Chương 13 Tình địch xuất hiện.
Cũng như thường lệ Hứa Giai Kỳ luôn đi làm trước còn Khổng Tuyết Nhi đi sau mối quan hệ của hai người vẫn là bí mật. Hứa Giai Kỳ bước vào công ty đã thấy một cái đầu đỏ hoe ló ra là nữ nhân đó.
"A là cô". Nữ nhân trừng mắt nhìn Hứa Giai Kỳ." Đúng là oan gia ngõ hẹp".
"Tôi đã nói là không cố ý rồi". Hứa Giai Kỳ không muốn đôi co dù sao trong công ty cô không muốn gây chuyện với ai cả.
"Tôi không dễ bỏ qua đâu cô ném tôi còn khiến tôi bị phát hiện phải chạy thục mạng". Nữ nhân kia nghiến răng nghiến lợi định xong vào chiến đấu một phen.
Thư Hân thấy tình hình căng thẳng thì sợ hãi chợt có bàn tay đặt lên vai Thư Hân khiến cô giật mình hét lên.
"A" Thư Hân xoay lại là Khổng Tuyết Nhi đang nhìn mình khó hiểu" Tuyết Nhi bồ làm mình hết hồn".
"Bồ làm gì mà....". Câu nói chưa nói hết lời thì một bóng đen lao đến ôm chầm lấy nàng.
"Lam Lam em rất nhớ chị ". Nữ nhân tóc đỏ ôm chầm lấy Khổng Tuyết Nhi vùi đầu cọ cọ ngực nàng làm nũng.
"Manh Manh sao em lại ở đây". Khổng Tuyết Nhi vô cùng ngạc nhiên khi Đới Manh lại chạy đến đây.
"Em nhớ chị nên trốn đến đây ". Đới Manh hơi ngẩng lên hôn lên má Khổng Tuyết Nhi.
"Rầm". Tiếng đập bàn vang vọng Hứa Giai Kỳ trừng mắt nhìn nữ nhân vừa ăn đậu hủ của lão bà xong còn hôn lão bà của cô cơn ghen tức sôi trào.
Khổng Tuyết Nhi nhìn ánh mắt như muốn giết người của lão công bất đắc dĩ thở dài nàng tách khỏi cái ôm của Đới Manh
"Tiểu Tuyết cô ta lấy đá ném em". Sau tiếng đập bàn Đới Manh mới nhớ món nợ với Hứa Giai Kỳ hừ.
"Tôi đã nói không cố ý rồi sao lòng dạ hẹp hòi thế". Hứa Giai Kỳ bộc phát cô không thích nữ nhân này tí nào.
"Tôi hẹp hòi thì sao cô có lỗi mà còn làm phách thế hả tên cô là gì". Đới Manh kích động hỏi tên Hứa Giai Kỳ chỉ cần nói tên mình sẽ nói ca ca xử lý.
"Hứa Giai Kỳ".
Đới Manh kinh ngạc đưa mắt nhìn Hứa Giai Kỳ xong lại nhìn chị mình chẳng phải là anh rể của mình sao lúc trước Khổng Tuyết Nhi có gọi điện thoại về nói cho cha mẹ biết người nàng yêu là Hứa Giai Kỳ. Bỏ xuống cơn tức giận Đới Manh đánh giá Hứa Giai Kỳ đúng là rất đẹp mi thanh mục tú vòng 1 cúp C eo thon làn da trắng nõn.
Hứa Giai Kỳ khinh bỉ nhìn ánh mắt soi mói của nữ nhân kia thân thể cô là để lão bà cô tự đánh giá.
"Manh Manh em đừng phá nữa".Khổng Tuyết Nhi nắm lấy tay Đới Manh kéo vài phòng nghỉ.
Hứa Giai Kỳ nhìn theo lòng phẩn nộ nhưng nhận được ánh mắt kiên định của Khổng Tuyết Nhi nên lửa giận nguôi đi phần nào.
