Chương 22
Valentine
Nó tiến tới gần hơn nữa chiếc bàn gỗ đuợc khắc chạm tinh tế ở góc trái của phòng. Đôi tay nó run run với lấy cái vật kì lạ đang nằm trên đó….Chiếc huy hiệu in hình nó và Thoại….sao lại ở đây chứ???
Đầu nó lại ong ong, tim đập nhanh hơn, nhìn chiếc huy hiệu không chớp măt….
- Làm gì mà lâu thế??? – Cold nói lớn
Nó quay đầu lại nhìn Cold, mắt lại ươn ướt….Đã bao nhiêu lần nó nhủ thầm rằng Cold không phải là Thoại nhưng cũng bấy nhiêu lần nó thấy Thoại trong Cold, càng lúc nó càng thấy đau khổ hơn, nhức nhối hơn, cuộc đời tại sao lại đối xử như vậy với nó chứ???
- Cô lại làm sao nữa thế????
- Tại sao anh lại có cái này?
- Cái nào cơ???
- Chiếc huy hiệu in hình tôi và Thoại, tại sao anh lại có nó??? – Nó hét lớn
- Cái đó…tôi nhặt được!
- Ở đâu???
- Bệnh viện…
Mắt nó tối lại….
-
- 5 năm trước tôi bị viêm ruột thừa phải vào bệnh viện cấp cứu, ngày xuất viện tôi nhìn thấy nó nằm trên lối đi của hành lang, không hiểu sao tôi lại nhặt nó lên và cất giữ cho đến bậy giờ……..
Nó cầm chặt chiếc huy hiệu khuỵu xuống, nó không khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn trào …đúng là số phận…
- Thoại ơi! 5 năm rồi! 5 năm tôi đã sống trong nước mắt! Vậy mà đến lúc này đây tôi vẫn phải khóc vì cậu! Cậu ác lắm! Cậu ra đi rồi mà vẫn để lại chiếc huy hiệu này, để nó tồn tại, để nó lại làm tôi đau, tại sao??? Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi và khiến tôi đau khổ??? Tôi không chịu đựng thêm được nữa….không thể….
Cold không nói gì….
Nó rời căn biệt thự của Cold về nhà…và nó không cầm theo chiếc huy hiệu đó….
Cuộc đời có nhiều thứ không thể trọn vẹn…tình yêu cũng thế….
Thế là đã 5 tháng từ ngày nó bước chân vào công ty này….
- Ngày mai là Valentin đấy! Mấy chị có định đi đâu không? - Chị ngồi bên nó nói lớn
- Ối dào! Già cả rồi mà còn Valentin cái gì nữa! – Một chị thở dài.
- Thế còn em! Di! Em có định cùng Cold đi đâu không?
- Mấy chị đang nói cái gì thế???
- Thôi đừng chối nữa! Cả công ty này ai mà chẳng biết em với Cold là một đôi! Có ai đời giám đốc với nhân viên mà cứ kè kè bên nhau 24/24 đâu!
- Mấy chị đừng nói bậy! Đã nói là Cold có vợ rồi mà! Em với giám đốc chỉ là công việc thôi!
- Xời ơi! Cái tin vịt đó mà em cũng tin à??? Chuyện này đã bị phanh phui khi tụi chị đột kích hồ sơ của giám đốc rồi, giám đốc vẫn còn alone, chỉ nói thế cho con nhỏ đó hết bám theo thôi!
- Thế à???.....Nhưng giữa em với Cold không có chuyện gì cả!
- Sao cứ chối mãi thế nhỉ??? Cái con nhỏ này…
- Mấy người làm việc hay buôn chuyện thế??? Muốn bị trừ lương phải không??? – Cold không biết từ đâu xuất hiện.
Tất cả im bặt. Nó thở phào, thầm cảm ơn giám đốc đã đến giải vây.
- La Tường Di!
Nó giật mình, Cold lại gọi nó. Lúc nào cũng gọi cả tên lẫn họ, trong khi những người khác chỉ gọi tên. Nó thật không hiểu.
======
Giấc mơ cuối cùng
- Anh gọi tôi !
- Ngày mai cô phải đi với tôi để kí hợp đồng!
- Mai ư??? Nhưng theo lịch thì ngày mai đâu có buổi kí kết hợp đồng nào đâu thưa sếp???
