Chương 22
Taehyung nhìn ngắm khuôn mặt trắng hồng đang rúc vào ngực mình ngủ ngon lành, anh miết nhẹ chiếc má mịn. Má em bình thường đã mềm bây giờ bị ốm mà trở nên âm ấm lại mang đến cảm giác mềm hơn gấp bội. Vì mệt nên Jungkook ngủ rất say, đến mức nước bọt chảy sang bên mép vẫn không mảy may gì. Taehyung trông thấy liền phì cười, sau đó dùng môi lau đi vết nước bọt cho em.
-Khụ...khụ...-
Nghe thấy em ho Taehyung lập tức vuốt lấy tấm lưng của bạn nhỏ. Được một lúc, anh gỡ tay em ra khỏi hông mình rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường. Vì mất đi hơi ấm, Jungkook liền tỉnh giấc khó chịu nhõng nhẽo.
-Anh đi đâu ?-
-Em ngoan, anh đi nấu cháo cho em-
-Không chịu, em muốn đi với anh-
-Anh chỉ ở dưới bếp thôi mà-
-Không chịu đâu. Anh bế em-
-Được rồi, bé yêu lại đây nào-
Bình thường Jungkook đã bám người bây giờ ốm lại càng bám người hơn, còn thêm nhõng nhẽo khiến Taehyung chẳng kìm lòng nổi. Taehyung bế em lên để chân em vòng quanh hông, đặt đầu tròn của em trên vai mình rồi dùng tay đỡ lấy mông của em.
Taehyung một tay bế em một tay nấu cháo, dù hơi mỏi nhưng lại không muốn đặt em xuống chút nào. Nấu cháo xong anh bưng bát cháo ra bàn, ngồi xuống ghế mà vẫn để em trên đùi mình.
-Anh bón em ăn nhé ?-
-Em không muốn ăn cháo-
-Bị ốm thì phải ăn cháo chứ-
-Em muốn ăn gà rán cơ-
-Không được. Ngoan, khỏi ốm anh đưa em đi ăn gà rán sau nhé ? Bây giờ thì ăn cháo thôi-
-Không chịu-
-Jungkook hư rồi-
-Em không hư-
-Không hư sao lại cãi anh ?-
-Không hư ! Muốn ăn gà rán-
Taehyung đặt thìa cháo xuống, luồn tay vào nách em rồi nhấc bổng em lên. Anh gằn giọng.
-Được rồi em muốn ăn gà rán chứ gì ?-
-Vâng-
-Được thôi-
Taehyung đặt em xuống ghế, chạy một mạch lên phòng lấy áo khoác và khăn quàng mặc cho em. Xong xuôi anh lấy ví ra đưa cho em vài tờ tiền trước sự ngơ ngác của bạn nhỏ.
-Cầm lấy. Muốn ăn thì tự đi mà mua. Ở đây anh chỉ có thể phục vụ cháo-
-...-
Thấy Jungkook vẫn ngơ ngác, anh thở dài bế em ra ngoài cửa rồi đặt em xuống. Anh đóng sầm cửa lại một tiếng lớn khiến em giật bắn mình. Taehyung giận thật rồi.
Jungkook bỗng chốc cảm thấy tủi thân, em đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích. Vì đang ốm dở nên mũi em cứ sụt sịt rồi cuối cùng là thành khóc luôn. Em vừa khóc vừa đập cửa gọi anh.
-Anh ơi...hức...em biết lỗi rồi, hức...mở cửa cho em. Em không muốn ăn gà rán nữa...huhu, em muốn được ăn cháo anh nấu, muốn được ở cùng anh cơ. Huhu-
-...-
Thật ra Taehyung chỉ đóng cửa lại chứ vẫn chưa hề rời đi. Anh chỉ định phạt em một chút cho em chừa, chẳng thể biết được em lại khóc như thế. Không đợi được lâu, Taehyung sốt ruột mở cửa ra. Vừa mở cửa bạn nhỏ đã nhào tới ôm anh chặt cứng. Nước mắt nước mũi dàn dụa trông thương khủng khiếp.
-Anh ơi...-
-Em biết lỗi của mình chưa ?-
-Em biết rồi, em xin lỗi anh...huhu...lần sau em không thế nữa-
-Được rồi, giờ thì ngoan ngoãn vào ăn cháo uống thuốc. Chiều khoẻ rồi anh đưa em đi dạo-
-Vâng ạ-
Sau khi ăn trưa xong định là sẽ cho em đi ngủ một giấc nhưng em lại nhất quyết muốn xem ti vi nên anh cũng đành chiều theo. Taehyung bế em đặt trên đùi mình rồi mở ti vi lên.
-Bé muốn xem cái gì ?-
-Xem cái này ạ-
-E...em có chắc không ? Cái này là phim ma đó-
-Chắc ạ ! Hay là...anh sợ ạ ?-
-L...làm gì có. Anh không sợ-
-Anh sợ thì em mở cái khác nhé ?-
-Không, anh không sợ. Em cứ mở đi-
Em hoài nghi rồi ấn chọn bộ phim. Tập phim bắt đầu, anh hồi hộp nuốt nước bọt. Cảnh phim đầu tiên đã rùng rợn, một toà lâu đài trắng xuất hiện giữa trời đêm sấm chớp inh ỏi. Anh tỏ vẻ không sợ tập trung xem bộ phim, bỗng...
Gào...
-Aaaaaa-
-Úi anh...-
Một con ma nữ bất thình lình thò đầu từ trong gương ra làm cho Taehyung hét lên ầm ĩ mà quên mất mình đang giữ hình tượng.
