C38: Đua xe
Bốn phía thật im lặng, ánh mặt trời chiếu vào, mang không khí ấm áp phủ lên con người. Thoạt nhìn, vẻ mặt Trân có vài phần mơ hồ, khi cô nói câu kia, không tỏ ra bất kỳ thái độ gì, thật giống như đang nói "tí nữa, chúng ta đi uống nước được không ', đối phương nếu nhận, hai người đều vui mừng; nếu là cự tuyệt, thì chỉ cười cười thôi.
Mẫn Châu cũng có chút ngẩn ngơ, không hiểu rõ Trân Hiểu Kiểu muốn biểu đạt hàm ý gì. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, muốn nhìn ra ẩn ý bên trong.
Trân bị biểu hiện của cô làm cho buồn cười, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay qua nâng mặt Mẫn Châu lên, hôn nhẹ ở trán. Da thịt vừa chạm nhau, Mẫn Châu lập tức nhắm mắt, sau đó lập tức mở ra lại, như trước nhìn người trước mắt.
"Phải thật sự xảy ra chuyện, chúng ta sẽ tiến lên hoặc trì hoãn, chạy máy một chút, nha?"
Mẫn Châu không kịp phản ứng, gật gật đầu. Cô cảm thấy chạy máy một chút là cách nói có hàm ý, nhưng mà ——
"Vậy chịu rồi?"
Biểu hiện của Trân như hoàn toàn vô tội. Mẫn Châu giật mình, trấn tĩnh lại bản thân, khẽ nhếch miệng, kéo bàn tay ở cổ mình xuống, đẩy gương mặt giả dối ở trước mình ra.
"Này uy! Sẽ không quỵt nợ ?"
Trân mặt nhăn như 1 trái khổ qua, Châu tổng cúi đầu làm việc, 1 chút cũng không có động tĩnh gì.
"Quỵt nợ là có không đạo đức ? Hơn nữa, sinh nhật tôi, em cũng không ở bên cạnh, đáng thương cỡ nào..."
Tiếp tục quấy rầy, hơn nữa càng tiến lại càng gần, còn có xu hướng động tay.
"Được rồi sẽ không quỵt nợ."
Mẫn Châu không ngẩng đầu lên cũng chính xác chặn được bàn tay vươn tới, "Trân qua kia ngồi chờ 1 chút, em kiểm tra hết điểm này, dẫn Trân đi 1 nơi.."
Trân thu hồi tay, "Cái gì?"
"Đi chơi. Hôm nay không phải là thứ bảy sao, bắt đầu từ hôm nay trở đi được rồi."
"Hả? Tốt như vậy?"
Cảnh quan An được quá mong đợi nên rất vui vẻ, thu hồi An Lộc Sơn chi trảo, rút ra 1 quyển sách trên tủ sách, rất nghe lời ngồi trên ghế sofa chờ.
Nhưng mà với Mẫn Châu cái gọi là một chút, ước chừng khoảng hơn 2 tiếng. Mãi cho đến gần 4 giờ, cô mới xong công viẹc. Trong khoảng thời gian, Hữu Trân rất im lặng, ngồi trên ghế sofa chăm chú đọc sách, nửa điểm thúc giục hay thái độ không kiên nhẫn đều không có.
Thấy Mẫn Châu đứng lên, Trân mới Duỗi thẳng thẳng lưng,
"Xong hết việc rồi?"
"Ừ, có thể đi thôi."
"Cho tôi mượn sách này được không?" Trân khép sách lại, quơ quơ bìa sách trước mặt Mẫn Châu.
Mẫn Châu cười nhẹ, "Trân cứ lấy đi, nhà em còn một quyển."
"Được."
Trân gật gật đầu, cầm sách đi theo cô ra phía sau phòng Tổng giám đôc.
Mẫn Châu dặn dò Tiểu Đào vài câu, dẫn theo Trân vào thang máy. Cảnh quan An còn đang xem xét quyển sách trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm bìa sách.
Mẫn Châu nhìn cô, "từ bao giờ Trân có hứng thú thưởng thức loại sách này? Không phải thích xem tiểu thuyết nhất sao?"
"Không có , trước kia cũng thích xem. Nhưng mà do không có thời gian, cũng rất lôi cuốn, tiểu thuyết dễ đọc. Nhưng mà quyển này đọc rất hay."
Mẫn Châu không nói gì, cong cong khóe miệng mỉm cười, dường như tâm tình rất tốt.
Thang máy dừng tới tầng hầm, nhưng cánh cửa lại không mở ra. Mẫn Châu chạm vào bảng điều khiển, 1 bàn phím ẩn xuất hiện, cô bấm vài nút.. Trân nháy mắt mấy cái,
"Đây là cái gì?"
"Cánh cửa tầng hầm B3."
