Chương 7

Một đêm cuồng dại, cả hai trong hơi men mà tìm đến lấp vào những trống rỗng của nhau. Lý Hoành Nghị có say nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức được mình đang làm gì. Cậu chấp nhận, chỉ cần là Ngao Thụy Bằng thì tất cả đều được, thân thể này cũng thế.

Nửa đêm, Lý Hoành Nghị gối đầu lên cánh tay Ngao Thụy Bằng, nằm sát lại gần anh, nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt anh, cậu muốn khoảnh khắc hiện tại được lưu giữ mãi.
Nằm lại cạnh Ngao Thụy Bằng một lúc nữa, Lý Hoành Nghị rời giường đi về phía ban công. Ngoài trời đã là nửa đêm, sương xuống mang theo hơi lạnh phả vào người. Lý Hoành Nghị chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc.

Cậu ngồi đó, nhìn về phía khoảng không thinh lặng, "Nếu như cứ vậy mãi thì tốt biết mấy."
Chợt, hơi ấm từ đằng sau vây lấy Lý Hoành Nghị, cậu giật mình quay lại, hóa ra là Ngao Thụy Bằng mang áo khoác ra cho cậu.
"Anh chưa ngủ sao?"
Hỏi một câu này, Lý Hoành Nghị có chút ngượng ngùng, hai má không rõ là vì lạnh hay xấu hổ mà ửng đỏ.
"Em không ngủ, tôi là sao ngủ được. Làm gì mà ra đây đứng, em không thấy lạnh à?"

Lý Hoành Nghị không quen với cách xưng hô thế này, mới hôm trước còn chỉ chóe lẫn nhau, nay lại ngọt ngào như vậy. Quả thật không quen.
"Tôi….đi ngủ ngay bây giờ."
Lý Hoành Nghị vì muốn lảng tránh đi không khí ngượng ngùng này mà vội đừng dậy đi vào trong, nhưng Ngao Thụy Bằng lại nhanh hơn một bước kéo cậu ngồi lại.
"Chẳng phải lúc nãy em nói cứ kéo dài như thế này thì tốt sao? Sao lại bỏ đi nhanh như thế…hửm?"

Lý Hoành Nghị bối rối không biết phản đáp lại Ngao Thụy Bằng cái gì, lại thấy Ngao Thụy Bằng ôm cậu từ đằng sau, thủ thỉ bên tai "Tôi không biết làm thế nào để em thoải mái, tự nhiên nhất khi đối diện với tôi. Tôi chỉ biết ngay từ lúc em nói em thích tôi, tôi đã nghĩ có phải tôi cũng đã thích em mà không nhận ra hay không? Em đừng nghĩ một đêm vừa qua là trò chơi, là sự giễu cợt tôi dành cho em. Không phải. Đối với tôi, khi đã cùng một người nằm trên chiếc giường mà tôi muốn, khoảnh khắc đó tôi chọn em. Hiểu không?"

Lần đầu tiên kể từ khi Lý Hoành Nghị sống cùng Ngao Thụy Bằng, cậu mới thấy người này nói nhiều đến thế. Lời này nói ra, có phải là cậu đang mơ không đây.

Trong phút chốc Lý Hoành Nghị mang tình cảm này ra đánh cược một lần xem xem ông trời an bài cho cậu số phận ra sao?
Cậu mạnh dạn xoay người ôm chặt Ngao Thụy Bằng, được thì được, không thì thôi vậy, cậu trở về cuộc sống trước kia, Lý Hoành Nghị chẳng mất mát thứ gì.
"Đây có phải là anh đang tỏ tình không?"

Ngao Thụy Bằng hôn lên đỉnh đầu người đang ôm mình kia "Ừ. Tôi vừa suy nghĩ ra lúc nãy, thế nào, rất lãng mạn phải không?"
Lý Hoành Nghị biểu môi "Không. Không hề có một chút nào lãng mạn, nhưng em chấp nhận lời tỏ tình này."

Ngao Thụy Bằng mỉm cười, "Tôi tỏ tình còn đợi em đồng ý mới được phép yêu em à?"
"Đúng vậy. Em có giá lắm chứ."

