Chương 5: Cậu là vệ sĩ của tôi

*Sáng hôm sau tại phòng khách nhà hắn:

- Quản gia Lâm lên gọi Vương Nguyên giúp tôi!

- Dạ thưa cậu chủ!

Nó từ trên lầu đi xuống cùng Chí Hoành:

- Không cần gọi đâu!

Quản gia Lâm kính cẩn:

- Mời hai cậu ăn sáng!

Nó ngồi vào bàn ăn một cách thản nhiên mà không thèm nhìn đến hắn cái nào. Hắn cầm đũa lên nói mỉa nó:

- Bộ cậu bị bỏ đói mấy chục năm à?

- Anh không kiếm chuyện người khác là anh thấy ngứa miệng phải không? Có cần tôi lấy xương rồng gãi hộ không?

Hai ánh mắt nảy lửa nhìn nhau, cả hai nói sốc nhau đủ điều, tranh nhau thức ăn trên bàn mặc dù không ăn. Tình hình ấy cứ kéo dài đến khi Chí Hoành ăn xong và nói:

- Hai người cứ tiếp tục đi nha! Dù gì thì cũng còn 5' nữa mới vào học mà!

Chí Hoành đi ra cổng vì sợ Xán Liệt đợi lâu. Nó và hắn lúc này mới tá hỏa chạy đi lấy cặp. Nó định chạy theo Chí Hoành nhưng bị hắn níu lại:

- Cậu phải đi chung xe với tôi!

- Chung dô cái mỏ anh á! Không có chuyện đó đâu nhé!

Nó toan bỏ chạy thì hắn nắm cặp nó níu lại:

- Cái đó là cậu nói đó nhé! Tôi gọi cho luật sư à!

- Ờ thì đi! Trời ạ!- nó chán nản.

Nó chửi lẩm bẩm trong miệng:" đồ âm binh, đồ tâm thần, ỷ thế hiếp người!" Nó ấm ức để Chí Hoành lên xe của Xán Liệt còn nó phải đi chung xe của hắn. Nó cứ đưa cái mặt muốn giết người suốt đường đi còn hắn tức cười nhưng lại không dám cười. Nó bước xuống xe trong sự ngạc nhiên hầu hết của những kẻ đang hiện diện tại sân trường. Cứ thế, những lời bàn tán bắt đầu vang lên:

- Đó chẳng phải là thằng mới được nhận học bổng đó sao?

- Ờ! Đúng rồi! Nhưng mà sao nó lại đi chung xe với anh Tuấn Khải vậy?

- Thôi kệ nó đi! Chắc là đã giở trò gì rồi!

- Dù sao anh Tuấn Khải vẫn là nhất!

Bỗng Thế Huân từ đâu đi tới quàng vai nó mỉm cười vui vẻ:

- Nguyên "iu dấu" mới tới hả?

Đám nử sinh bắt đầu xám mặt, giọng lắp bắp:

- Cái gì vậy? Anh Thế Huân vừa nói cái gì vậy?

- Anh Thế Huân cũng bị nó mê hoặc rồi sao?

- Nó đúng là đồ trơ trẽn mà! Thật tức quá!

Nó vẫn cười nói với Thế Huân và cố làm lơ đi những lời bàn tán ấy. Hắn đi phía trước nó thấy vậy nên quay lại quay lại:

- Cậu đi nhanh lên coi!

Nó quay sang nói với Thế Huân bằng giọng hết sức ngọt ngào:

- Một lát mình gặp nhau trong lớp nha Huân!

Thế Huân gật đầu. Nó chạy lên chỗ của hắn mà quát lên:

- Anh đi đầu thai hả gì mà nhanh quá dzậy? ( thái độ thay đổi 180 độ)

Cả hai bắt đầu gây nhau cho đén khi vào tới lớp. Thiên Tỷ và Chí Hoành đã ngối ở trong lớp tự bao giờ, thấy nó, Hoành liền hỏi:

- Sao cậu đi lâu quá vậy?

