[ Băng Vũ] Bảo Bình, cung hoàng đạo của em (tt)
[ Băng Vũ]
Bảo Bình, cung hoàng đạo của em
[chap 3]
Bảo Bình nói với tôi, em hiện nay vẫn chưa yêu, nhưng biết đâu một ngày nào đó có thể sẽ yêu tôi như vậy, chỉ có điều, loại cảm giác thình lình xảy ra ấy, quả thật rất đáng sợ, mà bất lực. Tôi nghĩ rằng em nói đùa, bởi vì em cười không thật, hàng lông mi dài cụp xuống che đậy đáy mắt, gương mặt lạnh lùng. Tôi không phải là trông chờ Bảo Bình yêu tôi, dẫu sao quan hệ của tôi và em trước giờ vẫn chưa bao giờ là rõ ràng, cũng chẳng ai muốn định rõ ranh giới, cứ như thế đi bên cạnh nhau.
Tôi lại nghĩ về con người ấy. Có bao giờ khi toi đi rồi, bỗng dưng một ngày phát hiện ra đã yêu thương tôi hay không? Dù là một chút thôi cũng được, chứ đừng nói chi là đến nổi mất đi lí trí, mất đi chính mình. Con người ấy cao ngạo như thế, sẽ cho phép loại tình cảm như vậy tồn tại hay sao? Hoặc nếu như, là nếu như...có thể dù do bản thân ngốc nghếch nghĩ rằng người ấy yêu thương mình, thì liệu người ấy có thật sự sẽ luôn tìm kiếm hình bóng tôi? Có ảo giác cảm thấy tôi đang ở rất gần?...Có mong muốn chạm vào gương mặt đã xa vời? Giống như thỉnh thoảng đêm đến tôi lại mơ thấy người ấy. Trong giấc mơ còn tưởng rằng người là ảo ảnh.
Ảo ảnh ở trước mắt mỉm cười với tôi.
Ảo ảnh đến rất gần bên tôi, hơi thở đều và ấm.
Ảo ảnh còn khẽ nghiêng đầu nhón chân chạm vào môi tôi, một nụ hôn rất dài....
Đến cuối cùng, vẫn là cảm giác mất mát bất lực khi tỉnh dậy. Đến cả chút ảo ảnh nhạt nhoà của người ấy cũng không còn. Ảo ảnh, tan theo cơn mơ, cũng như con người ấy, truyện tình ấy, tan theo mây gió, không ngày gặp lại.
6. " Trước mặt người khác, Bảo Bình luôn giữ một bộ dạng vừa vô ưu vừa vô tâm, không muốn để người khác thấy nổi đau của mình, vì chính cảm giác không an toàn, mà luôn âm thầm rơi lệ ở nơi không một bóng người.
Quên đi, vẫn là giữ kín trong lòng thôi. Cũng không cần phải xấu hổ rồi bị cự tuyệt, cũng không cần phải yêu nhau thì dễ, sống chung thì khó rồi lại bi thảm chia tay. Như vậy cũng tốt, không ai nhìn ra, mình cũng không quá mất mặt. Rồi lại có thể ra vẻ tiêu sài..."
Tôi đột nhiên muốn bật cười, đằng sau vẻ ngoài vừa lạnh lùng vừa cao ngạo ấy, có khi nào là những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi? Đầu óc Bảo Bình thông minh như thế, có bao giờ nghĩ rằng ích kỉ cũng là một loại nổi đau?! Tránh yêu thương, vì cảm giác không an toàn, vì sợ bản thân sẽ tổn thương, sẽ lạc lối, sẽ hạ mình rồi hối hận. Nhưng luôn không thoát khỏi cảm giác không an toàn, luôn cố dùng vẻ ngoài bảo vệ bản thân, như thế chẳng lẽ không mệt mỏi hay sao? Bảo là quên đi, nhưng không thể quên, thì sẽ chôn dấu có phải không?
Bảo Bình nói với tôi, dó không phải là yếu đuối, mà vì đã quá mạnh mẽ đến cùng cực. Nếu như tình cảm của bản thân hạn hẹp, nước mắt cũng sẽ trở nên hiếm hoi. Nếu như tình cảm đã vượt qua ranh giới, nước mắt rơi sẽ phải cất giấu. Tôi phát hiện, nếu Bảo Bình thật sự như thế, đến chút dũng khí cũng không có, thì hiển nhiên làm sao có thể tiếp nhận dũng khí của đối phương đây? Vì thế mới đập nó tan tát. Yêu nhau thì dễ, sống chung thì khó rồi lại bi thảm chia tay. Như thế thì đã thế nào? Là sợ bản thân đau. Lại không nghĩ tới sẽ làm người khác đau. Như vậy quả là sống tốt rồi...
