Chương 3

Thẩm Thanh Thu ngủ trầm trầm, ngực như có tảng đá lớn đè lên, làm hô hấp trở nên khó khăn, tim đập loạn, khó chịu đến mức đầu cũng thấy đau.

Mơ thấy toàn chuyện cũ, đi đi tới tới đều không phải thứ gì đẹp đẽ. Ngay cả mộng, cũng đều là một mảng tăm tối.

Thẩm Thanh Thu đi trên con đường dài tưởng như vô tận, bị bóng tối bao phủ, dơ bẩn, máu tanh, buồn nôn đến cực điểm. Hai bên lần lượt hiện lên những đoạn kí ức cũ, gương mặt Nhạc Thanh Nguyên, gương mặt Liễu Thanh Ca, còn có gương mặt Minh Phàm…

Đây đều là kí ức của y…

Thẩm Thanh Thu từng dùng danh Tu Nhã xây lên một bức tường thành, chôn tất cả dơ bẩn và nhục nhã vào sâu nơi đáy lòng, nhất đao lưỡng đoạn* với quá khứ. Y không còn là Thẩm Cửu, mà là Tu Nhã Kiếm Thẩm Thanh Thu danh chấn thiên hạ.

(Nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đứt, chỉ sự đoạn tuyệt quan hệ.)

Nhưng cuối cùng hư danh sụp đổ, Tu Nhã không còn, quay đầu, đến Nhạc Thanh Nguyên cũng rời đi.

Thẩm Thanh Thu ngơ ngơ ngác ngác, bóng tối tựa hồ bao trùm không lối thoát, cũng chỉ có một mình y ở thế giới này. Một mình tự đi, một mình hít thở, tiếng tim đập cũng chỉ có một người.

Rất khó chịu. Rõ ràng đã ở trong bóng tối lâu như vậy, vẫn bị sự tối tăm này làm khó chịu tới thở dốc.

Thẩm Thanh Thu níu chặt y phục trước ngực, muốn để bản thân dễ chịu chút, chẳng có điểm dừng đi trong bóng đêm.

Đột nhiên, trước mắt Thẩm Thanh Thu xuất hiện một tia sáng rất nhỏ, rất nhỏ, cũng rất xa.

Sáng… Là ánh sáng!

Tim Thẩm Thanh Thu chợt nảy lên, bỗng nhiên chạy, đuổi theo tia sáng kia.

Mộng là giả, nhưng lại chân thực. Cả người dính bùn dơ bẩn, vẫn khát khao được cứu vớt.

Ánh sáng loá lên trong tầm mắt, mắt Thẩm Thanh Thu chói phát đau, y đưa tay che lại, mông lung nhìn bóng người ở giữa, trong lòng nghi hoặc, nhíu mày đến gần.

Vừa định hỏi người kia là ai, nào ngờ hắn quay đầu lại, cười đến ôn nhu, gọi một tiếng: “Sư tôn.”

“Lạc Băng Hà?!” Thẩm Thanh Thu bị doạ tới giọng nói cũng thay đổi, thối lui hai bước, mặt đất dưới chân chợt biến mất, rơi xuống vực thẳm.

Cảm giác bức bách nơi ngực biến mất sạch sẽ, Thẩm Thanh Thu hung hăng đạp một cái, dây xích va nhau vang lên leng keng, tỉnh.

Thẩm Thanh Thu đỡ trán, khó chịu ngồi dậy.

Vừa ngồi xuống, cảm giác đau rát từ hạ thân lập tức truyền tới, Thẩm Thanh Thu co người, nhớ ra vì sao đau, mặt tái mét, hung hăng đập một cái, trong lòng lôi mười tám đời tổ tông Lạc Băng Hà ra chửi rủa, đưa tay lau qua thái dương, thu về một tay mồ hôi lạnh.

Vừa định tìm chút nước uống, ai ngờ quay đầu đã thấy một khuôn mặt người không ra người, chó không ra chó.

Thẩm Thanh Thu giật nảy mình, mặt không đổi sắc, tay vô ý thức tung ra một chưởng.

“Ui da!” Thứ kia che mặt, đầu mũi chảy xuống hai tia máu.

