Chương 16


Ghen. 

Tôi hốt hoảng nhìn lên phía tần thượng, đúng là có một dáng người đang ngồi trên đó, rất gần với mép ngoài và đang nhìn xuống đất. Nhìn kĩ hơn, tôi tá hỏa nhận ra kẻ liều mình trên kia! Không! Không thể nào!. 

Tôi chạy như bay lên trên đó, vừa chạm nền sân thượng tôi run người nhìn Quốc Hy. Cậu ta đang ngồi đó… 

- Quốc Hy! Cậu làm gì thế? Xuống đây nhanh! 

- Ylen đến rồi à? – cậu ta cười buồn nhìn tôi. 

- Cậu bình tĩnh lại đi! Tôi biết cậu buồn chuyện gia đình nhưng cái gì cũng phải tìm cách giải quyết chứ? Đừng dại dột như thế! – tôi cố gắng thuyết phục. 

- Dại dột ư? – cậu ta vừa nói vừa nhìn xuống dưới. Nơi Quốc Hy đang ngồi cách mặt đất đúng năm tần lầu. 

- Trời ơi! Làm ơn xuống đi! Cậu đừng làm tôi sợ chứ? – tôi hét lớn. 

- Ha ha… 

Quốc Hy đột nhiên cười to, cười một cách sảng khoái! 

- Ylen nghĩ là tôi sẽ nhảy xuống đó à? Ha ha…nực cười quá! Tôi có phải là thằng điên đâu! 

- Thế thì cậu ngồi đó làm gì??? – tôi ngạc nhiên hỏi. 

- Tôi muốn nhìn xem giữa trên này và dưới đó có gì khác nhau, tôi muốn thử một chút cảm giác mạnh. Thế thôi!. 

- Cậu… 

Chợt cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, một giọt nước mắt đột ngột chảy dài từ đôi mắt. Tôi biết cậu ta buồn nhiều, đau khổ nhiều, nhưng hình như cái đau khổ ấy đã quá thường trực quá dai dẳng nên Quốc Hy không thể biểu lộ hết được. Cậu nhóc đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần, nhìn xuống dưới đó một lần nữa rồi quay lưng tiến về phía tôi. Một gương mặt lạnh đầy xót xa, và như một sự bám víu, cậu ta ôm chầm lấy tôi tìm kiếm hơi ấm tình người. 

- Họ đã không còn là vợ chồng, họ đã là người xa lạ, tôi không muốn ở với ai hết. Tôi muốn sống một mình!. 

- Đó là sự lựa chọn của cậu! Hãy làm điều gì mà cậu cảm thấy được bình yên! 

- Nhưng họ không cho tôi cái quyền đó! Họ bắt tôi phải làm theo ý muốn của họ. 

Tôi không biết nói gì, những điều mà cậu ta đang trải qua tôi chưa bao giờ gặp phải, vì thế tôi không có cách nào để an ủi câu ấy, chỉ biết làm một chỗ dựa nhỏ nhoi để Quốc Hy có thêm sự đồng cảm. 

- You đang làm cái gì thế này? 

Tôi hoảng hồn nhìn lại, Trần Thoại đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng, cậu ta nhìn tôi, ánh mắt giận dữ… 

- Không! Không! Cậu đừng hiểu lầm! 

- Nhìn you thế này, thật sự tôi không chịu nỗi! You đã quá tàn nhẫn với tôi!. 

Những tưởng với cá tính của mình Thoại sẽ xông vào đánh Quốc Hy rồi lôi tôi đi nhưng cậu ấy chỉ nói như vậy rôi bỏ đi, tôi đứng trân trân nhìn theo, thật sự tôi đâu có muốn thế này… 

Trần Thoại không về lớp, đúng hơn là cậu ấy đã chuồn giờ, chiếc cặp xách màu đen vẫn nằm dưới hộc bàn. Tôi nhìn sang mà thấy đau lòng. Thật sự tôi chỉ coi Hy là một đứa em trai đáng thương. Tôi chỉ có mình cậu ấy. Nhưng mọi việc đều diễn ra theo hường chẳng tốt đẹp tí nào. Giá mà Thoại để tôi nói thì chắc tình hình sẽ khá hơn… 

Ra về. 