- Đó không phải là chuyện của cô! Thôi! Biết thế là được! Bây giờ thì về chỗ làm việc đi!
Nó nhăn mặt. Cold là thế. Muốn gì là làm.
Từ lâu nó không còn ý niệm với ngày lễ tình nhân nữa. Thậm chí nó cho rằng đó là ngày đau khổ đối với nó. Cái ngày Thoại đã bỏ nó ra đi….
Kì lạ là từ cái ngày uống say rồi được đưa về nhà Cold đến giờ, nó không còn mơ thấy Thoại nữa….nó cũng bớt nhớ về nỗi đau 5 năm trước….tất cả như bị xoá đi vậy….nó thấy khó hiểu nhưng cũng nhẹ lòng hơn….lúc nào nó cũng như cảm thấy Thoại vẫn còn ở đây, vẫn bên nó….
Đêm…
Nó chìm vào giấc ngủ….
Chợt nó nhìn thấy một vùng ánh sáng phía trước mặt, chói mắt, nó nheo lại nhìn….và rồi giật mình….Thoại hiện ra…mỉm cười với nó.
- Sao cậu lại xuất hiện….rồi cậu cũng sẽ bỏ tôi mà đi như bao lần trước….
- Xin lỗi you! Trong 5 năm qua tôi vẫn không thể rời xa you để đi được,linh hồn tôi vẫn bên you, tôi nghĩ rằng như thế sẽ hạnh phúc hơn khi chúng ta được ở bên nhau, nhưng không ngờ điều đó lại khiến you đau khổ hơn.
- Sao cậu không mang tôi theo, tôi không thể sống thiếu cậu đuợc….
- Không được! You phải sống chứ….
- Nhưng cậu không còn trên đời này nữa, tôi sống để làm gì chứ???
- You phải sống cho tôi, you phải sống 2 cuộc đời….
- Tôi không cao cả được như thế, tôi chỉ muốn bên cậu mà thôi!
- Sẽ không còn đau khổ nữa, tôi bây giờ đã có thể buông you ra để đi trong thanh thản, tại sao you không thể chứ, và you sẽ có một tình yêu mới, đẹp hơn, và hạnh phúc hơn…
- Tôi không cần! Tôi chỉ yêu cậu mà thôi!
- Hãy đến bên Cold! Cậu ấy mang trong tim tình yêu của tôi, cậu ấy sẽ yêu you hơn tôi….
- Cold ư….
- Đó là món quà cuối cùng tôi tặng you trong cuộc đời này….Đừng mãi đau khổ nữa….Hãy yêu thêm lần nữa…
- Cậu không thể nói với tôi như vậy được! Không thể….
- Di thân yêu của tôi! Cuộc sống còn dài lắm, tôi đã bên you 5 năm nhưng lại sống trong dằn vặt, trong đau khổ của you, thế là đủ rồi, bây giờ, đã đến lúc you đặt tôi trong ngăn kéo của tâm hồn, và mở ra một cánh cửa mới để sống tiếp với tình yêu mới….Bản chất tình yêu không phải là đau khổ, hãy yêu thêm lần nữa….hãy yêu thêm lần nữa vì tôi….
Thoại đặt cánh tay lên môi nó, mỉm cười….5 năm qua cậu nhóc vẫn chưa thể rời bỏ thế gian này vì còn lưu luyến với nó, nay, số phận đã quyết định, cậu phải đi, đến một thế giới mới, và đợi nó….
- Nhưng….
- Tôi vẫn mãi yêu you, mãi mãi…..
Thoại mờ dần trong ánh sáng tinh khôi….nó với tay theo….một tình yêu…..
Nó giật mình tỉnh giấc….một giấc mơ nhẹ tênh….nó đặt tay lên trái tim mình….thanh thản….
…………..
Profile
Họ tên: Denky Cold
Tên Việt: Lâm Kha
Linh vật đại diện: Gấu tuyết
Chỉ số TC: 100
Chỉ số BA: 100
======
Biển và tình yêu
Hôm nay là Valentine…
Cold lái xe chở nó đi kí hợp đồng….Nhưng chiếc xe lại dừng trước bãi biển…Nó ngạc nhiên mở cửa xe bước ra…
- Sao chúng ta lại ở đây???
- Vì hôm nay là Valentine…. – Cold nhìn nó và cười.