7. " Thế nhưng, vẫn không sống nổi. Cho dù Bảo Bình có coi như chẳng để ý, chẳng quan tâm, nhìn cũng không thèm, nhưng mỗi câu đối phương nói ra đều truyền vào tai rồi không bước ra. Bất luận là loại yêu cầu nào dó quá đáng đến đâu của đối phương, Bảo Bình vẫn cẩn thận ra sức hoàn thành thật tỉ mỉ, quyết không nói nửa lời. Hoàn toàn trở thành một nô lệ của tình yêu, dù trên mặt vẫn là biểu tình lạnh lùng, đều là do sỉ diện mà khổ mình.
Dưới tình huống nào đó, nếu đối phương dùng âm mưu quỷ kế, tận lực trốn tránh gặp mặt, hoặc coi như không thấy, điện thoại cũng không nghe hoặc ậm ờ cho có lệ, Bảo Bình sẽ cực khổ đến phát điên, bắt đầu nghĩ xem mình đã làm sai ở đâu, nói sai điều gì, sau đó nổ lực lấy lòng. Cũng không cần nhiều, chỉ cần hai lần như vậy, Bảo Bình sẽ tự hiểu, không nghĩ đến chuyện tại sao lại như vậy, cũng không muốn biết nữa rồi. Trong lòng nghĩ, thì ra đối phương ghét mình, không muốn nhìn thấy mình. Khi hiểu rồi sẽ tuyệt đối an tĩnh...."
Tôi cảm thấy, có phải người như Bảo Bình thú vị quá rồi không? Khi yêu vừa như cao thượng vừa như dùng lí trí băng lạnh của mình để phán quyết. Tôi thỉnh thoảng muốn trêu Bảo Bình, hỏi rằng em đã từng làm bao nhiêu việc cao thượng cho tôi mà tôi không biết rồi. Bảo Bình cười mếu, khẽ lắc đầu, biểu hiện lạnh lùng vẫn cứ làm người khác thấy u mê, mơ màng không rõ. Tôi lại hỏi Bảo Bình nếu có một ngày tôi không chịu gặp em, không nghe điện thoại của em, em có thật phát điên không? Rồi sau đó lại nghĩ rằng tôi không muốn nhìn thấy em nữa, lí trí không những đập nát tò mò mà còn nhất nhất rằng như thế không cần phải níu kéo. không muốn nghĩ đến nữa. Dễ tổn thương lại dễ từ bỏ như vậy, cũng có thể xem như là quá công bằng rồi không?.......
[chap 4]
Bảo Bình nói với tôi, tôi sẽ không thể nào có thể hiểu được cách yêu của Bảo Bình. Tôi thì nghĩ, phải chăng vì nó không tồn tại quá lâu, quá sâu sắc để có thể hiểu? Tôi cố nhớ xem, con người ấy có bao giờ giống như thế hay không. Nghĩ rồi lại muốn thôi không nghĩ tới nửa.
Tối hôm qua khi cùng Bảo Bình ăn tối tại một nhà hàng Tây, em ngỏ ý muốn tôi đàn tặng em một bài. Tôi hơi thắc mắc, cũng khẽ gật đầu. Đã lâu lắm rồi không chơi đàn, khi đôi tay bắt đầu lướt trên phím, vang lên hàng loạt nốt nhạc nối liền, mới phát hiện ra lý do không muốn chơi đàn nữa là vì bản thân muốn trốn tránh. Tình yêu, cũng như khúc nhạc buồn làm rung động biết bao nhiêu lòng người, từ nhẹ nhàng ăn sâu vào đầu, đến đoạn cao trào lại bùng lên dữ dội, rút cạn mọi cố gắng, lý trí yếu mềm. Bản thân người nghe tự dưng rơi lệ, bản thân người đàn lại như bị tàn phá, cạn sức, chỉ có thể bất lực để nổi đau tràn vào dày xéo, dư âm của nó lại dài ngỡ như vô tận. Bảo Bình nói với tôi, nốt nhạc mà tôi tạo ra có tính sát thương vô cùng lớn.
8. " Nhưng còn chưa hết, một thời gian sau, nếu đối phương đột nhiên thay đổi thái độ, Bảo Bình vẫn có thể không hỏi chuyện cũ, ân cần như trước, hoàn toàn không bàn đến tôn nghiêm, chỉ có thể vui vẻ ở bên đối phương, quá khứ không còn quan trọng, tương lai không quan trọng, ngay cả chính mình cũng không quan trọng.
Không quý trọng bản thân mình, không ai quý trọng nổi bạn.
Bảo Bình một khi nổ lực, đó chính là hoàn toàn, không thể thu hồi.
Càng yêu nhiều, càng tổn thương nặng nề.
