Chương 6
Đã nhiều tháng trôi qua trên mảnh đất bình yên này kể từ ngày nhà bé Wendy dọn đến.
Một ngày kia, khi ánh nắng gay gắt buổi ban trưa như muốn thiêu đốt mọi cảnh vật bên dưới, gia đình bé Wendy như mọi ngày ăn cơm cùng nhau. Buông đũa sau khi ăn xong, ba bé Wendy ngồi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lên tiếng với vợ:
- Em à, anh chọn được một miếng đất ở Seoul rồi!
- Thật à anh? - Mẹ cô ngạc nhiên.
- Đúng rồi, em lo chuẩn bị đi, khi nào được thì nhà mình sẽ chuyển đi!
- Là sao ba? Mình sẽ không ở đây nữa à?
Wendy run giọng hỏi, mặt mếu máo như sắp khóc đến nơi. Cô cực kì sợ, sợ cái ngày cô sẽ không được ở đây nữa, không được chơi cùng bạn bè và đặc biệt là, không được gặp Hope mỗi ngày.
- Ừ con, ở đó sẽ tiện chăm sóc ông bà nội hơn!
- Con không chịu, không chịu đâu!
Bé Wendy giãy nảy, cô òa khóc rồi chạy ra khỏi nhà. Chân cô chạy trong vô thức mà không cần biết mình nên đi đâu, về đâu. Khi dừng bước lại, cô mới nhận ra mình đang đứng trước cửa nhà Hope. Thấy Wendy nước mắt nước mũi tèm lem đứng ngoài cửa, Hope đang xem phim cũng vội bỏ dở mà chạy ra hoảng hốt hỏi:
- Wendy bị làm sao thế? Ai đánh Wendy? - Cậu hùng hổ hỏi, như thể chính cậu mới là đứa bị bắt nạt.
- Hu...không ai đánh mình hết! Nhà mình...nhà mình sắp chuyển đi nên...hu hu hu!
Hope ngây người vài giây rồi mới nhận thức được cô vừa nói cái gì. Tim cậu như ngừng đập, cảm giác trống rỗng chơi vơi nhen nhóm lên bủa vây lấy tâm trí cậu. Cậu và Wendy thân nhau biết mấy, giờ đùng một cái, nói đi là đi sao?
- Ba mình nói...khi nào được, thì nhà mình sẽ dọn đi!
Hope không trả lời, cậu lau giọt lệ đang lăn trên má cô. Khi đã nhận thức rõ được vấn đề, cậu không giãy nảy như một đứa trẻ mất kẹo mà chỉ lẳng lặng nhìn cô. Như nhớ ra điều gì đó, cậu chạy vào trong nhà, chốc sau, cậu đem ra một con búp bê mà hai đứa vẫn thường lấy làm con khi chơi đồ hàng. Dúi con búp bê vào tay cô, giọng cậu như lạc hẳn đi:
- Cho Wendy!
- Hu...cảm ơn Hope! - Cô ôm con búp bê vào lòng, tựa như đang ôm món bảo vật không muốn rời xa.
- Wendy đi rồi, phải thường xuyên về thăm Hope biết chưa!
- Wendy biết rồi!
Vui buồn đan xen, cậu ôm cô vào lòng, để hơi ấm trong người cậu sẽ làm khô đi những giọt nước mắt đắng chát nơi cô. Thử tưởng tượng tương lai không còn cô bên cạnh nữa là cậu lại thở không thông, tim nhói đau đến tận cùng. Ừ, Wendy hứa là sẽ thường xuyên về thăm cậu, tình cảm giữa hai đứa vẫn sẽ vững bền, chắc chắn là thế!
Từ bữa đó, cậu càng trân trọng những phút giây được chơi cùng cô. Đám kia nghe tin cũng đau lòng, vì thế, mỗi lần chơi cái gì họ cũng đều dành sự ưu ái cho cô bé. Ai có đồ ăn thức uống gì cũng đều chia sẻ cho cô, sợ rằng nay mai nếu có muốn cho cũng không được nữa.
Trong nhóm trẻ, có một bé gái tên là Eunji. Bé thích Hope từ lúc chập chững biết đi. Thế nên từ lúc Wendy dọn về tới giờ, bé ghét Wendy rõ ra mặt. Chơi cái gì cũng nhằm Wendy mà bắt. Lúc chơi đồ hàng, nhìn thấy Hope và Wendy là vợ chồng, bé tức lắm nhưng không nói được lời nào hết. Mà chuyện bé thích Hope, cả xóm ai cũng biết. Và dĩ nhiên chuyện bé ghét Wendy, cả xóm ai cũng biết nốt.