Tôi gọi điện cho Thoại nhưng cậu ấy không bắt máy. Tôi đành cầm theo chiếc cặp xách của cậu ấy rồi hỏi Nam những nơi mà Thoại hay đến. Hành trình “xin lỗi tình yêu” của tôi bắt đầu… 

Nam chở tôi đi tìm Thoại. Chúng tôi đã đi gần hết những nơi cậu ấy có thể đến nhưng đều không có. Nơi cuối cùng Nam dẫn tôi đến là một quán Bar sang trọng với cái tên “Alone”, Trần Thoại hay đến những chỗ như thế này sao? Tôi đi theo Nam vào trong. Một quán Bar không ồn ào, không nhạc nhẽo, chỉ là những bản hòa tấu nhẹ nhàng mà trầm buồn. Nhưng người ở đây hầu như đều đi một mình, không khí toát lên vẻ cô độc đúng như cái tên của nó. Từ dãy thứ nhất, khuất sau bức tường màu kem nhạt chúng tôi nhìn thấy Thoại. Đúng là cậu ta ở trong này. Tôi thu hết can đảm để tiến lại nhưng những gì tôi nhìn thấy khiến cho đôi chân không thể nhấc thêm bước nữa. Cậu ấy không ngồi một mình…mà với một người con gái khác. 

=========== 

Tôi nhìn như thế cho đến khi người con gái khoác vai Trần Thoại thì tôi nghĩ mình không nên ở đây thêm nữa, tôi quay lại và chạy ra ngoài… Nam gọi tôi nhưng không thể ở lại đây lúc này, phải rời khỏi thì họa may tôi mới bình tĩnh lại được. 

Tôi vừa chạy vừa thấy lòng nặng trĩu. Những tưởng chỉ có Thoại là không bao giờ phản bội tôi nhưng hóa ra không phải vậy. Niềm tin duy nhất của tôi giờ cũng không còn. Tôi đau lòng và cố gắng chạy thật nhanh hơn. Tôi cứ ngỡ cậu ấy chỉ có mình tôi, tất cả chỉ là mình tôi hoang tưởng. 

Phía trước tôi là con đường đông đúc với những dòng xe nối đuôi nhau chạy không ngừng nghỉ. Tôi muốn băng qua nó để trở về nhà, trong lúc này có lẽ đi bộ sẽ ổn hơn. 

Tôi bước từng bước đầu tiên, lòng đường bốc lên cái hơi nóng nực, đột ngột một chiếc xe máy lao vụt tới, tôi chỉ kịp nhìn và………. 

- You điên rồi à? – Thoại hét vào mặt tôi. 

- … 

- Thật là! Tôi không thể chịu nỗi you nữa mà! 

Cậu ta nhìn tôi bực dọc rồi cầm tay lôi tôi đi. Lúc ấy nếu không có Thoại níu tay kéo vào có lẽ tôi không còn lành lặn mà nghe cậu ra trách móc như bây giờ. 

Thoại cầm tay và dẫn tôi đi như thế rất lâu rất lâu. Chẳng ai nói với nhau một câu. Mặc kệ cậu ta dẫn tôi đi đâu tôi cũng không buồn để ý. Trong đầu tôi lúc này mọi chuyện đều rối bời. 

Sau một hồi cuốc bộ như vậy, Thoại thả tay tôi ra và quay lại. 

- Sao you không nói gì hết vậy? 

- Thì cậu cũng có nói gì với tôi đâu! 

- You đang giận tôi ư? Đáng lẽ người tức giận phải là tôi chứ? 

- Cậu đã không cho tôi nói. 

- Cái gì? 

- Cậu đã không chịu nghe tôi, không chịu để tôi giải thích, cậu bỏ đi rồi bắt tôi phải tìm, và rồi cậu ngồi trong đó với một đứa con gái khác. Tôi cứ ngỡ rằng cậu chỉ có mình tôi, tôi ngỡ rằng cậu không bao giờ phản bội tôi. Vậy mà….Suy cho cùng cũng chỉ vì một lý do duy nhất…cậu không tin tôi! 

Tôi bỏ đi. Cái cảm giác khó chịu cứ đeo bám khiến tôi không thể chịu đựng nỗi. 

- You đứng lại đó! 

Tôi dừng lại nhưng không quay đầu. 

- You nói tôi không tin you nhưng chính you mới là người không tin tôi! 

Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta. 

- Đó là chị tôi, là chị ruột của tôi! Không phải là người con gái khác như you nghĩ. Tôi chỉ có mình you. Đó là sự thật! 

Tôi thoáng ngỡ ngàng. 

- Vậy thì cậu cũng nghe đây! Quốc Hy đối với tôi chỉ là một đứa em trai không hơn không kém! Gia đình cậu ấy đang gặp nhiều biến cố, cậu ta muốn có một người để an ủi và chia sẻ. Những gì cậu thấy chỉ là hiểu nhầm. Tôi cũng chỉ có mình cậu. Tôi nói thế cậu có tin không? 

Thoại ngây người nhìn tôi. Thoáng chốc nước mắt tôi rơi xuống. Tôi vẫn không hiểu vì sao lại như thế. Nhưng những câu nói lúc thấy tôi đứng với Quốc Hy của Trần Thoại khiên tim tôi nhói đau. Tôi quay lại bước tiếp. Tôi không thích ai nhìn thấy tôi khóc cả. 

