Bí Mật Trái Tim

Ông bà xưa có câu "ghét của nào trời của đó", oan gia ngõ hẹp quả không sai. Nhưng mà nếu là của do ông trời trao thì hổng có lầm đâu nha! Cứ nhìn Oanh và Hai Quốc thì biết ngay thôi. Ngày trước chẳng ai thích ai, nhưng bây giờ xa nhau chừng nửa ngày thôi cũng đủ nhớ đủ thương rồi.

Oanh vì hoàn cảnh gia đình trái ngang phải dở dang việc học, bỏ nhà trốn đi. Do cha có người tình, mẹ cô không chấp nhận được nên bỏ đi lúc cô còn rất nhỏ, sau đó cha cô cưới người phụ nữ đó về. Nhưng người mẹ kế không hề thương cô, suốt ngày mê say những canh bạc đỏ đen để nợ nần chồng chất rồi bà dùng cô như một công cụ hái ra tiền giúp bà trả nợ, và sau đó bà lừa bán cô để thanh toán hết các khoản nợ của mình.

Cô trốn thoát. May mắn gặp Nam. Được anh giúp đỡ, cho tá túc trong nhà mình. Thế nhưng anh của Nam biết chuyện, anh ta tức giận không tiếc lời xúc phạm cô và cho cô là hạng gái không ra gì đeo bám lấy Nam chỉ vì tiền. Anh không chấp nhận việc Nam dùng tiền mà anh chu cấp ăn học để nuôi một cô gái không quen biết. Anh ta nhờ chị Sáu giúp việc đưa cho cô một số tiền và buộc cô rời xa Nam. Nhưng với cô tiền chẳng là gì cả. Mặc dù cô đang rất cần, muốn tìm cho mình một công việc ổn định để không phải nhận sự giúp đỡ của Nam. Những đồng tiền của một người tự cao tự đại, không xem ai ra gì như anh ta thì có cho không cô cũng không thèm.

Cô ra đi và không nhận sự giúp đỡ của Nam nữa không phải vì sợ anh trai Nam, mà vì không muốn thấy Nam vì cô bất hòa với anh mình. Qua những gì Nam kể thì anh hai của anh tên Quốc, mà mọi người đặt cho anh cái biệt danh là Vua Bò bởi anh là chủ của một đàn bò cả ngàn con. Con người anh cũng giống cái danh. Một người đàn ông độc đoán, gia trưởng, lạnh lùng. Đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa có mối tình vắt vai. Bất cứ điều gì anh nói ra đều là mệnh lệnh và luôn luôn cho rằng những gì anh suy nghĩ đều đúng. Từ khi cha qua đời anh là trụ cột gia đình. Cho nên mọi việc trong nhà nhất nhất đều phải nghe theo anh, kể cả mẹ anh và Nam cũng phải dưới quyền của anh. Nam không thích anh mình bởi tính quyền hành luôn áp đặt người khác, Quốc lúc nào cũng cho Nam là một đứa trẻ và bắt buộc Nam vào một khuôn phép nhất định.

Oanh và Quốc dù chưa ai biết mặt ai. Nhưng qua những gì đã xảy ra họ ngầm hiểu và chả ai có ấn tượng tốt với ai. Hai con người với hai cá tính hoàn toàn khác nhau, định sẵn nếu gặp nhau chắc chắn sẽ khắc khẩu. Ấy vậy mà lại gặp nhau như một cái duyên tình cờ. Lần thứ nhất gặp gỡ là khi anh vội vã tìm một chiếc taxi, còn cô một tay lái xe một tay cầm bịch kẹo thì anh tông thẳng vào xe cô. Lần thứ hai cũng trên con đường này anh lại đâm sầm vào xe cô. Một anh chàng mặt thẹo và một cô nàng bù tọt cứ thế mà đấu khẩu nhau giữa đường chẳng ai chịu thua. Cả hai chia tay, chính cô không ngờ đó lại là Hai Quốc người cô rất câm ghét.

Từ sau khi Oanh ra đi. Cứ ngỡ chẳng bao giờ họ có thể gặp lại nhau. Thế mà trớ trêu thay ông trời lại sắp bày cho họ gặp nhau. Cô giờ đây là một cô giáo nuôi dạy trẻ, anh là một tài xế xe tải đường dài. Đứa bé mà cô đang chăm sóc lại có liên quan đến anh. Chẳng biết họ có mối quan hệ như thế nào nhưng mỗi khi gặp anh bé Tiên rất vui. Niềm vui của một đứa trẻ lâu ngày không được gặp ba mẹ.

Đúng là "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ - Vô duyên đối diện bất tương phùng". Trái đất quả là tròn, đi một vòng thật lớn "nàng bù tọt" và "ông mặt thẹo" lại gặp nhau ở một nơi xa xôi hẻo lánh thế này. Đó có phải những gì ông trời đã an bày. Khi biết cô có ác cảm với Hai Quốc - Vua bò, anh cũng giấu đi thân phận mình và chỉ muốn là một tên tài xế xe tải trong mắt cô. Nhưng bí mật sao có thể giấu mãi được. Một ngày cô gặp Mười Hết (ba ruột bé Tiên) bị hắn chặn đường đòi bắt bé Tiên thì cô biết được anh không phải là tài xế xe tải như anh đã nói. Cũng là lúc trong lòng cô đã đành cho anh một tình cảm gì đó. Tình yêu? Không. Chưa phải.

Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy - Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.

