Chap 20: Tình Yêu Bất Khả Kháng

"Văn ... em muốn ngủ với anh."

"Giai Lương ... em đừng như vậy."

"Không phải anh nói là anh thích em sao? Không phải anh nói là anh muốn thay thế Kim Huệ sao?"

Giai Lương như thế này khiến Bác Văn không thể nào bình tĩnh nổi. Ý chí kiên định ban nãy cũng đang dần dần vì những lời mời gọi này mà lặn mất hút.

"Giai Lương, đừng khiêu khích như vậy, anh sẽ không kiềm được mất."

"Không kiềm được vậy thì chúng ta xác nhận với nhau một chút, em không muốn anh thiệt thòi."

Bác Văn thực sự không biết suy nghĩ của Giai Lương hiện tại là cái gì. Rõ ràng là đã xác định mối quan hệ với Kim Huệ nhưng vẫn muốn xác nhận thân mật với anh. Anh miễn cưỡng đẩy cậu ra thêm một lần, hai tay cố hết sức ngăn cậu đền gần mình.

"Em tỉnh táo lại đi, em có biết em đang làm cái gì không? Ngu xuẩn!"

Giai Lương mặt dày vẫn cứ xấn tới gần khiến Bác Văn trong phút chốc không biết phải làm thế nào đành phải quát lên.

"Em dừng lại đi, đừng để anh phải động thủ."

"Anh muốn làm gì em? Nếu anh có thể động thủ thì sớm đã động rồi không chờ đến bây giờ. Anh thực sự vẫn còn vướng bận vì em quen Kim Huệ sao? Anh đừng quan tâm tới chuyện đó, cô ấy là cô ấy, chúng ta là chúng ta."

"Giai Lương, em rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu? Em xem chuyện tình cảm là trò chơi sao? Em xem anh là cái gì mà có thể tùy tiện như vậy... đi về đi."

Giai Lương không thèm nghe cứ như vậy làm theo ý mình. Cậu cố chấp không buông, trong đầu sớm đã nảy sinh ý đồ muốn cưỡng hôn Bác Văn để ép buộc anh phải thừa nhận tình cảm của cậu.

"Anh đừng có phản ứng như vậy, anh coi em là con nít sao? Em biết em đang làm cái gì..."

Nói rồi Giai Lương cứ như vậy mà hôn lên khắp mặt Bác Văn. Cậu không tỏ ra vội vàng mà chậm rãi hôn từng nơi, một đường từ trán xuống cằm. Anh ngồi im bất động tùy ý cậu hôn lộng trên mặt mình mà không có hành nào động đáp trả bởi lẽ giây phút này anh cũng muốn mình đắm chìm vào nó.

"Anh còn nhớ không? Là anh đã dạy em trưởng thành lên bằng cách này, hiện tại còn muốn chối bỏ. Anh nói anh thích em, khi đó em nhất thời không hiểu tâm tư mình liền từ chối. Hiện tại thì sao, em nói em thích anh, anh lại chê em ngu xuẩn nghĩa là thế nào?"

"Em thực sự không biết việc em làm sẽ có kết quả thế nào sao? Em cố chấp như vậy để làm cái gì, anh không muốn."

Giai Lương vừa hôn vừa đưa tay mở nút ảo của Bác Văn. Sau đó cậu lại bắt đầu học ở đâu chiêu trò dụ dỗ người khác mà quấn lấy, chỉ nhìn hành động thôi cũng không tài nào kìm lòng nổi m. Muốn mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của mình cho nên cậu ghé sát miệng vào tai anh cắn nhẹ lên thì thầm.

"Chẳng phải bây giờ anh chỉ cần cởi áo em sau đó chúng ta liền làm chuyện người lớn là được sao? Em đã nói em muốn ngủ với anh, không phải ngủ cùng nhau như lúc trước mà là em muốn cùng anh làm chuyện người lớn đó."

