Chương 7

[chương 7]



*Năm năm sau*

  “Tiểu thư, hãy tỉnh dậy đi ạ, tiểu thư?”

Soo Yeon chậm rãi mở mắt, thấy tiếp viên hàng không mỉm cười nhắc: 

 “Tiểu thư, đã tới nơi rồi.”

Cô nói cám ơn, giang hai cánh tay, duỗi thắt lưng. Cuối cùng cũng quay về rồi.

Cô cố gắng hết sức học ngành quản lý khách sạn ở Mỹ, năm nay vừa tốt nghiệp thì có một khách sạn nổi tiếng trong nước mời cô về làm việc. Soo Yeon càng nghĩ càng thấy công việc này khá là có triển vọng phát triển nên đã đồng ý. Trùng hợp chính là, bạn tốt hồi trước Tiffany sắp kết hôn, mời cô về làm phù dâu.

Chuyện đã đồng ý từ năm năm trước sao có thể không làm? Soo Yeon đồng ý ngay lập tức.

Kéo hành lý đi ra khỏi sân bay, nhìn cảnh vật xa lạ mà quen thuộc, trong lòng cô có một cảm giác không rõ. Đang lúc xuất thần thì một người lao mạnh đến ôm chầm lấy cô. Soo Yeon đang định kêu cứu mạng lại nghe thấy giọng nói cao vút quen thuộc oán giận nói:

Soo Yeon, không ngờ cậu dám chạy tận năm năm!”

Soo Yeon định thần lại thì thấy một cô gái đẹp như con lai, đôi mắt cười rạng rở vận trên người cái đầm hồng chóe đến lóe mắt ,lập tức kinh ngạc vui mừng gọi to: 

 “Fany, Tiffany!?”

  “Lần này gặp lại, tớ rất muốn nuốt hết mấy lời vô nghĩa của cậu vào bụng. Bây giờ hôn lễ của tớ là quan trọng nhất, nhanh lên xe đi!” Fany nhét cô vào trong xe, đạp chân ga, xe lao về phía trước nhanh như tên bắn.

Dọc theo đường đi, xe vượt qua mười xe khác, vượt đèn đỏ chín lần, bỏ mặc tám chú cảnh sát, rốt cục bọn họ dừng lại trước một cửa hàng áo cưới.

Chân Soo Yeon còn đang như nhũn ra đã bị Fany lôi vào. Sau đó, một đám người lập tức vây quanh, bắt đầu thử cho cô mặc từng bộ từng bộ lễ phục phù dâu. Fany đứng một bên dùng ánh mắt nghiêm khắc xét duyệt.

  “Cái này không được, nhìn quá tầm thường. Phù dâu cũng là một phần của cô dâu, thể hiện khiếu thẩm mĩ của tôi.”

  “Cái này cũng không được, quá tôn da cô ấy, nhìn còn đẹp hơn cả tôi, vậy không được.”

Trải qua vô số lần cởi cởi mặc mặc như thế, đến tận lúc Soo Yeon sắp gục xuống, Fany mới thoả mãn : 

 “Cái này không tệ, thẩm mĩ không quá tầm thường, cũng sẽ không nổi bật hơn cô dâu, chính là nó.”

Phù, rốt cục cũng xong! Soo Yeon thở phào, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì Fany lại ngăn lại, lôi cô hết đến cửa hàng trang sức xem dây chuyền lại đến spa chăm sóc da, đi cửa hàng đồ lễ kiểm tra tình hình in thiệp mời…

Từ hôm nay trở đi, ác mộng của Soo Yeon đã bắt đầu. Với một người điên cuồng chuẩn bị cho hôn lễ của mình từ khi 5 tuổi như Tiffany mà nói, hôn lễ là thứ còn quan trọng hơn tính mạng. Bởi vậy, tất cả đều không thể sai sót, tất cả đều phải hoàn mỹ.

Chính vì vậy mà cô đích thân lo tất cả mọi thứ từ việc lớn như đặt tiệc cưới, cho đến việc nhỏ như chọn mẫu bao lì xì, tất cả cô đều tự quyết định. Mà nhiệm vụ của Soo Yeon  chính là làm trợ lí cho cô. Đây là một tháng bận rộn nhất trong cuộc đời Soo Yeon, thời gian ngủ mỗi ngày của cô không được đến 5 tiếng, lúc nào cũng phải hối hả ngược xuôi với Fany khắp thành phố, mệt đến suy nhược cả người. Mãi tới đêm trước hôn lễ, cái đầu bận đến rối tung rối mù của cô mới bỗng nảy ra một câu hỏi: 

 “Ai là chú rể thế?”

