Chương 16: Phía sau cậu luôn là tôi

Hồng bị lôi cổ đứng dậy, cô gạt mạnh tay mẹ mình ra. Giọng khàn khàn trách móc bà: "Mẹ thấy con nhỏ đó nói đúng lắm sao ? Bố đối xử tệ bạc với mẹ như vậy ạ ?"

Bà Trà thở dài một cái, quay mặt qua nhìn Hồng đầy chán ghét: "Tao thấy Kiều Yến chẳng nói sai gì cả. Nên mày cũng bớt lại đi. Bình thường mày cũng có sồn sồn như vậy đâu"

Vừa nói xong, bà đi tới kéo Hồng, ngụ ý muốn cô ra ngoài xin lỗi mọi người vì hành động nông nổi ban nãy của mình

"Xuống ăn nói đàng hoàng lại cho tao"

Nghe mẹ mình nói ra những lời như vậy. Hồng như tuyệt vọng mà hất mạnh tay bà ra. Cảm xúc kìm nén bấy giờ như được phát tiết. Cô bật khóc nức nở

"Tình cảm mười mấy năm của bố con, mẹ lại cho là đối xử tệ bạc. Vậy mẹ nói cho con nghe, như nào mới là thật lòng đây ?" cô từ từ hạ giọng mình xuống

"Như mẹ à ?"

Bà Trà đứng hình mất giây. Thẹn quá hóa giận, bà tát Hồng một cái đau đớn, rồi chửi thẳng mặt cô

"Đối với mày những ngày tháng sống với ông ta là hạnh phúc nhưng đối với tao, nó là bẩn thỉu mày nghe rõ chưa"

"Bẩn thiu ?"

Hồng cười khinh. Cô từ từ lùi lại, trong đầu vẫn vang vẳng những tiếng chửi rủa của mẹ mình. Lúc này, Hồng không còn giữ được bình tĩnh nữa, cô hét lớn: "Mẹ căn bản không xứng đáng với tình yêu của bố"

"Mày"

Bà Trà giơ tay định tát Hồng tiếp. Cô nhanh tay bắt lấy tay bà. Đôi mắt cô ngấn lệ nhìn mẹ mình đầy uất hận

"Mẹ luôn miệng nói con, trước đây mày đâu có vậy, bình thường mày đâu có thế. Nhưng mẹ biết không ? Chính mẹ là người đã biến con thành như thế này đấy"

Dù là hai mẹ con, nhưng giờ hai người họ đối diện nhau như kẻ thù. Hồng bỏ tay bà xuống rồi từ từ quay người đi, cô không muốn nhìn thấy mặt mẹ mình nữa. Cảm giác sau bà Trà nói ra lời nói đó, sự tôn trọng cuối cùng của Hồng đối với mẹ mình đã không còn

"Con không còn gì để nói"

Bà Trà tức giận nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện này lên. Mặt cau có bước ra ngoài, chỉnh trang lại đàng hoàng mới đi xuống. Miệng bà vẫn liên tục cười nói với mọi người dưới nhà

"Con bé không sao đâu. Mọi người ăn cơm đi"

Mấy ai hiểu được cảm giác hiện tại của Hồng. Cô không còn chút sức lực, đau đớn gục xuống sàn. Hồng không biết mình đang đau ở đâu chỉ biết toàn thân cô không tài nào cử động được. Cảm giác khó thở như đang chết chìm vậy

Hồng sợ hãi cố gắng sờ vào túi áo, lấy cái tai nghe bố cô tặng ra. Hồng mở giọng của bố mình trên điện thoại ra nghe. Trong đó toàn là những lời dặn dò nhắc nhở khi cô đi xa nhà. Bố Hồng có một cái tật, không thấy cô ở nhà là gửi tin nhắn thoại liên tục. Khi đó Hồng còn thấy phiền phức, nhưng bây giờ những lời nhắn đó lại giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi này

Khi cảm xúc đã dịu lại. Hồng vẫn không tháo tai nghe, cô vừa ngồi bàn học, vừa đeo nó. Nước mắt cô chảy theo từng câu nói của bố mình. Nghe giọng của bố, Hồng như được xoa dịu trái tim tổn thương, giúp cô tìm lại cảm giác an toàn trong căn phòng lạnh lẽo này 

Tưởng bản thân đã đỡ hơn, Hồng lấy bài tập ra làm. Nhưng khi đang làm bài, cô mới biết tâm trạng của mình hiện tại không hề ôn một chút nào. Hồng chạy vào nhà vệ sinh nôn liên tục. Muốn tinh thần thoải mái hơn, cô đã chọn cách ra ngoài đi dạo, hít thở không khí

Khi mọi người đã ngủ, Hồng trốn ra công viên gần đó. Cô không khóc nữa mà ngồi một mình trên ghế đá. Đúng lúc Nhất Tâm đang đi dạo cho tiêu cơm, thấy Hồng cậu vui mừng đi tới. Nhìn cô vẫn mặc đồng phục, cậu lắc đầu buộc miệng trêu chọc

