Chương 33: Cún con
Cái mông chịu khổ thảm hại, Điềm Nhi hít hà hai tiếng, ủy khuất nhếch miệng nhỏ lên.
Bởi vì tối qua đã ăn rất "no", cho nên hiện tại Dận Chân cũng không có tâm tư hoa mỹ gì, có điều tiểu nhân nhi trên người quá mức thơm mềm, xúc cảm mềm mịn như chạm vào đậu hủ non vậy, chỉ ôm thôi cũng cực kỳ thoải mái. Dận Chân khép hờ mắt, vẻ mặt có chút hưởng thụ.
Hai vợ chồng cứ ôm nhau sát rạt như vậy, mãi đến khi bên ngoài truyền đến thanh âm dè dặt của Tô Bồi Thịnh: "Gia, đã giờ thìn, có thể dậy chưa ạ?"
Điềm Nhi lúc này toàn thân trần trụi, nghe thấy thanh âm của người ngoài khó tránh khỏi cực kỳ thẹn thùng, lầm bầm từ trên người Dận Chân lăn xuống, vèo một cái, như con chuột chũi rúc vào trong chăn.
Dận Chân bất đắc dĩ mở mắt ra, trong lòng thầm mắng Tô Bồi Thịnh một tiếng.
Nhưng trời cũng không còn sớm, đành phải ngồi dậy. Hai vợ chồng đều im lặng tự mặc quần áo, tự rửa mặt chải đầu. Đợi đến khi Điềm Nhi ăn mặc ổn thỏa, đi ra khỏi buồng trong, Dận Chân đã sớm ngồi trước bàn tròn ăn cháo yến mạch.
"Tại sao lại ăn mặc như vậy?" Dận Chân hơi khẽ cau mày hỏi.
Điềm Nhi hiện tại không phải như lúc mới gả vào, cẩn thận dè dặt, lo lắng từng tí một nha, cho dù trượng phu nhíu mày, nàng cũng không sợ. Ngược lại nhẹ nhàng xoay một vòng, mắt to khép hờ, có chút đắc ý, có chút mong đợi hỏi: "Thiếp thân mặc thế này trông được không?"
Lúc này, trông nàng mặc một thân y phục người Hán màu vàng nhạt vân yên, trên vai khoác một đoạn vải bông dày màu xanh nhạt, mái tóc búi song hoàn kế đơn giản, cả người từ trên xuống dưới ngoài đôi khuyên tai đinh hương bằng bạc ra, thì không mang thêm trang sức nào khác, ăn mặc giản dị thanh mát, hơn nữa dung mạo ngây thơ kia, khiến người nhìn thấy chỉ nghĩ đây là một vị thiếu nữ trong khuê phòng, làm sao ngờ được nàng đã làm mẫu thân của một đứa bé rồi chứ?
"Hồ nháo." Dận Chân sắc mặt âm trầm, lên tiếng quát: "Ngươi là phúc tấn của gia, phải có phép tắc thể diện của phúc tấn, ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì, còn không mau đi thay!"
Điềm Nhi sửng sốt, khoái hoạt ngập trong lòng tất cả đều hóa thành dòng nước xuôi về đông.
Dận Chân thấy thê tử thoáng cái liền đỏ mắt, cúi đầu như một đứa bé chẳng biết làm sao, đứng mãi ở đó không nhúc nhích. Trên mặt nam nhân chợt cứng lại, trong lòng thoáng qua một tia hối hận, toan định muốn nói gì đó, Điềm Nhi lại quay người, vụt chạy vào buồng trong.
Một đoạn nhạc đệm này, kéo dài cho tới buổi trưa, hai vợ chồng đều không được tự nhiên, chẳng nói chẳng rằng với nhau câu nào.
Đến xế chiều, hai huynh đệ Dận Chân, Dận Tường dẫn theo bảy tám nô tài đến rừng cây gần đó săn thú, Điềm Nhi cùng Triệu Giai thị ở trong phòng nói chuyện.
"Tứ tẩu hôm nay sao thế?" Bắt gặp vẻ ấm ức buồn bực trên mặt Điềm Nhi, Triệu Giai thị không khỏi quan tâm hỏi: "Có chỗ nào không khỏe sao?"
Điềm Nhi sao có thể nói cho nàng biết thực tình được chứ, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Đại khái là tối hôm qua ngâm nước suối lâu quá thôi!"
Mặc dù Triệu Giai thị trong lòng không tin, nhưng miệng lại nói: "Đúng rồi đó, ngâm lâu quá, sẽ đau đầu a."
Hai chị em dâu lại tán gẫu chuyện nhà, từng câu từng câu, bất tri bất giác đề tài liền dời đến trên người Ngũ phúc tấn.
"Nàng ta trước kia không hề như thế..." Triệu Giai thị nói: "Lúc còn nhỏ, vì hai nhà ở gần, ngạch nương của ta và của nàng qua lại thân thiết, cho nên một cách tự nhiên ta và nàng liền trở thành bạn khuê mật... Uyển Như nàng ấy từ nhỏ đã khác với những nữ nhi nhà khác, cả ngày cứ như con trai thích trèo tường leo cây nghịch ngợm cực kỳ, chọc cho ngạch nương nàng ta nổi sùng không biết bao nhiêu lần..."
