Chương 29

Tần phủ, tại chính phòng, Tần Liễm sau khi tắm rửa ngồi trên ghế xuất thần, Mai phu nhân tiếp đón thay bọn nha đầu hầu hạ này nọ, xử lý xong tất cả thì chính mình cũng thay tẩm y (áo ngủ), xõa tóc ngồi xuống bên người Tần Liễm, Tần Liễm mở mắt liếc nhìn Mai phu nhân rồi lại nhắm mắt, không nói một câu.

Mai phu nhân trong lòng cũng không thoải mái, nhưng vẫn là cố gắng hòa dịu thanh âm nói: "Lão gia...... sư phụ của Dục nhi hôm nay lại khen hắn đây, nói hắn gần đây tiến bộ không ít, đứa nhỏ này bên ngoài nhìn bướng bỉnh, kỳ thật trong lòng là biết tốt xấu, minh bạch lão gia hi vọng hắn thành tài, này không, biết hổ thẹn, rất là dụng tâm đây."

Tần Liễm thở dài, sau một lúc lâu nói: "Con với cái a......"

"Tài năng không cách nào so với lão gia, nhưng Dục nhi đối lão gia hiếu tâm một phần cũng không thiếu, lão gia cũng nghĩ lại xem, hắn đây sinh ra tại quý phủ, từ nhỏ được đám nha đầu ma ma che chở, lớn lên đương nhiên buông thả một ít, này còn không đều là do lão gia che chở sao? Nay hắn tiến bộ, không phải là vì chức quan kia sao? Còn không phải là để khiến lão gia cao hứng." Mai phu nhân vừa khen vừa than thở, cúi đầu lấy tấm khăn xoa xoa ánh mắt, nức nở nói: "Lão gia trách ta ta không khóc than, nhưng...... trăm ngàn đừng trách Dục nhi a."

Tần Liễm đã nhiều ngày cũng hết giận, lạnh Mai phu nhân vài ngày, nay có bậc thang này cũng nên leo xuống a, Tần Liễm kéo tay Mai phu nhân đã được bảo dưỡng thật tốt thở dài: "Ta tự nhiên biết ngươi là đau hài tử...... mà thôi, để hắn hảo hảo đọch sách vài năm đi."

Mai phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngừng cố gắng nở nụ cười hạ khuyên nhủ: "Lại nói...... lão gia cũng đừng đem hết tâm tư đặt ở trên người Dục nhi nha, lão gia lại không chỉ có một mình hắn là nhi tử."

Tần Liễm nhướn mày: "Ngươi nói cái gì?"

Mai phu nhân cười cười, thực hiền lành: "Lão gia còn không biết sao? Yến nhi từ Lê Châu trở lại, nay mua lại trì viên của Hứa đại nhân, đã trụ ở kinh thành đây."

Tần Liễm một ngày mới từ nha môn trở về, tin tức đương nhiên không bằng Mai phu nhân suốt ngày qua lại với các phu nhân khác, vừa nghe lời này trợn mắt lên cả giận: "Y vừa trở lại như thế nào không về phủ?! Ờ bên ngoài trạch viện khác là muốn đánh vào mặt ta sao? Trì viên? Hắn nơi nào có bạc để mua trì viên? !"

"Ai lão gia hạ nhiệt......" Tần Liễm chú trọng nhất là thanh danh, Mai phu nhân liền biết hắn nghe xong liền sinh khí, vội vàng rót trà dâng đến, ôn nhu nói: "Lão gia nhi tử mình có cái gì cũng không biết đâu, tính tình quật cường không chịu được, không thì năm đó cũng không làm ra sự việc như vậy, khiến lão gia xấu hổ......"

Mai phu nhân thấy Tần Liễm lại muốn nổi giận vội vàng khuyên: "Nhưng đến cùng cũng là nhi tử của mình a, lão gia không đau lòng, ta này là nương đều đau lòng, Yến nhi còn chưa cưới vợ, bất quá chính là tiểu tử chưa lớn, mang theo Tư nhi ở bên ngoài, thật sự không an toàn a, ta càng nghĩ càng kinh hoảng, vạn nhất có cái gì...... Chẳng phải để người khen chê chúng ta? Không biết còn tưởng rằng là ta này là mẹ kế lợi hại, ngăn cản không cho hài tử vào cửa đây!"

Mai phu nhân nói nói lại khóc lên, Tần Liễm an ủi vài câu, căm giận nói: "Cũng không biết là giống ai! Từ nhỏ là tình tình cứng rắn, không có một lần chịu thua thiệt, y ở bên ngoài dựng phụ, là tưởng ta chết sao? ! không đúng...... y nơi ở đâu ra nhiều bạc? Trì viên kia địa phương...... không trên hai mươi vạn lượng không mua được a."

