Chương 22 [End]

[chương 22]

Cậu bước từng bước ra ngoài. Nhưng khi cậu vừa đi tới cửa thì giọng nói của người phục vụ kia vang lên:
  

 “Tiểu thư, đây là đồ mà một vị tiểu thư nhờ tôi đưa cho cô, à, chính là vị đang đứng ở cửa kia kìa.”

Yuri dừng bước, cậu biết là Soo Yeon  đến. Trong lòng cậu vẫn còn lưu luyến, vẫn còn không nỡ. Nếu vậy, hãy để cậu nhìn cô một lần cuối cùng, chỉ nhìn mà thôi.

Vì thế, cậu xoay người, nhìn thấy Lee Donghae cùng với người bên cạnh anh ta là… ji yeon ?! Sao lại là Park ji yeon? Yuri sững sờ.

 Park ji yeon cười đi tới, hỏi: 

“Yuri  đến tìm em à? Sao lại tặng cái này cho em?”

“Hình như cậu ta đến tìm SooYeon thì phải.” Lee Donghae vội vàng nói: “Tôi biết ngay mà, nhất định là cậu nghe Tiffany nói, cho rằng người đi cùng tôi là SooYeon. Thế nên mới không ngại cực khổ mà đuổi theo, Kwon Yuri , xem ra cậu quả thực rất yêu Jung SooYeon.”

  Park ji yeon nhìn Yuri, trong mắt bỗng nhiên lại tràn ngập hứng thú: 
  

“Kwon Yuri, thật thế à?”

Đầu óc Yuri hoạt động cấp tốc, sau đó, cậu mỉm cười: 

“Lee Donghae , tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tôi vì nghe tin cậu và  Ji Yeonie sắp đính hôn nên mới tới ngăn cản. Ji Yeonie à , em phải biết rằng cái người tên Lee Donghae này từ đầu tới cuối căn bản không hề yêu em, em thực sự còn muốn ở bên cậu ta?”

“Chính là bởi vì anh ấy không yêu em nên em mới yêu anh ấy.”  Park ji yeon thản nhiên cười, mị hoặc chúng sinh: “Yuri à, rất xin lỗi, chúng ta không thể được đâu.”

“Đừng trúng kế của cậu ta!” Lee Donghae vội nhắc nhở: “Cậu ta rõ ràng rất ghét em, người cậu ta thích là Jung SooYeon!”

“Donghae , anh đừng nói dối nữa, đến cả Jung SooYeon cũng nhận ra là anh muốn đẩy em cho Yuri. Nhưng, ”  Park ji yeon vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Vô ích thôi, Donghae, anh vĩnh viễn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay em đâu.”

Yuri cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại ra vẻ buồn bực, cậu lấy lại quả cầu hương trong tay  , Park ji yeon tung ra một câu trí mạng: 


 “Ji Yeonie, chỉ cần em một ngày chưa kết hôn với Lee Donghae thì một ngày tôi cũng sẽ không buông tha cho em.” Nói xong, cậu sải bước ra khỏi khách sạn.

Phía sau truyền đến đoạn đối thoại của hai người.

“Donghae , chúng ta hãy kết hôn sớm một chút đi, đừng cho Kwon Yuri hi vọng nữa.”

Lee Donghae xé rách cái áo khoác mỏng, nghiến răng nghiến lợi hét:
 
“Kwon Yuri , tôi phải giết cậu!”

Sau đó, Yuri về nước với tốc độ của ánh sáng, lao luôn tới nhà Kim TaeYeon, tìm đôi vợ chồng nhà kia khởi binh vấn tội: 
 
“Không ngờ hai người các cậu dám liên hợp lại chỉnh tôi?!”
 
 “Ai bảo cậu phá đám tiệc cưới của tôi, lại còn chết không chịu hối cải? Làm như vậy đã là hời cho cậu lắm rồi đấy.” Fany không thèm để ý.

“Yuri , hết cách mà, Fany cô ấy đang mang thai, phụ nữ có thai là to nhất, tôi chỉ đành nghe lời cô ấy chỉnh cậu một chút vậy.” TaeYeon vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Rốt cục mọi chuyện là thế nào?” Yuri gặng hỏi.

Dù sao cũng đã đùa đủ rồi, nói cho cậu ta biết cũng chẳng sao, Tiffany cười khúc khích nói ra sự thật.

  * flashback*

“Anh nói, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, không phải sao?” Lee Donghae cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: “SooYeon à , hãy thử ở bên anh nhé.”

  Cô nhìn anh, lẳng lặng mà nhìn anh, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên sự hoài nghi: 

“Lee Donghae, anh định lợi dụng tôi để báo thù Yuri đúng không?”