Thư Hân nhìn Hứa Giai Kỳ rồi nhìn sang hướng Khổng Tuyết Nhi kéo nữ nhân ấy đi âm thầm cảm thán.
" Chuyện tình tay ba"!!!.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau nữ nhân tóc đỏ là ai mà lại ôm thư ký Đới như thế.
Trong phòng nghỉ Khổng Tuyết Nhi khoanh tay trước ngực khí thế hoàn toàn thay đổi.
"Sao em lại đến đây".
"Em đến xem anh rể tương lai của mình như thế nào". Đới Manh ngồi xếp bằng trên ghế chu môi trả lời.
"Có gì để xem chứ em về đi kẻo cha mẹ lo". Khổng Tuyết Nhi nhàn nhạt trả lời.
"Tiểu Tuyết có mới nới cũ có lão công thì đuổi em". Đới Manh đôi mắt hồng hồng trách cứ
"Chị đâu có đuổi em". Khổng Tuyết Nhi đỡ trán .
"Rõ ràng chị bảo em đi không đuổi em thì là gì". Đơi Manh bỉu môi lên án.
"Chị sợ ba mẹ lo lắng thôi".
"Em cũng đã 24 rồi đâu còn là con nít nữa có gì mà lo lắng chứ". Đơi Manh rất tự tin bản thân mình đã lớn nhìn vóc dáng người mẫu của mình xem .
"Nhưng em phải trở về".
"Em không về đâu". Đới Manh làm nũng.
"Không được".Khổng Tuyết Nhi nghiêm mặt.
"Em ghét tiểu Tuyết".
Vừa nói xong Đới Manh bỏ chạy ra ngoài đóng cửa lại Khổng Tuyết Nhi thở dài dựa vào bàn làm việc. Nàng quá hiểu tính làn nũng này của Đới Manh em gái nàng.
Hứa Giai Kỳ nhìn thấy Đới Manh chạy ra con mắt đỏ hoe hình như đang khóc. Đới Manh bắt gặp ánh mắt vui mừng của cô thì càng ủy khuất thêm. Từ nhỏ đến lớn đều do Tiểu Tuyết chăm sóc mình mọi thứ nàng đều chìu chuộng mình chỉ cần mình cần gì chị ấy đều cho vậy mà giờ càng nghĩ càng thương tâm.
Quả thật Đới Manh từ lúc sinh ra đã quấn chị mình không rời Tuyết Nhi chăm sóc cô từ lúc còn thay tả cho đến năm nàng vào đại học. Đới Manh rất sùng bái nàng xem nàng là thần tượng giờ đột nhiên nghe nàng nói có người yêu sợ rằng chị không còn thương mình nữa nên đâm ra chán ghét người cướp chị mình.
"Hứa Giai Kỳ khốn kiếp tiểu Tuyết chị ấy là của tôi không cho cô cướp đi". Đới Manh hét lên rồi khóc nức nở.
Mọi người nhìn nữ nhân đang khóc lòng nhũng ra đáng yêu quá đi mất. Hứa Giai Kỳ nhíu mày vì câu Đới Manh vừa nói lão bà của cô và người này ruốt cuộc là quan hệ gì. Không khí đang sôi nỗi thì cánh cửa phòng nghỉ mở ra.
"Manh Manh lại đây". Khổng Tuyết Nhi dịu dàng nói dang cánh tay ra.
"Tiểu Tuyết". Đới Manh nhào vào lòng chị mình khóc nức nở.
Khổng Tuyết Nhi vuốt lưng cô nhẹ nhàng hôn lên em gái nàng an ủi. Những hành động này đối với nàng là bình thường nhưng trong mắt mọi người đều nghĩ hai người là tình nhân. Hứa Giai Kỳ nắm chặt tay móng tay bấu vào thịt cô đang rất tức giận nhìn người cô yêu ôm ấp người khác có lẽ nào lặng im.
