chương 12: phải lòng ai đó
23
Ngày đó, tôi cũng không có đi tìm Thẩm Chi Nhất, cũng không có tiến hành cái gọi là giải thích.
Sau đó tôi nằm trên giường mất ngủ. Mở to hai mắt, tôi thật sự không ngủ được, liều mạng mà muốn đi tìm Thẩm Chi Nhất.
Nhưng điều tôi để ý chính là, anh như thế nào cũng chưa cho tôi gửi WeChat.
Tôi đều phải nhịn không được, nhưng anh còn có thể nhịn xuống, điều này có phải hay không thuyết minh ,tôi kỳ thật thực bị động , anh cũng không thích tôi nhiều? Kinh nghiệm nói cho tôi hẳn là như vậy.
Tôi thở dài, mở mắt cho đến hừng đông, thẳng đến khi cơn đau đầu hành hạ mới mơ màng đi vào giấc ngủ.
Trên đường Tiểu Tiêu gọi tôi một tiếng: "Chị, đi ăn cơm."
Tôi: "Chị muốn ngủ, em đi đi." Sau lại cô ấy nói gì đó,tôi đều qua loa có lệ.
Bên tai tựa hồ có người cho tôi gọi điện thoại, tôi cũng lười trả lời.
Tiếp theo lại là tiếng gõ cửa, tôi mau phiền đã chết, ngủ đều ngủ không tốt.
Tôi xõa tóc nhìn ra cửa, sau đó thấy được Thẩm Chi Nhất. Tôi thiếu chút nữa hít thở không thông.
Tôi: "Có việc gì sao?" Tra nam. Tôi là do ai mà trở thành cái dạng như bây giờ?
Nhưng anh lại vẫn như vậy thần thanh khí sảng.
Thẩm Chi Nhất: "Trông sắc mặt em không được tốt lắm."
Sau đó anh tiến đến sờ trán của tôi.
Chúng tôi rất gần nhau, trên người anh hương vị rất dễ nghe, tôi thực sự muốn dựa đi lên , nhưng tôi tự nhủ mình không thể yêu được.
Thẩm Chi Nhất: "Em phát sốt?"
Tôi: "Giống như có một chút."
Sau đó trước mắt tôi tối sầm lại , tôi ngất đi. Là thật sự chịu đựng không nổi.
Tôi là khóc tỉnh.
Tôi mơ về trải nghiệm lúc 23 tuổi, bị phản bội, thất bại, tự tử, bỏ đi.
Năm 23 tuổi, tôi thi trượt nghiên cứu sinh, mẹ tôi rất thất vọng về tôi, mỗi ngày không chỉ có lời nói lạnh nhạt, thậm chí còn nói những lời mỉa mai,trào phúng .Tôi nỗ lực, bà chưa bao giờ xem ở trong mắt, nhưng tôi thất bại chính là sỉ nhục của bà.
Bà nói tôi không được nhận vào học cao học vì tôi không chăm chỉ, nói bộ dáng tôi như vậy thì đơn vị nào sẽ coi trọng tôi, nói tôi chính là đống bùn nhão không thể trát nổi tường.
Tôi tự tử nhưng không chết, nhưng từ đó tính tình thay đổi rất nhiều, lạnh lùng, cứng rắn, còn không thích nói chuyện.
Ngay cả vào ngày tôi được cứu thoát khỏi cảnh tự tử, mẹ tôi cũng cảm thấy tôi thực mất mặt.
Bác sĩ nói "đừng kích thích cô ấy, cô ấy đã bị trầm cảm ở mức độ vừa phải, rất nguy hiểm."
Mẹ tôi nói" vậy để nó chết đi."
Sau đó, tôi rời nhà đi, đến Giang Thành làm việc một mình trong mùa đông tuyết.
Tôi mơ thấy nơi này liền tỉnh.
Tôi khóc vì cuối giấc mơ mẹ ra nhà ga tiễn tôi đi, tôi nói lời từ biệt mẹ, tôi nói tôi nhất định sẽ sống thật tốt, sẽ trở thành niềm tự hào của mẹ, bà hãy yên tâm, tự chăm sóc bản thân thật tốt .
Tôi khóc tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi nghĩ về những gì xảy ra tiếp theo.
Bởi vì tôi không có tiền, nhiệm vụ đầu tiên của tôi là muốn kiếm tiền.
Đứng dưới trời tuyết, tôi không có nơi nào để đi, cũng không biết vì cái gì, liền nghĩ tới muốn đi KFC làm công.
