Oan Tình Ai Thấu

"Trông cánh phượng rơi, mà tiếc thương tuổi học trò

Ngày nào tung tăng trên đường hoa bay giăng giăng,

Giành nhau hoa rơi thấy lòng như xót xa nhiều,

Hoa đã rơi rồi, tan tác trong đời, xa cách nhau thôi!"

Trung - Mai - Liễu - ba người ba hoàn cảnh khác nhau nhưng họ là những người bạn rất tốt, luôn quan tâm giúp đỡ nhau lúc khó khăn. Họ cùng nhau trải qua thời sinh viên gian khó, ai cũng ôm ấp cho riêng mình những ước mơ về một tương lai, một tình yêu đẹp đẽ.

Liễu cũng không ngoại lệ. Nhưng cuộc sống, hoàn cảnh gia đình không cho phép cô tiếp tục mơ mộng, con đường học vấn phía trước cô cũng chẳng thể đi tiếp. Là con gái của một bà mẹ quê nghèo, mồ côi cha, từ nhỏ hai mẹ con tựa nương nhau. Cả nguồn sống của gia đình chỉ nhờ vào huê lợi từ vườn tược nhưng thiên tai bão lũ đã quét đi mọi thứ. Không còn cách nào khác cô phải dừng lại bước vào đời mưu sinh lo lắng cho mẹ già, từ giã thầy cô, bạn bè, mái trường thân yêu và cả một mối tình lặng lẽ ở đâu đó.

Đâu ai muốn thế, cô tiếc nuối. Cả Mai, Trung những người bạn cũng tiếc nuối thay cô. Nhưng làm sao giúp, khi điều đó ngoài khả năng của họ. Mai là một người bạn rất tốt của Liễu, tuy không giúp đỡ được nhiều nhưng những lời khuyên chân thành và thiện ý mời Liễu về nhà mình sống cũng giúp cô phần nào vượt qua khó khăn. Trung cũng là một chàng trai hiền lành tốt bụng, anh cũng muốn giúp bạn nhưng bản thân còn lo chưa xong thì giúp thế nào được. Anh yêu Mai cũng vì nghèo làm sao anh dám với đến một tiểu thư cành vàng lá ngọc. Nhưng với Mai điều đó không là gì cả, nếu thật lòng yêu nhau thì phải cùng nhau xây dựng tương lai.

Câu chuyện của cả ba, được ông Tân - ba Mai vô tình nghe thấy. Sau khi tiếp xúc với Trung ông rất hài lòng về bạn trai của con mình. Trung có chí cầu tiến không vì tiền tài danh lợi làm mờ lý trí, nếu đã thật sự yêu thương Mai ông sẽ không cấm cản. Cuộc tình này đang có một sự khởi đầu tốt đẹp. Qua sự giới thiệu của Mai, ông Tân biết về Liễu. Thấu hiểu được sự khó khăn của cô gái đáng thương này ông sẵn sàng giúp đỡ.

Liễu bước vào đời với đôi chân chập chững, nếu không có bạn bè, không có Mai ủng hộ tinh thần và sự giúp đỡ của ba Mai có lẽ cuộc đời cô sẽ rẽ sang hướng khác. Nhưng có ai biết được, may mắn này có thể đưa đến một tai hoạ khác. Đời ai biết được chữ "ngờ".

Mọi chuyện bắt đầu từ việc, bà Hương - mẹ Mai ép cô phải lấy Khánh một công tử nhà giàu ăn chơi trác táng. Cô đang đứng ở ngã ba đường bên tình bên hiếu làm sao cho vẹn. Xa Trung cô không thể, còn nghe theo mẹ cô cũng không được. "Ôi trời xanh vì đâu đen tối bởi mây mờ. Chưa hợp mà tan dở dang duyên tình, em buồn thương khóc cho duyên mình."

Nhìn thấy hai bạn đứng trước bờ vực ly tan, Liễu tìm đến ông Tân kể cho ông nghe mọi lẽ. Vì đã từng chạm mặt với Khánh, ít nhiều cô cũng biết được hắn ta không phải loại người đàng hoàng, cô không muốn bạn mình đau khổ trọn đời.

