Brian Gặp Nạn
* 6:30 am:
Do hôm qua dự tiệc về trễ còn phải dọn dẹp từ đầu tới chân nên tận 12 giờ nó mới được ngủ. Đơn giản vì nó bị đuổi học rồi nên không cần tất bật như mọi ngày. Đang ngon giấc trong chăn ấm thì:
"Rầm...rầm...rầm"
- Sara thức dậy mau! Sắp muộn học rồi đó!
Hắn quát um lên làm cái biệt thự muốn rung rinh vậy mà nó vẫn ngủ được. Miệng nó lè nhè:
- Anh đi một mình đi....
"Rầm...rầm...rầm"
- Em đang nói gì đó? Mau thay quần áo rồi ra đây nhanh lên!!!
Nó tức giận vì bị phá giấc ngủ. Nó ngồi dậy quát:
- SAO ANH LÌ QUÁ VẬY HẢ????? EM NÓI KHÔNG ĐI LÀ KHÔNG ĐI MÀ!!!!!
"Rầm"
"Binh"
Một cước Karate của hắn làm cánh cửa bay vào giữa phòng. Hắn trừng mắt nhìn nó:
- Nói gì nói lại anh nghe xem!
- Hơ..hơ...không có gì hết!
Nó hoảng quá nên bỏ chạy vào nhà vệ sinh. 5 phút sau, nó trở ra với bộ đồng phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng. Hắn khoanh tay bước ra cửa:
- Tốt! Đi thôi.
- Ơ nhưng mà....
Hắn nắm tay nó lôi đi:
- Đi! Không nói nhiều.
Hắn phóng xe một mạch đến trường.
*Paradise School:
Nó vừa xuống xe thì thầy hiệu trưởng đã đứng trước mặt. ông cúi đầu:
- Thầy thành thật xin lỗi em! Bây giờ thầy tuyên bố em sẽ không bị đuổi học nữa. Bài kiểm tra không có vấn đề gì cả, em được lên lớp.
Các học sinh khác ngạc nhiên không kém.Còn nó thì mắt mở to hết cỡ, miệng thì há hốc. Hắn đứng bên cạnh thì mỉm cười.
"Bốp"
Nó quay sang tát hắn một phát răng môi muốn lẫn lộn. Hắn xoa xoa cái mặt trừng mắt nhìn nó. Cái mặt nó tỉnh như chưa bao giờ được tỉnh:
- Đau không?
- Em đang làm trò gì vậy hả? Anh muốn thấy ba má luôn đây nè!
- Woa! Vậy là mình không có mơ. mình không bị đuổi học! Hi..hihihih...
Nó chạy te te vào lớp, hắn nhìn ông hiệu trưởng rồi bước theo nó. Các học sinh xầm xì to nhỏ một lát rồi cũng giải tán. Chỉ còn ông hiệu trưởng tái méc mặt mày. Tội nghiệp! Già rồi mà còn bị con nít nó ăn hiếp. Ông thất thiễu trở về phòng.
Ngày hôm nay là một ngày nó đặc biệt vui vẻ. Trưa hôm ấy tại nhà hắn:
- Em đến quản lí khu vực này giúp anh hết buổi chiều này được không?
Hắn đưa cho nó cái địa chỉ, nó gật đầu rồi lên lầu thay đồ. Đồng phục vệ sĩ của nó là một bộ vest đen dành cho nữ. Trên ngực áo cài huy hiệu chức vị cao cấp của Hắc Long Bang trông rất oai. Nó lên xe đến địa điểm hắn giao phó. Công việc này nó đã quen rồi nên cũng không có gì phải lo lắng.
Vừa đến nơi thì hai thành viên của bang đã ra đón nó. Đây là nhóm thành viên trẻ vừa được kết nạp nên vẫn chưa có tinh thần đồng đội cho lắm. Nhiệm vụ của nó là trông coi và dạy dỗ cái đám khỉ này để không gây mất trật tự của bang. Nói là đám khỉ nhưng thật ra bọn họ đều lớn hơn nó và hắn vài tuổi. Nó vừa bước ngang thì hai tên đã xì xầm:
- Nè thấy con nhóc đó chứ?
- Thì sao?
- Xử nó một trận đi! Nhỏ tuổi hơn mà sao phách lối quá!
- Mày cũng nghĩ vậy sao?
Nó nghe được nên nghĩ thầm: "Xử ai vậy cà?"
- Nhưng mà nghe nói Bang Chủ thích nó lắm!
- Đừng để Bang Chủ biết ai đã xửa nó là được rồi!
- Không thì tụi mình chết chắc, hồi trước có người phản bội thế là bây giờ sống không được mà chết cũng không xong.
- Nè hai anh đang nói ai vậy? Cho tham gia với được không? - nó chen vô bên cạnh hai tên ấy nói khẽ.
- CHẾT NÈ! - Hai tên cầm cây nhằm vào nó.
Nó né được rất nhẹ nhàng, mặt nó vẫn rất ngây thơ: "Ủa? Là nói mình à?"
Nó vừa suy nghĩ vừa tung ỗi tên một cước làm hai tên bay lên rồi rơi xuống y như trái banh. Cả hai vừa đáp xuống mặt đất đã nhìn nhau cay cú:
- Sao bây giờ? Lỡ nó méc Bang Chủ thì sao?
- Đồ nhát gan! Sợ rồi à?
"Chát"
Tên này tát tên kia:
- Mày nói ai sợ hả?
Cả hai lao vào quật nhau túi bụi:
- TAO GIẾT MÀY!
