chương 13
Lúc Lai Bâng tách ra, Hoàng Phúc đang đứng bên ngoài gõ cửa.
"Các cậu làm gì vậy." cậu ta ngờ vực, "Rửa mặt thôi mà cũng cũng phải khóa cửa? Đâu phải đi vệ sinh."
Cậu ta khựng lại một lúc, hỏi tiếp: "Ngọc Quý, ban nãy cậu mới rên một tiếng à? Không sao chứ?"
Còn rên rất... hay, dễ làm người ta suy diễn lung tung.
Ngọc Quý im lặng cúi đầu, hiếm có lúc đầu óc rối bời như vậy.
"Không sao." Lai Bâng xoa gáy cậu an ủi, giúp cậu chỉnh lại cổ áo, che đi dấu răng, "Tôi nói với cậu ấy, cậu bình tĩnh lại."
Ngọc Quý tắm rửa xong ra ngoài, bấy giờ mùi pheromone của Lai Bâng trên người cậu đã biến mất hoàn toàn.
Sau khi Lai Bâng giúp che giấu, có vẻ Hoàng Phúc không phát hiện điều gì, chỉ tưởng lúc rửa mặt, cậu vô tình bị xà phòng trúng mắt nên mới đột nhiên thốt ra tiếng kỳ lạ như vậy.
Nhưng tối ngủ, trước giờ cậu và Hoàng Phúc luôn đâu đầu vào nhau nằm, cậu ta đêm nào cũng ngủ với đủ loại tư thế xấu xí bấy giờ tự dưng ngượng ngùng, nằm ngay ngắn vô cùng.
Nghỉ lễ xong về lớp, thầy chủ nhiệm thông báo hai tin.
Một là về kỳ thi sau lễ, giúp mọi người ôn tập kiến thức. Tin còn lại là Hội thao.
"Yohoho~" Các bạn ngồi bên dưới tức thì nhốn nháo hẳn lên, không khí nặng nề bởi ác mộng thi cử trước đó đã bị gạt phăng.
Thầy chủ nhiệm cười tít mắt: "Đừng vui mừng quá sớm, hãy quan sát nhiều trong lúc tổ chức Hội thao, kết thúc phải viết bài thu hoạch tám trăm chữ nộp lên, đề là "Chuyện ấn tượng nhất trong Hội thao"!"
Mọi người lập tức im bặt, vui chơi cũng phải làm báo cáo sao? Thầy chủ nhiệm đúng là độc ác.
Từng môn học bước vào giai đoạn thi cử rồi kết thúc, các thầy cô giáo cũng tăng nhanh tiến độ chấm điểm, thành tích mau chóng ra lò.
Điểm mạnh của Ngọc Quý và Lai Bâng khác nhau, môn nào cũng đều bám nhau sát nút, có môn cao hơn có môn thấp hơn, nhưng tổng điểm cuối cùng thì lần này Lai Bâng cao hơn Ngọc Quý một điểm, hai người lần lượt đứng nhất nhì khối, tạo ra hẳn một thế giới riêng với những bạn khác.
"Chúng ta cùng chúc mừng Lai Bâng đã được hạng nhất nào." Thầy chủ nhiệm tuyên bố xếp hạng xong, vỗ tay bảo, "Mong em hãy cố gắng hơn nữa, cũng mong Ngọc Quý lần sau sẽ giành lại hạng nhất."
Có người vỗ tay vài cái, sau đó cảm thấy bầu không khí là lạ, bèn dừng lại.
Cuộc tranh đấu giữa hai quái vậy, họ hóng hớt cái gì chứ, nói không chừng còn bị Ngọc Quý hiểu lầm họ không chào đón cậu ấy, có thành kiến với cậu ấy, rồi bị Ngọc Quý ghét.
Huhuhu, không muốn đâu.
Hoàng Phúc ngồi gần Ngọc Quý và Lai Bâng nhất bấy giờ co rụt người lại, cầm sách che mặt mình để không bị trở thành cái đinh trong mắt, kẻ vô tội bị liên lụy.
Ngọc Quý nằm nhoài trên bàn, tựa trán lên mu bàn tay, nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
Cậu không thấy thành tích có vấn đề gì cả, trình độ của cậu và Lai Bâng tương đương, tổng điểm của hai người họ cũng chỉ chênh lệch vài điểm, đây là điều bình thường, ai được hạng nhất hạng nhì cũng chẳng có gì phải bất ngờ.
Chỉ là mấy hôm nay cậu bị cảm lạnh, cổ họng hơi đau khiến cậu không muốn nói chuyện cho lắm.
Ngọc Quý nghiêm túc nghe giảng hai tiết, trong giờ học thì chăm chú, giờ nghỉ sẽ gục lên bàn nghỉ ngơi.
Sau tiết Toán, ghế ngồi bỗng dưng bị đá từ đằng sau. Đá ở góc độ như vậy thì chỉ có thể là Lai Bâng làm.
