Phần 1

Nếu bạn là người Nam Hàn hoặc là bạn rất quen thuộc với văn hóa đất nước này, hẳn là bạn biết những tiêu chuẩn sắc đẹp đến mức vô lý được áp đặt tại đây: mặt V-line, mắt hai mí và to, một hàm răng trắng đều, sống mũi cao và nhỏ, làn da trắng ởn và những cặp giò thẳng tắp, đặc biệt là PHẢI gầy,... Có những người dành cả một núi tiền nỗ lực đạt được cái vẻ đẹp đó, người khác thì lại bỏ cả mạng vì những cuộc phẫu thuật đau đớn. Ngoại hình đẹp không còn chỉ còn là vì lòng tự trọng nữa, mà nó đã trở thành một tiêu chuẩn xã hội. Những người không có ngoại hình bị coi là lười nhác và bẩn thỉu chỉ vì "họ không thể tự chăm sóc bản thân". Tôi thì lại may mắn, bạn thấy đấy, tôi có cả combo những tiêu chuẩn trên, sinh ra đã vậy; không dưới một lần tôi nghe người ta nói sẵn sàng giết người vì vẻ đẹp này.

Nhưng xinh đẹp luôn đi kèm với cái giá của nó. Sắc đẹp sẽ làm bạn trải qua tuổi thơ trong sự bắt nạt tồi tệ. Chúng cắt và kéo tóc, làm da bạn bầm tím, phá hoại quần áo của bạn... Để sau đó phẫu thuật để có được khuôn mặt giống của bạn (và rồi lại bị đem ra làm trò cười bởi chính những kẻ bắt nạt mới vì đã đi phẫu thuật). Cứ đến đây đi, rồi bạn sẽ hiểu. Sinh ra là một cô bé xinh đẹp rồi bị bắt nạt hoặc sinh ra xấu xí và làm mọi thứ để đẹp hơn rồi lại bị giễu cợt. Đây là cả một hệ thống kinh khủng mà bạn chẳng thể làm gì để chống lại được

Oh không không, bạn đang tự hỏi, nếu tôi chả thèm và giữ nguyên vẻ ngoài xấu xí hoặc không có đủ tiền để đi phẫu thuật thì sao? Ờ thì, tệ hơn cho bồ rồi. Cô bạn Hyerin của tôi là một trong những người thuộc nhóm quá nghèo để có thể chi trả cho cuộc phãu thuật. Cô bé là người bạn duy nhất của tôi (bị bắt nạt và luôn phải chuyển trường nhưng dường như với vẻ bề ngoài của tôi thì chả có tác dụng cho lắm); những tâm hồn đồng điệu thì sẽ tìm đến nhau mà, nhỉ? Nhưng ngược với tôi, vấn đề nằm ở chỗ cô ấy không có ngoại hình: một khuôn vặt vuông vức, hàm răng lởm chởm, đôi mắt lệch và làn da đem sạm, cơ bản là mọi đặc điểm mà con người nơi đây cho là không hấp dẫn. Cô bạn dễ dàng trở thành mục tiêu trêu chọc cho cả giáo viên và học sinh, bất kể bao nhiêu lần tôi cố gắng bảo vệ người bạn của mình. Nhưng chẳng có tác dụng gì hết, mỗi lần tôi ở đó, cô ấy dường như còn xấu xí hơn trong mắt họ. Cách nhìn sai trái ấy thực sự làm tôi buồn và day dứt bởi Hyerin là một cô gái đẹp cả tâm hồn và ngoại hình. Bạn ấy là người tốt bụng nhất, quan tâm người khác nhất và là người lạc quan nhất tôi từng gặp. Và tôi không thể tự trách mình hơn vì đã để sự thù hận vô lý của lũ người kia biến bạn của tôi trở thành một con quái vật chỉ bởi cô ấy không trông giống một đống bản sao bằng nhựa của tất cả mọi người.

