Phần 115 !
Du Giang Nam gật đầu, dựa vào người cô bước từng bước.
Không cần biết điều gì đang chờ đợi hắn ở phía trước, có cô ở bên cạnh, như thế đã là quá đủ rồi.
Đúng lúc ấy, hai người bỗng nhiên nghe thấy rừng cây xung quanh truyền tới tiếng nói chuyện huyên náo ầm ĩ, tiếng xe phanh gấp, ánh sáng chói mắt của đèn pin, còn có rất nhiều tiếng bước chân rầm rập vang lên.
Tiếp theo, một giọng nói trầm thấp đầy uy nghiêm ra lệnh: “Hai con chuột nhắt đó ở chỗ này, biệt thự, còn cả rừng cây bên kia nữa, bờ biển, toàn bộ đều phải lục soát kỹ càng, nhất định phải tìm cho ra bọn chúng!”
Giọng nói của Du Tử Vĩ.
Hắn mang người đến!
Diệp Tây Hi đưa tay lên bịt kín miệng mình, cố gắng nín thở. Cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức rút ra một con dao nhỏ, cắt đứt toàn bộ dây trói trên người Du Giang Nam, sau đó nhét vào tay hắn một khẩu súng.
Du Giang Nam nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: “Em lấy nó từ chỗ nào vậy?”
“Trong ngăn kéo ở biệt thự của anh, lúc đi tìm hòm cứu thương, em vô tình nhìn thấy nó.” Diệp Tây Hi thẳng thắn thành thật trả lời: “Ý định ban đầu của em là khi nào anh bị khống chế sẽ dùng nó uy hiếp anh.”
Du Giang Nam: “………”
Không bao lâu, đám thủ hạ của Du Tử Vĩ đã lùng sục xới tung cả căn biệt thự và bãi biển mà vẫn chưa phát hiện ra chút tung tích nào của hai người họ.
Căn cứ vào báo cáo của Khắc Lỗ Tư, Du Tử Vĩ khóa lại phạm vi tìm kiếm, mục tiêu ắt hẳn chỉ có thể trong khu rừng kia, lập tức ra lệnh cho đám thủ hạ tiến vào kiểm tra, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Mắt thấy đám người đó càng ngày càng tới gần, Diệp Tây Hi tim cũng sắp ngừng đập rồi.
Lần này, thật là tai vạ khó tránh, hai người có chạy đằng trời.
Lúc này, Du Giang Nam bỗng nhiên thấp giọng dặn dò: “Tây Hi, em ngồi yên đợi ở chỗ này nhé, đừng lên tiếng!”
“Anh muốn đánh lạc hướng khiến bọn chúng rời đi ?! Anh sẽ bị giết mất!” Diệp Tây Hi liều mạng lôi kéo hắn lại.
“Sẽ không đâu, chỉ cần chưa tìm được em, bọn chúng tạm thời sẽ không ngu ngốc hạ thủ giết anh đâu.” Du Giang Nam ánh mắt chăm chú, nghiêm túc: “Tây Hi, hãy giúp anh một lần… Đây là cơ hội duy nhất để anh giết ông ta.”
Diệp Tây Hi sửng sốt, mà thừa lúc cô còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, Du Giang Nam liền hất tay cô ra, đột nhiên xông ra ngoài.
Vừa có động, lập tức có kẻ nhận ra ngay, hô to lên báo: “Bọn chúng ở chỗ này.”
Sau đó, toàn bộ đám người bị Du Giang Nam dẫn dụ đuổi theo, chạy đi một hướng khác.
Diệp Tây Hi vẫn đứng chôn chân trong bụi cỏ gần đó, hung hăng cắn móng tay.
Tâm của cô, chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như lúc này.
Chưa bao giờ.
Không ngoài dự đoán, Du Giang Nam cuối cùng cũng bị bọn chúng tóm được.
Xung quanh hắn, tất cả bọn chúng đều cầm súng, đã lên nòng, thẳng tắp chĩa vào hắn. Mà đứng trước mặt hắn lúc này, không phải ai khác chính là—– Du Tử Vĩ!