- You muốn đi đâu khi tôi còn ở đây chứ? 

- Đi về! 

- Một mình? 

- Đúng! 

- Không được! 

- Tại sao? 

- Vì cả đời này you sẽ phải đi bên cạnh tôi! 

Tôi dừng lại. Thoại chạy đến nắm tay tôi. Con đường hút hút gió. Tôi bước đi cùng cậu ấy , im lặng, để xoa dịu đi những vết thương trong lòng. 

================== 

Lạ... 

Thoại chở tôi về nhà. Trước khi bước xuống, tôi nghe thấy Thoại nói nhỏ: 

- Những gì you nói lúc nãy chứng tỏ you đang ghen phải không? 

Tôi tròn mắt rồi bối rối. Hình như cậu ta nói đúng. 

- Tầm bậy! Cậu đừng có tưởng bở! 

- Không cần biết có tưởng bở hay không nhưng chỉ cần nghe you nói chỉ có mình tôi thì cũng đủ rồi! Ngủ ngon nhé! Tôi sẽ mơ về you! 

Chiếc xe phóng vù đi, tôi đỏ mặt. Thoại nhìn sâu quá. Tôi không thể che dấu được. 

Những ngày sau đó mọi chuyện hình như vẫn diễn ra như bình thường. Tôi và Thoại vẫn gây gổ suốt ngày nhưng toàn là vì những lý do “củ chuối” của con nít. Nam với Senil thì ngày nào cũng như ngày nào, vẫn từ chối rồi đeo đuổi, không biết chuyện tình kì cục này rồi sẽ đi về đâu. Còn Quốc Hy sau đó đã bình tâm trở lại, hình như anh trai và chị gái của cậu nhóc từ Hàn Quốc đã trở về. Phong Ken thì không thấy liên lạc gì, những gì tôi nói với anh ta không biết có đem lại điều gì xấu hay không nữa. 

Ngày mai là Valentin… 

Có lẽ đây là Valentin đầu tiên trong cuộc đời tôi không “alone”. Nói gì thì nói Trần Thoại đúng là một cậu bạn trai tốt. Cậu ta lo lắng cho tôi từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, luôn biết làm cho tôi cười và luôn “vỗ béo” cho tôi. Hình như cậu ta là thằng con trai duy nhất thích bạn gái mình “càng tròn càng tốt”. Nhưng cái tính hay ghen cũng càng ngày càng tăng. Không biết tự khi nào mà tình cảm của tôi dành cho cậu ấy đã lớn dần lớn dần thậm chí ngay cả tôi cũng không nhận ra được. 

- Chiều mai you phải ở bên tôi đó! 

- Vì sao chứ? 

- You khờ thiệt hay giả khờ thế? Mai là Valentin! 

- Thì sao chứ? Có liên quan với nhau à? 

- You làm tôi bực mình rồi nhé! Thế Valentin là ngày lễ dành cho ai? 

- Cái này thì tôi biết! cho những đôi tình nhân! 

- Vậy quan hệ giữa tôi và you là quan hệ gì? 

- Bạn bè! 

- Cái gì? – Thoại nổi nóng thật sự. 

- Thì hơn mức bạn bè một chút! 

- You…you thật là! – cậu ta bắt đầu “bức tóc móc mắt”. 

- Ok Ok! Là cái quan hệ đó! Được chưa? – tôi đỏ mặt nhưng cũng đành thú nhận. 

- Có thế chứ! Chiều mai tôi không đến đón you được, tôi có việc bận chút xíu, vì thế you tới sở thú nơi có cái chuồng khỉ đợi tôi nhé! 

- Cái gì??? Tới lại cái chuồng khỉ chết tiệt đó hả??? Tôi không chịu đâu! 

- Không chịu cũng phải chịu! You mà không đến là chết với tôi! 

Tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Mỗi khi cậu ta cương quyết cái gì thì tôi không thể cãi lại được. Nhưng tôi ghét mấy con khỉ đó! 

Ra chơi… 

Tôi đang định ra ngoài thì Nam gọi lại bảo có chuyện muốn nói. 

- Có chuyện gì thế? 

- Ời…ờ …mình có chuyện này muốn cậu biết… 

- Có chuyện gì cậu cứ nói, sao cứ lắp bắp thế??? 

- Tôi …tôi muốn nói chuyện của Trần Thoại! 

- Trần Thoại ư??? 

- Thì là… 

- Nam! Mày đang làm gì đó! 

Thoại đứng đằng sau la lớn rồi chạy lại ôm vai Nam cười khì khì. 

- Nó định nói xấu tôi đó! You đừng quan tâm làm gì! 

Nói rồi cậu ta lôi Nam ra ngoài. Tôi đứng ngơ ngẩn. Hai cậu ta đang làm cái trò gì thế nhỉ???

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top