Ờ thì, tới thời điểm này thì chẳng còn gì ngăn tôi gọi bạn mình lại quái vật nữa; bất kể đó là gì, cô ấy đã trở thành thứ gì đó không phải con người nữa rồi, nhưng khoan, rồi tôi sẽ kể tới đoạn đó. Lúc đấy thì chúng tôi đã đều là những học sinh cuối cấp, gần tới cái tuổi mà hầu hết dân Hàn sẽ đi phẫu thuật (kiểu như là quà tốt nghiệp ấy), và sự mặc cảm ngoại hình đang dần nuốt chửng bạn tôi kể từ khi năm học mới bắt đầu. Hyerin bắt đầu tích góp để có thể ít nhất là đi cắt mí mắt, nhưng số tiền đó chẳng đủ để làm bất cứ cái gì, và ba mẹ của bạn ấy đương nhiên sẽ không đốt tiền vào việc đó được. Vì vậy cô ấy bắt đầu tìm tới những trung tâm không được cấp phép: họ thực hiện những cuộc phẫu thuật mà không có sự đồng ý của người bảo lãnh là ba mẹ, hoặc chi trả bằng số giờ lao động ngay tại trung tâm đó, hoặc kể cả những phòng khám bệnh vô danh luôn giảm giá cực thấp. Tôi thực sự đã cố gắng ngăn bạn mình, nhiều luôn đó, rằng: "Cậu đã rất đẹp rồi, đừng vì người ngoài mà đánh đổi sức khỏe hoặc thậm chí cả tính mạng mình nhé". Nhưng tôi đã lầm, ngoại hình với tôi không phải là vấn đề quá lớn lại ý nghĩa như cả thế giới với Hyerin, và tôi đã làm mọi thứ mình có thể để, từ những sản phẩm chăm sóc da tới cả những buổi khám nha khoa thẩm mỹ tốt nhất. Cho tới đầu mùa hè khi những sự cố gắng của chúng tôi dần đi tới kết thúc, cô bạn của tôi vẫn phải chịu đựng những mảng tối bao phủ, bởi những trận bắt nạt không hề dừng lại.

Bẵng đi một thời gian, ngay sau kỳ nghỉ hè kết thúc, Hyerin quay lại trường và cô ấy... xinh như một thiên thần vậy. Thâm chí đôi chân của cô bé còn đẹp hơn tôi nữa, bạn tôi đã lột xác thành một con người hoàn toàn khác. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không chỉ vì vẻ bề ngoài khác biệt, mà còn bởi sự hồi phục thần kỳ đến kỳ quái của Hyerin: sửa mí mắt, một chút tạo hình mũi mới, bơm môi, độn ngực, phẫu thuật nha khoa và một chiếc cằm được gọt mới hoàn toàn, một làn da trắng như tuyết. Đó thực sự là một cuộc đại phẫu, đặc biệt khi được thực hiện trong một thời gian ngắn như vậy. Chưa hết, phần tồi tệ nhất là tôi còn bị cho ra rìa bởi chính người bạn thân của mình: một ngày cô bạn quyết định làm hết mọi thứ mà chẳng mảy may muốn thông báo với tôi, không một cuộc gọi chỉ để nói rằng "Mình ổn và đã phục hồi rất tốt". Chỉ trong một cái chớp mắt, tôi chỉ còn là một phần của quá khứ. Dù sao thì, tôi cũng chẳng thắc mắc gì nữa, sắc đẹp là thứ duy nhất có giá trị mà, ít nhất là đối với họ. Hyerin thì cuối cùng cũng có đủ can đảm để là chính mình, thâm chí còn chủ động hẹn hò các chàng trai nữa.

Nhưng, tôi nghĩ mình đủ thấu đáo để nhận ra rằng phép màu không hề tồn tại. mọi người sẽ không bao giờ thay đổi định kiến của mình về cô ấy dễ dàng như thế. Điều này được kiểm chứng khi cậu chàng mà Hyerin tỏ tình gọi cô là "đồ nhựa" như một sự châm biếm. Và nó đã đánh sụp sự tự tin mà cô bạn tôi mới tìm được cho mình. Cô bé gọi cho tôi để khóc lóc và tôi đã suýt đấm vỡ mũi thằng chả. Tôi an ủi bạn mình bằng mọi cách có thể, nhưng chỉ nhận được những câu hỏi, những lời khiến tôi quyết định kể lại câu chuyện này: "Có phải tớ đã hết cách rồi đúng không? Dù cho tớ có cố gắng đến mấy, tớ sẽ chẳng bao giờ đủ tốt cả."

Chúng tôi cứ dạo quanh các con phố chiều hôm ấy một cách vô định, nói về những điều vô thưởng vô phạt. Cả tôi và Hyerin đều biết rằng chúng tôi phải đôi mặt với vấn đề nhưng chẳng ai đủ dũng khí để nói tới chuyện đó hết. Việc đó chỉ tổ gây ra những tổn thương. Rồi chúng tôi chia hai ngả khi hoàng hôn dần buông và đường phố bắt đầu tối dần. Tôi trở về nhà và nằm trằn trọc, nghĩ về Hyerin... Ngay ngày hôm sau cô ấy đến lớp và lại có một diện mạo mới. Câu chuyện bắt đầu trở nên thật... kỳ quái. Hẳn là các bạn nghe đến tượng sáp rồi chứ? Đó là từ để miêu tả cô ấy chính xác nhất lúc đó. Mọi đặc điểm được cho là "đẹp" được phóng đại tới mức cô ấy trông thật không thực tế, theo hướng tiêu cực; mắt to khủng, má quá cao, bộ ngực khổng lồ,... hãy thử tưởng tượng mà xem. Cô ấy dần trông giống như một chị gái Gangnam ở Hàn Quốc (Gangnam Unnie)
(ND: ai hiểu văn hóa hàn quốc thì comment giúp mình và mọi người hiểu cụm "Gangnam Unnie" nha)