Tối đó tôi liền đi làm, tôi làm được một tháng rồi thuê một căn phòng trọ nhỏ.
Trong tháng này tôi cũng nộp hồ sơ, 1 tháng sau thì tôi chính thức đi làm.
Dọc theo đường đi tôi cắn răng kiên trì lại đây, trở thành một phóng viên, viết Weibo , lại thi nghiêng cứu sinh, tôi thấy một thế giới rộng lớn hơn, gặp gỡ nhiều người hơn ,nghe được rất nhiều rất nhiều lời khen ngợi, nhưng tôi không còn quan tâm nữa.
Nếu 23 tuổi năm ấy, tôi có được những thứ này thì tốt rồi.
"Giang Nam."
Tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Chi Nhất.
"Làm sao vậy?" Anh đỡ tôi dậy, sau đó bật đèn đầu giường lên.
Tôi vừa phát hiện ra tôi đang ở trên giường của anh.
Đây không phải là mơ đi, tôi lập tức cảnh cáo bản thân phải kiềm chế.
Tôi lau lau nước mắt, lắc lắc đầu ,nói: "Không có việc gì".
Sau đó lại trừu vài cái.
Thẩm Chi Nhất nâng mặt tôi lên, khóe miệng cong cong, đưa tay lau nước mắt cho tôi.
Không sợ sự nghiêm khắc của Thẩm Chi Nhất, liền sợ sự dịu dàng của anh.
Sau đó, anh nhẹ nhàng mà hôn lại đây.
Tôi nhắm mắt lại, không chống cự, phảng phất còn đang nằm mơ.
Anh hôn lần nữa, lúc này đây không như vậy đơn thuần, đầu lưỡi của anh liếm liếm lên miệng tôi.
Cả người tôi như bị điện giật.
Khắc chế. Tôi cảnh cáo chính mình.
Nhưng khi anh lại hôn qua, tôi liền thất thủ, anh hôn đến ôn nhu lại bá đạo, không mau nhưng dùng sức, đầu lưỡi câu lấy tôi, một tay vẫn ôm cổ tôi, không để tôi có chỗ nào để trốn.
Đột nhiên, vang lên một trận tiếng đập cửa, tôi sợ tới mức run lên.
Nụ hôn liền kết thúc, Thẩm Chi Nhất ôm tôi vào lòng, chúng tôi yên lặng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Rốt cuộc, việc bị các bạn học phát hiện, đặc biệt là một người nhạy bén như Phương Chu Chu là điều không tốt chút nào.
Giọng nói ngoài cửa là tiếng Anh, là một người khác. Thẩm Chi Nhất ôm tôi cười. Sau đó lại nâng lên mặt tôi.
Mặt của tôi hẳn là rất đỏ, anh cười nói: "Giang Nam, vấn đề ngày hôm qua em còn không có trả lời anh đâu. "
Tôi gật đầu nói: "Ừm, tuy rằng thư tình không phải của em, nhưng em thích anh là thật."
Thẩm Chi Nhất nhìn tôi, trong mắt đều là yêu thương.
Anh cúi đầu cười, mái tóc cứng chạm vào mặt tôi.
Tôi ngượng ngùng: "Anh cười cái gì."
Thẩm Chi Nhất: "Cảm thấy rất thú vị."
Tôi: "Vậy còn anh, anh thích em từ khi nào?"
Thẩm Chi Nhất: "Em có nhớ ngày đó anh cũng ngủ gật trong phòng thí nghiệm không. Lúc ngủ, anh chỉ nhìn em như vậy, lại đột nhiên rất muốn hôn em."
Tôi còn tưởng rằng đó là ngày chúng tôi ngủ trên giường với nhau.
Tôi: "Vậy anh muốn bơi với em là có ý gì? Anh thật sự cảm thấy cùng con gái cùng nhau bơi lội không có gì sao ?"
Bóng đen chiếu vào trên đầu Thẩm Chi Nhất khiến anh càng thêm ôn nhu, "Đương nhiên không phải."
" Là cảm thấy em đáng yêu,mới tìm em."
Tôi: "Anh cảm thấy em đáng yêu?"
Thẩm Chi Nhất yên lặng nhìn tôi: "Anh cũng thấy em tỏa sáng."
Anh dùng ngón cái cùng ngón trỏ ý bảo, "Cũng cảm thấy em so với anh nhỏ một chút."
