Chương 32.2
Chương 32.2
Đáng thương cho Hồ Kiều, chỉ ngẫu nhiên giả làm xác chết một lần lại bị người cuồng mổ xác theo đuôi. Nàng nhìn thấy vẻ mặt cuồng nhiệt của lão Dương thực muốn nói một câu: Lão bá, ngươi từng này tuổi rồi, quá kích động cũng không tốt cho tim đâu, thức một đêm tất cả đều mệt mỏi rồi, vẫn nên về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi?!
Bất quá hơn nửa đêm cửa thành không mở, chống đỡ ánh mắt nóng bỏng của lão Dương, nàng cùng bốn sai dịch, bút sử ở cùng nhau, mỗi người ôm một chén trà, ngồi trong căn nhà chật hẹp của lão Dương, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa nghe lão Dương ở bên cạnh tẩy não, giảng giải sự nghiệp giải phẫu vĩ đại cỡ nào. Nàng một mực chịu đựng đến trời sáng mới kéo thân thể chua xót trở về thành.
Về phần Ngô Phùng, sau khi lấy hết khẩu cung liền bị cột ở cọc buộc gia súc ngoài nhà của lão Dương. Nơi này vốn là nghĩa trang có một cái cọc dùng để buộc con la chuyên kéo xe để thi thể, chẳng qua lúc đó mùi vị trên người Ngô Phùng quá gay mũi, Lão Dương ghét bỏ hắn làm ô nhiễm nhà mình, những người còn lại cũng không muốn ở chung với hắn đến sáng, như vậy cũng quá tra tấn khứu giác của mọi người đi. Cuối cùng mọi người bỏ phiếu thông qua tạm thời buộc hắn vào cọc bên ngoài.
Hành vi của hắn súc sinh cũng không bằng nên buộc hắn cùng với gia súc cũng không ấm ức.
Ngược lại là hán tử người di Ni Nam mặc dù ngôn ngữ không thông, lại ở trong phòng chứa thi thể xem kịch lúc nửa đêm nhưng hắn cũng không sợ hãi mà còn ngồi xem hăng say từ đầu tới cuối. Dù cho ngôn ngữ không thông cũng không ảnh hưởng tới hứng thú xem kịch của hắn. Cùng mọi người vào nhà lão Dương, Lão Dương cũng không trông cậy vào hắn có thể nghe hiểu mình đang nói về sự nghiệp vĩ đại cuả việc giải phẫu, thế là từ giường mình cuộn một tấm da chó ném qua, Ni Nam đắp da chó, dưới sự giảng giải như thôi miên của lão Dương ngủ không biết trời đất gì.
Đám người còn lại thấy thế đều tỏ vẻ: Thật hâm mộ hắn bất đồng ngôn ngữ với lão Dương. Cầu ngôn ngữ không thông, cầu không bị phổ cập khoa học!
Triệu Nhị nghe xong câu chuyện hiện trường "huyện lệnh phu nhân phá án ký" đặc sắc, Tiền Chương kể vô cùng hăng say, hắn nghe lại cả người đổ môi hôi như mưa. Nghe xong hắn lập tức chạy về phía hậu viên xin gặp phu nhân. Không nghĩ tới sau khi vào nội viện nhờ bà tử vào thông báo lại chỉ nhận được một câu truyền lại: "Đại nhân đã lưu lại bộ đầu tọa trấn huyện nha, chuyện ở tiền nha phía trước bổn phu nhân không nhúng tay vào, đều do Triệu bộ đầu làm chủ là tốt rồi!"
Triệu Nhị lúc này hối hận đến muốn đập đầu vào tường, rốt cục đã minh bạch hắn vì sao chục năm nay không được thượng cấp yêu thích.
Hắn vốn là muốn thừa dịp huyện lệnh đại nhân chưa trở lại, trước mặt phu nhân nịnh nọt, đền bù sai lầm lúc trước, thuận tiện lại xin chỉ thị của phu nhân chuyện tiếp theo nên làm như thế nào, cùng lắm là một phen khách sáo, coi như là đối với huyện lệnh phu nhân biểu đạt sự tôn kính, cho thấy dù huyện lệnh đại nhân không ở tại huyện nha, nhưng Triệu Nhị ta vẫn là một người trung thành luôn hướng về huyện lệnh đại nhân!