- MÀY THỬ COI!
"Bốp...bốp"
- TẤT CẢ ĐỔ BỂ LÀ DO MÀY!
- CÁI GÌ? DÁM ĐỔ THỪA TAO À?
"Binh...binh..bốp"
- TẠI MÀY!
- TẠI MÀY THÌ CÓ!
"Ầm...ầm...binh...bốp"
Nó lắc đầu chán nản: "Hèn gì Maru kêu mình đến đây! Thiệt tình hong có tinh thần đồng đội gì cả".
Nó bay vào đập mỗi tên một trận nhừ tử rồi lôi hai cái thây đến một cái bàn cho ngồi xuống. Nó lôi hộp cứu thương ra băng bó (cũng rảnh ghê). Nói là băng bó chứ trông chẳng khác nào hóa trang thành xác ướp. Nó quấn mấy trăm vòng kết quả là không còn ai nhận ra ai nữa.
- Nè hai anh sống vậy thấy không chán sao? Suốt ngày đánh với đấm... - nó chống cằm nhìn hai cái xác trên bàn.
- Quen rồi! Hồi nhỏ ba mẹ bỏ tui, tui phải lang thang hết từ nhà bà con này sang nhà họ hàng khác, 13 tuổi vào trại giáo dưỡng. Chả biết thế nào là giải quyết bằng lời nói. - một tên lên tiếng.
- Tui giống nó. - tên còn lại cũng bè theo.
Nó đơ đơ cái mặt ra, thấy cũng hơi áy náy, nó cúi đầu:
- Xin lỗi hai anh nha!
- Không có gì! Một năm trước tôi tình cờ gặp Bang Chủ, cậu ấy đã thu nhận tôi và kéo tôi ra khỏi vũng lầy.
- Ông...bắt chước tui hoài. - tên kia lên tiếng.
- AI THÈM BẮT CHƯỚC ÔNG HẢ? - Tên còn lại hét lên.
- NHÌN ÔNG LÀ TÔI PHÁT BỰC RỒI!!!
!
"BỐP...RẦM..RẦM..."
- CÁI GÌ? MUỐN CHƠI KHÔNG?
- CHƠI THÌ CHƠI.
"BỐP...BỐP...BINH"
Lại đánh nhau, thiệt tình bó tay. Nó lại phải động tay động chân với hai tay thành viên trẻ này.
- Sara! Bên ngoài đang có đánh nhau! - một tên thành viên chạy vào báo với nó.
Nó gật đầu rồi cùng hai tên lúc nãy ra ngoài. Bên ngoài thật hỗn loạn, người đi đường đang bu lại xem đánh nhau. Cái tên hung hăng không ngừng đấm vào bụng, vào mặt người kia chẳng phải mang huy hiệu Hắc Long Bang sao? Còn cái tên đang bị đánh kia, nhìn quen quen. Nó ngơ ngẩn nhớ lại....là Brian.
- Mày là ai mà dám tán tỉnh bạn gái tao HẢ????
"bỐP...BINH"
- Là...làm ơn...tha...cho tôi! - Brian thốt lên.
Tên hung hăng kia không ngừng đánh Brian mà còn ra tay mạnh hơn.
- NGỪNG TAY!!! - Nó hét lên.
Tên đó quay lại nhếch mép nhìn nó rồi...đánh tiếp. Nó bay vào đá tên kia một phát ngã lăn ra. Nó đỡ Brian đứng dậy:
- Có sao không?
- Không! - Brian ôm bụng lắc đầu, xem ra anh bị thương không nặng lắm
Tên hung dữ kia quay lại:
- Mày là ai? Sao dám xía vào chuyện của tao? Có biết tao là thành viên của Hắc Long Bang không hả? - chỉ vào mặt nó.
- Không được vô lễ! Đây là vệ sĩ của Bang Chủ. - một trong hai tên thành viên bát nháo lúc nãy lên tiếng.
- Sao ngươi đánh anh ta? - nó hỏi.
- Ai bảo nó dám tán tỉnh bồ tao! - tên đó vênh mặt lên.
"Bốp"
Nó tát vào mặt hắn, nghiến răng:
- Đã là người của Hắc Long Bang thì không được đánh người bừa bãi! Ngươi bị trục xuất khỏi Bang Hội kể từ hôm nay! - nó giựt lấy cái huy hiệu trên áo của tên ấy.
Brian rời đi lúc nào không hay, nó nghĩ vết thương của anh không nhẹ lắm nên đã cho qua. Về phần anh cảm thấy hơi ê ẩm nên ngồi xuống thở dốc trong một con hẻm nhỏ. Anh nghĩ chắc ngỉ ngơi một lát có thể về được thôi. Bỗng một tên mặt nạ đen đứng trước mặt anh, tên đó nhếch miệng cười gian ác.
- Mày là ai? - Brian hỏi.
- Khi nào mày chết tao sẽ ầy biết!
"Bốp"
Tên đó đấm vào ngực anh, cú đấm đầu uy lực. Anh cảm thấy khó thở.
"Bốp...ầm"
Tên mặt nạ tiếp tục đạp vào bụng là anh ngã vào tường. Anh cảm thấy mệt mỏi, cơ thể đau buốt.
"Bốp"
Đầu Brian loang máu, anh lịm đi, hơi thở yếu ớt. Tên mặt nạ vứt cái cây xuống đất:
- Để tao xem lần này mầy giải thích với Bang Chủ Phi Hổ Bang như thế nào! Hahaha....
Tên đó cười lớn. Liệu Brian có còn sống???? Maru phải làm thế nào????
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top