Chap 5: Bắt cóc
- Mi...n...Seok...? - Nó ngập ngừng thốt tên anh, tay càng xiết chặt dây xích hơn.
- Chà !! Có vẻ dạo này không có anh em vẫn sống tốt nhỉ? Còn có người mới nữa chứ !! Chắc hẳn cậu ta đủ giàu có thay thế được chỗ trong túi quần của em phải không, ...Cún Nhỏ?? - Minseok nhếch mép cười trong đau khổ.
- Anh.... Cậu ấy không phải người mới... Chỉ là bạn thôi !! Anh đừng có mà đụng đến cậu ấy. Tôi biết từ khi chia tay, anh đã cố gắng rất nhiều trong sự thù hận, nên mới có cơ sự đồ sộ như ngày hôm nay. NHƯNG !! Anh chưa hề hiểu tôi... KHÔNG BAO GIỜ HIỂU TÔI. ANH NGHĨ ĐÓ LÀ LÝ DO Ư? NHẦM RỒI !! - Nó gằn chữ hét vào mặt anh, nước mắt nó rơi. Như không muốn anh thấy nó khóc, nó chạy vào nhà, đóng sầm cửa lên phòng. Chỉ muốn ôm gối khóc đã đời rồi thôi.
Anh... đứng đấy. Chôn chân ở dưới nhà nó không biết bao giờ đồng hồ, mắt anh hướng lên căn phòng có cửa sổ đang có ánh sáng hất ra. Trời tối dần cho đến khi cửa sổ không còn ánh sáng hất ra nữa, anh mới về...
Má Hào rất tinh. Má biết nó khóc. Khi nó khóc nó luôn muốn che dấu. Nhưng càng dấu thì người khác càng biết là nó đang khóc, yếu đuối trong vô vọng. Nhưng Má sẽ không dỗ nó đâu, Má sẽ tự để cho nó đứng lên. MỘT LẦN NỮA !!!
----------------------------------------------
* Ngày thứ Năm*
Hôm nay là ngày Chanyeol về. Nhưng chắc phải chiều tối nó mới gặp cậu. Trong lòng nó nôn nao, phải cố gắng trải qua 7 tiết để về gặp cậu.
Ôii cái sự đời!!! Thằng Tao nó ăn kẹo cao su hay sao mà dai thế không biết, cái mặt nó hầm hầm sao mà vui nổi đây. Nó cầu mong ngày thứ 7 mau tới để mang khuôn mặt trẻ thơ của thằng Tao quay trở lại.
* 20:00 tối *
Chanyeol vừa xuống máy bay là nhờ chú quản gia mang hành lý của mình về nhà. Một mình cậu bắt xe buýt đến nhà của BaekHyun.
Cậu đứng trước nhà nó, ngó lên căn phòng có cửa sổ đang mở đèn, rồi chải chuốt lại đầu tóc. Vốn dĩ từ máy bay xuống trông xơ xác lắm rồi. Cậu móc điện thoại gọi nó xuống.
Vừa thấy bóng dáng nó và con Pi, cậu liền lao tới xoa đầu Pi, cậu nhớ nó lắm. Con Pi thấy chủ của mình cũng lao tới mà liếm lấy liếm để lên mặt cậu. Quên mất rằng cậu cũng rất nhớ BaekHyun. Ngước lên nhìn nó, cậu thấy má nó ửng hồng.
- Chà BaekHyun a~ Tớ nhớ cậu lắm đấy !!
Mới không gặp cậu có mấy ngày mà nó cảm thấy ngượng ngịu khi đối mặt với cậu.
Chanyeol à!! Tớ nhớ cậu lắm đấy! Tớ thật sự mệt mỏi, liệu cậu có muốn nghe tớ tâm sự không ??
- À...Ừm... Cũng tối rồi mà cậu đã phải chạy sang đây sao? Mà cậu về khi nào thế ??
- Tớ vừa mới về là chạy sang nhà cậu đấy !!... Ừm... cho cậu này... - Chanyeol lấy ra từ cái túi cậu đang đeo một con gấu bông Rilakkuma giơ trước mặt nó.
- Ha... hả? Gấu bông sao? Quà của tớ á?
- Hì ừ... Thì là... tớ thấy cậu luôn vui vẻ, hòa đồng và tươi cười với mọi người nhưng nhìn mắt cậu vẫn thoáng có gì đó không ổn. Tớ nghĩ chắc hẳn cậu đang có chuyện buồn giấu kín. Hì hì... tớ đoán vậy thôi, nhưng đừng lo, khi cậu khóc hay muốn bộc lộ sự thật giấu kín thì cậu có thể ôm nó... hoặc là tìm tớ... - Cậu nhìn nó nghiêng đầu rồi cười, nụ cười hồn nhiên khiến nó bay hết buồn phiền, mệt mỏi trong mấy ngày qua.
Chanyeol a~ Cậu cười thật đẹp, có lẽ tớ đã rung động rồi sao?