"Cậu ở bẩn vậy" nói xong Tâm ngồi xuống cạnh Hồng

Nghe Nhất Tâm nói vậy, Hồng có tức giận nhưng cô không muốn tranh cãi với cậu. Hồng sợ khi bản thân mình tức giận sẽ mất kiểm soát và nói ra nhiều lời gây tổn thương đến người khác

Những đứa trẻ từng tổn thương luôn sợ bản thân làm ảnh hưởng đến người khác. Sợ những câu nói của mình vô tình lại khiến người khác tổn thương. Bởi chính họ là những người hiểu rõ cảm giác ấy nó đau đến mức nào nên họ không muốn mình là người gây ra nỗi đau ấy cho người khác

Vì thế nên Hồng vẫn im lặng không nói năng gì. Nhất Tâm thấy cô hơi lạ. Bình thường cậu trêu câu nào, cô đáp lại câu đó. Có khi Nhất Tâm còn phải chịu thua cô một phần. Nhưng hôm nay, một câu Hồng cũng không chịu nói. Thấy cô như vậy, cậu vô cùng lo lắng

Chắc do tiếp xúc nhiều với cô, Nhất Tâm đoán ra Hồng đang có chuyện buồn. Cậu không trêu cô nữa mà ngồi xuống bên cạnh quan sát cô. Hai người ngồi cạnh nhau, ánh mắt Nhất Tâm chưa phút nào rời khỏi Cẩm Hồng

Dưới ánh đèn, lại là hình bóng của hai người hôm ấy. Trước đây, hai người trò chuyện vui vẻ cùng nhau nhưng bây giờ chỉ là hình ảnh cậu thiếu niên ngồi nhìn cô gái hôm đó buồn bã. Dù rất đau lòng nhưng cậu lại không thể làm được gì cả

Nội tâm Nhất Tâm muốn tiến lại gần để ôm Hồng vào lòng an ủi nhưng cậu lại không đủ dũng khí. Cậu rất muốn biết cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng lại quyết định sẽ không hỏi mà tiếp tục chờ đợi, đợi ngày Hồng chủ động kể với cậu

Ngồi tại đó hai tiếng. Cẩm Hồng bây giờ mới cử động. Dường như, cô đã quên đi sự hiện diện của Nhất Tâm. Hồng đứng dậy lủi thủi đi về một mình. Trong lòng vẫn luôn cảm thấy cô đơn, Hồng như lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này

Có lẽ Hồng không biết, vẫn luôn có một Nhất Tâm dõi theo sau cô. Từng bước chân của cô cũng là từ bước chân của cậu. Hồng đi thì cậu đi, Hồng đứng thì cậu đứng. Ánh mắt Nhất Tâm vẫn luôn hướng về phía Hồng

Trên con đường về nhà mọi ngày, Nhất Tâm đi mấy bước là về đến. Nhưng hôm nay, rùa nhỏ của cậu ấy đang gặp chuyện buồn. Tâm không muốn bỏ cô lại một mình, cậu muốn cùng Hồng vượt qua những nỗi đau đó

Trong lòng Nhất Tâm có cái gì đó rất nghẹn, cô gái ấy đang rất buồn nhưng cậu lại chẳng giúp được gì cả. Nhất Tâm cảm tạ trời phật may mà người con gái ấy không khóc, cậu cảm giác như nếu cô ấy khóc, cậu sẽ đau lòng đến chết mất

Đi được một lúc, Hồng đã về đến nhà ông Kiên. Nhưng cô lại không đi vào mà cứ đứng trước nhà như vậy. Một lúc sau, Hồng lại lấy tai nghe của mình ra ngồi xuống cột cổng trước nhà ông Kiên

Nhất Tâm cũng ngồi xuống cách Hồng không xa. Ánh mắt của cậu chưa lúc nào rời khỏi cô. Nhất Tâm dù không biết cô gái bé nhỏ ấy đã phải trải qua những gì, mới trở nên suy sụp đến như vậy. Nhưng cậu biết, bây giờ trong lòng cậu cũng đau không kém gì cô ấy

Ngồi đó một lúc. Khi biết Hồng đã ngủ quên, Tâm liền đi tới gần cô. Cậu quỳ gối xuống, nhìn gần khuôn mặt trắng bệch của Hồng đưa tay vuốt tóc rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô như một lời động viên an ủi từ cậu. Nhất Tâm từ từ ngồi xuống cạnh Hồng, cậu muốn nhìn ngắm cô ngủ thêm một lúc nữa

Thấy tay Hồng nhiều vết cấu, Nhất Tâm biết cô đã tự làm đau bản thân. Bởi, cậu cũng thường hay làm như vậy khi có chuyện buồn. Làm vậy để vết thương thể xác đau hơn vết thương trong lòng. Từ đó, nỗi đau ấy cũng sẽ dịu đi. Nhưng nỗi đau trong lòng quá lớn, sao có thể dịu đi được đây

