Chap 3: Việc làm

"Khoan, khoan, khoan đợi đã. Tại sao anh nói ra điều này?" Arthur bắt đầu tò mò trước sự việc hiện tại. Vì lí do gì? Vì sao lại có người tự nhận mình là pháp sư ở đây. "Cậu không hiểu cũng phải, dù gì đây cũng không phải thế giới của cậu" người đàn ông tóc trắng giải thích, sau đó quay lưng ra hiệu hai người đi theo. Họ lại tiếp tục ngồi trên phương tiện kia, nhưng nhỏ hơn, do không muốn ngồi cạnh Ritsuka, Arthur đã ngồi ở ghế trước. Trên đường đi Arthur đã hỏi Merlin rằng: "Anh có thật sự là pháp sư không?" - "Chà, cậu không tin tôi đến vậy sao. Thôi thì, khi đến nơi cậu sẽ hiểu thôi" anh ta trả lời. Trong lúc cả hai người đang nói chuyện, Ritsuka đã ngủ từ lúc nào, suốt đường đi có vẻ cậu đã ngủ rất ngon. "Đến nơi rồi đấy" Merlin gọi cả hai dậy, trước mặt họ là một quán nước ở cuối đường. Khi vừa vào cửa cảm giác quen thuộc hiện ra trước mắt Arthur. Một sự hoài cổ, có chút sang trọng và thoảng mùi của thảo mộc nhưng hơi cháy.

"Cậu để ý rồi sao?" Merlin như sử dụng ma pháp, thắp sáng căn phòng tối đầy diệu kì, Arthur có chút bất ngờ. "À cái này, gọi là đèn điện đấy. Uhhh, giải thích có hơi bất tiện, cậu cứ hiểu là một dạng công nghệ đi" người đàn ông nói qua loa với Arthur, để lại trong anh nhiều câu hỏi lớn. Ngay cả Ritsuka cũng hoàn toàn ngơ ngác, họ chỉ biết đi theo anh ta. Họ đi lên trên tầng còn lại, quá đỗi ngạc nhiên vì những gì bản thân đang thấy, rất nhiều hoa, những đoá hoa tỏa ta ra hương thơm nhẹ nhàng. Lúc này, Arthur dần nhận ra gì đó, ở trung tâm căn phòng có một quyển sách. "Đây là... Ngôn ngữ của Đế Quốc" - "Vậy cậu đã tin chưa?" Merlin trả lời với giọng điệu tự tin. Trong lúc hai người đang bàn luận thì Ritsuka lại vô cùng hào hứng mà sờ mó các vật dụng, cậu cảm thấy mới lạ với rất nhiều thứ. Từ cái ghế, bình hoa hay ngay cả chiếc ly, trông cậu như bị tách biệt với xã hội rất lâu. Quay trở lại với hai người kia, Arthur dần bị Merlin thuyết phục, nhưng anh vẫn cần xác nhận lần cuối, thực ra ở Đế Quốc có lưu truyền một truyền thuyết. Đế Quốc Camelot xưa kia được xây dựng bởi hai người, một là hoàng đế đầu tiên Rhongomyniad người đặt nền móng đầu tiên xây nên vương quốc. Người thứ hai, tuy được gọi là người xây dựng Đế Quốc nhưng bị xem là kẻ phản bội, lúc hoàng đế cần ông ta nhất, kẻ đó đã biến mất.

Cái tên được nhắc tới không ai khác đó là [Merlin]. Tuy nhiên, đây là bí mật chỉ có người trong hoàng tộc biết. Đơn giản nó là sự ô nhục. Thứ duy nhất mà dòng tộc Pendragon còn biết về người này là một quyển sách mang tên [Hồi ký của không gian - quyển I]. Và rồi quyển sách Arthur vừa thấy lại là [Hồi ký của không gian - quyển II], điều này trùng hợp đến vô lý. Anh không hề cảm thấy may mắn, với gia tộc đây là một tội đồ. "Chà, gia tộc cậu vẫn cổ hủ vậy sao, tôi đã đi được 300 năm rồi đấy, mấy người vẫn hận tôi sao?" Merlin nhìn Arthur, trả lời như khẳng định giả thuyết anh vừa đưa ra. Anh ta dường như hiểu rõ những gì Arthur muốn biết.