Theo lời Triệu Giai thị kể, trong đầu Điềm Nhi dường như xuất hiện hình ảnh một tiểu cô nương mặt mũi lanh lợi, hoạt bát bướng bỉnh, chạy nhảy khắp sân nhà.
"Vậy tại sao Ngũ đệ muội bây giờ lại... ừm... u ám như vậy..." Kỳ thật, nàng muốn nói là 'trông như oán phụ'.
"Ai! Đó là tẩu không biết." Triệu Giai thị thở dài nói: "Kỳ thật ở trong những nhà như chúng ta, đàn ông đều không thích chính thê, sủng ái tiểu thiếp cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng mà ngại vì lễ pháp quy củ, người nào mà chẳng lưu lại vài phần cho thê tử. Nhưng Ngũ a ca, lại chẳng biết cớ gì, từ ngày Uyển Như vào cửa liền chán ghét nàng, chỉ đêm đêm lưu luyến bên chỗ thiếp thất, về lâu về dài, tâm của Uyển Như cũng trở nên nguội lạnh, trong lòng có oán, dần dần liền biến thành bộ dáng này."
Còn có vài chuyện nàng chưa nói, kỳ thật trước khi cưới, Uyển Như đã từng gặp Ngũ a ca một lần, liền lặng lẽ đem lòng ái mộ, vì để làm một phúc tấn tốt, nàng nỗ lực cố gắng trở nên thư nhã quy củ. Lại thật không ngờ, cuộc sống sau khi cưới lại là loại cuộc sống như vậy... Ngày trước yêu sâu đậm bao nhiêu, hiện tại phiền muộn tích tụ nhiều bấy nhiêu.
Điềm Nhi nghe Triệu Giai thị kể, trong lòng không tự chủ cũng dâng lên chút đồng tình với Ngũ phúc tấn. Chỉ là thê tử trên danh nghĩa, lại chẳng phân biệt được nguyên do bị trượng phu "biếm vào lãnh cung", cũng thật khiến cho người chua xót.
Từ Ngũ phúc tấn liên tưởng đến chính nàng.
Lúc này Điềm Nhi mới phát hiện, mình may mắn cỡ nào, kể từ lúc nàng vào cửa, Dận Chân liền chở che nàng mọi điều, yêu thương đau lòng đủ cả. Nhưng mà nàng lại không biết hồi báo, ngược lại ỷ vào trượng phu tốt, càng ngày càng không biết kiêng kỵ, không biết quý trọng hạnh phúc trước mắt.
Điềm Nhi nắm chặt khăn thêu trong tay, hạ quyết định, chờ Dận Chân trở về, nhất định phải hảo hảo nhận lỗi mới được.
"Thật ra tâm địa của Uyển Như không xấu." Triệu Giai thị nắm tay Điềm Nhi, giọng điệu chân thành tha thiết nói: "Nếu trước đây có chỗ nào mạo phạm Tứ tẩu, còn mong tẩu lượng thứ bỏ qua."
"Ta làm sao lại hẹp hòi như vậy." Hạ quyết tâm, Điềm Nhi liền khôi phục được sức sống trước đây: "Về sau chúng ta cũng nên tụ họp nhiều, trò chuyện nhiều hơn, cũng có thể náo nhiệt một chút."
Triệu Giai thị nghe xong, mỉm cười nói: "Được!"
Chạng vang tối, đám người Dận Chân đã trở về. Rừng cây gần đây cũng không có động vật gì lớn, chỉ có thể săn vài con chim trĩ, thỏ hoang này nọ. Làm cho Thập Tam gia trực tiếp phun một câu: không đã ghiền gì cả.
Mọi người ăn tối xong, mỗi nhà đều đi nghỉ ngơi.
Điềm Nhi nghiêm chỉnh quỳ gối trên giường ấm, bộ dạng anh dũng hy sinh vì nghĩa. Hai lỗ tai nhỏ bạch ngọc dựng thẳng lên, nghe thấy tiếng vén rèm phật~ bên ngoài, không bao lâu sau, liền có tiếng bước chân truyền đến. Trên mặt Điềm Nhi bày ra nụ cười lấy lòng, ngẩng đầu nhìn ra cửa...
"Gia... ngài... Ơ..." nàng đang nói được một nửa, nhưng tất cả tâm thần liền không tự chủ được mà bị vật trong tay Dận Chân hấp dẫn.
Đó là một cái giỏ trúc màu xám xanh, trong giỏ lót vào miếng vải vụn, trong đống vải lộ ra một cái đầu nhỏ, một chú cún con đáng yêu cực*.
(* chỗ này nguyên văn là: moe chết người, hình như dân TQ bị ảnh hưởng anime của Nhật thích dùng từ moe nhỉ)
Đoán chừng là mới sinh không lâu, thoạt nhìn nó nho nhỏ, đôi mắt to ầng ậng nước, trông như thể rất vô tội. Điềm Nhi vừa nhìn liền liên tưởng ngay đến Tám Cân lúc mới sinh ra, cũng đáng yêu khiến người muốn trìu mến như vậy.
