15.

01

Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Garam, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Chul.

Tôi mặt không đỏ tim không đập: "Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.

Chul đưa ra nghi ngờ.

"Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, cô có thể cho tôi xem được không?"

Tôi trực tiếp đưa cổ tay mình đến trước mắt hắn.

Nơi đó dày đặc những vết sẹo do bỏng tàn thuốc và các vết c.ắ.t cổ tay sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, thấy mà ghê người.

"Tự mình tìm đi."

Chul sững sờ.

Tôi nhìn hắn nói: "Anh đến sớm ba năm, hẳn là còn có thể nhìn thấy, hiện tại, không thể đâu."

Chul đưa tôi từ một huyện thành nhỏ đến Bắc Kinh.

Hắn nói tôi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn báo đáp tôi thật tốt.

Vậy là, tôi mang theo hồ sơ nhập học, thuận lợi chuyển đến trường trung học tốt nhất ở Bắc Kinh.

Mặc dù điểm hồi cấp ba của tôi rất kém.

Chul đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý giỏi nhất, hắn nói:

"Jisoo, nếu như anh tìm được em sớm hơn, em đã không phải chịu những thương tổn như vậy."

"Đừng sợ Jisoo, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em."

Chul thực sự rất tốt với tôi.

Tôi nhào vào vòng tay hắn, Chul sững người, rồi từ từ ôm lấy tôi.

Tôi vùi mặt vào ngực anh, mấp máy môi: "Những kẻ b.ạo lự.c học đường em đều đã vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, có anh ở đây, sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa phải không?"

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi trúng tuyển vào trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, nơi S đang theo học.

Vào ngày công bố điểm thi, hắn đã tỏ tình với tôi.

Trước khi nhận hoa, tôi hỏi hắn: "Là bởi vì em đã cứu anh, hay là anh thật lòng thích em?"

Chul quỳ một gối xuống đất, trịnh trọng nói: "Jisoo, người anh thích chính là em, không vì bất kỳ một lý do nào khác."

02.

"Jisoo, mày láo toét thật, dám quyến rũ bạn trai của tao?"

Một cái tát khác rơi vào mặt tôi.

"R.ạch một d.ao trên mặt nó xem nó có còn dám dùng cái mặt hồ ly tinh này quyến rũ người khác hay không."

"Không được, quá nổi bật, gây chuyện quá lớn chúng ta không có quả ngon để ăn, dí vào bụng nó ấy."

"Ha ha ha ha chị A-Hee, nhìn nó bị tàn thuốc nóng làm sợ chết kìa."

"Tàn thuốc thì có là gì, Hyen, lấy máy uốn tóc của cưng ra đây."

Máy uốn tóc nóng 200 độ dí vào sau lưng tôi. Tiếng kêu thảm thiết của tôi chính là niềm vui của bọn họ.

Tôi đột nhiên bừng tỉnh,Chul ôm tôi từ phía sau, giọng nói có hơi ngái ngủ.

"Jisoo, lại mơ thấy ác mộng sao?"

Hắn vươn tay chậm rãi vuốt ve qua vết sẹo dữ tợn trên lưng tôi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên nơi đó.

"Jisoo, anh sẽ không để em bị tổn thương nữa."

Tôi quay lưng lại với hắn, mở khóa điện thoại di động, nhìn vào tin nhắn trên màn hình nhếch khóe môi.

"Cô , em gái cô đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ, cô ấy đang ầm ĩ muốn gặp cô."

Mấy năm nay Chul vẫn luôn yêu tôi sâu đậm.

Có lẽ xuất thân hào môn nên hắn đã trải qua hết sự ấm áp, lạnh lùng của nhân sinh, mặc dù nhìn thoáng qua giống như một công tử dịu dàng quý phái, nhưng tôi biết hắn lạnh lùng hơn bất cứ ai.

Ân nhân cứu mạng chân chính của Chul sắp quay lại, một đứa giả mạo như tôi đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ bị vạch trần.

03.

Tốc độ của Garam quả thực rất nhanh. Cô ta trực tiếp xông vào ở lễ đính hôn của tôi và S, đúng lúc này một màn máu chó xảy ra.

Garam khóc lóc với Chul: "Chul! Em mới là ân nhân cứu mạng anh, Jisoo trộm dây chuyền ngọc bích giả mạo em!"

Cả hội trường xôn xao.

Tôi bình tĩnh ngồi xuống, từ từ rót một ly rượu vang đỏ.

Garam tức giận đến mức xông tới đây định túm tóc bạt tai tôi. Tiên Hiệp Hay

Tôi không trốn, nhưng cái tát của cô ta cũng không rơi xuống mặt tôi.Chul vững vàng giữ chặt cổ tay cô ta, trầm giọng nói: "Cô làm gì vậy!"

Garam khó có thể tin được: "Em mới là ân nhân cứu mạng của anh! Ấy vậy mà anh mắng em vì cô ta?"

Chul nhìn thấy cái bớt hình con bướm lộ ra khỏi cổ tay áo của cô ta, trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ. Hắn quay lại nhìn về phía tôi: "Jisoo, chuyện này là thế nào? Em thực sự lừa dối anh?"

Tôi vẫn cười: "Chul, chẳng phải chính miệng anh từng nói anh yêu em vì con người em không liên quan đến lý do khác sao."

Thân phận của Garam rất nhanh được xác minh. Vết bớt hình con bướm, chiếc dây chuyền ngọc bích Chul đưa cho cô ta.

Quan trọng hơn, tôi không biết bơi thậm chí tôi còn sợ nước. Tôi mỉm cười chế giễu: "Những bằng chứng này không phải năm năm trước đây rất dễ tìm ra mà? Sao bây giờ tôi lại trở thành người mang tội ác ghê tởm thế."