Tôi sửng sốt. Hóa ra là anh đã sớm ám chỉ với tôi, mà tôi chỉ là không thể tin được thôi.
Tôi thực cảm động , tôi một khi cảm động liền càng dễ dàng thổ lộ, "Thẩm Chi Nhất, anh có biết tại sao bút danh của em được gọi là Tam điểm thủy không? "
Thẩm Chi Nhất: "Bởi vì sông Giang Nam là Tam điểm thủy."
Tôi lắc đầu: "Bởi vì Giang của Giang Nam cùng Thẩm của Thẩm Chi Nhất đều là Tam điểm thủy."
Tôi quên nói với thực tập sinh rằng có một lý do rất quan trọng khác khiến tôi có thể kiên trì viết nhiều năm như vậy - bút danh của tôi kêu là "Tam điểm thủy".
Bất cứ khi nào tôi viết dưới bút danh này, liền sẽ phá lệ làm hết sức mình cùng nghiêm túc.
Trong đó, có sức mạnh của Thẩm Chi Nhất. Tôi không thể làm cho Thẩm Chi Nhất mất mặt.
Phương Chu Chu nhìn người thực sự rất chính xác, cậu ấy nói rằng tôi là người của Thẩm Chi Nhất, tôi thực sự là như vậy.
Trong những năm qua, tôi vẫn luôn đều sống ở dưới các loại cổ vũ của anh, mặc dù anh không hề biết điều đó.
Căn phòng không sáng đèn, sắc trời lại tối sầm xuống dưới, bầu không khí thổ lộ vẫn chưa trôi qua.
Không kìm được, tôi thoát ra khỏi chăn bông, ôm cổ Thẩm Chi Nhất hôn lên. Tôi hô hấp có chút dồn dập. Anh cũng thế. Rốt cuộc cả hai chúng tôi đều độc thân thời gian rất lâu.
Anh đỡ eo tôi, để tôi ngồi ở trên người anh , tiến công vô cùng dữ dội.
Anh hôn xuống cổ tôi ,hôn trực tiếp lên ngực tôi qua lớp vải pyjama mỏng. Áo sơ mi rơi xuống đất, áo ngắn bị ném xuống đất, tiếp theo là quần cùng quần lót.
Thời gian trôi chậm, nhưng tiến độ của Thẩm Chi Nhất rất nhanh.
Anh đang nằm trên người tôi, thân mình nóng bỏng.
Sau đó anh nâng một chân của tôi lên, hôn lên ngực tôi, đột nhiên một cái miệng ngậm lấy tiểu quả nho của tôi.
Tôi kiềm chế để không kêu ra tiếng. Chiếc giường mềm mại, anh đè nặng tôi hãm rồi lại hãm xuống, tôi dễ chịu đến gần như vỡ vụn.
Đôi chân của tôi ngày càng yếu đi, nghĩ về việc anh đã từng nghiêm túc như thế nào , hiện tại lại như vậy điên cuồng, dục vọng liền che mờ mắt anh.
Anh không phải cái gì cũng đều không hiểu a.
Thẩm Chi Nhất cắn cằm tôi, tay lại nắm ngực tôi.
Lẩm bẩm nói: mềm quá a.
Sau đó liền tiến vào trong thân thể của tôi.
Tôi nhịn không được ôm sát cổ anh, ở bên tai anh nhỏ giọng thở hỗn hỗn.
Thẩm Chi Nhất: "Giang Nam, chịu đựng anh, thả lỏng."
Tôi tưởng ân một tiếng, nhưng khi ra miệng biến thành ưm.
Tôi thực sự không phải cố ý.
Nghe thấy giọng tôi, Thẩm Chi Nhất lại đi vào một chút.
Anh tựa hồ cọ tới rồi cái gì, tôi chỉ cảm thấy cả người bị điện giật, có chất lỏng chảy ra.
Anh rên rỉ một tiếng, tiếp tục hướng bên trong đẩy.
Tôi ôm cổ anh chặt hơn một chút.
Thẩm Chi Nhất: "Cách âm ở đây rất tốt. Em có thể gọi ra,chỉ có chúng ta hai cái. Tùy tiện một chút không sao đâu."
Giọng anh thực nhẹ nhàng, mang theo hơi thở dừng ở trên người tôi, hoàn toàn khác với mọi khi.
Tôi mắc cỡ không chịu nghe lời: "Em không gọi".
Anh cắn cắn lỗ tai tôi, cười nói: "Vậy em nhịn xuống."
