trên lớp học ngủ, chính là cảm thấy như đang nghe thiên thư, quá buồn tẻ.

Khi đó cô không rõ, những cái đó DNA, cùng tinh cầu ở giữa lực hấp dẫn rốt cuộc có nghĩa là gì.

Cho đến khi nhìn đến thành tích kiểm tra hàng tháng, Giang Nam lòng tự trọng hoàn toàn sụp đổ. Giang Nam thành tích tụt xuống mười hạng, đứng thứ 19 trong lớp.

Cô nhìn nhìn bên người đồng học Thẩm Chi Nhất bài thi đạt điểm tuyệt đối , do dự mấy tiết khóa, mới lấy hết can đảm mà đối anh nói: "Thẩm Chi Nhất, cậu có thể giúp tôi học bù môn vật lý được không?"

Đệ tử tốt một câu, nhất định thắng mười năm đọc sách.

Thẩm Chi Nhất nhìn thoáng qua Giang Nam không đạt tiêu chuẩn bài thi, nhàn nhạt mà phun ra hai chữ: "Không thể."

Giang Nam không nói chuyện, cô liền biết, khẳng định sẽ là kết quả này. Cô dựa vào cái gì làm Thẩm chi nhất cam tâm tình nguyện cho chính mình học bù đâu?

Nhưng cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị.

Sau khi đàn chị học cao nhị đang theo đuổi Thẩm Chi Nhất trở thành học sinh cao tam sau, chỉ cần có thời gian, cô ấy liền đi khắp vườn trường để chặn Thẩm Chi Nhất.

Buổi chiều thứ tư , tiết thứ ba là môn thể dục, Giang Nam trốn học, một người trở về lớp học học tập.

Khi đi đến vị trí của mình, mới nhìn thấy Thẩm Chi Nhất dựa lưng vào tường, co chân ngồi xổm ở chỗ kia của tôi , chân quá dài, đơn giản liền duỗi tới rồi dưới ghế cô.

Một cái ngồi, một cái đứng, nháy mắt khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một cái giọng nữ.

"Bạn học, thấy Thẩm Chi Nhất của lớp các bạn sao?"

Thẩm Chi Nhất giơ tay, đem ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở trên môi, ý bảo Giang Nam đừng bại lộ vị trí của anh.

Giang Nam  nhíu mày, ra vẻ khó xử mà nói: "Thẩm Chi Nhất a, tôi thấy."

Thẩm Chi Nhất ngón trỏ buông xuống, Giang Nam cảm thấy ánh mắt anh một trận hàn ý.

Cô lại chỉ chỉ phương hướng phía đông, đối cô gái nói: "Vừa rồi hình như chạy hướng đó."

Giang Nam nói xong, ngồi ở trên vị trí của Thẩm Chi Nhất.

Cô gái kia lưu lại một câu "Cảm ơn", rồi bỏ chạy như một cơn gió.

Thẩm Chi Nhất đứng dậy, vỗ vỗ trên người tro bụi, đối với Giang Nam không đầy đủ nói: "Cảm ơn."

Giang Nam không trả lời, yên lặng trong im lặng, hai người đem vị trí cũng thay đổi trở về.

Sau giờ ngọ trong phòng học phá lệ an tĩnh, an tĩnh đến Thẩm Chi Nhất đều cảm thấy ra một tia không thích hợp .

Quả nhiên, anh nghe được Giang Nam nói chuyện, thanh âm kia thực mềm nhẹ: "Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, liền giúp tôi học bù đi."

Thẩm Chi Nhất lui một bước, nói: "Chỉ nói lúc này đây."

Giang Nam không nói lời nào, cô nhìn chằm chằm bài thi vật lý không đạt tiêu chuẩn, quyết định đập nồi dìm thuyền.

Liền tính Thẩm Chi Nhất cảm thấy chính mình là cái đại phôi đản, cũng không tiếc.

"Vừa mới cái kia nữ sinh, có phải hay không thích cậu?"

Thẩm Chi Nhất không rõ nguyên do mà nhìn Giang Nam, này cùng giảng đề có quan hệ gì?

"Cô ấy, có phải hay không cao tam chín ban học tỷ."

Giang Nam nói xong , lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chi Nhất.

Thẩm Chi Nhất không nghĩ tới Giang Nam phải dùng một chiêu này.

Anh hừ lạnh một tiếng, đến gần chút cô gái có mái bằng trước mặt , bình tĩnh mà nói: "Uy hiếp tôi? Đáng tiếc, tôi không để mình bị đẩy vòng vòng."

"Vậy cậu sẽ không sợ tôi mỗi ngày đem hành tung của cậu đều nói cho học tỷ sao?" Giang Nam còn ở làm cuối cùng giãy giụa.

Thẩm Chi Nhất lấy qua tờ bài thi vật lý kia của Giang Nam, ở bên cạnh đạo đề kia viết phụ lục bổ sung, sau đó nói: "Tùy tiện. Liền tính cậu không nói, cũng sẽ có những người khác nói."

Giang Nam trong lòng trầm xuống, không thể nói tới là cái gì cảm giác, tựa như thời tiết ngoài cửa sổ, trước khi mùa mưa tới , luôn là ngột ngạt.

Kỳ thi giữa kỳ đến cùng với mùa mưa , thành tích ra tới ngày đó, là thứ sáu.

Giang Nam đã đứng thứ 30 trong lớp, dựa theo loại này tốc độ lui bước, không có gì bất ngờ xảy ra, kỳ thi cuối kỳ đếm ngược một người liền không phải là cô sao.

Giữa trưa mẹ gọi điện thoại dò hỏi thành tích, mẹ con hai người chưa nói mấy câu, liền cãi nhau lên.