Garam tức giận quát lên: "Nếu không phải chị nhân cơ hội tôi hôn mê trộm dây chuyền thì sao Chul có thể nhận nhầm chị thành tôi!"

"À?"

Tôi bước từng bước tới gần cô ta, con ngươi lạnh lùng khiến Garam sợ tới mức dính chặt một chỗ: "Vậy ân nhân cứu mạng chân chính, cô có dám nói cho tất cả mọi người biết vì sao ngày đó cô hôn mê không?"

04.

Garam nào dám thừa nhận, dù sao ngày đó cô ta và đám bắt nạt cùng nhau chặn tôi ở cầu thang.

"Garam, nghe nói hai người cùng lớn lên ở một cô nhi viện, cưng còn gọi nó là chị nữa, cưng sẽ không như nó thích quyến rũ bạn trai người khác chứ?"

"Tất nhiên là em sẽ không! Em...em với nó không quen biết gì!"

"Ồ? Vậy cưng chứng minh cho tụi này xem?"

Garam nặn ra một nụ cười: "Chị...chị A, không phải em đã..."

Đứa con gái cầm đầu đám bắt nạt rút điếu thuốc từ trong miệng ra: "Cũng chả phải lần đầu, thêm một lần nữa thôi."

Tôi bị đè chặt xuống đất giãy giụa không được. Trong đôi mắt hờ hững của tôi, Garam cắn răng, nặng nề cho tôi một cái tát. Sau đó cô ta chuẩn bị lấy điếu thuốc dí vào người tôi nhưng vô tình giẫm lên những thứ linh tinh lả cầu thang, trượt chân ngã lăn xuống hôn mê tại chỗ.

Những người khác sợ hãi giải tán, trong khi tôi kéo lê cơ thể đau đớn từ từ đứng dậy, tôi đi đến chỗ cô ta và ngồi xổm xuống.

Tôi nhặt chiếc dây chuyền mà cô ta vô tình làm rơi ra, suy nghĩ đăm chiêu.

"Chị ơi, hôm nay em đi ra hồ chứa thấy có một thiếu niên rất đẹp trai ở đó vẽ cây cối, kết quả tự nhiên hắn không cẩn thận bị ngã xuống, may mắn là có em cứu anh ấy lên!"

Garam cầm dây chuyền đắc ý quơ quơ trước mặt tôi: "Mặc dù em còn chưa kịp nói cho anh ấy biết tên thì đã bị đưa lên xe cứu thương nhưng mà anh ấy bí mật đưa cho em cái này, anh ấy đã nói nhất định sẽ quay lại tìm em."

Sau khi Garam được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị mất trí nhớ. Bác sĩ nói ngắn thì nửa tháng, lâu thì vài năm mới có thể khôi phục.

Cảnh sát cũng tới điều tra, qua thăm dò hiện trường họ phán định cô ta không cẩn thận trượt chân ngã xuống. Mà tôi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí không quan tâm đến sự uy hiếp của đám ác ma kia, kể hết với cảnh sát tình hình lúc đó.

Khi kiểm tra vết thương cho tôi, ngay cả những nữ cảnh sát mạnh mẽ nhất trong này, cũng đỏ mắt.

Cô ấy đau lòng ôm tôi an ủi, thậm chí còn muốn nhận nuôi tôi: "Cháu tên Jisoo đúng không?" Trong nhà dì cũng có một đứa con, lớn hơn cháu vài tuổi, dì và chồng nằm mơ đều muốn có một đứa con gái, cháu có muốn về với đi không?"

Tôi lắc đầu.

Đám bắt nạt tôi vì chưa đủ tuổi thành niên nên chỉ cần vào trại giáo dưỡng quản lý. Điều này chắc chắn chưa đủ đối với tôi. Làm sao tôi có thể tiến về phía trước khi chúng nó chưa trả một cái giá thực sự.

Quan trọng nhất là tất cả kẻ cầm đầu và Grama dựa vào cái gì mà có thể nhẹ nhàng quên đi tất cả?

05.

Sau ngày hôm đó, lễ đính hôn không được tổ chức trọn vẹn.

Nhà họ Song trước đây đối xử với tôi ôn hoà, nay cha mẹ hắn lên án mạnh mẽ, nói tôi dối trá, vì vinh hoa phú quý dám mạo danh thay thế.

Chul cũng nhìn tôi với ánh mắt thất vọng: "Anh nói yêu em không liên quan tới nguyên nhân khác, nhưng tất cả được xây dựng trên cơ sở em không lừa dối anh."

Tôi cười vô tình: "Nếu đã vậy thì anh đưa tiền cho em rồi em sẽ không bao giờ quay lại?"

Chul nghiến răng nghiến lợi: "Jisoo, anh cho em một cơ hội nữa, vì sao phải mạo danh cô ấy? Anh không tin em làm vậy chỉ vì tiền."

"Tại sao? Đương nhiên là vì trả thù Garam chứ gì nữa, dù sao tôi biến thành như bây giờ là do bị cô ta hại, chỉ cần cô ta thất vọng là tôi hạnh phúc."

Tôi ghé sát tai Chul: "Anh biết không? Sở dĩ tôi bị bắt nạt hai năm chỉ vì một câu nói của Garam."

Grama ghét mình viết chữ không đẹp nên nhờ tôi viết giùm một lá thư tỏ tình.

Tôi và Garam lớn lên cùng nhau ở một cô nhi viện, loại chuyện vặt vãnh này tất nhiên tôi sẽ không từ chối.

Sau đó con nhỏ đầu gấu nổi nhất trường cầm thư tìm Garam. Không biết là sợ hãi hay chỉ đơn giản là trốn tránh trách nhiệm cô ta chỉ vào tôi: "Là...Là Jisoo tặng."