Lông mày Lee Donghae khẽ giật giật rồi lập tức chối:

“Sao có thể thế được? Sao em lại nghĩ vậy chứ?”

“Bởi vì sự thực là như thế.” SooYeon liên hệ tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ lại, cho ra kết quả cuối cùng: “Nhất định là anh đến tìm Fany trước, bảo cô ấy đưa tôi đến nhà anh. Vì lúc đó Fany còn đang giận tôi nên đã đồng ý. Sau đó, anh lại tới khách sạn, cố ý hôn tôi trước mặt mọi người chính là để khiến cho Yuri tức giận. Tiếp tục, anh lại nói với Yuri rằng tôi và anh hẹn hò cũng là vì muốn cậu ấy không vui. Nói chung, anh chính là muốn trả thù cậu ấy. Thế nhưng bây giờ, Yuri vẫn không quên được cái cô Park ji yeon đó, theo lý thuyết, anh hẳn là phải đi phá đám mới đúng, sao lại đến dụ dỗ tôi?”

SooYeon chậm rãi nheo mắt lại:

“Tất cả mọi chuyện đều không bình thường. Nói đi, rốt cục anh có âm mưu gì?!”

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lee Donghae không chịu thừa nhận.

“Được, anh đã không nói thì đừng trách tôi vô tình.” SooYeon nói xong liền đứng dậy, đi vào bếp lấy sốt cà chua ra.

“Em định làm gì?” Lee Donghae cảm nhận thấy nguy hiểm.

“Anh đã nhất quyết không chịu nói, nếu vậy, tôi sẽ đổ sốt cà chua lên sofa! Cho anh vĩnh viễn cũng không dám ngồi xuống!” SooYeon uy hiếp.

Jung SooYeon , em ngàn vạn lần đừng làm bậy.” Trán Lee Donghae toát mồ hôi lạnh, chỉ tưởng tượng ra hình ảnh này cũng đã làm anh không thể chịu đựng được.

“Vậy anh có nói hay không?” SooYeon hỏi.

“Căn bản là không có âm mưu gì.” Lee Donghae thà chết vẫn ngậm chặt miệng.

“Được, đây là anh ép tôi đấy nhé!” SooYeon nói xong bắt đầu phun sốt cà chua ra khắp nơi, chỉ chốc lát, trên sofa, trên tường, trên trần nhà, chỗ nào cũng dính cái chất lỏng màu đỏ.

Thấy thế, cả người Lee Donghae như có kiến bò, anh lập tức lao lên cướp lấy sốt cà chua.

  SooYeon không chịu ngừng, chạy về phòng lấy một cái hộp, mở ra, uy hiếp:

“Đây là những sợi tóc rụng mà trước đây tôi đã nhặt vào, bây giờ nếu anh còn không chịu nói thật tôi sẽ cho chúng nó vào chăn anh, cho lên quần áo, cho vào khắp ngõ ngách trong phòng anh!”

Nói xong cô chạy vọt vào phòng Lee Donghae, giả vờ sắp đổ tóc ra. Lee Donghae rốt cục không nhịn nổi nữa, đành nói thật: “Bởi vì anh muốn đẩy Park ji yeon cho cậu ta!”

“Vì sao?” SooYeon không hiểu: “Hai người chẳng phải đã từng vì tranh giành Park ji yeon mà trở mặt hay sao?”