Là nhịn không được.
Khi anh toàn bộ tiến vào, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Chi Nhất thường ngày áo mũ chỉnh tề đang ở trên người tôi làm càn, thì một luồn điện xẹt qua dưới thân tôi.
Cuối cùng chúng tôi ai cũng chưa nhịn xuống, ôm lẫn nhau, để cơ thể phản ứng dẫn dắt , sảng thời gian rất lâu.
Thẩm Chi Nhất ôm tôi ở trên giường, ôm một hồi rồi lại cứng rắn.
Tôi xoa xoa eo, trực tiếp cự tuyệt: "Em không được, em phải nghỉ ngơi một lát."
Thẩm Chi Nhất hướng tôi làm nũng: "Vậy thì em có thể giúp anh được không?"
Tôi: "Em còn sinh bệnh đâu, anh đối đãi với bệnh nhân như vậy sao?".
Thẩm Chi Nhất thực ủy khuất: "Anh vốn dĩ không nghĩ như vậy, nhưng là vừa rồi em ôm anh, anh liền nhịn không được."
Tôi chôn ở trong lòng ngực anh cười, nói: "Vậy anh liền nói sảng không sảng."
Anh ngượng ngùng cười nói: "Sảng."
Sau đó nói: "Cho nên lại cứng."
Tôi vuốt tóc Thẩm Chi Nhất, nhẹ nhàng nói:"Ngày mai đi."
Thẩm Chi Nhất: "Ngày mai sẽ về nhà.Trên máy bay em như thế nào làm?"
Tôi: "Đúng ha, vậy xuống máy bay em qua nhà anh".
Thẩm Dịch thực kinh hỉ: "Thật sao?"
Tôi: "Ừm, thật mà."
Thẩm Chi Nhất ngoan ngoãn nghe lời: "Vậy anh đi tắm."
Tôi: "Anh không muốn em giúp anh."
Chúng tôi đều là lần đầu tiên, nói thẳng ra như vậy, hai người cũng không có ngại ngùng.
Thẩm Chi Nhất cười, anh làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này: "Lấy đến đây đi, đưa tay cho anh."
Tôi đưa tay ra khỏi chăn, hướng về phía anh, anh hôn hôn ,nói: "Thật vất vả."
Tôi: "Có thể làm anh hạnh phúc, vinh hạnh của em."
Thẩm Chi Nhất: "Nếu như em lại dụ dỗ anh như thế này, anh sẽ đến thật."
Thẩm Chi Nhất nắm tay của tôi xuống phía dưới, rồi kéo tôi vào lòng.
Tôi làm theo tiết tấu của anh, sau đó tôi nghe thấy tiếng anh thở dốc, kêu rên trên đỉnh đầu tôi, thân mình căng chặt đến thiếu chút nữa đem tôi xoa tiến thân thể anh.
Tôi cũng lên tới cảm giác. Vì thế, tôi cắn cắn cằm anh, lại cắn cắn hầu kết của anh.
Anh liếc nhìn tôi, hai chúng tôi ở phương diện này rất có ăn ý.
Vì thế, anh lại đè lên tôi một lần nữa.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Phương Chu Chu: "Thẩm lão sư ,thầy có ở đây không?"
Cao trào sắp đến rồi, Thẩm Chi Nhất vẫn không ngừng di chuyển trong cơ thể tôi. Chúng tôi không có thời gian để đối phó với cậu ta.
Giọng của Tiểu Tiêu vang lên: "Phỏng chừng là thầy và Giang Nam cùng nhau đi ra ngoài rồi, nhưng sao điện thoại di động của hai người lại không kết nối được?"
Mặt tôi đỏ lên, cơ thể căng cứng, Thẩm Chi Nhất liền tước vũ khí.
Ngoài cửa là hai học sinh, còn bên trong cánh cửa là chúng tôi vừa chiến đấu xong.
Chu Chu đột nhiên nói: "Tôi biết rồi."
Thẩm Chi Nhất có chút bất mãn: "Cậu ta biết cái gì , mỗi ngày liền biết quấn lấy em."
Tôi: "Chắc Chu Chu biết chúng ta đang làm chuyện xấu."
Thẩm Chi Nhất nhíu mày: "Như thế nào cùng anh lên giường là làm chuyện xấu vậy."
Sau đó anh cúi đầu xuống cắn một ngụm vào ngực tôi.