Tâm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang còn đang đỏ của Hồng. Thầm hứa kể từ hôm nay sẽ không để cô phải tự làm đau bản thân như vậy nữa. Cậu không cho phép ai làm Hồng tổn thương nữa, kể cả người đó có là cậu

Dù muốn ở lại cùng Hồng lâu hơn nhưng giờ đã muộn. Nhất Tâm vội đứng dậy bấm chuông cửa rồi rời đi. Cậu trốn ra một góc, thấy Hồng đã được quản gia bế vào. Cậu mới yên tâm quay về, đi được nửa đường Nhất Tâm quay lại nhìn về hướng phòng cô, nhẹ nhàng nói

"Cẩm Hồng! Ngủ ngon nhé"

Đây có lẽ là lần đầu tiên, Nhất Tâm gọi tên cô. Chắc cậu muốn để điều này làm dấu ấn giữ lại những khoảnh khắc đáng nhớ ngày hôm nay, để nó mãi mãi hiện hữu trong kí ức của cậu.
Kí ức của những lần đầu trong đời, lần đầu được ở cùng người con gái mình thích lâu đến vậy, lần đầu được gần cô ấy đến thế, lần đầu được hôn cô

Sáng hôm sau, khi thức dậy Hồng đã thấy mình nằm trong phòng. Cô không biết sao mình lại ở đây. Tối qua rõ ràng cô đứng ngoài cổng chần chừ mãi rồi thiếp đi lúc nào không hay. Sao bây giờ lại nằm ở đây, muốn nhớ lại nhưng đầu Hồng bỗng trở nên đau nhức không thể nhớ được

Hồng bước xuống giường, sửa soạn lại một lúc. Khi đã xong xuôi Hồng không ra ngoài luôn mà ngồi lại trong phòng. Đúng 6:30, cô đeo tai nghe bước ra ngoài rồi đi một mạch lên xe buýt mặc cho bà Trà có gọi, cô cũng không quay đầu lại

Nhưng Hồng đâu hay, bà ta vẫn mải ăn sáng với ông Kiên. Đâu thèm để ý cô đã ra ngoài hay chưa. Hồng cứ ngỡ mẹ còn quan tâm mình, nên muốn giận dỗi mẹ để bà dỗ dành cô một tí, dù chỉ là một lời hỏi thăm thôi cũng được. Nhưng đến bây giờ Hồng mới nhận ra đối với bà, bố cô dơ bẩn thì cô cũng vậy

Dù hôm nay Cẩm Hồng mặc áo có mũ đội đầu để cố tình giấu nhưng Nhất Tâm vẫn thấy cô đeo tai nghe. Biết Hồng hôm nay không muốn nói chuyện với ai nên cậu chỉ nhìn cô một cách âm thầm. Hồng tay vẫn đọc sách mà không để ý đến cậu, cô muốn thế giới hôm nay của mình là thế giới riêng của cô với bố

Đến lớp. Cẩm Hồng lấy sách vở ra học bài như không có chuyện gì. Vi Thanh với Quang Trường đang cười nói bước vào. Thấy Cẩm Hồng đã đến, Vi Thanh định sang bắt chuyện. Nhưng khi thấy Nhất Tâm ra hiệu "suỵt", cô cũng hiểu được Hồng đang gặp chuyện buồn, liền vỗ vai cô hai cái rồi về chỗ

Trong giờ học, Hồng cũng không tháo mũ. Giáo viên cũng không nói gì, vì đầu giờ Nhất Tâm đã chủ động lên nói với cô Hiền là hôm nay Hồng không được khỏe. Vì thế nên, thầy cô cũng không ai làm khó dễ Hồng

Giờ ăn trưa cũng vậy, Hồng ngồi một mình ăn trưa. Cô không biết Nhất Tâm đang ở ngay sau lưng mình. Cậu luôn âm thầm dõi theo Hồng. Thỉnh thoảng lại nghe thấy cô cười một tiếng, cậu bất giác cũng cười theo cô

Tan học. Khi học sinh toàn trường đã về hết, Cẩm Hồng mới rời khỏi lớp. Thấy vậy, Nhất Tâm đang đợi cô ngoài cửa cũng đi theo sau. Hóa ra, sợ ảnh hưởng đến Hồng nên khi vừa tan trường cậu đã luôn đứng đợi cô bên ngoài

Dưới sân trường, chỉ còn lại hai người. Dù không đi cùng nhưng từng bước chân của hai người lại đều một cách lạ thường. Nhất Tâm cố gắng bước đi nhẹ nhàng để cô không phát hiện. Đến trạm xe, cậu lặng lẽ đứng sau biển quảng cáo. Định đợi Hồng đi chuyến này rồi cậu sẽ bắt taxi về. Nhưng khi xe đã đến, Cẩm Hồng không lên xe mà vẫn ngồi lại đó

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hocduong