Đây là kỹ năng mà sau khi trở thành bộ đầu hắn mới học được, dù không làm thì cũng không thể làm sai, có vấn đề gì liền xin chỉ thị của lãnh đạo, không có việc gì càng muốn thỉnh cầu lãnh đạo. Dùng việc này để chứng minh cho lãnh đạo thấy thuộc hạ thời thời khắc khắc đều để lãnh đạo ở trong lòng.
Nào biết chiêu này dùng trên người huyện lệnh phu nhân một chút tác dụng cũng không có.
Huyện lệnh phu nhân cũng không phải là huyện lệnh đại nhân mỗi ngày đều tọa trấn ở tiền nha, bất kể là điều tra vụ án hay xử lý vật chứng đều không lộ diện để liên lạc cảm tình. Người ta là phụ đạo nhân gia, công thành thì lui về hậu viện. Triệu Nhị cũng không có can đảm chạy đến hậu viện đòi huyện lệnh phu nhân xuất hiện.
Hắn ngơ ngẩn trở về tiền nha, một sai dịch đang trực thấy hắn trở về liền chạy tới thám thính tin tức, "Phu nhân gặp người rồi sao? Phu nhân đã nói cái gì?" Nhìn vẻ mặt hắn thế kia đâu phải là lo cho hắn, ngược lại là thành người hâm mộ não tàn của phu nhân, rõ ràng là đối với thần tượng nảy sinh tính bát quái.
Tiền Chương giống vẫn còn chưa tỉnh ngủ, một mặt mơ màng, thấy Triệu Nhị không nói gì, tự phát huy trí tưởng tượng của mình: "Phu nhân có dũng có mưu, có thể lấy một địch mười (tận mắt nhìn thấy nên cho thần tượng thêm điểm). Nếu như có thể làm việc cho phu nhân thì đều an tâm hơn được mấy phần đâu!"
Sai dịch nha môn cũng giống như cảnh sát, dù là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi hay là vụ án lớn liên quan tới mạng người thì ai cũng không thể biết trước sẽ phát sinh cái gì. Nếu như có một lãnh đạo có dũng có mưu dẫn dầu thì khả năng chiến thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Không thể trách Tiền Chương và nhóm sai dịch có suy nghĩ như vậy. Đây đều là do Cao Chính đã sớm có ý niệm này nên bọn họ chỉ học theo thôi, chỉ thầm đáng tiếc huyện lệnh phu nhân thân là nữ tử nên không thể chiêu về dưới trướng.
Hai ngày nay bốn sai dịch và vị bút sử ngày đó bị dọa không nhẹ không ít lần trước mặt phu nhân nhà mình nhắc đến chuyện của huyện lệnh phu nhân. Những phụ nhân này đều chưa từng nhìn thấy huyện lệnh phu nhân tân nhiệm, chỉ biết nàng tuổi còn rất trẻ, mặc dù vậy qua lời kể của phu quân nhà mình thêm mắm dăm muối đem chuyện của huyện lệnh phu nhân kể cho tỷ muội bạn thân hàng xóm láng giềng, lại thêm vụ án giệt môn của Hạ gia đã làm toàn bộ huyện Nam Hoa oanh động, mọi người đều chú ý đến vụ án này nên rất nhanh phương pháp điều tra vụ án quỷ dị của huyện lệnh phu nhân đã truyền xa ngàn dặm.
Có người nói huyện lệnh phu nhân ngày thẩm dương đêm đoạn âm, còn có thể thông linh với oán quỷ, cũng có lời đồn huyện lệnh phu nhân lấy một địch trăm mà không thở gấp...
Các loại tin tức ly kỳ bay đầy trời, rất nhanh phủ kín phố lớn ngõ nhỏ.
Nửa tháng sau, cuối cùng việc thị sát thu hoạch cũng kết thúc, huyện lệnh đại nhân cùng huyện úy đại nhân mang theo sai dịch cùng phiên dịch trở về.
Sau khi trở về mọi người trước tiên ai về nhà nấy tắm rửa nghỉ ngơi sau đó mới đến nha môn báo cáo.
Lúc Hứa Thanh Gia trở lại thì Hồ Kiều đang ở hậu viện chơi cùng các tiểu bằng hữu, nàng làm diều hâu, tiểu bằng hữu làm gà con, còn gà mẹ thì đúng là nhi tử thứ tư của Ni Nam ở lớp học vỡ lòng.
