Chương 33.2
Chương 33.2
Ngày đó cho tới lúc huyện lệnh đại nhân đi tới tiền nha thì không có bất ngờ là đã buổi chiều rồi. Những người đi theo hắn ra ngoài sớm đã tới nha môn làm việc. Cao Chính vừa nhìn thấy Hứa Thanh Gia thì vẻ mặt lập tức cổ quái, "Đại nhân một đường mệt nhọc, khí sắc hôm nay có vẻ không tệ." Bộ dạng này chính là ở phương diện nào đó được ăn uống no đủ, cực kỳ thỏa mãn.
Hắn nhớ lại cảm giác lúc về nhà nghe được lời đồn kinh hãi, chỉ cảm thấy huyện lệnh đại nhân thật sự là có khí phách khác hẳn với thường nhân, không khỏi vô cùng bội phục.
"Khí sắc huyện úy cũng không tệ." Hứa Thanh Gia vừa lật xem hồ sơ trên bàn vừa thuận miệng nói: "Đã hỏi qua Triệu Nhị chưa, mấy ngày nay chúng ta đi ra ngoài trong huyện có xảy ra chuyện gì lớn không?"
Cao Chính còn tưởng hắn đã sớm biết rồi, phu nhân dù có thế nào thì cũng sẽ khoe khoang công lao nhỉ? Không nghĩ tới phu nhân làm chuyện tốt không lưu danh, để chuyện này lại cho người tiền nha bọn họ làm, lập tức liền do dự có nên nói cho huyện lệnh đại nhân hay không: lão bà nhà ngài rất có năng lực đó!
"Không bằng... gọi Triệu Nhị, Tiền Chương bọn họ tới đây báo cáo?" Dù sao thì hắn cũng không ở trong huyện nha, ai trông coi huyện nha người đó hẳn là nên đến nói với đại nhân đi.
Không bao lâu sau, Triệu Nhị, Tiền Chương liền một trước một sau đến đây. Nghe được Hứa Thanh Gia hỏi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay trong huyện, Triệu Nhị liền có vài phần do dự, nhìn Tiền Chương bên cạnh đang nóng lòng, rất có xúc động "muốn thay thần tượng của mình khoe thành tích", hắn chỉ có thể kiên trì nói: "Chuyện khác cũng không có gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ, chỉ có một chuyện..." Trong ánh mắt liếc tới của huyện lệnh đại nhân, cực kỳ gian nan trả lời: "Ước chừng vào nửa tháng trước, trong huyện có một thảm án diệt môn, một nhà năm người bị giết!"
Hứa Thanh Gia lập tức đứng phắt dậy: "Hả?! Thi thể đâu? Đã kiểm tra chưa? Có manh mối nghi phạm gì hay không?"
Cao Chính ở một bên xoay mặt đi, làm bộ nghiên cứu hoa văn ghế ngồi của huyện lệnh đại nhân, dù sao hắn cũng không ở đó, đã xảy ra chuyện gì thì đều chỉ là lời đồn đãi, nhất định không thể đem tới trước mặt huyện lệnh được.
Triệu Nhị thấy huyện lệnh đại nhân có vẻ lập tức chuẩn bị đứng dậy đi tìm hiểu hiện trường hung án, vội nói: "Thi thể đều đã được đưa đến nghĩa trang rồi, lúc này chỉ sợ lão Dương đều đã xử lý xong. Nhà bị giết kia cũng đã bị niêm phong..." Câu nói kế tiếp chưa xong đã bị Hứa Thanh Gia cắt đứt: "Hồ nháo! Vụ án cũng chưa phá, sao lại có thể xử lý thi thể?! Đây không phải hồ nháo hay sao?!"
Tiền Chương ở bên xen mồm: "Đại nhân, vụ án đã được phá rồi, là nam tử sát vách gây ra, hung thủ đã được giải vào đại lao, khẩu cung đã lấy, phạm nhân cũng đã ký tên nhấn tay nhận tội, chỉ chờ đại nhân về kết án nữa là xong." Cuối cùng còn chưa chịu thôi bỏ thêm một câu: "Vụ án này là do phu nhân phá được đâu!" Ngữ khí quả thực không thể kiêu ngạo hơn nữa!
"Cái gì?"
Cằm Hứa Thanh Gia bị kinh hãi sắp rớt rồi.
Giờ phút này Triệu Nhị vô cùng lý giải thất thố của huyện lệnh đại nhân, nhớ ngày đó khi hắn nghe thấy vụ án đã được huyện lệnh phu nhân phá cũng có biểu tình này, còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề.
