Bản sonate 14
Tháng Giêng, Sài Gòn về chiều chợt có những cơn mưa lê thê, làm Trung nhớ Pleiku kinh khủng. Nhớ thành phố mù sương có những con dốc dài hun hút, nhớ cả tiếng đàn của Kiên, tiếng dương cầm của một thằng bạn, lúc nào cũng đầy ắp những khát khao, cháy bỏng lạ thường. Hình như, tiếng đàn của Kiên mới chính là động lực, thúc giục Trung tìm về Pleiku sau 3 năm
biền biệt.
Chiều Pleiku tím sẫm, làm vơi bớt nỗi mệt nhoài trong người Trung sau một ngày lăn lóc trên xe. Trung lững thững bước đi dưới trời mưa bay bay, những hạt mưa bụi đan vào màn sương như cố níu bầu trời xuống đất. Trung cứ ngỡ mình đang bay theo những đám mây bồng bềnh, quay lưng nhìn lại thành phố chợt gần, chợt xa...Văng vẳng từ quán cà phê bên đường, tiếng hát của một ca sĩ quen thuộc "...Phố núi cao, phố núi mù sương...phố núi không xa... nên phố tình thân..." Tiếng hát lúc ấy, sao mà nghe thân thiết lạ!
Trung rẽ vào con ngõ đến nhà Kiên, mẹ Kiên, cô H'linh là cô giáo của Trung một thời. Đã 3 năm, Trung rời phố núi, thành phố thay đổi nhiều, nhưng con ngõ nhỏ vẫn như còn nguyên vẹn với hai dãy nhà trồng đầy hoa, hoa leo lên mái
nhà, hoa tuôn tràn ra ngõ, hoa quấn quýt bước chân người đi qua, những cánh hoa rung rinh trong màn sương mỏng đẹp như mơ như thực, làm Trung ngơ ngẩn......mãi đến khi cô H'linh reo lên, Trung mới giật mình:
- Ôi! Em ... Trung...
Trung mừng rỡ:
- Em chào cô! Cô không già đi mấy!
Cô cười giòn giã:
- Không già mấy, tức là đã già...
Bàn tay cô nắm chặt lấy vai Trung, bàn tay ấm đến nỗi, Trung chợt nhận ra trời Pleiku lạnh ngắt! Xa xa, dưới giàn xu xu xanh mướt, trĩu quả, Kiên giơ hai cánh tay ngoằng ngoèo, dài quá đầu gối ra vẫy Trung, thân hình quắt queo nhưđứa trẻ lên mười chực đổ ập xuống khi Trung vừa đến. Trung ôm chầm lấy bạn , Kiên rú lên thay tiếng reo, nước dãi chảy xuống vai áo Trung ướt đẫm. Cô H'linh vội vàng vào bếp nấu nồi nước lá cho Trung tắm, mùi lá rừng thơm ngào ngạt, mùi thơm lạ lẫm chẳng nơi nào có được.
Đêm Pleiku tĩnh lặng... Kiên nằm cạnh Trung chuyện trò không ngớt, giọng nói ồm oàm của Kiên làm cô H'linh thỉnh thoảng lại nhắc "Nói nhỏ con ơi! khuya lắm rồi!" - Kiên cố nói nhỏ, nhưng cái lưỡi khác người bình thường khiến Kiên phải gằn từng chữ một, khản đục... không tài nào nhỏ hơn được.
- Mày ...có ...có người yêu chưa?
Trung nghịch ngợm giơ hai ngón tay, Kiên cười khùng khục. Trung hứa sẽ nhường cho Kiên một cô, Kiên cười ré lên, hồn nhiên nằm gác chân lên người Trung, yên lăng nghe Trung sôi nổi vạch kế hoạch cho ngày mai...
Sáng chủ nhật, theo kế hoạch Trung mở máy tính, vô cái nick Trung Kiên 83, cái nick ghép tên của hai thằng, chẳng hiểu sao lại trùng khớp như một định mệnh....Trên màn hình, nick yahoo đề
- Chào bạn!
Hoàng Thi vui vẻ:
- Bạn khỏe không?
...Thật tình, Trung biết Hoàng Thi đã lâu, cô gái sống trên đất Mỹ từ bé nhưng rất "Việt Nam" với nụ cười có chiếc răng
khểnh hiền lành và mái tóc dài đen nhánh. Nhiếu lúc, Hoàng Thi đề nghị Trung on cam, nhưng Trung ngại nết ghen của người yêu nên luôn tìm cách né tránh. Lần này, Trung mạnh dạn xuất hiện, Hoàng Thi thật thà khen:
- Trung Kiên rất đẹp trai!
Kiên ngồi canh Trung suýt rú lên khi nhìn thấy Hoàng Thi, Trung ra hiệu cho bạn yên lặng rồi mở voice:
- Tặng Hoàng Thi một bản nhạc để kỷ niệm cho tình bạn nhé!