Tôi đẩy đầu anh ra: "anh vẫn là ngẫm lại ngày mai đối mặt với học sinh của mình như thế nào đi, em bây giờ chính là học sinh của anh."
Thẩm Chi Nhất trong lòng phân thật sự rõ ràng: "Em không phải học trò của anh. Em là học trò của giáo sư Triệu."
Tôi: "Thật sự không quan hệ sao."
Tôi lo lắng rằng mối quan hệ thầy trò sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Chi Nhất.
Thẩm Chi Nhất "Ân, em vốn dĩ không phải học sinh của anh."
Tôi: "Vậy thì chúng ta không cần giấu giếm nữa".
Thẩm Chi Nhất: "Tại sao lại giấu diếm?"
Anh vẫn là ôm tôi, hỏi: "Có đói bụng không?".
Tôi: "Không đói bụng. Em muốn ngủ một lát"
Thẩm Chi Nhất nhét tôi vào chăn bông nói, "Được."
Tôi ôm Thẩm Chi Nhất, anh cũng ôm tôi.
Tôi ngủ ,còn anh đang xem luận văn của học sinh trên điện thoại của anh.
Tôi nghĩ cùng anh cả đời như vậy.
Mãnh liệt làm tình, nằm ở trong lòng ngực anh ngủ.
Sau sự kiện, nhóm chúng tôi chạy trở về Bắc thành, lúc này đã là cuối tháng 10.
Trên máy bay, tôi ngồi bên cạnh Thẩm Chi Nhất, anh mặt ngoài bình đạm, nhưng tay lại nắm lấy tay tôi.
Tôi không quá thói quen, liền ném ra: "Sẽ bị nhìn thấy."
Thẩm Chi Nhất bất mãn: "Thấy thì thế nào, anh còn lấy không ra tay sao?"
Tôi: "Không phải, anh còn lấy ra tay sao .Chỉ là em hơi xấu hổ thôi."
Thẩm Chi Nhất nghe lời tôi một lần, anh nhéo nhéo tay tôi, sau đó giấu ở phía dưới thảm, không quang minh chính đại như trước nữa, nhưng chân lại đi theo nhẹ nhàng dựa vào trên đùi tôi.
Tôi cười với anh: "Vậy em ngủ đây."
Tối hôm qua tôi căn bản không có nghỉ ngơi tốt, Thẩm Chi Nhất lăn lộn tôi một hồi lâu, nói để tôi đi rồi kéo tôi lại, cuối cùng khi tôi trở về phòng thì đã là hơn một giờ, Tiếu Tiếu đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Sáng nay khi thức dậy, tôi đau nhức khắp người, giờ chỉ muốn bồi bổ sức lực.
Nhưng mà, Thẩm Chi Nhất lại phàn nàn tôi: "Em rốt cuộc ngủ."
Trong chuyến bay, chúng tôi có một bữa ăn.
Thẩm Chi Nhất gọi tôi dậy, tôi buồn ngủ quá, nói: "Em không ăn."
Thẩm Chi Nhất: "Ăn vài miếng đi, hạ cánh cũng đã là nửa đêm, em đói bụng làm sao bây giờ."
Tôi không để ý đến anh, tiếp tục ngủ .
Khi chuẩn bị xuống máy bay, tôi hoàn toàn tỉnh táo, trong chốc lát chơi điện thoại, trong chốc lát nói chuyện phiếm với Chu Chu ở hàng ghế bên cạnh.
Thẩm Chi Nhất thở dài. Tôi im lặng.
Thẩm Chi Nhất: "Tại sao không nói?"
Tôi: "Anh có phải hay không chê em ồn ào."
Thẩm Chi Nhất: "Không có, anh ngại Phương Chu Chu ồn ào."
Tuy rằng, nhưng là, tôi cảm thấy trong lòng ngọt ngào như có một viên đường tan ra.
Sau đó tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Chi Nhất.
Thẩm Chi Nhất: "Buổi tối tới nhà của anh?"
Anh nằm xem tôi, tôi gật đầu thực hiện lời hứa của mình.
Lần trước tôi đã đáp ứng sẽ đến nhà anh.
Thẩm Chi Nhất cười, nắm lấy tay tôi, nhắm mắt lại.
Khi bắt taxi trở lại trường, Phương Chu Chu nói: "Giang Nam, muộn quá rồi, có cần tôi đưa cô đi không?"
Tôi: "Không cần, bạn tôi tới đón tôi."