-Anh có sao không ?-
-Anh...-
-Anh sợ lắm ạ ?-
-...-
-Nhìn mặt anh là em biết anh sợ rồi. Haha Taehyungie đáng yêu quá-
-Em đang trêu anh ?-
-Không...haha...em không trêu...haha-
Taehyung đen mặt. Cười giòn tan như này bảo không trêu thì ai tin.
-Em cười như này là khoẻ rồi đúng không ?-
-Khoẻ...haha...khoẻ rồi ạ-
-Tốt-
Nói xong Taehyung xoay người em lại đối diện với mình. Kéo em lại hôn ngấu nghiến, tay không yên vị mà mò mẫm vào bên trong chiếc áo phông của em. Bị đụng chạm bất ngờ khiến Jungkook giật mình, cơ thể cảm nhận được cảm giác rất lạ mà run lên bần bật. Tay anh vuốt nhẹ một lượt cơ bụng em, không chậm trễ liền lần mò đến nhũ hoa nhỏ xinh.
-Ứm...-
Vì miệng vẫn đang bị hôn nên khi bị sờ mó em chẳng thể nói một lời nào, chỉ biết rên ư ừ ở rcổ họng.
-Anh...ưm...-
-Em nói đi-
-Anh...ưm...dừng lại-
-Sao dừng lại được ? Chẳng phải hạt đậu của em bị anh sờ cương cứng cả lên rồi sao ?-
-Đừng mà...ưm lạ lắm-
-Anh có thể làm hơn thế nữa-
Anh vừa nói vừa gẩy thật nhanh hai hạt đậu nhỏ làm em rùng mình đến ba lần.
-Đừng ! Ư...em không dám trêu anh nữa-
Taehyung chỉ cười rồi không nói gì vạch áo em lên, bất ngờ cúi xuống ngậm lấy một bên ngực em mà liếm mút.
-Ứm...anh ơi...a...ư...anh làm gì vậy ?-
Taehyung bận bịu với hai hạt đậu nhỏ nên không buồn trả lời. Anh dùng lưỡi trêu nghẹo làm em thoải mái mà ngửa cổ lên trời thở dốc. Không những thế Taehyung còn luồn tay vào lớp quần ngoài của em xoa nắn cặp mông nộn thịt. Cuối cùng là vỗ bép vào mông xinh rồi dứt hẳn. Taehyung mãn nguyện dựa lưng vào sô pha nhìn Jungkook bị trêu nghẹo mà đỏ cả mặt.
-Ch...chỉ vậy thôi ạ ?-
-Hửm ? Chứ em muốn chúng ta làm tình ?-
-Dạ không...-
-Nếu em muốn chúng ta có thể làm ngay bây giờ-
-Không có-
-Sức anh có thể phục vụ em suốt đêm nay cũng không thành vấn đề-
-Ư không màaa-
-Được rồi, anh không trêu em nữa-
Taehyung cười xoà trước biểu cảm xấu hổ của bạn nhỏ. Anh kéo em lại ôm trước ngực lắc qua lắc lại.
-Em đáng yêu quá. Đáng yêu phát điên-
-Em chóng mặt quá-
-Em có muốn ra ngoài một chút không ?-
-Có ạ. Em muốn đi trung tâm thương mại-
-Vậy giờ chúng ta đi nhé ?-
-Vâng ạ-
Bế em lên phòng mặc áo ấm cho em rồi mới yên tâm để em ra ngoài. Cả hai đến một trung tâm thương mại lớn ở thành phố, vừa bước vào em đã vui sướng chạy nhảy tung tăng. Ngắm nghía đủ thứ xong nhìn vào bảng giá lại khiến em rùng mình. Thế nhưng Taehyung lại chẳng mảy may đến giá, cứ thấy em thích gì là bỏ vào xe đẩy hết.
-Ơ anh, không cần mua đâu ạ-
-Không sao, anh đủ tiền mua hết những thứ em thích-
-Không được, anh đã làm ra tiền đâu. Bỏ lại hết đi-
-Anh bảo là anh mua được. Em chỉ việc lựa thôi-
-Nhưng...-
Thật ra chỉ mình em nghĩ là Taehyung chưa kiếm ra tiền nhưng thực chất số tiền anh kiếm được một tháng còn hơn cả tiền lương của bố mẹ em cộng lại. Thế nhưng vẫn có thứ mà anh không muốn mua cho em một chút nào...
-Anh ơi...-
-Anh bảo không là không-
-Đi mà, em chỉ ăn một chút xíu xìu xiu thôi-
-Không được-
-Em tự trả tiền-
-Ý anh không phải thế. Em vừa ốm dậy lại đi ăn bánh mì hạnh nhân thì lại ốm cho à ?-
-Em chỉ ăn một xíu thôi không sao đâu ạ-
-Không được là không được-
-Ư...không chịu đâu, em đã nhịn suốt 2 tháng rồi-
-Em mà đòi nữa anh bỏ em một mình đó-
-Vậy anh đi đi-
Em phồng má ngồi bẹp dí xuống dưới sàn. Người người đi qua thấy cảnh đáng yêu này cũng giơ điện thoại lên chụp. Taehyung bất lực thở dài đỡ em dậy.
-Thôi được rồi. Chỉ một cái duy nhất thôi nhé ?-
-Dạ ! Em yêu anh nhất-
——————————————————————————
Taehyungie hyungie không mua bánh cho em, em khóc.
Mua cho cái là tươi liền.
Kiếm được quả game cute mà bị nghiệm OTP nên thành ra như vậy á :)) Từ nay tui sẽ dùng game đó để mô phỏng vài cảnh trong chap luôn nha ( Tất nhiên là cảnh H thì không mô phỏng được đâu)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top