Ngọc Quý quay đầu, thấy Lai–vừa giành hạng nhất–Bâng bấy giờ trông chẳng có vẻ gì là vui tươi, ngược lại còn khẽ nhíu mày, không phấn khởi cho lắm.
Cậu dùng ánh mắt đặt câu hỏi, hàng mày Lai Bâng nhíu càng chặt hơn.
Cậu ta rút một bàn tay trong túi gõ lên một câu trong đề ôn trên bàn: "Hỏi cậu câu này."
Đó là một đề Toán, Ngọc Quý nhìn xuống, dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu.
Đề Toán mà Lai Bâng hỏi không phải đơn giản, nhưng với trình độ của cậu ta, lẽ ra không thành vấn đề mới phải.
"Câu này cậu biết mà. Đừng quậy." Cậu bất đắc dĩ, chẳng biết tại sao hắn lại tự dưng bắt chuyện với mình.
Cậu lắc đầu, xoay người gục lại lên bàn, kéo chặt áo.
Chờ tan học xong Ngọc Quý tự nhủ sẽ vào phòng y tế trường xin ít thuốc, không thể để bị cảm nặng thêm nữa.
Ngọc Quý chẳng cần nhìn cũng biết Lai Bâng đang nhíu chặt mày, nhìn cậu hồi lâu.
"Lai Bánh, làm gì vậy, tâm trạng cậu ấy đang không tốt, đừng kiếm chuyện chứ." Lương Hoàng Phúc hạ giọng, "Chắc giờ cậu ấy thấy cậu là bực bội rồi."
"Thấy tôi, bực sao?" Lai Bâng đanh mặt.
"Bình thường thôi, lần trước cậu thi hạng hai cũng bực mà." Hoàng Phúc vẫn vô tư trả lời.
Thấy Lai Bâng không đáp, Phúc Lương khẽ liếc nhìn hắn, còn một câu muốn nói ra nhưng lại không dám.
Nếu cậu không vui, vậy cậu dỗ cho cậu ấy vui đi. Là đối thủ, Lai Bâng đi dỗ sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Nhưng, hễ tưởng tượng tới cảnh Lai Bâng dỗ dành người khác, Hoàng Phúc rợn hết người, thật không dám tưởng tượng bộ dạng đó kinh khủng đến cỡ nào.
Thôi thôi không nói đâu, đáng sợ lắm, sao có chuyện đó xảy ra cơ chứ, chờ về ký túc xá rồi cậu ta chọc cho Ngọc Quý vui lại là được.
Trong khi đó, Ngọc Quý, người đang nằm dài trên bàn lại không hay biết gì chuyện đã xảy ra ở bàn phía sau, hết thêm một tiết học, cậu đang nằm mệt lả, chợt nghe thấy một tiếng vang trong trẻo, có vật gì đó được đặt lên bàn mình.
Cậu ngước đầu, một chai nước uống đang tỏa hơi lạnh xuất hiện.
Thân chai có một bàn tay, nhìn theo bàn tay nọ, cậu thấy Lai Bâng đang nhíu mày mím môi.
Ngọc Quý mơ màng nhìn hắn, ý rõ ràng: gì vậy?
Lai Bâng không giải thích gì về hành động của mình, hắn đặt chai nước lên bàn, sau đó ngồi về chỗ.
Ngọc Quý quay đầu nhìn hắn: "Cho tôi à?"
Lai Bâng vùi đầu đọc sách, chẳng thèm ngẩng lên: "Chứ gì nữa."
Ngọc Quý hoang mang vô cùng, cậu cảm ơn Lai Bâng rồi đặt chai nước vào góc bàn.
Nước lạnh quá, bây giờ cậu không uống được, kẻo cảm nặng thêm.
Nhưng Ngọc Quý chưa kịp gục xuống nghỉ ngơi tiếp, ghế của cậu lại bị đá.
Cậu bất đắc dĩ quay đầu, vẻ mặt như muốn ghi đè lên dòng chữ: Lại chuyện gì?
Lai Bâng thấy thế thì có vẻ không vui, xụ mặt hỏi: "Cậu giận tôi?"
Ngọc Quý tự hỏi có phải bản thân nghe nhầm không. Lai Bâng đang nói gì vậy?
Trong bầu không khí căng thẳng, ngẫm về chai nước trên bàn và điểm bài thi, cậu vỡ lẽ.
Chắc Lai Bâng tưởng cậu chỉ được hạng hai nên không vui, mới cất công chạy đi mua nước cho cậu.
Ngọc Quý dở khóc dở cười: "Không, có gì mà giận chứ? Thắng thua là chuyện thường tình mà. Tôi bị cảm nhẹ, không muốn uống nước lạnh thôi."
Sắc mặt Lai Bâng dịu đi trông thấy, hắn hừ nhạt, châm chọc: "Thể chất kém."
