Chương 40.1

Chương 40.1

Hồ Hậu Phúc là lau mồ hôi lạnh, một đường chạy chậm xuyên qua huyện học thẳng tới hậu viện huyện nha, Hồ Kiều đang đi bộ tiêu thực ở khúc ngoặt phía trước. Vốn chỗ rẽ gần nhất là ở hậu viên nhưng đáng tiếc Vũ Sâm ở đấy nên nàng chỉ đành thay đổi đường đi.

Lúc nhìn thấy Hồ Hậu Phúc xuất hiện ở huyện Nam Hoa nàng đã sợ hết hồn nhưng vì đang ở trước mặt đoàn người Vũ Sâm nên không tiện hỏi rõ, chờ đến lúc hầu hạ xong đám đại gia kia, sau khi trở lại hậu viện nấu cơm cho Hồ Hậu Phúc nàng mới có cơ hội hỏi lý do hắn đến đây. Khi nghe được từ sau lần trước đến đây huynh ấy buôn bán lời một khoản nên tính đi thêm vài chuyến thì Hồ Kiều cũng mừng thay ca ca.

Hai huynh muội cơm nước xong xuôi, nàng đi rửa bát còn Hồ Hậu Phúc đi đâu mất, đợi sau khi nàng dọn dẹp xong xuôi thì thấy vẻ mặt hắn như mới thoát khỏi đại nạn chạy tới, nói với muội tử, hắn bị Thôi Thái gọi đi hỏi về tổ tông tám đời nhà mình. Nguy hiểm thật, hắn hồi tưởng lại, tổ tiên nhà mình không làm thổ phỉ hay làm chuyện gì bất hợp pháp, vẫn luôn là lương dân, lúc này mới thả lỏng một chút.

"A Kiều, vị Thôi tướng quân này tra hỏi chuyện nhà chúng ta để làm gì vậy?" Tổ tiên trong nhà cũng chưa từng có ai là tội phạm truy nã mà.

Hồ Hậu Phúc nhìn chằm chằm muội tử nhà mình, người không biết còn tưởng hắn bị Tiền Chương nhập rồi. Từ sau khi muội tử xuất giá, nàng đã rời khỏi cánh chim của hắn, Hồ Hậu Phúc càng ngày càng thấy muội tử thật sự đã lớn, có tiền đồ rồi!

Hắn xuýt không nhận ra nữa.

"Đại khái là... rảnh rỗi đi. Ca huynh không biết chứ, những người có tiền có quyền này khi gặp được dân chúng bình dân, hễ là có chỗ gì kì lạ thì đều muốn tra hỏi rõ ràng, luôn cảm thấy có âm mưu quỷ kế gì đó. Nhà chúng ta thì có thể có cái âm mưu quỷ kế gì chứ? Kiếm tiền sống còn không kịp nữa là. Ca đừng lo lắng, hỏi thấy không có gì thì sẽ cho qua thôi."

Nàng thuần túy là lấy suy nghĩ của mình phỏng đoán người khác, lại không biết nàng đã đoán đúng. Thôi Ngũ lang tới ngay sau Hồ Hậu Phúc cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Hắn là chạy tới hỏi hỏi, tối nay điện hạ muốn uống trà, dù sao cũng phải tìm một nha đầu nấu trà đi?

Hai bà tử trong vườn hắn cũng đã gặp, nếu muốn họ hầu hạ hoàng trưởng tử điện hạ thì cũng quá là khó coi rồi.

"Thường ngày khi ở trong doanh điện hạ nhà ngươi cũng mang theo nha đầu hầu hạ uống trà sao?" Hồ Kiều thầm nghĩ: cũng không thể để ta nửa đêm chạy tới pha trà cho hắn chứ? Vậy cũng làm mất hết mặt mũi của Hứa lang nhà nhà ta rồi. Thân phận là một chuyện, bản thân vội vàng nịnh bợ lại là một chuyện khác, nàng vẫn không làm được cái chyện vì ôm đùi mà bất chấp mặt mũi như vậy.

"Việc này... không phải lúc này đang trong huyện nha sao?"

"Chẳng lẽ... thứ điện hạ nhà ngươi muốn không phải là nha đầu pha trà mà là nha đầu ấm giường? Không bằng ta bảo Tiền Chương đến thanh lâu gọi cô nương tới bồi?" Hồ Kiều coi như là hiểu rõ yêu cầu của Thôi Ngũ lang.

Thôi Ngũ lang nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn nàng.

