năm → seulmin

những nỗi buồn

jimin lặng người ngắm nhìn thân ảnh trước mặt. chẳng tài nào thốt nên lời.

em đẹp quá, dưới những vạt nắng chói chang một màu vàng rực, sao bóng hình em vẫn ngời ngợi lấp lánh, sao em vẫn đẹp đến nhức nhối lòng chàng.

đẹp đến nao lòng, hòa cùng những nỗi buồn không tên.

;;;;;;

seulgi chẳng hay cười, em bảo, em chẳng muốn phí phạm những nụ cười em cho một mảnh đời tẻ nhạt.

tôi hỏi, sao mảnh đời em lại tẻ nhạt, em cười, bảo rằng tuổi 23 của em chỉ độc một màu xám xịt.

tôi ngẫm nghĩ, định bụng hỏi cớ sao tuổi 23 của em lại chỉ độc một màu xám xịt, nhưng nhìn thấy những nỗi buồn cứ man mác vấy lấy đuôi mắt em, lại thôi.

vốn chẳng thể hiểu nổi những nỗi sầu muộn vấn vương trong em, nhưng hãy để tôi đưa em ra khỏi vùng trời tăm tối đó.
tôi bảo em thế, và em chỉ đáp lại bằng một nụ cười, nhạt thếch, trơ trọi.

cuộc đời em vốn dĩ là đượm một màu nhàm chán, cuộc đời tôi vốn dĩ là tràn trề biết bao sắc màu. thế mà ngang qua em, tôi lại bất giác lưu lại cùng những nỗi buồn.

những ngày bên em, chẳng có gì ngoài em, và những nỗi buồn. buồn từ những ánh mắt rỗng tuếch phủ đầy chênh vênh, buồn từ những bóng lưng ngột ngạt cô độc, buồn từ những nụ cười thếch thác bâng quâng.

em chẳng có bạn bè, cũng chẳng bao giờ đoái hoài đến họ hàng thân thích. em bảo, em chỉ có nỗi buồn làm chốn nương tựa. em bảo, buồn thì em chẳng sợ, những ngọt ngào hạnh phúc ngoài kia em mới sợ.

đời em còn non, nhưng cũng đủ để em hiểu rằng những lời mật ngọt âu yếm mong manh và phù du đến mức nào. đời em còn non, nhưng cũng đủ để em bải hoải với những mộng mơ trẻ dại.

em bảo, em mệt rồi. về với những nỗi buồn thôi.

tôi bảo, nếu em vương vấn những nỗi buồn đến vậy, chi bằng để tôi sưởi ấm em, và cả những u uất đó. em đáp lại, bảo rằng tôi đừng ba hoa.

tôi gửi em tình, em lại hòa vào hư không. tôi gửi em thương nhớ, em lại ngoảnh mặt chẳng đoái toài. tôi nói thương em, em coi là những lời bồng bột. tôi nói muốn bên em, em vẫn chỉ hòa mình vào vài nỗi buồn không tên.

tôi càng cố chạm tới em xa vời, em lại càng mải mê rong ruổi bên những nỗi buồn. nhưng em ơi, cuộc đời tẻ nhạt, đâu có nghĩa là chẳng thể nhấn nhá thêm chút hương tình. nhưng em ơi, em sợ những mật ngọt dối gian ngoài kia, tuy vậy hãy cứ tin rằng những an yên hạnh phúc tôi trao đều là chân thật từ đáy lòng. nhưng em ơi, tin rằng, tôi thương em.

tuổi xuân em còn dài, và vội gì đã thu vào đáy mắt mình chỉ một màu đen.
em ơi, tôi đợi em, vẫn sẽ ngày ngày thì thầm vào tai em những lời yêu thương bình dị. dẫu tuổi trẻ có phai tàn, dẫu tình tôi có tàn tạ, dẫu nỗi buồn có giăng đầy.
tôi đợi em.

;;;;;;;;;;;

em bâng quơ những nỗi trống vắng tẻ nhạt,
em hòa mình vào những nỗi sầu mênh mang,
em thổi vào hồn ta những nhộn nhạo vô cớ,
em để lại cho ta vài nỗi buồn thênh thang,

wel,
281117,
đọc lại chả biết nói gì

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top