Cậu mặc kệ hắn, quay đầu tiếp tục tranh thủ nằm một lúc, nhưng chưa được hai phút, bịch, lại có vật gì đó bị ném lên bàn cậu.
Ngọc Quý ngẩng đầu lần nữa, thấy là hai viên sủi Bupleurum.
Cậu vô thức đưa mắt nhìn Lai Bâng, hắn đang ngồi tại chỗ khoanh tay, còn tên "Khổng Tước Xoè Đuôi" ngồi cạnh thì mắt chữ A mồm chữ O.
"Gì nữa, tôi xin thầy chủ nhiệm giùm cậu đấy, còn muốn tôi rót nước cho uống à." Lai Bâng nói giọng mỉa mai, "Đừng có mơ, không bao giờ."
"Không không, tôi không muốn như vậy." Ngọc Quý kiểm soát vẻ mặt mình, bỏ viên sủi vào trong ly, đứng lên đi rót nước nóng.
Rót được phân nửa, cậu không tài nào kìm nén được khóe môi đang muốn nhếch lên của mình.
_____
Hội thao kéo dài hai ngày. Ai cũng phải tham gia.
Cả Lai Bâng và Hoàng Phúc đều bị túm đi đăng ký những hạng mục khó, còn Ngọc Quý được mọi người nâng niu, chỉ điền tên vào mục nhảy xa.
Vừa điền tên vào danh sách xong, cậu lại được thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng.
"Ngọc Quý này, theo quy định xưa giờ của trường chúng ta, mỗi lớp phải chọn một học sinh làm phát thanh viên đọc vài tiếng, thầy cảm thấy em rất thích hợp với việc này, em thấy sao?"
Ngọc Quý không có ý kiến, thay vì bị kéo đi tham gia những hạng mục khác, cậu thà làm phát thanh viên vài tiếng còn hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức Hội thao, Lai Bâng là người đi đầu, vừa dẫn lớp lên sân khấu đã được chào đón bởi những tiếng reo hò cuồng nhiệt.
Ngọc Quý thấy xung quanh có rất nhiều người lấy điện thoại quay chụp.
Những người kia quay chụp một lúc lại chuyển ống kính điện thoại sang phía cậu, Ngọc Quý vờ như không biết.
Lễ khai mạc kết thúc, những hạng mục thi đấu cũng lần lượt được bắt đầu. Chưa đến phiên mình, Ngọc Quý bèn đến bục phát thanh.
Cậu được phân đọc những lời cổ vũ mà các lớp gửi về.
Vô số mẫu giấy trắng chất đống trên bàn, Ngọc Quý đọc lần lượt từng tờ.
Phải thừa nhận rằng, là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, những lời viết riêng cho Lai Bâng nhiều đếm không xuể.
Ngọc Quý đọc nội dung bên trên với vẻ vô cảm:
"Lai Bâng ơi, dáng người mạnh mẽ của anh như chú đại bàng sải cánh, cố lên nhé, chúng em luôn ủng hộ anh!"
Bục phát thanh ở trên cao, có thể thấy rõ từng vị trí bên dưới.
Chỉ cần ngước mắt nhìn ra xa là sẽ thấy Lai Bâng đang đứng trong hàng ngũ lớp mình.
Cậu kiên quyết không nhìn, tiếp tục đanh mặt đổi tờ giấy khác:
"Lai Bâng cứ cố gắng bay, mình ở sau lưng cố gắng đuổi theo!"
Mặt phải dày mới làm được chức đại ca này nhỉ, nếu ai da mặt mỏng quá nghe thấy những lời này, sẽ bối rối tự kỷ ngay tại chỗ mất.
Dưới sân, Lai Bâng ngẩng đầu nhìn chàng phát thanh viên.
Xưa giờ hắn luôn không thích những lúc thế này, cũng chẳng thích nghe mấy lời bày tỏ.
Trước đây hắn luôn mong loa phát thanh bị hư quách đi cho xong. Nhưng lần này những lời ấy dễ nghe hẳn, giọng Ngọc Quý hay thật, những câu nói đó được cậu truyền đạt dường như trở nên êm tai hơn.
Lai Bâng khẽ cười, Năm nay loa khỏi hư cũng được.
Ngọc Quý chuyển tờ khác, cuối cùng lần này đã đổi đối tượng:
"Lương Hoàng Phúc cố lên, nụ cười rạng rỡ của cậu luôn tự tin như thế, mong cậu mạnh mẽ bứt phá giành hạng nhất, yêu cậu!"
Phúc Lương đứng cạnh Lai Bâng nghe thế, vỗ bôm bốp vào người Lai Bâng.
"Há há há, nghe thấy chưa, Ngọc Quý đang nói yêu tôi kìa!"
Lai Bâng liếc mắt nhìn sang tên ngốc khua chân múa tay bên cạnh, sau đó nhíu mày nhìn cậu phát thanh viên trên bục.
Cái loa phát thanh chết tiệt đó sao còn chưa hư nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top