OneShot.
warning có chi tiết mất mát về tinh thần...
-----
Choi Wooje là một ca sĩ không tên.
Nói em không tên chẳng phải vì em như đóa quỳnh nở rộ trong đêm không ai biết. Mà bởi, những lời ca em ngân vang đều là không đề.
Vâng, trăm bài như một. Em luôn để những dấu chấm tròn xoe nằm yên trên đầu mục, em dùng vết nhỏ màu đen xì gọi tên cho tất cả giai điệu dưới tên mình.
Vậy nên, người ta gọi em là người nghệ sĩ với những thi phẩm vô danh.
Không ít lần em được hỏi về lí do nguyên cớ cho hành động ấy. Bởi, ai mà chẳng muốn biết tại sao một siêu sao toàn cầu lại chẳng gọi tên cho bài ca tuyệt mĩ, đúng không ? Có tựa đề là có câu mở đầu cho một tác phẩm kia mà.
Và mỗi lần như thế, Wooje lại cười khờ, vuốt lên tóc ngây ngốc trả lời với truyền thông rằng là do em không giỏi đặt tên, em kém khoản đó lắm. Thậm chí em còn bật ghi chú điện thoại, thỏa mái khoe ra vài cái tên hụt em định đặt.
Sau dạo em lấy ra mục ghi chú ấy, khắp các diễn đàn mạng ai nấy cũng đều bày tỏ cảm xúc gật gù chấp nhận tin vào lời em nói. Vì thực sự, em đặt quá tệ. Tệ kinh khủng.
Nhưng, ai tin thì tin, chỉ riêng những người nhìn em lớn thì không. Họ thừa biết, biết đến rõ ràng nguyên do cho bản đồng ca không tên của Wooje. Là vì một cậu trai. Cậu trai tên Moon Hyeonjoon.
Quay ngược trở về năm tháng cũ, về khoảng thời gian Choi Wooje chưa phủ sương đời tuổi ba mươi trầm lặng như hiện tại. Lúc ấy, em mười tám.
Rực rỡ và tươi tắn, em của năm mười tám chả khác nào một bông hướng dương vàng ươm dưới nét nắng trời ban trưa.
Nhưng, bông hướng dương ấy yêu trăng. Em yêu một vầng trăng dịu hiền thường thấy trong những đêm ngày bình lặng khi vào thu. Và rồi,
Choi Wooje tìm cách, khiến Moon Hyeonjoon yêu em. Giống như cách em yêu anh.
"Chào anh Hyeonjoon, em là Choi Wooje. Mong được giúp đỡ nhiều hơn"
Như một định mệnh của cuộc đời, kẻ có giọng ca lại gặp người trải dài những nốt âm. Chung sở thích, chung đam mê, em và anh, ta hợp nhau đến lạ. Cùng nhau quấn quít như hợp âm câu hát, cả hai dần đặt đối phương lên đầu quả tim, lên đầu chữ nhớ. Để rồi họ bên nhau giống thứ lẽ thường tình.
"Anh yêu em, em nhỏ của anh"
"Ánh trăng của em, em yêu anh"
Hướng về nhau với tất cả tấm lòng, tiếng yêu của họ chả khác nào bài giao hưởng bất diệt cùng thời gian. Hướng dương cùng ánh trăng, cứ yêu nhau đầy dạt dào đến thế.
Như sóng lớn, tựa mây cao.
Và rồi, Hyeonjoon đem những ngày vụn vặt ấm êm chắp nên đôi ba dòng chữ, mang cho em cất cao từng nốt ca.
Có khi là lời vang hạnh phúc, cũng có khi là tiếng kể buồn lòng. Tất cả, tất cả đều hóa thành bản hòa ca cho mai về sau họ thương nhớ.
Cũng chính những câu hát anh ta viết cho Wooje, dẫn em từng bước tiến lên bục hào hoa.
Mọi người dần biết đến em, biết đến một ca sĩ kém danh. Bằng giọng em ngân nga trên giai điệu du dương anh viết.
Nằm trong lòng người mình yêu, em híp mắt cười, toe toét tận hưởng những cái hôn rơi khắp má.
"Em nhỏ của ai mà giỏi thế này~"
"Ùi ui, càng nhìn càng thấy yêu ý"
"Thơm thơm, thơm thơm"
"Sến chưa kìa"
Bình yên với âm vang vui vẻ, bầu trời nơi góc nhỏ chữ yêu của em cùng ánh trăng hệt cái nền huyền diệu ngợp sao. Đẹp đẽ đến não lòng.
Não lòng, trăng tàn nắng lên.