Còn Khánh khi gặp Liễu, hắn lầm tưởng cô là người vợ tương lai mà ba mẹ bắt anh đến xem mắt. Bản chất là cậu ấm nhà quyền thế, tính tình kiêu căng ngạo mạn, xem người khác chẳng ra gì và cho mình là tất cả khiến Liễu cảm thấy chướng mắt. Cô sẵn sàng chống đối và đáp trả để hắn thấy cô không như những người khác cho hắn thỏa tình trêu đùa bỡn cợt. Cũng chính thái độ ngang bướng chống trả của Liễu, khiến cho Khánh tức giận vì trước nay chưa ai dám khinh thường sỉ nhục hắn như vậy. Cô trở thành mục tiêu chú ý của một tên đê tiện hèn hạ.

Lợi dụng Thành - một con nghiện dưới tay của Khánh và cũng là con nuôi của gia đình ông Tân, vì biết anh ta đang thiếu tiền để hút chích nên Khánh nhờ Thành giúp mình thực hiện một chuyện, với điều kiện sẽ cho anh ta thỏa cơn nghiện của mình. Chính vì thế Thành đã bán rẻ lương tâm, lẻn vào phòng Liễu bỏ thuốc mê vào chai nước. Đêm đó, cô mời ông Tân sang phòng thưa chuyện của Mai, vô tình cả hai người trúng thuốc. Ông trở thành người thế mạng để Khánh thoả lòng thực hiện chuyện đồi bại với Liễu mà không bị ai phát hiện.

Mai và bà Hương vào phòng và nhìn thấy Liễu đang nằm ngủ trong tay ông Tân, cả hai không thể tin vào mắt mình. Nhưng làm sao có thể không tin khi sự thật ấy đang hiện ngay trước mắt họ, một cảnh "loạn tình" không thể nào chấp nhận được. Bà Hương không tiếc lời sỉ nhục, còn Mai tất cả tình bạn bao lâu nay của cô giành cho Liễu giờ phút này bỗng chốc sụp đổ. Trong khi Liễu cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, làm sao có chuyện loạn luân thế này, ai có thể nói cô biết. Cả ông Tân cũng không thể nói nên lời, khi ông cũng như Liễu. "Không biết mình đang tỉnh giấc hay mê man, một câu chuyện không thể nghĩ ra và tìm cho mình một giải đáp..."

Oan tình này ai có thấu! Con tạo ơi! Lá lay hỡi! Tạo chi nghịch cảnh trái ngang này! "Dòng đời nghiệt ngã ơi hãy cách ly đi một con người đau khổ". Quá đau đớn với tình cảnh hiện tại Liễu trầm mình xuống sông tự tử, không nhờ có Bảo và Trung đến kịp có lẽ cô đã chết. Từ lúc đó đến hôm nay Trung luôn ở cạnh bên quan tâm, an ủi và động viên mỗi lúc cô tuyệt vọng nhất. Nhưng điều đó chẳng ích lợi gì khi nỗi đau trong cô ngày đang phát triển, giọt máu oan khiên ấy đang tượng hình ngày một lớn. Mẹ cô lại mắc bệnh tim, bà sẽ như thế nào khi biết được chuyện này. Liễu thực sự không dám nghĩ đến điều ấy. Cô sẽ sống sao khi miệng đời mai mỉa, rồi con cô sẽ theo lối mòn của cô ngày trước một đứa trẻ không cha.

Bà Thắm lên thăm con vô tình nghe hai người nói chuyện. Vì không muốn thấy Liễu chịu oan và để bà Thắm đau lòng nên Trung đứng ra nhận hết trách nhiệm về mình. Dẫu biết rằng chuyện sẽ không đơn giản như thế, còn Mai còn tình yêu của hai người. Nhưng không còn cách nào khác, thà hy sinh một ít mà giữ được ba sinh mạng, anh cao thượng và tốt bụng quá.