Ngao Thụy Bằng xoa đầu Lý Hoành Nghị, mùi dầu gội thoang thoảng khiến trái tim nhộn nhịp, không nhịn được mà hôn chụt lên cái má đang ửng đỏ kia.
Lý Hoành Nghị chu môi "Anh khi dễ em."
Ngao Thụy Bằng gian manh "Anh của mình, sợ cái gì chứ?"

Lý Hoành Nghị không nghĩ tới Ngao Thụy Bằng còn có bộ mặt lưu manh đến mức này cơ đấy.
Ngao Thụy Bằng ôm người trong lòng, thấy trời cũng đã khuya, cầm tay Lý Hoành Nghị đi vào phòng "Đi ngủ thôi. Ngay mai còn phải đi làm. Em không định để anh mang cặp mắt gấu trúc lên côn ty đấy chứ."

Lý Hoành Nghị bất lực cười cười, cái tên này là đang dỗ trẻ nhỏ hay sao vậy?
Sáng sớm, bình minh vừa ló dạng, nắng xuyên cửa sổ rọi lên hai con người đang nằm ngủ say sưa. Là ai kêu hôm nay phải lên công ty sớm, là ai đêm qua đòi một đòi hai phải đi ngủ cho bằng được rồi bây giờ không dậy nỗi.

Lý Hoành Nghị giật mình tỉnh giấc, nhìn qua Ngao Thụy Bằng còn đang nhắm tịt hai mắt, vội vàng nhìn đồng hồ đặt bên cạnh.
Đã hơn 8h rồi, không dậy sẽ trễ mất.
"Này, anh dậy đi, trễ giờ làm rồi."

Lý Hoành Nghị lay người Ngao Thụy Bằng dậy, nhưng đáp lại cậu là sự im lặng.
Này, ngủ kiểu gì mà gọi không nghe luôn rồi.
Lý Hoành Nghị cúi xuống kéo Ngao Thụy Bằng thức dậy, lại bất ngờ bị lực tay người nào đó ấn cả người cậu trở lại giường "Mới sáng sớm, em định khởi động à?"
"Em..là đang kêu anh dậy, anh đừng có mà nghĩ bậy bạ. Ai muốn khởi động chứ?"

Ngao Thụy Bằng vẫn không buông tha Lý Hoành Nghị, ghé sát tai cậu "Hôm nay không đi làm, ở nhà với em."
"Anh làm như thế không được. Anh không đi làm công ty để cho ai?"

Ngao Thụy Bằng nâng cằm Lý Hoành Nghị "Anh trả tiền cho nhân viên không phải để thuê về một đám vô dụng. Không có anh một ngày công ty không phá sản được đâu."
Ngao Thụy Bằng trực tiếp hôn lên đôi môi mềm, cắn mút cho thỏa mãn bản thân "Tiểu Nghị, em làm anh thích em như vậy, anh bắt đền em đấy nhé."
Lý Hoành Nghị bị hôn đến choáng váng, chống tay lên ngực Ngao Thụy Bằng "Sao lại bắt đền em. Anh đừng có quá đáng."
"Bắt đền em ở cạnh anh cả đời."

Lý Hoành Nghị dừng lại mọi động tác, đại não đang xử lý những lời nói vừa rồi mà Ngao Thụy Bằng thốt ra.
"Anh nói muốn mình đền anh cả đời. Muốn cậu ở cạnh anh cả đời. Hiện thực này có chút không thẹc rồi."
Ngao Thụy Bằng nhìn Lý Hoành Nghị chìm đắm trong mớ suy nghĩ, anh biết cậu đang nghĩ lung tung thứ gì đó rồi. "Em đừng nghĩ nữa, anh nói thật."

Lý Hoành Nghị im lặng không đáp, trực tiếp nhìn vào đôi mắt kiên định của Ngao Thụy Bằng, chậm rãi nói "Em không biết chúng ta sẽ ở cạnh nhau bao lâu? Nhưng xin anh, khi mà trong lòng anh không còn yêu em nữa, hãy nói với em, em tự động rút lui. Chỉ xin anh đừng lừa dối em, nếu như em phát hiện điều đó thì cả đời này, anh đừng mong gặp lại em."
"Anh sẽ không lừa dối em."