Kể từ ngày đó tôi rơi vào cơn ác mộng sâu thẳm nhất.

Bị nhốt trong nhà vệ sinh, bị xé sách giáo khoa, trên ghế bị bôi sơn đỏ, tất cả chỉ là món tráng miệng. Họ dí đầu tôi vào một hồ bơi đầy nước, đến khi tôi gần nghẹt thở mới buông tay. Sau đó hết lần này đến lần khác tôi bị mắc chứng sợ nước. Họ chặn tôi ở cầu thang, vừa hút thuốc vừa cười, họ dí tàn thuốc vào người tôi.

Sự việc phát triển đến mức mà mọi thủ đoạn bình thường hay bắt nạt tôi không còn đủ thỏa mãn bọn chúng. Khuôn mặt cười của họ ẩn đằng sau đèn flash của điện thoại di động. Họ nói, "Jisoo, nếu mày dám nói ra, tao thề, ngày hôm sau mày sẽ thấy những hình ảnh xuất hiện trên internet."

Và , người đã sống nương tựa lẫn nhau trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, sợ lọt vào tầm ngắm của kẻ bắt nạt, trở thành nạn nhân tiếp theo, thậm chí còn hùa theo họ làm tổn thương tôi.

Chul trầm mặc. Cũng đúng, Garam đối với tôi không tốt đến đâu, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.

Hắn nhìn tôi chằm chằm: "Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, từ nay về sau em không cần sợ hãi."

Tôi lắc đầu: "Chul, tôi đã đạt được mục đích của mình, cho nên tôi sẽ không cùng anh dây dưa nữa."

Thật lâu sau hắn nói khẽ: "Cho nên em quen anh chỉ để trả thù cô ấy? Em có thật sự yêu anh không?"

Tôi chắc chắn như đinh đóng cột: "Từ trước đến nay chưa từng."

Chul lạnh băng thất vọng nhìn tôi: Jisoo, anh không muốn tiếp tục gặp em nữa."

06.

Tôi rời khỏi Bắc Kinh.

Ngày đó Chul nói không muốn tiếp tục nhìn thấy tôi nhưng quá đáng hơn là hắn đưa Garam vào giới giải trí, hơi một tí là xuất hiện trước mắt tôi.

Garam tham gia một chương trình tuyển chọn người mẫu. Mặc dù bước đi như diễn tuồng, cũng không có tài năng nhưng dựa vào việc đi bài marketing xây dựng hình tượng "hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất" nhanh chóng nổi tiếng, thuận lợi ra mắt. Còn liên tiếp giành được một số sàn diễn lớn, đây chắc hẳn là hiệu quả năng lực tiền giấy của nhà họ Song.

Tôi nằm trên sofa ăn khoai tây chiên xem livestream đầu tiên của Garam sau khi ra mắt.

Trên màn hình, cô ta cố ý cười nhàn nhạt, mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, rất phù hợp với hình tượng cô ta xây dựng. Rất nhanh sau đó âm thanh phát ra.

Người hâm mộ đặt câu hỏi: "Chị Garam, có chuyện gì khiến chị tiếc nuối không?"

Ánh mắt của Garam ảm đạm: "Mình đã từng cứu được một người, anh ấy đưa cho mình một tín vật nói sẽ tìm lại mình, nhưng sau đó vì chuyện ngoài ý muốn mình bị mất trí nhớ, mãi đến gần đây chúng mình mới nhận ra nhau, bỏ lỡ rất nhiều năm."

Bão bình luận bắt đầu nhốn nháo an ủi Garam. Còn có người suy đoán: "Có lẽ nào là người thừa kế tập đoàn Song thị -Song Kang Chul?"

Vẻ mặt Garam thẹn thùng: "Mọi người không cần đoán linh tinh, anh ấy... anh ấy rất khiêm tốn, không thích người khác nghị luận chuyện cá nhân."

Không còn nghi ngờ gì nữa, câu trả lời này chỉ khiến khán giả cảm thấy hứng thú đối với mối quan hệ giữa Garam và Chul hơn.

Tôi nhất thời hứng khởi, bình luận: "Sự việc bạn hối hận nhất có phải là nói dối làm hại người khác không?"

Mặc dù bị những bình luận khác đẩy lên rất nhanh nhưng rõ ràng Garam đã nhìn thấy.

Nét mặt của cô ta mất tự nhiên trong chớp mắt, sau đó điều chỉnh lại rất nhanh.

Chẳng mấy chốc <Garam-Chul> trở thành từ khóa hot nhất. Nhờ lần livestream này, độ thảo luận của tăng cao hơn.

Tôi cũng mừng thay cho cô ta, dù sao cô ta đứng càng cao thì ngã càng đau.

Lúc còn học đại học, tôi học chuyên ngành biên kịch, tôi cầm kịch bản mài giũa trong nhiều năm gõ cửa phòng họp trước mặt.

07.

Tôi không nghĩ rằng tôi có thể nhận được câu trả lời của Seokjin nhanh như vậy. Xét cho cùng, với tư cách là một đạo diễn tài năng hàng đầu, anh ấy đã giành được một số giải thưởng nổi tiếng trong và ngoài nước chỉ với tác phẩm đầu tay của mình. Các bộ phim sau này đều tập trung vào xã hội thực tế, phim nào cũng được đón nhận và rất ăn khách.

Trong thâm tâm tôi tự nhủ: Jisoo, mày nhất định phải khiến đạo diễn Kim chọn trúng mình, quay kịch bản cô viết ra để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy."

Tôi đi theo nhân viên vào phòng họp, người đàn ông ngồi ở giữa rất nhanh thu hút tầm mắt của tôi.

