❤
"Tuyết càng lúc càng nặng hạt.
Văn Thanh chạy tới và rồi quỵ xuống cào tuyết. Kẻ ấy, chỉ hai ngày trước thôi, còn ngạo nghễ khoanh tay sau khi sút cú sút quyết định vào lưới Qatar, giờ thì đôi tay ấy lại đang cào từng lớp tuyết, dọn thật sạch cho đồng đội của mình có thể thoải mái nhất. Lúc ấy, Văn Thanh nghĩ gì? Đó đâu phải là kẻ vinh quang, đâu phải là kẻ ngạo nghễ, chỉ có kẻ cúi xuống dọn tuyết cho đồng đội.
Cạnh Văn Thanh, là Đức Huy – người hùng thầm lặng. Chàng trai số 8 đã một mình càn quét, đánh chặn, dọn khoảng trống cho Quang Hải – Xuân Trường suốt cả giải đấu, thì giờ cũng lặng lẽ dọn tuyết cho hai người đồng đội ấy. Anh dọn xong, còn dùng giày đá tuyết sang một bên để Quang Hải dễ chạy đà, rồi mới đứng sang bên cạnh hai bóng Quang Hải – Xuân Trường. Nét bình dị lại luôn tạo nên sức mạnh cuộn chảy cho sự bùng nổ.
Quang Hải đứng trước bóng, đứng trong mưa, trong gió. Quanh anh, là tiếng hô của hàng ngàn cổ động viên Việt Nam trên khán đài giữa mưa tuyết. Những cổ động viên ấy, có những người đã lặn lội trong đêm để mua vé. Cách đó hai ngày, họ gọi điện thẳng vào các công ty lữ hành mà không trả giá, chỉ cần đưa được họ đến đây, để được thấy “Những ngôi sao vàng” chơi bóng trên bầu trời Thường Châu. Nhìn vào Quang Hải khi đó, còn hàng trăm người Việt Nam khác đã kẹt lại biên giới Việt – Trung vì vấn đề thủ tục. Nhưng tất cả sẽ quên đi nhọc mệt, nếu cú sút phạt này thành công.
Hà Nội, Sài Gòn, bắt đầu có mưa. Nhưng không ai rục rịch rời khỏi đó. Vì trên Thường Châu, các cầu thủ phải chịu những hoàn cảnh khắc nghiệt hơn rất nhiều. Ở bên kia bầu trời, người hâm mộ biết các cầu thủ phải đối diện với những đối thủ cao to, giữa hoàn cảnh lần đầu tiên phải chơi bóng trong thời tiết đó. Còn họ, ngoài tấm lòng, tiếng gào thét và một mái đầu ướt sũng nước, chẳng có gì cho các cầu thủ.
Quang Hải lùi lại 4 bước chân. 4 bước chân ấy tượng trưng cho 4 bàn thắng trước đó của Hải. Một bàn vào lưới Hàn Quốc để khiến tất cả phải chú ý vào U23, một bàn vào lưới Australia giúp Việt Nam có một chiến thắng lịch sử, và hai bàn vào lưới Qatar để đưa người hâm mộ đến những tột đỉnh cảm xúc.
Phút giây ấy, người hâm mộ bỗng nghĩ về những người hùng khác của đội tuyển. Chúng ta nhớ đến Công Phượng, Phan Văn Đức, Hà Đức Chinh, những người đã ghi những bàn thắng vào lưới Iraq khiến người hâm mộ điên lên vì hạnh phúc. Chúng ta nhớ về Đình Trọng, Văn Hậu … với những pha cản phá bóng có giá trị bằng một bàn thắng. Nhớ về Văn Thanh, Tiến Dũng, với hai cú sút penalty quyết định lạnh lùng đưa bóng đá Việt Nam vào trận chung kết.
Đấy là Xuân Trường, tấm băng đội trưởng trên tay, nụ hôn trên ngực áo và cánh tay chỉ thẳng lên trời. Đấy là Bùi Tiến Dũng với 4 lần cản phá penalty, và có 2 lần cản phá khiến bao người bật khóc trước màn hình tivi. Còn anh, lạnh lùng bước đi như một cảnh trong phim hành động. Đấy còn là những pha xuống cánh của Hồng Duy làm thay đổi thế trận trước Qatar, là máy quét Đức Huy thầm lặng, là Duy Mạnh với khuôn mặt baby nhưng gan lỳ tính dân tộc, là Xuân Mạnh đá bóng mà canh cánh món nợ của cha mẹ.