"Ta cũng nghi hoặc đây." Mai phu nhân hơi hơi nhíu mi, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ như thế nào...... lão gia, như vậy đến cùng cũng rất khó coi, không bằng...... lão gia nói chuyện riêng vói Yến nhi, hảo hảo khuyên bảo, để y trở về đi."

Tần Liễm nghe vậy giận dữ: "Đây là cái đạo lý gí! Y vài năm không một chút âm tín, hiện tại cuối cùng trở về lại không đến gặp ta còn muốn ta đi kiếm y?!"

"Lão gia......" Mai phu nhân vội vàng cấp Tần Liễm thuận khí, nhẹ giọng nói: "Sợ rằng Yến nhi cũng muốn hồi phủ, chỉ là không bỏ xuống được mặt mũi, lão gia sao không cho y bậc thang? Ta còn nghe nói...... Lê Châu Nghệ gia năm sau cũng muốn đến kinh thành đây, đến thời điểm đó chẳng phải lại càng khó xem? Chi bằng giờ đem Yến nhi cùng Tư nhi đón trở về, cùng Nghệ phủ cũng hảo hảo nói chuyện."

Tần Liễm tối kị người khác nhắc tới Nghệ gia, nói đến cùng là do hắn ta đuối lý, được ngoại gia (nhà vợ) giúp đỡ đắc thế, cuối cùng ngoại gia gặp chuyện không may thì chính hắn lại không hỗ trợ, này vài năm cũng không đi lại, rất không biết điều, Tần Liễm trong lòng càng phiền muộn, Nghệ gia tại Lê Châu rất tốt, làm gì nhất định phải dọn đến kinh thành!

Mai phu nhân thấy Tần Liễm không đáp lời cho rằng hắn ta nghe lọt tai, thanh âm càng mềm nhẹ, chớp mắt nhỏ giọng nói: "Lão gia cũng biết...... Nghệ gia nay mua bán lớn, gia đạo giàu có, chỉ là không có thân thích làm quan, bọn họ nếu là vào kinh, lão gia giao hảo tốt, bọn họ còn không lập tức vội vàng làm thân với lão gia sao?"

Tần Liễm quay đầu nhìn về phía Mai phu nhân, đầy mặt khó có thể tin tưởng, Mai phu nhân vẫn không phát giác, cười nói: "Đến lúc đó......lão gia cũng biết, quý phủ của chúng ta liền có thể mua sắm giá trang (đồ cưới) cho Trân nhi, ta còn nghĩ nếu được liền tìm cách nâng đỡ Dục nhi, nơi nào cũng cần dùng bạc, ha ha...... Ta cũng không phải làm ham tiền bạc nhà bọn họ, đến cùng là tình cảm thân thích a, vẫn là nên qua lại."

Tần Liễm bật đứng lên, giận tím mặt: "Ngươi muốn ta mượn bạc Nghệ gia đi? Bị người khác biết mặt mũi ta để đâu?!"

Mai phu nhân trong lòng cả kinh, vội vàng cứu vãng, nói: "Lão gia hiểu lầm ta, ta bất quá là vì thân thích nên hảo xem xét thôi thôi."

Tần Liễm trong lòng nóng giận, chụp bàn nói: "Ngươi còn dám cùng ta nói xem xét hoàn hảo, vì cái gì cùng Nghệ gia không có qua lại? Vài năm nay, cuối năm có đưa lễ đến Nghệ gia sao? Chuyện trong nhà ta không đế ý tới, ngươi liền tùy ý làm bừa! Lễ cập kê của Tư nhi ta có nói qua với ngươi một câu, để ngươi đưa vài thứ đến Lê Châu, ngươi có đưa sao?!"

Mai phu nhân chưa từng chịu qua quở trách như vậy, không chịu được, muốn nổi giận lại không dám, kiềm chế nước mắt nói: "Lão gia, thời điểm Tư nhi cập kê đã qua, ta biết phải làm sao? Lúc ấy đưa lễ đi càng không biết nên như thế nào? Lão gia, ngươi cũng nghĩ xem, ta là vì cái gì? Bất quá là vì bảo toàn mặt mũi lão gia mà thôi, Yến nhi bọn họ không trở lại thật khó coi, cùng Nghệ phủ không qua lại thật tốt, giá trang của Trân nhi thiếu cũng thật khó coi, ta đều là vì ai...... thật oan chết ta mà......"