Thẩm Thanh Thu ngưng thần đề phòng nhìn nó, âm thầm siết tay, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là thứ gì?”

Chỉ thấy thứ kia buông tay đang che mặt xuống, lộ ra đôi mắt lớn tròn xoe, đôi tai vì vô cớ bị đánh mà ấm ức cụp xuống, đáp: “Tiểu nhân là Cẩu Ngôn, Quân Thượng phái tiểu nhân đến hầu hạ tiên sư.”

Thẩm Thanh Thu nhìn Cẩu Ngôn đứng lên vẫn chưa tới vai mình, vóc dáng thấp bé, còn lớn lên với khuôn mặt là chó, thật sự rất xấu xí.

Có điều đây là Ma Giới, ma tộc dạng này làm sao sinh sôi Thẩm Thanh Thu không có hứng thú, y thích nhất thanh tĩnh, rất ghét bị người khác tới làm phiền, căm ghét phất tay, nói: “Ta không cần.”

Cẩu Ngôn nghe xong cau mày, dáng vẻ xoắn xuýt.

Thẩm Thanh Thu lạnh nhạt ngạo nghễ nhìn nó.

Cẩu Ngôn lắc đầu một cái, vò đầu lắp bắp thành thật nói: “Nhưng mà… Là Quân Thượng nói, ta phải tới hầu hạ tiên sư, ngứa mắt cũng được, nên Quân Thượng sẽ không cho ta đi. Với cả, ta nghe Quân Thượng nói, ngài chán ghét ma tộc, nhất là loại xấu xí như ta.”

Thẩm Thanh Thu nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, không tin được nói: “Lạc Băng Hà hắn có bệnh à?!”

“A?” Cẩu Ngôn mờ mịt nói, “Quân Thượng? Quân Thượng không có bệnh nha.”

Thẩm Thanh Thu ‘chậc’ một tiếng, hai ngón tay xoa xoa mi tâm.

Cẩu Ngôn chỉ mờ mịt một hồi, lại như hoá tuyết xuân về, ánh nắng rạng rỡ, nó nói: “Nhưng mà Thẩm tiên sư thật sự là dáng vẻ tiên nhân, tựa như là, tựa như là thần tiên hạ phàm, ta trước giờ chưa từng gặp qua tiên nhân nào như ngài.”

Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, nói: “Ồn ào.”

Con cún nhỏ Cẩu Ngôn lại như nghe không hiểu, vẫn tràn đầy phấn khởi nói: “Ta thấy tiên sư thật dễ nhìn, nhất định là còn đẹp hơn cả Liễu phu nhân nữa. Quân Thượng thường khen các phu nhân chính là… Là… A! Chính là khuynh quốc khuynh thành* gì đó! Tiên sư ngài… Ối!”

(Khuynh quốc khuynh thành: nghiêng nước nghiêng thành.)

Thẩm Thanh Thu dùng gối thúc hắn, giọng lạnh như băng, nói với Cẩu Ngôn.

“Câm miệng. Cút!”

Lời này Cẩu Ngôn nghe hiểu, che mặt cút đi không ngừng.

Vừa cút ra cổng, lại thò nửa cái mặt chó vào, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Trong nội viện có một cây mơ, ngài có muốn ta hái cho không?”

“Cút!”

Thế là Cẩu Ngôn lại cút.

Cẩu Ngôn hẳn nên cảm thấy may mắn vì hiện tại Thẩm Thanh Thu không có linh lực, nếu không nó đã sớm bị đánh thành đống thịt nhão.

Rốt cục an tĩnh, Thẩm Thanh Thu lại nằm xuống ngủ, mở mắt ra trời đã chập tối.

Mặc dù không muốn để ý, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn không nhịn được xoa bụng, y đói.

Thẩm Thanh Thu định bụng kệ cơn đói đi, xoay người tính ngủ, khắc sau lại lẹt kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Thẩm Thanh Thu đứng dậy, quay đầu nhìn qua.

Lạc Băng Hà vẫn vận toàn thân hắc y, tinh xảo hoa lệ, trong tay cầm mấy thứ nhìn vô cùng đẹp mắt ngon miệng, chậm rãi thong dong, phong lưu phong nhã.