Sở trường giỏi nhất chính là làm khổ mình. Không muốn đối phương khổ sở, không thể làm gì khác đành để bản thân khổ sở luôn cho rằng bản thân có thể chịu đựng, nghĩ mình quá kiên cường, mà cho rằng người khác yếu đuối. không biết tổn thương kỳ thực là bản thân, chỉ là không biết biểu hiện ra thế nào...."
Tôi nói, Bảo Bình, có phải em muôn trêu anh không, người cung Bảo Bình như bài viết ấy có tồn tại hay sao. Bảo Bình cười, em nghiêng đầu nhìn ra phía xa, đáy mắt long lanh ẩn hiện những ảo giác khó tả. Tôi có cảm giác, mình đang bị lừa. Bị lừa như thế nào, thì không biết được. Bảo Bình và con người ấy, quá giống nhau, đôi lúc lại hoàn toàn không phải như thế.
Trước đây, có một lần nào đó tôi đã hỏi người ấy, rằng trong mắt người ấy tôi như thế nào. Người ấy cười hiền nhìn tôi, một lúc sau mới lên tiếng trả lời, rằng tôi có thể xem là người con trai hoàn hảo rồi, không có gì để ý kiến.... Sau đó tôi liền gật đầu hỏi, vậy tại sao không thể yêu tôi. Và người ấy không cười nữa, cũng không nhìn tôi, khẽ cắn môi nói rằng, vì có cảm giác không an toàn. Lúc đó tôi không hiểu, cũng không còn gì để nói.
Ngày trước tôi cũng đã hỏi Bảo Bình gần như tương tự. Chỉ là thay vì đợi lí do của câu hỏi tại sao chưa yêu, tôi lại hỏi rằng có phải vì có cảm giác không an toàn không? Bảo Bình nói, đối với một số cô gái, khi trước mắt mình là một chàng trai đẹp mê hồn, đầu óc vượt bậc, sẽ không ngại ngùng yêu ngay. Nhưng đối với một số khác, loại con trai như thế chỉ nên đứng nhìn từ xa, dùng để ngắm, không dùng để yêu. Vì loại cảm giác không an toàn ấy, có thể khiến bản thân hết sức mệt mỏi. Cái gì đấy quá hoàn hảo, sẽ không thể nắm giữ mãi trong lòng bàn tay. Hạnh phúc đến sớm, sẽ mỏng manh dễ vỡ. Người con trai ta yêu quá xuất sắc, sẽ lo sợ mất đi. Vì thế không nên yêu. Tôi lại hỏi có phải em cũng như thế. Bảo Bình lắc đầu: Bản thân đã có thể yêu người đó nhiều hơn chính mình, những cảm giác ấy không còn quan trọng, bản thân tự tin có thể nắm giữ trái tim người đó, nhưng lại không tự tin rằng trái tim mình lại có thể mãi mãi chỉ yêu sâu sắc một người. Giọng nói như đùa, nhưng gương mặt lại đầy nét sắc lạnh. Cao ngạo đến thế, hiển nhiên chỉ có Bảo Bình mới dám nghĩ nhưng là, tại sao lại mâu thuẫn như thế, một Bảo Bình là em và một Bảo Bình em muốn tôi hiểu?
9. " Yêu, từ này với Bảo Bình mà nói, quá nặng nề trân quý, không thể nói lên bằng lời. Một khi nói ra, sẽ như món cổ vật, bị khai quật bại lộ trong không khí, rồi trở nên hoàn toàn thay đổi, mất đi giá trị vốn có. Cho nên không thể dễ dàng nói ra
Chỉ cần một lần, Bảo Bình đã đem sức lực suốt đời dùng hết chỉ vì cố chấp, mang vào đau thương. Tình cảm ấy như axit ăn mòn trái tim đã chết lặng, xuyên sâu. Quá quan tâm đến đối phương, khiến bản thân lạc lối, hạnh phúc cũng trở thành hư vô.
Chỉ cần một lần, Bảo Bình đã không còn ảo tưởng, vì vậy mạnh mang chính mình đập vỡ, cự tuyệt những miếng vá nóng chảy. Vì sợ sẽ là làm tan biến ký ức. sợ làm tan biến hình ảnh rất xa rất xa kia, sợ lãng phí nghìn năm chờ đợi của mình..."
Cả em và người ấy, đều chưa lần nào nói yêu tôi. Rốt cuộc có yêu hay không? Đối phương vẫn là không thể giải đáp. Nhưng có thật, khi yêu sẽ hết lòng, khi tình yêu không thành sẽ tìm cách buông tay, dứt khoác quên đi? Bản thân mạnh mẽ, Nhưng cũng lại cứ sợ sẽ phải quên mất loại tình cảm khó tồn tại khiến bản thân u mê ấy, sợ quên mất một người đã từng có thể khiến bản thân yêu thương, cũng sợ nếu mãi ảo tưởng, sự yêu thương mong chờ lãng phí vô nghĩa.......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top