Khổng Tuyết Nhi đưa Đới Manh về nhà hôm nay nàng không đến nhà Hứa Giai Kỳ được đa số đồ đã chuyển đến nhà Hứa Giai Kỳ nên có chút khó khăn. Nàng lấy điện thoại nhắn tin choHứa Giai Kỳ sẽ ở đây vài ngày . Đới Manh kéo vali vào nhà rồi đeo theo chị mình làm nũng Khổng Tuyết Nhi xoa đầu cô.
"Em đi tắm đi".
"Dạ".
Hứa Giai Kỳ về đến nhà tìm không thấy lão bà thì nhận được tin nhắn mặt cô đen lại vội láy xe thẳng đến nhà Khổng Tuyết Nhi vừa mở cửa ra đã thấy nữ nhân tóc đỏ đang mặc chiếc áo sơmi trắng mong manh ngồi trên sopha ăn bánh Snack xem phim. Đới Manh nghe tiếng động ngẩng lên nhìn ánh mắt tỏa ra sát khí.
"Cô đến đây làm gì". Đới Manh đứng khoanh tay bộ dán ta đây là nữ vương.
"Tuyết Nhi đâu". Hứa Giai Kỳ không thèm đôi co với kẻ ngốc.
"Chị ấy đang tắm cô về đi".
"Tôi không về đây là nhà lão bà của tôi".
Đới Manh chắn ở cửa không cho Hứa Giai Kỳ vào.
"Có thật Tuyết Nhi là lão bà của cô tôi chẳng nghe nói gì".Đới Manh mỉm cười mỉa mai.
"Liên quan gì đến cô". Hứa Giai Kỳ chau mày
"Một người không dám thừa nhận tình yêu không dám công khai yêu một người phải bí mật yêu đương như cô không xứng có được chị ấy". Đới Manh ngữ khí sắc bén.
"Tôi...' Hứa Giai Kỳ chưa kịp nói gì thì Đới Manh lại nói.
"Nếu cô không dám thừa nhận yêu chị ấy cũng không cho chị ấy một danh phận thì đừng tiếp tục nữa sỉ diện danh tiếng quan trọng hơn chị ấy sao".
Hứa Giai Kỳ im lặng cô xoay người rời đi cô bước lên xe đạp hết ga lao như điên nữ nhân kia nói đúng cô không dám công khai bí mật cô sợ gì chứ. Cô yêu nàng như thế mà chả cho nàng được gì cứ lén la lén lút. Về đến nhà Hứa Giai Kỳ lấy rượu ra uống cô muốn mình thật say để không nghỉ đến chuyện gì nữa.
Mấy ngày trôi qua Hứa Giai Kỳ không đến công ty ai cũng kinh ngạc một người cuồng công việc như cô lại nghĩ mấy ngày. Khổng Tuyết Nhi lo lắng nàng quyết định tan tầm sẽ ghé nhà Hứa Giai Kỳ.
Đới Manh khó chịu đi theo nàng đến nhà Hứa Giai Kỳ vừa vào nhà đã nghe mùi rượu nồng nặc khắp nhà đều là chai rượu nằm ngổng ngang Khổng Tuyết Nhi tìm khắp nơi cũng không thấy Hứa Giai Kỳ. Khổng Tuyết Nhi hốt hoảng khi thấy mảnh ly bị bể có dính máu Giai Kỳ của nàng bị làm sao Giai Kỳ của nàng ở đâu. Khổng Tuyết Nhi bật khóc nàng ngồi xổm xuống ôm đầu khóc nức nở Đới Manh ôm chặc lấy nàng an ủi.
"Chị yêu cô ấy đến vậy sao".
Thêm một ngày trôi qua cũng không thấy Hứa Giai Kỳ xuất hiện Khổng Tuyết Nhi gọi điện thoại cho Hứa nãi nãi hỏi thăm thì nghe bà nói những chỗ cô có thể đi. Khổng Tuyết Nhi vội vã tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy chỉ còn một nơi duy nhất.
Đới Manh đâu để chị mình lấy xe trong tình trạng thế này nên không tình nguyện làm tài xế. Cánh cửa xe mở ra Khổng Tuyết Nhi vội chạy vào một khu nhà nàng tìm kiếm xung quanh cuối cùng nàng dừng lại trước vườn sau. Hứa Giai Kỳ đang ngồi trước mộ mẹ và Hân tỷ thân mình cuộn thành một đoàn quần áo lấm lem nhìn chật vật không tả nổi.
Khổng Tuyết Nhi lấy tay che miệng lại sợ sẽ khóc thét lên Giai Kỳ của nàng sao lại ra nông nổi này. Nàng bước đến đưa tay nâng khuôn mặt cô lên nước mắt cứ thế rơi xuống. Hứa Giai Kỳ gương mặt trắng bệch không còn tí huyết sắc môi khô khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
"Kiki". Khổng Tuyết Nhi ôm cô vào lòng khóc thành tiếng .
"Tiểu ... Tiểu Tuyết". Hứa Giai Kỳ cất giọng không thành lời có lẽ vì khóc quá lâu nên cổ họng rất đau.
"Chị làm sao vậy chị như thế tim em đâu lắm chị biết không".
"Chị xin lỗi em đừng quan tâm chị nữa". Hứa Giai Kỳ cúi đầu lẫn tránh.
"Tại sao". Khổng Tuyết Nhi một lần nữa nâng mặt cô lên.
"Vì chị không xứng đáng chị không thể cho em một danh phận cũng không thể công khai tình cảm này chị thật là vô dụng hết chộ nói".
Hứa Giai Kỳ ôm lấy Khổng Tuyết Nhi khóc nghẹn cô thật rất vô dụng.
"Em không cần". Khổng Tuyết Nhi hét lên làm Hứa Giai Kỳ giật mình. "Em không cần chị công khai gì cả rõ chưa em yêu chị em rất yêu chị nên từ nay về sau đừng tự dưng biến mất để em không tìm được".
"Chị xin lỗi em chị sẽ không để em lo nữa". Hứa Giai Kỳ dựa vào ngực nàng thổn thức.
Khổng Tuyết Nhi xoa xoa gò má cô đặt lên môi cô một nụ hôn Hứa Giai Kỳ choàng tay ôm lấy cổ nàng đáp lại. Đới Manh chứng kiến màng tình tứ sởn gai ốc lập tức đi ra ngoài nhìn chị mình cùng tên họ Hứa kia yêu nhau như thế thôi bỏ đi.
Nụ hôn càng ngày càng sau hai chiếc lưỡi quấn quýt với nhau không rời hô hấp hổn loạn.
"Ưm".
"Ưm".
Tiếng nụ hôn ướt át vang lên khi tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc thật dài. Hứa Giai Kỳ nhìn nàng ánh mắt thâm tình cô khẽ nghiêng người đè lên Khổng Tuyết Nhi khiến nàng ngã nằm xuống. Mười ngón tay đan vào nhau ánh mắt nàng đầy ôn nhu nhìn cô Hứa Giai Kỳ cúi xuống hôn lên đôi môi mê người lưỡi luồn lách tìm lưỡi nàng nhảy múa. Nụ hôn sâu kéo dài rồi tách ra cứ thế không biết hai người hôn nhau bao lâu không biết bao nhiêu lần chỉ biết giờ phút này không gì có thể tách rời.
..................................................................................
Xin lỗi mọi người vì ra chap muộn nha. Tui viết mà đâu cái wattpad tự dưng đánh chữ gì mất chữ đấy. KAMSAMITA~~~~
Chúc tuy muộn nhưng Ki bảo sinh nhật vui vẻ nha, tuổi mới cất bớt cái sự xinh đẹp đi nha, tém luôn cái sự tự luyến của cô biết cô đẹp rồi nha. Tuổi mới cũng phải biết yêu thương con dân shipper tí nha chứ tụi tui là thấy chúng tui nghị lực quá hha Love you forever <<<<<<3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top