Nắm chặt em
13.
Jiro quay trở lại phòng, thu dọn đồ đạc rồi xuống chào tạm biệt mọi người.
"Cảm ơn tất cả mọi người, khoảng thời gian được ở đây cùng mọi người Quý rất vui."
Cậu còn nán lại nói thêm đôi ba câu với Cá và Tấn Khoa. Buổi tối ở đây mọi người thường khá rảnh rỗi, không có việc gì làm nên ba người họ thường chơi game cùng nhau, ồn áo náo loạn cả căn nhà chung.
Tấn Khoa ôm nian, cười tươi nói :" Anh Quý, hôm sau lại leo rank chung với em tiếp đó"
"Quý thượng lộ bình an, về là nhắn Cá liền nha".
Jiro mỉm cười gật đầu :" Ừm, mong sau này lại được gặp lại hai người."
Có còn được gặp lại hay không ?
Chính Ngọc Quý cũng chẳng biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa.
.
Tổ chương trình đưa cậu ra bến xe để trở về thành phố.
"Mong cậu thông cảm, vì cần xe để chở các tuyển thủ còn lại tiếp tục ghi hình nên chúng tôi không thể đưa cậu về tận nơi. Đây là vé chúng tôi đã mua, xe khởi hành lúc 18h30 nhé."
"Không sao đâu. Mọi người chở tôi ra bến xe đã là tốt lắm rồi. Tạm biệt mọi người."
Còn gần hai tiếng nữa xe mới đến, Jiro mệt mỏi ngồi dựa vào thành ghế, thẫn thờ nhìn dòng người qua lại.
Có người vô cùng vội vã, có người lại chậm chạp bình thản, nhưng điểm chung là họ đều đi cùng người thân, hoặc được người thân đưa tiễn.
Jiro ý thức được rõ ràng sự cô đơn của mình, sống mũi vẫn không nhịn được chua xót.
Bỗng một tiếng gọi thân thuộc kéo cậu ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn:
"Ngọc Quý!"
Cậu ngoảnh đầu lại.
Giữa dòng người, Jiro vẫn luôn có thể nhìn thấy bóng hình của Lai Bâng đầu tiên.
Cậu chậm chạp đứng dậy, chưa kịp nói gì đã bị người kia ôm chặt vào lòng.
Jiro toàn thân cứng đờ.
Lai Bâng chạy đến không thở ra hơi, cả người mệt lử, chỉ có bàn tay là cố chấp ghìm chặt cậu vào lòng.
"May quá."
Anh không còn bỏ lỡ cậu nữa rồi.
.
Jiro đỡ Lai Bâng ngồi xuống ghế, đưa nước cho anh, chờ anh bình ổn nhịp thở mới hỏi:
"Có chuyện gì mà Lai Bánh chạy vội tìm em vậy?"
Lai Bâng trầm mặc một chút rồi mới trả lời:
"Em bảo anh thích ai phải nắm chặt người đó, nên giờ đây, anh sẽ không để em chạy mất nữa. Lai Bâng luôn đứng trên đỉnh núi, nhưng em biết không, niềm khát khao lớn nhất của anh là được đứng ở nơi đó cùng em."
"Thật ra, ở trên đỉnh núi cũng rất cô đơn."
Jiro giơ tay chạm vào gương mặt anh, nắng chiều hắt lên từng đường nét đã in sâu vào trong tâm khảm. Có lẽ, dù cố tự lừa dối mình đến đâu, cậu cũng không thể quên đi Lai Bâng, quên đi hơi ấm từ vòng tay anh.
"Ngọc Quý, em còn nhớ lời hứa của tụi mình không?"
"Cùng nhau thi đấu trên những sân khấu lớn..."
"Nắm tay nhau thật chặt, cùng nâng lên chiếc cup vô địch." Jiro nghẹn ngào tiếp lời.
"Chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành lời hứa này nhé."
Lai Bâng nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy guộc lạnh lẽo của cậu, không nhanh không chậm từ từ sưởi ấm bàn tay, và cả trái tim Jiro.
"Hôm qua anh đã gọi điện tiến cử em với anh Polo rồi, ban quản lí sau khi họp bàn cũng đã thông qua."
"Ngọc Quý, hãy trở thành cậu bé đường tà thần của anh, và cả của SGP nhé."
Jiro mỉm cười gật đầu, dù không nói gì nhưng ánh mắt lại lấp lánh hi vọng như vì tinh tú giữa cuộc sống tăm tối như trời đêm.
Có những vết thương trong lòng chỉ lành lại, khi người băng bó là người ta rất thương.
.
Dù Jiro nói cậu có thể tự mình đi xe khách về được nhưng Lai Bâng một mực nhất quyết chở cậu về. Cậu đang bệnh, và anh biết cậu không hề thích cảm giác ngồi xe khách.
"Quý này, anh có thể biết về cuộc sống hai năm nay của em không?"
Jiro thoáng bất ngờ trước câu hỏi của anh. Cậu chầm chậm kể lại mọi thứ, nhẹ nhành dửng dưng như đang kể lại một câu chuyện, và cậu không phải là nhân vật chính phải gánh lấy mọi đau thương.
Nét mặt Lai Bâng không thay đổi, nhưng đôi bàn tay nắm vô lăng đã chặt tới nổi gân xanh.
"Anh từng nghĩ mình rất yêu em. Nhưng làm gì có ai lại chẳng biết gì về người mình yêu như anh chứ."
"Ngọc Quý, xin lỗi em."
"Xin lỗi."
Cậu lắc đầu, cười nhẹ.
"Em đâu kể Bánh nghe chuyện này để Bánh cảm thấy có lỗi, em chỉ mong khoảng thời gian còn lại của em sẽ có anh, và sẽ thật tốt đẹp"
Lai Bâng nghe cậu nói nhưng cũng không hề vơi bớt cảm giác áy náy trong lòng.
Cậu quá bao dung, anh lại vô tâm vô phổi.
Anh làm trái tim cậu vỡ tan, cậu lại yêu anh bằng tất cả những mảnh vụn nhỏ bé.
Tuy khúc mắc giữa hai người đã được gỡ bỏ, nhưng hiện tại vẫn chưa thể quay lại tình cảm đơn thuần ban đầu, có những bức tường vô hình vẫn len lỏi ngăn cách.
Anh tin rằng mình sẽ từng bước gỡ bỏ những bức tường ấy
.
Những số đầu tiên của chương trình đã phát sóng, phản hồi rất tích cực. Chương trình này không có kịch bản vở vẩn, ý chính chỉ gói gọn trong một từ là chân thật.
Nghĩa là cái gì nên cắt hay không nên cắt đều sẽ chiếu.
Chẳng hạn như việc Yiwei bảo cậu xách vali, hay như việc nó liên tục xụ mặt đối xử khác thường. Cậu nghe thấy Yiwei dặn dò tổ đạo diễn cắt cảnh đó đi, không ngờ người ta vẫn chiếu.
Phần bình luận rất thú vị, mọi người đều yêu thích tổ hợp ba người Cá-Khoa-Chigô.
"Tại sao Jiro cười mà tui còn cảm thấy vui lây vậy."
"Chigô vui vẻ của tui đã về rồi, Yiwei khó chịu gì đó lượn đi!"
"Cá với Chigô tương tác đáng iu quá àaaa. Lên thuyền lên thuyền."
"Jiro vẫn không xin lỗi à, Yiwei lên mặt với cậu ta là còn nhẹ đấy."
Thật ra chuyện của Yiwei ban đầu cậu đã giải thích rồi, chỉ là luôn bị tên giám đốc TDT hay FapTV trước kia đè xuống. Cũng may bây giờ vì Lai Bâng mà xem như Yiwei cãi nhau cắt đứt với hắn ta, có lẽ cũng khó lòng tiếp tục thi đấu cho TDT nữa .
Trong chương trình Lai Bâng nói người anh thích nhất đang ở đây, giờ đây bị nó nhân cơ hội lăng xê. Nhưng mà đúng là rất có hiệu quả, mọi người rất thích chuyện tình ly kỳ này.
Cho đến khi Lai Bâng cập nhật trạng thái.
Lai Bâng: Không thân.
Lúc này, trên mạng đăng tải một đoạn video ghi hình hoàn chỉnh, sự thật cậu cứu Yiwei như thế nào rõ ràng rành mạch, cuối cùng sau bao nhiêu năm, sự thật cũng được tiết lộ. Những đồng đội cũ biết rõ mọi chuyện sôi nổi chia sẻ chứng minh giúp cậu.
Yiwei gọi điện cho cậu, giọng nghẹn ngào: "Anh Quý, anh tốt như thế thì giúp em đi, anh nói giúp em mấy câu, em sẽ không thê thảm như vậy."
Jiro im lặng cúp máy.
Trước đây nó im lặng như thế nào, bây giờ cậu cũng sẽ trả lại toàn bộ. Lúc đó Yiwei giẫm lên cậu ra sao, bây giờ cũng phải ngã xuống bặm bụi như thế.
————————————————
Vừa rồi thi Toán xong tui bị down mood dữ dội, trong đầu toàn đạo hàm nên hông có viết truyện được, chap này cũng chưa chắc tay lắm.
Với lại bản thảo ban đầu là hai người gương vỡ chanh bành, vừa rồi tui mới sửa. Còn sao mà lành nhanh z hả, tại Ngọc Quý sắp hết tgian ròi :,))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top