  “Cậu cũng biết người đó đấy.” Fany nháy mắt mấy cái.

  “Là ai cơ?” Lòng hiếu kì của Soo Yeon nổi lên.

  “Kim TaeYeon.” Fany nói.

Soo Yeon cười hỏi: 
  
“Các cậu sao lại đến với nhau thế? Nhưng đúng là hai người rất xứng đôi, TaeYeon là một người rất tốt.”

“Chẳng phải nhờ phúc của cậu hay sao, sau khi cậu vỗ mông biến mất, Kwon Yuri ngày nào cũng tới tìm tớ đòi địa chỉ. Tớ thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nào cũng không chịu cho cậu ta, thế là cậu ta bắt đầu đuổi giết tớ. May mà hồi đó tớ thông minh, dùng nhan sắc dụ dỗ Tae tae, lừa cậu ấy chống đỡ giúp tớ, tớ mới có thể bình an sống hết cấp ba.” Fany nhăn nhăn cái mũi:
   
“Sau đó tớ nghĩ, nếu đã phải hy sinh nhan sắc để dụ dỗ rồi thì đâu thể để cậu ấy được lợi, thế là tớ tóm cậu ấy về làm chồng.”

“Fany , cực khổ cho cậu rồi.” Soo Yeon hít hít mũi: “Đều tại tớ mà cậu bị Kwon Yuri ức hiếp.”

“Chính thế.” Fany tự đắc nhướng mày: “Bây giờ còn oán giận vì phải cực khổ làm phù dâu cho tớ nữa không?”

“Không, tuyệt đối không, làm phù dâu của cậu là vinh hạnh rất lớn của tớ.” Soo Yeon nịnh nọt nói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cô lo lắng hỏi:

“À này…Kwon Yuri , cũng tới tham gia hôn lễ ư?”

Tuy rằng chuyện đã qua lâu rồi nhưng nhớ tới cậu cô vẫn cứ sợ như trước.

Fany an ủi nói: 

“Yên tâm, hình như cậu ta vì bị thương hay gì đó nên còn đang ở Úc á. Thế nên phù rể đành phải nhờ những người khác.”

“Cảm tạ trời đất.” Soo Yeon lau mồ hôi.

“Nhưng mà Soo Yeon này,  năm đó, cậu đúng là rất ác.” Fany bội phục sát đất: “Cậu quả thật  lợi hại ,cậu ta bắt nạt cậu 1 năm , cậu chỉ cần 1 chiêu ,có bao nhiêu thù bao nhiêu oan ức Kwon Yuri đều phải trả sạch cho cậu, cậu đã lưu lại thành công trong trí nhớ của Yuri một vết nhục nhã không thể xóa nhòa. Biết không? Lúc đó … ít nhất … Có một nghìn người đã tận mắt nhìn thấy cái cậu ta mặc chính là quần lót hình chuột mickey màu đen, có rất nhiều người đã dùng điện thoại di động để lưu lại chứng cứ mãi mãi. À ừ thì, tớ cũng làm một kiểu… Nhìn này, nét lắm đúng không, phải công nhận, mông cậu ta cong thật… Mà nhá, mọi người bàn tán sau lưng cậu ta tròn một năm, ha ha ha, mặt cậu ta cũng muối cả một năm. Sau đó, cậu ta ra nước ngoài du học, aizz, thật đáng thương, có khi không bao giờ… vượt qua nổi nỗi ám ảnh này mất…”

Nhìn bức ảnh quần lót rõ nét trong điện thoại di động, nghe Fany miêu tả tình trạng thảm hại của Kwon Yuri , Soo Yeon không hề vui mừng mà cô bắt đầu run.

Kwon Yuri nhất định sẽ giết mình, nhất định.

Đảo mắt đã đến ngày cưới, sáng sớm Soo Yeon đã bị đánh thức ,giúp Fany mặc quần áo, trang điểm, thu xếp đồ đạc, tiếp đón khách khứa… Cuối cùng, đầu óc cô choáng váng, cả người cạn sức, suýt nữa thì xỉu tại chỗ.

Tất cả đều diễn ra rất hoàn hảo, tiệc cưới đã bắt đầu. Trên sân khấu tràn ngập hoa tươi, cô dâu chú rể đang đứng trò chuyện với người dẫn chương trình.

