chap 6. ngốc không chịu nổi

“Tiểu đáng yêu, ngươi muốn lên đi?”

“A? Các ngươi có việc phải đi vội đi, ta đi trước.” Dương Băng trong lòng không thoải mái, cậu không thích Thượng Quan Sùng cứ như vậy không nhìn cậu, cũng không thích cái kia cô gái cứ đứng gần tựa sát Thượng Quan Sùng, cậu không nghĩ đi lại càng không muốn đứng đây nhìn.

“Tiểu đáng yêu, không cần đi a, không ăn cơm sao?” Quý Nhân Hạo lôi kéo Dương Băng không để ý Lục Hạo Thiên ở một bên đố kỵ đỏ hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm tay Quý Nhân Hạo, nếu có cái gì hành động ‘vượt rào’, hắn sẽ lập tức đi lên gạt ra.

Thượng Quan Sùng  lướt qua Ngô nhìn về phía Dương Băng, Dương Băng cánh tay bị Quý Nhân Hạo bắt được, cau mày khó xử không biết làm thế nào mới tốt, vô tình mà giương mắt nhìn về phía hắn lại thấy tay nữ nhân kia còn đặt trên tay hắn, bất mãn tăng thêm, cái miệng nhỏ nhắn vặn vẹo chu lên, u oán nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu không hề nhìn hắn.

Thượng Quan Sùng  không biết vì cái gì nhìn đến Dương Băng giận mình tâm tình lại thần kỳ thật là tốt, từ trong lòng ra bên ngoài đều lộ ra một loại gió nhẹ nhu tình, Ngô cũng cảm giác được Thượng Quan Sùng chuyển biến, tưởng chính mình chiếm được hắn ưu ái, nhìn hắn cười càng thêm sáng lạn .

“Ta trong chốc lát chính mình ăn, không quấy rầy .” Dương Băng cũng nhìn đến Thượng Quan Sùng  có biến hóa , cậu nghĩ nhất định là Thượng Quan Sùng  phát hiện cái kia nữ nhân xinh đẹp vừa đáng yêu, hơn nữa lại là nữ hài tử, lui tới cũng so với cậu tốt hơn nhiều, trong lòng bất an cùng ủy khuất khiến cho cậu hai tròng mắt đựng đầy nước mắt, vội vàng cúi đầu, dùng sức giãy khỏi Quý Nhân Hạo hướng phía ngoài chạy nhanh.

“Tiểu đáng yêu!” Quý Nhân Hạo khó hiểu nhìn Dương Băng bóng dáng gầy yếu, lơ đãng nói  một câu: “Như thế nào giống như khóc vậy?”

Thượng Quan Sùng  cả người chấn động, nhất định là Dương Băng hiểu lầm cái gì , trong lòng giống như có ngàn kiến bò, một khắc cũng chờ không được, “Các ngươi trước đi lên chờ ta, ta có việc cần làm, Hạo!” Thượng Quan Sùng  hướng Quý Nhân nói, liền nhấc chân bỏ chạy đi ra ngoài.

“Thượng quan tổng tài. . . . . .” Ngô bất mãn ở tại chỗ dậm chân, , nhìn thoáng qua còn lại hai người, xoay người đi vào  thang máy.

” Nữ nhân quen thói nuông chiều!” Quý Nhân Hạo khinh thường nói, cũng đi theo đi vào, Lục Hạ Thiên giống cái đuôi đi theo vào, một chút cũng không có phong thái một tổng giám đốc.

Thượng Quan Sùng  chạy ra đến lại không có nhìn thấy thân ảnh Dương Băng  chạy đi đâu vậy? Lại về phía trước chạy một đoạn, lui tới người nhiều như vậy chính là không có Dương Băng, Thượng Quan Sùng  tự trách không thôi, dùng sức kéo một chút cà- vạt, hướng bên cạnh vỉa hè bờ tường cây cỏ đi đến, kia có một cái ghế dựa ngồi xuống.

Ô ô. . . . . .

Cái gì thanh âm? Giống như có người khóc? Thượng Quan Sùng  hướng mặt sau  bờ tường nhìn nhìn, nguyên lai Dương Băng núp ở phía sau khóc nhè, Thượng Quan Sùng  vội vàng trở mình đứng dậy, nâng lên gương mặt đang khóc của Dương Băng, cái mũi nhỏ đều khóc đến đỏ, mắt to giống an  hệ thống cung cấp nước uống dường như không ngừng có nước mắt chảy xuống đến.

“Anh sao lại đến đây?” Dương Băng âm thanh nghẹn ngào nói.(đoạn này chém)

“Đến xem tiểu ngốc hay ghen.”

“Em mới không có! Em chính là cái, . . . . . . Chính là nhìn đến anh đối nữ nhân tốt như vậy, trong lòng không thoải mái, muốn khóc mới chạy đến đây.”

“Tiểu ngu ngốc! Thực làm cho người ta đau lòng!” Thượng Quan Sùng  hai tay ôm chặt Dương Băng, cúi đầu hôn lên đôi môi mê người kia, hấp thụ ngọt ngào.

“Anh mau trở về đi thôi.” Dương Băng có chút suy yếu chống lại hắn nói.

“Không được, anh cùng em đi ăn cơm.”

“. . . . . . Có thể chứ?” Dương Băng có chút chờ mong nhìn về phía Thượng Quan Sùng .

“Ân, em chờ một chút.” Thượng Quan Sùng  cầm lấy điện thoại nói gì đó, chỉ chốc lát nói với Dương Băng: “Đi thôi.”

