Chương 3: Đi chơi thôi
Đã hai ngày kể từ khi tôi bị chấn thương ở đùi.
Mấy hôm trước, tôi phải đến phòng khám để kiểm tra vết thương. Kết quả là tôi phải khâu hai mũi. Tôi rất sợ đau nên lúc đó run lắm.
Khi ra khỏi phòng khám, tôi lướt qua bóng dáng một người quen, nhưng vì chân vẫn còn đau, tôi tập tễnh bước đi mà không quay lại nhìn xem là ai.
Bác sĩ dặn tôi phải chú ý, không được vận động mạnh và hạn chế đi lại để tránh làm rách vết thương.
Vì vậy, tôi buộc phải xin nghỉ học cầu lông khoảng một đến hai tuần.
Mẹ tôi cũng đã báo lại với thầy. Thầy ấy có vẻ áy náy, nhưng vẫn đồng ý cho tôi nghỉ.
Còn việc học ở trường thì tôi chỉ nghỉ hai ngày đầu để đi kiểm tra vết thương. Sau đó, tôi vẫn đến lớp bình thường.
Còn lại tôi vẫn đi học như bình thường, chỉ khác là lần này phải đi sớm hơn.
Ngày thường, tuy tôi dậy sớm nhưng lại đi học muộn vì những lý do bất đắc dĩ.
Nên ngày mai, tôi phải vừa dậy sớm vừa ráng ra khỏi nhà sớm.
Lần này, tôi phải nhờ em họ chở đi học.
Tôi cố gắng lắm mới có thể ngồi sao cho vết thương không bị động đến.
Loay hoay một hồi mới xong.
Đến trường, em họ đi cất xe còn tôi lặng lẽ bước vào lớp trước.
Bước chân nặng nề.
Chỉ mới di chuyển thôi mà cũng đủ đau rồi, huống gì còn phải vui vẻ để chơi.
"Huhu, Vỹ Vỹ tao nhớ mày lắm đó. Hai ngày qua không có mày chán ngắt à."
Biết là ai rồi nhỉ. Chính là nhỏ bạn tôi.
" Làm như 1 tháng không gặp."
"Gần đúng mà"
"Mày đừng làm quá đi, chỉ qua bị nhẹ thôi có gì đâu."
"Nhẹ cũng 3 mũi là đớn rồi mẹ"
" Thôi, nín đi. Đau hết đầu."
" Dạo này có chuyện vui nè.."
Bình thường tôi đi đã chậm rồi giờ còn chậm hơn nữa.
Hôm nay là thứ 6.
Trường tôi có luật là thứ 2, 4, 6 sẽ ăn uống và học đến chiều ở trường không về.
Đến tối ai không học thì có thể đi về trước.
Tôi là học sinh đăng ký học tối ở trường cùng nhỏ bạn
Vì những hôm đó trường cho chúng tôi có thể ăn ở ngoài hoặc ở trong.
Chúng tôi đương nhiên là chọn ăn ngoài rồi. Tôi chán ăn căn tin rồi.
Vì có thể ăn ở ngoài nên chúng tôi có khá nhiều thời gian.
Có thể thong thả rồi.
"Gần đây có quán mới mở đi ăn với tao"
"Ừ, đi thì đi"
Tôi đói lắm rồi nên cũng cố mà lết thật nhanh.
Vì miếng ăn mà đánh đổi bằng nỗi đau.
"Mày ăn gì?"
"Ở đây có món tao hay ăn không?"
" Có, lấy uống nước không"
" Có, lấy luôn. Nước gì cũng được"
Do chạy có phần vội nên chân tôi giờ hơi có chút run run.
Vì đau chân nên tôi cố giục nó.
" Mày ngồi lấy chỗ trước đi"
Tôi ngồi xuống, tranh thủ ngắm nghía khắp ngóc ngách của quán.
Dù chỉ là quán ăn nhanh dành cho học sinh, sinh viên, nhưng cách bày trí lại vô cùng thơ mộng!
Đúng lúc đó, có một cặp nam nữ bước vào khiến tôi không thể không liếc mắt nhìn thêm chút nữa.
Họ thật sự rất đẹp đôi.
Họ đứng xếp hàng ngay sau Nhiên Nhiên.
Tôi không phải kiểu người hay nhìn chăm chăm người khác nên cũng nhanh chóng đảo mắt sang hướng khác.
"Tao lấy tên mày đặt đồ nhé"
"Quán này lại lấy tên để đặt à? Ừ, không sao"
Nhiên Nhiên lại là một người không thích bị người không thân thiết gọi tên nên có lúc nó sẽ lấy tên tôi để đặt đồ khi cả 2 đi với nhau.