Ngày nọ, bé Eunji điệu đà đeo một sợi dây chuyền lấp lánh chạy ra khu đất trống. Thời ấy, có dây chuyền đeo là một ước mơ xa, bọn trẻ chỉ cần sờ vào là thấy sướng rồi, chứ đừng nói đến chuyện đeo với chả ngắm. Thế nên, chẳng có gì lạ khi bé Eunji trở thành tâm điểm chú ý của cả đám, trong đó có cả bé Wendy.
- Eunji có dây chuyền đẹp quá à! - Wendy không kiềm được liền nói, chắc là phải đắt lắm.
- Nhà mình giàu mà! - Eunji trả lời, mang theo chút kiêu ngạo.
Sau đó, cả nhóm bắt đầu chơi trò bịt mắt bắt dê. Hôm nay thật là xui, bé Wendy cứ bị bịt mắt hoài, mặc dù các bạn tỏ ý nhường nhưng cô vẫn vui vẻ mà bịt mắt, phải có ăn có thua mới vui chứ. Cũng có lần cô được làm dê, vậy là thích chí lắm rồi. Chơi đến hết buổi, đứa nào đứa nấy mệt lã cả ra, mồ hôi tuôn như suối nhưng rất lấy làm vui vẻ. Wendy cũng thế, cô vui biết bao, nhưng rồi chợt giật mình vì tiếng la của bé Eunji:
- Mất...mất rồi!
Bé Eunji như muốn khóc, tay tìm kiếm sợi dây quý giá đã không cánh mà bay. Cả đám xúm lại tìm phụ, nhưng tất cả chỉ là vô ích. Nửa tiếng sau, tiếng khóc rưng rức của cô bé Eunji cứ vang lên đều đặn thay cho kết quả bằng không của đám trẻ.
Eunji khóc rấm rứt trông đến tội, nếu để mẹ biết thì bé sẽ chết chắc. Bởi lẽ, thứ mà cô làm mất rất có giá trị, hoạ chăng sau này mẹ cô vì vậy mà không mua cho cô nữa thì sao. Đó là những lời nói ngập ngừng trong tiếng nấc đứt quãng của bé Eunji khi không tìm được sợi dây. Sau một hồi tìm kiếm trong vô vọng, cuối cùng Hope chốt lại một câu:
- Có người lấy rồi!
- Ai, là ai thế? - Cả lũ nhao nhao lên.
- Sao tao biết!
- Hu, ai lấy của mình thì làm ơn trả lại đi! - Eunji nói trong nước mắt.
- Là Wendy đó, hồi nãy nó nhìn dây chuyền của cậu suốt! - Đột nhiên một bé gái chỉ thẳng vào mặt bé Wendy kết tội, làm cô sững người.
- Wendy không làm chuyện đó đâu! - Hope tức giận nhảy vào bảo vệ cô. - Wendy, cậu thử lục túi áo đi, để chứng minh mình vô tội!
Wendy vâng lời, cô lập tức thọc tay vào trong túi áo trái. Làm gì có, trống không mà. Đến túi áo phải, cô lục rồi điếng hồn nhận ra có cái gì đó bên trong, cô khẽ rút ra. Một sợi dây chuyền lấp lánh giữa ánh nắng buổi xế chiều. Cả đám như náo loạn cả lên, mà Hope cũng lặng người, cậu không biết nói gì nữa. Wendy là kẻ ăn cắp sao?
Kẻ ăn cắp!
- Trả lại đây! - Bé Eunji đanh mặt rồi giận dữ giật lấy, vẻ yếu đuối tội nghiệp ban nãy bỗng chốc bay biến đâu mất.
Bé Wendy ngây người, đôi mắt nhanh chóng trào ra những giọt lệ nóng hổi, cô lắp bắp:
- Mình không có...
- Im đi, vậy tại sao đồ của tao lại ở trong túi của mày!? - Eunji cắt ngang.
- Mình không biết...mình không có làm! - Thấy mọi người đang ném ánh mắt khinh bỉ vào mặt mình, cô liền quay qua Hope. - Mình không có làm đúng không Hope?
Hope không trả lời. Cậu muốn tin lắm, cậu muốn bảo vệ cô lắm, nhưng cậu làm không được. Đừng trách cậu không tin tưởng cô. Hope cũng chỉ là một đứa bé trai năm tuổi, cuộc đời trước mắt cậu còn đơn giản lắm, thấy thế nào thì cậu nghĩ như thế đấy. Đúng vậy, trong cái suy nghĩ của một thằng bé chưa hề tiếp xúc với những cạm bẫy của cuộc đời, thì sợi dây nằm trong áo người nào, thì người đó chính là kẻ cắp.