Nó sững sờ nhìn Cold…
Cold chạy lại nhặt một cành cây khô rồi vẽ ra trên nền cát một vòng tròn lớn thật lớn, xong xuôi, anh chàng nhảy vào trong vòng tròn rồi gọi nó.
- La Tường Di! Em biết vì sao tôi không vẽ hình trái tim mà lại vẽ hình tròn không??? Bởi trái tim không phải là tất cả…Còn có cả cái đầu và tâm hồn nữa, hình tròn không có điểm bắt đầu và kết thúc, giống như tình yêu của tôi đối với em tự nhiên không tính toán, nếu em tin tôi, hãy bước vào đây…
Nó nhìn Cold không chớp mắt…nhưng không còn bóng dáng Thoại trong đó nữa…Cold là Cold, không thể là Thoại được. Bấy lâu nay, vì nỗi đau vì sự ám ánh đã khiến cho đôi mắt của nó chỉ có thể nhìn thấy mỗi Thoại mà không thể thấy rõ xung quanh, để rồi quên đi rằng cuộc sống vẫn trôi, và nó vẫn đang tồn tại…sự nhầm lẫn đều do bản thân nó quá yếu đuối không đủ tự tin để đối diện với nỗi đau….
- Tại sao lại yêu tôi??? – nó nhìn Cold, hỏi nhỏ, gió biển thổi vào khiến tóc nó bay bay, một trinh nữ nước mắt….
- Tôi không biết…và cũng không muốn biết….5 năm trước khi sống ở Đức tôi thường mơ thấy một cô gái có dáng dấp như em….và có lẽ tôi yêu em từ đó….
- Anh mơ thấy tôi???
- Đúng! Quả thật là một điều kì diệu, và chính tôi cũng không hiểu…nhưng tình yêu là bí ẩn mà….tìm hiểu nguyên nhân để làm gì chứ??? Phải không? – Cold nhìn nó cười, đôi mắt ánh lên.
Nó lặng thinh, ngước mặt lên bầu trời nhìn vào những đám mây xanh, có lẽ là ý trời, nhưng cũng có lẽ là sự sắp xếp của Thoại….
- Anh đang nhìn em phải không? – nó nhìn lên và nói
- Anh có thể hạnh phúc và thanh thản khi rời bỏ em, rời bỏ thế giới này chứ?
Những áng mây xanh nhẹ tênh, trôi dần về phía chân trời, những gợn sóng lăn tăn vỗ về bình yên của bãi cát…
Thoại đã đi thật rồi, đôi khi có những thứ không thể níu giữ, tình yêu của nó và Thoại đã đến lúc phải bay lên, hoà vào vũ trụ bao la kia, để một mầm xanh mới được bắt đầu….
- Tôi biết em đã có một tình yêu, và cũng vì nó mà em đâu khổ, hãy sống tiếp và bắt đầu lại tự đầu, với tôi, em nhé!
Cold chìa cánh tay ra, nhìn nó, và mỉm cười.
Nó ngước nhìn Cold lần nữa, bây giờ nó mới có thể nhìn rõ khuôn mặt Cold, phải, Cold là Cold, không thể nào là Thoại, dù có giống nhau đến đâu cũng vẫn là hai trái tim và hai tâm hồn…
Và nó nghĩ rằng…nó muốn yêu thêm lần nữa………đau khổ như thế là đủ rồi, nó còn phải sống vì Thoại nữa…phải sống tốt hơn bây giờ….nó đến bên Cold không phải vì Cold giống Thoại, cũng không phải theo ý Thoại mà là vì nó muốn sống lại, muốn được hồi sinh….
Giữa một vòng tròn cát lớn, có một tình yêu mới, là kết tinh, là tiếp nối của một tình yêu cũ, tuyệt vời, và hạnh phúc….
……………………
2 năm sau…
Nó đã 24 tuổi. Cũng không phải là quá già +_+. Cold và nó đã trở thành cặp đôi thu hút mọi sự chú ý của công ty và của cả thành phố này từ khi chúng nó công khai mối quan hệ. Đơn giản là vì nó sắp được trở thành con dâu của gia tộc danh giá nhất vùng, nắm trong tay số tài sản khổng lồ, điều quan trọng hơn là Cold lại là con trai duy nhất của dòng họ.