Loại chuyện chuẩn bị "người" hầu hạ Hoàng trưởng tử này, nếu Hứa Thanh Gia ở đây, hiểu rõ tình hình, biết điều lặng lẽ sắp xếp, Ninh Vương điện hạ cũng cười mà thu nhận hưởng dụng, đó là mỹ sự, nhưng bị nàng nói thẳng ra như vậy thì giống như người làm thuộc hạ là hắn đề ra yêu cầu gì không chấp nhận nổi với huyện lệnh phu nhân vậy.

Thôi Ngũ lang cảm giác mình thực oan uổng!

Thực sự đúng là hắn tới hỏi có thể sắp xếp cho điện hạ một nha đầu pha trà hay không, để tiện cho Vũ Sâm khi đọc sách buổi tối có thể có trà nóng uống.

Một chút ý tứ khác cũng không có!

Là một thuộc hạ tri kỉ, hắn cảm thấy hoàng trưởng tử điện hạ ở trong quân doanh đã bị một đám nam nhân thô kệch vây quanh thì khi đến trong huyện nha có thể có một nha đầu hầu hạ không phải rất tốt? Ít nhất cũng vui mắt đẹp lòng, không phải sao?

Thôi Ngũ lang bị Hồ Kiều hỏi đến mực mặt đỏ bừng, đến nha đầu cũng không cần mà chạy thẳng về, chính mình cũng không ngại gian khổ trực đêm pha trà cho Vũ Sâm, càu nhàu trách mắng Hồ Kiều giữa đêm hôm.

Vũ Sâm đã từng được quan huyện Nam Hoa tiếp đãi nhiều lần nhưng chỉ có lần này là lạnh nhạt, không đủ xu nịnh nhất, nhưng cũng chỉ có lần này là thoải mái nhất, hoàn toàn yên tĩnh.

Thế mới thấy lúc trước thân vương Nam Chiếu xây dựng vườn này cũng không tệ, thoang thoảng nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh, tản bộ trong vườn, thật là sự thả lỏng khó có được. Hắn đã có chút thích cuộc sống thanh tịnh như vầy, không có chiến sự, không có toan tính, cũng không có những ánh mắt ở khắp nơi nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn, quả thực là thư thái chưa từng có.

Hắn khá mong đợi sau khi Hứa Thanh Gia trở lại thì có thay đổi gì không.

Hứa Thanh Gia nhận được tin từ sai dịch trong huyện, biết được hoàng trưởng tử tá túc tại huyện Nam Hoa bèn lập tức thỉnh tội với phủ quân, chạy về tiếp đón hoàng trưởng tử. Khi hắn nhìn thấy đại cữu ca tới cũng chỉ kịp chào một tiếng, lại vội vàng tắm một cái, hỏi hỏi Hồ Kiều tình hình tiếp khách, phát hiện lão bà vô cùng đáng tin cậy.

Tuy rằng Thôi Ngũ lang có đề ra yêu cầu của hoàng trưởng tử nhưng bị nàng giả ngu cho qua, vì vậy hắn tận dụng thời gian thay y phục mà hôn thưởng nàng hai cái mới vội vàng chạy đi gặp Vũ Sâm.

Sau đó Vũ Sâm phát hiện, sau khi Hứa huyện lệnh trở về, cách tiếp đãi của hắn vẫn là duy trì nguyên trạng, hoàn toàn không có ý nâng cấp lên.

Yến ẩm không có, mỹ nhân không có, thức ăn cũng vẫn như cũ.

Chỉ là trước mắt nhiều thêm một người. Ngoại trừ mỗi ngày sáng sớm xử lý công sự thì Hứa Thanh Gia tất một ngày ba lần chạy tới trước mặt hắn thỉnh an thăm hỏi. Nếu không phải hộ vệ hắn phái ra ngoài trở lại bẩm báo thanh danh của vị Hứa huyện lệnh này ở huyện Nam Hoa vô cùng tốt thì hắn cũng hoài nghi cái người này có biết làm quan hay không.

Hộ vệ được phái đi báo lại, so với lúc trước, ở huyện Nam Hoa hiện nay người di và người Hán ở chung ngày càng hòa hợp. Hơn nữa người di trong huyện gần đây khá lưu hành học nói tiếng Hán, gặp nhau chào hỏi bằng tiếng Hán đã trở thành một tục lệ mới. Mà Hứa huyện lệnh thì nhận ra Hán hóa vậy mà đã nhìn thấy thành quả bước đầu, có thể đoán được trong tương lai không xa có lẽ huyện Nam Hoa sẽ không nảy sinh xung đột kịch liệt giữa người Hán và người di vì khác biệt chủng tộc nữa.

