Chương 47
Chương 47
Hồ Kiều giờ mang thai đã được năm tháng, bụng đã lộ ra nhưng hoạt động vẫn rất lưu loát.
Hứa Thanh Gia đi ra ngoài mới được nửa canh giờ nàng liền mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có chút đứng ngồi không yên. Lạp Nguyệt đi theo bên nàng đã được gần nửa năm cũng biết tính tình nàng không thể ngồi yên một chỗ, trong lòng âm thầm lo lắng nàng sẽ chạy ra bên ngoài. Vừa thấy Hồ Kiều cất hầu bao vào tay áo, chỉnh trang lại đầu tóc thì nàng liền muốn xông lên ngăn cản.
Hồ Kiều chuẩn bị xong liền đi tới nói với Lạp Nguyệt: "Ngươi là một nha đầu hiểu chuyện, có phải chân Hứa đại ca bị thương hay không?" Lạp Nguyệt nghe Hồ Kiều hỏi vậy liền gật đầu, điều này với việc phu nhân ngài muốn ra ngoài chơi thì có liên quan gì?
Hồ Kiều thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác, không rõ lời mình có ý gì thì búng trán nàng một cái: "Nha đầu ngốc! Chân phu quân bị thương, gân cốt bị tổn hại, vốn là không thể ra cửa, nếu không có phủ quân cho gọi thì hắn việc gì phải chạy đến đây? Lần này tới là có công sự, công sự mà xong thì chúng ta phải trở về. Nếu không thừa dịp hắn bề bộn công việc tranh thủ thời gian ra ngoài dạo chơi chẳng lẽ chờ hắn trở về lại mang theo cái chân bị thương lẽo đẽo đi theo chúng ta dạo phố sao?"
Lạp Nguyệt nghĩ nghĩ, hình như là đạo lý này.
Thời điểm nàng được mua về Hồ Kiều đã trong tình trạng không được vận động mạnh bởi vậy còn không biết rõ bản sự của Hồ Kiều.
"Nhưng... nhưng mà phu nhân, nếu đại nhân trở về lại không thấy người đâu thì làm sao?"
"Để lại lời nhắn cho phu quân ở chỗ chưởng quầy không phải là được rồi sao!" Hồ Kiều thấy nàng ngây ngốc, chỉ tập trung tinh thần xoắn xuýt vào việc "nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của đại nhân không cho phu nhân đi ra ngoài", biết là không thể lại dây dưa với nàng thêm nữa. Đúng là nha đầu thật thà, nếu đã nhận định việc gì thì sẽ thành thành thật thật mà làm theo.
"Ta mang thai đã được năm tháng rồi, giờ không tự mình ra ngoài chọn mua vài thứ cho bảo bảo, chẳng lẽ lại cho ngươi đi chọn?"
Lạp Nguyệt ngẫm lại kinh nghiệm tiêu tiền đáng thương của mình, lúc chưa bị bán vào huyện nha trong nhà nghèo tới mức sắp bán luôn nồi. Về sau đại ca muốn lấy vợ mẫu thân liền bán nàng cho nhân nha tử. Nhân nha tử là kẻ đi đến các thôn xóm thu mua những đứa trẻ độ tuổi thích hợp. Sau khi nàng rơi vào tay nhân nha tử thì được dạy dỗ quy củ trong hai tháng sau đó bị kéo ra ngoài cho người mua lựa chọn.
Có lão già râu tóc đã bạc phơ, nhìn thấy Xuân Hoa đi ra cùng các nàng thì hai mắt như phát sáng, lúc Xuân Hoa bị mua đi rồi nàng bị dọa tim đập thình thịch, mặc dù không rõ nếu rơi vào tay người như vậy thì sẽ có kết cục gì nhưng ánh mắt của ông ta làm cho người ta không thoải mái.
Còn có phụ nhân khuôn mặt nghiêm khắc, ngồi ở trên cao chọn người mà như chọn gia súc. Ngoài muốn xem móng tay có sạch sẽ không thì lại xem răng có chỉnh tề hay không, còn muốn người lanh lợi biết nói chuyện.
