Chương 6
Sáng sớm , hai vị công tử nhà Kim viên ngoại đã lên mã xa rời phủ đệ . Kim Tuấn Miên đi ra trước mã xa , ngồi cùng mã phu . Còn Chung Đại lặng yên quan sát từ bên trong mã xa .
Bắc Thành và Nam Thành cách nhau một đoạn đường núi , cây cối quanh năm xanh tươi , không gian tĩnh lặng , suối chảy róc rách . Nếu như nói đây là nơi tiên gia thanh tịnh cũng chẳng sai Kim Chung Đại xòe rộng cánh quạt , phe phẩy trước ngực thầm đánh giá nơi này . Kỳ thực dùng nơi này để tập kích cũng quá lộ liệu . lộ liễu a ...
Kim Tuấn Miên ngồi ngoài nói vọng vào :
"Sư huynh , sao không nói gì ?"
"Ây , ta đang bận ngắm tiên cảnh cũng như dò xét trận địa phục kích"
Từ đâu vút đến một cơn gió mạnh , một toán hắc y đứng phi thân lên nóc mã xa .
Tuấn Miên cười khẽ một tiếng " Ai , Quả nhiên..."
Chung đại phía trong mã xa nói vọng ra :" Mau diễn thôi" . Sau đó hắn dùng khinh công phi thân ra khỏi mã xa . Còn lại Tuấn Miên và mã phu , quả không sai đám hắc y kia đem xe ngựa đẩy xuống vực thẳm dưới chân núi . Tuấn Miên cùng mã phu rơi ra khỏi mã xa lao xuống vực .
Đám hắc y kia xong việc mới an tâm rời đi . Nhưng ..chúng đâu ngờ ngoài chúng ra còn có thủ hạ của nhà họ Kim ẩn nấp . Mọi người thử nói xem , là nhị công tử còn sống hay ...đã mất mạng ?
.........
"Ngươi , ta cho ngươi lần cuối , thành thật mà bẩm báo nơi ở của ngụy Vương hiện tại" Nhược Thu khẽ khàng đùa nghịch vài lọn tóc , giọng nói vạn phần uy hiếp .
"Chẳng phải đã nói rồi sao , chờ khi hai tiểu thư đăng cơ đi" Gã ngồi vắt vẻo trên cành cây , lười biếng liếc mắt xuống .
" Ngươi cũng thật ngoan cố ..Ha Ha . Chờ xem , là ai đây phải chết trước" Nhược Thu sai thủ hạ đem đến một nữ tử chừng mười chín tuổi , dáng dấp nhỏ nhắn , nhan sắc không thể gọi là đẹp , miễn cưỡng lắm cũng chỉ tạm chấp nhận là thanh tú thôi .
" Ngọc Nương " Gã sửng sốt kêu lên một tiếng .
" Ký Minh ca " Nữ tử kia khuôn mặt tái mét , gọi thật to tên gã hắc y .
"Làm sao ngươi ..Nhược Thu"
" Gia đình ngươi vốn có bốn người , ngày đó bị cướp giết người cướp của , cha mẹ ngươi bị giết , hai huynh muội ngươi bơ vơ may nhờ có ân điển của Tiên đế cứu giúp . Từ đó ngươi chuyên tâm , một lòng trung thành với Tiên đế và hai thái tử . Ngươi xem , ta nói có đúng không ?" Nhược Thu một tay nâng cằm Ngọc Nương lên hất về phía Ký Minh .
" Ca ca , cứu muội" Tiểu cô nương kia giọng nói run sợ , nước mắt đầm đìa .
" Mau thả muội muội của ta ra . Nhược Thu , Nguyệt hoa , hai ngươi đều là một lũ cẩu huyết , đều không phải là người . ta phi"
"Câm miệng , nói một câu hay tiến một bước nữa ta sẽ dùng cây trâm này , giết cô ta " Nàng trừng mắt lên nhìn đối diện Ký Minh .