Tiền Chương thấy huyện lệnh đại nhân quả thật không biết, vì thay thần tượng ca công tụng đức, không thiếu được một màn diễn thuyết tình hình phá án ngày đó, thuận tiện trước mặt Triệu Nhị bôi đen hắn một phen, tố cáo hắn ngày đó giả bệnh, đẩy việc này cho phu nhân. Phu nhân không nói hai lời đã nhận chuyện này, tự mình thăm dò hiện trường hung án, lại ba phen bốn bận tìm hiểu hàng xóm Hạ gia, cuối cùng còn tự mình giả làm xác chết vùng dậy dọa Ngô Phùng sợ mà khai ra sự thật, phá xong vụ án, tất cả đều nói hết một lần.
Hắn nói cực kỳ hưng phấn, huyện lệnh đại nhân nghe mà như đang trong ảo mộng.
Tối hôm qua cho tới buổi sáng hôm nay một lòng huyện lệnh đại nhân còn đang đắm chìm trong cuộc sống hạnh phúc "Lão bà của ta là một tiểu thiên sứ trong sáng, nói không chừng giờ phút này trong bụng nàng cũng đã có thêm một tiểu thiên sứ", bỗng nhiên trong lúc đó nghe được một câu chuyện, trong đó nói "lão bà của ta có thể thông linh, lão bà của ta biết xử án, lão bà của ta tàn khốc dữ dội..." Hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi!
Nhân vật này rõ ràng là trong truyện xưa truyền kỳ, làm sao có thể là A Kiều muội muội ngủ ở bên người hắn cho được?!
Này cũng quá chấn động nhân tâm đi!
Là fan não tàn của huyện lệnh phu nhân, Tiền Chương hoàn toàn không hề lo lắng đến việc chuyện này tác động thế nào đến huyện lệnh đại nhân, cố tình khoe khoang công tích vĩ đại của huyện lệnh phu nhân, hơn nữa nói bóng nói gió hướng huyện lệnh đại nhân dâng lên nỗi niềm ngưỡng mộ thần tượng.
Không có biện pháp, từ ngày ấy sau khi xong xuôi vụ án phu nhân liền thâm cư không ra, chẳng những không gặp Triệu Nhị mà bọn họ cũng chưa từng có cơ hội gặp qua phu nhân, không có cơ hội biểu đạt lòng ngưỡng mộ được.
Hứa Thanh Gia miễn cưỡng tiếp thu thỉnh cầu uyển chuyển của Tiền Chương chuyện truyền đạt thăm hỏi và tình cảm ngưỡng mộ tới thần tượng, cơ hồ lấy trạng thái mộng du xem xét lại hồ sơ án diệt môn của Hạ gia, lại đi thẩm vấn phạm nhân Ngô Phùng, còn sai người đi ra ngoài thành thỉnh lão Dương đến. Sau khi lão Dương nói chuyện xong với huyện lệnh đại nhân, hai mắt tỏa sáng có chút chờ mong biểu đạt ý muốn gặp vị phu nhân nữ trung hào kiệt này một lần, thuận tiện lại cùng nàng đàm luận về sự nghiệp giải phẫu vĩ đại.
Bởi vì ông làm khám nghiệm tử thi nhiều năm như vậy, ai cũng chê bai khinh rẻ, chỉ duy có phu nhân ngày đó khen ông một câu: "Giải phẫu kỳ thật là ngành rất trọng yếu, Dương thúc có kinh nghiệm phong phú, am hiểu cơ thể người chỉ sợ ngay cả đại phu y thuật cao siêu so ra cũng còn kém!" Một câu nói khẳng định giá trị chức nghiệp cả đời ông.
Tri âm!
Huyện lệnh đại nhân tựa hồ tâm không ở đây, nghe được thỉnh cầu này của ông chỉ nói hai ngày nay thân mình phu nhân không khoẻ, về sau có cơ hội sẽ để bọn họ gặp mặt, liền tiễn lão Dương đi. Lão Dương đi đến nửa đường mới vỗ đầu mình, thầm nghĩ một tiếng "Gìa hồ đồ!" Ông đã đến tuổi này rồi, thê tử đã mất hơn ba mươi năm, cũng không có con nối dõi, liền một người cô độc ở tại nghĩa trang, nữ tử bình thường nào dám gả cho ông? Ngẫm lại đôi tay này của ông đã sờ qua bao nhiêu thi thể, ai nghĩ cũng phải dựng hết tóc gáy cả người lên.
Bởi vậy sau khi thê tử qua đời lão Dương vẫn chưa từng tục huyền, thiếu chút nữa đã quên vợ chồng trẻ tuổi ngọt ngào, đang trong cao hứng, huyện lệnh phu nhân đã nhiều ngày không thể hầu hạ đại nhân, nào có thì giờ cùng lão nhân ông nói chuyện phiếm?
Thời điểm Hứa Thanh Gia trở lại hậu viện vẫn còn có vài phần hoảng hốt, chỉ cảm thấy hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi.