Mai phu nhân càng nói càng lớn tiếng khóc, hỏa khí của Tần Liễm cũng tiêu tán từng chút, lẳng lặng suy nghĩ xác thực không có biện pháp khác, sau một lúc lâu thở dài một hơi nói: "Mà thôi, đừng khóc, ta lại cân nhắc......"

Mai phu nhân minh bạch tâm sự của Tần Liễm, biết hắn sẽ không vứt xuống mặt mũi, xoa xoa nước mắt thấp giọng nói: "Lão gia nếu là không muốn ra mặt, nói không chừng, ta đi xem thử một lần đi, tìm một cơ hội khuyên nhủ Yến nhi, làm cho bọn họ trở về đi."

Tần Liễm tự biết phủ Tần Yến khác biệt vời mình, do dự hạ nói: "Kia...... ngươi đến đó xem đi." Tần Liễm sợ Mai phu nhân ở bên ngoài làm hỏng mặt mũi của hắn ta, lại trầm giọng nói: "Chỉ có thể khuyên nghịch tử kia trở về, chuyện khác không cho đề cập! Nghệ gia có bao nhiêu bạc ta đều không hiếm lạ, nếu là bởi vì chuyện này khiến Ngự Sử can thiệp vào thì rất là khó xem!"

Mai phu nhân cảm thấy sốt ruột, Tần Liễm chỉ trọng quan thanh không nặng tiền bạc, hắn nào biết khó xử trong phủ, chỉ là Tần Liễm vừa rồi đã phát hỏa, Mai phu nhân cũng không dám khuyên nữa, nghĩ lại mình nói cái gì cũng không lọt tai Tần Liễm, không còn cách khác, lập tức gật gật đầu: "Ta biết, lão gia yên tâm." Sau đó hầu hạ Tần Liễm ngủ không nhắc đến việc này nữa

Sáng sớm hôm sau bên trong trì viên mọi người thức dậy thật sớm, Tần Yến tự mình chọn xiêm y cho Kinh Dao, Kinh Dao ở một bên do do dự dự, thấp giọng nói: "ca ca cùng tiểu thư đi phủ Vưu tướng quân...... ta đi làm cái gì chứ? Không bằng để ta ở lại giữ nhà đi"

"A...... ngay cả giữ nhà cũng giành, thật có thể như thế à­." Tần Yến cười, tại cái khay tiểu nha đầu đang bưng chọn dây đeo bình an bằng bạch ngọc nhìn nhìn, lại buông xuống, phân phó nói: "Mang tráp ngọc bội ta mang từ Lê Châu lại đây"

Tiểu nha đầu nghe vội vàng đi lấy, Tần Yến quay đầu nâng tay xoa xoa trên mặt Kinh Dao, nhẹ nhàng quát rồi cười nói: "Thật đem chính mình thành chó con ?"

Kinh Dao sửng sốt mới hiểu được ý Tần Yến vừa nói kia, đang muốn nói cái gì thì tiểu nha đầu nâng một cái tráp trở lại, Kinh Dao vội vàng cúi đầu không nói gì thêm, Tần Yến đem tráp mở ra, bên trong phân thành bốn ngăn, mỗi ngăn một khối ngọc bội, ngăn trong cùng là ngọc bội do mười sáu khối dương chi bạch ngọc* hợp thành, mặt trên khác hoa văn bình an, bên ngoài có khắc li văn**, phía dưới móc đây tua được dệt từ vàng kết với ngọc thạch hình tiểu cá chép, tinh xảo lại mang theo chút trẻ con, Tần Yến cười: "Vừa lúc cho ngươi mang."

* *Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là "Bạch ngọc", "Dương Chi ngọc", là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.

** con Li: con rồng không sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình kiến trúc.

Tiểu nha đầu nghe lời này liền nhanh chóng nhận lấy, hạ thấp người cấp Kinh Dao đeo lên, Tần Yến nhìn trái phải, Kinh Dao trên người mặc áo gấm vàng nhạt thêm áo lông trắng, bên hông lại cài ngọc bội, trên cổ mang khóa trường mệnh của Tần Yến, tóc vấn bằng trâm làm từ ngọc trai, một thân y phục không chói mắt lại thật tinh tế, Tần Yến gật gật đầu, thực thích hợp .

Kinh Dao đùa nghịch ngọc bội bên người lại có chút không tâm an: "Người khác hỏi đến, ca ca đáp như thế nào đây?"

"Cái gì mà đáp như thế nào? Ngươi không phải đệ đệ của ta sao." Tần Yến nở nụ cười cho nhóm nha hoàn lui xuống, đem Kinh Dao ôm vào trong ngực nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói với người khác ngươi là nội nhân của ta sao?"