Còn tôi thì thấy rất bình thường việc bị gọi tên nên cũng không đáng lo.
Trong lúc cặp đôi kia còn đang gọi thì phần của chúng tôi đã xong.
" Đồ ăn của bạn Phó Thiên Vỹ đã xong, mời bạn ra quầy lấy ạ!"
"Ra đi, mày ấy Nhiên Nhiên"
Nó nhìn tôi với ánh mắt bất mãn.
"Mày lấy tên tao thì giờ mày phải đi lấy."
Tôi vờ chăm chú vào điện thoại, nhưng thấy có ánh mắt ai đó nhìn mình. Tôi không để ý lắm.
Lúc chuẩn bị đi rửa tay thì vấp vào ghế. Tôi tưởng toi rồi, may mà có ai đó đỡ lấy tôi, tay người đó vừa vững vừa chắc.
Tôi ngơ một lúc rồi thoát ra, cúi đầu xin lỗi.
Tôi bị chứng không nhìn thẳng vào mắt người khác được.
Nên tôi chỉ biết cúi rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc sau tụi tôi về trường thì vẫn bình thường.
Nhưng học đến 7 giờ 56 phút, tôi về nhà chỉ muốn nằm phịch xuống giường nhưng tôi còn chưa tắm.
Do gần thi với cả tôi cũng gần cuối cấp rồi.
Nên học cũng khá nhiều.
Giờ tôi phải đi tắm nhưng tôi lười tắm lắm.
Nhưng một khi đã tắm thì tắm rất kĩ.
Nên người tôi lúc nào cũng thơm, không bẩn.
Nốt ngày mai thôi là chúng tôi được nghỉ 3 ngày do trường có việc.
Vậy nên tối nay, tôi quyết định chơi đến sáng.
Tôi muốn vậy lắm nhưng chơi đến 1 giờ 46 phút thì còn có 2%.
Tôi đành ngậm ngùi lết thân đi sạc, rồi đắp chăn đi ngủ.
Cốc cốc.
"Vỹ Vỹ ơi, mày dậy chưa?"
Gì vậy? Sao nó lại đến hôm nay. Tôi vừa nghĩ vừa nheo mắt.
" Sao đấy Bích Nhiên?"
" Đi chơi đi, có quán đẹp lắm"
" Nay nghỉ mà mày còn bắt tao đi với mày nữa. Tao không đ-"
Vừa nói dứt câu nó đã chen vô họng tôi.
"Tao bao"
Tôi bật dậy mở cửa cung kính mời nó vào.
Nó hay bao tôi vậy đó do nhà nó làm ăn khá khẩm.
"Đầu tao còn chưa chải mày đã gọi"
"Nhanh đi tao chở đi ăn sáng, ăn mặc như tao nữa."
Cách ăn mặc của nó như kiểu tiểu thư sang chảnh nhưng tôi lại thích áo oversize cơ .
Nhưng nó nói vậy thì tôi phải mặc thôi.
Nó mặc váy hồng.
Tôi mặc áo dây xanh dương kẻ caro, váy trắng bằng đầu gối, thêm áo khoác ngoài màu trắng sữa.
Tôi không thích lộ chân nên ít mặc váy.
"Tao muốn ăn mỳ ý"
"Mày thích ăn gì chả được ,tao bao mà"
"Quán nào?"
"Quán hôm qua mày với tao đi ấy"
" Xong rồi đi đâu?"
"Ăn xong đi mày sẽ biết"
Và rồi chúng tôi lại đến đó ngồi như hôm bữa.
Lần này không vấp nữa, nhưng đập ngay vết thương vào bàn. Đau điếng!
Điều đó đã gián tiếp động đến vết thương của tôi.
Tôi còn chưa kịp hết đau thì lại bị nó lôi đi tiếp.
Tôi hậu đậu có tiếng, nên đi ăn với mẹ còn bị la huống chi bạn.
Điểm đến nó nói là “tô tượng, uống nước”… nhưng tôi vẫn nghi ngờ. Mặc váy mà nó dắt tôi đi lung tung, cũng hơi ngại chứ bộ.
Có ai đời mặc váy điệu hết mức như nó mà đi tô tượng không.?
Được nó chở đến mà tôi ngớ người luôn.
"Ê, đm mày hết chỗ đi à?"
" Kệ đi, tí đi tiếp. Nay thả ga đê."
"Con đien"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top