- Wendy, sao bạn lại làm vậy? - Sau một hồi im lặng, cuối cùng Hope thốt ra những lời như thế.
Mà những lời đó, như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô.
Cô đau.
Wendy chỉ còn biết chạy khỏi nơi đó, chạy khỏi những ánh mắt đầy khinh miệt của những con người mà mấy phút trước hãy còn vui vẻ với cô. Wendy không làm, nhưng không ai chịu nghe lời giải thích của cô. Tất cả đều coi cô là kẻ ăn cắp, kể cả Hope nữa. Cậu ấy cũng giống như bao người kia, không tin cô! Không ai tin cô cả.
Không một ai.
Chiều hôm ấy, cô trốn ra bờ ao ngồi khóc tức tưởi một mình. Không một ai đến an ủi cô, lau đi những giọt lệ đắng chát cứ tuôn rơi, thấm đẫm tâm hồn còn thơ dại ấy. Chỉ có những chú cá nhỏ bơi dưới ao, hay mấy con bướm bay lượn xung quanh là thấu hiểu nỗi đau của cô. Cô đau quá, cô đâu có làm gì sai. Cô chẳng làm gì sai.
Những chuỗi ngày tiếp theo là khoảng thời gian đầy tăm tối, khi mà dường như tất cả bọn trẻ trong xóm là tẩy chay, khinh miệt cô, hình như có người còn mách ba mẹ. Thế là một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện tới tai ba mẹ cô. Nhưng ba mẹ cô vẫn một mực tin tưởng cô, bỏ ngoài tai mọi lời gièm pha của thế gian. Có ba mẹ tin tưởng và an ủi, bé Wendy thật sự cảm thấy rất ấm lòng. Ai có sỉ vả cô, cô cũng không quan tâm, nhưng cô muốn được thanh minh trước một người.
Chiều hôm sau, cô chạy ra khu đất trống quen thuộc. Mọi người đang chơi trò trốn tìm. Trông thấy cô, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía, mà không có gì gọi là thiện cảm hay vui vẻ. Tất cả chỉ là sự ghét bỏ, sự nhẫn tâm, sự khinh bỉ dành cho người mà mình cho là kẻ xấu.
- Hope ơi...
Hope không vui vẻ gì, cậu đứng dậy đi thẳng về phía cô, cuối cùng dừng lại. Cậu nhìn xoáy vào đôi mắt ngây thơ ngập nước mắt kia, liền nói:
- Wendy, chỉ cần bạn chịu thừa nhận, mình sẽ bỏ qua và coi như không có chuyện gì xảy ra hết!
Wendy sững sờ, giọt lệ chực chờ tuôn rơi. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy nữa. Chẳng phải Hope luôn tin tưởng cô, luôn đứng về phía cô sao? Ha, hay là tất cả cũng chỉ là do cô tự tưởng tượng ra thôi, tự huyễn hoặc mình rằng Hope sẽ luôn bảo vệ mình mà không nghĩ tới, Hope đã không tin cô nữa!
- Mình nói rồi, mình không làm gì sai cả!
- Tụi mày nghe nó nói gì không? Tao mắc cười quá!
- Rành rành đến vậy mà còn chối cho được, đúng là không biết nhục!
Ngay sau đó, bọn trẻ dường như rất thích thú trong việc xát muối vào trong tim bé Wendy. Bọn chúng cúi người xuống lấy đất cát chọi vào người cô, có kẻ còn lấy nguyên quả trứng đập vào trán cô nữa. Bọn trẻ cho rằng, chúng đang làm cái việc gọi là chính nghĩa, đó là loại trừ kẻ xấu. Đúng vậy, bọn chúng cho rằng bé Wendy là kẻ xấu, nên chẳng có ai động lòng thương cho đứa con gái năm tuổi phải chịu đầy sự sỉ nhục này.
Bé Wendy đau quá, cô chạy thật nhanh, thật xa mà những tiếng cười thỏa thuê đó vẫn cứ vang vọng bên tai. Những vết đau ở thể xác một mà tâm hồn cô đau mười. Bé Wendy phẫn, tại sao cô lại phải gánh chịu những nỗi đau này chứ? Tại sao không một ai tin cô, mà tất cả đều hùa vào bắt nạt, ức hiếp cô? Và tại sao, Hope lại không tin tưởng cô?
Tại sao?!
Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận trên má mình lành lạnh. Là mưa. Cô ngước lên nhìn trời, nơi mà những đám mây đen theo những luồng gió lạnh che khuất tia nắng ấm áp, tựa như những bất công của cuộc đời đã che khuất đi những sự thật. Mưa kéo đến thật nhanh, gió bão dữ dội hất tung mái tóc đen rối bời. Wendy đứng bất động để làn mưa rơi xối xả xuống người mình. Tiếng mưa âm vang bên tai cô. Thật nhẹ nhàng. Mà cũng đầy đau đớn.
Mưa ơi, gột rửa những giọt nước mắt lạnh tanh này đi nhé.
Đừng để trái tim tôi đau nữa mà, làm ơn...
...
Một ngày kia, cô nghe lỏm được bên nhà hàng xóm, bữa 18-2 này là sinh nhật Hope. Nhà bạn ấy chuẩn bị tiệc sinh nhật rất lớn, bạn ấy mời tất cả lũ trẻ trong xóm. Ai cũng nhận được thiệp mời, nhưng mà, bé Wendy thì không.
Đối với bé Wendy, đó là một loại sỉ nhục không thể nào tàn nhẫn hơn. Wendy ngồi khóc cả buổi, nhưng rồi cô bỗng nghĩ lại, bây giờ trong mắt Hope, cô chỉ là đứa chuyên ăn cắp không hơn không kém. Có ai lại đi mời đứa như vậy chứ. Bỗng Wendy chợt nghĩ ra, nếu cô tặng quà cho Hope, biết đâu bạn ấy sẽ hiểu lòng cô, sẽ tin rằng cô vô tội.
Nghĩ thế, cô chạy về phòng lôi ra một con heo đất, đập nó ra. Cô ngồi xếp lại mấy tờ tiền lẻ rồi lẩm nhẩm đếm. Ôi, bao nhiêu đây ít ỏi quá, không biết mua được cái gì không nữa. Thế nhưng, cô vẫn đánh bạo đi bộ ra tiệm bán đồ lưu niệm. Nhìn thấy món đồ nào cũng đắt tiền, cô tủi thân nhìn lại mớ tiền lẻ dày cộm trong tay.
Nhìn thấy một đứa bé đứng tần ngần nhìn những món hàng qua ô cửa kính, cô nhân viên bước đến cười thật tươi với cô bé:
- Cháu muốn mua gì à? Có cần cô giúp không?
- Cô ơi...bao nhiêu đây thì mua được gì hả cô? - Wendy chìa mớ tiền ra nhỏ giọng hỏi.
- Chỉ nhiêu đây thôi sao? Vậy thì...con gấu bông nhỏ này nha!
Bé Wendy ngơ ngẩn nhìn vào con gấu bông màu cà phê sữa, không to oành như mấy con gấu tựa trên kệ kia nhưng cũng rất đáng yêu. Đôi mắt đen láy cùng chiếc nơ màu xanh nõn chuối thắt trước cổ làm bé Wendy mê mẩn. Cô quyết định sẽ mua con gấu bông này. Đến lúc đưa tiền cho cô nhân viên, bé Wendy đau thắt ruột, toàn bộ số tiền tiết kiệm theo đó mà trôi đi như nước. Nhưng nghĩ đến Hope, bé Wendy liền dằn lại được.
Cô ôm con gấu được bọc sẵn trong gói quà ra về. Vừa đi, cô vừa tưởng tượng, không biết Hope khi nhận quà sẽ có phản ứng như nào? Có còn giận cô nữa không? Mà không biết Hope có thích gấu bông không nữa, Wendy sợ Hope không thích gấu bông mà đâm ra ghét cô nữa thì tiêu.
Cuối cùng, ngày 18-2 cũng đã đến. Nhìn thấy đám con nít mặc đồ thật đẹp dắt nhau tới nhà Hope mà bé Wendy tủi thân vô cùng. Nhưng không sao, chỉ cần cô dũng cảm hơn thì mọi chuyện sẽ tốt thôi mà! Không sao cả, Wendy tự trấn an mình.
Cô đi bộ tới nhà Hope. Đứng ngoài cổng nhìn vào, thấy bạn bè họ hàng của Hope đều đông đủ, ai cũng đều rất vui vẻ và xôm tụ, không ai để ý tới một con bé bơ vơ ngoài cổng là cô cả. Bé Wendy nuốt nước bọt, sau đó lấy hết dũng khí rồi bước vào. Bỏ ngoài tai những lời gièm pha của những người xung quanh, cô bước thật nhanh tới chỗ Hope. Thế nhưng, cô lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ dám chìa hộp quà ra rồi cúi đầu lí nhí:
- Tặng Hope! Sinh nhật vui vẻ!