Vài tuần trôi qua và tới thời điểm này, tôi còn thấy bất an hơn trước, nhưng mọi cố gắng bắt chuyện của tôi với Hyerin đều bị lơ đi hoặc cố ý tránh mặt. Cái thứ tự tin giả dối đó của cô ấy là đồ c*t bò. Tôi lấy hết can đảm để đề cập sự ám ảnh phẫu thuật của bạn mình với một giáo viên để tìm kiếm sự can thiệp, mọi chuyện đã đi quá xa và tôi không thể để bạn mình mạo hiểm chính mạng sống của cô ấy, đốt hàng đống tiền mà chúa mới biết cô ấy kiếm ở đâu ra.

Cô giáo đó biến mất tăm và chính thức bị tuyên bố mất tích ngay sau đấy.

Đến nước này, tôi đã không còn biết mình có thể tin tưởng bạn mình được hay không nữa, liệu cô bé có dính líu gì đên sự việc này? Cô giáo nọ được nhìn thấy lần cuối cùng đi quanh khu nhà của mình. Những cuộc gọi của toi đến nhà Hyerin nhằm khuyên bảo ba mẹ của cô bé hãy làm gì đó đều không có hồi âm. Tôi quyết định tới nhà bạn mình vào thứ sáu tuần đó.

Nhìn lại ngôi nhà mà chúng tôi đã có biết bao kỷ niệm thời thơ ấu siết chặt trái tim tôi thành từng mảnh; chúng tôi đã chẳng thể nhớ nổi cách cả hai dần xa cách như thế nào nữa. Chuông cửa vang lên, nhưng không ai ra mở cửa. Tôi biết Hyerin không có nhà, nhưng chắc chắn là ba mẹ cô ấy có, bởi ánh đèn trong nhà vẫn còn sáng. Vì thế tôi thấy mình làm một việc mà tôi chẳng mấy tự hào: đột nhập vào nhà bằng chiếc chìa khóa sơ cua giấu dưới chậu cây.

Ngay lúc mở cửa, mọi tế bào của tôi đều cảnh báo rằng mọi chuyện không ổn. Một mùi hôi thối của thịt phân hủy tràn vào mũi và phổi làm tôi chỉ muốn mửa. Rất nhanh sau khi đi một vòng quanh nhà, bất kể thứ gì đang tỏa ra thứ mùi quỷ quái kia không đến từ đống đồ ăn và rác chưa được dọn hàng tuần trong bồn rửa, mà từ thứ gì đó còn tồi tệ hơn thế. Linh cảm mách bảo tôi về một sự thật tồi tệ, bởi hai bác sẽ chẳng bao giờ để ngôi nhà trở thành như thế này cả. Khắp phòng khách, nhà bếp, phòng tắm và phòng ngủ của gia đình là một đống bừa bộn bẩn thỉu, nhưng thứ mùi kinh khủng kia không đến từ những chỗ này. Nơi duy nhất tôi còn chừa lại là phòng ngủ của Hyerin; và cũng như phần còn lại của ngôi nhà, nó dược phủ kín bởi rác, chén đĩa bẩn, quần áo ở khắp mọi nơi. Không khí thật tối và ấm thấp, mùi thối rữa tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ trong phòng.

Tiếng cửa mở bất chợt vang lên, tôi chỉ kịp trốn vội vào tủ quần áo ngay trong phòng, để hở một khe hở nhỏ để quan sát mọi thứ. Tôi sớm hối hận về quyết định sai lầm của mình khi mùi hôi thối làm tôi muốn ngạt thở trong một không gian nhỏ hẹp và u tối, thậm chí còn có thứ gì đó như quần áo cọ vào làn da khiến tôi run rẩy. Nhưng dù sao thì cũng không còn nơi nào nữa rồi, Hyerin bước vào phòng với nhịp bước trầm ổn và lôi chiếc hộp ra từ gầm giường. Lúc trước khi tìm thấy cái hộp đó tôi còn không nghĩ đến việc mở ra vì trông nó chỉ giống như một chiếc hộp dụng cụ làm móng thông thường nhưng sự thật không phải vậy. Từ chiếc hộp Hyerin lấy ra dao, kéo, kim khâu và chỉ. Chúng trông không có gì đáng ngờ.