- Bà gọi chúng cháu tới có chuyện gì không ạ??? – Cold hỏi khi được bà nội “triệu tập”
- Bà đã coi ngày rồi, thứ 2 tuần sau hai đứa sẽ làm lễ cưới!
- Há???? Bà nói gì cơ??? Cưới ư??? – nó hoảng hốt
- Đúng! Phải cưới ngay lập tức!
- Nhưng chúng cháu… - Cold ngập ngừng, còn nó thì cấm khẩu
- Không nhưng nhị gì hết! Bà nói là phải làm!
Thế là nó và Cold nhìn nhau tiu nghỉu…
Lúc từ biệt thự đi ra
- Sao nhìn em có vẻ không vui khi phải lấy anh thế? – Cold nhăn mặt
- Em có nói là sẽ lấy anh đâu mà vui với buồn!
- Em dám cãi lời bà sao???
- Đúng! Hôn nhân là chuyện cả đời, làm sao có thể muốn là được!
- Chẳng lẽ em chưa bao giờ có ý định sẽ lấy anh sao???
- Đúng! Chưa bao giờ! Lấy chồng sớm thì khổ sớm thôi!
- Em…em…
Cold giận dữ bỏ đi trước. Nó nhìn theo rồi nhún vai, nó nghĩ là mình đã nói đúng.
Những ngày sau đó Cold giận nó, không thèm liên lạc hay gặp mặt, nó cũng không phản ứng gì. Vì nó thấy mình không làm gì sai cả.
======
Giận hờn
- Em với Cold dạo này có chuyện gì thế? – Ken hỏi nó khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê.
- Bà nội anh ấy đòi chúng em phải cưới! Em không chịu, thế là Cold giận em! – nó vừa uống cà phê vừa nói.
- Cưới ư??? Sao gấp thế? Hai đứa còn trẻ mà!
- Thì đó! Em cũng nghĩ thế! Nhưng không hiểu sao anh ấy lại giận!
- Chắc Cold nghĩ em không yêu cậu ấy…
- Nếu anh ấy nghĩ thế thật thì không xứng đáng làm bạn trai của em!
- Cái con nhỏ này! Tính khí càng ngày càng giống đàn ông!
- Phải mạnh mẽ mới sống được anh ạ! Chứ đâu như cái Linh, lúc còn đi học chanh chua là thế mà sau khi lấy anh nó trở nên nhu mì quá đáng, bị anh bắt nạt hoài à!
- Đừng có nói bậy! Anh bắt nạt cô ấy hồi nào!
- Em không biết, nhưng em thấy thế! Cũng không hiểu vì sao Cold có thể giận em lâu đến thế!
Hai người cứ ngồi nói huyên thuyên như vậy mãi cho đến tối. Thời gian 2 năm trôi qua có quá nhiều thay đổi. Không ai ngờ sự lựa chọn cuối cùng của Ken lại là Vy Linh. Âu cũng là số phận…
Sáng hôm sau…
Nó bây giờ là giám đốc nhân sự của công ty. Chức vụ này không phải do nhờ mối quan hệ với Cold mà có, tất cả đều nhờ sự nỗ lực của nó. Lúc nào nó cũng muốn được thể hiện mình.
- Thưa giám đốc! Có người muốn gặp giám đốc…- cô thư kí mở cửa phòng báo cáo
- Ai thế???
- Tôi cũng không biết! Một thanh niên trông rất tuấn tú!
- Cứ mời vào!
5 phút sau, cánh cửa phòng nó mở ra, nó ngẩng mặt lên nhìn….
- Ôi không! Quốc Hy! Em về hồi nào thế??? – nó ngạc nhiên đứng bật dậy
- Ylen của tôi!
Quốc Hy chạy vào ôm chầm lấy nó.
- Sao cậu bảo là 4 năm mới về lẫn mà, bây giờ mới chỉ 2 năm…
- Nhớ Ylen nên về thôi!
- Lại đùa nữa rồi!
- Ba tôi bệnh, giờ phải về gánh vác công ty. Thật không thể khổ hơn!
Mải nói chuyện với Quốc Hy, nó không nhận ra Cold đang đứng ở cửa và nhìn nó.
- Em làm cái gì thế này hả?
Tiếng hét của Cold khiến cả nó và Quốc Hy giật mình nhìn lại, nó vội vã buông Quốc Hy ra.