Ngoại hình của anh vô cùng tuấn mỹ dù chỉ mặc áo T-shirt và quần jean, rất giống anh sinh viên nhà kế bên. Bảng hiệu trước mặt anh ghi:Kim Seokjin.

Tôi thầm kinh ngạc, cũng may anh theo phong cách thần bí không thích lộ mặt, bằng không để người ta biết đạo diễn nổi tiếng quốc tế Seokjin còn có ngoại hình đỉnh như thế khéo hút được cả hàng ngàn người hâm mộ.

"Cô Jisoo, tôi đã đọc kịch bản của cô rồi, tôi cũng rất muốn quay phim về chủ đề bạo lực học đường, hợp tác vui vẻ.

Seokjin nhìn tôi, trong ánh mắt có vài phần quen thuộc.

Sau cuộc họp, khi vào trong thang máy tôi lại gặp Seokjin. Tôi vẫn còn băn khoăn có nên nói chuyện với anh hay không thì anh đã bắt chuyện trước.

"Xem ra mấy năm nay cuộc sống của em trôi qua không tệ."

Tôi hơi kinh ngạc nhìn về phía anh, cố gắng tìm tòi trong hồi ức, cũng không nhớ đã gặp Hứa Ngôn từ lúc nào.

Tựa như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, Seokjin nói: "Mẹ tôi là Park Eun Chae, là cảnh sát dân sự của cục công an huyện A."

Trong nháy mắt vô số hồi ức dâng lên trong lòng, tôi cúi đầu, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay: "Dì Park đã từng nhắc về tôi với anh ư?"

"Tất nhiên, dù sao cô cũng suýt trở thành em gái của tôi." Con ngươi trong suốt của Seokjin phản chiếu gương mặt bị choáng ngợp của tôi.

Anh không tiếp tục đề tài này nữa, "khi nào tuyển diễn viên tôi sẽ thông báo cho em, Jisoo, nhớ đến đúng giờ.".

Bên Jisoo còn chưa chuẩn bị xong cho buổi casting thì tôi đã nhận được danh sách diễn viên đăng ký tham gia do một phó đạo diễn đưa tới.

Tôi tuỳ tiện mở ra thế mà lật đúng trang có tên của Garam.

08.

Tôi cười mỉa mai: "Dã tâm lớn đấy."

Cũng đúng, làm người mẫu cát-xê nào có được bằng diễn viên. Huống chi Garam cũng chả phải siêu mẫu quốc tế.

Trong tay đạo diễn là một kịch bản phim ngọt ngào mà tôi đã bán trước đó, thiết lập nữ cường nam yếu, Garam rất hợp với ngoại hình nữ chính là tướng quân, nếu tuyên bố tại chỗ hẳn là sẽ bùng nổ lắm.

Tôi gọi điện cho đạo diễn: "Nữ chính sẽ do Garam đảm nhận, ngoại trừ cô ta ra không ai được."

Rất nhanh sau đó Garam nhận được tin tức, quản lý của cô ta không biết lấy được thông tin liên lạc của tôi từ đâu, nhắn tin nói muốn mời tôi ăn cơm.

Tôi lịch sự từ chối, còn trả lời thêm một tin nhắn: "Rất chờ mong sự hợp tác tiếp theo."

Phía bên Garam vội vàng đồng ý. Còn không ngừng gọi cô Jisoo một cách thân mật.

Có lẽ dưới sự thúc đẩy của nhà họ Song, bộ phim do Garam đóng vai chính nhanh chóng được xét duyệt và phát sóng trên truyền hình.

Trong khoảng thời gian đó, Garam liên tục đứng đầu bảng tìm kiếm, còn có rất nhiều fan hâm mộ, cũng thuận lợi hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người mẫu sang diễn viên.

Nhân dịp đang nổi,Garam nhận thêm vài chương trình tạp kỹ, trong phút chốc trở lên nổi tiếng vô cùng.

Mà lúc này, Chul tìm đến tôi. Hắn đứng ở dưới nhà tôi.

"Jisoo, về với anh đi."

"Anh không chạy theo tiểu Garam của anh tìm tôi làm gì?"

"Anh và Garam không có quan hệ gì hết."

Chul hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận gằn từng chữ: "Garam đề nghị yêu cầu với anh là khiến cô ta trở thành ngôi sao nổi tiếng như đáp trả ân tình, xong xuôi sẽ không dây dưa với anh. Jisoo, đừng giận dỗi nữa được không."

"Tôi không giận dỗi, Chul, tôi và anh không có khả năng."

"Vậy sao lúc ban đầu tại sao em lại tới trêu chọc anh!"

Con mắt của Chul đỏ bừng, hắn gần như cầu xin nói: "Jisoo, anh đã làm sai điều gì chứ? Sao em lại trêu chọc anh rồi lại vứt bỏ anh?"

Tôi nói: "Chul, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ không, anh đã từng đi ngang qua huyện A một lần."

09.

Trước kia mỗi lần Chul nhìn thấy vết sẹo trên người tôi, trong mắt xẹt qua một chút hối hận. Hắn nói với tôi nhiều lần, rằng một năm trước khi gặp tôi hắn đã từng trở lại huyện A, nhưng còn chưa tìm được ân nhân cứu mạng thì nhận được tin mẹ bị bệnh, cho nên Chul phải gấp rút trở về Bắc Kinh.

Tôi nghĩ tới đêm mưa trong con hẻm đó, chậm rãi nói: "Có lẽ lần đó anh đã đến trường tìm nên mới xuất hiện ở đầu hẻm."

Dường như Chul nhớ lại điều gì, mặt mày hắn tái mét.

Lúc đó tôi đang bị A-Hee kẻ cầm đầu đám bắt nạt tôi chặn trong hẻm nhỏ.

