# Thanh xuân, tôi còn gì#
Hôm nay ,là 1 ngày nắng đẹp trời, giữa 1 biển người rộng lớn, tôi lại 1 lần nữa,
cảm nhận được thứ cảm giác bên trong bản thân mình.
Nhiều lúc nhìn thấy, tôi đang bước trong 1 không gian trắng xóa, bao phủ xương mù dày đặc.
Xung quanh tôi, ...chẳng hề có ai cả, tôi cứ đi hoài.... đi hoài.
Không hề có 1 điểm dừng nào cho tôi, tôi cố gắng hết sức để chạy, nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Lúc đó tôi như hoàn toàn trống rỗng.
Giống như cái cảm giác khi tôi không còn 1 ai để tin tưởng , để bên cạnh mình cả.
Lúc đó mới chợt nhận ra, bản thân vốn không có ai có thể đi hoài cùng tôi suốt cả cuộc đời.
Có những ngày dài , mệt mỏi bao phủ cả toàn bộ cơ thể, ý trí không chống nổi mà cùng 1 lúc dìm tôi xuống.
Tôi chạy đến, mog những lời an ủi nhỏ bé của người tôi nghĩ là quan trọng , nhưng họ lại tránh xa tôi,....1 cách tàn nhẫn nhất họ có thể.
Khoảng không gian trắng xóa ấy lại suốt hiện trong tôi, tôi 1 lần nữa chìm trong sự tuyệt vọng.
Đôi chân cứ đi mãi...đi mãi...nhưng tôi không có đủ sức để chạy như bình thường , tôi quỵ xuống trong vô thức.
Cầu mong sẽ có thể khóc thật lớn, nhưng sao nước mắt lại không thể rơi.
Gánh nặng đè mạnh lại đôi vai tôi rồi, chỉ xin có thể khóc 1 lần, để vơi đi chút mệt mỏi.
Nhưng sao không thể, tôi không muốn sống trên sự áp lực từng ngày, những gánh nặng không thể đo lường này nữa.
Tôi từng hỏi với bản thân mình rằng, mày có cảm thấy ổn không ? Có mệt mỏi không? Có đau hay không?
Khôg biết từ khi nào tôi lại thành ra thế này, trong vô thức tôi đã trả lời : " rất ổn, không hề đau ".
Câu trả lời ấy vừa phát ra, con tim tôi nhói lên 1 trận kịch liệt, tôi bật tỉnh lại sau 1 hồi lang thang trong cái cảm giác cô độc của mình.
Mỗi ngày đều phải đấu tranh như vậy, tự hỏi ... Với bản thân tôi rằng: kì lại qá, nhưng ổn mà,....phải không ?:-!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top