- Ơ! Cold…
- Người này là ai??? Tại sao….tại sao em lại ôm một thằng con trai khác trước mặt tôi chứ????
- Anh hiểu nhầm rồi! Đây là…
- Không cần phải giải thích nữa! Hoá ra em không chịu lấy tôi là vì người này. Thật không ngờ… - Cold nói trong cay đắng rồi bỏ đi.
Nó nhìn theo. Thở dài.
- Là bạn trai của Ylen hả? Sao lại giống….à không…
- Ý nói giống Thoại phải không? Đó là Cold, người yêu của chị, đúng là giống Thoại thật, nhưng đó không phải là Thoại! – nó cười nhẹ.
- Tôi bên đó có nghe Phong Ken kể Ylen có tình yêu mới, giờ mới được thấy mặt, nhìn cũng được. Nhưng có yêu Ylen hơn tôi không đấy!
- Lại nói bậy nữa rồi! – nó lấy tay đánh vào vai Quốc Hy
Tuy không nói gì nhưng trong lòng nó nóng hơn lửa, không biết Cold đang nghĩ về nó như thế nào, đúng là trớ trêu.
Tối lại, nó lấy điện thoại nhắn tin cho Cold.
Nhưng không có phản hồi nào cả.
Với một niềm kiêu hãnh cực kì lớn, nó chưa bao giờ nghĩ mình phải đi năn nỉ người yêu tha thứ. Nhưng bây giờ, nó đành bấm bụng tới nhà Cold.
Lúc mười giờ đêm, một mình nó lái xe đến nhà “chồng tương lai”, đường phố vắng người, những hàng cây đứng im lìm, nó cảm thấy hơi rợn tóc gáy.
======
SAY….
Tới nhà Cold, nó tiến lại bấm chuông, cánh cửa sắt khổng lồ từ từ hé mở, nó ái ngại dắt xe vào sân.
- Di! Sao cháu đến đây vào giờ này thế? Có chuyện gì sao? – bà nội Cold lo lắng hỏi.
- Dạ…cháu chào bà. Bà ơi, Cold đã về chưa ạ? – nó cúi mặt hỏi, xấu hổ quá.
- À…ta biết rồi đấy! Hèn gì mấy bữa nay thấy thiếu gia nhà này mặt mày buồn so, hoá ra là vì cháu! – Bà nội Cold cười tươi.
Nó im lặng.
- Nó vẫn chưa về cháu ạ! Chưa bao giờ thấy nó về muộn như thế! nếu có việc gì đột xuất nó vẫn luôn gọi điện về báo mà!
Nó bắt đầu thấy lo lắng.
Nó cùng bà nội Cold ngồi nói chuyện hồi lâu, chốc chôc nó lại ngóng ra cổng, nhưng vẫn không thấy Cold về.
11h30
Cả bà nội lẫn nó đều trong tình trạng ngồi trên đống lửa. Nó lại hoảng sợ, cứ lúc nào phải chờ đợi là nó lại có cảm giác này.
Chợt nó nghe tiếng xe ô tô từ ngoài cổng, ngay lập tức nó chạy ra.
Trong màn đêm đen kịt, nó nhìn thấy Cold ngồi trong xe, áo quần xộc xệch.
- Cold, sao anh lại uống say như thế này chứ? – nó nổi giận rồi đỡ Cold xuống.
- Hơ hơ….cô là ai…cô là ai…sao nhìn giống Di của tôi thế này…- Cold lè nhè
- Khổ quá! Di đây! – nó bắt đầu nổi khùng.
- Không phải, đừng có dối tôi, Di của tôi không bao giờ tới đây…hơ hơ….
- Nhìn anh lúc này…thật là…không thể tin được! – nó vừa đỡ Cold vào nhà vừa càm ràm, chưa bao giờ nó nhìn thấy Cold trong tình trạng say xỉn quá mức như thế này.
- Cô đi đi, thả tôi ra, không đứa con gái nào được đụng vào người tôi ngoại trừ người yêu của tôi…tránh ra! – Cold gật gà gật gù đẩy nó ra.
- Yên cái coi! – dù rất tức giận nhưng nó vẫn phì cười.
Bà nội Cold từ trong nhà chạy ra.
- Trời ơi! Cháu làm cái gì mà uống say thế này chứ! Thật không ra thể thống gì cả!