Nói xong Trung ra dấu cho Kiên ngồi vào đàn, tiếng dương cầm réo rắt vang lên thô mộc, nhưng tha thiết nồng nàn... Nhìn Kiên bò rạp trên phím đàn, Trung hiểu, cả trái tim Kiên đã hòa vào cung đàn trầm bổng để bật ra những ước mơ tràn trề sức trẻ... Những ước mơ được sống, được yêu, được cống hiến... như tất cả bạn bè chung quanh Kiên. Hình như nỗi niềm ấy đã làm nên tiếng đàn của Kiên, tiếng đàn có một sắc thái nhân văn, cá biệt làm rung động lòng người. Cô H'linh kể: "có lần nghe Kiên đàn, một cô bé hàng xóm đã lén gài lên rào dậu nhà cô một bông hoa hồng, trước khi lên xe hoa theo chồng..."
... Ngay lúc tiếng đàn của Kiên vừa dứt, Hoàng Thi gửi ùa về một bó hoa hồng với lời thì thầm "Trung Kiên làm Hoàng Thi nhớ quê hương quá!". Trung và Kiên lặng đi khi nhìn thấy đôi mắt Hoàng Thi ướt nhòe sau làn kính trắng. Từ hôm ấy, ngày nào hộp thư Trung Kiên 83 cũng có tin nhắn
của Hoàng Thi và cũng từ hôm ấy, nick yahoo Hoang Thi bao giờ cũng sáng đèn, như chờ nghe tiếng dương cầm của Kiên. Lắm hôm, Pleiku trở trời lạnh buốt, di chứng chất độc màu da cam hành hạ, làm Kiên không tài nào duỗi được những ngón tay nên tiếng đàn
im bặt. Hoàng Thi nhắn tin lo lắng hỏi:
- Trung Kiên khỏe không vậy?...Sao im ắng quá?...
Suốt một tháng ở Pleiku, Trung quên mất cô người yêu... mãi đến khi trở về Sài Gòn, bạn bè kéo đến to nhỏ "Bảo Trân đòi lấy chồng" Trung mới sực nhớ đến, vội vã
đi tìm, nhưng Bảo Trân đã ngúng nguẩy lúc lắc mái tóc đuôi gà tuyên bố:
- Cuối tháng này tui gửi thiệp hồng cho ông...
Trung online tâm sự với Kiên, Kiên hỏi:
- Mày có thật sự yêu Bảo Trân không?
Trung bộc bạch:
- Bây giờ tao mới biết đó chỉ là một tình bạn bị ngộ nhận thành tình yêu để vui đùa thôi!
Kiên mắng:
- Mày bậy thật! vậy mà cũng thề thốt sẽ yêu người ta suốt đời...mày phải xin lỗi Bảo Trân
ngay đi!
Trung cũng biết mình sai, nhưng mọi chuyện đã muộn màng, khi anh nhìn thấy tấm thiệp báo hỷ của Bảo Trân nằm hờ hững trên bàn. Bảo Trân lên xe hoa với một Việt kiều đã qua một đời vợ... Trung lao vào công việc như một cách giải thoát những dày
vò, nông nổi của một thời tuổi trẻ dại khờ... Lạ thay, chính lúc ấy, Trung lại thấy nhớ Hoàng Thi, nhớ cô gái có nụ cười răng khểnh, nhớ khuôn mặt trầm tư như bà cụ non khi nghe tiếng dương cầm, nhớ đến nỗi... Trung nằm mơ thấy mình là chú rể đệm đàn cho cô dâu Hoàng Thi hát trong ngày cưới.... Tỉnh cơn mơ, Trung lao đến bên chiếc Piano phủ tấm vải nhung đầy bụi, lòng bâng khuâng thầm hỏi, sao lại chỉ là giấc mơ ...? Từ hôm ấy, sau giờ làm việc, Trung say mê luyện lại ngón đàn đã bỏ quên với nỗi nhớ Hoàng Thi ngày thêm quay quắt. Rồi một ngày, khi Trung tin mình đã có thể mang cả một bầu trời đầy sao, bàng bạc ánh trăng, tặng Hoàng Thi nhân sinh nhật mừng cô 18 tuổi thì Hoàng Thi lại ngỡ ngàng hỏi:
- Trung Kiên hôm nay sao lạ wa!
- Anh vẫn thế thôi mà! Có khác là trái tim đã thổn thức vì một người...
- Không! Em đã từng nghe tiếng ánh trăng vỡ òa trên mặt biển cuồn cuộn sóng, trong bão tố, trăng vẫn bàng bạc lung linh đẹp đến mê hồn... Em đã từng nghe suốt một mùa đông, tuyết phủ trắng trời, ánh trăng vẫn huyền ảo vắt ngang bầu trời Cali rực rỡ... Em.... Em ....không tin anh thay đổi đến vậy...