Sụp đổ... lý trí của Bác Văn cuối cùng cũng không thắng nổi mê hoặc từ Giai Lương. Anh như bị âm thanh đầy dụ hoặc cứ nhỏ to bên tai mình mà chậm chạp đưa tay tháo mở nút áo cậu. Ánh mắt mê man ngập tràn dục vọng của tuổi vừa trưởng thành dường như lại làm cho họ trở nên quyên rũ hơn trong mắt đối phương.

"Giai Lương, em biết chúng ta sai nhưng vẫn cố tình dụ dỗ anh. Có phải muốn anh cả đời cô độc hay không?"

"Em biết chúng ta sai nhưng em thà sai thế này cũng không muốn anh cứ như vậy đứng ngoài cuộc sống của em. Em không đủ can đảm để đối mặt với những người ngoài kia. Em không thể mang anh đường đường chính chính nói cho mọi người biết. Em chỉ có thể cùng anh thế này, cả đời cũng được."

Lần đầu tiên trong đời Bác Văn nghe từ chính miệng Giai Lương nói ra được những lời sâu sắc như thế. Anh nhìn đăm đăm vào mắt cậu sau đó liền hỏi.

"Ngay từ ban đầu đã có ý định sẽ trả ơn cho anh bằng cách này hay sao?"

"Anh thực sự nghĩ rằng em là đang trả ơn cho anh phải không?"

Bác Văn vẫn ôm Giai Lương ngồi trên đùi mình mà vùi đầu vào trước ngực cậu cày cấy một trận. Giai Lương bị chạm vào điểm mẫn cảm trước ngực mình nên vô thức phát ra mấy tiêng kêu nỉ non, hai tay cứ như vậy luồn vào tóc anh mà nắm chặt. Cả người căng như dây đàn theo bản năng mà ưỡn người về phía trước tìm khoái lạc. Hai người vẫn là vừa chìm đắm trong khoái cảm vừa không nhịn được mà phân bua với nhau.

"Vậy em cứ cố chấp phải cùng anh như thế này mặc dù đã quen bạn gái là có ý gi? Anh cho dù muốn không nghĩ tới lý do đó cũng không được."

Giai Lương ôm lấy gương mặt Bác Văn đối diện với mình hung hăng cắn lên môi anh một cái.

"Bởi vì anh quá tốt với em, bởi vì em muốn thay Vịnh Hoa ở bên cạnh anh cả đời này. Cũng bởi vì em thích anh cho nên em muốn chúng ta vĩnh viễn phải có một ràng buộc, anh có hiểu không?"

Quả nhiên là trẻ con học đòi làm người lớn, nghĩ cái gì đều viết lên mặt. Không những chỉ viết lên mặt cho người ta nhìn mà còn tự mình nói ra sợ họ không nhìn thấy. Bác Văn không cần nghe tới lý do thứ ba, chỉ cần nghe hai lý do đầu tiên cũng đủ khiến anh muốn dừng lại. Anh tách ra khỏi cậu tự mình đem nút áo cài lại đàng hoàng sau đó trước sự ngỡ ngàng của cậu anh vẫn như mọi lần khuôn mặt không gợn sóng.

"Chúng ta sau này đừng tiếp tục dây dưa nữa. Em cũng biết anh không thể từ chối em cho nên sau này đừng lợi dụng điều đó tiếp cận anh. Nếu như em còn cố tình, anh nhất định sẽ không nương tay với em đâu."

"Văn ... "

"Đứng lên.. anh đưa em về."

"Anh bảo em đứng lên...

Giai Lương không chịu đứng lên mà cứ ngồi ở đó nhìn anh chằm chằm, mắt lại rưng rung chuẩn bị khóc. Bác Văn cúi xuống đem chiêc áo sơ mi của cậu mặc vào. Từng nút từng nút cài chỉnh chu giống như thật tâm muốn trả lại một Giai Lương nguyên vẹn như thuở ban đầu.

"Đứng lên... anh đưa em về."