Nghe tiếng bà nội, Cold dừng lại, mắt lờ đờ rồi hất nó ra khỏi người mình. Sau đó, anh chàng quỳ xuống trước mặt bà nội +_+.
- Trời đất! làm cái gì thế này??? - cả nó và bà nội ngạc nhiên.
- Hơ hơ….cháu trai xin được nhận tội trước bà, cháu không giữ được nguời yêu…hic hic….không xứng đáng làm cháu bà….hic hic…
Nó bật cuời. Thiếu gia của nó cũng có lúc khùng khùng như thế này cơ đấy.
- Trời ơi! Cháu đừng làm bà sợ chứ! Tụi bây đâu, chạy lại đỡ thiếu gia vào phòng mau lên! – Bà nội hoảng hốt trước hành động có một không hai của đứa cháu trai, không biết cậu ấy uống loại rượu gì mà thần kinh trở nên “hỗn loạn” như thế này.
Cold nằm trên giường. Nó đứng nhìn rồi lắc đầu. Một đại thiếu gia, một giám đốc công ty mà lại có lúc say mèm để rồi hành động kì quặc. Nó đành phải tiến lại cởi giày, thay áo cho Cold. Nó bắt đầu nghĩ lại việc sẽ lấy Cold làm chồng. Nếu ngày nào cũng say xỉn như thế này thì làm sao sống nổi.
Xong xuôi đâu đó, nó cầm cặp xách rồi tiến ra cửa. Khuya lắm rồi, phải về nhà kẻo ba mẹ lo lắng. Còn Cold, ngày mai nó sẽ “tính sổ” sau. +_+
Nhưng cửa đã bị khoá. Nó hốt hoảng giật giật tay cầm nhưng vẫn vô dụng. Nó nhăn mặt rồi bắt đầu hiểu ra, đây là ý đồ của bà nội Cold. +_+. Nó lắc đầu thở dài.
Nó đành gọi điện báo cho ba mẹ biết là đêm nay không thể về nhà vì mắc việc công ty để hai người đỡ lo lắng, xong xuôi nó tiến lại nơi Cold đang nằm, thầm “nguyền rủa” cậu bạn trai, vì cái hành động say xỉn không đúng lúc mới khiến cho nó không thể về nhà được. Nó ngước mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm một thứ có thể ngủ được….chiếc ghế Sofa….nó nhìn thấy chiếc ghế Sofa ở góc tường bên phải. Nó mỉm cười tiến lại và ngồi xuống. Một ngày làm việc mệt mỏi không cho phép nó thức khuya hơn nữa. Nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ….
Những tia nắng hắt qua khung cửa sổ rọi xuống mặt nó khiến nó tỉnh giấc, nó từ từ mở mắt vươn mình như thói quen hằng ngày vẫn làm trước mỗi buổi sáng. Nhưng hình như cánh tay nó đã bị cái gì đó chặn lại…
- Tại sao em lại ở đây???
Nó giật nảy mình. Khuôn mặt Cold đang lù lù trước mắt nó.
======
Thêm một duyên phận
- Trời đất! Làm người ta hết cả hồn!
- Anh hỏi là tại sao em lại ở trong phòng anh????
- Anh đừng hỏi em! Hỏi chính anh a kìa! – nó bắt đầu bực mình khi nhớ lại chuyện hôm qua
- Hỏi anh ư???? – Cold ngơ ngác.
Nó không nói gì, ngước mắt nhìn xem cánh cửa phòng đã đuợc mở chưa. May là đã mở, nó đứng dậy, đẩy Cold sang một bên rồi cầm cặp đi về.
- Em không muốn nói chuyện với anh lúc này. Em về đây!
- Đứng lại! – Cold cầm tay nó níu lại.
- Buông tay người ta ra!
- Đây là đâu mà em muốn tới là tới, muốn đi là đi hả?
- Bộ anh tưởng em muốn ở trong phòng này lắm à??? Nếu không vì anh say bét nhè, bắt em phải đỡ vào rồi bị nhốt luôn trong này thì em đã về nhà lâu rồi, đâu phải ngồi trên ghế mà ngủ như thế này đâu! Không hiểu sao em lại tớí nhà anh làm gì nữa.
- Cái gì???