Giá như anh mãi là một anh chàng mặt thẹo đôi lần cô đụng phải. Những lần đó đến bây giờ còn vấn vấn vương vương. Đôi khi nó mong manh mơ hô như sương khói. Có lúc đợi chờ kỷ niệm đó quay về trong trí nhớ. Giá như anh mãi là một tài xế đường dài thì hay biết mấy. Cô không mong mình là trạm dừng chân của anh, nhưng ít ra vẫn còn có hội một ngày nào đó anh sẽ dừng lại nơi đây. Cô có thể dành cho anh chút thiện cảm về cái đời tài xế nay đây mai đó, không như bây giờ và ngay lúc này cô không biết đối diện với anh như thế nào. Cái tên Hai Quốc với cô như một quả tạ ngàn cân. Trong đầu cô Quốc như một nổi ám ảnh vô cùng đáng sợ.

Cô không thể nào quên được những việc làm của anh đối với cô trước đây. Cô khinh bỉ anh, một người đạo đức giả, coi đồng tiền là phương tiện đạt được mục đích của mình. Vì ai mà cô phải rời bỏ Sài Gòn về tận nơi xa xôi này để làm cô giữ trẻ. Vì ai mà cô phải chịu tiếng gái làm tiền. Vì ai cô phải xa Nam, một chàng trai tốt bụng, một người bạn cô vừa mới quen. Chỉ có cô mới hiểu những khó khăn mà cô đã trải qua.

Những lời trách móc của Oanh, Quốc nghe lòng mình như có cái gì đau thương nhức nhói. Bóng dáng tình yêu chưa gần mà đã xa khỏi tầm tay vỡ vụn tan tành. Anh nghe tim mình thương thương nhớ nhớ. Bây giờ có nói gì đi nữa thì anh vẫn là Hai Quốc. Là một người Oanh rất câm hận.

Nhưng dù muốn dù không, cô không thể bỏ đi thêm lần nữa. Ngay lúc này chính Quốc rất cần Oanh ở lại, vì bé Tiên cần người chăm sóc. Oanh không hiểu tại sao một đứa trẻ như Tiên lại phải sớm rời xa vòng tay mẹ và Quốc là gì của cô bé. Rất nhiều câu hỏi cô đặt ra cần một lời đáp. Có ai hiểu được nỗi lòng của Quốc. Anh trở thành một người đàn ông quyền hành gia trưởng là vì ai. Mọi người luôn hỏi vì sao anh làm vậy, nhưng tại sao không hỏi mẹ anh. Một người phụ nữ góa chồng lại dang díu với một thằng đàn ông đáng tuổi con mình để sinh ra bé Tiên. Vì muốn bảo vệ danh dự gia đình, danh dự của mẹ anh, của em trai anh và người cha đã mất anh đành phải bắt bé Tiên xa mẹ. Quốc biết, nếu Tiên còn ở bên mẹ thì Mười Hết chắc chắn sẽ không chịu để yên cho gia đình anh. Hắn ta là một tên khốn nạn, vì cái gia sản của gia đình anh mà không ngại luân thường đạo lý qua lại với một người đàn bà lớn tuổi. Hắn cho đó là tình yêu. Nhưng không, đó chẳng phải tình yêu gì cả mà là một âm mưu để có thể hưởng trọn cái gia tài bằng những lời đường mật với mẹ Quốc.

Dường như sau khi thấu hiểu được tâm sự của Quốc, Oanh có cái nhìn thiện cảm về anh nhiều hơn. Cô đã yêu rồi, cô đã yêu Quốc bằng chính sự đồng cảm của mình. Tình cảm khó nói lắm, nó đơn giản đến không ngờ. Trước đây cô mạnh miệng cho rằng Quốc không phải mẫu người của cô nhưng làm sao biết được sau này, huống chi thời gian gặp mặt lâu dài có thể khiến con người ta nảy sinh tình cảm.

Trải qua bao nhiêu sóng gió, Oanh đã tìm cho mình một bến đỗ bình yên. Cũng như đời tài xế của Quốc đã tìm cho mình một trạm dừng chân cố định vĩnh viễn, dù có đi đâu bao xa thì Oanh vẫn là nơi anh sẽ tìm về sau ngày dài mệt mỏi. Còn hạnh phúc nào hơn khi Quốc đã tìm được chiếc chìa khóa có thể mở trái tim anh suốt bao năm lạnh lùng khép chặt cửa. Để anh không còn phải rong chơi với những tháng ngày vô vị. "Hồn sỏi đá chưa một lần khuất phục - Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân". Niềm hạnh phúc được nhân đôi khi Oanh tìm lại được mẹ ruột. Oanh không ngờ cô Điệp, người mà cô kề cận bao lâu nay lại là mẹ mình. Còn bé Tiên được về bên mẹ được Quốc và Nam đón nhận là một thành viên mới của gia đình. Nam giờ đã trưởng thành được Quốc phó thác cho nhiệm vụ chăm sóc gia đình, cáng đáng công việc cùng anh.

Trên thảo nguyên xanh bao la này bây giờ không chỉ có Vua Bò mà sẽ có thêm một Hoàng Hậu không phải của những chú bò mà là Hoàng Hậu của lòng anh. Một tình yêu diệu kỳ đẹp như câu chuyện cổ tích mà ông trời đã sắp đặt cho Oanh và Quốc. Tình yêu sẽ đến với những ai biết trân trọng nó.

"Em hỏi anh, yêu bao nhiêu mới cho là thắm thiết

Anh hỏi em, yêu bao nhiêu mới cho là nồng nàn

Anh, anh nói đi anh

Em, em nói đi em

Chuyện tình ta rạng ngời."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top