“Vừa rồi là lời thề của chú rể, một tình cảm sâu nặng thật cảm động.” Người dẫn chương trình ôm ngực, giọng nói nghẹn ngào. Sau đó đưa micro cho cô dâu : “Vậy tiếp theo, chúng ta hãy nghe những lời cô dâu muốn nói trong ngày hôm nay.”

Tiffany xinh đẹp hoàn mỹ ưu nhã nhận lấy micro, không biết lấy từ đâu ra một tập giấy A4 dày cộp, đôi môi đỏ khẽ mở ra: 

  “Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người dưới đây: một, cửa hàng bán hoa Seohyun vì họ đã chuyển hoa hồng từ Hà Lan sang đây cho tôi bằng đường hàng không mà đến nơi vẫn rất tươi. Hai, bộ phận ẩm thực SooYoung của khách sạn vì họ đã đưa thịt bò Kobe Nhật Bản tươi sống đến đúng giờ. Ba là…”

Phù dâu Soo Yeon đứng ngay sát sân khấu bất đắc dĩ cười cười. Nhưng đối với người lên kế hoạch cho đám cưới của mình từ lúc 5 tuổi như Fany mà nói, việc này cũng không tính là quá đáng.

Soo Yeon bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai cô gặp nhau Fany đã hỏi cô rằng đám cưới thích hoa bách hợp hay là hoa hồng tươi. Lúc đó đúng là làm cô sợ hết hồn. Không ngờ nhiều năm như thế đã trôi qua. Đúng là thời gian qua nhanh, năm tháng như thoi đưa, thời gian thấm thoát, thời gian qua mau, năm tháng trôi như nước chảy, năm tháng không chờ đợi ai,…

Đang lúc khiêu chiến với giới hạn thành ngữ của mình, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm hơi quen thì phải:

“Jung Soo Yeon, rốt cục cậu đã quay về.”

Soo Yeon như bị sét đánh, nhất thời ngây ra tại chỗ.

Fany lại lật thêm một tờ: 

“Một trăm năm mươi tư, cảm ơn con mèo hoang dưới lầu nhà tôi ba ngày trước đã ngừng động dục O_o , giúp tôi đêm hôm qua có được một giấc ngủ ngon, nhờ đó mà hôm nay da tôi mới mịn màng như vậy…”

Cụ già ngoài 60 tuổi phía dưới sân khấu đã bắt đầu buồn ngủ.

“Cậu cho rằng có thể trốn cả đời ư?” Giọng nói u ám đó ở ngay bên tai cô.
Soo Yeon nuốt nước bọt, khuôn mặt cứng ngắc.

Fany uống một ngụm nước, tiếp tục lẩm bẩm: 

“Một trăm năm mươi sáu…”

Chú rể và phù rể trao đổi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh Fany , bắt đầu ra tay.

  “Cậu nói xem, tôi phải trừng phạt cậu thế nào đây?” Giọng nói lạnh như băng.

Chú rể và phù rể rốt cục cũng cướp được cái micro, Fany giãy dụa tổng kết một cậu:
   

“Nói chung, cảm ơn tất cả những người đã giúp hôn lễ của tôi hôm nay trở nên hoàn mỹ, tôi yêu mọi người.”

Người dẫn chương trình vội vã đưa micro cho Soo Yeon:
  

 “Tiếp theo, mời phù dâu kể cho chúng ta nghe chuyện khi cô dâu và chú rể quen nhau.”

Soo Yeon vô thức nhận lấy micro.

Nhưng trong đầu cô trống rỗng, những lời chuẩn bị từ hôm qua cô đã quăng lên tận chín tầng mây rồi.

Tay cô run rẩy, cô cảm nhận được ánh mắt của người kia như thể đang thiêu một lỗ thủng trên lưng cô vậy. Trên lưng cô đầy những con rắn nhỏ lạnh lẽo đang không ngừng nhúc nhích. Cô ép mình phải mở mồm: 
  

“Tôi và Fany lúc ở trung học… lúc ở trung học… Chúng tôi…”

Trung học, đúng, Kwon Yuri học cùng trung học lại xuất hiện, cậu ta đến báo thù, cậu ta sẽ giết mình mất!

Sợ hãi lập tức khiến Soo Yeon mất đi lý trí, cô không chịu nổi nữa, xách váy lao nhanh xuống sân khấu: 
  
“Kwon Yuri, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi!”

Nhưng Yuri không bỏ qua, một mực đuổi theo phía sau không dừng:


 “Jung Soo Yeon, cậu đứng lại cho tôi!”

Hai người cứ như thế chạy ầm ầm ra khỏi tiệc cưới, khách khứa quay sang nhìn nhau, cả hội trường náo loạn.

Người dẫn chương trình phục hồi lại tinh thần, đang chuẩn bị hắng giọng tiếp tục nói thì đột nhiên cảm thấy nửa người bên phải lạnh như băng. Anh ta quay đầu, lập tức sợ chết đứng, chỉ thấy phía sau cô dâu Tiffany phủ một lớp sương mù dày đặc mà hoa cầm trên tay cũng bắt đầu héo từng bông từng bông một. Cô gằn từng chữ: 
 
“Tôi, muốn, giết, chết, hai, người! ! !” 

Oán niệm thật đáng sợ, chú rể phù rể và người dẫn chương trình ôm lấy nhau, lạnh run.

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Soo Yeon cùng đường, lao vào toilet nam, chạy vào một buồng nhỏ khóa chắc cửa lại ,cũng may toilet không có ai , nếu không cô không chết vì bị Kwon Yuri đuổi mà sẽ chết vì xấu hổ mất thôi. Sau đó, cô ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.

Thế nhưng, bên ngoài hoàn toàn im lặng không một tiếng động.

Chắc cậu ta không dám vào đây đâu. Soo Yeon  thở phào một hơi dài, vỗ ngực, tựa người vào cửa.

Nhưng sao mình vẫn cứ cảm giác thấy ánh mắt hừng hực như lửa thế này?

Soo Yeon chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy —Kwon Yuri đang tựa vào tấm ván ngăn cách buồng, nhìn cô, cười nhạt.

Cô muốn hét thật to nhưng lại phát hiện mình bị mất tiếng. Cô muốn chạy nhưng lại phát hiện chân không nhấc nổi một bước. Điều duy nhất cô có thể làm chính là mở mắt trừng trừng nhìn Kwon Yuri nhảy xuống từ tấm ván ngăn.

Gian buồng nhỏ bé càng trở nên chật chội. Soo Yeon  run nhẹ, cuộn mình vào góc.

Yuri vươn tay nâng cằm cô lên, nghiến răng nói: 

“Jung Soo Yeon, cậu chết chắc rồi.”

Năm năm không gặp, khuôn mặt Yuri vẫn đẹp như trước, chỉ có phần mất đi sự ngây ngô non nớt và thêm phần trưởng thành. Cậu cao lên rất nhiều hơn cô gần một cái đầu , thân hình thon dài quyến rũ. Cả người tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Đáng tiếc, với Soo Yeon  mà nói, bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp. Cô lúc này chính là đang đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Môi Soo Yeon  run run: 

“Xin… Xin lỗi.”

Yuri mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn đẫm máu: 
  
“Muôn rồi, bây giờ mới xin lỗi thì đã muộn rồi.”

Soo Yeon sợ đến chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng. Người đang trong tình trạng sợ hãi có thể làm bất cứ chuyện gì. Soo Yeon  không biết lấy sức lực từ đâu ra, bỗng nhiên cắn vào bàn tay Yuri đang nắm chặt cằm mình, cắn thật mạnh.

Yuri bị đau, vội vàng lùi về phía sau.Cô nhân cơ hội mở cửa lao ra ngoài.

Jung Soo Yeon, tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh nhỏ! !” Thù cũ, nợ mới, Kwon Yuri trong nháy mắt biến thành một con rồng cực kì khủng bố.

Soo Yeon không để ý đến hình tượng cắm đầu chạy về phía trước. Sắp cầm được cái tay nắm cửa toilet thì cô bỗng nhiên cảm thấy lưng cứng đờ.

Trong lòng Soo Yeon  nổ ‘bùm’ một tiếng. Tiêu đời rồi, cô mà bị bắt được thì sẽ bị xé xác thành từng mảnh nhỏ!

  Cô bị một lực mạnh xoay người ép phải nhìn thẳng vào mặt cậu, lúc này chính là khuôn mặt đẹp âm u đến đáng sợ. Sự tuyệt vọng bao trùm lên Soo Yeon, cô thầm nói trong lòng: mẹ ơi, ngày này sang năm nhớ thắp hương cho con nhé.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, “uỳnh” một tiếng, cửa bỗng nhiên bị mở ra thật mạnh.

Sau đó, Fany bước từng bước đến, trên mặt hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến kinh dị.

Không chỉ có là  Soo Yeon, ngay cả Yuri cũng thấy khí lạnh tràn vào lồng ngực.

Ba người cứ như thế mà đối diện nhau.

Bỗng nhiên, TaeYeon lao tới hét lớn một tiếng: 
  
“Nguy hiểm, mau tránh xa cô ấy ra!”

Soo Yeon và Yuri còn chưa kịp định thần lại, mắt Fany trong mắt bốc lên lửa giận hừng hực. Cô túm tóc Soo Yeon  rồi lại túm tócYuri , sau đó đập mạnh hai cái đầu vào nhau như đập trứng:
  

 “Hôn lễ của tôi, hôn lễ của tôi, hôn lễ mất cả đời để lên kế hoạch của tôi, đều bị các cậu làm hỏng rồi, lấy cái chết mà tạ tội với tôi đi!”

Soo Yeon và Yuri bị đụng đầu choáng váng, sao bay đầy trời. TaeYeon vội chạy đến ôm lấyFany . cô và cậu nhân cơ hội thoát thân, lập tức chạy ra ngoài. Fany đang trong cơn giận dữ đẩy chồng ra, xách váy đuổi theo.

Tất cả khách khứa đều thấy phù dâu cùng một cô gái xinh đẹp lao ra cửa, sau đó, cô dâu sát khí ngút tận trời đuổi theo, cuối cùng là chú rể vô tội bất đắc dĩ.

Fany đuổi tới cửa thì phát hiện Soo Yeon và Yuri đã lái xe phóng đi mất. Cô nhìn theo chiếc xe, trên mặt bỗng nở nụ cười thật đáng sợ 

Chí ít, một trong hai người bọn họ đã gặp phải tai họa rồi.

Soo Yeon nghĩ mình là một con lợn, không, đến con lợn còn phải khinh bỉ chỉ số thông minh của cô ấy chứ.

Không ngờ trong lúc hoảng loạn cô lại chạy theo tên than củi này! Không ngờ cô lại tự chui đầu vào lưới!

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ bên trán, chậm rãi chảy dọc đến cái cắm nhỏ nhắn của cô. Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Soo Yeon  thở thật sâu, đầu óc thoáng tỉnh táo lại.

Bây giờ chỉ có hai lựa chọn: một là mở cửa xe, anh dũng nhảy xuống. Đương nhiên, với tốc độ của xe lúc này, làm thế chắc chắn sẽ chết. Hai là bị Yuri đưa đến một nơi không ai biết đến, nhận lấy sự trả thù của cậu ta. Mà nếu thế thì lại càng chết không có chỗ chôn!

Soo Yeon trong nháy mắt đưa ra quyết định, cô lặng lẽ đặt tay lên cửa xe, ấn chốt mở, thế nhưng — không có phản ứng gì? !

“Tôi đã khoá cửa xe lại rồi.” Yuri không nhìn cô, chỉ nói bằng cái giọng lạnh như băng: “Cậu không đi nổi đâu.”

Hy vọng duy nhất của Soo Yeon  tan vỡ, mặt cô tái nhợt, bắt đầu nghĩ xem cách tự sát nào ít đau nhất.

Xe dừng trước một biệt thự biệt lập, Yuri lôi cô đi vào. Soo Yeon  ra sức giãy dụa nhưng vô ích, Yuri nắm chặt cổ tay cô, trừ khi cô cụt tay còn không thì đừng hòng chạy.

Cứ thế,  bị nửa lôi nửa ôm đi vào. Kwon Yuri đẩy cô ngã vào sô pha, sau đó, hai tay đặt hai bên người cô, dí sát vào mặt cô, ánh mắt loé lên tia u ám như đến từ địa ngục:

Soo Yeon, cậu nói xem, tôi phải nghiêm phạt cậu thế nào đây?”

Soo Yeon bắt đầu hóa thân thành đà điểu, cô nhắm mắt, cuộn người vào như một con mèo nhỏ.

“Đừng có giả vờ không nghe thấy!” Yuri bỗng nhiên nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn cậu. Đôi mắt đẹp vốn trong veo của cậu bắt đầu trở nên phẫn nộ: 

“Không ngờ cậu dám chỉnh tôi! Đúng là tự tìm chết!”

Lửa giận trong lòng cậu đã âm ỷ cháy suốt năm năm, hôm nay rốt cục cũng được bùng nổ ra hết. Cô dám làm cậu mất hết mặt mũi trước nhiều người như vậy. Cô dám bỏ đi luôn không thèm xuất hiện lấy một lần.

Cậu dùng đủ mọi cách hỏi thăm tung tích về  Soo Yeon nhưng cô nàng nấm hường kia lại ngậm chặt miệng không chịu nói. Cậu đành phải đợi, mà trong lúc đợi thì lửa giận từng ngày từng đêm càng thêm dâng lên.

Rốt cục, trước đây không lâu, cậu nghe tin bạn tốt Kim TaeYeon sắp kết hôn với Tiffany Hwang , trong lòng mừng như điên. Cậu biết chắc Soo Yeon nhất định sẽ tới. Lần này, cậu phải giữ cô thật chặt.

Vì lo sẽ đánh rắn động cỏ nên cậu nói dối rằng mình bị thương lúc đang nghỉ phép ở Úc, không tham gia hôn lễ được. Quả nhiên, chiêu này đã lừa được tất cả mọi người.

Yuri vừa đi vào phòng tổ chức tiệc, liếc mắt đã nhìn thấy người con gái kia đứng bên cạnh sân khấu. Chiếc váy màu lam nhạt nhẹ nhàng thoải mái, bao bọc lấy đường cong tuyệt đẹp của cô. Mái tóc dài vàng óng được búi cao. Cả người nhỏ nhắn xinh xắn nho nhã, dịu dàng đáng yêu. Đây chính là Jung Soo Yeon của năm năm sau, cậu rốt cục cũng đợi được cô!

Người con gái này vẫn thú vị như trước đây, vừa thấy cậu cứ như là nhìn thấy rắn rết. Không ngoài dự đoán, cô lại chạy trốn. Nhưng lần này, cậu tuyệt đối sẽ không để cô chạy mất nữa.

Tuyệt đối không.

“Cậu… Rốt cuộc muốn thế nào?” Đôi mắt đen láy của Soo Yeon bắt đầu ươn ướt. Lần này bị tóm,Yuri nhất định sẽ dùng mười đại cực hình của Mãn Thanh để hành hạ cô.

  “Cậu nói xem?” Yuri hỏi lại.

  “Tôi sai rồi.” Soo Yeon bi thương cầu xin: “Tôi thực sự sai rồi, xin cậu hãy thả tôi ra đi.”

Yuri nở một nụ cười sáng bừng như ánh mặt trời ngoài cửa sổ: “Nằm mơ.”

Soo Yeon yên lặng nhìn cậu, trong mắt thể hiện một sự kiên định. Sau đó, cô đã làm một việc mà Yuri không ngờ tới — cô dùng đầu gối huých vào bụng của cậu một cái thật mạnh.

Yuri không kịp đề phòng cứ thế mà trúng một chiêu muốn nôn hết mớ thức ăn vừa ăn đau chết được. Soo Yeon nhân cơ hội giãy ra khỏi cậu, lao ra cửa. Tay cô run rẩy, chân cô như đang nhũn ra. Cô lại dám đánh cậu ta đến mặt mài xanh mét thế kia . Nếu như lần này bị bắt lại, Kwon Yuri nhất định sẽ băm cô ra!

Cửa đang ở phía trước, ánh rạng đông đang ở phía trước, sinh mệnh của cô đang ở phía trước. Chạy mau thôi, chạy mau thôi, để bảo toàn tính mạng, xông lên phía trước thôi!

Cô đã sắp đến được cửa rồi thì bỗng nhiên Yuri lao ra từ bên cạnh, chặn ngay phía trước cô. Soo Yeon sợ đến tóc dựng đứng, hét lên chói tai. Chỉ thấy Yuri cắn răng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, trong mắt thậm chí còn nổi cả tơ máu.

Ma vương! Soo Yeon vội xoay người, chạy lên trên lầu. Không cần quay đầu lại cô cũng cảm nhận thấy luồng sát khí lạnh lẽo phía sau —Kwon Yuri đang đuổi theo.

Vì hoảng sợ nên tốc độ của Soo Yeon rất nhanh. Nhưng cũng vì phẫn nộ mà tốc độ của Yuri còn nhanh hơn. Vì vậy, ngay trên cầu thang, cậu đã tóm được chân cô. Soo Yeon  thuận thế ngã xuống. Không chút do dự, Yuri nhào tới, đè lên người cô. Một luồng khí lạnh lùa vào lỗ tai cô:
   
Jung Soo Yeon, tôi muốn cậu sống còn đau khổ hơn là chết.”

Ối mẹ ơi! Máu trong người cô đóng băng hết cả. Trong lòng cô cảm thấy thực sự sợ hãi. Đừng, đừng!

Soo Yeon lấy khửu tay huých một cái,lại trúng vào bụng Yuri .Cái đau củ vẫn còn âm ỷ nay lại thêm cơn đau mới Yuri lấy tay ôm bụng, buông lỏng cô. Soo Yeon đẩy cậu thật mạnh, đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước, liều lĩnh xông vào một căn phòng, khóa chặt cửa lại.

Yuri đứng ở ngoài cửa cắn răng nói:

  “Jung Soo Yeon, tôi không tin cậu sẽ không ra.”

Cậu sai rồi Soo Yeon thà chết cũng sẽ không đi ra ngoài. Cô cuộn mình lại trong góc tường, lẳng lặng ngồi đó.

Làm sao bây giờ? Tìm người giúp đỡ? Nhưng trong căn phòng đó không có điện thoại. Nhảy xuống từ cửa sổ? Nhưng cao thế chắc chắn sẽ ngã gãy chân.

Càng nghĩ, cô càng quyết định sẽ tiếp tục đợi ở đây. Chỉ cần không phải đối mặt với tên ác ma kia thì thế nào cũng được.

Từng giây từng giây trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối. Soo Yeon bắt đầu nghe thấy tiếng dạ dày mình kêu ca. Lúc này cô mới nhớ ra, cả ngày hôm nay , cô chưa có gì vào bụng,vì phải chạy đôn chạy đáo lo cho hôn lể của Fany chưa kịp nhập tiệc lại bị tên ác ma này đuổi giết 

Lúc này, ngoài cửa lan đến mùi thơm của đồ ăn. Cô chậm rãi tiến đến cạnh cửa, hít vào thật sâu rồi không ngừng nuốt nước bọt. Bỗng nhiên, giọng Yuri ở ngoài cửa vang lên: 
    

Soo Yeon ngoan ngoãn đi ra đi, có cả một bữa đại tiệc đang đợi cậu đây này.”

Soo Yeon vội vàng lui về phía sau ba bước, dám dùng đồ ăn để cám dỗ cô? ! Quá đê tiện! Tuyệt đối không được để bị lừa, ra ngoài rồi, không phải cô được hưởng thụ đại tiệc mà là cô biến thành nguyên liệu chế biến đại tiệc thì có!

Soo Yeon nhanh chóng mở cửa sổ để mùi hương làm người ta thèm muốn chết này mau tan đi. Nhưng Yuri lại để đồ ăn lại ngoài cửa, mùi thơm lan vào qua khe. Mùi thơm vẫn cứ quanh quẩn trong phòng làm bụng cô sôi sùng sục.

Quá đau đớn! Soo Yeon không thể chịu đựng được nữa, nhìn xung quanh, phát hiện ngăn tủ trong phòng để khá nhiều rượu.

Soo Yeon hơi do dự. Nói thật, cô chỉ uống rượu có đúng một lần, đó là lúc tốt nghiệp đại học và cũng đã say chính lần đó. Nghe bạn học nói thì sau khi uống say cô biến thành một người hoàn toàn trái ngược với con người dịu dàng hiền lành lúc bình thường. Cụ thể là, cô mà uống say sẽ biến thành một nữ tướng cướp, tóm được ai đánh luôn. Đêm đó, cô đã đánh cho một anh chàng đẹp trai lại gần bắt chuyện biến thành đầu heo. Chính vì thế mà cô đã thề rằng về sau không bao giờ động đến một giọt rượu nào nữa.

Nhưng ngay lúc này, cô thật sự đói bụng quá rồi, nếu uống say thì sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa. Đang lúc Soo Yeon đau khổ đấu tranh thì Yuri ở bên ngoài gia tăng hỏa lực, mang đến một phần gà rán nóng hổi, cố sức lùa mùi thơm vào phòng.

Soo Yeon hoàn toàn khuất phục. Cô mở nắp bình, cầm lấy bình rượu đổ òng ọc vào bụng. Không bao lâu sau, cô cảm thấy dạ dày nóng bừng, cả người dần dần nóng lên, đầu cũng dần dần choáng váng.

Sau đó, Soo Yeon dịu dàng ngoan ngoãn đã biến mất.

Kwon Yuri đang tiếp tục quạt mùi vào thì nghe thấy “rầm” một tiếng, cửa bật mở, Soo Yeon đi ra.

Nhưng, có gì đó không đúng.

Mặt cô đỏ bừng, mà bước đi cũng liêu xiêu.

“Cậu uống rượu?” Yuri hỏi.

Soo Yeon không trả lời, cô lao vọt đến trước mặt Yuri , đột nhiên túm lấy áo cậu, nói năng lộn xộn: 

“Kwon Yuri, tôi không sai! Tất cả những gì tôi làm đều là vì bị cậu ép… Tại sao cậu lại đổi quà của tôi thành đĩa xxxx… Cậu, cậu chết đi!”