"Việc này tôi không biết. Nhưng làm sao ông sống qua được 300 năm?" Arthur đổi cách nói chuyện, anh không thật sự có cảm giác gì về việc này, dù sao cũng chỉ muốn xác nhận danh tính mà thôi. "Aida, ra vậy, cậu muốn biết chuyện này. Thôi thì cũng được, căn bản tôi không phải con người. Tôi là bán Incubus" lúc này mọi chuyện đã sáng tỏ, Arthur sững người, anh không ngờ Merlin lại là ác ma. Anh lùi lại, ở sẵn tư thế cầm kiếm, sự cẩn trọng có lẽ là cần thiết lúc này. "Nào nào, đừng manh động như vậy, chỗ này không được phép dùng bạo lực đâu" Merlin thản nhiên đáp, tay phẩy nhẹ, thanh kiếm ở đai lưng Arthur chợt biến mất, thay vào đó là một bó hoa, tâm trí anh thì choáng váng. Vừa sững sờ vừa lo lắng không biết nên làm gì, Arthur lựa chọn đứng yên, người đàn ông này trở nên đáng sợ với anh, như bị thôi miên vậy. Arthur nghĩ mình đã dính bẫy, không phải bây giờ, mà là từ khi anh gặp Merlin.

"Xin lỗi... Nhưng hai người đang làm gì vậy?" Bất chợt câu hỏi của Ritsuka phá vỡ sự căng thẳng. Cậu mặt đầy ngây thơ và hoang mang nhìn về phía Merlin, rõ ràng cậu không bị ảnh hưởng bởi anh ta. "Haiz, tôi quên mất ta có một bạn nhỏ ở đây. Cậu là Ritsuka nhỉ, xin lỗi vì làm cậu sợ" Merlin bước về phía Ritsuka, nắm lấy tay cậu dịu dàng chào hỏi. "Đúng là ác ma như nhau, hai người thân mật phết. Tên kia là ma vương đấy, nếu ông không biết" Arthur vẫn đứng đó mà cảnh báo. Merlin thì cười nhẹ, anh ta chỉ đơn giản đặt tay lên đầu Ritsuka mà xoa nhẹ. "Ma vương cơ à? Có thật không nhỉ? Vì ma vương không hề có tí ma lực hay nguyền chú nào thì lạ lắm. À không, đó là Morgan- cậu nhóc này hoàn toàn không giống" Merlin đáp với sự tò mò, anh ta đang nghĩ gì đó rồi đi đến quầy pha chế. Từ bên trong tủ lấy ra một quả cầu pha lê.

Người đàn ông nhanh chóng đọc những câu thần chú kỳ lạ, tay vẽ ra pháp trận. Luồng ánh sáng đang dần hiện ra quanh nó, Merlin nhìn vào đó một lúc lâu. "Ra là vậy, tôi hiểu rồi. Đó là lý do cậu cũng bị đưa đến đây" Merlin nhìn về phía Ritsuka, ánh mắt đầy nghiêm túc, sau đó bước đến phía hai người. Tay anh mang theo bộ trà, yêu cầu họ ngồi lại và uống cùng, dù cả hai có vẻ dè chừng do màu sắc của chất lỏng, nhưng họ không có lựa chọn. Arthur mạnh dạn uống trước, hương vị đăng đắng ở đầu lưỡi làm anh có hơi khó chịu, nhưng rồi dư vị ngọt ở cuối khiến anh vô cùng ấn tượng. "Thứ này có sữa tươi bên trong?" Anh nhìn về phía Merlin, "Sao vậy, sự cảnh giác của cậu đâu rồi?" Người đàn ông thì cười nhếch mép, khiến Arthur giật mình, anh trở lại sự cảnh giác. "Thôi mà tôi đùa đấy, đây gọi là cà phê sữa, một dạng thức uống phổ biến ở thế giới này, tôi không cho gì lạ vào đâu", nghe lời Merlin nói, Ritsuka cũng uống thử và khá thích thú với nó.

Sau khi hết thức uống, hai người dần trở nên tỉnh táo. "Được rồi, giờ thì, đến lúc tôi nên nói chuyện với cả hai rồi". Lúc này Merlin bắt đầu nghiêm túc hướng về phía cả hai mà nói chuyện, Arthur và Ritsuka đều lo lắng. "Thật ra, tôi là người đưa hai cậu đến đây, ehe" Merlin cợt nhả ngay lập tức, như hắt gáo nước lạnh vào cả hai. "Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế" Arthur liền đứng dậy, đập hai tay xuống bàn, anh giận dữ dù đã đoán ra. "Mau cho tôi trở về!" anh dùng giọng điệu ra lệnh cho Merlin. Nhưng đáp lại anh, người đàn ông chỉ lạnh lùng nói với ánh mắt lảng tránh: "Tôi không biết cách" - "Hả???". Có vẻ như cuộc nói chuyện hai người dần trở nên lố bịch. "Thế ông đưa chúng tôi đến thế giới này làm gì mới được!?" - "À thì... Cậu biết đấy, tôi ban đầu dùng ma pháp trong quyển sách kia để gọi ra, đơn giản tôi đang chán mà. Nhưng mà, quyển II chỉ có hướng dẫn cách gọi đến và dịch chuyển đến. Còn trở về thì..." - "Ông đùa sao, sao ông không mang theo quyển I. Ông có hiểu tình hình hiện tại của Đế Quốc không vậy!?" Arthur dần mất kiểm soát và muốn lao đến tấn công Merlin.