Chuyện nói lời xin lỗi, trong nháy mắt đã bị quăng ra sau ót, nàng khẩn cấp vươn tay, như làm nũng nói: "Mau cho thiếp ôm một tí, ôm một tí thôi!"
Dận Chân thấy thê tử cao hứng như vậy, trong lòng không hiểu sao cũng vui lây. Liền thấy hắn ho nhẹ một tiếng, y theo lời, đưa giỏ trúc trong tay tới.
"Aizz ôi!!! cục cưng bé nhỏ a!" Điềm Nhi thật cẩn thận bế bé cún lên.
Ôi chao~~ nong nóng này, A~~ mềm mại này, A~~ đôi mắt nhỏ iêu chết người này. Thật sự là cực cực cực cực... đáng yêu!
Điềm Nhi tâm hoa từng đóa nở rộ, trông cứ như đứa bé cười đến cực kỳ thích thú.
Sau một lúc lâu, nhiệt độ hưng phấn thoáng giảm xuống, nàng mới mở miệng hỏi, con cún ở đâu ra?
"Trong trang nuôi." Dận Chân lời ít ý nhiều đáp. Mấy lời như là ôm cún về dỗ vợ vui, có đánh chết hắn cũng không nói.
Nhưng Điềm Nhi "thông minh" cỡ nào a! Nhìn ánh mắt có chút tránh né của Dận Chân, cả tim nàng liền hóa thành thác nước, thật hận không thể chảy vào trong máu thịt Dận Chân, cùng hắn hòa làm một thể.
Dường như không chịu nổi ánh mắt 'kịch liệt' như thế, Dận Chân chợt ho húng hắng vài cái, phun một câu: "Gia đi rửa mặt.", đoạn vội vã nhấc chân chạy biến.
"Xùy~..." Điềm Nhi cười run cả hai vai, khiến cho chú cún nhỏ trong lòng tò mò quay sang nhìn.
Điềm Nhi chọt chọt lên cái mũi nhỏ của nó, ôn nhu nói: "Lông của mày màu vàng, sau này gọi mày là Tiểu Hoàng nhé, được không?"
"Gâu..." bé cún nhỏ đáng yêu hắt hơi một cái.
Ánh trăng mênh mang, xuyên thấu màn cửa sổ dày, lờ mờ rọi vào phòng.
Dưới ánh trăng mông lung, gương mặt ửng hồng của nam nhân tuy nhìn không rõ ràng lắm, nhưng đôi mắt lóe sáng kia cùng hơi thở gấp khó có thể tự kiềm chế trong cánh mũi phập phồng, đã không khỏi biểu lộ rõ ràng lúc này hắn đang hưởng thụ hầu hạ "kịch liệt tuyệt diệu" như thế nào.
Đôi bàn tay mang theo lớp chai mỏng, phủ lên cái đầu nhỏ đang không ngừng phun ra nuốt vào, sau đó ục ục lầu bầu một câu gì đó.
Điềm Nhi ngẩng đầu, vừa định hỏi hắn gì đó, lại bị nhấn mạnh xuống lại.
Thực hiển nhiên, giờ phút này cái nam nhân cần không phải ngôn ngữ, mà là đầu lưỡi mềm mại, nóng bỏng kia của nàng.
Thật lâu, thật lâu sau đó.
Điềm Nhi chợt cảm giác cái gáy mình đột nhiên bị dời đi, nháy mắt, một dòng dịch lỏng nóng hừng hực vẩy lên đôi thỏ ngọc trước ngực nàng. Nàng thở dốc kịch liệt, cả người hoàn toàn bị vây trong trạng thái thất thần. Không biết qua bao lâu, lại có hơi thở nóng bỏng sáp tới gần.
Lần này, mặc dù tuyệt vời, nhưng cũng không dùng "phục vụ" hiển nhiên không đủ thuần thục, mà là cuồng nhiệt như gió táp mưa gào mà đánh sâu vào.
Điềm Nhi giống như một con thuyền lá nhỏ không bến bờ neo đậu, theo từng cơn chấn động hung mãnh kia mà lắc lư dập dềnh trôi giạt. Trong lúc ý thức mông lung, dường như nàng nghe được có tiếng người hừ nói "... Đã là mẹ của con ta rồi... cho dù có trẻ cũng vô dụng... Hừ..." (anh Dận Chân ghen ghê ghúm)
Đây là ý gì? Điềm Nhi nỗ lực muốn phân tích một chút, nhưng nam nhân trên người giày vò quá kịch liệt, khiến nàng không thể trong cơn hoan ái mê muội mà để ý lại chuyện đó.
Trong một góc phòng, Tiểu Hoàng đáng yêu im lặng ngóc đầu, có chút tò mò nhìn động tác hai chủ nhân đang A a ư ư... Bẹp bẹp ở miệng bên dưới. Nó có chút dư vị nghĩ, sữa bò hôm nay uống ngon thật. Nếu ngày mai cũng được uống nữa thì hay biết mấy a!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top