Ánh mắt của hắn một mực không rời khỏi người Thâm Thanh Thu, đặt thức ăn ở đầu giường, lúc này mới cười nói: “Đệ tự đặc biệt đến đưa cơm cho sư tôn.”

Đồ ăn rất đẹp mắt, rất thơm, Thẩm Thanh Thu rất đói, nhưng y vẫn cố phỏng đoán tâm tư đầy ác ý của Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu liếc mắt nhìn hắn, ngoài cười trong không cười nói: “Chẳng lẽ ngươi hạ độc, muốn hạ độc chết ta, khi sư diệt tổ?”

Lạc Băng Hà hơi nghiêng đầu, dáng vẻ có chút thuần lương, ngữ khí ngược lại ác liệt: “Nếu đệ tử muốn khi sư, cũng sẽ không làm vậy, mà là thế này.”

Hắn vừa nói, vừa sờ hông Thẩm Thanh Thu mấy cái.

Thẩm Thanh Thu dùng sức đẩy tay hắn ra, hung dữ trừng mắt, mới cầm bát cơm lên, chậm rãi bắt đầu ăn.

Y đã hiểu, Lạc Băng Hà tạm thời không muốn lấy mạng y, nhưng chỉ là tạm thời. Từ khi Lạc Băng Hà luyện loại ma pháp kì dị kia, tính tình càng thay đổi thất thường, khó mà hiểu được. Khắc trước nói cười sang sảng, chớp mắt một cái khéo còn có khả năng đầu ngươi đã rơi xuống.

Lạc Băng Hà muốn cái gì ở y, y thực sự không biết, có thể là thân thể, có thể là thứ khác.

Thẩm Thanh Thu vừa cúi đầu chậm rãi ăn, vừa suy nghĩ vẩn vơ.

Lạc Băng Hà cũng không có làm loạn gì, cởi giày lên giường, buồn bực ngán ngẩm vứt ngọc bội bên hông đi.

Dáng ăn của Thẩm Thanh Thu rất trang nhã, gần như không phát ra âm thanh, tuyệt đối là nhã nhặn. Có lẽ bởi khi còn nhỏ luôn ăn không no, cho nên khi ăn sẽ có một loại cảm giác cực kì trân trọng.

Một bữa này ăn rất chậm, Thẩm Thanh Thu từ tốn nhai thức ăn trong miệng, vừa phỏng đoán tâm tư của Lạc Băng Hà.

Y còn đang suy nghĩ, không ngờ tới một đôi tay đột nhiên vòng qua hông, lưng đụng vào lồng ngực cứng rắn.

Lạc Băng Hà dụi vào cổ y cắn mấy cái, hỏi: “Sư tôn sao vẫn có thể tiếp tục ăn chứ?”

Thẩm Thanh Thu bị hắn ôm trong ngực, không cần suy nghĩ, giơ đũa đâm về sau.

Lạc Băng Hà cười hì hì cất đũa của y, dứt khoát lột y phục lộ ra bả vai trắng tuyết.

Thẩm Thanh Thu nổi giận, mạnh bạo bóp vào đùi Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà vừa hôn mới hôn được xíu, đã có tiếng gõ cửa.

Giọng Cẩu Ngôn truyền qua cửa có hơi mơ hồ, nó nói: “Quân Thượng, Liễu phu nhân nói có chuyện cần gặp ngài.”

Thẩm Thanh Thu trước kia từng nghe nói, thủ đoạn của Liễu sư điệt không tồi, làm tiểu súc sinh Lạc Băng Hà thần hồn điên đảo, bây giờ nàng ta có chuyện muốn nói, Lạc Băng Hà ắt sẽ không mặc kệ.

Quả nhiên, vòng tay Lạc Băng Hà đang ôm y buông lỏng, Thẩm Thanh Thu thừa cơ kéo y phục lại, thắt chặt đai lưng.

Lạc Băng Hà ‘chậc’ một tiếng, bỗng nhiên ép Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu, khẽ cắn cổ y, mới xoa đầu y ôn nhu nói: “Đệ tử đi một lát sẽ về ngay.” Quay đầu liền đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu gắt với hắn một chút, xoay người tìm đũa tiếp tục ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top