"Nào, cậu hiểu rõ là cậu không thể tấn công tôi mà. Dù sao quyển II là cái tôi vô tình tạo ra thôi, lúc đó tôi cũng đâu có ngờ mình sẽ bị mắc kẹt ở thế giới này" Merlin tiếp tục bào chữa - "Thế quyển I là cái gì??" - "Tôi nhặt được trong thánh tích và mang về đấy, quyển II là làm ngược với những gì quyển I làm, nhưng tôi không nhớ..." Lúc này vấn đề đã lộ ra, có vẻ nó càng trở nên mất kiểm soát. Ritsuka chỉ biết ngồi một bên xem họ cãi nhau, có vẻ cậu không hiểu và cũng không để tâm lắm, do cậu cũng không có gì để nuối tiếc, ít nhất do cậu không nhớ gì ngoài hai từ "nô lệ". Cảm giác giữa cậu và hai người kia thật xa cách, có chút cô đơn. Sau cùng cả hai cũng thấm mệt, Merlin ngồi lên ghế thở dốc vì mệt, đáng lẽ anh không nên nói ra sớm như vậy. "Thôi được rồi, mọi chuyện đã lỡ rồi, tôi nghĩ ta nên tìm cách chứ không phải công kích nhau thế này. Hay là vậy đi, cả hai cậu ở lại. Tôi sẽ nghiên cứu cách đưa hai người trở về" anh ta đưa ra lời đề nghị để trấn an Arthur.

"Ở lại? Nghe thì dễ lắm. Vậy còn công việc thì sao? Chúng tôi phải ở đâu? Và tại sao tôi phải ở cùng kẻ dưới danh tính ma vương cơ chứ" Arthur đáp lại Merlin một tràng dài, trách móc anh với vô số câu hỏi. Thực ra điều này hoàn toàn có lý, anh là hiệp sĩ tiêu diệt ma vật. Anh giành cả tuổi trẻ để được huấn luyện như vậy, nếu bắt anh ta làm công việc khác ở một thế giới khác thì quá vô lý. Còn về chỗ ở, nhìn lại quán này, nó còn không có phòng để ngủ. Hơn hết, anh không hề tin tưởng Ritsuka, mạng sống của anh có thể bị tước đoạt bất cứ lúc nào. Vô số vấn đề sẽ xảy ra, hay đó chỉ là những gì anh ấy nghĩ về bản thân? Merlin chỉ đơn giản liếc nhìn. Anh chỉ đơn giản đáp: "Yên tâm nếu là những việc này tôi xử lý được. Cậu sẽ làm nhân viên phục vụ cà phê, còn cậu sẽ là thu ngân" sau đó chỉ về phía Arthur và Ritsuka. "Căn bản tôi cũng đang thiếu người, còn chỗ ở thì- chắc hai người phải ở chung thôi" anh ấy tiếp tục nói. Dù cho không muốn nhưng Arthur cũng chỉ ậm ừ, tuy nhiên, anh vẫn yêu cầu Merlin dùng phép bảo vệ lên bản thân để đề phòng Ritsuka.

Sau đó Merlin đưa cả hai về một căn nhà nhỏ ở gần dãy phố. Anh nói đây là căn nhà mình thuê, nhưng do thích ở quán nên ít khi về. "Được rồi hôm nay như vậy thôi, hai người đi ngủ đi. Ngày mai được nghỉ nên tôi sẽ hướng dẫn những việc cần làm". Do không muốn ngủ cạnh Ritsuka nên Arthur ngọn ngủ trên ghế sofa trong phòng khách. Đêm đó, Merlin trong phòng riêng, anh ấy nhìn đăm chiêu vào quyển sách [Hồi ký của không gian - quyển II], mở ở phía sau mặt sách, một tấm ảnh rơi xuống. Bên trong là hình ảnh của hai người phụ nữ: "Ta có lỗi với hai người rồi".

~ Hết chap 3~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top