Trò chơi này kì thực rất tầm thường thế nhưng mà các tiểu bằng hữu phát huy trí tưởng tượng, chỉ cần ngẫm lại phu nhân có thể ngày thẩm dương đêm đoạn âm thì thật đúng là có cùng tính chất hung tàn độc ác với vai trò diều hâu bây giờ. Bất quá phu nhân chỉ trừng phạt những kẻ phạm tội, nghĩ thế bọn trẻ đều kích động đến toàn thân phát run.
Vì thế trò chơi này chơi vô cùng kích thích.
Hồ Kiều mỗi lần nhào đến chỗ gà con đều khiến lũ gà con hoảng sợ hét ầm lên, từng khuôn mặt nhỏ nhắm đều hiện vẻ khẩn trương nhìn chằm chằm vào hành động của nàng, "tỷ tỷ" hiền hòa trước kia biến thành "ác nhân", cảm giác đó khiến bọn nó bị dọa tim đập thình thịch.
Hồ Kiều và bọn nhỏ chơi hơn nửa canh giờ, đầu đầy mồ hôi, đội ngũ tổng cộng hơn ba mươi người bị nàng bắt đi mười mấy con gà con, những con gà con còn lại đều ở sau gà mẹ cảnh giác nhìn nàng, sợ lơ là một chút thì sẽ bị diều hâu bắt được.
Những hài tử này hơn ba mươi người tạo thành một đội, đều luân phiên đổi tổ làm gà con, chỉ có diều hâu là cố định, cuối cùng nàng mệt đến nỗi nằm ngả ra sau, cả người đều nằm trên cỏ, hét lớn: "Không chơi nữa không chơi nữa, gà con quá nhiều diều hâu ăn căng bụng chết rồi!"
Cả đám gà con đều chạy đến nhìn diều hâu bị "căng bụng chết", trong đó có một đứa trẻ bốn tuổi còn cẩn thận chọc chọc vào mặt nàng, "Nóng, còn chưa có chết đâu!" Bọn trẻ còn lại nghe thấy thế cười ầm lên, sự khẩn trương sợ hãi vừa rồi lập tức biến mất. Tất cả đều vui vẻ vây quanh nàng nghị luận nên xử lý "con diều hâu bị no căng chết này" như thế nào.
Đang nghị luận thì trước mặt Hồ Kiều xuất hiện một gương mặt quen thuộc, mang theo tràn đầy ý cười nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng "Chơi vui không?"
Hồ Kiều sững sờ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm, đám gà con nhìn thấy Hứa Thanh Gia nháy mắt liền trở nên quy củ, hướng về Hứa Thanh Gia hành lễ: "Tiên sinh!"
Huyện lệnh đại nhân hưng trí thì cũng sẽ đến làm thầy dạy cho bọn nhỏ. Trong huyện học, hắn không cho bọn nhỏ gọi mình là "đại nhân", chỉ dùng tiên sinh đệ tử để xưng hô.
"Mệt chết rồi, còn không mau tới kéo ta dậy?!" Hồ Kiều vươn tay về phía hắn, phất phất tay còn lại để cho bọn nhỏ tản ra. Hứa Thanh Gia tiến tới kéo lão bà đang nằm trên mặt đất không hề có hình tượng dậy, dắt tay nàng đi về nhà. Thấy mặt nàng đỏ hây hây, trên mũi còn có mồ hôi, chơi với một đám con nít hăng say thì trong đầu hắn liền xuất hiện một loại cảm nghĩ "lão bà của ta thật là một tiêu nha đầu thiện lương, ngây thơ". Nếu không phải sau lưng còn một đám tiểu bằng hữu thì huyện lệnh đại nhân đã trực tiếp kéo lão bà vào lòng mình.
Tiến vào hậu viện huyện nha, sau khi cánh cổng nối liền với huyện học được đóng lại thì huyện lệnh đại nhân ôm lấy lão bà chống đỡ trên ván cửa rồi mạnh mẽ hôn xuống.
Rất nhanh hắn sẽ biết, tất cả những suy nghĩ hắn cho rằng đó đều là sai lầm.
Ý nghĩ tồn tại của lão bà hắn, đại khái chính là không ngừng đổi mới tam quan của hắn, để hắn lần này tới lần khác phục dưới váy nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top