Năm em 23, danh vọng gọi tên em. Giải thưởng cho tác phẩm nghệ thuật của năm, thuộc về câu ca em hát.
Nhìn màn hình lớn đang chiếu lên hình ảnh của mình sau tiếng gọi của MC, Wooje đan xen bất ngờ cùng phấn khích. Em ôm lấy chiếc cup trong tay, đôi hòn ngọc lấp lánh sáng trưng lên niềm vui sướng.
Trầm trong sắc đèn vàng chiếu rọi, em tìm kiếm phía trên cao, đặt tầm nhìn nơi người thương đang ngồi. Hyeonjoon ở đó, nuông chiều mỉm cười chạm mắt em.
"Đầu tiên thì mình khá bất ngờ khi bản thân có thể nhận giải thưởng này. Đây thực sự là niềm vinh dự của mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều khi đã cho mình được cầm chiếc cup ngày hôm nay. Cuối cùng, mình xin gửi lời cảm ơn tới một người. Người đi cùng mình suốt tháng năm qua, dẫn dắt và che chở cho mình. Moon Hyeonjoon, vinh hạnh cho em rồi"
Ngay lúc đó, máy quay đưa lên bóng dáng cậu trai khôi ngô được luồng sáng soi rọi.
Ánh trăng ấy, dù cách nửa sân khấu, nhưng tia sáng dịu dàng lại chỉ dành riêng cho hướng dương. Đôi mắt anh và em, ta mang cái yêu chôn giấu để cất sâu thứ tên người.
Kết thúc buổi lễ trao giải, em giống hệt đứa trẻ lên năm, ngây ngô chạy thật nhanh tới cạnh người em yêu.
Lao vào lồng ngực ấm áp, em siết chặt lấy anh, hào hứng giơ cao thành quả bao năm.
"Anh! Nhìn nè!"
"Em nhỏ giỏi quá, có muốn gì không nào?"
"Đi ăn thôi! Nay em mời! Hehe"
"Chà, Wooje sắp nuôi anh rồi này~"
Ríu rít từ nơi cánh gà đến tận quán quen của hai đứa, mẩu chuyện bé xíu thường ngày cũng đủ khiến em và anh cười vang.
Họ yêu nhau bình dị vậy đấy. Nhưng cũng thật đáng ngưỡng mộ.
Quý trọng ngày cạnh bên, nâng niu từng kỉ niệm, xóa nhòa phút hờn dỗi. Có mấy ai yêu, có mấy ai thương được cách họ làm.
'Trăng lụi, trời cao'
Chiếc xe lao nhanh không kịp dừng đã đưa nền trời đẹp đẽ kia đi mất.
Em mất người em thương. Khi đôi tay nhuốm đỏ một dòng máu tươi.
Tiếng trái tim vỡ, cũng là âm điệu nó dần tàn.
Em tuổi 23, có được ánh quang
Em tuổi 23, mất đi trăng sáng.
Thế rồi Wooje 28. Mười năm ròng rã trôi, thời đại cũng khoác lên màu áo mới. Nhưng em, chưa khắc nào thôi đau.
Dù vầng trăng kia vỡ tan thành từng mảnh, dù trái tim em nứt toác không chịu lành. Em vẫn ôm theo tất cả, không sót lại điều gì. Để rồi hành trình đằng đẵng mà em đi, in dưới chân em vệt đỏ au.
Wooje không buông Hyeonjoon. Em không muốn.
Vì yêu quá, thương quá, em không thoát được.
Vậy nên, lời yêu em không tắt, chữ hứa em không quên.
"Nếu đã hứa để anh đặt tên, anh không đặt, em không đề"
Hôm nay, khi tuyết rơi đầu mùa, em cất cao bài đồng ca năm xưa anh còn dang dở. Ngay tại chính quê hương anh.
Lặng yên cho những bông tuyết trắng vương trên mái tóc, em đi qua biển màu trước mắt, ngắm nhìn khung trời phía cao. Nơi ánh trăng còn tỏa.
Anh ơi, em nhớ anh quá.
Kết thúc buổi lưu diễn với điểm cuối cùng là nơi ánh trăng của em sinh ra, Wooje dạo quanh phố xá, cảm nhận chút hương vị người em thương từng trải nghiệm. Để chẳng phải còn gì mà nuối tiếc.
[ New!! Ca sĩ 'không tên' Choi Wooje phát hiện đã t.ự s.á.t tại nơi lưu diễn cuối cùng ]
END.
--------
Mọi người thấy sai hay hỏng thì nhắc em nhoaaaa hêhheh
00:00
Chúc mọi người năm mới an lành bình yênnnnn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top