“Giang Nam, ngươi quả nhiên rất kiên cường, cho dù bị cài con chip vẫn không thể khống chế nổi ngươi.” Du Tử Vĩ cười nhưng như không phải cười.
“Đáng lẽ kế hoạch ban đầu của ngươi thật đúng là không thể chê vào đâu được, tiếc là con chip vô dụng nào cài cắm không được vững chắc cho lắm.” Du Giang Nam ánh mắt trầm xuống: “Xem ra, hôm nay vận khí của ngươi hình như không tốt lắm.”
“Vậy ư? Nhưng đã rơi vào tay ta rồi, xem ra, hôm nay vận khí của ngươi cũng không được tốt lắm.” Du Tử Vĩ đột nhiên đổi giọng đe dọa: “Nói, ngươi đem Diệp Tây Hi đi giấu ở nơi nào rồi?”
“Tây Hi? Cô ấy có thể trốn trong rừng cây, có thể trên đường tới đây bị ta thả xuống, hoặc cũng có thể mới vừa rồi bị ta đuổi đi, bây giờ rất có thể đã bình yên trở lại Hạ gia.” Du Giang Nam giọng nói mang theo ý đùa cợt vui vẻ: “Ngươi thử đoán xem, chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ nhỉ?”
“Ngươi đang ép ta ra tay hả?” Du Tử Vĩ âm u nói: “Ta rất sẵn lòng thành toàn cho ước muốn ngu xuẩn của ngươi.”
Dứt lời, Du Tử Vĩ móc ra một khẩu súng, bình tĩnh chĩa thẳng về phía Du Giang Nam.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, Du Giang Nam cũng rút khẩu súng Diệp Tây Hi đưa cho mình ra, nhắm thẳng ngực của Du Tử Vĩ.
Không khí có chút khẩn trương.
Du Tử Vĩ bỗng nhiên cười ha hả: “Thật kích thích làm sao! Ngươi nói xem, hai chúng ta, kẻ nào sẽ ngã xuống trước?”
“Ta không quan tâm.” Ánh mắt Du Giang Nam sắc bén như mũi tên: “Chỉ cần có thể giết chết ngươi, những thứ khác ta đều không quan tâm.”
“Nhưng mà, có vẻ như nguyện vọng của ngươi không thể thực hiện được rồi.” Du Tử Vĩ thong thả nói xong, khẩu súng trên tay ông ta lập tức nã đạn, một viên đạn xé gió xuyên thẳng tới chỗ Du Giang Nam.
Du Giang Nam sớm đã có sự chuẩn bị, trước tiên là tránh ra, sau đó cũng nổ súng đáp trả.
“Tất cả hướng về nó bắn cho ta, tuyệt đối không thể lưu lại người sống!” Du Tử Vĩ lớn tiếng quát.
Đám tay chân của Du Tử Vĩ đứng bốn phía lúc này mới sực tỉnh, bắt đầu lên đạn nã súng.
Vô số viên đạn, toàn bộ hướng về phía Du Giang Nam mà gào thét lao tới.
Du Giang Nam thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy nhanh tới núp sau một gốc cây đại thụ.
Những nòng súng khát máu và những tiếng nổ lạnh thấu xương lướt xung quanh người hắn.
Hắn đã hoàn toàn bị bao vây.
Tiếng súng càng ngày càng dày đặc, mà tiếng bước chân cũng ngày một tiến tới gần, chỉ phút chốc nữa thôi bọn chúng sẽ kéo tới đây, dễ dàng kết liễu mạng sống mỏng manh này của hắn.
Du Giang Nam nắm chặt khẩu súng trong tay, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa chảy xuống.
Du Tử Vĩ lẳng lặng ngắm nhìn, ngắm nhìn bọn thủ hạ từ từ từng bước từng bược một tiến tới gần Du Giang Nam.
Năm thước, bốn thước, ba thước….
Nhưng ngay lúc, Du Giang Nam sắp bị bắn thành tổ ong vò vẽ thì tình huống xuất hiện biến hóa.
Du Tử Vĩ nghe thấy một giọng nói khác vang lên: “Hạ súng xuống!”