Cố dằn lòng để không bật khóc trước những lời xúc phạm văng vẳng bên tai, Wendy cắn môi hồi hộp chờ phản ứng của Hope. Nhìn thấy hộp quà được gói tỉ mỉ giơ đến trước mắt, Hope ngạc nhiên, trên gương mặt cậu thoáng qua nét vui mừng rồi nhanh chóng mất hẳn. Hope lạnh giọng đáp lại:
- Tôi có mời bạn đâu!
- Nhưng...nhưng mình vẫn muốn...
Chưa dứt lời thì Hope đã mạnh tay giật lấy hộp quà từ tay cô. Cậu xé dây nơ ra, mở giấy gói rồi lôi ra con gấu bông nhỏ. Xung quanh liền rộ lên những lời bàn tán. Có kẻ chê quà xấu, rẻ tiền, có người nói đó là đồ cô ăn cắp được. Nhưng tất thảy đều bị bé Wendy bỏ ngoài tai, cô chỉ căng mắt nhìn phản ứng của Hope thế nào thôi.
Cô đã từng tự trấn an mình, rằng cậu sẽ cảm động, sẽ tin tưởng cô không phải là kẻ cắp. Cậu sẽ trở lại làm bạn thân với cô, vui chơi với cô như ngày xưa. Đúng, cô đã từng tin như thế. Vậy mà, cuộc đời này không giống như một giấc mơ, muốn gì là được nấy, nó tàn nhẫn hơn nhiều, đau đớn hơn nhiều.
Hope ngắm nghía món quà trên tay, sau đó bước thẳng ra phía ngoài cổng. Trước ánh mắt sửng sốt của bé Wendy cùng cơ số mọi người xung quanh, cậu ném con gấu màu cà phê sữa ấy xuống đầm ruộng gần đó, để nó biến mất trong ruộng lúa mà không chút tiếc rẻ gì. Bé Wendy không chịu được nữa, cô khóc òa lên:
- Hu hu, tại sao Hope ném quà mình đi? Mình có làm gì sai đâu? Mình vô tội mà!
Bé Wendy khóc rấm rứt, khuôn mặt ướt đẫm đầy lệ, cô đau xót khi con gấu nhỏ bị ném đi không thương tiếc như vậy. Thế nhưng Hope đối diện với khuôn mặt đầy đáng thương ấy mà vẫn tỉnh như không, ngược lại còn thốt ra những lời đầy cay đắng:
- Tôi không thích cầm quà của thứ ăn cắp!
...
Seungwan không nhớ, ngày hôm đó mình đã trở về nhà bằng cách nào. Cô chỉ nhớ, hôm ấy mưa tầm tã suốt đêm, dường như ông trời cũng thương thay cho một đứa con gái mới năm tuổi đầu mà phải chịu đầy những oan ức nên tuôn xuống những màn mưa như trút. Thấy con gái đau khổ như vậy, ba mẹ cô quyết định ngay ngày mai nhà cô sẽ chuyển về Seoul mà không nói lời từ biệt với bất kì một ai cả. Họ không muốn tiếp tục sống với những người cô lập, tẩy chay con gái mình thêm một giây phút nào nữa.
Ngày hôm sau, đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ. Ba mẹ cô lần lượt bước lên xe đò rồi nhắc cô:
- Wendy, lên xe đi con!
Bé Wendy nghe, nhưng không có phản ứng. Cô dõi mắt nhìn xa xăm, nơi in dấu những kỉ niệm thật ngọt ngào và vui vẻ của những tháng ngày đã qua. Những kí ức êm đềm, hạnh phúc cùng người con trai đã luôn bên cạnh và bảo vệ cô. Tất cả, sẽ xếp vào một góc của trái tim đầy những vết thương này. Cô bước lên xe, ngồi vào ghế cận cửa sổ để được lần cuối nhìn thấy mọi cảnh vật nơi đây.
Bỗng từ đâu, một cơn gió kéo đến làm hàng cây nghiêng ngả như đang vẫy tay chào tạm biệt cô. Những đám mây đen kịt bao phủ cả bầu trời, để rồi ít phút sau đó, Wendy nhìn thấy từng hạt mưa nhỏ bay bay bên cửa sổ. Kéo cửa ra để nhìn trực tiếp màn mưa, cô cắn môi ngăn tiếng khóc mà nước mắt cứ tuôn rơi lần nữa. Mưa càng ngày càng lớn, rửa trôi đi những hàng vẽ ô ăn quan bên nhà. Cô vẫn nhớ ngày ấy thường cùng Hope chơi trò này. Ôi, cô lại nhớ tới Hope rồi!
Hope ơi!...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top