Kinh Dao nhỏ giọng vội la lên: "Ta lúc nào nói......"

"Bây giờ còn không thể nói." Tần Yến tại trên trán Kinh Dao nhẹ nhàng hôn xuống, cười nói: "Ngươi trong lòng minh bạch ta xem ngươi như nội nhân là được."

Kinh Dao chỉ lo ngượng ngùng, không lưu ý cái câu:"Bây giờ còn không thể nói" của Tần Yến là có ý gì, Tần Yến tại trên đầu hắn xoa xoa nói: "Vừa lúc cuối năm muốn đi gặp vài người, mang ngươi đến chào hỏi, về sau cũng tiện."

Hai người đang nói chuyện bên ngoài có nha đầu nói:"Thiếu gia, tiểu thư đã thu thập sẵn sàng, nhóm ma ma bên kia hỏi hai vị thiếu gia đã trang bị xong chưa, nếu bên trong đã chuẩn bị tốt liền cho tiểu thư đến đây."

"Hảo, để người đem mấy rương lễ vật kia cẩn thận nâng lên xe đi." Tần Yến dắt tay Kinh Dao nói: "Đến."

Vưu tướng quân quý phủ cách Trì Viên không gần, mọi người giờ Tỵ mới tới, người gác cổng của Vưu phủ chờ đã lâu, gặp người đến đây vội vàng đón vào.

Vưu Bạch Nguyên ngày gần đây bị thỉnh đến trong quân luyện binh cũng chưa về, chính sảnh chỉ có Vưu lão phu nhân và vài vị phu nhân của Vưu gia, mọi người đang náo nhiệt hàn huyên, Vưu lão phu nhân vài năm này cũng không già hơn, chỉ là tóc vẫn bạc, thấy hai người khó kiềm được cười cười: "Đều trưởng thành không ít, Tư nha đầu ngày càng kiều diễm."

Tần Tư quy củ hướng Vưu lão phu nhân chào hỏi, miệng nói: "ngoại tổ mẫu" vừa bái lại, Vưu lão phu nhân thấy Tần Tư hành sự nói chuyện không thua danh môn khuê tú thật vừa lòng, gật gật đầu đem người kéo đến bên cạnh mà ngồi, tinh tế hỏi nàng tại Lê Châu thường làm cái gì, học cái gì, Tần Tư đều đáp , Vưu lão phu nhân cười cười, chuyển tầm mắt nhìn Kinh Dao, Vưu lão phu nhân tinh mắt, liếc mắt nhận ra Kim tỏa trường mệnh Kinh Dao đeo bên hông chính là vật cũ của Tần Yến, Vưu lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Tần Yến, Tần Yến cười đối Kinh Dao nói: "Cấp ngoại tổ mẫu hành lễ."

Kinh Dao tốt xấu cũng là xuất thân nhà quan, ngày thường lại có Tần Yến chỉ bảo, gặp tràng diện này cũng không luống cuống, cung kính cấp Vưu lão phu nhân hành lễ, Tần Yến tóm gọn lại chuyện vài năm này: "Ở bên ngoài hạnh ngộ được liền để hắn bên người, phụ mẫu hắn đều mất, ta liền đem hắn nhận làm nghĩa đệ, giống như ruột thịt chính mình."

Nghệ lão phu nhân cười: "Ngươi đối với chính thân huynh đệ chính mình sợ cũng không phí tâm tư như vậy, đứng lên ta xem xem......"

Kinh Dao đứng dậy ngẩng đầu lên, Nghệ lão phu nhân nhìn kỹ khuôn mặt Kinh Dao, thấy mắt hắn trong suốt, vừa nhìn liền biết chính là tâm tư thuần thiện, Vưu lão phu nhân càng thêm vừa lòng, gật gật đầu: "Là hảo hài tử, đến......"

Ma ma của Vưu lão phu nhân thấy thế sớm chuẩn bị lễ để biếu liền mang đến, một bộ giấy và bút mực cùng với một bộ cờ vây, Vưu lão phu nhân cười nói: "Lần đầu gặp mặt cũng không biết ngươi thích cái gì, trước cầm chơi đi, về sau ngươi với ca ca thường xuyên qua lại, bên này liền giống như nhà mình."

Kinh Dao bái tạ, Tần Yến xoa xoa nhẹ đầu của hắn cười nói: "Hắn tính tình ngại ngùng, ở bên ngoài không nói chuyện nhiều, kỳ thật trong lòng cái gì cũng đều minh bạch, sinh ý tại Lê Châu đều là hắn chăm lo, cữu cữu bận ở bên ngoài chạy thương."

