Chương 15 :Gặp lại người cũ
Ánh mặt trời chiếu rọi qua bức màng mỏng làm cho căn phòng ấm áp lên thêm trên giường hai nữ nhân xinh đẹp đang ôm nhau ngủ nhìn rất hài hòa.
Bổng điện thoại trên đầu giường reo lên Hứa Giai Kỳ không muốn nghe cô rút vào ngực nàng cọ cọ tìm chỗ ngủ tiếp điện thoại lại một lần nữa vang lên.
"Giai Kỳ chị nghe điện thoại đi". Khổng Tuyết Nhi khẽ lay người dính lấy mình từ hôm qua tới giờ. Nhìn người đáng lẽ ra nên xuống giường thay quần áo giờ lười nhát không chịu cựa quậy.
"Chị không muốn nghe". Hứa Giai Kỳ càu nhàu tiếp tục cọ cọ.
"Ngoan". Khổng Tuyết Nhi xoa tóc nào dỗ dành như con nít.
Hứa Giai Kỳ ngồi dậy lấy điện thoại rồi nằm nhoài lên người Khổng Tuyết Nhi bật điện thoại nghe. Nghe được vài tiếng chân mày cô nhíu chặt lại chuyện nghiêm trọng hơn cô tưởng.
"Tiểu Tuyết mau thay đồ đến công ty". Hứa Giai Kỳ vội xuống giường.
"Chi nhánh bên thành phố A gặp rắc rối chúng ta đến đó".
Sau khi thay đồ xong Hứa Giai Kỳ gọi điện thoại cho Dương phó tổng cùng đến thành phố A. Đi mất 4 giờ thì tới nơi công ty gặp vấn đề lớn hơn cô nghĩ số hàng hóa nhập vào toàn bộ đều là phế phẩm mà người nhận hàng đã trốn mất biệt.
"Hứa tổng tổn thất kỳ này xem ra rất nghiêm trọng". Dương phó tổng chỉ vào những mức tiền sẽ mất đi trong sổ sách.
"Đã tìm được Lương Khoan chưa". Hứa Giai Kỳ nhìn vào số liệu cụ thể con số không nhỏ tên khốn đó ôm số tiền lớn như vậy bỏ trốn.
"Vẫn chưa".
"Được rồi Dương phó tổng ra ngoài trước đi". Hứa Giai Kỳ xoa xoa thái dương nói.
"Ân".
Đợi Dương phó tổng ra ngoài Khổng Tuyết Nhi dò xét lại số hàng quá và số ghi chép lại kĩ càng.
"Chị có hình của Lương Khoan không". Khổng Tuyết Nhi xếp chồng sách lại.
"Có mà em hỏi làm gì". Hứa Giai Kỳ tò mò muốn biết.
"Không có gì chỉ muốn xem nếu gặp có thể nhận ra".
Hứa Giai Kỳ lục tìm trong ngăn kéo ra một sắp hồ sơ lục qua lục lại cuối cùng cũng tìm thấy.
"Em ra ngoài một lát". Trần Hiểu Lam cầm hồ sơ xem xét.
"Em đi đâu".
"Chỉ mua ít đồ thôi".
Khổng Tuyết Nhi đi ra ngoài lấy điện thoại ra bấm dãy số rồi gọi.
Ba ngày sau không cần người đi tìm nữa Lương Khoan tự mình đem tiền trả về cho công ty còn đi đầu thú Hứa Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn số tiền để trên bàn. Cô hỏi Lương Khoan nhưng hắn chỉ nói là hối hận rồi đem trả về không nói gì hơn nữa.
Mọi chuyện giải quyết xong Hứa Giai Kỳ quyết định ở lại tham quan phong cảnh thành phố A đặc biệt có rừng hoa lê rất đẹp cô rất muốn xem.
Hoa lê sẽ bắt đầu nở vào đầu tháng 3 điều lạ lùng là loài hoa lê cũng có màu trắng tinh khôi. Không hiểu tạo hóa muốn gì mà luôn ban cho núi rừng loài hoa đẹp và lạ lùng quyến rũ với gam màu trắng muốt tinh khôi như thế.
Đứng dưới tán cây đầy hoa lê trắng muốt trải dài bạc ngàn thật rất đẹp Hứa Giai Kỳ cúi người nhặt lên cánh hoa cài lên mái tóc Khổng Tuyết Nhi. Ngọn gió từ đâu thỏi tới khiến những cánh hoa bay lơ lửng giữa không trung gió thổi qua làn váy trắng tinh của nàng một vài cánh hoa bay đến mắt làm nàng nhắm chặt lại. Đến khi Khổng Tuyết Nhi mở mắt ra đã thấy Hứa Giai Kỳ cầm cành hoa lê trắng mỉm cười rạng rỡ Hứa Giai Kỳ xinh đẹp đến bức người thế này lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Khổng Tuyết Nhi khẽ vuốt những cánh hoa rơi trên tóc cô nhìn cô âu yếm Hứa Giai Kỳ đưa tay ôm lấy eo nàng kéo sát lại mình.