Thẩm Chi Nhất vẫn đứng bên cạnh tôi ,không nói chuyện.
Phương Chu Chu liếc nhìn tôi trước khi rời đi, nghiêm túc nói: "Giang Nam, bảo vệ tốt chính mình."
Phương Chu Chu quả nhiên biết mọi thứ. Tôi bước đến, xoa xoa mặt cậu ta, nói: "Cảm ơn".
Phương Chu Chu: "Tôi sẽ giữ bí mật, tôi đã nói rồi, hai người rất xứng đôi."
Tôi gật đầu, nhớ ra cậu ấy đã nói với tôi rằng cậu ấy có một người chị gái, nhưng đối với cậu ấy không tốt.
Phương Chu Chu là một cậu bé rất nhạy cảm nhưng tốt bụng.
Mọi người rời đi rồi, Thẩm Chi Nhất đưa tay về phía tôi, tôi đưa tay ra, anh nhẹ nhàng nắm lấy, như vậy tự nhiên.
Sau đó anh nói: "Đưa hành lý cho anh."
Nga, anh muốn giúp tôi xách hành lý nha. Nhưng vẫn nắm tay của tôi.
Tôi: "Em chính mình xách đi, lại không nặng ".
Anh lôi kéo đi rồi một hồi, lúc này mới đem hành lý đưa cho tôi, nắm tay của tôi đi tới đình viện của trường học.
Hai giờ đêm, con đường vắng lặng không một bóng người.
Lúc chúng tôi đến nhà Thẩm Chi Nhất đã là hai giờ rưỡi.
Thẩm Chi Nhất: "Tắm rửa ngủ đi."
Như vậy nhanh chóng thật đúng là xấu hổ đâu.
Tôi: "Em đói bụng."
Thẩm Chi Nhất vừa đun nước sôi vừa nói: "Anh đã làm em ăn trên máy bay."
Tôi: "Em muốn kêu bữa ăn khuya."
Thẩm Chi Nhất cũng dung túng tôi: "Được rồi, ăn cái gì."
Tôi cầm điện thoại lên lướt, liền nghe Thẩm Chi Nhất nói: "Giang Nam, anh nấu mì ăn liền cho em là được,chờ cơm tới rồi trời đều sáng."
Bữa ăn khuya thực mau có được không, nhưng là tôi còn chưa có ăn qua cơm do Thẩm chi nhất nấu đâu.
Tôi: "Được rồi, đánh một quả trứng."
Thẩm Chi Nhất: "Ừm. Em trước đi tắm rửa."
Tôi ngẩng đầu xem anh , tổng cảm thấy anh ở cùng tôi đùa giỡn lưu manh, nhưng người ta rất nghiêm túc.
Anh thật là mỗi lần đều như vậy.
Tôi đi tắm rửa. Khi tôi ra, Thẩm Chi Nhất đã làm xong bữa ăn.
Hai quả trứng, một cái cánh gà, còn có rau xanh.
Tôi: "Anh không ở nhà lâu như vậy, ở nhà còn có đồ ăn.
Thẩm Chi Nhất: "Mẹ anh tới."
Tôi có chút kinh hoảng: "Vậy anh còn để cho em tới?"
Thẩm Chi Nhất: "Em hoảng cái gì, hôm qua bà lại đi rồi. Bọn họ tới xem em gái anh."
Tôi: "Em gái?"
Thẩm Chi Nhất: "Ừm , của em cô em chồng."
Tôi mặt già đỏ lên.
Thẩm Chi Nhất: "Em ăn cơm trước, anh đi tắm rửa."
Đầu tôi càng thấp, là tôi quá không đứng đắn sao? Lúc này có thể không hiểu sai?
Tôi tắm, anh tắm, làm gì nha!
Bữa cơm này tôi ăn đến đặc biệt thấp thỏm, thế cho nên Thẩm Chi Nhất tắm rửa xong đi ra ,tôi vẫn đang ăn.
Thẩm Chi Nhất ngồi bên cạnh tôi không nói lời nào, trên người anh tản ra mùi thơm cùng tôi giống nhau.
Vừa rồi tắm rửa tôi dùng sữa tắm của anh.
Loại cảm giác này tựa như chúng tôi là một.
Tôi hơi xấu hổ: " Anh ngồi bên cạnh em làm gì?"
Thẩm chi nhất cười, "Không làm sao, em mau ăn."
Tôi: "Ăn cơm đến từ từ ăn."