Lạp Nguyệt ăn nói vụng về, chỉ biết thật thà làm việc, lại không biết nịnh nọt, đến cuối cùng mặc dù sợ mình bị rơi vào hoàn cảnh không chịu nổi nhưng lại càng sợ mình bán ra không được rồi rơi vào trong tay nha bà.
Vào huyện nha, đơn thuần là ngoài ý muốn.
Bản thân nàng cũng không nghĩ tới sẽ được mua, càng huống chi là phu phụ Hứa Thanh Gia đối xử với mọi người hiền hòa, chưa từng làm giá.
Lạp Nguyệt còn nghĩ rằng quan quyến đều rất ghê gớm, nhưng khi ở chung lâu mới biết phu nhân nhà mình tuyệt đối không dọa người, chỉ là tính tình có hơi ham chơi, có hơi trẻ con, huyện lệnh đại nhân phải quan tâm nhiều hơn mà thôi.
Chính nàng đã lớn như vậy rồi cũng chưa từng tiêu một văn tiền, cũng chỉ là tiến vào huyện nha mấy tháng mới có nguyệt lệ, từ từ cũng tích lũy được chút tiền nhưng cũng chưa từng tiêu gì.
Nữ nhân trời sinh đối với mua sắm không có sức trống cự, Lạp Nguyệt bị Hồ Kiều nói vài ba câu liền lung lay ý chí, lặng lẽ sờ chỗ giấu bạc của mình, khóe môi lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Nàng gần đây cũng dậy thì rồi, đồ lót trở nên chật, rất muốn mua chút vải về làm đồ lót. Chỉ là cả ngày đi theo phu nhân thực không có thời gian rảnh đi dạo phố.
Chủ tớ hai người đi xuống lầu gặp trưởng quầy lưu lại một câu, chỉ nói Hứa Thanh Gia mà về thì nói hắn một tiếng, các nàng đi dạo phố một chút sẽ trở về ngay.
Hàn Nam Thịnh mời Lâm đại phu kiểm tra chân cho Hứa Thanh Gia lại là có thâm ý khác.
Quan viên của Đại Chu không những mặt không có thiếu hụt mà thân thể cũng phải kiện toàn, không thể có tàn tật. Hứa Thanh Gia là một thiếu niên lang tốt lành, nếu như bởi vì giúp đỡ nạn dân mà chân bị thương thành tật thì con đường làm quan sau này cũng đừng nghĩ tới nữa.
Hàn Nam Thịnh mới tìm thấy một quan viên tài giỏi khiến hắn yên tâm nên thực sự không muốn chỉ vì lần địa chấn này mà mất đi một cánh tay đắc lực.
Khi nghe Hứa Thanh Gia sẽ không bị tàn tật, hắn lại cùng Thang Trạch là đồng niên, có vẻ cũng có chút giao tình liền nhân tiện nói: "Đã như vậy thì Thang huyện lệnh hãy tự lĩnh giáo Hứa huyện lệnh đi, bổn quan chẳng qua là người trung gian, giờ đã mời Hứa huyện lệnh tới, còn lại phải xem chính ngươi rồi."
Khúc Tĩnh đã có một Trịnh Hà là đủ rồi, nhiều thêm một người như vậy là nhất quyết không thể, nếu không dân chúng một huyện đều phải thiệt hại trong tay của hai huyện lệnh.
Có lời này của Hàn Nam Thịnh, hắn lại biểu thị rõ ràng thái độ "cho các ngươi tự trao đổi việc này" nên hai người dứt khoát cáo từ, chuẩn bị tìm một nơi nói chuyện với nhau. Thang Trạch là sau khi thi đậu tiến sĩ thì vào hàn lâm viện làm thứ cát sĩ. Bỗng nhiên bị cắt cử làm huyện lệnh, lại còn nhậm chức quan phải đi giải quyết cục diện rối rắm không ai muốn nhận như này. Nếu không phải bối cảnh nhà hắn không đủ thì sợ là cũng sớm trốn xa rồi.