Không lời nào diễn tả được cảm xúc hiện tại Hứa Giai Kỳ hôn lên đôi môi đỏ mộng của nàng thật mền mại. Khổng Tuyết Nhi ôm lấy eo cô đáp trả lại nụ hôn gió lại một lần nữa thổi bay những cánh hoa tạo nên bức tranh tuyệt sắc của hai mỹ nhân.
Hoàng hôn buông xuống đỏ rực cả một khung trời những cánh chim đang tìm nơi trú ẩn trời tối dần dòng người càng ngày càng đông. Hứa Giai Kỳ nắm tay Khổng Tuyết Nhi sánh bước bên nhau hưởng thụ những phút giây an bình.
"Tiểu Tuyết chị đi mua nước uống em chờ chị xíu".
"Ân".
Rời khỏi cánh tay nàng cô chạy lẩn vào đám người đông đúc khi trở lại cô ngơ ngẩn nhìn cái người đang tiến lại lão bà mình.
"Tuyết Nhi".
"Vinh Nghị".
Khổng Tuyết Nhi nghe người gọi tên nên quay lại trước mặt nàng là tên nam nhân nàng từng cảm mến từng rất hận một nam nhân phản bội. Nhưng giờ trái tim nàng không còn cảm giác gì cả không thấy buồn không còn căm hận trái tim nàng giờ chỉ có bóng hình của một người.
"Lân rồi không gặp em khỏe không". Vinh Nghị cười hỏi nụ cười cho là ấm áp.
"Em vẫn khỏe". Khổng Tuyết Nhi vẫn ôn nhu trả lời nàng đối với hắn chẳng qua chỉ còn tình bạn mong manh.
"Anh xin lỗi vì đã lừa dối em". Vinh Nghị áy náy.
"Không sao chuyện đã qua rồi không có gì quan trọng đáng để nhắc".
"À".
Cách nói tĩnh lặng xa cách của nàng làm hắn hơi buồn có lẽ hắn đã thật yêu nàng lúc nàng đi hắn mới nhận ra tình cảm của hắn đã vượt qua mức kiểm soát hắn đã từng hối hận vì đã không nếu kéo nàng.
"Tuyết Nhi chúng ta làm lại từ đầu được không". Vinh Nghị dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng.
"Quay lại còn vợ anh thì sao anh cho rằng em còn là con bé ngây thơ năm ấy à". Khổng Tuyết Nhicảm thấy kinh tởm khi nghe lời Vinh Nghị nói.
"Cô ta lừa anh cô ta không có thai ". Vinh Nghị ánh mắt long lên giận dữ.
"Đó cũng là chuyện của anh". Khổng Tuyết Nhi lạnh lùng nói rồi xoay người bước đi.
"Tuyết Nhi cho anh một cơ hội nữa đi". Vinh Nghị nắm lấy tay nàng kéo lại hắn muốn có được nàng một lần nữa.
"Buông tay".
Khổng Tuyết Nhi cau mày quát lớn nàng chỉ cảm thấy bàn tay thật dơ bẩn nàng muốn đi rửa thật sạch nghĩ sau thì làm vậy Khổng Tuyết Nhi bước đến chỗ đài phun nước rửa tay nàng chà sát đến độ tay đỏ lên cũng không hết bẩn. Vinh Nghị thấy nàng coi mình như ký sinh trùng thì tức giận hắn bước đến phía sau nàng định kéo nàng thì một chai nước đập vào đầu hắn. Vinh Nghị quay lại thì ăn nguyên chiếc giầy vào mặt chảy cả máu mũi hắn bịt mũi lại ngón tay chỉ về phía Hứa Giai Kỳ run run.
"Cô ... cô dám đánh tôi".
"Anh có gì tôi không dám đánh cút".
Hứa Giai Kỳ nổi trận lôi đình lão bà của Hứa Giai Kỳ này cũng dám khi dễ muốn chết sớm cho có đất chôn đây mà.
Mọi người bàn tán xôn xao nhiều ánh mắt nghi hoặc nhìn Hứa Giai Kỳ giống như nhìn kẻ tội phạm.