Thẩm Chi Nhất: "Phải không, vậy em có thể lại chậm một chút."
Đây là ở châm chọc tôi, tôi nghe ra tới.
Ăn đến lại chậm, mì gói có thể có bao nhiêu, không mất bao nhiêu thời gian vẫn là thấy đáy.
Ngay khi chén của tôi vừa mới buông xuống, Thẩm Chi Nhất đã kéo cổ tay tôi.
Lòng bàn tay anh nóng bỏng.
Tôi chợt nhớ tối hôm qua, anh nói để cho tôi tới nhà anh, tôi liền tới rồi.
Bàn tay anh lướt qua cổ tay, qua lòng bàn tay tôi , năm ngón tay hơi dùng một chút lực, liền cùng ngón tay tôi đan chéo vào nhau.
Tôi nổi da gà, anh cũng vậy.
Thẩm Chi Nhất kéo tôi vào lòng, vùi đầu vào cổ tôi, nói: "Lại mềm, lại thơm."
Tôi: "Cùng anh một cái mùi thơm."
Thẩm Chi Nhất: "Anh đây thơm sao?"
Tôi gật đầu. Thẩm Chi Nhất cười cười nói: "Kia cơm thơm sao."
Tôi: "Ừm."
Thẩm Chi Nhất ôm mặt, ngửi ngửi môi của tôi, nói: "Xác thực rất thơm."
Tôi hôn hôn lên mặt Thẩm Chi Nhất, anh quá đáng yêu.
Thẩm Chi Nhất: "Cứ như vậy?"
Tôi hôn hôn môi anh.
Thẩm Chi Nhất liền chờ tôi chủ động đâu, anh ôm eo tôi đẩy về phía trước, tôi liền đụng vào chỗ kia của anh.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng tôi vẫn thực hoảng loạn: "Anh làm gì vậy?"
Thẩm Chi Nhất nghiêng đầu: "Em nói đi. Anh đều cứng thành như vậy. Em còn muốn trêu chọc anh tới khi nào."
Tôi cắn cắn lỗ tai anh, nói: "Không trêu anh nữa."
Anh hôn lên trán, sống mũi, má, cổ, xương quai xanh của tôi ,hôn dọc một đường xuống dưới.
Ghế sô pha hãm xuống một cái hố, Thẩm Chi Nhất nằm xuống, để tôi cỡi lên người anh.
Anh liền như vậy nhìn tôi, eo một tủng một tủng mà hướng lên trên đỉnh tôi, tôi che mắt anh lại nói: "Anh cái gì ác thú vị."
Thẩm Chi Nhất hừ lạnh một tiếng: "Ác thú vị? Giang Nam, nếu là anh muốn thật ác thú vị , liền không chỉ hiện tại. Như thế nào, dám đến sao?"
Mỗi lần Thẩm Chi Nhất đóng cửa lại, lời nói luôn là phi thường hoang dã.
Tôi ôm cổ anh và không nói chuyện.
Thẩm Chi Nhất xoa khắp người tôi, tay ngừng ở trên mông, dùng môi đuổi theo, đầu tiên là tai, sau đó là cằm, sau đó cắn môi tôi, khéo léo đưa lưỡi thăm dò vào miệng.
Đây là lần thứ hai của anh, nhưng đã phi thường thành thạo. Người thông minh, thật là làm gì đều mau.
Tôi đón ý nói hùa anh, bởi vì anh hôn quá mê người.
Thẩm Chi Nhất cố nén giọng nói: "Trên giường, trên sô pha, vẫn là ... trên bàn cơm."
Giọng tôi như muỗi kêu, mặt đỏ đến cùng lấy máu giống nhau, "Anh là biến thái sao?"
Thẩm Chi Nhất hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động: "Hôm nay tha em, trước trên giường, lần sau không chắc đâu."
Anh quát quát cái mũi tôi ,tôi vùi vào cổ anh, liếm xuống hầu kết của anh.
Thẩm Chi Nhất đột nhiên nói: "Anh đổi ý."
Anh ôm tôi đứng lên, đi thẳng vào phòng tắm.
Tôi: "Thẩm Chi Nhất!"
Thẩm Chi Nhất nhướng mày: "Hả?"
Anh đem tôi đặt lên kệ ở phòng tắm, sau lưng chính là gương.
Phòng tắm sương mù còn chưa tan đi, Thẩm chi nhất đã đè nặng tôi liền hôn lên.
Tôi ngẩng đầu, ở ẩn nhẫn.