Chuyện này nói ra buồn cười, Trịnh Hà vừa chết, Hàn Nam Thịnh dâng tấu lên kinh sư, nơi tai khu huyện Khúc Tĩnh thiếu một huyện lệnh, hi vọng bên trên nhanh chóng phái một huyện lệnh xuống. Sau khi dâng lên thì quan chủ quản điều động quan viên - sử bộ thượng thư Bùi Cử là người có thể làm chủ, nhưng nay Khúc Tĩnh vẫn còn dịch bệnh, huyện lệnh Khúc Tĩnh rõ ràng là một nơi không tốt lành, ông ta tất nhiên không muốn đẩy người của mình ra ăn khổ mà không được gì. Thế là mới nhắm vào hắn, không phải là thủ hạ của bất cứ phe phái nào.
Dù sao ai cũng biết gần đây quận Vân Nam có thiên tai, còn có dịch bệnh bùng phát, rõ ràng chẳng phải nơi tốt lành gì, đây lại còn là vùng người di sinh sống nên ai cũng không muốn đến. Vì vậy việc chọn huyện lệnh Khúc Tĩnh cứ bị đẩy tới đẩy lui, đến cuối cùng một thứ cát sĩ của hàn lâm viện mới vào năm ngoái, tiến sĩ hàn môn không có bối cảnh gia thế rơi vào tầm ngắm, cuối cùng bị đẩy ra, thành huyện lệnh Khúc Tĩnh tân nhậm.
Thang Trạch tại quán rượu nâng ly cười khổ: "Hứa lang có chỗ không biết, nếu không phải như vậy ta nào dễ dàng thụ quan như thế." Hắn trước đây còn đồng tình với Hứa Thanh Gia bị điều làm huyện thừa cửu phẩm, không nghĩ tới tình cảnh chính mình hôm nay còn hỏng bét hơn Hứa Thanh Gia.
Ít nhất thì Hứa Thanh Gia trước đây khi nhậm chức không bị nguy hiểm đến tính mạng, còn hắn giờ đây nếu không cẩn thận thì mất mạng như chơi.
"Ta ngay cả thê nhi cũng không dám mang theo, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì." Thang Trạch nhấp một ngụm rượu, cười khổ nói tiếp: "Thời điểm ta đi, thê nhi khóc như ruột gan đứt từng khúc, sợ ta đến Khúc Tĩnh tam trường lưỡng đoạn."
Hắn năm nay hai mươi lăm tuổi, mười sáu tuổi thành thân, trưởng tử cũng đã tám tuổi, trưởng nữ năm tuổi, nay trong bụng thê tử còn đang hoài đứa nữa.
Hứa Thanh Gia không biết làm sao để khuyên nhủ vị đồng học này, chỉ có thể nói với hắn: "Thang huynh có điều không biết, phủ quân là một thượng cấp tốt, Khúc Tĩnh... mặc dù ta chưa đi qua, nhưng nghe nói có định biên quân trấn thủ, hẳn sẽ không có nhiễu loạn gì, chỉ cần cải thiện hậu quả của lần thiên tai này là được." Lại nói phương pháp xử lí sau thiên tai, rồi nói đến tập tục thủy táng của người di cho hắn. Trong lúc đó tùy ý liếc qua dưới lầu một cái, nhất thời thần sắc đại biến.
Dưới lầu đối diện có một thai phụ cầm theo một mớ đồ, đằng sau có một nha hoàn khiêng hộp lớn hộp nhỏ đi phía sau. Hai người đi tới một quầy hàng khắc tranh gỗ bên đường tỉ mỉ lựa chọn. Bên cạnh cũng có hai nữ tử một chủ một bộc cũng đang chọn đồ. Lúc này lại có hai nam tử quần áo sáng màu đi tới, hất tung quầy hàng, thiếu chút nữa đập trúng vào thai phụ, ngược lại là nữ tử bên cạnh thai phụ bị đập trúng vào cánh tay, thế là nổi lên tranh chấp với hai nam tử đó.