Yuri rất hứng thú nhìn cô: 
  
Soo Yeon, cậu thật đúng là khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”

  “Nhìn với cặp mắt khác xưa á, còn đang ở phía sau cơ.” Soo Yeon nói xong liền giơ tay lên, rất nhanh cho cậu một quyền, đánh Yuri nghoẹo cả đầu.

Núi lửa trong nháy mắt bùng nổ. Yuri đột nhiên nổi giận: 
  
Jung Soo Yeon, hôm nay tôi mà không dạy dỗ cậu thì tôi không mang họ Kwon!”

Nói xong, cậu ôm lấy Soo Yeon bằng một tay, sải bước đi vào phòng, thả cô lên giường sau đó phủ phục xuống đè ép cô. Soo Yeon đâu chịu kém cạnh, cô đánh lại bằng cách hết cào lại cấu cứ như một con mèo hoang nhỏ, hành Yuri đến khổ. Mất sức của chín trâu hai hổ, Yuri rốt cục cũng giữ được tay chân  Soo Yeon. Cậu cúi người xuống, khẽ nheo mắt nhìn thẳng vào cô:
  

 “Bây giờ tôi xem cậu còn chạy kiểu gì!”

Lúc này, Soo Yeon đã bình tĩnh lại. Cô nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt vì men say mà trở nên mơ hồ tựa như một hồ nước mênh mang. Da thịt trắng nõn của cô đỏ ửng lên vì say rượu, nhìn qua càng thêm mịn màng. Mà đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại như nước sáng bóng lên đến mê người khiến con người ta muốn bất chấp tất cả mà nhấm nháp.

Yuri như gặp ma chướng, chậm rãi kề sát vào môi cô. Nhưng ngay lúc đôi môi sắp phủ lên hết thì Soo Yeon bỗng nhiên ngẩng đầu, đâm sầm vào Yuri . Yuri bị bất ngờ chưa kịp đề phòng, đương nhiên là bị cô đẩy ra.

Soo Yeon lắc la lắc lư đứng dậy muốn ra khỏi phòng. Yuri phục hồi lại tinh thần, lập tức vươn tay ra giữ. Chỉ nghe “xoạc” một tiếng, váy của Soo Yeon rách một đường lớn, tấm lưng trắng nõn mịn màng lộ hết ra. Yuri nhìn màu trắng nõn đó mà ngây ngẩn cả người.

Soo Yeon bỗng xoay người lại, kéo dài giọng, nghiến răng nghiến lợi nói:
  

 “Cậu dám xé váy tôi!”

Sau đó, cô lao vọt lên, bắt đầu xé rách quần áo Yuri, miệng còn nói mơ hồ không rõ:
  

 “Tôi cũng muốn xé… Xé sạch cả người cậu!”

Đôi tay mềm mại của Soo Yeon lướt trên người Yuri, chỉ chốc lát đã giật đứt toàn bộ cúc áo cậu, sau đó, đôi gò đầy đặng được che phủ bởi cái bras đen quyến rủ của cậu lộ ra.

Ánh sáng lướt qua quần áo lúc này đang nửa choàng nửa vắt trên người Yuri. Ánh sáng nhè nhẹ làm tôn lên làn da màu bánh mật của cậu , quyến rũ vô cùng. Nhưng Soo Yeon đã say đến mức ngất ngưởng, tế bào não không còn đủ tỉnh táo để thưởng thức nữa. Vì quá mệt, cô vừa thở hổn hển vừa mắt nhắm mắt mở. Mà tư thế lúc này của bọn họ cực kì mờ ám: Soo Yeon ngồi trên bụng Yuri, tay dặt ở hai bên để chống người. Nhìn cả hai người quần áo không chỉnh tề, cảnh xuân lộ hết ra tạo nên một hình ảnh thật hoa lệ.

  “Jung Soo Yeon, lập tức xuống khỏi người tôi!” Yuri ra lệnh.

Soo Yeon bắt đầu líu hết cả lưỡi vì rượu:

“Không…không xuống đấy.” Nói xong còn thị uy lắc lư trên người cậu.

Cơ thể Yuri lập tức căng cứng, động tác của cô làm cậu cảm thấy hưng phấn. Cậu cắn răng uy hiếp nói: 
  

“Jung Soo Yeon, xuống cho tôi, bằng không tôi sẽ cưỡng bức cậu đấy!”

P/s chương sau có phở gà 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top