Nhưng rất nhanh câu chuyện bắt đầu trở nên khinh khủng khi cô ấy bắt đầu bơm một chất lỏng vàng, đặc và máu me vào một cái chai, cho nó vào một chiếc kim tiêm và bơm chúng vào hai gò má, sau đó là hai vú. Chúng căng đến nỗi như thể sắp sửa vỡ bung ra vậy. Quá trình không dừng ở đó, và giờ là đến đôi chân: chúng gầy đến mức tong teo và ngay lúc tôi nghĩ đôi chân đó chỉ còn lại da bọc xương, Hyerin lại dùng chính kim tiêm kia để hút đống chất lỏng màu vàng ra bơm vào cái chai. Vết thuơng trên chân cô ấy mục rữa từ bên trong thật kinh tởm

Rồi sau đó, chính mắt tôi chứng kiến bạn mình từ từ gọt chiếc cằm mình bằng một con dao nhỏ, bóc xuống từng mảng da, mỡ và cả những thớ thịt trên mặt mình. Máu chảy tràn ra sàn nhà, nhuộm đỏ làn da trắng trên đôi vai gầy trơ xương. Khi cái lỗ trên mặt đủ to, cô ấy đặt chiếc dao xuống, thay vào đó là cái dũa móng tay, và bắt đầu "dũa" xương cằm. Vụn xương rơi lả tả lên vai và sàn nhà như những bông tuyết. Tiếng gọt dũa thật kinh hoàng, chỉ cần tưởng tượng thôi đã đủ để tôi rợn tóc gáy; không hiểu nổi tôi lấy đâu sức mạnh để không nôn ngay ra tủ quần áo. Mỗi khi máu chảy ra làm cho việc gọt dũa gặp khó khăn, Hyerin lại thấm máu bằng một cái khăn và tiếp tục công việc của mình. Khi kết thúc, xương quai hàm của cô ấy mỏng đến mức còn đủ khỏe để nhai được hay không thực là một câu hỏi lớn. Nhưng chừng đó dường như đã thỏa mãn được bạn tôi, cô bắt đầu lấy kim chỉ để khâu lại vết thương, đầu tiên là mấy bó cơ và sau đó là da. Mỗi khi chiếc kim đâm xuống, khâu hai mảnh da lại, mọi thứ trở lại bình thường một cách thần kỳ như thể chưa từng có vết thương nào ở đó cả, không lộ kim khâu, không có máu cũng chẳng có một vết sẹo nào để lại, không gì cả, chỉ còn một là da trắng mịn ma quái.

Trong khi cố gắng không mửa ngay tại trận, tôi chẳng may di chuyển và cảm thấy gì đó rơi mạnh vào người: một cái xác. Một cái xác đang mục rữa, làn da của nó chảy nhão xuống bởi không khí nóng ẩm. Tôi nhanh chóng nhận ra đây là mẹ của Hyerin, và trong đó không chỉ có tôi và bà, ba của cô ấy cũng ở ngay đó, cạnh người mẹ. Những mảnh chân tay thừa kmà tôi đoán của nhiều người khác nhanh chóng rơi ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, Hyerin đã giết tất cả bọn họ. Và mấy thứ cọ vào người tôi suốt cả buổi chẳng phải quần áo gì cho cam, đó là những CÁI XÁC, và tôi phải làm bạn với chúng suốt cả quá trình chứng kiến một thước phim kinh dị ngoài đời thực. Bộ phim kết thúc khi Hyerin hoàn thành việc gọt lại cơ thể đến mức kỳ dị nhất mà bất kỳ sinh vật sống nào có thể đạt tới.

Sau vài giờ, khi đã chắc chắn Hyerin rời khỏi đó thật sự tôi mới đủ can đảm để chạy thật nhanh khỏi ngôi nhà, như một người điên. Chính mắt tôi đã chứng kiến một cảnh tượng ám ảnh tôi mãi mãi, chỉ cần nhắm mắt lại là cảnh tượng cô ấy gọt dũa xương hàm chính mình lại như được chiếu lại, đó là tiếng động không thể nào quên, những hình ảnh không bao giờ phai nhạt. Không kể tôi có tắm bao nhiêu lần cũng không thể gột rửa được thứ mùi ghê tởm đó. Tâm trí rối bời ngăn suy nghĩ của tôi đi theo một đường thẳng, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: phải ngăn Hyerin lại. Bất chấp con quái vật cô ấy đã trở thành, tôi không thể để bạn mình tiếp tục như thế được, đó là một thứ thâm tâm mách bảo tôi phải làm, vì người bạn tốt bụng mà mình từng hết mực yêu quý. Điều duy nhất tôi sợ hãi đó là nhân tính đã biến mất hoàn toàn khỏi tâm trí "thứ đó", và thâm chí hàng năm trời tôi làm bạn với cô bé chẳng đủ để bảo vệ tôi nếu Hyerin muốn giết mình.

(còn nữa)

__________________________
Dịch bởi Thái Lê | Reddit Việt Nam
Link Reddit: https://redd.it/9o92cu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: