Chương 19: Bản Vương rất bận, không rảnh (1)
Khúc Đàn Nhi quật cường, nhẫn nhịn lần nữa nói: "Đàn Nhi gả đến cũng đã hai ngày rồi, mà ngày mai chính là ___"
"Thật vậy sao? Thời gian dài như vậy, ngươi không nói, bổn vương cũng quên mất trong vương phủ còn có một người như ngươi ." Mặc Liên Thành khẽ nhếch mày kiếm. Hắn đang đợi, đợi nàng khi nào thì có thể đem lớp ngụy trang trên mặt dỡ xuống, giả vờ rất giỏi, kẻ khác tương đương khó chịu.
". . . . . ." Khúc Đàn Nhi dám khẳng định, hắn tuyệt đối là cố ý, còn liên tiếp cố ý đánh gãy lời của nàng? Bất quá, nàng không có bạo phát mắng chửi người, bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở động lòng người, đủ ai oán, ai oán đến mức muốn đánh người. Chỉ là, nàng trầm mặc, không nói nữa, chờ hắn hỏi.
Nhưng mà, Mặc Liên Thành một lần nữa ngồi bên cạnh bàn trà. Khóe miệng sâu xa gợi lên một chút cười nhạt, trên tay bưng chén trà, phong thái cao quý ôn hòa tao nhã, không nhanh không chậm mà đem chén trà đưa đến bên miệng, tinh tế mà nhấm nháp nước trà thơm ngon tinh khiết. Hắn biết rõ nàng có chuyện muốn nói, nhưng vẫn không hỏi.
Không khí vô cùng im lặng, hai vị chủ tử đều không nói chuyện.
Bỗng nhiên, Khúc Đàn Nhi khẽ nhếch khóe miệng, thình lình nói: "Ngày mai là ngày thứ ba về lại mặt, Vương gia có rảnh không?"
Chọn đúng thời cơ, thình lình một câu.
Rốt cục cũng nói ra.
Động tác uống trà của Mặc Liên Thành ngưng trệ, hình như không nghĩ tới nàng sẽ dùng chiêu này.
Khúc Đàn Nhi yên tĩnh cười nhẹ, chờ Mặc Liên Thành trả lời. Dù sao, lời nàng đã nói ra, kết quả như thế nào, cũng không phải nàng có thể quyết định, chỉ là, đợi thật lâu, Mặc Liên Thành cũng không nói một tiếng, "Nếu Vương gia cảm thấy miễn cưỡng, Đàn Nhi có thể __"
"Là rất miễn cưỡng." Mặc Liên Thành thầm liếc nàng một cái, nếu không phải lần trước gặp mặt nhìn thấy bộ dáng nàng trèo tường, chỉ sợ hiện tại hắn cũng nghĩ nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu thanh tao lịch sự, là tiểu nữ nhân gió thổi qua cũng lảo đảo .
"Ah, Đàn Nhi hiểu rồi." Nếu hắn nói miễn cưỡng? Vậy nghĩa là không đi rồi.
Người ta không muốn đi, nàng cũng không có tư cách ép buộc.
"Bất quá. . . . . ." Mặc Liên Thành có vẻ còn có lời muốn nói.
Không đợi hắn nói cho hết lời, Khúc Đàn Nhi liền trực tiếp đứng dậy, hơi hơi thi lễ một cái, đoan trang nói: "Nếu không còn gì nữa, vậy Đàn Nhi cáo lui trước." Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ấm áp, không nhanh không chậm xoay người, nâng cước bộ, chậm rãi đi về hướng cửa.
Bất quá?
Không cần bất quá, hiện tại, nàng không muốn tiếp tục để hắn tiêu khiển! Nếu ngày nào đó lúc hắn cầu cạnh nàng, nàng liền đem da hắn kéo căng.
Khúc Đàn Nhi ngẩng cao đầu nhỏ, cao ngạo như một con khổng tước.
Đi rất kiên quyết, cũng không quay đầu lại.
Mà rời đi cũng quá nhanh, không để ý đến trong mắt Mặc Liên Thành hiện ra ý cười.
"Chủ tử, chúng ta cứ như vậy đi sao?" Kính Tâm đuổi theo, nghi hoặc hỏi .
"Bằng không thì sao?"
"Nhưng ngày mai Vương gia thật sự không đi cùng người?"
"Không cần hắn." Lúc Khúc Đàn Nhi nói lời này, đáy mắt âm u.
"Nhưng mà .___"
"Không có nhưng mà, liền làm như vậy đi." Nàng buồn bực, một mình trở về thực sự có vấn đề sao? Nhớ lại lúc ở Khúc phủ chưa bao giờ nàng thấy rằng sẽ có người chờ nàng, tâm liền trầm xuống. Mọi người đều nói cổ đại không tồi, không tồi em gái ngươi, thực ra xuyên không rồi, khuôn khổ đều là muốn mạng người.
Hơn nữa Khúc Giang Lâm còn muốn trông cậy vào nàng để lấy lòng Mặc Liên Thành.
Mà chuyện đêm động phòng, sợ là đã rơi vào tai Khúc Giang Lâm rồi. Trở về khẳng định sẽ có các loại làm khó dễ, sau đó... Nếu đó là ngày chết của nàng, lúc nàng chết, không cần đến điện Diêm Vương, có thể trực tiếp quay lại thế kỷ 21, vậy thì nàng liền A Di Đà Phật, tạ ơn trời đất.
___________________
Chương này do editor mới của nhóm mình phụ trách, là Phi Phi. Mọi ng nhớ ủng hộ cô ấy nhé. Vote cho Phi Phi nào.
______Phi Phi______
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top