Tập 6

Cả lớp đồng loạt ồ lên.

- Chậc, cô giáo vui tính thật !

(Mà tự nhiên sao Ngọc Ánh thấy tự tin quá vậy nè ? Đúng rồi, chả có gì phải sợ cả, họ là người mình cũng là người mà , một nữ học chung với ba mươi hai nam cũng có sao, tôi là nữ đó, có vấn đề gì không ? )

- Bạn lại cười một mình nữa rồi ! Ngộ thật!

- Kệ tôi ! Bộ tôi cười là thế giới mất hoà bình à ?

- Thôi thôi mình thua, bạn đúng là thú vị thật !

"Dám cười mình à ? Tại sao Ngọc Ánh này lại phải ngồi cùng bàn với tên quái vật này nhỉ ?"

"Soledad , it's the keeping for the only, since the day when you was gone, why did you leave me? Soledad .......... " Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên.

- Ai có điện thoại đề nghị nghe máy ! ( tiếng cô chủ nhiệm )

- Này Ngọc Ánh !

- Gì nữa vậy anh bạn vô duyên ?

- Điện thoại của bạn đó !

- Hây ? của mình ???

- Thôi đúng rồi, cái di động ban nãy .

Ngọc Ánh vội vã cầm máy chạy ra ngoài cửa.

- Chậc, xấu hổ quá .

- A lô ?

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm.

- Tôi là chủ nhân chiếc máy......

- Á à, ra thế ......

- Ai đang cầm nó thì hết tiết ra sân sau gần căn tin. Tôi sẽ tới lấy lại.

Ngắt cái cụp ...

- Trời đất, cái gì vậy nè. Thế giới này còn tồn tại loại người bất lịch sự như vậy à ? Tức chết đi được !

Ngọc Ánh định cầm cái máy nện xuống sân, may mắn là cô còn đủ bình tĩnh để ngăn lại cái hành động tội lỗi này.

- Chậc ! Làm ơn thì làm ơn cho trót, cứ đem đi trả lại, tiện thể coi cái mặt tên kia là như thế nào mà dám nói năng bất lịch sự đến thế.

Reng ....

- Hết tiết rồi à ? Phải đi trả điện thoại thôi !

Tôi xuống sân, lò dò đi tìm căn tin.

- Mà nó đâu vậy nhỉ ? Kiểu này đến khi nào mới tìm ra .

Bộp ! Ai đó vỗ vai vào Ngọc Ánh.

- Này you ! Đi đâu đó ?

( Lại là tên quái vật đó )

- Đi đâu kệ tôi, không cần hỏi. Mà khoan, căn tin nằm đâu vậy ?

- Bạn hỏi người ta thế thì ai mà trả lời, phải nhẹ nhàng chứ ?

- Hả ? nhẹ nhàng ?

(Thôi đành nhịn, mình nhờ người người ta, cố nhịn cố nhịn)

- Vậy anh bạn quái vật thân mến, à không, bạn Thiên Hoàng thân mến, cho mình hỏi căn tin nằm ở chỗ nào vậy ?

Kết quả......Hắn ta phá lên cười.

- Có thế chứ !!! Thế này nhé ! Ánh cứ đi thẳng rồi rẽ phải, cái nhà to to màu vàng có đề cái bảng "nhà ăn" là căn tin đó. Mà nhìn you khi hiền lành trông dễ thương dễ sợ luôn.

- Cám ơn ! Nhưng bạn nên ý tứ một chút. Con trai vô duyên quá không ai thích đâu !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top