Tôi liều mạng giãy giụa nhưng cuối cùng chẳng địch nổi nhiều người như vậy. Trong lúc tôi tuyệt vọng thì nhìn thấy có một thiếu niên đi qua đầu hẻm.

"Lúc đó tôi hét lên cầu cứu nhưng anh chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi đi ngay lập tức."

Đến nay tôi vẫn còn nhớ ánh mắt của Chul. Ánh mắt của hắn tựa như đang nhìn thấy rác rưởi, liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng.

Sau khi Chul rời đi, đám A-Hee cười nhạo tôi một phen.

"Jisoo, mày thật hèn hạ, đến lúc này rồi vẫn không quên quyến rũ đàn ông đúng không?"

Đồng phục của tôi bị kéo ra, quần áo bên trong bị cắt tơi tả, họ cười cợt xung quanh tôi, lấy điện thoại ra và chụp hình.

"Lẳng lơ, thích quyến rũ đàn ông đúng không? Bây giờ tao sẽ chụp hình lại cảnh tao nhã này của mày."

Tôi vô lực nhắm mắt lại, rơi xuống vực sâu tối tăm.

"Đừng nói nữa...Xin em đừng nói nữa Jisoo..."

Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của tôi, Chul nghẹn ngào: "Anh xin lỗi...Xin lỗi em, , anh không biết đó là em, nếu anh biết sớm hơn anh..."

"Không sao đâu, tất cả đã qua rồi, hơn nữa tính ra anh cũng không có nghĩa vụ phải cứu tôi, là tôi quá ích kỷ, vì để trả thù Gara, mà quấn lấy anh."

Tôi nói: " bây giờ coi như chúng ta kết thúc, được chứ?"

10.

Mấy bộ phim liên tiếp được phát sóng, cộng thêm vài người trong giới tiết lộ rằng tôi và Seokjin sắp hợp tác trong một bộ phim mới nên vị trí của tôi bỗng tăng vọt.

Tôi càng ngày càng tiến gần đến mục tiêu hơn.

Kể từ ngày tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi trong quá khứ, anh ấy thường xuyên hẹn gặp tôi. Không phải đi ăn mà là thảo luận về kịch bản.

Bên trong quán cà phê.

Seokjin nói: "Quản lý của Garam nhờ mối quan hệ tìm đến anh, nói muốn một vai diễn trong kịch bản."

Tôi hỏi: "Muốn vai diễn nào?"

Seokjin"Nữ chính."

Tôi không nhịn được cười phá lên: "Ngay cả kịch bản có khi bọn họ còn không đọc."

Nếu không làm sao dám.

Seokjin cũng cười: "Hiện nay thông tin lộ ra chỉ có chủ đề về học đường, với một ít sự kiện liên quan đến xã hội."

Tôi nói: "Nữ chính thì không được, đưa vai nữ phụ thứ ba cho cô ta chắc chắn cô ta có thể diễn tốt."

Dù sao nhân vật đó đối với Jisoo mà nói nó rất phù hợp với bản chất của cô ta.

Chỉ là tôi hơi nghi ngờ nhìn về phía Seokjin: "Anh với Garam có thù oán?"

"Không quen biết."

"Vậy tại sao...?"

Ngón tay thon dài của Jisoo nhẹ nhàng chạm vào ly nước trước mặt, anh ngước mắt nhìn tôi cười.

"Vì sao ư, em cứ coi như tôi trời sinh bản tính thiện lương, gặp chuyện bất bình nên giúp đỡ."

Ngày casting, tôi tới hội trường sớm, cách âm trong phòng nghỉ không tốt lắm, tôi nghe được âm thanh quen thuộc phát ra từ phòng sát bên.

"Garam, hay là chúng ta đọc kịch bản trước rồi mới quyết định nhận vai hay không?"

"Có phải não chị úng nước rồi không? Phim điện ảnh của đạo diễn Kim biết bao nhiêu người tranh giành một vai, anh ta đã muốn em diễn vai nữ ba không cần casting mà còn dám đòi hỏi?"

"Nhưng chúng ta thậm chí còn chưa đọc kịch bản, chỉ mới biết chủ đề phim, hơn nữa chi phí bồi thường tổn thất còn cao như vậy, nếu như..."

"Chị của em ơi, chị lo lắng cái gì, sao em có thể vi phạm hợp đồng được, đó là đạo diễn Kim đấy! Lần này dù có bị đuổi ra đường thì chúng ta vẫn còn cái tên Garam dát vàng rồi, chị chờ em chút, em tô son rồi chúng ta lập tức đi ký hợp đồng."

Tiếng bước chân vội vã dần dần đi xa, phòng bên cạnh trở về trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.

11.

Tôi và Seokjin cùng vài nhân viên công tác ngồi tại phòng hội nghị, nhìn từng người, từng người đi vào casting.

Các cô ấy người thì diễn đoạn bị bắt nạt, bất lực và đau khổ, người thì thử vai thủ phạm ác độc và càn rỡ. Có mấy diễn viên cũ kỹ năng diễn xuất của họ thật sự xuất thần nhập hóa, diễn vai kẻ bắt nạt một cách sống động khiến tôi toát mồ hôi ướt sũng cả người.

Trong góc khuất bàn tay Hứa Ngôn nắm lấy đôi tay đang run rẩy của tôi. Tay anh ấm áp khô ráo, tôi hơi run nhưng không muốn thoát ra.

Ngày đầu tiên thử vai rất nhanh đã kết thúc, tôi đang chuẩn bị về nhà đột nhiên một nhân viên đẩy cửa vào nói: "Đạo diễn Kim, Garam đã ký xong hợp đồng, muốn gặp anh một chút."

Sau khi gõ cửa ba cái,Garam đẩy cửa đi vào, khuôn mặt tràn đầy vui sướng và kích động của cô ta khi nhìn thấy tôi đổ nhiên méo xệch.