Cùng lúc đó ông Tân đến nhà Liễu thì gặp bà Thắm. Cả hai bàng hoàng nhận ra nhau, "người tình năm cũ" vẫn còn sống và đứng trước mặt ông. Tình yêu ngày xưa của bà nay hiện hữu trước mặt, cơn lửa lòng uất nghẹn nay lại trào dâng. Bởi vì yêu và quá tin ông, bà Thắm đã trao cho ông tất cả nhưng ông lại ra đi chẳng một câu giã từ. Để suốt hai mươi năm trời bà ôm tủi nhục, khổ sầu nuôi con đến ngày khôn lớn.

Niềm vui hạnh phúc ông chưa kịp cảm nhận thì chính miệng bà Thắm cho biết giọt máu rơi ông trót để lại sau lần ân ái đó chính là Liễu. Hỡi cao xanh có thấu! Có thấu nỗi oan tình mà cả ông và Liễu đang mang hay không?

Về phần Mai, khi nghe Trung nói sẽ cưới với Liễu trước mặt bà Thắm. Cô hận những con người lừa tình phản bạn, đồng ý lấy Khánh chỉ muốn quên đi một cuộc tình dang dở. Nhưng có ai biết được cô đau thế nào, khi trong tim vẫn còn lưu giữ bóng hình Trung. Anh cũng thế tình yêu với Mai anh vẫn giữ nguyên vẹn trong tim mình. Anh nào phải kẻ vong phụ, nhưng nỗi khổ anh mang còn đau hơn gấp trăm lần. Nếu ngày trước anh bảo vệ Liễu nhận trách nhiệm về mình vì mẹ cô vì cô và đứa bé, thì hôm nay một lần anh lại hy sinh vì cả ông Tân. Tình yêu hạnh phúc Trung giữ lại riêng mình để cứu lấy cả một gia đình có nguy cơ sụp đỗ và những cuộc đời bất hạnh như Liễu và mẹ cô.

Lương tâm dằn vặt về chuyện năm xưa thêm nỗi khổ tâm chuyện trước mắt khiến ông Tân ngã quỵ. Làm thế nào để tỏ rõ nguồn cơn mà không làm người khác tổn thương. Đau khổ đã lấy đi ở ông nhiều sức lực, đúng lúc Liễu tới từ biệt ông về chuyến đi xa của mình. Ông quyết nói rõ mọi chuyện trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Ngay cả Liễu cũng không tin được, "một sự thật không biết nên vui hay vấn vương nỗi sầu vô tận, muốn cất tiếng gọi cha nhưng sao nghèn nghẹn chẳng nên lời".

Thành thấy được tình cha cao cả mà ông Tân dành cho mình nên đã nói lên sự thật. Anh đứng ra vạch tội Khánh chính là tên tiểu nhân làm nhục Liễu. Từ đây anh sẽ sửa chữa sai lầm chỉ mong một ngày nào đó gia đình sẽ đón nhận anh trở về. Khánh đã phải trả giá cho thú tính đê hèn của mình trước Pháp luật cùng với những chuyện làm ăn phi pháp.

Nỗi nhục của Liễu và oan tình của cha đã được giải bày. Mọi người hân hoan đón Liễu về gia đình. Mai hiểu và thương chị nhiều hơn, cô sẵn sàng chia sẻ những may mắn và hạnh phúc cô đang có cho Liễu. Niềm vui lại nhân đôi khi trước quyết định ra đi của Liễu thì Trung đã tỏ rõ lòng mình. "Bao ngày tháng sống chung tuy chưa nảy mầm tình cảm" nhưng vì sự thông cảm mà từ đó "đã phát sinh ra một thứ tình giờ đây anh mới hiểu đó là thứ tình yêu rất dễ tìm nhưng khó gặp... Không biết tự bao giờ lòng nghe ray rứt và dạ bồi hồi trong giây phút vắng nhau".

Thời còn trẻ chúng ta thường không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, ta nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó ta không biết trên đời này tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top