Một lời khẳng định, mang cả trái tim Lý Hoành Nghị cùng niềm tin cả đời này đặt vào Ngao Thụy Bằng.
Cậu đã nói rằng sẽ đánh cược một ván xem đoạn tình cảm này sẽ đi về đâu. Vậy thì cược một ván thật lớn đi, xem ai là người thắng.
Lý Hoành Nghị không bàn đến chuyện này nữa, tình cảm không phải một sớm một chiều nói là được, thời gian sẽ chứng minh điều đó, và cậu sẽ chờ.

Lý Hoành Nghị cùng Ngao Thụy Bằng mặc xong quần áo mới rời khỏi nhà của cậu. Lý Hoành Nghị xin mẹ Ngao về nhà một hôm, hôm nay sẽ trở lại nhà ở cùng mẹ. Vả lại bố cũng chuẩn bị về đến nơi, cậu muốn ra sân bay đón người.
"Tiểu Nghị ở nhà, để anh ra đón bố mẹ về cho em."

Mặc dù Lý Hoành Nghị rất muốn ra sân bay đón bố, nhưng Ngao Thụy Bằng kiên quyết không cho, cậu cũng đành chịu.
Mẹ Ngao từ lúc hai đứa nhỏ vào nhà đã thấy chúng tay trong tay, mẹ còn tưởng mình hoa mắt. Đến khi Ngao Thụy Bằng rời khỏi nhà, mẹ mới gọi Lý Hoành Nghị vào trong nói chuyện.
"Tiểu Nghị, đêm qua con ngủ với ai?"

Nghe mẹ Ngao hỏi câu này, Lý Hoành Nghị biết không thể bịa ra một câu chuyện mà nói với mẹ được. Cậu thẳng thắn đáp "Dạ con ngủ với Thụy Bằng."
Mẹ Ngao không tin vào tai mình hỏi lại lần nữa "Con ngủ chung với con trai mẹ thật ư?"
"Con nói thật ạ."

Mẹ Ngao trong lòng có chút mừng thầm, nhưng lại ẩn nhẫn vài thứ bất an. Bà suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, thời gian trước còn đang ghét cay ghét đắng nhau, bây giờ lại yêu thương nhau. Có phải con trai bà đang thương hại thằng bé không? Có phải……?
Trong đầu mẹ Ngao có rất nhiều câu hỏi đặt ra muốn hỏi Ngao Thụy Bằng, nhưng trước mắt cứ để xong việc kia đã, rồi hẳn tính tới.

Ngao Thụy Bằng đón bố, cùng 'bố mẹ' Lý trở về.
Chờ đợi đến gần trưa, cuối cùng cũng thấy Ngao Thụy Bằng đỗ xe vào garage, Lý Hoành Nghị đứng bất động ở cửa chính, nhìn bố cùng Ngao Thụy Bằng mỗi người ôm một chiếc hộp.

Bố Ngao đi đến bên Lý Hoành Nghị, đưa chiếc hộp cho mẹ Ngao mà ôm Lý Hoành Nghị vào lòng "Tiểu Nghị, ta đã đưa bố mẹ về với con rồi đây. Ngoan, không sao cả. Còn có ta."
Một nhà ba người, có cả tình thân, có cả tình yêu, Lý Hoành Nghị nghĩ cũng không dám nghĩ viễn cảnh hạnh phúc này lại đến sớm thế. Có chút không chân thật rồi.

Ba ngày trôi qua, tang lễ của bố mẹ Lý Hoành Nghị cũng đã hoàn thành, bố mẹ Ngao cứ nhắc nhở Ngao Thụy Bằng chăm sóc cậu suốt, sợ cậu buồn bả, chán nản.
“Này Thụy Bằng, bố mẹ vừa đặt vé cho con và Tiểu Nghị sang Anh chơi một thời gian, con dẫn Tiểu Nghị đi nhé.”