"Sao cô lại ở đây?"

Nhân viên bên cạnh có lòng tốt giới thiệu với cô ta: "Vị này là cô Kim Jisoo, cũng là biên kịch của phim"

"Biên kịch Kim Jisoo, cô là biên kịch Kim Jisoo..."

Garam không thể tin nổi, bắt đầu sợ hãi. Cô ta vọt tới trước bàn, cầm một phần kịch bản lên nhanh chóng lật ra đọc.

"Cô cố tình đúng không? Cô muốn hại tôi?"

Tôi bày ra vẻ mặt vô tội: "Cô Garam, nếu cô không muốn thì sẽ không ai bắt ép cô ký được."

"Tôi không diễn, tôi không thể diễn vai này được ..."

Cuối cùng Garam cũng ý thức được cô ta chủ động ngã vào cạm bẫy mà tôi tỉ mỉ đặt ra. Cô ta vô cùng lo lắng đi qua đi lại, lẩm bẩm một mình như bị thần kinh.

"Tất nhiên cô có thể bỏ vai, chỉ cần đền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là được."

Phí bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ, đại khái nhiều hơn số tiền cô ta kiếm được từ khi gia nhập làng giải trí đến nay.

Seokjin không ngẩng đầu, "Cô Garam, tôi muốn nói cho cô biết nếu cô bỏ vai là vi phạm hợp đồng, ngoại trừ đền bù chi phí vi phạm hợp đồng ra tôi còn có thể công bố với công chúng hành vi của cô."

Ngụ ý, đạo diễn không vừa mắt với cô ta thì người khác cũng không dám mời cô ta tham gia đóng phim.

Garam rơi vào ngõ cụt, sụp đổ.

12.

"Vừa nãy chúng ta như vậy rất giống vai phụ độc ác trong truyện."

Quầy thịt nướng đêm khuya, tôi mở một lon bia đưa cho Seokjin.

"Làm việc sai trái thì sẽ phải trả giá, đó là sự thật mà mẹ đã dạy tôi khi còn nhỏ."

"Vậy tôi cố ý tiếp cận Chul, lừa dối anh ta năm năm có tính là sai không?"

Jisoo nở nụ cười: "Có tính, nhưng không liên quan đến tam quan đạo đức."

Tôi nghi ngờ nhìn anh.

"Đơn giản là vì chuyện em yêu đương với Chul thậm chí suýt chút nữa đính hôn làm cho tôi rất khó chịu."

Tôi mất cả phút mới tiêu hoá được câu nói của Seokjin. Hình như Seokjin rất hài lòng với dáng vẻ ngây ngốc của tôi, ý cười hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách của anh.

Anh vươn tay, còn chưa chạm đến tôi thì tiếng động bên cạnh thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Một đám thiếu niên, thiếu nữ cười nói vui vẻ, bao vây một nữ sinh.

Ánh mắt khiếp đảm, mê man của cô bé khiến tôi như rơi vào hầm băng. Tôi sửng sốt vài giây sau đó đuổi theo như điên.

"Jisoo!"

Seokjin đuổi theo, nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi. Cũng một đêm khuya vắng, cũng con hẻm tối tăm. Cô bé bị chặn ở cuối con hẻm, ôm cặp sách nhắm mắt lại, dường như đang chờ cái tát giáng xuống.

"Mấy đứa đang làm cái trò gì vậy!"

Động tác của người trong hẻm nhỏ dừng lại.

Tôi thoát khỏi bàn tay của Seokjin chạy vào trong, ôm chặt cơ thể mỏng manh của cô bé như đang ôm lấy bản thân bất lực năm đó.

Giọng của Jisoo lạnh lùng: "Em gái tôi đến giờ này vẫn chưa về nhà, hoá ra là do các cô các cậu bắt nạt nó ở đây à, ngày mai tôi sẽ đến trường gọi phụ huynh toàn bộ cô cậu ở đây!"

Mấy người nhìn nhau, ngay lập tức giải tán.

"Không sao đâu, không sao đâu." Tôi vỗ nhẹ lưng trấn an cô bé.

Cô bé do dự sờ tay lên má tôi: "Chị ơi, sao chị lại khóc?"

14.

Tôi không nói với SEokjin rằng tôi cũng có cảm xúc đặc biệt đối với anh. Chấp niệm của tôi chưa hoàn thành, Garambên kia d ường như cũng không cam tâm cứ như vậy thất bại dưới tay tôi.

"Cô @Jisoo , tôi đã không chấp nhất với việc bốn năm trước cô giả mạo thân phận của tôi, dựa vào ân cứu mạng suýt chút nữa trở thành vị hôn thê của con trai tập đoàn nhà họ Song, bây giờ xin cô không cần hao tâm tổn khí lừa tôi ký hợp đồng với điều khoản vi phạm giá trên trời, buộc tôi chấp nhận."

Bỗng chốc weibo của tôi nổ tung. Trong những diễn biến mới nhất, tôi bị mấy chục ngàn fan của Garam chửi rủa.

"Gọi cô là 'Cô' thì cô cho rằng bản thân mình là nhất sao? Sao cô có thể độc ác như vậy?

"Mạo danh Garam còn chưa đủ, hiện tại còn muốn hãm hại Garam?"

Cũng có những bình luận phát biểu hợp lý hơn: "Garam mà diễn tốt thì cần gì bồi thường vi phạm hợp đồng, hay nhân vật có vấn đề gì khiến cô ta không dám diễn?"

Lúc tôi vẫn còn đang suy nghĩ có nên đăng video năm đó lên mạng hay không thì Chul lên tiếng.