- Thật không ngờ Cold cũng có lúc say xỉn, mà lại say xỉn một cách quái dị như thế! Anh mà cứ như thế này hỏi làm sao em có thể lấy anh được chứ!
Nó hất tay Cold ra rồi bỏ về.
- Em đừng lấy lí do đó ra để phủ nhận việc lấy anh, tất cả đều là nguỵ biện, em làm anh thất vọng quá!
Nó khựng lại.
- Anh nghĩ rằng em là một cô gái sống có bản lĩnh và rất chung thuỷ, yêu em 2 năm anh luôn nghĩ như thế, nhưng bây giờ…
- Anh đang nói cái gì thế???
- Anh không thể tin em lại có thể là người phản bội...
Nó tát Cold…
- Em không cho ai có quyền xúc phạm đến nhân cách của em. Những gì anh đã làm cho thấy rằng anh không tin em. Yêu một người mà không có niềm tin thì thà chấm dứt để đỡ đau khổ.
Nó nói trong lạnh lùng. Nhưng trong lòng đau như cắt…
Nó về. Cold không níu lại.
Từ khi Thoại mất cho đến bây giờ, nó chưa bao giờ khóc vì một đứa con trai nào cả. Nhưng bây giờ, khuôn mặt nó đã ướt nhoè vì một người khác, người mà nó nghĩ rằng cả cuộc đời này sẽ sống vì người ấy. Lần đầu tiên từ lúc yêu Cold nó mới có cảm giác đau khổ và thất vọng như thế này….
Vậy là tình hình càng lúc càng căng thẳng…Nó và Cold không gặp nhau cũng đã được một tuần.
- Vẫn còn giận nhau à? - Quốc Hy đưa cốc cà phê lên miệng nhấm nháp rồi hỏi nó.
- Ừ!
- Vì chuyện khi bữa à??? Sao Ylen không giải thích cho anh ấy hiểu!
- Không cần thiết, Cold không cho tôi có cơ hội để giải thích.
- Định là bỏ nhau luôn đấy à???
- ….
- Thế cũng tốt! Bỏ Cold rồi đến với tôi cũng được! - Quốc Hy cười xoà
- Thôi! Đừng nói nhảm! Tôi phải đi làm đây! Cậu đi sau nhé! Hôm nay tôi có cuộc họp! – nó thở dài rồi đứng dậy.
Quốc Hy nhìn theo bóng nó khuất sau ô cửa kính. Cậu nhóc vốn sống nội tâm, những suy nghĩ trong lòng không bao giờ bộc lộ cho ai biết, như lúc này, nói là vậy nhưng Hy biết rằng sẽ chẳng bao giờ nó đến với Hy, vì số phận đã an bày như thế…
Đang suy nghĩ đăm chiêu, cậu nhóc không để ý rằng có một vật thể bay kì lạ đang tiến lại phía mình và rơi tự do trên đầu cậu nhóc. Hoàng hồn lại, cậu mới định dạng nó là cái gì….một chiếc mũ lưỡi trai….
- Sorry! Sorry! Anh không sao chứ??? Thằng nhóc em tôi nó phá quá, mong anh thông cảm….!
một giọng nữ trầm cất lên, Quốc Hy nhìn sang. Một cô gái tóc ngắn, mặc áo sơ mi sọc xanh, gương mặt thanh tú với đôi mắt tròn to đen láy đang rối rít xin lỗi cậu nhóc. Bất giác, Quốc Hy thấy có dòng điện xẹt ngang người….
- Ơ…ơ….không sao!!!!
Cô gái mỉm cười, lấy lại chiếc mũ và bước đi, cậu nhóc ngoái đầu nhìn lại, thì ra là hai chị em, có vẻ như là con gái của chủ tiệm cà phê này. Đôi mắt Quốc Hy hướng về bóng áo sọc xanh ấy với một ánh nhìn kì lạ…
2 ngày sau…
Quốc Hy đi làm bằng xe buýt. Một công tử đi làm bằng xe buýt. Đó quả là một chuyện lạ. Như hôm nay, cậu nhóc đang bước lên xe buýt để đến công ty…
- Xin lỗi! Chờ tôi với bác tài ơi!- Ai đó đang chen chân lên chuyến xe buýt.
Lại gọng nói ấy…Quốc Hy nhìn sang. Cô gái mặc áo sơ mi xanh….đúng là duyên phận…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top