Nó chỉ vào mặt hắn:

- Cậu đi mà hỏi tên khùng dở hơi ấy!

Nó mắng xong thì vào chỗ ngồi. Mọi người cũng căng mắt hết cỡ nhìn nó. Trời ạ! Nó dám mắng vào mặt Bang chủ HLB cơ đấy! Nhưng hắn không nói gì chỉ bước vào chỗ và ngồi xuống. Hắn mỉm cười nhưng không kịp để ai nhìn thấy. Thế Huân đã vào đến lớp và chìa ra trước mặt nó cây kẹo mút:

- Cho Nguyên "iu dấu" nè!

Nó hớn hở nhận lấy cây kẹo mà cảm ơn rối rít. Lúc đó Bạch Hiền cũng vào đến lớp. Mọi chuyện sẽ cứ như bình thường nếu Xán Liệt không thốt lên:

- Mặt cậu sao vậy???

Nó nghe vậy thì lập tức phóng đến bàn của Xán Liệt. Bạch Hiềm bây giờ mới chịu ngước mặt lên và điều nó nhìn thấy là gương mặt baby của Bạch Hiền đã được trang trí bằng một miếng băng keo, nơi khóe miệng còn có một vết xước nhỏ. Nó hỏi bằng giọng lo lắng:

- Mặt cậu bị sao vậy?

Chí Hoành cũng chạy đến:

- Cậu nói đi ai đã làm gì cậu?

Bạch Hiền cười và nói:

- Tại tụi con Nhi...

- Được lắm! Tớ sẽ cho con nhỏ đó một trận!- nó đập bàn cái rầm rồi quay lưng đi.

Bạch Hiền thốt lên khiến nó ngừng bước:

- Từ đây đến bệnh viện xa lắm!

Nó quay lại hỏi:

- Ý cậu là nó đang ở trong bệnh viện hả?

Bạch Hiền gật đầu. Nó hỏi tiếp:

- Vậy là cậu thắng nó?

Bạch Hiền tiếp tục gật đầu:

- E là khoảng tháng nữa nó mới đi học lại được!

Nó trở về chỗ ngồi:

- Vậy là được rồi! Làm tớ cứ tưởng...

Hắn thấy vậy thì lại nói sốc nó:

- Con trai gì mà hung dữ thấy sợ!

Nó không nhịn nổi:

- Anh có tin tôi cho anh vào nằm kế con Yến Nhi không hả?

Hắn đeo headphone vào làm lơ nó. Thế Huân phải dỗ mãi nó mới chịu học. Huân cố chọc cho nó cười và mọi bực tức đều tan biến. Lúc này, Thiên Tỷ nhà ta mới xuất hiện và bên cạnh lại là một cô gái xinh đẹp khác. Anh cất giọng ngọt ngào chào người yêu:

- Bye baby nha!

Cô gái kia cũng cất giọng:

- Honey học vui vẻ!

Chí Hoành nhận ra đây không phải cô gái hôm qua. Cậu đưa cặp mắt khó chịu nhìn Thiên Tỷ. Anh chàng đã yên vị vào chỗ ngồi thấy vẻ mặt của Chí Hoành thì mỉm cười:

- Sao nhìn anh kì vậy? Nhóc con thích anh rồi hả?

Chí Hoành đơ mặt không nói thêm được điều gì. Cậu lấy lại bình tĩnh đáp:

- Anh có bị gì không vậy? Nghĩ sao mà bảo tôi thích anh? Đúng là đồ đầu óc rung rinh thần kinh có vấn đề!

Thiên Tỷ bật cười và cảm thấy cậu em của Xán Liệt rất thú vị. Chí Hoành nhìn thấy vẻ mặt đó thì tức giận nên lấy sách vở ra học bài không thèm để ý nữa.