Hắn đăng ký một tài khoản weibo, tiến hành xác nhận, chỉ đăng duy nhất một trạng thái: "Tôi theo đuổi @Jisoo không có bất kỳ liên quan nào với việc ai cứu mạng tôi, người tôi yêu là chính là cô ấy không liên quan đến lý do nào khác. Nếu cô ấy đồng ý, tôi luôn sẵn sàng chờ ở cửa cục dân chính."

Ngay khi weibo này đăng tải, dư luận lập tức đảo chiều.

Dù sao năm đó sau khi Garam ra mắt, luôn âm thầm công khai mình và con trai tập đoàn nhà họ Song có mối quan hệ tình cảm với nhau, thêm nữa bên phía tập đoàn Song thị cũng không bày tỏ thái độ gì, nhưng bài đăng weibo hôm nay của hắn triệt để vả mặt Garam.

Mà Seokjin cũng đăng weibo: "Việc tuyển chọn diễn viên của tôi trước giờ không thiên vị ai nổi tiếng hơn ai, phù hợp vai diễn mới là quan trọng nhất. Sở dĩ chọn cô Garam cho vai diễn này bởi vì cô iIm vô cùng thích hợp với thiết lập nhân vật, nếu cô Kim vẫn kiên quyết từ chối thì bên tôi cũng không phản đối."

15.

Cùng với quá trình quay phim, thiết lập nhân vật nữ thứ ba đã được công khai.

Trên thế giới này có tường nào chắn nổi gió. Cho dù năm đó vì đó Garam debut, nhà họ Song đã giúp cô ta xoá đi rất nhiều lịch sử đen tối, nhưng cũng không ngu ngốc mà bỏ qua việc tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng phát hiện được hồ sơ bạo lực học đường, cùng với video giám sát trong cầu thang trường học ngày hôm đó.

Ngày hôm đó, mỗi một hành động của Garam trong video đều đứng đầu xu hướng tìm kiếm trong một ngày. Dư luận xôn xao. Chỉ trong mấy ngày, Garam từ một người được cư dân mạng yêu thích trở thành người bị chửi rủa nhiều nhất trên mạng xã hội.

Tập đoàn Song thị đồng ý giải quyết vấn đề vi phạm hợp đồng giúp Garam với điều kiện từ nay về sau cô ta và Chul không còn bất kỳ mối quan hệ nào.

Chul lại đến tìm tôi. Lâu không gặp nhau, hắn gầy đi rất nhiều. Hắn nhìn tôi, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí còn có vẻ mong đợi.

"Jisoo, giữa anh và Garam đã giải quyết triệt để, chúng ta ... có thể bắt đầu lại từ đầu không?"

Rất khó tưởng tượng nổi người hèn mọn đang cầu xin tôi trước đây đã từng là một chàng trai lạnh lùng xa cách.

Tôi kéo Seokjin ôm lấy cánh tay anh rồi nói: "Thật xin lỗi, tôi đã có bạn trai, anh ấy đối xử với tôi vô cùng tốt, tôi cũng rất yêu anh ấy."

Ánh mắt Chul nhìn tôi từ từ chuyển sang nhìn bàn tay tôi đang ôm lấy cánh tay của Seokjin. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Jisoo, chúc em hạnh phúc."

Sau khi Chul rời đi,seokjin  nhướn mày nhìn tôi: "Bạn trai?"

Tôi giả bộ ngẩng đầu lên nhìn trời, tay từ từ di chuyển xuống, cho đến khi cùng Seokjin đan mười ngón tay vào với nhau.

Không lâu sau, là một nghệ sĩ tác phong bại hoại với bằng chứng xác thực,Garam hoàn toàn bị cấm sóng.

Mặc dù thu nhập những năm nay của cô ta vẫn đủ để sống tốt nhưng giấc mơ ngôi sao tan vỡ, Chul mà cô ta nhớ thương từ thuở niên thiếu cũng chán ghét cô ta đến cực điểm, Garam gần như phát điên.

Tại sao tôi biết điều đó? Bởi vì cô ta bắt cóc tôi.

16.

Cô ta đưa tôi đến một hồ chứa ở vùng ngoại ô, sóng nước âm u phản chiếu khuôn mặt của Jisoo làm nổi bật lên khiến cô ta trông giống như một con ác quỷ.

Sau từng ấy năm, cô ta gọi tôi là chị một lần nữa.

"Chị, nếu như lúc ban đầu em không đối xử với chị như vậy có phải bây giờ chúng ta sẽ không trở thành như thế này?"

Tôi nằm trên bùn đất ẩm ướt, chỗ nông chỗ cạn làm ướt hết quần áo trên người, lạnh thấu xương.

Tôi nhắm chặt mắt lại rồi nói: "Không có nếu, có người từng nói với tôi rằng làm sai ắt phải trả giá."

Garam cười lớn, đến mức chảy cả nước mắt.

"Jisoo, em biết thừa chị sẽ không tha thứ cho em, Chul cũng sẽ không tha thứ, chị biết hôm đó anh ấy nói gì với em không? Anh ấy nói Garam, vì cô sợ hãi bị làm phiền khiến cho Jisoo bị bạo lực học đường ròng rã hai năm, tôi vĩnh viễn không bao giờ thích loại người như cô."

Garam trầm mặc một hồi rồi tiếp tục nói tiếp: "Chị, chị còn nhớ không lúc còn bé, có một khoảng thời gian ít người quyên góp, mỗi ngày ở cô nhi viện đều ăn cháo trắng và rau dưa, em và chị luôn chạy đến đập chứa nước bên cạnh chơi, một lần em ngã vào trong đập chị ở trên bờ sợ hãi đến mức khóc toáng lên."

