Chương 7

Chương 7

Cao Chính là một người phong lưu, của cải giàu có nên đối với chuyện nữ sắc không tiết chế, lập tức liền ồn ào bảo Hứa Thanh Gia mang theo Ngọc Nương trở về, hoặc là đêm nay trực tiếp ở bên ngoài luôn cho xong.

Vẻ mặt Hứa Thanh Gia nhất thời đau khổ: "Đại nhân ngài tạm tha ta đi, hạ quan ta vừa thành thân còn chưa tới hai tháng đâu. Tính tình nội nhân... thật có chút không dễ sống chung. Suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm."

Chu Đình Tiên cười: "Nguyên lai Hứa lang còn đang tân hôn sao, vậy việc này cũng không vội."

Cao Chính cũng có lòng đề nghị hắn: "Không bằng ta bảo nội nhân nhà ta thường xuyên qua nhà ngươi? Nội nhân nhà ta là một người có tính tình cực kỳ ôn nhu hiền thục."

Hứa Thanh Gia cười vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mặc cho ai nhìn, cũng chỉ cảm thấy trong nhà vị đồng nghiệp mới nhậm chức này đang nuôi một con hổ.

Ở hậu viện, Hồ Kiều cũng bị chuốc vài chén rượu, nhất thời cảm giác có vài phần say, còn không biết ở tiền đình Hứa Thanh Gia đang cực lực bôi đen nàng. Choáng váng đứng dậy, xoay người hỏi Cao phu nhân:"Cao tỷ tỷ có biết chỗ thay quần áo ở đâu không?"

Cao phu nhân đứng dậy đỡ nàng một phen: "Thì ra tửu lượng của muội lại kém như vậy, vậy ta liền làm người tốt vậy, cùng đi với muội, vừa lúc ta cũng tỉnh rượu." Hai người hướng Chu phu nhân cáo tội rồi chọn chỗ yên lặng mà đi.

Mới rời khỏi sân khấu kịch không bao lâu Hồ Kiều liền thấy đầu choáng váng, thấy trong đám hoa cỏ có một băng ghế đá thì ngọ nguậy đi qua đó: "Cao tỷ tỷ, mạn phép ta nghỉ một chút, tiếp tục đi xuống sẽ xấu mặt mất thôi."

Cao phu nhân cùng nàng đi qua, lót khăn xuống cho nàng ngồi, thấy khóe miệng nàng cười, lộ ra một hàm răng trắng, "Đa tạ tỷ tỷ. Ta trước giờ vụng về, thật đúng là không tỉ mỉ nhiều như vậy." Lại lấy khăn của mình ra trải xuống bên cạnh, "Tỷ tỷ cũng ngồi."

Hai người mới quen nên cũng không có chuyện gì để tâm sự, chẳng qua sau khi gặp mặt hai lần, đều có ý vui vẻ muốn kết giao. Cao phu nhân ngồi ở bên người nàng, kéo nàng lại gần tựa vào trên vai mình, "Tuổi của muội so với nữ nhi ta chỉ hơn hai tuổi thế nhưng đã phải xa cha nương chạy đến nơi này." Trong lòng không hiểu sao có chút thương tiếc.

Khuê nữ nhà nàng bây giờ còn thích cọ vào người nàng làm nũng đó.

Hồ Kiều ở đầu vai nàng dựa vào vị trí thoải mái, trong lòng nhưng thật ra tỉnh táo, chỉ là tay chân thực mềm, "Ta à, dù chạy đi mấy ngàn dặm thì cha nương cũng như vậy."

"Nói bừa, có cha nương nào lại không vướng bận nhi nữ?"

Hồ Kiều cười khanh khách: "Hai người bọn họ vứt lại ta cùng gia huynh đi tiên du nhiều năm rồi."

Cao phu nhân dừng lại một chút mới hồi thần, thì ra cha nương nàng mất sớm!