Thẩm Chi Nhất sức lực không nặng, nhưng anh chính là chỗ nên sờ không sờ, chỗ không nên sờ cố tình liền ngừng ở nơi đó, tôi cầm lòng không đậu vặn vẹo eo.
Anh làm việc đó có mục đích.
Thẩm Chi Nhất: " Muốn ?"
Tôi nhỏ giọng hừ hừ: "Nhanh lên, em mệt nhọc."
Thẩm Chi Nhất vỗ vỗ mông của tôi, tự luyến mà nói: "Giang Nam, nhìn xem người trước mặt, em bỏ được ngủ."
Sống mũi cao đẹp đẽ, mặt mày thâm thúy mang theo không chút nào che lấp dục vọng , tuy rằng môi hơi mỏng nhưng lại thực kiên cố.
Tôi nhịn không được, eo vặn vẹo, hai người củi khô lửa bốc lên.
Thẩm Chi Nhất: "Thả lỏng chút. Đừng sợ."
Nhưng là tôi nơi đó chính là nhịn không được co rúm lại, vì thế Thẩm Chi Nhất trước dùng ngón tay khiến cho tôi tiết một lần, sau đó mới tiến vào thân thể của tôi.
Thẩm Chi Nhất ác thú vị mới vừa bắt đầu: "Giang Nam, em quay đầu lại xem gương."
Tôi nghiêng mặt quay đầu lại, thấy Thẩm Chi Nhất đang quấn lấy cổ tôi, bộ dạng như hôn không đủ.
Rồi trong gương,tôi bắt gặp ánh mắt của anh.
Vào thời điểm đó, giống như hai tia chớp gặp nhau trong không khí, giữa những tia lửa của cacbon canxi, mọi thứ phát triển theo một hướng không thể kiểm soát.
Tôi dường như được khai sáng một chút.
Thẩm Chi Nhất vặn vòi nước trong phòng tắm, tiếng nước chảy bao trùm mọi thứ cành kiến người ta dạn dĩ hơn.
Sau đó tôi thấy mình kìm lòng không đậu mà nhấc chân câu lấy chân anh.
Hình ảnh thực đẹp, tôi tưởng càng đẹp một chút, cho nên tôi buông ra.
Anh nhẹ nhàng đỉnh tôi, tôi liền giả vờ như không thể chịu đựng được nữa, ôm lấy anh mà rên rỉ.
Tôi rõ ràng cảm thấy dưới thân Thẩm Chi Nhất càng cứng càng nóng.
Tôi đời này chỉ muốn Thẩm Chi Nhất quan hệ với một người phụ nữ là tôi, tôi muốn cho anh sảng đến chịu không nổi.
Tôi dần dần chủ động lên, Thẩm Chi Nhất ôm tôi kêu rên vài tiếng, nói,
"Nam Nam, hảo sảng."
Anh phát ngoan mà đỉnh tôi, tôi dâng lên hạ xuống theo tần suất của anh, càng ngày càng sâu, xoa, cọ xát kích thích, toàn thân giống như có kiến vượt biên, trừ bỏ ngứa khó nhịn, chỉ có thể rên rỉ ra tiếng.
Tôi kêu lên, móng tay cắm vào lưng Thẩm Chi Nhất.
Thẩm Chi Nhất chịu không nổi, tần suất càng lúc càng nhanh, tôi : "Thẩm Chi Nhất, Thẩm Chi Nhất."
Ở một trận va chạm trung, chúng tôi rốt cuộc có thể thở dốc.
Tôi tựa vào lưng anh thở hổn hển, mặc anh ôm tôi ,nhẹ nhàng hôn hôn vào cổ tôi.
Sau đó, anh đột nhiên thổ lộ bằng một giọng rất chân thành: "Giang Nam, anh yêu em."
Tôi ôm cổ anh nói: "Thẩm Chi Nhất, em cũng yêu anh."
Xa xa so anh tưởng tượng đến nhiều.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người đối tôi nói này ba chữ.
Khi tôi tự sát, tôi cảm thấy trên thế giới này không có ai là tôi yêu cùng người yêu tôi.
5 năm sau, tôi gặp được.
** tà môn thật sự, ở đâu mà trực chờ sẵn không biết , không biết tại sao truyện mình vừa đăng trên watpad chương mới giây này tới giây sau là có trên trang khác liền, thiệt là vi diệu, cảm giác hết nói nổi. haiz
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top