Vưu lão phu nhân gật gật đầu: "Đúng là đắc lực, ngươi nhà bên ngoại đều tốt?"

Tần Yến gật đầu:"Đều hảo, nói đâu, khoảng năm sau vào kinh đến nhất định muốn đến gặp ngài."

"Có thể đến là được, đến lúc đó không cần vất vả ngoại tổ mẫu ngươi, ta tự tìm tới cửa đi." Vưu lão phu nhân vỗ vỗ tay Tần Tư đối Tần Yến hỏi: "Đã định ra nhân gia?"

Tần Yến cười: "Còn chưa định ra, chờ sau kỳ thi mùa xuân đi, nay cũng sắp cuối năm, sợ cố cũng không tốt."

Vưu lão phu nhân minh bạch ý tứ của Tần Yến, gật đầu nói: "Rất tốt, chờ ngươi tên đề bảng vàng, bao nhiêu người trong sạch không hận vội vàng đến tìm đâu, ngược lại là không vội ở đây một ngày hai ngày, trở về được vài ngày...... có đi Tần phủ ?"

Tần Yến cười nhẹ:"Không có."

Không ghé qua nhà mình mà lại đến Vưu phủ trước, dù là Vưu lão phu nhân tính tình lãnh đạm trong lòng tránh không được có chút đắc ý, lắc đầu cười nói: "Ngươi tính tình này...... mà thôi, không nói nữa, vừa lúc, vài ngoại tôn nữ của ta cũng ở lại đây vài ngày, nhiều cô nương trong phủ ngược lại thiệt náo nhiệt, Tư nha đầu, ở vài ngày bên ngoại tổ mẫu đi, không thì ngươi cả ngày trong phủ cũng không là gì, nơi này không giống Lê Châu, cô nương nhà nào cỡ tuổi ngươi mà không đi đâu đó?"

Tần Yến minh bạch Vưu phu nhân là vì muốn dẫn Tần Tư gặp mặt nhiều người, chuyện này mình không ý kiến được, Tần Tư về sau muốn sống tốt ở kinh thành thì cần lui tới với những người này, do Vưu lão phu nhân mang theo là tốt nhất, Tần Tư quay đầu nhìn về phía Tần Yến, Tần Yến cười: "Ngoại tổ mẫu yêu quý, muội liền ở hai ngày đi."

Tần Tư lúc này mới gật gật đầu cười nói: "Kia liền làm phiền ngoại tổ mẫu ."

"Tiểu nha đầu." Vưu phu nhân vỗ vỗ tay Tần Tư cười nói: "Được rồi, nói này nói nọ cũng hết nửa ngày...... Xuân hi đường bên kia cơm đã chuẩn bị, đến......"

Sau bữa cơm mọi người còn nói với nhau nửa ngày Tần Yến mới mang theo Kinh Dao cáo từ, Kinh Dao lúc dùng cơm uống vài chén rượu, lúc này mặt đỏ hồng, Tần Yến dứt khoát đem người ôm vào trong xe ngựa, uy cho hắn tách trà, cười nói: "Lần đầu uống rượu, mới uống mấy chén mà đã như vậy?"

Kinh Dao chỉ cảm thấy trên người mình lơ mơ, mặt nóng rực, nằm ở trên người Tần Yến nhẹ giọng nói: "Rất là nóng...... có thể cởi sao?"

Tần Yến lôi kéo tay không để hắn hành động, dỗ nói: "Đừng để bị lạnh, một lát liền hảo."

Kinh Dao gật gật đầu, dựa vào trên vai Tần Yến ngủ gà ngủ gật, Tần Yến trông thấy liền cười, đơn giản để hắn nằm xuống gối lên đùi mình, không bao lâu Kinh Dao liền ngủ, trong mộng còn thấy mình cởi bỏ xiêm y của Tần Yến, một bộ dáng khiến người khác muốn bắt nạt.

Xe ngựa lay động lay động hồi lâu mới đến trì viên, Phúc quản gia sớm chờ ở cửa, thấy xe ngựa Tần Yến đến vội vàng bước lên đón, Tần Yến ở trong xe thấp giọng nói: "Kinh thiếu gia ngủ, trước không xuống xe, làm sao?"

Phúc quản gia cũng nhanh chóng đè thấp thanh âm, đem một phong bái thiếp đưa vào nhẹ giọng nói: "Đây là...... thái thái trong phủ đưa tới."

Tần Yến tiếp nhận trong lòng cười lạnh, đã nhiều ngày Kinh Dao chiếm hết tâm tư của chính y nên không chiếu cố tốt các nàng, chính mình tự đưa mặt lại lên đây? Rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top