Hai người câu được câu không nói chuyện, chợt nghe bên cạnh truyền đến giọng nói của một nữ tử đang oán hận: "Cũng không biết làm sao lòi ra thô dã nha đầu đó còn muốn kéo ta ra đứng. Mụ tú bà, chỉ biết lợi dụng mấy cái dịp hội họp này để làm nhục ta!"

Hồ Kiều bỗng chốc tỉnh rượu hơn phân nửa, cùng Cao phu nhân liếc nhau, đều xấu hổ không biết như thế nào cho phải.

Cũng may băng ghế đá ẩn trong cây cỏ, nhất thời cũng khó có thể phát hiện. Lại không nghĩ tới tiểu nha hoàn đi theo sát sau nàng khuyên một câu, làm cho tâm hai người trong nháy mắt đều vọt tới cổ họng.

"Di nương, không bằng đi qua bên kia ngồi xuống nghỉ chân một chút? Đứng đã nửa ngày cũng mệt mỏi!"

Hồ Kiều không khỏi cầm lấy tay Cao phu nhân, thế này mới phát hiện trong lòng bàn tay nàng thế nhưng đã rỉ ra mồ hôi. Lúc này nàng sớm nghe ra được, cảm thán vị này đúng là thiếu phụ mặc váy hồng lúc trước đứng phía sau Chu phu nhân, sủng thiếp của Chu đại nhân, Vân di nương.

Vân di nương là tiểu thiếp Chu đại nhân năm trước mới nạp, lập tức đem Quế di nương nguyên là thiếp thất Chu đại nhân thất sủng xuống, huống chi là Chu phu nhân lớn tuổi sắc suy. Chỉ là Chu đại nhân đối với Chu phu nhân có chút tình cảm kết tóc, lại sinh ra một trai một gái, địa vị củng cố, bởi vậy mới chưa từng thua trong tay Vân di nương. Nhưng nhóm thân sĩ quan lại giàu có ở huyện Nam Hoa đều biết, có điều cầu Chu huyện lệnh, chỉ cần lặng lẽ đi tìm Vân di nương thì nhất định có thể đạt được ước nguyện.

Chớ có xem thường uy lực của việc thổi gió bên gối.

Vốn lấy thân phận của Hồ Kiều và Cao phu nhân thì tất nhiên là không sợ một thiếp thất như Vân di nương. Nhưng là tục ngữ có câu, thà rằng đắc tội quân tử, không thể tội tiểu nhân. Hai người ai cũng không muốn bởi vì một hồi yến ẩm ngoài ý muốn lại mang đến phiền toái trên con đường làm quan của Cao Chính và Hứa Thanh Gia nên tất nhiên muốn tránh. Nhưng là giờ phút này tránh cũng không thể tránh, đang nghĩ tới lỡ bị Vân di nương cho rằng hai người cố ý nghe lén sẽ phiền toái hơn, lại không nghĩ tới Vân di nương ở trước bụi hoa cách đó không xa dừng chân lại, một phen ngắt xuống rất nhiều lá cây ném xuống bay lả tả.

"Không ngồi. Tức còn chưa tiêu, sao có thể ngồi!" Vân di nương lại bứt lá cây một phen, lại không biết Hồ Kiều và Cao phu nhân nghe được những lời này của nàng ta đều lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào trong lòng, chỉ mong nàng ta lập tức đi cho xong.

Ai ngờ Vân di nương tựa hồ ngắt lá cây đến nghiện, lại ngắt một phen, lạnh lùng cười: "Thật sự là buồn cười, ta đường đường một tiểu thư quan gia rơi xuống tới bước này, lại phải chịu đựng một nhóm phụ nhân thô tục lại không biết có lại lịch ra sao! Trân Nhi ngươi còn không biết đi, ngốc nhất là cái tên tân tiền nhiệm Hứa huyện thừa kia, ta nghe lão gia nói, lần này trạng nguyên lang và thám hoa lang đều đến địa phương giàu có đông đúc làm quan, đều là huyện lệnh, chỉ có bảng nhãn chẳng những phẩm chất thấp, lại chỉ là một tá quan. Lão gia đã làm ổ ở đây bao lâu rồi? Lão gia không rời ổ, thăng không được quan, hắn một huyện thừa cũng đừng trông cậy vào. Trong kinh đều bàn tán, bảng nhãn không biết như thế nào đắc tội đại quan trong kinh, thế nên mới bị sung quân đến Nam Hoa đâu."

Trân Nhi tựa hồ vô cùng hiểu rõ tâm tư vị chủ tử này, lập tức liền tiếp lời: "Không trách Hứa nương tử quê mùa như vậy, cũng không biết là dã nha đầu từ sơn cốc nào đến, phu nhân lại còn để cho nàng ta đang ngồi phía trên..."

Hai chủ tớ nàng nói liên miên cằn nhằn phát tiết bất mãn, Cao phu nhân và Hồ Kiều hai người đều xấu hổ muốn chết. Hồ Kiều ở trong miệng Vân di nương là thôn phụ quê mùa thô tục không biết cấp bậc lễ nghĩa, ngay cả Hứa Thanh Gia cũng bị châm biếm cùng. Nguyên tội Hứa Thanh Gia còn có thêm một cái: Nghèo kiết hủ lậu.

Đã đến đây nhậm chức rồi thế nhưng tặng lễ lấy lòng cấp trên cũng không biết.

Hồ Kiều: Trường đấu chức quyền trong xã hội này thật bi ai quá đi thôi!

Chỉ là không biết Vân di nương này muốn thu được lễ vật của quan viên mới nhậm chức ở huyện Nam Hoa rốt cuộc là xuất phát từ chính sự hư vinh của nàng hay là ý của Chu huyện lệnh nữa? Nếu như là ý niệm trong đầu nàng, thật ra thì, làm bộ không biết cũng không sao. Còn nếu Chu huyện lệnh cũng muốn như vậy... thứ lỗi, nàng đối với con đường làm quan của Hứa Thanh Gia thực sự không xem trọng lắm.

-- Đây là địa phương nào chứ?

Chẳng lẽ hắn thực ở kinh thành cự tuyệt làm con rể của quan lớn hiển quý?

Trong đầu Hồ Kiều nháy mắt liền hiện ra một chuyện xưa bi thảm, cự tuyệt bạch phú mĩ, cưới con gái đồ tể, Hứa Thanh Gia khẳng định là thi xong ra khỏi phòng thi quên mang đầu óc về...

Vân di nương ngắt xong lá cây, phát tiết một trận, đại khái là cảm giác thể xác và tinh thần thoái mái không ít, rốt cục mang theo Trân Nhi lộn trở lại đường cũ, nhìn phương hướng thì là lại lên sàn diễn rồi.

Nàng là thổ lộ suy nghĩ trong lòng, tinh thần tối tăm được xử lý. Rõ ràng là nàng nói xấu sau lưng người khác nhưng Cao phu nhân và Hồ Kiều ngược lại giống như chính mình đã làm chuyện gì không đúng, càng thêm xấu hổ ngượng ngùng.

Càng miễn bàn cảm giác say của Hồ Kiều, bay đi từ lâu rồi.

Ngày đó trở về, Hứa Thanh Gia lại uống say.

Say thì cũng thôi đi, thế nhưng còn tính diễn lại trò cũ.

Lần này không thể so với ở dịch quán, khi đó nàng chỉ có thể bị bắt ở cùng một phòng với Hứa Thanh Gia. Còn cái viện thuê được này, sau khi quét tước một phen Hồ Kiều trực tiếp cuốn chăn đẹm của mình lên đông sương lầu hai, đem quần áo chăm mền Hứa Thanh Gia đến đến tây sương. Cửa hai sương phòng này đối diện, phòng ở giữa liền thành không gian công cộng, ngày thường đọc sách tập viết đều ở đó, đến buổi tối đều tự đóng cửa ngủ yên.