Giai Lương vẫn nhất định ngồi ở đấy cho nên Bác Văn đành bất đắc di ôm cậu đứng dậy. Cậu vẫn ngoan cố không chịu hợp tác thành ra cứ như một con gấu trúc đu bám trên người anh không ngừng hờn trách

"Sao em lại ngang ngược như vậây? Chưa trưởng thành đã đòi làm chuyện người lớn. Anh không đồng ý thì biến thành cái dạng này sao?"

"Không muốn.."

Giai Lương đu bám trên người Bác Văn không buông lại giống như một đứa trë khóc ăn vạ khi bị anh nhắc nhở.

"Anh không giữ mặt mũi cho em, em đã nhiệt tình như vậy anh còn không cảm nhận thấy sao? Anh không biết em quyết định như vậy thì quyết tâm phải lớn cỡ nào, thế mà anh nỡ biến em thành trò cười. Bao nhiêu năm hôm nay muốn một lần khai trai lại bị anh từ chối. Hành động đó lố bịch à hay là anh khinh thường em? Có phải trong đầu anh nghĩ em đây là hàng dâm đãng lắm phải không?"

Bác Văn bất đắc di thở dài.

"Không có, anh không có nghĩ như thế. Đứng xuống đàng hoàng nào, sao em lại như vậy chứ hả?"

"Không... "

"Giai Lương ...anh mệt, em đu như vậy có biết anh giống như đang gánh một con heo mấy chục ký không?"

Giai Lương nghe Bác Văn nói như vậy mới chịu chủ động thu móng vuốt của mình mà đứmg thẳng xuống. Chân vừa mới chạm đất cậu đã ngay lập tức ôm lấy anh đầu cúi sát dứt khoát úp mặt vào lồng ngực anh mà thủ thi.

"Anh... sau này anh có còn thương em không? Ý em là sau này khi trưởng thành cả rồi em có thể cũng sẽ lập gia đình lúc đó anh có còn thương em không?"

Bác Văn hôn lên đinh đầu Giai Lương sau đó lại vòng tay ôm chặt.

"Vậy nếu sau này em lập gia đình rồi em có còn muốn anh thương em nữa không?"

"Đừng hỏi ngược lại em... em không biết câu trả lời đâu."

"Vậy em sau này cũng không được hỏi anh những câu tương tự nữa. Anh cũng không biết câu trả lời đâu."

Câu trả lời cuối cùng dành cho Giai Lương thì Bác Văn đã sớm có từ lâu rồi. Chỉ là nếu như sau này cậu sẽ sống một cuộc đời của riêng mình anh cũng sẽ cứ như vậy, không cố gắng bước vào nữa. Anh muốn tốt cho cậu cũng là vì em gái của mình. Anh không thể vì tình cảm này của mình mà phá vỡ nguyện vọng cuối cùng của Vịnh Hoa. Ngay từ ban đầu anh vẫn tự ép bản thân mình phải ghi nhớ Lưu Giai Lương chính là người mà Vịnh Hoa xem trọng.

Bàng Bác Văn từ bé đến lớn có thể cùng người ngoài so bì nhưng chưra bao giờ có ý nghĩ sẽ lấy đi bất cứ thứ gì của em gái mình.

"Giai Lương m, chúng ta thực sự dừng lại nhé. Em có thể vì anh một lần mà đồng ý không? Cứ xem như đây là em trả nợ cho anh đi, chúng ta sau này hòa nhau."

"Văn ...

"Đồng ý nhé..

Giai Lương im lặng không trả lời cứ đứng im bất động mà ôm Bác Văn như vậy một lúc lâu cũng không muốn tách ra. Im lặng này có hay không đã thay cho một lời đồng ý.

"Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần bản thân mình chủ động một chút, chân thành một chút thì có thể có được anh ấy. Tôi muốn có được một Bàng Bác Văn toàn tâm toàn ý, thế nhưng tôi đã hoàn toàn sai rồi. Anh ấy cho dù có thương tôi nhiều đến thế nào cũng đều vì nghĩ cho tôi mà chấp nhận đi một mình. Còn tôi lại vì chính bản thân mình nhiều hơn, vẫn không dám vì anh ấy mà từ bò những thứ tốt đẹp đúng mực xung quanh mình. Càng ích kỷ hơn khi muốn có được anh ấy bằng mọi cách. Tôi, Lưu Giai Lương năm mười bảy tuổi chính là một kẻ tồi tệ vô cùng...

Mùa hè năm thứ hai cao trung cuối cùng cũng tới, Lưu Giai Lương vẫn như cũ quay trở vê Thanh Đảo với gia đinh. Thời gian hè này cậu quyết tâm không liên lạc hay thậm chí là cố gắng tìm nhiều thú vui cho riêng mình hơn để không còn tâm tư mà nhớ tới Bác Văn nữa. Mỗi ngày cậu đều dành thời gian rảnh rỗi để gọi điện thoại cùng nhắn tin với Kim Huệ. Lâu dần việc này trở thành thói quen mà Giai Lương đối với thói quen này cũng không hưởng ứng cũng chẳng bài xích. Bác Văn trong khoảng thời gian hè này thì vẫn như cũ đi làm thêm nhưng lượng công việc lại tăng lên rất nhiều. Bản thân anh thực sự không muốn mình mãi mẫi chỉ là một kẻ tay trắng không tiền đồ. Vẫn là mong muốn sau này có thể dùng chính những thứ mình tạo ra để bảo hộ thật tốt người mà mình yêu. Giống nhu chưa từng thay đổi, anh vẫn ấp ủ ước mơ vào đại học.

Trịnh Xương tuy không phải là kẻ nhiều chuyện thế nhưng kể từ lúc biết chuyện của hai người thì đâm ra hay lo lắng nhiều. Mỗi ngày đều dùng tâm tư mà hình dung mối quan hệ của bọn họ rốt cuộc là đã đi về hướng nào rồi. Suy cho cùng để có thể đưa ra quyết định ủng hộ tình cảm của hai người cũng phải trải qua rất nhiều sự quyết tâm và cố gắng. Sau khi Giai Lương trở về Thanh Đảo thì Trịnh Xương hình như ngày nào cũng tới tiệm bánh chỗ Bác Văn làm. Thứ nhất là để ăn còn việc thứ hai chính là muốn kết bạn với ông anh lạnh lùng khó gần này.

"Anh Văn ... nơi này còn tuyển người không? Em muốn vào đây làm nhân viên, đỡ phải ngày ngày cất công chạy tới đây ăn tốn thời gian."

Bác Văn vừa lau dọn vừa không khách sáo mà ném cái khăn trên tay mình vào người Trịnh Xương thách thức.

"Thử đi lau dọn một vòng xem."

Anh Trần chủ quán thấy vậy thì có ý bảo Bác Văn không nên làm như vậy với khách, sẽ lưu lại điều tiếng không tốt. Có điều lời chưa kịp nói đã thấy Trịnh Xương mang một bộ dạng nịnh hót mà cuời.

"Anh Trần, nể tình em tới đây làm khách quen anh có thể chiếu cố cho em một chân phục vụ không? Từ bé đến giờ em vẫn luôn khao khát được làm đồng nghiệp của anh Văn đấy a, anh cho em làm với nhé."

Bác Văn khóe môi giật giật giống như chuẩn bị nói ra mấy lời khó nghe thi Trịnh Xương đã bày ra bộ mặt em biết tất mà nói.

"Anh Văn, em biết là anh định chửi em nhưng mà trước nay mọi chuyện đều là do em sai, là em tự mình đi sinh sự với anh. Coi như lần này em vào đây làmn mặc cho anh sai xử bù đắp lại những tốn thương tinh thần lúc trước được không?"

Nghe xong mấy lời này chủ quán Trần cũng không thể chịu được mà lắc đầu quay trở lại vào trong. Bác Văn nheo hai mắt lại càng làm cho ánh mắt thêm sắc bén nhìn Trịnh Xương một lượt từ trên xuống dưới sau đó thì không nhịn được mà nói.

"Trịnh Xương, mặt của cậu dày tới mức nêu đem đi so với thiên hạ cậu bảo cậu đứng thú hai không ai dám nhận thứ nhất đâu."

Trịnh Xưong nghe Bác Văn nói vậy thì vẻ mặt vô cùng ma mãnh mà trả lời.

"Anh nói sai rồi, em nhận thứ hai thì đưoơng nhiên sẽ có người đứng thứ nhất. Thằng Giai Lương, anh quên rồi à, mặt nó dày tới mức bây giờ nói xấu nó nó vẫn trơ mặt ra đấy thôi."

"Câm mồm đi.."

Quả nhiên sẽ là phản ứng này, Giai Lương cũng thật có phước. Bao nhiêu người xếp hàng chờ đợi làm bạn gái Bàng Bác Văn, tranh giành nhau đầu bù tóc rối còn không được. Cậu không cần làm gì người này vẫn cứ như vậy tự chặt chân mình một bước đổ rạp. Cảm giác như trên thế gian này không ai đuợc phép nói xấu Giai Lương ở trước mặt Bàng Bác Văn vậy. Trịnh Xương nghĩ thế thì liền lén lút cười trộm một chút. Chưa bao giờ mà cậu lại cảm thấy mình khác biệt như bây giờ. Từ một kẻ bài xích tình yêu đồng giới dần dần tới chấp nhận. Bây giờ thì là trở nên yêu thích cùng ủng hộ nhiệt tình. Sự yêu thích này chỉ dành cho hai người họ thôi, cậu vẫn là ghét những mối quan hệ đồng giới xa lạ ngoài kia. Cái này đúng cho câu khác máu tanh lòng, bạn của mình thì mình thích quả nhiên không sai chút nào.

"'Anh Văn, chủ quán Trần ban nây cũng không có ý kiến gì anh cũng đừng có khó khăn như vậy chứ. Em đây chính là muốn cùng anh làm bạn tốt nha."

Bác Văn không nói gì chỉ lặng lẽ quay đầu vào phía trong quầy nhìn anh Trần chủ quán. Vừa thấy Bác Văn thì anh Trần liền gật gật đầu, toàn bộ màn tương tác này của hai người đều lọt vào mắt Trịnh Xương.

"Đấy thấy chưa? Em không có nói điêu mà, anh ấy nhận em vào làm rồi kìa. Anh Văn, sau này nhờ anh chỉ bảo."

Bác Văn đem một ánh mắt lạnh như băng quét ngang qua người Trịnh Xương khẽ rít.

"Chú ý cái mồm, vớ vẩn là ăn đòn."

"Vâng, em biết rồi.. ."

"Giờ ăn xong chưa? Ản xong rồi thì đi về đi. Về mà tận hưởng nốt ngày cuối cùng làm thiếu gia đi, tránh ở đây nói nhiều."

Trịnh Xương cứ như vậy mà nghe lời Bác Văn đi về thật, anh nhìn theo cậu lật đật rời khỏi quán thì thở dài.

"Đúng là trẻ con còn ở đó mà so bì hạng nhất hạng nhì với người ta nữa."

Trịnh Xuơng vừa rời khỏi thì Mộng Khiêm chạy tới quán tìm Bác Văn trông bộ dạng gấp gáp vô cùng. Vừa nhìn thấy anh thì cô ngay lập tức gọi như thể nơi này là nhà chứ không phải là chỗ buôn bán của người ta.

"Anh... anh Bác Văn ."

Bác Văn nhìn thấy Mộng Khiêm như vậy thì nghĩ là có chuyện gì liên quan tới Giai Lương cho nên rất nhanh liền có mặt hỏi han.

"Mộng Khiêm, em có chuyện gì mà vội vàng như vậy?"

Mộng Khiêm hai mặt đỏ quạch cùng giận dữ mà mím môi thở dốc.

"Anh Bác Văn .. anh giúp anh em với, hiện tại anh ấy chỉ nghe lời anh thôi. Em có nói kiểu gì anh ấy cũng không thèm nghe, em lo lắng quá cho nên mới đến đây."

Thấy Mộng Khiêm như vậy thì Bác Văn càng thêm nóng ruột vội vàng rót một ly nước cho cô uống để bình tĩnh lại.

"Chuyện gì liên quan tới Giai Lương, nói anh nghe đi."

Mộng Khiêm vừa uống nước vừa tỏ ra ấm ức vô cùng nhưng cũng không quên nhìn nhìn tình hình trong quán. Khách vẫn còn rất đông chỉ sợ làm ảnh hưởng nên cứ mím môi không nói. Anh Trần thấy vậy thì bảo Bác Văn dẫn cô lên sân thượng mà nói tránh để người khác để ý. Hai người nhanh chóng lên sân thượng, vừa mới tách biệt khỏi nơi đông đúc Mộng Khiêm liền bật khóc.

"Sao lại khóc? Em nói đi rột cuộc là có chuyện gì?"

Mộng Khiêm đưa điện thoại của mình ra cho Bác Văn xem mấy tin nhắn mà Giai Lương gửi cho cô. Nội dung đều là trách cô quá lắm chuyện xen vào chuyện riêng của mình. Nếu như chỉ có vậy thôi thì không nói, đằng này cậu cứ một mực bảo vệ cho Kim Huệ mặc dù cô ta đã rắp tâm xem cậu là một người để chơi đùa

"Giai Lương trách em vì chuyện gì? Có phải vì Kim Huệ hay không?"

Vừa nghe Bác Văn nhắc tới hai chữ Kim Huệ thì Mộng Khiêm liền vứt luôn cả túi xách của mình mà thở.

"Anh họ em thực sự ngu ngốc không chịu được, quen ai không quen lại đâm đâu vào con nhỏ Kim Huệ. Con nhỏ đó đâu phải không ai biết nó như thế nào, ngay từ đầu em đã nói với anh ấy vậy mà anh ấy vấn không nghe em. Giờ thì hay rồi, anh ấy ở Thanh Đảo mỗi ngày đều nhắn tin gọi điện cho nó tình cảm lắm mà không biết nó ở đây cặp kè người khác. Chính mắt em nhìn thấy không phải một lần mà rất nhiều lần. Em bảo với anh ấy thì anh ấy không nghe còn nói em là phường con gái chỉ thích đi ganh tị. Em ghét con nhỏ đó lắm, em ghét vô cùng."

Bác Văn không biết phải nói thế nào cho phải. Hai người đã thực sự chấm dứt cho nên anh không thể xen vào chuyện riêng của cậu được. Mặc dù nghĩ vậy nhưng mà khi nghe mấy lời này trong lòng lại cực kỳ khó chịu.

"Đừng khóc nữa, chuyện riêng của Giai Lương ta vốn không có quyền xen vào. Anh không thể giúp được gì cả đâu, đó đều là cậu ấy tự chọn lựa mà. "

Mộng Khiêm nghe Giai Lương vậy thì giống như bị dọa mà khóc càng lớn.

"Không được đâu, cả bên nội của em chỉ có một mình anh ấy thôi. Em cũng chỉ có một người anh trai, tất cả mọi người đều trông chờ vào anh ấy. Nếu là một người khác em nhất định sẽ không nói nhưng đây là Kim Huệ. Em sợ sau này anh ấy không cẩn thận sẽ phải đi đổ vò cho người ta. Nó lừa anh em như vậy sao em có thể ngồi yên được. Em biết anh Giai Lương chỉ nghe lời của anh thôi, anh có thể nào giúp em nói với anh ấy tránh xa Kim Huệ ra không?"