*Tại bàn của Vương Nguyên và Thế Huân:

- Nguyên thích ăn kem hong?- Thế Huân hỏi nó.

Nó không ngần ngại gật đầu cái rụp. Huân tiếp tục ra đề nghị:

- Tối nay Huân dẫn Nguyên đi ăn kem nha!

Nó chụp tay Thế Huân tỏ vẻ rất vui:

- Thế Huân đẹp trai! Iu cậu quá đi!

Thái độ đáng yêu của nó làm Thế Huân đỏ cả mặt. Anh liền đánh trống lảng:

- Thôi cô vào rồi kìa!

Hắn đã nghe thấy hết tất cả. Mặt hắn biến sắc thấy rõ:" Nhóc đáng ghét! Ăn cho chết cậu luôn đi"

Reng...reng...reng....

Thế là đã đến giờ giải lao. Thế Huân lại cười toe toét nhìn nó:

- Nguyên ơi! Xuống căn tin hong?

Nó gật đầu rồi đứng lên. Chưa kịp để nó trả lời, hắn kéo tay nó lôi đi:

- Xin lỗi nhưng cậu ấy phải đi với tôi!

Hắn lôi nó xềnh xệch ra căn tin mặc cho nó cứ vùng vẫy. Hắn quá mạnh nên nó không thể rút tay ra được, đành để hắn nắm tay chứ sao. Nó nhận được nhiều ánh mắt hình viên đạn nên thừa cơ hội hắn không để ý nên rút tay ra. Hắn đến một cài bàn và ngồi xuống, thấy nó vẫn còn đứng đó nên hắn bảo:

- Ngồi xuống!

Nó khó chịu ngồi xuống rồi nhăn nhó nhìn hắn:

- Kéo tôi xuống đây làm gì?

- Bảo vệ cho tôi.-hắn dửng dưng.

- Xùy! Anh là con nít chắc!

Nó nguýt hắn một cái rồi quay mặt sang chỗ khác. Hắn mở miệng đếm:

- 1

Nó quay lại nhìn hắn tỏ vẻ khó hiểu

- 2

Hắn vẫn cứ tiếp tục đếm:

- 3

Vừa dứt lời, nó nhìn lại sao lưng và:

"bịch...bịch...bịch"

- Anh Khải uống nước trái cây đi nè!

- Em có làm bánh cho anh nè! Ngon lắm!

- Anh uống sữa đi!

Nó bò ra khỏi cái đám ấy và ngồi thở:

- Ôi...trời...hì...mình xém chết ngộp...

Nó nhớ lại lúc nãy hắn nói là bảo vệ cho hắn. Suy đi nghĩ lại thì nó cũng là thân phận vệ sĩ nên nó tiến lại chỗ đó quát lên:

- IM LẶNG!

Cả đám đang nhao nhao thì im bặt quay sang nhìn nó. Nó trừng mắt:

- TRÁNH RA!

Nguyên đám nữ sinh răm rắp tản ra hai bên. Nó ngồi xuống bàn và quay lại nhìn lũ hám trai:

- Cút hết đi trước khi tôi cho mấy cô xơi karate!

Cả bọn bắt đầu hoảng sợ và bỏ đi. Do trong số đó có những kẻ bị nó hạ hôm trước nên nó mới có uy vậy thôi. Hắn cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt thì vẫn lạnh tanh:

- Đi mua cho tôi lon coca!

Nó trố mắt:

- Bộ tôi là osin của anh à?

Hắn gằn giọng hơn:

- Tôi muốn cậu đi mua!

- Được! Khi nào anh có giấy chứng nhận bị liệt toàn thân thì tôi mua cho anh!

Lần đầu tiên có kẻ không sợ lời nói của hắn. Lại phải dùng cách đó thôi. Hắn móc điện thoại ra, nó hậm hực đứng dậy:

- Anh giỏi lắm!