Hứa Thanh Gia là có kháng nghị: "A Kiều, nàng sao phải đến đông sương chứ? Chúng ta gần đây không phải thực hài hòa an ổn sao?"

Lúc ấy Hồ Kiều trả lời hắn: "Ta cảm thấy vẫn là nước sông không phạm nước giếng mới tốt." Dù sao cũng không phải là vợ chồng ân ái gì, bây gờ không có người xem, giả bộ cái gì chứ?

Nào biết sau khi từ huyện nha trở về, Hứa Thanh Gia say rượu cứ kéo lấy nàng sống chết không buông.

Hồ Kiều túm thắt lưng lừa gạt dụ dỗ cũng không thể làm hắn buông tay được, cuối cùng rốt cục nhịn không được, ở trên ót hắn hung hăng bổ một cái, chỉ nghe hắn "Ai u" một tiếng, lần này rốt cục buông tay ra đi sờ ót mình.

Nàng vội vàng đứng dậy, xiêu vẹo đi ra ngoài, vừa đi vừa ôm cái trán: "Ôi hôm nay thật sự là uống nhiều rượu, sao lại cảm thấy đầu choáng váng lợi hại như vậy chứ? Không được ta phải đi nằm một lát, Hứa Lang nghỉ ngơi cho tốt nha......"

Hứa Thanh Gia trơ mắt nhìn nàng đi ra khỏi tầm mắt mình, ngay cả miếng nước ấm cũng không lưu lại cho hắn.

Hôm sau đó là tuần hưu, cũng là không cần rời giường sớm. Hồ Kiều dứt khoát trộm lười, chờ nàng rời giường xuống lầu mới phát hiện Hứa Thanh Gia đã dậy. Nàng vốn chính là muốn lạnh nhạt hắn một chút, tốt nhất là bỏ đói hắn một bữa, nói không chừng hắn sẽ thành thật. Không nghĩ tới xuống dưới lầu mắt lại choáng váng.

Huyện thừa đại nhân đã làm xong điểm tâm, ở trên bàn cơm chờ nàng.

Hồ Kiều: "..."

Tiết tấu nam nhân tốt mới kết hôn này là muốn thể hiện cái gì chứ?!

Không phải nói quân tử xa phòng bếp sao?

Thật sự là ăn đồ huyện thừa đại nhân làm, tuy rằng hương vị ổn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ khó tiêu hóa cho coi!

Hơn nữa ngày đó Hứa huyện thừa thật là dính người không chịu nổi.

Hồ Kiều giặt quần áo, hắn theo ở phía sau múc nước.

Hồ Kiều mua đồ ăn, hắn cũng đi theo mua.

Hồ Kiều luyện chữ, hắn đưa tay chuẩn bị nắm tay Hồ Kiều cùng nhau luyện, bị nàng liếc mắt trừng một cái mới rút về.

...

Đến buổi tối, Hồ Kiều rốt cục nhịn không được, thời điểm chuẩn bị trở về phòng ngủ, vốn đã muốn đóng cửa lại lại đột nhiên mở ra, chống lại ánh mắt chờ mong của Hứa Thanh Gia ngoài đại sảnh, nàng trực tiếp mở miệng: "Chàng ngày hôm qua làm chuyện gì có lỗi với ta sao?"

Hứa Thanh Gia hồi tưởng một chút, tựa hồ... giống như... hắn đem cô vợ nhỏ trước mặt bôi đen thành một con hổ cái. Bất quá đây là tình huống đặc thù, hẳn là... không tính nhỉ?

Ánh mắt Hồ Kiều cổ vũ không hề tức giận: "Chàng hãy ngẫm lại cho kỹ, đừng giả ngu! Bằng không hôm nay sao cứ nhất định phải lập công chuộc tội đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top