Chap 1
Tại một thành phố nhỏ ở trên núi, một thành phố yên ắng và thanh bình...
" Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you !!!!!"
Tiếng hát vừa hết thì hai ngọn nến ghi số 17 cũng tắt hẳn. Sau đó là một tràng vỗ tay và những tiếng cười đùa. Hôm nay là ngày 17 năm trước nó-Mai Khánh đã chào đời. Bây giờ nó đã bước sang cái tuổi 17, cái tuổi teen nổi loạn và hạnh phúc.
- Này Khánh, nãy mày ước gì thế ?- Con bạn thân nó, Ngọc lên tiếng.
- Như mọi năm thôi, học giỏi... À mà năm nay tao ước thêm 1 điều nữa...- Nó trả lời úp úp mở mở.
- Trời, tưởng gì, năm nào mày chả đc học sinh giỏi, ước gì ước quài ! Mà còn cái thứ hai mày ước là gì thế ??- Con bạn thứ hai của nó là My bĩu môi.
- Ờ ờ con My nói đúng đấy ! Mày ước gì thế ? Nói mau!!!- Tiếp theo là hai cái giọng tra tấn của con Phụng và Quyên.
- Thôi đc rồi, để tao nói... ước có bạn trai í mà...- Nó nói lí nhí trong miệng.
- Hahahahahaha cuối cùng con Khánh nhà ta đã biết mình ế rồi hahahaha !!! - Sau câu nói đó là một tràng cười của lũ bạn thân (khốn nạn) dành tặng cho nó.=="
Chuyện là như vầy: thật ra trong nhóm bạn thân của nó bao gồm My, Ngọc, Phụng, Quyên thì chỉ có mỗi mình Mai Khánh nó đây là vẫn còn FA, còn lại thì đứa nào cũng đã có bạn trai cmnr. Tụi nó đều nói là do nó quá kén chọn vì mỗi lần có đứa tỏ tình thì nó đây đều từ chối. Nhưng thật sự thì ko phải như vậy. Là do ba của nó ko muốn nó yêu đương nhăng nhít vì sẽ ảnh hưởng tới học tập. Vì thế nên suốt 17 năm nay cô bé tội nghiệp này chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là " tình yêu" mà chúng nó thường kể. Nhiều khi đi chơi mà nghe chúng nó kể về người yêu khiến tôi GATO chết đi được (=,=).
*Quay trở lại buổi sinh nhật*
- Thôi thôi tụi mày ăn nhanh lên đi, lát tao dẫn tụi mày ra chỗ này hay lắm! - nó quơ quơ tay đánh lạc hướng.
- Okee!!! - Đám bạn đồng thanh.
Sau khi ăn xong và dọn dẹp, nó dẫn bọn nó ra một khoảng trống gần nhà nhưng hiếm ai có thể tìm ra được. vừa tới nơi, đứa nào đứa nấy cũng oà lên ngạc nhiên vì trước mắt tụi nó là một thành phố lung linh những ánh đèn vàng rực rỡ và yên tĩnh.
- Tụi mày thấy sao ?- Nó tự hào hỏi.
- Sao mày tìm đc chỗ này hay thế? Đẹp dễ sợ! - Con Ngọc lanh chanh đáp lại.
- Chỉ là tình cờ thôi.... Tao mà - Nó đắc chí trả lời mà không để ý là đám bạn đang đứng đằng sau bĩu môi nhìn nó.
Thực sự là nó tìm ra được nó cơ mà! Lúc nó được 8 tuổi, nhà nó dọn đến thành phố này. Sau bữa tối, nó trốn mẹ đi vòng vòng tham quan thì tình cờ thấy được chỗ này, à không chỉ nó mà còn một người nữa cơ. Lúc ấy, vì thấy cảnh quá đẹp nên nó vô thức bước tới, xém nữa trượt chân rơi xuống. Nhưng may mắn là có một cánh tay bắt lấy và kéo nó lên. Nó sợ muốn rớt tim ra ngoài. Người cứu nó là một cậu bé có vẻ lớn hơn tôi. Nhìn cậu ta thật lạnh lùng nhưng toát lên vẻ như đang bị tổn thương. Nó ngồi với cậu ấy trên một ống bê tông bị bỏ, không ai nói với ai một lời. Sau đó thì ba mẹ tôi tìm thấy tôi và mắng cho một trận. Nhưng lúc đó cậu ấy đã biến mất rồi...
Kể từ hôm đó, mỗi khi buồn chán nó thường hay ra chỗ đó ngồi, vừa ngắm thành phố vừa tận hưởng không khí mát lạnh vào buổi tối. Nhưng nó chẳng thấy cậu bé đó một lần nào nữa. Vì bây giờ bận học nên nó ko thể ra đó nữa, lâu lắm rồi tôi mới lại đc cảm nhận ko khí thanh bình thế này.
Đang tận hưởng ko khí thì nó nghe thấy tiếng bước chân của nhiều người đang đi tới. Nó mở mắt ra. Trước mắt nó là những tên mặc đồ đen như côn đồ và đeo khẩu trang cũng màu đen nốt.
- Các em đây sao dám mạn phép bước vào lãnh thổ của các anh thế ?- Một tên tóc màu bạc xám lên tiếng.
Lũ bạn tôi thấy như vậy thì sợ hãi núp sau tôi.
- Ồ thế cơ à ? Vậy thôi chúng tôi xin mạn phép đi về!- Tôi nói bằng giọng khinh bỉ.
- Khoan nào.... Đây đâu phải là nơi các em đây muốn ra thì ra muốn vào thì vào đâu?- Bọn chúng vừa nói vừa sáp lại gần bọn tôi.
Tôi lấy hết dũng khí đạp thẳng vào... chỗ đó của tên tóc bạc khiến hắn ta la lên . Sau đó tôi đẩy đám bạn tôi ra ngoài và la to : " Mau chạy đi nhanh lên!".Tôi chạy theo tụi nó nhưng xui sao cái tên bị tôi đá nắm được cái áo và kéo lại. Đám bạn tôi thấy thế liền dừng lại lo lắng. Hắn ta ôm tôi vào người. Người hắn ta lạnh ngắt( ko phải ma đâu).
- Tụi mày mà báo công an hay ai khác thì tao ko giữ đc mạng sống con này đâu!- Hắn ta bất ngờ hét lớn rồi chỉ vào tôi. Điên thật !
**********
T7 này Cá sẽ đăng chap 2 nhé ~~~ cảm ơn mọi người đã đọc ^^ mong mọi người ủng hộ Cá bằng cách vote và cmt để Cá có động lực viết típ nhaa ^^ cảm ơn mọi người :***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top