Lúc đó Garam ngã xuống tôi còn tưởng cô ta chết chìm. Lúc tôi khóc sắp ngất đi thì khuôn mặt nhỏ đẫm nước của cô ta nhô lên, hưng phấn nói với tôi: "Chị ơi em bắt được một con cá lớn!"

Ngày đó, không có bất kỳ gia vị gì, con cá trắm cỏ nướng nửa sống nửa chín nhưng hai chúng tôi lại ăn như hổ đói.

Kết quả nửa đêm Garam đột nhiên đau bụng, lại không dám nói cho người lớn biết, cô ta nắm chặt tay tôi, đau đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi túa ra mà vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười nói với tôi: "Chị, lần sau em lại đi bắt cá cho chị ăn nhé."

"Rõ ràng lúc nhỏ lá gan em lớn như vậy, vì sao lúc A-Hee đến tìm em thì em lại sợ hãi như thế chứ."

Tôi đã không còn cách nào trả lời cô ta. Chứng sợ nước đã đoạt đi toàn bộ khả năng nói chuyện. Trong cơn hốt hoảng tôi lại nghe thấy giọng của Garam: "Chị đừng sợ, sẽ ổn thôi, dù sao em đã hại chị nhiều như vậy rồi đền bù cũng chẳng nổi, chi bằng để em phá huỷ mọi thứ."

Tôi bị đẩy vào trong nước. Trong khoảnh khắc cả thế giới hoàn toàn yên tĩnh ấy, tôi nhìn thấy có một bóng dáng đang cố gắng hết sức bơi về phía tôi, sau đó nắm thật chặt tay tôi.

17.

Khi tôi tỉnh lại cả Chul và đều đang túc trực bên cạnh giường bệnh. Seokjin nói cho tôi biết là Chul dẫn anh đi tìm tôi.

Thì ra trước hôm xảy ra sự việc, Garam đã nói chuyện với Chul, cô ta hẹn hắn đến hồ chứa, muốn đả động với hắn. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng hắn quyết tuyệt như vậy.

Garam không náo loạn, cũng không dây dưa, chỉ nói một câu: "Khúc mắc của ba người chúng ta bắt đầu từ đây thì cũng nên kết thúc tại đây đi."

Chul cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Seokjin tìm cách nào cũng không liên lạc được với tôi, anh ôm tia hy vọng cuối cùng gọi cho Chul, lúc này hắn mới ý thức được thâm ý trong câu nói của Garam.

Chul vô cùng hối hận nói: "Đều là lỗi của anh, nếu như anh không nói với Garam như vậy thì có lẽ cô ta sẽ không cực đoan đến thế..."

Tôi mệt mỏi lắc đầu: "Không phải lỗi của anh, là do Garam thay đổi." Đã từ lâu cô ta không còn là cô bé dũng cảm và nhiệt tình năm ấy nữa.

Hai năm sau được công chiếu, bộ phim nhanh chóng tạo ra một cuộc tranh luận nóng hổi cả trong và ngoài nước.

Dưới sự thúc đẩy của nhà họ Song và tầm ảnh hưởng của tôi với Seokjin, sự chú ý ở trong nước đối với chuyện bạo lực học đường tăng cao không giảm. Chẳng bao lâu sau, nhà nước sửa đổi độ tuổi kết án đối với những đối tượng bạo lực học đường, và cũng được đưa vào chương trình nghị sự.

Seokjin thuyết phục tôi, năm đó sau khi đám bắt nạt tôi được ra tù, tôi đã không trả thù họ bằng các thủ đoạn bất hợp pháp, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Ngay sau đó, những người hâm mộ phẫn nộ đã tra ra được danh tính của chúng. Nhóm người này sau khi được thả ra không có bằng cấp cũng không có kỹ năng kiếm sống, chỉ có thể sống chui lủi như một con chuột.

Những người đã làm ra loại việc này lúc còn trẻ cũng không thể nào thật sự thay đổi hoàn toàn.

Chẳng mấy chốc có mấy người trong đó lại phạm tội thêm lần nữa, lần này thứ chờ đợi bọn chúng chính là luật pháp. Mà Garam cũng bị kết tội. Mặc dù trong đoạn video năm đó, cô ta chỉ mới vả tôi một cái, chưa kịp làm gì quá đáng hơn thì đã trượt chân ngã cầu thang bất tỉnh nhân sự, nhưng việc đẩy tôi vào hồ nước chính là cố ý giết người.

Và tôi vẫn cống hiến hết mình cho việc viết kịch bản, tất cả tiền thu được sử dụng để thành lập một quỹ chống lại sự bắt nạt trong trường học

18.

Ba mươi tết, đưa tôi về nhà anh ấy. Nữ cảnh sát tư thế oai hùng hiên ngang năm ấy bây giờ trên mặt đã xuất hiện những dấu vết của năm tháng.

Dì ấy ôm tôi như năm đó, giọng nói nghẹn ngào:Jisoo, cuối cùng chúng ta cũng trở thành một gia đình."

Seokjin xuất hiện bên cạnh không đúng lúc: "Mẹ, Jisoo vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của con đâu."

Dì Park trừng mắt nhìn anh một cái rồi thân mật kéo tôi đi ăn sủi cảo.

Vừa ăn cơm xong, Seokjin bí mật kéo tôi ra ban công.

"Anh làm gì vậy, em còn muốn nói chuyện với dì."

Seokjin nói: "Jisoo, ngẩng đầu."

Trên bầu trời tối tăm, một chùm pháo hoa nở rộ. Seokjin đứng ngược sáng, mỉm cười với tôi.

"Jisoo, chúc mừng năm mới, những năm sau này sẽ có anh bên cạnh em."

Tôi cũng mỉm cười.

Đi qua hết chông gai, tương lai cuối cùng sẽ là một con đường bằng phẳng.

END.

Truyện đã hoàn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top