"Mọi người nhìn xem cô ta đánh tôi ra nông nổi này". Thấy mọi người bàn tán Vinh Nghị đổ tất cả cho cô.
Tiếng xì xầm vang lên mọi người một tiếng chỉ trích Hứa Giai Kỳ nói cô phải xin lỗi bồi thường tiền thuốc men. Hứa Giai Kỳ rất giận nhưng không biết phải xử trí thế nào.
"Bốp" một cái tát như trời giáng làm mặt Vinh Nghị đỏ lên in dấu năm ngón tay người đánh hắn không ai khác ngoài Khổng Tuyết Nhi.
"Hừ". Khổng Tuyết Nhi kề sát hắn nói với âm lượng đủ hai người nghe." Anh nên sống yên phận anh còn dám nói xấu chị ấy nữa Trần gia sẽ khiến anh sống không bằng chết".
Mặt Vinh Nghị trắng bệch hắn sợ hãi lùi bước người trước mặt hắn là ai không phải Khổng Tuyết Nhi hắn từng quen biết. Hắn cứ đứng đấy nhìn bóng lưng hai nữ nhân nắm tay nhau bước đi xa dần rồi cười chế giễu bản thân.
Hứa Giai Kỳ kéo Khổng Tuyết Nhi về đến nhà rồi giận dỗi đi vào phòng leo lên giường trùm kín chăn. Khổng Tuyết Nhi xoa xoa thái dương tiến đến hóng cô.
"Kiki em và hắn không có chuyện gì mà ".
"Hắn nắm tay em". Hứa Giai Kỳ xoay người chỉ ló hai cặp mắt ra ngoài.
"Em cũng đâu muốn".
"Tuyết Nhi". Hứa Giai Kỳ ngồi bật dậy.
"Sao".
Hứa Giai Kỳ kề sát tai nàng thổi một hơi thì thầm đầy dụ hoặc.
"Mún chị".
Âm thanh câu mị vang lên Khổng Tuyết Nhi bị dục vọng lấn chiếm nàng hôn lên môi cô chiếc lưỡi nhỏ tinh xảo luồn lách tách ra hàm răng tìm kiếm đầu lưỡi của cô dây dưa không dứt.
Tay nàng kéo áo thun của cô ra kéo đứt cả chiếc áo ngực màu đỏ cúi xuống ngậm lấy ngực trái của cô. Đầu lưỡi lướt qua lướt lại tiểu đậu hồng vựng.
"Ưm".
Hứa Giai Kỳ phát ra tiếng rên rỉ cô cảm giác cơ thể đang tan chảy cô đưa tay cởi áo nàng ra cởi đến khi cả hai xích lõa mới chịu. Nhìn gương mặt ửng hồng của người dưới thân nàng càng muốn nuốt trọn nữ nhân này. Khổng Tuyết Nhi hôn xuống bụng cô rồi lấy gối kê mông cô lên nhìn vào đóa hơi hồng đang dính đầy sương nàng không chần chừ cúi xuống hôn lên dùng lưỡi đảo quanh điểm mẩn cảm.
"A... ưm ... Tiểu Tuyết".
Hứa Giai Kỳ rên rỉ càng lớn chiếc lưỡi của nàng đang khơi dậy khao khát mãnh liệt trong cô. Khổng Tuyết Nhi đột nhiên xoay cô nằm úp xuống nâng mông cô cao lên rồi cho chiếc lưỡi vào cửa động.
"A ... ah ".
Hứa Giai Kỳ nâng mông cao hơn cái lưỡi càng sâu hơn ái dịch chảy tràn ra chảy xuống ga giường Khổng Tuyết Nhi nuốt số còn lại vào bụng nàng rút lưỡi ra đưa ngón tay mình vào ấm nóng hút thật chặtKhổng Tuyết Nhi hôn lên lưng cô tay bắt đầu ra vào có quy luật cơ thể Hứa Giai Kỳ run rẫy từng đợt khoái cảm ập đến khiến cô rên rỉ càng lớn hơn. Khổng Tuyết Nhi cảm thấy nơi đó bắt đầu co rút hút chặt ngón tay nàng nóng ấm mềm mại biết sắp đến cực hạn nên ngón tay nàng ra vào nhanh hơn mang theo tiếng ma sát tiếng nước chảy róc rách.
Hứa Giai Kỳ hét lên rồi nằm xụi lơ xuống giường Khổng Tuyết Nhi rút tay ra xoay cô lại rồi bước xuống giường lấy khăn nóng lau người cho cô.