"Mau thả muội ấy ra , các người muốn gì ở ta ?"
"Có thế chứ ! Ta sẽ thả cô ta chỉ có điều trên nhân gian này , muốn ai làm điều gì đó tức phải có lợi cho kẻ kia . Mau nói cho ta biết Ngụy Vương hiện giờ đang ở đâu" Nguyệt Hoa cười khẽ .
"Được rồi .. Thả muội ấy ra trước đã" Gã cúi đầu xuống , trong mắt vạn phần không phục .
"Mau nói" Nguyệt hoa gằn giọng .
" Thôn đông phía Bắc kinh thành ... , ở nhà người họ Lộc"
"Trả cho ngươi . Chúng ta đi" Nhược Thu đẩy Ngọc Nương về phía Ký Minh .
" Ca ca , ca ca có làm sao không ?" Tiểu cô nương xem xét thân thể đại ca mình .
"Ta không sao nhưng...ta trả oán cho Tiên đế rồi , ta phụ ân nhân của ta . ta tùng thề nếu phản bội ngài ...ngày sau sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh" Trong mắt gã tia máu nổi lên , gã chỉ biết dập đầu xuống đất mà tạ lỗi Tiên đế .
*****************************
Ngô Thế Huân sáng sáng nào cũng có việc đi sớm , tận trưa mới về . Lộc Hàm đi dạy học về , cũng như thói quen y liền đem chổi quét tước sân vườn , vốc nắm thóc cho đàn gà ăn . Từ đâu một đám người cưỡi ngựa , nam tử có , nữ tử cũng có dừng trước nhà y , xông vào đạp cửa . Thật vô lễ ! Y thầm đánh giá .
"Bắt y lại cho ta" Nguyệt Hoa lệnh cho đám thủ hạ .
" Các người , sao lại vô cớ bắt bớ ta"
"Tiện nhân , dám dụ dỗ Ngụy vương ?" Nguyệt Hoa giáng một cú trời đánh vào má phải của Lộc Hàm .
" Ngụy Vương?" Y sửng sốt
" Ngươi cũng thật ngây thơ a , ngụy vương Ngô thế huân chẳng lẽ ngươi không hay ư ? " Giọng nói khinh miệt .
Ngô thế huân y bào màu lam , mắt tím , tóc vuốt phát quan khảm ngọc , một thân ngọc thụ lâm phong đó sao ? Thì ra bất lâu nay hắn giấu y , hắn giấu y là hoàng thân quốc thích , là hoàng đệ của hoàng đế đương triều . Chẳng trách ..chẳng trách , có cầm đèn soi cả vạn niên cũng chẳng tìm ra một kẻ cao ngạo , bất phàm như hắn .
Y cười nhạt : "Ngươi có tư cách gì để bắt ta"
"Ta sắp là vương phi nương nương"
"Nếu ngươi là vương phi , ắt hẳn Ngô Thế Huân phải yêu ngươi đến không dám rời xa , nhưng ngươi xem hắn đã trốn đến đây sống cùng với ta như phu thê . Ngươi biết không , hắn thậm chí còn hôn ta , nói yêu ta . Cái đó chưa chắc ngươi đã có..." Y nhếch môi cười khinh miệt Nguyệt Hoa khiến nàng giận dữ , chỉ hận không thể giết chết y tức khắc .
"Được , ngươi muốn đến cầu Nại hà sớm , đúng không ?' Nguyệt Hoa cầm trên tay một chén rượu đỏ sóng sánh . Rượu độc!
Nhưng chưa kịp ép Lộc Hàm uống thì một kẻ vận sam y màu tía vụt đến , phi thân cướp lấy Lộc Hàm rồi lao vun vút , biến mất sau rặng cây .
Nguyệt Hoa , Nhược Thu cùng đám thủ hạ kinh nhược , vội vội vàng vàng rời phi lên ngựa tiến về kinh thành .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top