Rồi nó bỏ đi mua coca. Nó thấy tụi con trai lớp trên đang đứng xung quanh cái máy bán hàng tự động nhưng nó không chen vô được. Nó lùi ra xa và lễ phép:

- Mấy anh nhường em mua trước được không ạ!

Cả đám nam sinh quay lại nhìn nó không chớp mắt, một trong số đó bảo:

- Cậu bé đáng yêu cứ tự nhiên!

Rồi cả bọn đơ mặt ra nhìn nó. Nó mua xong thì quay sang:

- Dạ cho em cám ơn!

Một tên hỏi nó:

- Bé học lớp 11 hả? Trường ta cũng có cậu bé dễ thương như vậy sao?

Nó chỉ cười cười không nói gì bỗng một tên đặt lên tay nó lon nước ngọt:

- Cho nhóc này!

Tên đó bỏ đi rồi mấy tên còn lại cũng vậy. Mỗi tên cho nó một lon nước ngọt và kết quả là nó ôm hơn 10 lon nước ngọt đi về bàn của hắn. Nó đứng trước mặt làm hắn giật mình:

- Tôi kêu cậu mua một lon thôi mà! Bộ cậu mang hết cái máy bán hàng về luôn hay sao vậy?

- Uống đi nói nhiều quá!

Nó nở nụ cười gian không thể tả nổi đưa lon nước cho hắn. Đố mọi người nó đã làm gì với lon coca ấy!

"Xì..ì..ì...phụt"

Mặt mày, quần áo hắn toàn là coca. Thì ra nó lén xốc lon coca của hắn và kết quả là như thế này đây. Nó phá lên cười hả hê khi hắn đỏ cả mặt:

- Còn cười hả? Tin tôi cắn mỏ cậu không?

Nó vừa nói vừa cười:

- Hihi..tôi cứ cười thì sao? Haha...

Nói rồi nó le lưỡi lên lêu hắn. Hắn quát lên:

- Còn lêu lêu nữa tôi cắn cụt lưỡi cậu bây giờ!

- Bộ anh là chó hay sao mà cứ đòi cắn người thế hả? Hihihih...

- Cậu...

Hắn toan đứng dậy thì nó ôm mấy lon nước ngọt bỏ chạy. Hắn mở điện thoại gọi điện:

- Đem đến trường một bộ đồng phục gấp!

- Vâng! Thưa Bang Chủ!

Hắn thay quần áo rồi bước vào lớp. Nó đang uống nước thì phun ra và phá lên cười. Kể cả Xán Liệt, Thiên Tỳ, Thế Huân, Chí Hoành, Bạch Hiền, Lộc Hàm cũng vậy. Hắn lườm mỗi người một cái làm cả đám im bặt. Riêng nó không sợ nên vẫn còn ngồi cười. Huân nhâm nhi lon nước nó cho và hỏa:

- Ở đâu mà Nguyên có nhìu nước ngọt quá vậy?

- Ờ đúng ùi đó!- Bạch Hiền và Chí Hoành đồng thanh.

Nó gãi đầu gãi tai trả lời:

- Ừ thì mấy anh lớp trên cho mình.

Nó nói rồi đưa lên uống tiếp, Xán Liệt bảo:

- Nhờ nhóc mà mình uống no nê luôn!

- Mà bộ không có coca hả Nguyên?

Nó nghe tới đây thì ho sặc sụa và phá lên cười:

- Hồi nãy Vương Tuấn Khải dành "tắm" hết rồi đó!

- Ờ há!

Cả đám lại một phen cười vỡ bụng còn hắn thì tức như điên. Trong giờ học, Huân nói với nó đủ để hắn nghe thấy:

- Cho mình số điện thoại của Nguyên đi!

Huân đưa nó cái điện thoại để bấm số rồi nhanh chóng cất vào. Nó nhìn Thế Huân cười tươi. Hắn nghĩ thầm:" Cậu cứ đợi đó đi. Tôi sẽ cho cậu biết tay"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top