Chương 22: Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn (2)
Người sáng suốt đều nhìn ra được, nữ nhân này còn hỏi?
Khúc Đàn Nhi nhẫn nhịn, tiếp tục ôn tồn lại mềm mại trả lời Đại phu nhân.
Đại phu nhân tiếp tục dùng âm thanh lạnh lùng hỏi: "Nghe nói động phòng ngày đó, Bát vương gia không cùng ngươi viên phòng, sao có thể có việc này?"
"Đại nương tin tức thật tinh thông." Khúc Đàn Nhi trịnh trọng quay về. Lời này dùng vẻ mặt trịnh trọng mà nói, thực là quỷ dị.
Đại phu nhân lạnh lùng hỏi, "Mất mặt, ngươi đem mặt mũi Khúc gia chúng ta ném đi đâu! Hôm nay còn có mặt mũi dám trở về một mình? Ngươi có biết mình phải nhận lấy trừng phạt gì không?"
Từ đầu tới cuối, mỗi câu hỏi đều là Đại phu nhân một mình hỏi, có thể thấy, trong khúc phủ này, nói mọi việc, làm chủ, ngồi ở vị trí tối thượng là Đại phu nhân. Về phần cái gọi là Khúc lão gia, sợ vợ, cũng chỉ ngồi ở một bên.
Khúc Đàn Nhi nói: "Đàn Nhi không biết."
"Quản gia, ngươi đứng qua một bên đi, không cần chống đỡ cho nàng." Đại phu nhân vừa nói, quản gia lập tức thối lui.
"Kính Tâm, ngươi cũng nán lại ở một bên đi." Lúc Đại phu nhân mở miệng để quản gia thối lui sang một bên, cùng thời điểm, khúc Đàn Nhi cũng mở miệng bảo Kính Tâm tránh ra một chút, cũng không chờ Kính Tâm phản ứng, tùy tay đẩy, liền đem Kính Tâm đẩy đi rất xa.
Khúc lão bà để quản gia thối lui, khẳng định không phải là chuyện tốt gì.
Nữ nhi đã gả ra ngoài, cũng như bát nước bị đổ đi ...
"Nữ nhi đã gả ra ngoài, cũng như bát nước bị đổ đi." Cùng lúc, Khúc Đàn Nhi trong lòng vừa mới mặc niệm những lời này, bỗng nhiên Đại phu nhân cũng đem những lời này ra mắng, nói chưa xong, lại thình lình đem một chén nước lạnh hung hăng mà hắt ra ngoài.
Bọt nước bay đầy trời, chính xác không sai mà hắt về phía trên bậc thang Khúc Đàn Nhi đang đứng.
Tí tách, tí tách!
Nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống dưới.
"Đây là trách phạt mà ngươi phải nhận." Đại phu nhân vẻ mặt chỉ trích, trong mắt nồng đậm chán ghét . Chính là, bà ta nhìn Khúc Đàn Nhi sau khi bị tạt nước, trong phút chốc, không hề nguôi giận, lửa giận trong ngực càng sâu!
Nguyên lai. . . . . .
Khúc Đàn Nhi vẫn như cũ cười yếu ớt.
Tóc không ướt, quần áo trên người cũng không ướt, vì đã sớm có chuẩn bị, mà nàng hiện tại cũng có thể nói cho Kính Tâm, vì sao lúc xuất môn phải khoác một chiếc áo choàng cẩm tú, không tại sao cả, chỉ vì để chắn nước. Tiếc nuối chính là làn váy dưới chân không tốt như vậy, làm ướt một chút, so với toàn thân đều ướt thì tốt hơn nhiều lắm.
"Tiện nha đầu! Giờ ngươi giỏi rồi phải không? Còn dám lấy áo choàng chắn? !" Đại phu nhân giận dữ, nước hắt xong cũng không còn nước để mà hắt tiếp nữa.
"Là lỗi của Đàn Nhi, Đàn Nhi không nên dùng áo choàng chắn nước, nếu Đại phu nhân mất hứng, có thể hắt lại một lần nữa." Khúc Đàn Nhi thoáng rụt cổ, cúi đầu, vẻ mặt hơi sợ. Khóe miệng kìm nén co rút, nhịn xuống xúc động muốn cười lớn. Tốt xấu gì hiện tại thân phận của nàng cũng là Bát Vương phi, nhưng rõ ràng, những người này không hề coi nàng là Vương phi.
Những người này thật không biết phép tắc.
Bất quá, bọn họ không có một chút tự giác.
Lúc này, Đại phu nhân thấy nàng nhận lỗi, nếu chính mình lại bám không tha, có vẻ lòng dạ hẹp hòi, lạnh lùng nhìn lướt qua khúc Đàn Nhi, hung hăng xoay người, giống như lười liếc nhìn nàng một cái, bày ra xuất thân danh môn, giọng điệu bố thí nói, "Còn không đi vào? Đứng ở đó làm cái gì, là tượng sao? Cũng không biết Khúc phủ hỏng mấy đời, lại sinh ra một nữ nhi bất tài như ngươi, chuyên làm mất mặt Khúc gia."
"Vâng, Đàn Nhi lập tức vào ngay." Khúc Đàn Nhi thu mi cụp mắt, khẽ cúi đầu.
____________________
__Phi Phi__
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top