Bác Văn nghe hiểu tình hình thì cũng nóng lòng muốn giải quyết nhưng không biết phải lấy tư cách gì. Nghĩ nông, nghĩ sâu cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dải nhìn Mộng Khiêm.

"Mộng Khiêm.. anh thực sự không thể giúp được đâu."

Mộng Khiêm bị từ chối thì hai mắt ầng ầng nước, vė mặt ủy khuất cùng ẩm ức vô cùng.

"Anh giúp em đi mà, có thể anh thấy chuyện này thật bình thường nhưng mà nó thực sự rất đáng sợ đó. Em rất sợ anh ấy không tỉnh táo nhất định sẽ bị gạt, anh của em ngu lắm."

Bác Văn không còn cách nào từ chối đành gật đầu đồng ý. Nhưng phải nói với Giai Lương cái gì thì anh cũng không biết. Nói với cậu rằng chia tay bạn gái đi, nói với cậu Kim Huệ không tốt, là phường lăng nhăng. Nói xong rồi thì sẽ thế nào, Giai Lương sẽ chia tay bạn gái của mình để quen một người khác tốt hơn hay là sẽ trở thành một người nổi loạn nào khác. Giai Lương không ngu ngốc, anh biết cậu cố tình làm như thế để cho anh nhìn thấy, là cậu đang muốn dằn vặt anh.

"Giai Lương, em thực sự không hiểu cho anh."

Buổi tối hôm đó sau khi có được thông tin từ Mộng Khiêm thì Bác Văn cũng có được địa chỉ nhà của Giai Lương ở Thanh Đảo. Anh xin phép nghỉ vài ngày để tới đó, chuyến đi này vừa hay chỉ có một mình anh biết. Mộng Khiêm cũng không thể ngờ anh lại thực sự đi tìm Giai Lương cho nên chẳng mảy may nghi ngờ điều gì. Sau hơn nửa ngày đi xe Bác Văn cũng tới được Thanh Đảo. Nơi này là lần thứ hai anh tới sau lần đem Vịnh Hoa đến chữa bệnh, hoàn toàn không có người thân quen biết. Mất cả một buổi để tìm được tới địa chỉ nhà cậu thì trời cũng đã tối hẳn. Đứng trước cổng một ngôi biệt thự to lớn thể này khiến bản thân anh có chút tự ti. Chẳng biết tại sao anh lại cứ khăng khăng phải chạy đến nơi này để chứng kiên một gia đình hạnh phúc cười nói ở khoảng sân rộng sau vườn nhà. Nhìn thấy nụ cười tươi rói của Giai Lương thì cảm thấy đau lòng. Rõ ràng thế giới của cậu khác xa với thế giới anh đang sống, chỉ nhìn thôi cũng thấy chạnh lòng, nói cái gì mà bảo hộ. Sợ rằng những đồng tiền anh cố sức kiếm ra cả đời cũng không thể mua nổi một khoảng vườn nhỏ như thế này. Anh dựa vào bức tường rào bao quanh khu biệt thự một lúc lâu sau đó lại chẳng biết bản thân rốt cuộc đứng ở đây là định giải quyết cái gì nữa. Anh lặng lẽ quay lung rời đi nhưng chưa đi được mấy bước thì phía đằng sau một giọng nói quen thuộc cất lên.

"Văn ... "

Đôi chân đang buớc bởi vì một tiếng gọi này mà khựng lại Hai tay run run nắm chặt lấy chiếc túi xách đeo trên người mình, mắt nhắm chặt không quay đầu lại dứt khoát bước tiếp.

"Văn ... quay lại nhìn em."

Bác Văn vẫn bước tiếp như thể không để ý tới tiếng gọi từ phía sau. Giai Lương vội vàng chạy đuổi theo anh, lúc tới gần thì không ngần ngại mà ôm khiến anh không tài nào bước nổi nữa.

"Anh đến đây rồi sao còn định chạy trốn làm gì?"

"Giai Lương, buông anh ra đi... người ta sẽ nhìn thấy. Chẳng phải em rất sợ để người khác nhìn thấy sao?"