Trái tim Hứa Thanh Gia đã sắp nhảy lên tận cổ, gấp gáp ôm quyền với Thang Trạch: "Thang huynh chờ một chút." Đứng dậy vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Thang Trạch còn đang thất thần, nhìn Hứa Thanh Gia vội vàng chạy đi bèn từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy mọi chuyện phát sinh ở quầy hàng đối diện dưới lầu. Hai nam tử mặc đồ lòe loẹt đang vươn tay muốn sờ cằm một nữ tử, nữ tử kia cực kỳ tức giận, hình như đang tranh chấp gì với bọn họ, lúc thiếu chút nữa đã bị sờ cằm thì lại có một phụ nhân bụng hơi nhô lên kéo lấy nữ tử đó ra sau lưng, nắm lấy vạt áo của nam tử trước mặt, tiện tay quăng đi... quăng đi...
Thang Trạch còn tưởng mình hoa mắt, nhìn kỹ thì phụ nhân đó còn là một thai phụ, vậy mà lại... có khí lực hớn đến vậy. Nam nhân đi cùng tên kia thấy đồng bọn của mình chịu thiệt liền xông tới trước mặt thai phụ, phụ nhân liền túm lấy áo của nam tử đó nhấc lên, đang định ném ra ngoài thì Hứa Thanh Gia đã chạy tới hô một tiếng: "A Kiều..."
Sau đó... phụ nhân kia như làm việc gì sai trái, vèo một phát ném nốt nam tử kia đi rồi chùi chùi tay vào váy, chắp ra sau lưng, cười tủm tỉm đi tới nghênh đón: "Phu quân, sao chàng lại ở đây?"
Tiểu nha hoàn đi theo sau phụ nhân tay cầm một mớ hộp lộp bộp rơi hết trên mặt đất...
Thang Trạch cũng há hốc.
Người này... người này sẽ không phải là nương tử mà Hứa bảng nhãn nhất định phải về nhà lấy chứ?
Lúc trước dưới bảng tróc rể, có người hâm mộ có người ghen tị, cũng có người cảm thấy Hứa Thanh Gia một kẻ nghèo hèn vậy mà lại có thể trèo lên quan lớn nhị phẩm, sau này cần gì phải lo lắng con đường làm quan nữa. Nào biết hắn lại cự tuyệt việc này, hồi hương lấy lấy vợ, làm cho người ta cực kỳ bất ngờ.
Ngược lại có không ít người cảm thấy hắn đần độn, lấy một nữ tử nhà quan lớn, cùng lắm thì nạp nữ tử tiểu hộ ở Hỗ Châu kia làm thiếp là được rồi. Cũng coi như toàn vẹn nhân duyên lúc đầu, hà tất bởi vì một nử tử tầm thường mà cắt đứt tiền đồ của mình đâu?
Thang Trạch ở trên lầu xem rõ ràng, hai nam tử ăn mặc lòe loẹt sau khi bị phụ nhân ném đi thì vừa thẹn vừa giận, mặt xám xịt chạy đi. Mà vị bảng nhãn ở trong kinh không dính nữ sắc giờ đang cẩn thận từng li từng tí kiểm tra nử tử kia một lượt từ đầu tới chân, tựa hồ sợ nàng bị mất cọng tóc nào. Sau khi chắc chắn nàng không xảy ra chuyện gì liền dắt tay của nàng đi, cũng không biết phu thê hai người đang nói cái gì, Hứa Thanh Gia hình như rất tức giận, còn vị phụ nhân kia lại chỉ cười nhẹ ngượng ngùng, vậy mà chọc cho vị bảng nhãn kia bất đắc dĩ nở nụ cười, ngón tay chỉ chỉ vào trán nàng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ đến cực điểm.
Không nghĩ tới bảng nhãn lang cũng sẽ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ thế này, Thang Trạch trong nội tâm cũng thấy buồn cười.
Hai nữ tử bị trêu ghẹo hướng phu thê Hứa Thanh Gia nói lời cảm ơn rồi rời đi. Hứa Thanh Gia nắm tay phu nhân chậm rãi đi tới, tiểu nha đầu sau lưng thu thập mấy đồ vật bị rơi xong cũng lề mề đi theo sau lưng phu thê họ, cũng không biết có phải sợ bị trách phạt hay không mà giữ khoảng cách bốn năm bước.
Thang Trạch thu hồi tầm mắt, trong lòng cảm khái không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top