Chương 22: Đổi đi, quá vướng víu.
Có một người phụ nữ mở cửa nhà, mái tóc hơi ngả màu bạc, đoán chừng là một người phụ nữ trung niên nhưng người này so với mẹ cô già hơn một chút, chắc cũng tầm tuổi nhau, “Lăng Duật, cậu vừa phải thôi, tôi cũng không phải nhà thiết kế riêng của cậu, đừng mỗi lần tới đây cậu đều hét ầm lên như thế.”
Lăng Duật không phản hồi.
“Hài, vào đi!” Triệu Cố Kỹ mở toang hai cánh cửa, lúc này bà ta phát hiện ra một con mèo nhem nhuốc đang ở phía sau Lăng Duật, liền phản ứng, “Cô gái này?”
Lăng Duật vừa rảo bước vào nhà vừa nói, “Hạ Diệp, thư kí riêng.”
Triệu Cố Kỹ cười chào đón. Nhưng nỗi sợ của cô vẫn còn vương vấn một ít, nét cười trên mặt cũng sượng lại thêm vài phần.
“Hai cô cậu đợi một lúc, tôi sẽ kéo hết thiết kế mùa này của tôi cho hai người xem.”
Lăng Duật nhìn theo bước chân của bà ta, lại quay sang nhìn Hạ Diệp đang lấm lem như một đứa trẻ mít ướt, nét mặt của anh hơi ngưng lại. Hạ Diệp đứng ở đó, gãi gãi cái mũi nhỏ của mình, xem ra là đang lo lắng rồi.
Anh đi đến cạnh cô, lấy tay xoay mặt cô lại, tiếp đó, anh nhẹ nhàng dùng miếng khăn giấy lau mặt cho cô, từng điểm từng điểm một. Cô không biết bản thân bị bỏ thứ thuốc gì mà lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ, mặc cho cánh tay anh di chuyển trên mặt mình.
Sau đó anh đi ra phía sau vứt miếng giấy, lần này cô im lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ ở phòng khách, tâm tư hỗn loạn hơn ai hết thảy, trông xa liền biết cô bị hù dọa cho hồn lìa khỏi xác. Những ngón chân từ từ rút lại, vì móng dài nên tiếp xúc trực tiếp với nền sàn, bàn tay trong phút chốc cũng siết lại thành nắm, trong đầu cô đang nhắc đến mỗi đoạn kinh dị của bộ phim đó, chính nó khiến cô ám ảnh.
Một bác sĩ lại sợ ma, cái thứ chưa được khoa học giải thích ấy lại khiến cô vô thức vô giác mà có ý nghĩ sợ hãi. Phải kể đến mỗi lần đối mặt, cô đều khóc một hơi không ra tiếng sau đó lại trầm mặc đi rất lâu.
Triệu Cố Kỹ kéo hai dàn lễ phục ra tới, tất cả chúng đều lấp lánh và đẹp đẽ. Hạ Diệp bị những hạt pha lê, đá quý trên trang phục thu hút. Triệu Cố Kỹ chỉnh sửa lại các mẫu thiết kế của mình cho gọn gàng, rồi một lần nữa nhìn Hạ Diệp, sau đó lại chọn lựa trang phục.
Bà ta lấy ra một chiếc đầm xẻ lưng, phía trước kéo tới tận cổ, nhưng phía sau lại lộ hết một mảng lưng lớn. Mẫu thiết kế này chưa được tung ra thị trường, đây là mẫu mới được bà ta giữ kỹ mấy ngày nay.
Theo góc độ quan sát mà nói, vóc dáng của Hạ Diệp đúng là vừa chuẩn mà bà ta nhìn nhận, cao ráo, trắng trẻo, quan trọng là ngực rất tốt, khích sát số tiêu chuẩn của mẫu này. Nhưng quan trọng là con người cao ngạo đằng kia có chịu bộ đầm này hay không, theo ánh mắt của bà ta, người đằng đó cần sự giải thích.
“Lăng thiếu, người đẹp phải đi kèm với nhung lụa đẹp, thượng lưu phải có phong thái người thượng lưu, đừng chấp nhất chiếc váy của Triệu Cố Kỹ tôi.” Bà ta đi đến gần Hạ Diệp, khẽ kéo tay cô đến gần.
Lăng Duật không mở miệng, ánh mắt cũng đảo sang vị trí khác. Chỉ có cô là không biết chuyện gì đang xảy ra mà thôi, hai người này nói chuyện từ đầu đến cuối cô hình như không hiểu được là bao.
Triệu Cố Kỹ cầm lấy bàn tay của Hạ Diệp đi vào phòng thay đồ. Sau một lúc, Triệu Cố Kỹ đi ra ngoài trước, tiếp sau đó cô đi ra ngay phía sau.
Đúng như dự đoán của bà ta, vừa y người của Hạ Diệp, nếu để một người không hợp mặc lên người sẽ gây ra rất nhiều khuyết điểm cho bộ lễ phục này, ví dụ như một người phụ nữ có chiều cao hạn chế, phía sau sẽ xẻ sâu đến gần nơi nhạy cảm. Một người quá cao lại không thể hiện được hết tác dụng của chiếc váy này, ngược lại sự quyết rũ còn mất đi hết.
Cô cao một mét bảy, chân lại đi giày cao gót mười centimet nên trở thành một người phụ nữ có chiều cao vượt trội. Phần thân trên bó chặt vào người cô, phía sau là một mảng lưng lớn trắng hồng, nếu lỡ nhìn qua, trong lòng nhất định sẽ dễ dàng sinh ra một loại cảm giác mềm mại khó tả.
Triệu Cố Kỹ mắt sáng lấp lánh như kim cương, bà ta cười ha hả, tâm tư vui mừng, “Thấy sao, rất được đúng không? Giờ chỉ cần đi salon nữa thôi sẽ hoàn thiện ngay.”
Lăng Duật nhìn qua cô, thấy cô không có biểu cảm gì, chỉ thấy trên khuôn mặt một chút nghẹn lời, hai cánh tay tùy ý buông thõng. Ánh mắt ấy như lạc vào một mê cung không có một điểm nhất định để nương tựa.
“Đổi đi, thân váy quá dài, quá mức vướng víu.” Lúc này anh có nhìn qua nét mặt của cô một chút, sau đó lại nhìn hết thảy mọi chi tiết trên người cô.
Triệu Cố Kỹ không hề muốn đổi một chút nào nhưng lời của khách chính là lệnh, ngậm ngùi cũng phải đổi. Bà ta lấy một chiếc váy mới show đầu tháng này đưa cho cô, dù sao thì người đẹp mặc gì cũng đẹp, không cần quá khắt khe.
Hạ Diệp cũng không có ý kiến, chiếc đầm kia bó sát người cô, lại cộng thêm tấm lưng phơ trắng ra ngoài như vậy cô không tự nhiên cho lắm, nên ý kiến của anh cũng chính là ý kiến của cô hiện giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top