"Anh quay lại... em sẽ buông."

Bác Văn cầm hai bàn tay Giai Lương tách ra sau đó quay mặt lại nhìn cậu. Mắt cậu đã ngân ngấn nước, ánh mắt đó lại nhìn anh như có sự trách móc lẫn yêu thương khiến anh lại không có cách nào phản kháng. Rõ ràng là anh thương người này rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy cậu khóc thì tim cũng muốn thắt lại.

"Đừng khóc, em vốn không phải yếu đuối nhu vậy mà."

"Là anh nhớ em sao?"

Giai Lương nhìn vào mắt Bác Văn sau đó tiếp tục nói ra suy nghĩ của chính mình.

"Có phải anh muổn gặp em để nói em chia tay Kim Huệ đi có phải không? Con nhỏ Mộng Khiêm này quả thực hết nói nổi."

"Giai Lương ..

"Nếu muốn em chia tay Kim Huệ vậy thì anh thay thế cho cô ấy đi."

Bác Văn nghe xong lời đề nghị này của Giai Lương thi bày ra vẻ mặt cực kỳ ẩn nhẫn cùng bất đắc dĩ .

"Em đừng đem điều kiện ra đổi được không ? Vướng vào tình cảnh nào cũng đều không tốt. Nếu có thể thì hãy buông bỏ cả hai đi, đừng cố chấp chứng minh cho anh thấy nữa, "

Giai Lương không những không tán thành lời này của Bác Văn , ngược lại còn bày ra vẻ mặt cực kỳ cố chấp mà nói.

"Bàng Bác Văn, anh biết em làm như vậy là để chứng minh vậy hà có gì lại không chịu thừa nhận? Có một điều em muốn anh biết nếu như em không thể có được thứ mà em muốn em liền tự tay phá hủy đời mình đấy. Anh cũng biết cơ thể em yếu ớt thế này cũng chính vì lý do đó mà. Chỉ vì không có được chiếc xe moto em liền nhảy từ lầu ba xuống cho mất mạng. Nhung mà anh quan trọng hơn chiếc xe moto đó rất nhiêu. Anh nghĩ xem nếu như em không thể có được thì em sẽ như thể nào? Không phải chỉ một Kim Huệ mà mười Kim Huệ em cũng chấp nhận. Người nào có thể nhanh chóng biến em thành kẻ vô dụng thì càng tốt. Nếu anh không chấp nhận cùng em yêu đương trong tối vậy thì cứ mặc kệ em đi, đừng quản em kết giao người này người khác. Em là đứa xấu tính như vậy đây, anh vừa lòng chưa?"

Bác Văn càng nghe càng cảm thấy bản thân bị dồn vào chân tường không còn sự lựa chọn. Anh nhìn Giai Lương bằng ánh mắt thực sự bi thương cùng tức giận. Muốn ngay lúc này đánh cho cậu một trận nhưng cuối cùng vẫn không cách nào xuống tay được.

"Giai Lương, em không hiểu điều mà anh lo sợ, em thực sự không hiểu."

"Em không muốn hiểu.. em chỉ muốn ...

Giai Lương chưa nói hết câu liền không báo trước nắm lấy cổ áo Bác Văn kéo xuống hôn lên môi kia một cái như chuồn chuồn lướt nước. Cậu tách ra khỏi anh sau đó lại bình thản mà nói tiếp câu nói dang dở ban nãy.

"... Yêu anh.."

____________________________________________
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ DÀNH THỜI GIAN ĐỌC NẾU THẤY HAY THÌ CHO MIK XIN 1 VOTE NHAA 🥰
Tui xin lỗi vì ra chap trễ nhưng hiên tại đang ôn thi nên không có nhiều thời gian thật nên mong mấy bà thông cảm cho tui nhen bật mí cho mấy bà biết là sắp đến đoạn ngọt rồi không còn ngược lắm đâu 😝

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top