“Bọn anh là vì muốn đá Park ji yeon sang cho người kia nên mới trở mặt.” Bị những sợi tóc làm kích thích quá độ, Lee Donghae nói hết từ đầu đến cuối: “Park ji yeon là con gái độc nhất của vua đồ gia dụng Park Yunho, từ nhỏ đã được nuông chiều tạo thành một tính cách quái dị — chỉ thích người nào ghét cô ta. Ban đầu, cô ta gặp Kwon Yuri trong một bữa tiệc, bị cậu ta mắng nên bắt đầu quấn lấy cậu ta. Em vĩnh viễn cũng sẽ không biết công lực quấn lấy người khác của cô ta kinh khủng cỡ nào đâu, đến cả Kwon Yuri cũng không thể chịu đựng nổi. Càng mắng chửi cô ta càng dây dưa kinh khủng hơn, giống như vô số sợi dây quấn chặt lấy em khiến em không thể thở nổi vậy. Rốt cục, cậu ta cũng tra ra được nguyên nhân, bắt đầu cố gằng hết sức làm theo mọi điều cô ta nói. Kết quả,  Park ji yeon mất hứng thú với cậu ta. Đáng hận nhất chính là, vì muốn được thoát khỏi Park ji yeon hoàn toàn, Cái tên xấu xa đó lại đẩy cô ta sang cho anh! Thật sự là quá bỉ ổi! Những ngày đó… Quả thực là nghĩ lại mà kinh. Sau đó, anh rốt cục hiểu rõ tính cách của Park ji yeon, thành công thoát khỏi cô ra. Mọi chuyện không thể quên đi dễ thế được, anh quyết định phải trả thù Kwon Yuri. Vì vậy, anh đã tìm đến Tiffany, liên hợp lại với cô ấy cùng chỉnh Kwon Yuri. Anh tiếp cận em, hôn em, nói rằng đang hẹn hò với em đều là vì muốn cho cậu ta tức giận, anh đã thành công. Nhưng chỉ tức giận thôi còn chưa đủ, anh lại báo tin cho Park ji yeon, khiến cô ta cho rằng Yuri đã quên cô ta. Quả nhiên, Park ji yeon không chịu thua, lập tức tới tìm cậu ta. Sau đó anh đã sắp xếp để Park ji yeon nhắm vào em, anh biết rõ vì sợ cô ta dây dưa, Yuri nhất định sẽ giúp cô ta và đồng thời sẽ khiến em đau lòng ra đi, tiến vào vòng tay anh. Nếu như chuyện này thực sự xảy ra thì đó mới chính là đả kích trí mạng với cậu ta.”

Nghe thế, giọng nói của SooYeon có chút kích động: 

“Vì sao, vì sao sự ra đi của tôi sẽ là đả kích lớn nhất đối với cậu ấy?”

Lee Donghae chậm rãi nói: 

“Bởi vì, cậu ta vẫn yêu em.”

  SooYeon đã quá xúc động, nhất thời nói không nên lời.

  Lee Donghae tiếp tục nói: 

“Kwon Yuri có một bức ảnh của em, cậu ta thường xuyên lặng lẽ lấy ra xem… Mỗi lúc như thế, ánh mắt cậu ta lại trở nên đặc biệt dịu dàng. Chắc chắn, cậu ta vẫn luôn yêu em.”

Trái tim vốn đang băng giá của SooYeon bắt đầu nứt ra một đường, từ bên trong chảy ra một dòng nước ấm áp từng chút từng chút khiến cả người cô tan ra, hòa trong niềm hạnh phúc.
  Kwon Yuri thật sự yêu cô.

“Vậy tại sao Yuri không nói sự thật cho tôi biết?” Soo Yeon hỏi.

“Cậu ta nhất định là xấu hổ nên không nói cho em biết, không ngờ cậu ta lại sợ Park ji yeon, sợ một người phụ nữ.” Lee Donghae nói xong, thở một hơi thật dài: “Thực ra, chuyện anh muốn em làm bạn gái anh cũng không hoàn toàn là vì trả thù. SooYeon, anh…cũng thích em.”

  SooYeon nhíu mày:

“Vì sao anh lại thích tôi?”

“Bởi vì, em là người duy nhất có thể chịu đựng được người nghiện sạch sẽ như anh.”

“Không hẳn thế, ” SooYeon mỉm cười: “Còn có một người cũng sẽ rất vui vẻ chịu đựng thói sạch sẽ của anh.”

“Ai?” Lee Donghae hỏi.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói:

“Hóa ra, người thích Jung SooYeon là anh.”

  Lee Donghae cứng ngắc xoay người nhìn thấy Park ji yeon. Ánh mắt cô nhìn anh lại khôi phục sự hứng thú: 

“Xem ra Yuri nói không sai, anh quả nhiên là cố ý đẩy em sang cho cậu ta.”

  Lee Donghae hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy tay cô: 

“Ji Yeonie , em hiểu lầm rồi, em không biết anh yêu em nhiều đến thế nào đâu.”

“Không phải, ” SooYeon nở một nụ cười tà ác: “Park tiểu thư, người DongHae oppa yêu chính là tôi, anh ấy vừa mới bày tỏ với tôi xong.”

Mắt Lee Donghae bắn ra mấy tia phẫn nộ: 

Jung SooYeon! Em!"

"Đừng trốn tránh nữa, đàn ông mà em đã nhắm chưa ai có thể thoát được.” Park Ji Yeon kéo áo Lee Donghae: “Đi, ngoan ngoãn đi châu Âu với em, chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm!”

Nói xong, cô cứ thế lôi Lee Donghae ra ngoài.

Lúc này, Tiffany chạy tới, nhìn tình cảnh này không hiểu ra sao: 

“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”

  SooYeon nói hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho cô biết rồi oán giận nói:

"Fany, không ngờ cậu lại cấu kết với Lee Donghae chỉnh bọn tớ? Tớ thất vọng về cậu quá rồi đấy.”

“Ai bảo các cậu phá hỏng hôn lễ của tớ?” Fany cây ngay không sợ chết đứng, tiếp tục thở dài: “Hơn nữa, ai mà biết cậu lại yêu cậu ta sâu đậm đến thế?”

  SooYeon cười khúc khích: 

“Tớ cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế.”

  Fany đảo mắt:

“SooYeon, Kwon Yuri đã từng nói cậu ta yêu cậu chưa?”

  SooYeon lắc đầu: 

“Yuri làm gì có chuyện sẽ nói mấy lời tâm tình như thế chứ?”

“Nếu như tớ có cách khiến cậu ta nói ra thì sao?” Fany nháy nháy mắt.

“Cậu có cách gì?” SooYeon tò mò.

Mắt Fany chợt sáng lên: 

“Cứ chờ mà xem.”
  * end flashback*

“Vì thế sau đó khi cậu đến tìm tôi, tôi đã lừa cậu là SooYeon đã đi châu Âu với Lee Donghae.” Fany nói: “Mọi chuyện là vậy.”

“Vậy SooYeon bây giờ đang ở đâu?” cậu hỏi.

“Nói cho cậu biết cũng được, có điều, trước hết cậu phải cho chúng tôi biết rốt cuộc cậu có yêu SooYeon hay không.” Fany hỏi.

Yuri sốt ruột: 

“Sao tôi phải trả lời câu hỏi này của cậu? Mau nói cho tôi biết SooYeon đang ở đâu!”

“Không được.” Thái độ Fany rất kiên quyết: “Tôi cứ muốn nghe chính miệng cậu nói yêu cậu ấy cơ.”

“Tif ! Fa! Ny!” Yuri trừng mắt nhìn cô, ánh mắt bắt đầu bốc hỏa

“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.” Fany thổi thổi móng tay: “Mẹ SooYeon ở bên Mỹ đang rất nóng lòng tìm người yêu cho cậu ấy đây, chậm thêm chút nữa chỉ sợ cậu sẽ không làm gì được nữa đâu.”

Yuri vẫn trầm mặc, hàm dưới căng ra, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên. TaeYeon vội vàng dùng thân mình bảo vệ cho vợ yêu, rất sợ Yuri trong phút kích động sẽ giết cô bịt đầu mối.
Nhưng đúng lúc này, Yuri lại nói tuy khẽ mà rõ ràng: 

“Đúng, tôi yêu cô ấy, tôi yêu Jung SooYeon.”

Không chỉ có Tiffany mà ngay cả TaeYeon cũng vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Kwon Yuri cũng sẽ nói mấy lời này? Cậu ta thực sự nói ra rồi?!
Vừa dứt lời thì có tiếng động phát ra từ trên cầu thang, Yuri ngẩng đầu nhìn thấy SooYeon.
Cô đứng trên cầu thang, nhìn cậu thật chăm chú, trong ánh mắt có kinh ngạc, có kích động, có vui mừng, có tình yêu.
Trong tình cảnh đó, Yuri lại cắn chặt răng, tay nắm chặt đến phát ra tiếng canh cách. Khi cậu đi khắp thế giới tìm kiếm thì không ngờ cô gái này lại bình tĩnh ngồi đợi ở đây? Nghĩ vậy, Yuri hét lên một tiếng, xông luôn lên kéo SooYeon vào căn phòng trên lầu.

“Tae chưa từng thấy cậu ta giận dữ như vậy bao giờ, SooYeon sẽ không sao chứ?” TaeYeon lo lắng.

“Cậu ấy nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, có điều đấy cũng là báo ứng cho việc cậu ấy phá hoại tiệc cưới của em thôi.” Fany lộ ra ánh mắt khát máu: “Kẻ phá hỏng hôn lễ của ta tất cả sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.”

Nghe vậy, TaeYeon rùng mình một cái, xem ra, sau này mình phải tự cầu nhiều phúc rồi.
Khóa chặt cửa vào xong, lửa giận tích tụ đã lâu của cậu rốt cục cũng bùng lên, cậu nắm hai vai cô, hét ầm lên: 

Jung SooYeon, em thật to gan, dám đùa giỡn với Yul!”

SooYeon lần này không hề sợ hãi, trong ánh mắt cô ẩn chứa nét vui mừng:

“Kwon Yuri, Yul, thực sự yêu em ư?”

Mặt Yuri hơi đỏ lên, cứng miệng nói: 

“Ai bảo Yul yêu em, Yul chỉ là muốn biết chỗ em đang ở từ miệng cây nấm đó rồi tóm em về cho một trận thôi.”

SooYeon lẳng lặng nhìn Yuri. Cậu gầy và tiều tụy đi nhiều, hai mắt sắp biến thành gấu trúc rồi. Xem ra, hai tháng qua cậu đã chịu không ít cực khổ.
Trong nháy mắt cô hiểu ra, nếu như mình không quan trọng, nếu như cậu ấy không yêu mình thì tại sao phải vất vả đuổi theo như vậy chứ?
  SooYeon cụp mắt xuống, vòng tay níu cổ cậu, chủ động hôn: 

“Kwon Yuri, em yêu Yul.”

Cậu nhìn cô thật chăm chú: 

“Em nói cái gì?”

SooYeon chậm rãi nói: 

“Em nói rằng em yêu Kwon Yuri, rất yêu rất yêu Yul.”

“Nếu vậy thì hãy mở cái này ra đi.” 

Yuri lấy quả cầu hương bằng bạc ra đưa cho cô.
  SooYeon làm theo, cô kinh ngạc phát hiện ra bên trong nó có một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh.
  Yuri cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, quỳ một gối xuống, nói ba chữ: 

“Lấy Yul nhé.”

Khóe miệng cô không kìm được cong lên, nhưng nước mắt cô cũng không nhịn được mà rơi xuống.

“Sao thế?” Trong giọng nói của Yuri lộ vẻ lo lắng: “Đồng ý hay là không đồng ý?”

“Nếu, ” SooYeon hít hít mũi: “Nếu em không đồng ý thì sao?”

“Thì Yul sẽ nhốt em vào một chỗ cùng Yul cho đến khi nào em đồng ý mới thôi.” cậu trả lời như thế.
  cô cười ra tiếng. Đây chính là Kwon Yuri, một Kwon Yuri bá đạo, độc mồm độc miệng; một Kwon Yuri yêu cô nhưng chưa bao giờ chịu nói ra; một Kwon Yuri chỉ thuộc về cô Jung SooYeon này mà thôi.
  SooYeon cầm lấy nhẫn kim cương, nói: 

“Muốn em lấy Yul cũng được, nhưng trước hết phải đáp ứng một yêu cầu của em.”

“Yêu cầu gì?” Yuri hỏi dồn.

Dụ Vi Hề nói: 

“Từ nay về sau Yul không được mắng em nữa.”

Cậu nhíu mày:

“Nhưng có rất nhiều lúc em đáng bị mắng.”

“Em đây không lấy chồng nữa!” SooYeon dỗi.

Yuri đưa ra cách nhân nhượng: 

“Cùng lắm thì lúc nào Yul mắng, em hãy dùng hành động bịt miệng Yul lại, thế là được chứ gì.”

Cô sẵn giọng: 

“Vậy chẳng phải có lợi cho Yul quá à?… Thế này đi, nếu như Yul mà mắng em thì hôm đó đi mà ngủ một mình.”

Cậu đấu tranh tư tưởng hết sức kịch liệt, rốt cục cắn răng đồng ý: 

“Được, quyết định thế đi!”

SooYeon mỉm cười đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của mình: 

“Thế thì được, em đồng ý lấy Yul.”

Sau đó, cô lau nước mắt, nói: 

“Đúng rồi, chúng ta đi ra ngoài nói cho hai người họ biết tin tốt này đi.”

Ai ngờ vừa mới đứng lên cậu đã vươn tay ra ôm lấy cô, đẩy ngã lên vào giường.

“Yul làm gì thế?!” cô ngạc nhiên.

Đáy mắt cậu bùng lên ngọn lửa yêu mị: 

Jung SooYeon, em hại Yul 2 tháng ngủ không yên, hôm nay phải bù lại hết.”

“Đừng!” SooYeon giãy dụa: “Đây là nhà người khác mà!”

“Không sao đâu, bọn họ sẽ hiểu cho chúng ta thôi.”

“Đừng, người Yul hôi quá, còn chưa tắm nữa!”

“Em nhìn như tiểu miêu mà Yul vẫn làm được đấy thôi?”

“Ai bảo em giống mèo ? Kwon Yuri, Yul tránh ra!”

“Em nằm mơ!”

“A, đừng có chạm vào đấy, tránh ra!”

“Jung SooYeon, im miệng cho Yul!”

“Kwon Yuri, cái đồ con sói háo sắc này! Ưm ưm ưm…”

Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp tràn ngập.
Trong phòng, cảnh xuân kiều diễm.
Tương lai, tràn đầy hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top