"B3? Không phải chỉ có hai tầng hầm sao?"
Mẫn Châu không nói gì, rất nhanh, cửa thang máy mở ra, Hữu Trân hết nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn người bên cạnh,
"Đây là —— hầm trú ẩn?"
Mẫn Châu thật sự nhịn không được phải vẫy cô 1 cách xem thường, tự mình ra khỏi thang máy trước. Trân nhanh chóng theo sau, vừa đi vừa dáo dát nhìn bốn phía.
Nơi này làm cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống như là hầm, chỉ là 1 đoạn đường ngắn, không có cảm giác lãnh lẽo, các ngọn đèn neon đều phảng chiếu ánh nắng. Mặt tường được lát gỗ thô, phía cuối có 1 cánh cửa tự động.. Mẫn Châu đi đến, đầu ngón tay chạm vào bàn phím đặt ở cánh cửa, sau khi phát ra 1 tiếng đinh, cánh cửa từ từ mở ra.
Hữu Trân đi sát theo sau, ánh mắt cùng miệng đồng thời mở to, con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.
Nhân viên Đế Nỗ của Trân là một kẻ mê xe, sở thích là thu thập mô hình của các kiểu xe danh tiếng khắp thế giơi, phần lớn tiền lương đều tiêu vào khoản này. Khi Trân tới nhà hắn chơi, từng thấy Đế Nỗ có hẳn 1 gian phòng để đặt những mẫu xe mô hình được phân loại rõ ràng, xem rất có giá trị.
Mà hiện tại trước mắt cô, là những hình ảnh phóng đại các mẫu xe mô hình của Đế Nỗ, mấy chục chiếc xe sắp xếp ngay ngắn có trật tự bên trong căn hầm này, lặng lẽ làm tỏa ra thứ ánh sáng mang màu sắc thần bí u ám.
"Đây là... Bãi đỗ xe sao..."
Cảnh quan An có chút ngây ngốc. Khi xuất hiện 1 loạt các chiếc xe danh tiếng, làm cho vẻ mặt cô trở nên khác biệt, quả thật nhìn không thể hiểu rõ biểu thị ý gì.
"Bãi đỗ xe tư nhân, cũng có thể nói, là gara của em."
Mẫn Châu nói xong, đi vào. Trân đi theo phía sau, tỉ mỉ xem xét ngầm đánh giá những chiếc xe danh tiếng trên các tạp chí ô tô của Đế Nỗ. Đi vào mới phát hiện, nơi này không chỉ là bãi đỗ xe, xung quanh xe được xếp thành từng vòng. Mỗi một chiếc xe đỗ ở phía trên cao và có thể trực tiếp chạy vài vòng xuống đây. Hơn nữa toàn bộ không gian bãi đỗ xe, cũng đủ tạo điều kiện cho các chiếc xe loại này chạy hết tốc độ. Mắt Hữu Trân như bị quáng gà nhìn hoa cả mắt, thường thường phát ra tiếng quỷ kêu "Oa ác".
Mẫn Châu nện bước hơi mau, lưng thẳng thảnh thơi, hoàn toàn không để ý đến quái thanh quái khí phía sau.
Cuối bãi đỗ xe có 1 vách kính ngăn, bên trong là một quầy bar nho nhỏ. Trên quầy bar bằng gỗ này trưng bày các loại rượu và các loại ly không kém gì so với quán bar, điều đó càng tạo cảm giác khi nhâm nhi một ly rượu ở đây. Mẫn Châu đi vào trong lấy ra 1 chai rượu và 2 chiếc ly đế dài hình hoa Tulip, hướng về phía Hữu Trân đang lén lút chụp ảnh bằng chiếc di động nói,
"Khi đi chơi cất di động cho em, bằng không sẽ tịch thu."
"Ách..."
Cảnh quan An nhanh chóng bỏ di động vào túi quần, giả bộ vô tội giơ tay, "Ha ha..."
"Chọn một chiếc đi, chúng ta đua." Mẫn Châu không để ý tới, nâng cằm đi về phía xe.
Trân kinh ngạc, "Tôi? Cái gì? ..."
"Trân không phải biết lái xe sao?"
"Biết..."
"Vậy chọn một chiếc."
"Tuỳ ý chọn sao?"
"Ừ.."
Hữu Trân hỏi rõ ràng, lập tức nóng lòng chọn lựa, sợ Mẫn Châu thay đổi ý không cho cô chơi nữa, chỉ vào một chiếc xe thể thao 2 cửa màu xanh ngọc bên cạnh,
"Chiếc này được rồi."
Mẫn Châu cười mà như không cười gật gật đầu, xoay người đem ly rượu đặt ở phía đầu xe, 1 chất lỏng màu đỏ thẫm được rót dần vào ly cho đến khi nửa ly thì thôi.