———————————–
Khi đọc những chap này đầu tiên bạn sẽ cười, sau đó bạn sẽ khóc.
Du Tử Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền.
Không chỉ có mình Hạ Phùng Tuyền, mà còn có Mộ Dung Phẩm, Hạ Hư Nguyên và đám thủ hạ của Hạ gia.
Du Tử Vĩ nhanh chóng phán đoán tình hình trong đầu, bây giờ bọn họ đôi bên lực lượng ngang nhau, kẻ nào được, kẻ nào mất còn chưa rõ ràng phân định đâu.
Nhưng quan trọng nhất là, nhìn vẻ mặt của Hạ Phùng Tuyền thì xem chừng hắn cũng chưa tìm được Diệp Tây Hi.
Nói cách khác, Diệp Tây Hi rất có thể đã bị Du Giang Nam giấu ở chỗ nào đó.
Từng họng súng đen ngòm đối ngược nhau, chĩa về phía đối phương, những đôi mắt cảnh giác cao độ trừng trừng nhìn nhau, trong rừng cây, hai phe đối địch súng đạn sẵn sàng, bầu không khí khẩn trương căng thẳng tột độ tưởng chừng như chỉ một nhát chém nhẹ thôi cũng có thể cắt đôi nó.
Lúc này, Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên hạ lệnh: “Bắn!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đám thủ hạ lập tức nổ súng, Du Tử Vĩ bên kia tất nhiên cũng lập tức đáp trả, trong chốc lát, đạn bay tới tấp như mưa, rít gào xé toang màn đêm, tỏa ra khắp bốn hướng.
Mà một số kẻ đã bắt đầu biến thân thành sói, không chậm trễ một giây lấy đà nhào tấn công về phía đối phương.
Toàn bộ khung cảnh đặc biệt hỗn loạn, tiếng súng dày đặc, những tiếng kêu, tiếng hú vô cùng thảm thiết hòa lẫn với tiếng súng tiếng cuồng phong, vang động dưới bầu trời đêm.
Hạ Phùng Tuyền tranh thủ tình huống đang rối ren, vội chạy tới gốc cây đại thụ Du Giang Nam đang nấp ở đó, định cứu hắn ra.
Đến gần, anh mới phát hiện ra Du Giang Nam vẫn ngồi im lặng dưới đất, gập người ôm đầu.
“Bị thương sao? Cố gắng chờ một chút nữa nhé, tôi đưa anh đến chỗ an toàn trước đã.” Hạ Phùng Tuyền vừa nói vừa xốc hắn lên, định dìu hắn đứng lên.
Đúng lúc đó, Du Giang Nam chợt ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hắn không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, mà đôi mắt hắn, dưới ánh trăng, lóe lên những tia sáng lạnh lùng.
Hạ Phùng Tuyền trong lòng giật mình kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, Du Giang Nam đã móc một khẩu súng nhỏ ra, không một chút do dự, cực kì dứt khoát bóp cò.
Hạ Phùng Tuyền vội vàng nhảy sang một bên né, nhưng tốc độ viên đạn quá nhanh, vẫn một đường theo quỹ đạo xuyên thẳng qua bả vai anh.
Hạ Phùng Tuyền thầm nguyền rủa mấy câu, lui về phòng tuyến của mình.
Mộ Dung Phẩm xông lên, che chắn cho anh: “Chuyện gì xảy ra?”
Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống: “Du Giang Nam lại bị khống chế.”
Mộ Dung Phẩm ngẩng đầu, chau mày: “Hỏng bét, Du Tử Vĩ mang hắn đi rồi.”
Hạ Phùng Tuyền che vết thương, nhìn máu từ bả vai mình không ngừng xối xả trào ra, trong lòng nóng như có lửa đốt: “Con cáo già đó nhất định đang trên đường đi bắt Tây Hi, chúng ta phải mau nhanh chân lên mới được!”
Nhưng lúc này, đám thủ hạ của Du Tử Vĩ hoàn toàn tràn lên phía trước chặn đường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khó có cách nào dẹp tan được đám ruồi nhặng này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top