"Tách chân ra em lau cho". ( Sao tui thấy công chúa công quá v ta:)))
Hứa Giai Kỳ thẹn thùng tách chân ra Khổng Tuyết Nhi lau đến chỗ sưng đỏ cảm giác dễ chịu khiến cô híp mắt hưởng thụ. Lau xong Khổng Tuyết Nhi lên giường chui vào chăn ôm lấy cô cọ cọ vào cổ cô tìm kiếm hương bạc hà quen thuộc.
"Chị muốn đi tắm". Hứa Giai Kỳ dù được lau nhưng vẫn thấy khó chịu lúc nàng lau đến nơi tư mật nó lại có cảm giác Hứa Giai Kỳ cảm thấy ướt át dưới đùi.
"Chị tắm giúp em". Khổng Tuyết Nhi cũng có cảm giác dòng nước ấm chảy xuống bụng lúc cọ sát người với cô.
Hứa Giai Kỳ nằm trong bồn tắm để nàng chà lưng Khổng Tuyết Nhi bất giác co dò lên đầu gối chạm vào nơi nóng hỏi của cô. Mặt Hứa Giai Kỳ đỏ ửng lên mị hoặc câu người Khổng Tuyết Nhi xoay mặt cô lại hôn lên môi cô lưỡi luồn vào cùng lưỡi cô nhảy múa tay nàng từ chà rữa chuyển sang xoa nắn khối mền mại đang dựng đứng đầu gối ma sát vào nơi nóng ấm của cô.
"Hưm".
Hứa Giai Kỳ thốt ra âm thanh khi vẫn còn bị cái lưỡi của nàng tàn sát trong miệng bàn tay tham lam chuyển xuống đè lên điểm mẫn cảm nơi tư mật. Cơ thể cô dán chặt lấy nàng thở gấp tay nàng tiếp tục ma sát điểm mẩn cảm rồi chui vào hang động bí hiểm nước nóng theo đó tràn vào nơi tư mật.
"Ưm...Tuyết ... Tuyết Nhi".
Cảm giác khác thường khiến Hứa Giai Kỳ ưỡn ngực cong người lên vừa vặn cho nàng ngậm lấy khỏa no tròn mút lấy tay kia ôm chặt eo cô sợ cô ngã. Rồi cao trào cũng tới cô hét lên lần nữa lại xụi lơ trên người nàng.
"Chị xem nơi đây còn muốn ăn nữa đấy".Khổng Tuyết Nhi xoa xoa nơi còn đang chảy ra mật dịch.
"Em không biết xấu hổ".Hứa Giai Kỳ không hiểu sao Tiểu Tuyết lão bà càng ngày càng không biết xấu hổ.
"Em cũng mới phát hiện mình không biết xấu hổ đó nha". Khổng Tuyết Nhi xoa xoa càm cười cười nói.
"Em đáng ghét". Hứa Giai Kỳ dùng tay đấm lên vai nàng .
"Ghét em được sao". Khổng Tuyết Nhi nắm lấy tay cô mỉm cười ấm áp.
Nàng sát mặt lại gần cô hôn lên môi cô nụ hôn đơn thuần không dục vọng Hứa Giai Kỳ ôm lấy eo nàng đáp trả. Tắm xong cả hai ngồi trên sopha quấn chăn lại Khổng Tuyết Nhi nhìn người đang ngủ say trong lòng mình thỉnh thoảng chu môi cười ngô nghê. Nàng rất thích ngắm nhìn cô khi ngủ đẹp như một thiên thần nàng đưa ngón tay ngắt mũi cô nhìn cô cọ cọ tìm chỗ thoải mái hơn ngủ.
Sáng tỉnh dậy tinh thần cô tràn đầy sảng khoái chỉ tội cho nàng ngồi một tư thế cả đêm giờ tay nhắc lên muốn không nổi.
"Sao em không gọi chị dạy ". Hứa Giai Kỳ xoa bóp tay cho nàng.
"Chị ngủ ngon dạy sao nỡ gọi". Khổng Tuyết Nhi mỉm cười nhéo mũi cô." Chị thay đồ đi đến công ty chúng ta còn việc phải làm nữa".
Hứa Giai Kỳ thay đồ xong quay qua giúp Khổng Tuyết Nhi thay tay nang hơi đau nên không cài áo ngực được. Công ty còn một số vấn đề cần chấn chỉnh lại trước khi về thành phố S.
......................................................................
Sao chap này thấy Tiểu Tuyết Tử có dấu hiệu mất liêm sỉ nhẹ nha. Dạo này cơm chó nhiều quá tui tiếp thu không nổi mõi người ạ mà thôi tôi thik hihi. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện nha KAMSAMITA~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top