Hữu Trân cười nửa miệng, nháy mắt mấy cái.
Mẫn Châu liếc cô một cái, rồi đặt 1 cái trên đầu 1 chiếc xe màu đỏ, và cũng rót vào nửa ly rượu.
"Được rồi, xe cũng không khóa, trực tiếp khởi động là có thể chạy."
Nói xong, mở cửa xe đi vào. Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng trượt xuống, dừng lại sóng đôi. Hữu Trân nhìn ly rượu ở đầu xe, hiểu được hàm ý, trong lòng thầm nghĩ: rất muốn xem kỹ thuật của tôi sao?
Sau khi mở cửa xe, tiếng ai oán thứ hai liên tiếp vang lên, chỉ được đẹp mã, tự nhiên chọn một chiếc xe cùi. bây giờ, thật sự không còn mặt mũi nào hết, đành phải không tình nguyện đi vào.
Xe Mẫn Châu đứng song song ở bên cạnh, Trân nghiêng đầu nhìn qua, Mẫn Châu cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói kỳ diệu. Không đợi Trân kịp phản ứng, động cơ vừa nổ, xe Mẫn Châu đã sắp không thấy bóng dáng.
Hữu Trân nhăn nhó kiểm tra những sắp xếp quen thuộc bên trong xe, vô cùng cẩn thận khởi động xe, nhưng cũng không ngừng than thở,
"Tôi so không bằng em, tôi biết 1 chút là tốt rồi, lỡ may quậy banh, chẳng phải là bán mình đền xe? Còn có ly rượu này, đổ nhiều khó coi."
Chính là, sau khi từ từ nắm rõ kết cấu xe, đem những suy nghĩ ban đầu vứt qua 1 bên. Cứ như vậy không ngừng gia tăng tốc độ, thật sự là có chút giậm chân giận dữ. Hơn nữa, so với cảm giác đua xe trong trò chơi điện tử hoàn toàn khác xa, chỉ qua vài vòng, cảm xúc Hữu Trân hoàn toàn bị khống chế, nắm chặt tay lái, hai mắt trợn lên nhìn chằm chằm Mẫn Châu ở phía trước, đem chân ga đạp vào nhả ra như đang sử dụng máy may kiểu cũ.
Ly rượu ở đầu xe đã sớm bị người thứ nhất tăng tốc làm ngã, sau đó lăn đi đâu cũng không rõ. Trân cũng đành phải cam chịu, vì mục tiêu đuổi theo xe Mẫn Châu. Rõ ràng đã có sự khác nhau về trình độ và kỹ thuật, không biết cô đã bị bỏ lại bao nhiêu vòng.
Mẫn Châu như đang cố ý thị uy, mỗi lần vượt qua cô liền minh họa kích thích Trân một chút, làm cho huyết áp Cảnh quan An căng như dây đàn,, thế nhưng tài nghệ không bằng người, chân ga đạp cũng không tốt. Đợi cho đến khi tâm ma ganh đua háo thắng của cô không còn, Châu tổng vô cùng đắc ý mới dừng xe lại ở vạch xuất phát.
Từ trong xe bước xuống, đi đến chiếc xe bên cạnh, nhìn vẻ mặt khó chịu của Hữu Trân đóng sầm cửa xe đi tới,
"Thế nào?"
"Khụ!" Hữu Trân hắng giọng một cái, "Rất tốt."
Mẫn Châu đưa tay lấy ly rượu không hề suy suyển trên đầu xe mình, đưa vào miệng nhấp 1 hơi, nhìn 1 đống hỗn độn trên đầu xe của Trân, cười mà không nói gì. Hữu Trân thấy cô không tỏ vẻ gì, từ từ mở miệng nói.
"Đổ cho em , em tự mình rót, thì không phải uống 1 mình ."
Mẫn Châu lộ vẻ mặt trêu tức. Hữu Trân vừa nhìn ly rượu trong tay cô, vừa nhìn cô, khóe miệng từ từ nhếch lên, kề sát đặt bàn tay trên vòng eo nhỏ nhắn,
"Trân nói không là không sao?"
Đang nâng ly đưa tới miệng, Mẫn Châu không phòng bị, bị ôm bất ngờ, sặc 1 cái, bắt đầu ho khan. Hơi thở kịp thông thì đã bị Trân nhào vô hôn rồi.
Mẫn Châu rất nhanh chóng kịp phản ứng, thả lỏng cơ thể của cô trong lòng Trân, ở nơi này dưới sự bao quanh bởi mấy động cơ sắt thép, cùng Cảnh quan An hôn thật lâu thật dài.
————————————-
Tương lai nhờ nhà vợ mà có xe độ brum brum tới chỗ làm này, bố đời luôn ấy ạ 👏
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top