Vũ Sâm đóng quân nơi bách di nhiều năm, tuy rằng không thể nhúng tay vào chính sự địa phương nhưng vẫn chủ ý động tĩnh ở đây. Định biên quân phòng thủ biên cương nơi bách di, trừ việc phải đề phòng quân Thổ Phiên ngày càng lớn mạnh còn phải đề phòng các tộc bách di. Vì vậy chỉ cần viên quan địa phương nào có thể khiến các tộc bách di chung sống hòa thuận với người Hán, biên cảnh an bình đều coi như đã giải trừ áp lực sau lưng định biên quân.

Hiện tại xem ra, trừ việc Hứa Thanh Gia không biết nịnh bợ, hoặc là không muốn nịnh bợ ra thì vẫn là quan viên cần cù, cơ trí, hơn nữa lại công chính thanh liêm.

Đây là điều vô cùng khó có được.

Hứa Thanh Gia trở nên bận rộn liền phái Tiền Chương đến chỗ Vũ Sâm nghe lệnh, phòng vị hoàng tử điện hạ này muốn sai vặt.

Sau hai lần xuất hiện trước mặt Vũ Sâm, Tiền Chương liền dẫn hắn ra ngoài giải sầu, thuận tiện đi uống trà, nghe kể chuyện, không tiếc lời khen ngợi thần tượng của hắn trước mặt hoàng trưởng tử. Thế là Vũ Sâm bất ngờ phát hiện, người mà dân chúng huyện Nam Hoa, kể cả sai dịch trước mắt này sùng bái không phải là huyện lệnh Hứa Thanh Gia mà là huyện lệnh phu nhân.

Đây thực sự là một địa phương kỳ lạ.

Hiện tại hắn ít nhiều đã hiểu một chút lý do vì sao Hứa Thanh Gia lại giao huyện học cho Hồ Kiều quản lý rồi, đây chẳng phải là thuận theo dân tâm sao? Hơn nữa làm huyện học vốn là muốn thân dân, để huyện lệnh phu nhân ra mặt thật sự không còn gì tốt hơn nữa.

Đến Thôi Ngũ lang cũng cảm thấy thần kỳ: "Không nghĩ tới nàng còn có thể xử án."

Vũ Sâm cười: "Còn thật sự là... kỳ nhân dị sự sao?" Năm nay trở về mừng năm mới ngược lại có thể kể cho phụ hoàng nghe nghe, thuận tiện... cũng đánh vào mặt thượng thư lệnh Hứa Đường.

Tọa sư của Hứa Thanh Gia - Hứa Đường vẫn luôn nhìn người thông qua vàng ngọc, phàm là học sinh có tiền tài, quyền thế, bối cảnh đều được ông ta dùng thái độ khác đối đãi. Trái lại những học sinh xuất thân bần hàn sẽ không được ông ta yêu thích, dù Hứa Thanh Gia có trở thành bảng nhãn cũng vô ích.

Đã đến cuối năm, Vũ Sâm là trên đường hồi kinh tạt qua huyện Nam Hoa, ở bốn năm ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen liền đi rồi. Trước khi tạm biệt, Hứa huyện lệnh lại chuẩn bị cho bọn họ một đống lớn thức ăn chín, nghe nói còn là do Hứa nương tử tự mình làm, chân giò móng heo kho, điểm tâm, bánh các loại, lộ phí lại không chuẩn bị một chút nào.

Tuy Vũ Sâm không phải là thái tử nhưng cách hai ba năm lại phải phụng chiếu hồi kinh một chuyến, dọc đường này không thiếu quan lớn quan nhỏ ra sức nịnh bợ hắn. Tặng mỹ nhân, tặng thuốc bổ, bạc trắng, trân bảo, không biết phải ném đi bao nhiêu, duy chỉ có phu phụ Hứa huyện lệnh này là đặc biệt hiếm thấy.

Thôi Ngũ lang phụng mệnh mang đống lớn đồ ăn này lên xe ngựa của Vũ Sâm, thái dương hắn nhịn không được giật giật, oán trách Hứa Thanh Gia một câu: "Ta nói này Hứa lang, cho dù bổng lộc của ngươi không nhiều, thế nhưng... cũng không thể đến chút lộ phí cũng không chuẩn bị được đi? Sao mà lại chuẩn bị cho hoàng trưởng tử những cái này chứ? Chẳng lẽ điện hạ còn có thể thiếu ăn thiếu uống sao?" Cuộc sống có hỏng bét thế nào tì vị gia này cũng là nhi tử đầu tiên của kim thượng đó.

Khi còn bé hắn được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của trữ quân tương lại đâu.

Nếu không phải sau này trung cung đột nhiên sinh hạ đích tử thì cần gì vị gia này phải chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này trấn thủ biên cương?

Tiễn người lên đường mà đưa đồ ăn thức uống cũng quá khó coi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top