Đây là đội tuyển Việt Nam mà người Việt Nam đã luôn mơ về: bản lĩnh, lì lợm, tâm lý vững, thể lực tốt, chiến thuật đúng, đạo đức và chuyên nghiệp.
Quang Hải chạy đà.
Một đường cầu vồng được vẽ lên giữa trời ảm đạm, sắc lạnh như lưỡi kiếm, cắt ngang giữa trời tuyết lả tả, như kẻ kiếm khách thổi máu và tuyết trên mũi kiếm của mình. Đường bóng lạnh như băng, mà xúc cảm lại ấm như lửa. Vào !!! Cả Thường Châu rúng động, bên kia bầu trời, người Việt ôm lấy nhau.
Bàn thắng thổi bay cái không khí lạnh lẽo trong tuyết, trong mưa, trong không khí tịch mịch. Trong tiếng gào, chỉ còn hồn dân tộc ở đó. Đẹp như trận bán kết gặp Qatar, đẹp như trận tứ kết gặp Iraq, đẹp như trận hòa Syria. Người Việt Nam yêu đội bóng này tha thiết, chính vì tượng trưng cho cái đẹp nằm sâu kín trong lòng người Việt.
Đội tuyển U23 Việt Nam đã thể hiện đúng tinh thần Việt nhất: kiên gan, bền chí, chưa bao giờ biết khuất phục trước kẻ mạnh. 27 năm từ ngày bóng đá hội nhập, bóng đá Việt đã mất đi cái hồn Việt, khi luôn thua bạc nhược, yếu kém và mang tâm lý sợ hãi trước các đối thủ mạnh. Nhưng đó không phải là lịch sử Việt Nam, đó không phải tính cách dân tộc Việt Nam. Bản chất của dân tộc này vốn không sợ cường quyền, luôn lì lợm trước kẻ thù mạnh. 27 năm qua, chúng ta khát khao vô cùng một đội tuyển như U23 hôm nay.
Đoàn quân ấy giành được tình cảm bởi sự bé nhỏ mà gan lì, mang vẻ đẹp lãng mạn mà vẫn biết cách vùng lên, có lối sống tốt đi cùng chuyên môn tốt, có những hành động nhỏ nhưng tinh ý để biết dâng tràn những xúc cảm dân tộc. Đã chiến đấu vì ngôi sao trên ngực áo, không phải vì những đồng tiền, không phải vì những lời hứa.
Một đội bóng đã bật máu cho danh dự dân tộc. Một đội bóng như chính dân tộc Việt, luôn bị o ép trong quá khứ vẫn biết cách vùng lên. Hôm nay, đội bóng ấy bị trọng tài ép uổng, vẫn cắn răng và đòi lại công bằng. Khi cả giải có 6 quả 11m thì riêng Việt Nam bị thổi mất 3 quả, mà 2 quả không rõ ràng. Chưa kể còn những pha bóng cắt còi vô lý khác, đặc biệt nhất là pha bóng việt vị ở phút 120 trận gặp Iraq.
Đội bóng ấy như chính nghịch cảnh nước Việt, chịu những khó khăn bất ngờ. Đội bóng U23 đó, luôn nghỉ ít hơn một ngày so với đối thủ, luôn phải di chuyển từ nơi này sang nơi khác, và đến trận chung kết thì lại gặp mưa tuyết. Đội bóng ấy như chính hồn dân tộc Việt, có những con người đi lên từ những khó khăn nhất.
Cái chân của Bùi Tiến Dũng vẫn đau, vẫn quấn băng trắng, nhiệt độ dưới 0 độ khiến cái chân đó sưng tấy lên và khô cứng như thạch cao. Mũi các cầu thủ luôn đỏ, vì trời quá lạnh. Các cầu thủ đá liên tục 3 trận kéo dài 120 phút trước những đối thủ đều hơn một cái đầu. Vậy mà vẫn bình tĩnh chơi bóng, vẫn quật cường lội ngược dòng. Còn gì xúc cảm hơn thế?"
(Trích từ "Bản tráng ca trên đất Thường Châu", bongdacuocsong.net)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top