Hoàng Thi hờn dỗi tắt đèn yahoo. Trung thẫn thờ, anh mở bản Sonate 14, nghe lại tiếng đàn của Kiên, tiếng đàn như một trận cuồng phong ào ạt trút xuống, dội vào lòng Trung giằng xé như một mũi tên vừa xuyên qua ngực đau nhói... chỉ một lát thôi, Trung như nhìn thấy, ánh trăng mềm mại bềnh bồng trôi trên mặt Biển Hồ Pleiku hiền hòa, phẳng lặng... Bỗng dưng Trung nhớ Kiên,
3.
nhớ những đêm nằm nghe tiếng dương cầm của Kiên, tiếng đàn thổn thức của một phận người cả đời đi trong giông bão nhưng vẫn nhìn thấy ánh bình minh le lói cuối chân trời. Trong tích tắc Trung nhận ra...Tiếng đàn của Kiên đã len lỏi vào trái tim của Hoàng Thi, khiến cô bé hụt hẫng khi nghe một âm thanh khác lạ, nhưtiếng nói của trái tim thân yêu trong phút chốc bị lỗi nhịp. Ôi! Trung thấy mình thật ngốc nghếch, anh vội vàng điện thoại cho Kiên thú tội:
-Tao xin lỗi, tao vừa mạo nhận
tiếng đàn của mày làm Hoàng Thi tức giận.
Kiên lo lắng:
-Hay...hay mình nói...nói... thật đi!
-Không được, hôm nay sinh nhật cô bé
Trung gạt ý kiến của Kiên, anh
bàn:
-Mày làm lành với Hoàng Thi dùm tao lần này đi...tao hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa
Không kịp cho Kiên trả lời, Trung lặng lẽ tắt điện thoại, lặng lẽ nghe lại bản Sonate 14...trước mắt anh, hình ảnh Kiên bò rạp trên phím đàn, những ngón tay loèo khoèo thoăn thoắt lướt nhẹ nhàng... Anh mỉm cười thầm nghĩ, trời Cali đêm nay chắc chắn sẽ có một ánh trăng bàng bạc.
Hai năm sau...
Kiên hồi hộp, khi lần đầu tiên được biểu diễn trên sân khấu của một thành phố lớn. Ngày nhận được thư mời, Kiên vui mừng báo tin với Trung và Hoàng Thi. Trung nói chắc nịch
"Tao phải đến!" - Hoàng Thi trả
lời: " Em cũng muốn về, để được ở bên cạnh anh lúc anh vui nhất!". Câu nói của Hoang Thi làm Kiên suy nghĩ... Gần hai năm nay, ngày nào Kiên cũng đàn cho Hoàng Thi nghe...
Nhiều lúc, Kiên muốn nói thật với cô rằng, mình không phải là người đã từng on cam, cũng không phải là người đã từng nói chuyện với cô qua voice mà là Trung... nhưng lần nào cũng vậy, khi Kiên có ý muốn nói, Hoàng Thi lại ngăn: "Anh không cần nói gì cả...em đã nhìn thấy anh rồi!".
Có lúc, Kiên ngờ ngợ nhận ra, Hoàng Thi đã biết rất rõ về mình... ngay cả hôm nay, lúc chuẩn bị bước ra sân khấu, Kiên cũng có cảm giác như Hoàng Thi đang ở rất gần Kiên... Suy nghĩ đó làm Kiên tự tin. Anh đặt bàn tay lên phím đàn, cả rừng người im phăng phắc chờ đợi, họ bàng hoàng khi nhìn thấy bàn tay Kiên cong queo lướt nhẹ nhàng, những âm thanh trong trẻo, hồn nhiên, bật ra, không gian dường như thoát tục.... Kiên nghe rõ tiếng xẹt của một vì sao vừa băng ngang bầu trời, Kiên nghe cả tiếng thở của những em bé đang há hốc mồm nhìn lên sân khấu, và Kiên nghe có tiếng chân của
Hoàng Thi đến gần. Trước mặt Kiên, một rừng hoa rực rỡ, giữa rừng hoa có chiếc răng khểnh cười thật tươi với Kiên. Kiên ngỡ ngàng nhưng biết mình không mơ... Từdưới sân khấu, bạn bè của Trung và Kiên hò reo "Hoàng Thi - Trung Kiên...".
Trung bước lên cùng với Hoàng
Thi, anh nắm lấy bàn tay Kiên đặt lên tay cô, đôi mắt đen chớp chớp long lanh...Trung đứng giữa hai người cười tít mắt như muốn nói rằng: "Ta chính là thiên sứ của tình yêu"...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top