Vụ án này vô luận là từ tốc độ thậm chí phương pháp phá án đều tràn ngập "A Kiều cực kỳ lớn mật". Kỳ thật ngẫm lại có chút phù hợp với tính cách của A Kiều, trên người nàng tựa hồ vĩnh viễn có một cỗ sinh khí nói không nên lời, rất khó nói đó là ngốc nghếch lớn mật hay là thông minh thật.
Chờ hắn ngồi ở trên bàn cơm, bưng chén cơm lên, lại quên ăn, bị Hồ Kiều thúc giục ăn cơm mới có vài phần thanh tỉnh. Ngẩng đầu nhìn Hồ Kiều, trong lòng hiện ra một câu: nhà vẫn là nhà, lão bà lại không phải là lão bà... A a phi! Nhà vẫn là nhà, lão bà rõ ràng vẫn là lão bà... lại không phải là lão bà...
Một câu mà sắp làm chính mình hôn mê!
Nỗi lòng hắn có chút phức tạp, rất muốn mở miệng hỏi một câu: A Kiều thật sự có thể thông linh sao?
Lại sợ hỏi ra những lời này dọa đến nàng. Thật giống như nàng thật sự có ẩn giấu bí mật gì đó.
Chẳng lẽ lúc trước khi hắn hù dọa nàng, nói trong huyện nha chết thảm bao nhiêu mạng người, nàng thật sự có thể nhìn thấy cái gì cho nên mới dọa được?!
Nghĩ đến đây trong lòng Hứa Thanh Gia có chút áy náy, chỉ cảm thấy chính mình lúc trước lừa gạt để A Kiều chung giường với mình tựa hồ đã bắt nạt nàng, còn có chút đau lòng nàng đã bị mình dọa sợ. Nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười, thay nàng gắp một đũa thịt, "Muội muội mau ăn, ăn xong rồi mau nghỉ ngơi."
Vốn là một câu quan tâm bình thường, nhưng là nghe vào trong tai Hồ Kiều, nhớ tới hồ nháo tối qua đến hôm nay chỉ cảm thấy sau thắt lưng còn có vài phần đau nhức, liền liếc hắn một cái, cúi đầu và cơm.
Cơm nước xong, cuối cùng Hứa Thanh Gia cũng trong khiếp sợ tỉnh lại, vô luận như thế nào thì lão bà có khả năng là chuyện tốt. Hắn ngoại trừ lặng lẽ dâng lên đầu gối cho lão bà mình, ngoại trừ khen lão bà mình ba mươi hai lần xong thì còn chạy đến thư phòng, cung cung kính kính viết một phong thư cho đại cữu ca, muốn hỏi một chút lão bà đại nhân từ nhỏ đến lớn có dị trạng gì không.
Tốt xấu gì thì bây giờ đã có chuyện lúc trước làm đệm, cho dù đại cữu ca chạy tới nói với hắn, muội muội nhà ta có thể bấm đốt tính toán thì hắn cũng không phải rất ngạc nhiên nữa.
Cuối cùng khi hắn trở lại giường, ôm vòng eo tinh tế của Hồ Kiều đã ngủ, nhìn chằm chằm gương mặt tú lệ mang theo điểm anh khí của nàng, như thế nào cũng nghĩ không ra, lão bà nhà ta vì sao lại có khả năng như vậy?
Ngẫm lại đại cữu ca nhà hắn là một người rộng rãi tốt bụng, bình sinh kỹ năng am hiểu duy nhất chính là giết heo, lại khó mà nói dối, không có chỗ nào đặc dị, lại cứ giáo dưỡng ra muội muội có loại kỹ năng kỳ quái này, thật là nan giải.
Cuối cùng, hắn hôn hôn mặt Hồ Kiều, cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Qua một thời gian, khi Hứa Thanh Gia ở trà lâu nghe được tiên sinh kể chuyện đã qua nghệ thuật tái gia công đem chuyện "huyện lệnh phu nhân xử án" ra kể mà trợn trắng mắt, kinh hãi đến nỗi chung trà đều thiếu chút nữa rơi xuống.
Lúc này, vụ án đều đã xong, Ngô Phùng và hồ sơ đều đã được áp giải đến nha môn châu phủ, mà ở Hỗ Châu xa xôi, Hồ Hậu Phúc đang tự mình gập ghềnh đọc xong thư muội tế mình viết, không hiểu ra sao, không biết hắn muốn biểu đạt cái gì nữa.
A Kiều nhà hắn từ nhỏ đã hoạt bát nghịch ngợm, trừ bỏ khí lực có chút lớn ra, có thể ăn có thể chơi có thể ngủ, không một chút tật xấu, lại ngoan ngoãn, lúc còn nhỏ đã biết săn sóc hắn, làm sao lại có chỗ kỳ lạ cho được?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top