---------------------------------------------------------------------------
* Thứ 7 thần thánh*
Hôm nay, cả bọn gồm Chanyeol, BaekHyun, Kris, Tao sẽ đến khu trung tâm mới mở chơi, riêng Sehun không có mặt vì bị ốm liệt giường ở nhà :)) Mới lúc đầu Tao có ý định không muốn đi nhưng vì BaekHyun phải xuống nước mấy chục lần thì Tao mới miễn cưỡng đồng ý.
Sự chạm chán với Kris đã làm thằng Tao nhăn mày nhìn nó đầy tức giận.
- Này !!! Sao lại có cậu ta ở đây hả? Mày làm cái quái gì thế?
- Thôi nào! Thôi nào! Mày bình tĩnh đii! Tao làm vậy là tốt cho mày đó con. Chẳng phải mày muốn được xin lỗi sao ?!! - Nó chạy đến ôm tay thằng Tao dung dăng dung dẻ, làm bộ mặt ta đây không có tội.
- Hừ... !! Tùy mày !!- Thằng Tao quay mặt tỏ ý không muốn nhìn cái khuôn mặt đáng ghét của nó.
Kris đi từ đằng xa cùng với Chanyeol nhìn thấy cũng cúi đầu ái ngại.
Cả đám quyết định sẽ đi ăn trước rồi kế hoạch xin lỗi sẽ bắt đầu sau. Ăn đâu đó xong xuôi, nó bắt đầu thực hiện kế hoạch, BaekHyun kéo Chanyeol trốn đi theo một hướng khác người lại, để 2 con người kia lạc lõng giữa dòng đời cùng với nhau.
Có cảm giác chỉ còn lại 2 đứa, thằng Tao mới bắt đầu hoảng.
- Này này, BaekHyun, Chanyeol đâu?? Chết tiệt !! Cái thằng này lại dở cái trò gì thế này?! - Tao gắt gỏng nhìn quanh.
Biết đã nắm được cơ hội Kris cũng bắt đầu luôn.
- Chắc là đi đâu đó rồi.... Ừm...- Kris liếc sắc mặt của Tao rồi tiếp tục - Ăn kem nha !! Tớ bao cậu. Nha nha!! Cậu đợi ở ghế đá đằng kia nhá !! - Nói rồi Kris chạy đi mua kem để lại thằng Tao bơ vơ.
Cậu ấy tính xin lỗi mình sao ?? Còn tưởng là chẳng coi mình ra gì? Tại sao ngay lúc đấy cậu ấy không xin lỗi luôn đi? Chỉ là một câu xin lỗi mà màu mè quá vậy chứ !? =)) Vâng anh ấy chính là thánh làm màu
Đang vu vơ suy nghĩ, Kris quay lại với hai cây kem trên tay rồi ngồi sang chỗ trống bên cạnh cậu.
- Nè !! Của cậu .
- Ừm... cám ơn - Tao đưa tay cầm lấy cây kem
Hai người ngồi lặng lẽ ăn kem trong yên lặng. Một hồi sau, Kris mới dũng cảm mở lời.
- Chu.. chuyện.. hôm đó tớ thành thật xin lỗi cậu.
- ....
- Thật ra là tớ có chuyện gấp nên mới không để ý đến, ... thật sự rất vội...
-....
- * thở dài* Mẹ đợi tớ ở dưới phòng y tế, thật sự rất gấp, nếu không đi nhanh thì tớ sẽ không thể nhìn thấy gương mặt mẹ lần cuối. Là do bố tớ, ông bắt mẹ phải sang nước ngoài sinh sống, vì bà mắc phải căn bệnh truyền nhiễm. Xin cậu... Thông cảm cho tớ...
Lúc này, Tao mới bắt đầu mở lời, quá sang nhìn vào đôi sáng của Kris một cách thẳng thắn.
- Tại sao cậu lại kể chuyện này cho tớ nghe ? Cậu đã kể nó cho ai ngoài tớ chưa?
- H.. hả?
------------------------------------------------------------------
Trên con đường đến trung tâm chăm sóc thú nuôi, hai con người kia đang phải đối mặt với nguy hiểm. Họ bị một băng áo đen dồn lại một góc.
- Này.. Mấy người làm gì vậy ?? - Chanyeol đứng phía trước lấy tay che thành lá chắn cho BaeKHyun.
Nó đứng đằng sau cậu cũng run run, thầm nghĩ có gì đó không ổn, tại sao mấy người này lại muốn gây sự? Rồi... Bất chợt... nó nghĩ đếm anh...
- Co.. có... ph.. phải mấy người là do anh... Mi..n.. - Chưa nói hết câu, BaekHyun đã bị một tên đằng sau tẩm thuốc mê làm ngất đi.
Chanyeol cũng chưa rõ sự việc cũng đã bị đánh vào sau gáy làm ngất lịm.
Anh Minseok... Tại sao anh còn chưa buông tha cho em... ?
End Chap
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
À nhong~~ Chupii đã trở lại rồi đây =)) Thấy drop fic nó có cái cảm giác tội lỗi thế nào ấy nên tớ quyết định sẽ viết tiếp =)) À hú...
Cơ mà mấy cậu nhớ cmt cho Chupii biết để có động lực viết tiếp nha =)) Đii mà !! Cứ im im vậy cảm thấy bị bỏ rơi kinh khủng =((
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top