Ngao Thụy Bằng trợn tròn hai mắt, ngụm nước đang uống xém nữa mắc nuốt không trôi “Mẹ nói cái gì cơ ạ? Con cùng Tiểu Nghị đi Anh?”

“Làm gì mà bất ngờ vậy, mẹ còn chi cả tiền vé máy bay và book sẵn khách sạn cho hai đứa rồi, hai đứa chẳng tốn đồng nào đấy.”

“Nhưng mẹ, con còn rất nhiều việc cần phải làm, đâu thể nói đi là đi được chứ. Vả lại mẹ còn chưa hỏi ý kiến Tiểu Nghị đã mua vé, lỡ như em ấy….em ấy không thích đi Anh mà đi nơi khác thì sao?”

Từ này đến giờ bố Ngao mới lên tiếng “Chuyện công ty bố về rồi thì để bố xử lý, còn công ty của con bố bảo thư ký Trương sắp xếp ổn thỏa. Không cần phải lo. Con không nghe lời mẹ thì đừng có trách bố. Vả lại bố đã nói với Tiểu Nghị rồi, nó bảo hỏi ý kiến của con.”

Ngao Thụy Bằng biết không thể từ chối được nữa, đành thỏa hiệp cùng mẹ Ngao, vốn dĩ cậu không có khả năng phản kháng lời của bố mẹ cơ mà.
Buổi tối, sau khi cả hai kết thúc công việc, Lý Hoành Nghị trở về nhà liền thấy Ngao Thụy Bằng đang đợi mình “Anh có việc gì tìm em sao?”

Ngao Thụy Bằng ấp úng “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Được, anh ngồi đi, em đi lấy nước rồi chúng ta nói chuyện.”
Lý Hoành Nghị bất giác hồi hộp, bình thường Ngao Thụy Bằng đâu có mang cái dáng vẻ kia, hôm nay là ai nhập vậy. Kỳ kỳ quái quái làm sao?

“Có chuyện gì anh nói đi?” - Lý Hoành Nghị ngồi đưa cho Ngao Thụy Bằng cốc nước rồi ngồi đối diện anh
“Chuyện là, bố mẹ anh đã mua vé để chúng ta sang Anh chơi một thời gian. Em muốn đi Anh sao?”

“Bố mẹ một mực nói như thế, em không thể từ chối, còn anh muốn đi hay không? Nếu như không muốn thì chúng ta ở nhà.”
Ngao Thụy Bằng xua tay “Không, ý anh không phải như thế, chỉ là nếu em muốn đi, anh đi cùng em.”

Lý Hoành Nghị bật cười “Anh làm gì mà luống cuống thế? Đi với em sợ em bán anh đi à?”

Ngao Thụy Bằng cũng cười theo, nụ cười rạng rỡ thế này lại khiến Lý Hoành Nghị không dám nhìn thẳng.
Cả hai nói chuyện ít lâu, Lý Hoành Nghị bảo Ngao Thụy Bằng nhanh chóng tắm rửa rồi ăn tối, bố mẹ đang đợi ở nhà bên. Ngao Thụy Bằng gật gật đầu liền trở về nhà.

Chợt điện thoại Ngao Thụy Bằng có tin nhắn, cái tên thật quen thuộc
‘Tịch Phong’ - “Bằng, sắp tới sinh nhật em, chúng ta gặp nhau chứ?”

Ngao Thụy Bằng mở tin nhắn lên đọc, sinh nhật Tịch Phong, lúc đó anh cùng Hoành Nghị đang ở Anh? Chắc là không thể đi được. Nhưng lại không từ chối Tịch Phong, Ngao Thụy Bằng đáp “Được.”

Có một loại tình đầu không dễ quên, càng nghĩ càng vấn vương, càng nghĩ càng thấy đau lòng tiếc nuối.
Có một loại tình đầu, chỉ cần một cái ngoái nhìn, liền lần nữa trái tim rung động không thôi.
Có một loại tình đầu như thế …. !!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top