Dương Băng cảm thấy được ngày trôi qua thật nhanh, buổi tối thời điểm trở lại nhà A Nam, nhìn đến cửa hờ khép , Dương Băng trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là có trộm? Vừa định chạy vào, liền nghe được A Nam cùng Đỗ Tiểu Lệ nói chuyện, Dương Băng dừng lại cước bộ.

“Tiểu Lệ, không cần như vậy, tiểu Băng là bạn thân như an hem của ta.”

“Một người nam nhân bộ dạng tốt như vậy, nhìn thấy khiến cho không được tự nhiên, Nam, chúng ta không phải phải kết hôn  sao?”

“Ha ha, tiểu Lệ, ngươi là không phải ghen tị tiểu Băng bộ dạng so với ngươi xinh đẹp a?”

“Hừ, trước đều là chúng ta hai người ở nơi này, đột nhiên tới một người nữa ta không thoải mái, nếu tái xuất hiện cái loại này tình huống ngày hôm qua thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ không đâu, tiểu Băng ở chung tốt lắm, hơn nữa hắn lại biết nấu cơm, lại biết quét tước. Tiểu Lệ, ta sẽ không đem tiểu Băng đuổi ra, hắn ở trong này chỉ có ta là bằng hữu, ta đem hắn trở thành thân đệ đệ mà yêu thương, nói sau mới đến  ba ngày liền đem người đuổi ra ngoài, này phải ăn nói thế nào?”

“Hài hắn bộ dạng như vậy câu nhân, ngươi sẽ không có tư tâm?”

“Tiểu lệ! Nói bậy bạ gì đó đâu! Tiểu Băng chính là nam, ngươi nói baạy cái gì”

“Oa oa! Ngươi mắng ta! Ngươi không thương ta . . . . . . .” Đỗ Tiểu Lệ khóc ngã trên sô pha.

“Tiểu Lệ, đừng khóc , ai nói ta không thương ngươi , tâm ý của ta tất cả đều là ngươi.” A Nam nhẹ giọng dỗ.

“Nam, nếu Dương Băng chính mình nói muốn ra ngoài ở, ngươi có thể thả hắn đi ?” Đỗ Tiểu Lệ giống cái tiểu cừu cọ cọ trong lòng ngực A Nam.

“Ân, hắn nếu chính mình có nơi trú ngụ, đương nhiên là có thể.”

“. . . . . . .” Đỗ Tiểu Lệ không nói gì, hai mắt nhìn về phía cửa khép hờ, miệng xả ra một mạt cười gian.

Từ ngày đó nghe được A Nam cùng Đỗ Tiểu Lệ nói chuyện, Dương Băng tâm tình trở nên thực trầm trọng, cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, muốn tìm Thượng Quan Sùng  thương lượng một chút, nhưng là trong hắn như bề bộn nhiều việc.

Lại không thể đi tìm A Nam, một tuần qua, Đỗ Tiểu Lệ mỗi ngày đều thực nhiệt tình cùng Dương Băng chào hỏi, nói chuyện phiếm, đối với biểu hiện kia làm cho Dương Băng nắm không rõ.

Bắt đầu đi làm, Dương Băng mỗi ngày trở nên cũng bề bộn nhiều việc, mỗi ngày chính là ở trên công ty có thể nhìn thấy hắn,nhưng là trong lúc đó chỉ có nhìni, cơ hồ cũng không nói gì quá một câu, cho nên vài thứ Dương Băng muốn nói đều không thể nói ra, sau lại Dương Băng cũng không muốn nói , chính mình đến lúc rãnh rỗi liền đi tìm phòng thuê vậy.

Hôm nay tan tầm trở lại nhà A Nam, liền nhìn đến Đỗ Tiểu Lệ ngồi ở sô pha xem TV đâu, nói cho Dương Băng hôm nay buổi tối A Nam tăng ca không trở lại , Dương Băng lên tiếng liền trở về phòng .

Nửa đêm ngủ mơ hồ, thời điểm cảm giác có người nằm ởbên cạnh mình, Dương Băng mở hai mắt hướng bên cạnh ngắm liếc một cái, không kịp nhìn kỹ, đã dọa cậu lập tức nhảy khỏi giường, chỉ vào Đỗ Tiểu Lệ đang không mặc gì nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Không cần giả bộ , Dương Băng! Ngươi tại đây lại cứ ở, không phải là muốn cùng ta ngủ sao?” Đỗ Tiểu Lệ nhìn Dương Băng nói.

“Không có! Ta không có! . . . . . . Ta sẽ mau chóng tìm được phòng sẽ ra ngoài.” Dương Băng xoay người không xem.

“Nhớ kỹ lời ngươi nói! Còn có không cần nói cho Nam chuyện hôm nay, nếu ngươi muốn cho đôi ta không thể kết hôn, ngươi liền nói cho hắn.” Đỗ Tiểu Lệ xoay người xuống giường cảnh cáo Dương Băng.

“Ta biết.”

ĐỗTiểu Lệ không hề dài dòng mục đích đã muốn đạt tới , nhanh chóng rời khỏi phòng Dương Băng, Dương Băng một thân mồ hôi lạnh ngồi ở giường, làm sao bây giờ? Nhà A Nam không thể ở nữa rồi.

*wifi au hơm có aaaa. 3g hơm có luôn... chạy kiếm lắm mới đăng d này..**

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top