Nghĩ ngay lúc đó tình cảnh, Giang Nam uỷ khuất mà lau nước mắt.

Thẩm Chi Nhất học xong thi đua khóa khi về lớp, nhìn đến đối phương một bên lau nước mắt, một bên quật cường mà viết bài tập, không coi ai ra gì.

Thẩm Chi Nhất đứng ở Giang Nam phía sau thời gian rất lâu, rốt cuộc mở miệng kêu một tiếng tên cô:
"Giang Nam."

Giọng của anh làm Giang Nam sợ tới mức một cái giật mình, cô hoảng loạn mà đứng lên, ở trên mặt lung tung lau một phen.

Thẩm Chi Nhất đưa khăn giấy cho cô, thanh âm so thường lui tới nhu hòa rất nhiều: "Làm sao vậy?"

Giang Nam đem khăn giấy dán ở trên mặt, tranh thủ không cho đối phương nhìn ra chính mình nan kham, kết quả nước mắt quá nhiều, khăn giấy dán trên mặt, sau khi lấy ra còn có cặn trắng lưu tại trên mặt.

Thẩm Chi Nhất chỉ chỉ vào vị trí của cặn, Giang Nam không rõ nguyên do.

Thẩm Chi Nhất lại nhắc nhở nói: "Khăn giấy."

Giang Nam phản ứng lại đây, vội vàng đi lau, chính là vỗ rất nhiều lần, đều không có vỗ rớt.

Thẩm Chi Nhất ở dưới tiền đề không lãng phí thời gian , duỗi tay giúp Giang Nam lấy rớt chút cặn trắng còn trên mặt .

Hành vi cử chỉ của anh quá mức tự nhiên, Giang Nam tự nhiên cũng không dám nghĩ nhiều.

"Cảm ơn." Giang Nam nhỏ giọng mà nói.

Thẩm Chi Nhất không trả lời, tiếp tục hỏi: "Vì cái gì khóc."

Giang Nam ngượng ngùng giảng, nhưng lại không thể không nói: "Lui bước."

Thẩm Chi Nhất ngữ khí vẫn cứ thực bình tĩnh: "Vì cái gì lui bước."

Anh cho rằng cô sẽ nói, đương nhiên là bởi vì cậu không giúp tôi học bổ túc.

Ai biết, Giang Nam lại nói: "Có thể là tôi học lý khoa không có gì thiên phú."

Thẩm Chi Nhất nhìn người lòng tự tin bị đánh thất bại thảm hại, nhẹ giọng nói: "Cũng có thể là lão Trương dạy không được."

Lão Trương, lớp bọn họ vật lý lão sư.

Giang Nam vô ngữ, loại này lời nói anh đều nói xuất khẩu, vì thế phản bác nói: "Nếu là Trương lão sư đều dạy không được, thì ai sẽ dạy được?"

Đầu thu ban đêm, chỉ có Thẩm Chi Nhất cùng Giang Nam, hai người mặt đối mặt nhìn lẫn nhau, trong không khí tĩnh đến có thể nghe được tiếng chó sủa ở nơi xa.

Lão Trương nếu là sẽ không dạy, vậy cậu nguyện ý dạy sao?

Chính là, anh không phải không muốn sao?

Giang Nam trong lòng nói thầm, nhất thời không biết nên nói chút cái gì.

Thẩm Chi Nhất không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn đối phương, chờ đợi chính mình muốn đáp án.

Anh cũng không biết vì cái gì, nhìn đến nữ hài tử khóc, liền mềm lòng.

Giang Nam là nghĩ tới cô ngồi cùng bàn có thể dạy cô, nhưng anh cũng xác thật cự tuyệt rất nhiều lần, liền uy hiếp cũng chưa dùng.

Xem Giang Nam chậm chạp không nói lời nào, lại xem cô nhu nhược đáng thương bộ dáng, Thẩm Chi Nhất chính mình mở miệng: "Thứ ba, thứ năm, 8 giờ đến 9 giờ."

Anh nói chuyện cũng không nói rõ ràng, nghe được Giang Nam vẻ mặt ngốc.

"Cái gì." cô hỏi.

"Thời gian học bù ." Anh nói.

"Cậu không phải không nguyện ý dạy tôi sao?" Giang Nam tò mò.

"Tôi đột nhiên suy nghĩ lại. Như thế nào, không muốn?" Thẩm Chi Nhất hỏi lại, anh làm việc luôn là như vậy đúng lý hợp tình.

"Nguyện ý!" Sợ Thẩm Chi Nhất đổi ý, giang Nam nói có chút cấp, cũng có chút lớn, chờ thanh âm truyền quay lại đến lỗ tai của mình, cô mới biết được, này hai chữ, nguyên lai còn có thể như vậy dùng.

Thẩm Chi Nhất nghe xong, lỗ tai cũng có chút nóng, nhưng anh vẫn là phá hư bầu không khí, cảnh cáo Giang Nam nói: "Tôi dạy cho cậu cũng có thể, bất quá,  tất cả đề tôi cho cậu giảng qua rồi, đều không thể lại sai."

Giang Nam dùng sức gật đầu, dựng thẳng lên ba ngón tay hướng Thẩm Chi Nhất bảo đảm: "Tôi thề sẽ không."

Thẩm Chi Nhất giơ tay vỗ dời tay Giang Nam, lạnh lùng mà nói giỡn: "Cẩn thận một chút, bên ngoài ở sét đánh."

Giang Nam nhấp môi, gắt gao mà nắm chặt tay mình, tuy rằng chỉ có ba ngón tay đụng phải anh, nhưng cô vẫn là cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Chi Nhất.

Cô cho rằng anh là người mềm cứng không ăn.

Nguyên lai cũng không phải.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #3s#hiendai